Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 2209
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2209Diệp Thiên lại không hề quan tâm phản ứng hai người này, cậu uống cạn ly cocktail, sau đó giương mắt nhìn bầu trời đêm phía xa, giọng nói vang vọng rõ ràng.“Nếu đã đến rồi thì cớ gì phải giấu đầu hở đuôi chứ?”“Hiện thân đi!”“Ra mặt đi!”Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, nhìn vào khoảng tối đen ngòm ở một bên, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.Long Đạo Huyền và Lâm Đạp Phong vẫn chưa kịp phản ứng lại với thân phận của Diệp Thiên, bây giờ trông thấy Diệp Thiên nói chuyện với một mảng tối tăm mù mịt, hai người lại càng sững sờ.Đêm nay, vẫn còn cao thủ tới đây sao?Trong màn đêm tối tăm, một trận gió thổi tới, hơi nước trên mặt hồ lượn lờ, tạo thành một lớp sương mù, một giọng nói lanh lảnh vọng lại từ trên trời, kèm theo chút ngạc nhiên.“Thật không ngờ, tên nghiệt tử mà người nhà họ Thi với người ở thế tục sinh ra lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, thật là thú vị!”Đám người Mộ Dung Vô Địch nghe thấy giọng nói vọng lại, đều ngước đầu nhìn lên trời, trông thấy trên bầu trời lấp lánh, một bóng người lập lờ xuất hiện.Một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào màu tím vàng, chắp tay sau lưng, đứng trên không trung, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Diệp Thiên.Long Đạo Huyền nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông trung niên, không rõ thân phận của người này nhưng Lâm Đạp Phong đứng bên cạnh bỗng co rút đồng tử, cậu ta lập tức nhìn thấy bông hoa ban xanh lam được xăm trên ngực người đàn ông trung niên.Bông hoa ban được xăm trên ngực người đàn ông trung niên khác với bình thường, nó chỉ có ba cánh hoa, vậy nên được gọi là “hoa ban ba cánh”.Nhà họ Thi, thế giới nhỏ!Đồng tử của Lâm Đạp Phong run lên, càng ngày càng cảm thấy khó tin. Vốn dĩ đêm nay là đêm quyết chiến một trận giữa nhà họ Long và nhà Mộ Dung.Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên đã khiến bọn họ kinh ngạc rồi, bây giờ còn có cả người nhà họ Thi ở thế giới nhỏ tới nữa Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông trung niên này chắc chắn có địa vị rất cao trong nhà họ Thi ở thế giới nhỏ, thậm chí là người nắm quyền lực trong gia tộc.Một nhân vật như vậy, theo lẽ thường sẽ đứng ở nơi rất cao trong thế giới nhỏ, sao có thể xuất hiện ở thế tục chứ?Người đần ông trung niên này chính là Thi Vô Tự. ông ta đường xá xa xôi từ tình Giang Nam tới đây, đi theo chi dẫn của la bàn huyết thống, cuối cùng cũng tìm được Diệp Thiên. Chỉ có điều, khi ông ta viừa tới nơi đã nhìn thấy cảnh Diệp Thiên một tay nghiên nát Kiếm Đề Long, khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lồng. Ong ta không ngờ rằng, hai tên nghiệt từ nhà họ Thi lại có một người đạt được đến hoàng cấp.Ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Trong người cậu chỉ có dòng máu lai tạp của nhà họ Thi, thế mà lại tu được hoàng cấp ở tuổi 20 tại nơi linh khí vẩn đục như thế tục này. Cho dù tại nhà họ Thi, cậu cũng coi như là siêu thiên tài rồi. Không hổ là con trai của Thi Tú Vân!”Ông ta tỏ ra tán thưởng, mặc dù Thi Vô Tự nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên một tay phong toả không gian, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên, chứ không lấy gì làm e sợ.Hoàng cấp cũng phân mạnh yếu. Mặc dù ông ta không được xếp hạng cao trong số những người thống lĩnh Chấp Pháp Đường của nhà họ Thi nhưng tu vi của ông ta đã đạt tới đỉnh cao của hoàng cấp. Giữa các hoàng cấp với nhau có khác biệt về đẳng cấp, giống như đất trời. Ông ta tự tin, đối phó với Diệp Thiên cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Chương 2209
Diệp Thiên lại không hề quan tâm phản ứng hai người này, cậu uống cạn ly cocktail, sau đó giương mắt nhìn bầu trời đêm phía xa, giọng nói vang vọng rõ ràng.
