Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 2056
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2056Còn Diệp Thiên gần như sẽ luôn đáp lại mọi câu hỏi ấy. Cậu trả lời rõ ràng từng cái tên, đặc điếm của mỗi loài thực vật, giải thích cho Lâm Hiếu Nguyễn về lịch sử các tượng điêu khắc và cả những câu chuyện sau nó.Lâm Hiểu Nguyễn ngạc nhiên với khối kiến thức của Diệp Thiên, cảm thấy như mình lại càng thêm hiểu rõ Diệp Thiên. Trong lòng cô ta như có thứ gì đó đang dần trở nên kích động.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua. Lúc Catherine đến tìm hai người họ đã là sáu giờ rưỡi tối.Lâm Hiếu Nguyễn vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên chưa từng buông ra. Catherine mập mờ nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Giờ tôi đưa hai người đến nhà hàng Pháp lớn nhất của Ba Thành. Đầu bếp ở đó toàn là những người đứng đầu ở Ba Thành, mong rằng hai người sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn này .Vệ sĩ lái chiếc Bently đến thẳng nhà hàng. Trên đường đi có một tòa tháp cao chót vót hiện ra trước mắt, chính là tòa kiến trúc nổi tiếng của Ba Thành, tháp Eiffel: “Hả?”Lâm Hiểu Nguyễn đang chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của tòa tháp Eiffel thì bỗng phát hiện ra xung quanh tháp có vô số những người mặc áo đen vây kín lại. Họ giăng những sợi dây dài, có cả đèn cảnh báo nhấp nháy như muốn ngăn người khác tiến lại gần.“Catherine, chuyện gì thế này? ở đây xảy ra chuyện gì rồi sao?”Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía Catherine.“Chính xác mà nói thì là ngày mai”.Đôi mẳt xinh đẹp của Catherine chợt nặng trĩu.“Ngày mai, ở đây sẽ có một trân đai chiến!”“Hả?”“Đại chiến?”Trông thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của Catherine, Lâm Hiếu Nguyễn càng kinh ngạc hơn, tò mò hỏi:“Đại chiến có một không hai là gì vậy?”Catherine nghiêm túc nói: “Đó chắc chắn là một cuộc chiến mà cậu chưa từng được chứng kiến. Bởi vì gia tộc tôi có chút quan hệ nên biết được vài chuyện, cuộc chiến này có thế nói là một trận các cao thủ hàng đầu trên thế giới so tài cùng nhau, cũng có thể nói một trận đấu đỉnh cao giữa những kẻ mạnh nhất của phương đông và phương tây”.Lâm Hiểu Nguyễn càng nghe càng cảm thấy kỳ bí, kích động tới mức dựng tai lên nghe Catherine tiếp tục kể: “Mặt trận phương tây có thế lực gọi là “viện trọng tài” dẫn đầu, nghe nói gồm có mười sáu người, bọn họ có một trận quyết chiến với một người phương đông trên tháp Eiffel!”“Trên tháp Eiffel?”Lâm Hiếu Nguyễn nói bằng giọng kỳ quái: “Nghe cậu nói, có vẻ như bọn họ muốn đánh nhau, lẽ nào bọn họ lên trên đỉnh tháp để đánh nhau?”“Chẳng phải chỉ là một trận đấu võ thôi sao, có cần phải đặc biệt chọn một nơi như đỉnh tháp Eiffel không?”“Liệu có phiền phức quá không vậy?”Catherine nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Lâm, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!”“Những người như chúng ta nếu muốn lên tới đỉnh tháp Eiffel thì phải đi bằng thang máy hoặc leo cầu thang bộ rất lâu!”
Chương 2056
Còn Diệp Thiên gần như sẽ luôn đáp lại mọi câu hỏi ấy. Cậu trả lời rõ ràng từng cái tên, đặc điếm của mỗi loài thực vật, giải thích cho Lâm Hiếu Nguyễn về lịch sử các tượng điêu khắc và cả những câu chuyện sau nó.
Lâm Hiểu Nguyễn ngạc nhiên với khối kiến thức của Diệp Thiên, cảm thấy như mình lại càng thêm hiểu rõ Diệp Thiên. Trong lòng cô ta như có thứ gì đó đang dần trở nên kích động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua. Lúc Catherine đến tìm hai người họ đã là sáu giờ rưỡi tối.
Lâm Hiếu Nguyễn vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên chưa từng buông ra. Catherine mập mờ nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Giờ tôi đưa hai người đến nhà hàng Pháp lớn nhất của Ba Thành. Đầu bếp ở đó toàn là những người đứng đầu ở Ba Thành, mong rằng hai người sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn này .
Vệ sĩ lái chiếc Bently đến thẳng nhà hàng. Trên đường đi có một tòa tháp cao chót vót hiện ra trước mắt, chính là tòa kiến trúc nổi tiếng của Ba Thành, tháp Eiffel: “Hả?”
Lâm Hiểu Nguyễn đang chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của tòa tháp Eiffel thì bỗng phát hiện ra xung quanh tháp có vô số những người mặc áo đen vây kín lại. Họ giăng những sợi dây dài, có cả đèn cảnh báo nhấp nháy như muốn ngăn người khác tiến lại gần.
“Catherine, chuyện gì thế này? ở đây xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía Catherine.
“Chính xác mà nói thì là ngày mai”.
Đôi mẳt xinh đẹp của Catherine chợt nặng trĩu.
