Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 2168
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2168Liễu Linh Lung biết Lâm Ngữ Băng lúc này đang cảm thấy thế nào, bèn nhanh chóng vỗ vai cô: “Ngữ Băng, đừng để trong lòng, Diệp Thiên là thế đấy, ngay từ đầu cậu ấy còn không nhớ đến chị nữa là, nếu không phải chị quen biết với dì Tú Vân mẹ cậu ấy thì e là đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết chị là ai!”Lâm Ngữ Băng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó uống nốt ly trà.Bởi vì Diệp Thiên không nhớ tới Lâm Ngữ Băng, vậy nên bầu không khí có chút khó xử, Tề Văn Long vội vàng kể vài câu chuyện cười để làm dịu không khí, nhưng Đàm Băng Băng lại không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Diệp Thiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Lung, cô đoán thầm thân phận của Đàm Băng Băng.Đúng lúc này, cửa khách sạn lại được mở ra, một nhóm người tiến thẳng vào trong, thái độ vô cùng kiêu ngạo, quản lý khách sạn nhìn thấy nhóm người đi vào liền giống như nô lệ vậy, lập tức tươi cười chào hỏi nghênh đón.Còn hai cô gái trong đội lại đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Đàm Băng Băng ở bên cạnh Diệp Thiên.Hai người lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh về phía bên này, một trái một phải đứng bên cạnh Đàm Băng Băng.“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”Ngay khi mọi người nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.Tập đoàn Tề Phong là một trong những công ty hàng đầu ở Trung Hải, Tề Phong với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Tề Phong, Tề Phong rõ ràng là một người nổi tiếng ở Trung Hải, ông cũng đã xuất hiện vô số lần trên Nhật báo Tài chính Trung Hải và TV.Tề Văn Long là con trai của Tề Phong, đương nhiên địa vị của cậu có thể so được với Lý Nguyên Khải trước mặt.Nghe Lý Nguyên Khải nói xong, hai bạn học của Đàm Băng Băng lập tức hối hận, thầm mắng bản thân vì đã quá lỗ mãng, những ánh mắt còn lại nhìn Tề Văn Long cũng có chút thay đổi, cảm giác có hơi coi trọng.
Chương 2168
Liễu Linh Lung biết Lâm Ngữ Băng lúc này đang cảm thấy thế nào, bèn nhanh chóng vỗ vai cô: “Ngữ Băng, đừng để trong lòng, Diệp Thiên là thế đấy, ngay từ đầu cậu ấy còn không nhớ đến chị nữa là, nếu không phải chị quen biết với dì Tú Vân mẹ cậu ấy thì e là đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết chị là ai!”
Lâm Ngữ Băng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó uống nốt ly trà.
Bởi vì Diệp Thiên không nhớ tới Lâm Ngữ Băng, vậy nên bầu không khí có chút khó xử, Tề Văn Long vội vàng kể vài câu chuyện cười để làm dịu không khí, nhưng Đàm Băng Băng lại không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Diệp Thiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Lung, cô đoán thầm thân phận của Đàm Băng Băng.
Đúng lúc này, cửa khách sạn lại được mở ra, một nhóm người tiến thẳng vào trong, thái độ vô cùng kiêu ngạo, quản lý khách sạn nhìn thấy nhóm người đi vào liền giống như nô lệ vậy, lập tức tươi cười chào hỏi nghênh đón.
Còn hai cô gái trong đội lại đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Đàm Băng Băng ở bên cạnh Diệp Thiên.
Hai người lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh về phía bên này, một trái một phải đứng bên cạnh Đàm Băng Băng.
“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”
“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”
Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.
Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”
Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”
“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”
“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”
Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.
Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.
“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”
“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”
Ngay khi mọi người nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Tập đoàn Tề Phong là một trong những công ty hàng đầu ở Trung Hải, Tề Phong với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Tề Phong, Tề Phong rõ ràng là một người nổi tiếng ở Trung Hải, ông cũng đã xuất hiện vô số lần trên Nhật báo Tài chính Trung Hải và TV.
Tề Văn Long là con trai của Tề Phong, đương nhiên địa vị của cậu có thể so được với Lý Nguyên Khải trước mặt.
Nghe Lý Nguyên Khải nói xong, hai bạn học của Đàm Băng Băng lập tức hối hận, thầm mắng bản thân vì đã quá lỗ mãng, những ánh mắt còn lại nhìn Tề Văn Long cũng có chút thay đổi, cảm giác có hơi coi trọng.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2168Liễu Linh Lung biết Lâm Ngữ Băng lúc này đang cảm thấy thế nào, bèn nhanh chóng vỗ vai cô: “Ngữ Băng, đừng để trong lòng, Diệp Thiên là thế đấy, ngay từ đầu cậu ấy còn không nhớ đến chị nữa là, nếu không phải chị quen biết với dì Tú Vân mẹ cậu ấy thì e là đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết chị là ai!”Lâm Ngữ Băng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó uống nốt ly trà.Bởi vì Diệp Thiên không nhớ tới Lâm Ngữ Băng, vậy nên bầu không khí có chút khó xử, Tề Văn Long vội vàng kể vài câu chuyện cười để làm dịu không khí, nhưng Đàm Băng Băng lại không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Diệp Thiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Lung, cô đoán thầm thân phận của Đàm Băng Băng.Đúng lúc này, cửa khách sạn lại được mở ra, một nhóm người tiến thẳng vào trong, thái độ vô cùng kiêu ngạo, quản lý khách sạn nhìn thấy nhóm người đi vào liền giống như nô lệ vậy, lập tức tươi cười chào hỏi nghênh đón.Còn hai cô gái trong đội lại đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Đàm Băng Băng ở bên cạnh Diệp Thiên.Hai người lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh về phía bên này, một trái một phải đứng bên cạnh Đàm Băng Băng.“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”Ngay khi mọi người nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.Tập đoàn Tề Phong là một trong những công ty hàng đầu ở Trung Hải, Tề Phong với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Tề Phong, Tề Phong rõ ràng là một người nổi tiếng ở Trung Hải, ông cũng đã xuất hiện vô số lần trên Nhật báo Tài chính Trung Hải và TV.Tề Văn Long là con trai của Tề Phong, đương nhiên địa vị của cậu có thể so được với Lý Nguyên Khải trước mặt.Nghe Lý Nguyên Khải nói xong, hai bạn học của Đàm Băng Băng lập tức hối hận, thầm mắng bản thân vì đã quá lỗ mãng, những ánh mắt còn lại nhìn Tề Văn Long cũng có chút thay đổi, cảm giác có hơi coi trọng.