“Nếu đã đến rồi thì cớ gì phải giấu đầu hở đuôi chứ?”
“Hiện thân đi!”
“Ra mặt đi!”
Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, nhìn vào khoảng tối đen ngòm ở một bên, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.
Long Đạo Huyền và Lâm Đạp Phong vẫn chưa kịp phản ứng lại với thân phận của Diệp Thiên, bây giờ trông thấy Diệp Thiên nói chuyện với một mảng tối tăm mù mịt, hai người lại càng sững sờ.
Đêm nay, vẫn còn cao thủ tới đây sao?
Trong màn đêm tối tăm, một trận gió thổi tới, hơi nước trên mặt hồ lượn lờ, tạo thành một lớp sương mù, một giọng nói lanh lảnh vọng lại từ trên trời, kèm theo chút ngạc nhiên.
“Thật không ngờ, tên nghiệt tử mà người nhà họ Thi với người ở thế tục sinh ra lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, thật là thú vị!”
Đám người Mộ Dung Vô Địch nghe thấy giọng nói vọng lại, đều ngước đầu nhìn lên trời, trông thấy trên bầu trời lấp lánh, một bóng người lập lờ xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào màu tím vàng, chắp tay sau lưng, đứng trên không trung, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Diệp Thiên.
Long Đạo Huyền nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông trung niên, không rõ thân phận của người này nhưng Lâm Đạp Phong đứng bên cạnh bỗng co rút đồng tử, cậu ta lập tức nhìn thấy bông hoa ban xanh lam được xăm trên ngực người đàn ông trung niên.
Bông hoa ban được xăm trên ngực người đàn ông trung niên khác với bình thường, nó chỉ có ba cánh hoa, vậy nên được gọi là “hoa ban ba cánh”.
Nhà họ Thi, thế giới nhỏ!
Đồng tử của Lâm Đạp Phong run lên, càng ngày càng cảm thấy khó tin. Vốn dĩ đêm nay là đêm quyết chiến một trận giữa nhà họ Long và nhà Mộ Dung.
Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên đã khiến bọn họ kinh ngạc rồi, bây giờ còn có cả người nhà họ Thi ở thế giới nhỏ tới nữa Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông trung niên này chắc chắn có địa vị rất cao trong nhà họ Thi ở thế giới nhỏ, thậm chí là người nắm quyền lực trong gia tộc.
Một nhân vật như vậy, theo lẽ thường sẽ đứng ở nơi rất cao trong thế giới nhỏ, sao có thể xuất hiện ở thế tục chứ?
Người đần ông trung niên này chính là Thi Vô Tự. ông ta đường xá xa xôi từ tình Giang Nam tới đây, đi theo chi dẫn của la bàn huyết thống, cuối cùng cũng tìm được Diệp Thiên. Chỉ có điều, khi ông ta viừa tới nơi đã nhìn thấy cảnh Diệp Thiên một tay nghiên nát Kiếm Đề Long, khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lồng. Ong ta không ngờ rằng, hai tên nghiệt từ nhà họ Thi lại có một người đạt được đến hoàng cấp.
Ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Trong người cậu chỉ có dòng máu lai tạp của nhà họ Thi, thế mà lại tu được hoàng cấp ở tuổi 20 tại nơi linh khí vẩn đục như thế tục này. Cho dù tại nhà họ Thi, cậu cũng coi như là siêu thiên tài rồi. Không hổ là con trai của Thi Tú Vân!”
Ông ta tỏ ra tán thưởng, mặc dù Thi Vô Tự nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên một tay phong toả không gian, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên, chứ không lấy gì làm e sợ.