“Ngày mai, ở đây sẽ có một trân đai chiến!”
“Hả?”
“Đại chiến?”
Trông thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của Catherine, Lâm Hiếu Nguyễn càng kinh ngạc hơn, tò mò hỏi:
“Đại chiến có một không hai là gì vậy?”
Catherine nghiêm túc nói: “Đó chắc chắn là một cuộc chiến mà cậu chưa từng được chứng kiến. Bởi vì gia tộc tôi có chút quan hệ nên biết được vài chuyện, cuộc chiến này có thế nói là một trận các cao thủ hàng đầu trên thế giới so tài cùng nhau, cũng có thể nói một trận đấu đỉnh cao giữa những kẻ mạnh nhất của phương đông và phương tây”.
Lâm Hiểu Nguyễn càng nghe càng cảm thấy kỳ bí, kích động tới mức dựng tai lên nghe Catherine tiếp tục kể: “Mặt trận phương tây có thế lực gọi là “viện trọng tài” dẫn đầu, nghe nói gồm có mười sáu người, bọn họ có một trận quyết chiến với một người phương đông trên tháp Eiffel!”
“Trên tháp Eiffel?”
Lâm Hiếu Nguyễn nói bằng giọng kỳ quái: “Nghe cậu nói, có vẻ như bọn họ muốn đánh nhau, lẽ nào bọn họ lên trên đỉnh tháp để đánh nhau?”
“Chẳng phải chỉ là một trận đấu võ thôi sao, có cần phải đặc biệt chọn một nơi như đỉnh tháp Eiffel không?”
“Liệu có phiền phức quá không vậy?”
Catherine nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Lâm, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!”
“Những người như chúng ta nếu muốn lên tới đỉnh tháp Eiffel thì phải đi bằng thang máy hoặc leo cầu thang bộ rất lâu!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2056Còn Diệp Thiên gần như sẽ luôn đáp lại mọi câu hỏi ấy. Cậu trả lời rõ ràng từng cái tên, đặc điếm của mỗi loài thực vật, giải thích cho Lâm Hiếu Nguyễn về lịch sử các tượng điêu khắc và cả những câu chuyện sau nó.Lâm Hiểu Nguyễn ngạc nhiên với khối kiến thức của Diệp Thiên, cảm thấy như mình lại càng thêm hiểu rõ Diệp Thiên. Trong lòng cô ta như có thứ gì đó đang dần trở nên kích động.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua. Lúc Catherine đến tìm hai người họ đã là sáu giờ rưỡi tối.Lâm Hiếu Nguyễn vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên chưa từng buông ra. Catherine mập mờ nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Giờ tôi đưa hai người đến nhà hàng Pháp lớn nhất của Ba Thành. Đầu bếp ở đó toàn là những người đứng đầu ở Ba Thành, mong rằng hai người sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn này .Vệ sĩ lái chiếc Bently đến thẳng nhà hàng. Trên đường đi có một tòa tháp cao chót vót hiện ra trước mắt, chính là tòa kiến trúc nổi tiếng của Ba Thành, tháp Eiffel: “Hả?”Lâm Hiểu Nguyễn đang chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của tòa tháp Eiffel thì bỗng phát hiện ra xung quanh tháp có vô số những người mặc áo đen vây kín lại. Họ giăng những sợi dây dài, có cả đèn cảnh báo nhấp nháy như muốn ngăn người khác tiến lại gần.“Catherine, chuyện gì thế này? ở đây xảy ra chuyện gì rồi sao?”Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía Catherine.“Chính xác mà nói thì là ngày mai”.Đôi mẳt xinh đẹp của Catherine chợt nặng trĩu.“Ngày mai, ở đây sẽ có một trân đai chiến!”“Hả?”“Đại chiến?”Trông thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của Catherine, Lâm Hiếu Nguyễn càng kinh ngạc hơn, tò mò hỏi:“Đại chiến có một không hai là gì vậy?”Catherine nghiêm túc nói: “Đó chắc chắn là một cuộc chiến mà cậu chưa từng được chứng kiến. Bởi vì gia tộc tôi có chút quan hệ nên biết được vài chuyện, cuộc chiến này có thế nói là một trận các cao thủ hàng đầu trên thế giới so tài cùng nhau, cũng có thể nói một trận đấu đỉnh cao giữa những kẻ mạnh nhất của phương đông và phương tây”.Lâm Hiểu Nguyễn càng nghe càng cảm thấy kỳ bí, kích động tới mức dựng tai lên nghe Catherine tiếp tục kể: “Mặt trận phương tây có thế lực gọi là “viện trọng tài” dẫn đầu, nghe nói gồm có mười sáu người, bọn họ có một trận quyết chiến với một người phương đông trên tháp Eiffel!”“Trên tháp Eiffel?”Lâm Hiếu Nguyễn nói bằng giọng kỳ quái: “Nghe cậu nói, có vẻ như bọn họ muốn đánh nhau, lẽ nào bọn họ lên trên đỉnh tháp để đánh nhau?”“Chẳng phải chỉ là một trận đấu võ thôi sao, có cần phải đặc biệt chọn một nơi như đỉnh tháp Eiffel không?”“Liệu có phiền phức quá không vậy?”Catherine nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Lâm, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!”“Những người như chúng ta nếu muốn lên tới đỉnh tháp Eiffel thì phải đi bằng thang máy hoặc leo cầu thang bộ rất lâu!”