Hoàng cấp cũng phân mạnh yếu. Mặc dù ông ta không được xếp hạng cao trong số những người thống lĩnh Chấp Pháp Đường của nhà họ Thi nhưng tu vi của ông ta đã đạt tới đỉnh cao của hoàng cấp. Giữa các hoàng cấp với nhau có khác biệt về đẳng cấp, giống như đất trời. Ông ta tự tin, đối phó với Diệp Thiên cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2209Diệp Thiên lại không hề quan tâm phản ứng hai người này, cậu uống cạn ly cocktail, sau đó giương mắt nhìn bầu trời đêm phía xa, giọng nói vang vọng rõ ràng.“Nếu đã đến rồi thì cớ gì phải giấu đầu hở đuôi chứ?”“Hiện thân đi!”“Ra mặt đi!”Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, nhìn vào khoảng tối đen ngòm ở một bên, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.Long Đạo Huyền và Lâm Đạp Phong vẫn chưa kịp phản ứng lại với thân phận của Diệp Thiên, bây giờ trông thấy Diệp Thiên nói chuyện với một mảng tối tăm mù mịt, hai người lại càng sững sờ.Đêm nay, vẫn còn cao thủ tới đây sao?Trong màn đêm tối tăm, một trận gió thổi tới, hơi nước trên mặt hồ lượn lờ, tạo thành một lớp sương mù, một giọng nói lanh lảnh vọng lại từ trên trời, kèm theo chút ngạc nhiên.“Thật không ngờ, tên nghiệt tử mà người nhà họ Thi với người ở thế tục sinh ra lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, thật là thú vị!”Đám người Mộ Dung Vô Địch nghe thấy giọng nói vọng lại, đều ngước đầu nhìn lên trời, trông thấy trên bầu trời lấp lánh, một bóng người lập lờ xuất hiện.Một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào màu tím vàng, chắp tay sau lưng, đứng trên không trung, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Diệp Thiên.Long Đạo Huyền nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông trung niên, không rõ thân phận của người này nhưng Lâm Đạp Phong đứng bên cạnh bỗng co rút đồng tử, cậu ta lập tức nhìn thấy bông hoa ban xanh lam được xăm trên ngực người đàn ông trung niên.Bông hoa ban được xăm trên ngực người đàn ông trung niên khác với bình thường, nó chỉ có ba cánh hoa, vậy nên được gọi là “hoa ban ba cánh”.Nhà họ Thi, thế giới nhỏ!Đồng tử của Lâm Đạp Phong run lên, càng ngày càng cảm thấy khó tin. Vốn dĩ đêm nay là đêm quyết chiến một trận giữa nhà họ Long và nhà Mộ Dung.Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên đã khiến bọn họ kinh ngạc rồi, bây giờ còn có cả người nhà họ Thi ở thế giới nhỏ tới nữa Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông trung niên này chắc chắn có địa vị rất cao trong nhà họ Thi ở thế giới nhỏ, thậm chí là người nắm quyền lực trong gia tộc.Một nhân vật như vậy, theo lẽ thường sẽ đứng ở nơi rất cao trong thế giới nhỏ, sao có thể xuất hiện ở thế tục chứ?Người đần ông trung niên này chính là Thi Vô Tự. ông ta đường xá xa xôi từ tình Giang Nam tới đây, đi theo chi dẫn của la bàn huyết thống, cuối cùng cũng tìm được Diệp Thiên. Chỉ có điều, khi ông ta viừa tới nơi đã nhìn thấy cảnh Diệp Thiên một tay nghiên nát Kiếm Đề Long, khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lồng. Ong ta không ngờ rằng, hai tên nghiệt từ nhà họ Thi lại có một người đạt được đến hoàng cấp.Ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Trong người cậu chỉ có dòng máu lai tạp của nhà họ Thi, thế mà lại tu được hoàng cấp ở tuổi 20 tại nơi linh khí vẩn đục như thế tục này. Cho dù tại nhà họ Thi, cậu cũng coi như là siêu thiên tài rồi. Không hổ là con trai của Thi Tú Vân!”Ông ta tỏ ra tán thưởng, mặc dù Thi Vô Tự nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên một tay phong toả không gian, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên, chứ không lấy gì làm e sợ.Hoàng cấp cũng phân mạnh yếu. Mặc dù ông ta không được xếp hạng cao trong số những người thống lĩnh Chấp Pháp Đường của nhà họ Thi nhưng tu vi của ông ta đã đạt tới đỉnh cao của hoàng cấp. Giữa các hoàng cấp với nhau có khác biệt về đẳng cấp, giống như đất trời. Ông ta tự tin, đối phó với Diệp Thiên cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.