Tác giả:

Khách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này?

Chương 637: Cô có thể thích tôi (1)

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên HoaLôi Tuấn nhéo cái má hồng hào của cô: “Vẫn còn cười được...”“Á... là do tôi quá ngu ngốc.” Cô nức nở nói.“Không phải là do cô đần, mà là đơn thuần, không rành thế sự.” Lời này của anh ta... Lập tức, chọc cho nước mắt của cô rơi xuống, Lôi Tuấn vội vàng cầm giấy ăn lên che đôi mắt của cô, lực tay hơi lớn, như muốn chặn nước mắt của cô lại.Hạ Tiểu Hi choáng váng đẩy tay của anh ta ra, sụt sịt mũi nói: “Đau mắt!”“À à à... xin lỗi.” Lôi Tuấn thấy cô sụt sịt mũi, lại vội vàng lấy khăn giấy che lỗ mũi của cô, Hạ Tiểu Hi vừa tức lại vừa buồn cười. Cô cầm lấy tay của anh ta, hung hăng cắn xuống.Lôi Tuấn không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm giác như bị mèo cắn, hơi hơi ngứa.Anh ta để mặc cho cô cắn, nước mắt nước mũi của cô đều dính trên mu bàn tay của anh ta, anh ta cũng không ngại bẩn.“Khóc đi khóc đi, dùng sức mà khóc, lát nữa sẽ ổn thôi.” Anh ta ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên sàn nhà có thảm, cũng không cảm giác lạnh.Hạ Tiểu Hi cầm lấy giấy ăn lau nước mũi, nước mắt, tức giận nói: “Anh có biết dỗ người khác không đấy? Anh nói như vậy, tôi sẽ không khóc nữa sao?” giọng nói của cô mềm mại, mà tràn đầy ủy khuất.Lôi Tuấn nhìn dáng vẻ cô khóc, trong lòng thầm hoảng hốt. Nghiêm túc suy nghĩ lại, cũng đúng... Nào có ai lúc khuyên người, còn bảo người ta dùng sức mà khóc? Anh ta cầm một lon bia lên, cụng lon với cô, uống hết một lon lại mở một lon: “Thật ra thì hai người vẫn chưa có gì, cô cũng không thích anh ta, cũng không bị anh ta lừa gạt. Anh ta vẫn chưa chiếm được tiện nghi gì, vì vậy cô không cần phải khóc...”Hạ Tiểu Hi sụt sịt mũi nói: “Tại tôi thấy mình quá ngu ngốc, gặp ai cũng đều nhẹ dạ cả tin! Nếu không nhờ anh tới kịp thời, vậy không phải là tôi đã để anh ta chiếm tiện nghi rồi sao?”Lôi Tuấn nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngốc cũng có cái hay của ngốc. Nếu ngốc đáng yêu thế này... thì cần phải khôn khéo làm gì? Không phải là càng sống mệt mỏi hơn sao? Tôi biết người đàn ông đó có vấn đề, nên nhiều ngày qua, tôi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vị vậy, cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cô không cần phải sợ điều này.”Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nức nở nói: “ Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”“...” Lôi Tuấn nhích lại gần bên cạnh cô. Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền vào lỗ tai của cô: “Không phải là với ai tôi cũng tốt như vậy đâu...”Hạ Tiểu Hi cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, giống như vừa bị ai đó ném vào trong lò hỏa thiêu. Hơi men làm cho cô choáng váng đầu óc trì độn, hơi không suy nghĩ kịp.Cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt của anh taNụ cười vui vẻ, như dính vào hơi thở của ánh mặt trời, nhìn sáng ngời đến chói mắt. Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, bờ môi mỏng hơi cong lên, mang theo vẻ khoe khoang không kiềm chế được.Cô vừa nhìn anh ta, vừa uống rượu. Đôi mắt như không thể rút ra được khỏi anh ta.Cần thận nhìn kỹ, cô dần phát hiện ra... Gương mặt tuấn tú của anh ta, đang ửng đỏ, không biết là do vừa uống rượu, hay bởi vì nguyên nhân khác.“Anh quá đẹp trai, nên không chớp mắt được, có phải không?” Lôi Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, cô nhìn anh ta khoảng hai phút, ngay cả con ngươi Lôi Tuấn cũng không chuyển, như đã xác định hỏi cô.“Phốc xích —— khụ ——” Hạ Tiểu Hi phun bia ra, liên tục ho khan!Lôi Tuấn vội vàng lại gần, vỗ vỗ lưng cô. Bàn tay của anh ta có lực, ấm áp, từng lần từng lần, theo từng nhịp một.Cánh tay của anh ta đang choàng trên lưng cô, nhìn có vẻ như đang ôm cô vậy.

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên HoaLôi Tuấn nhéo cái má hồng hào của cô: “Vẫn còn cười được...”“Á... là do tôi quá ngu ngốc.” Cô nức nở nói.“Không phải là do cô đần, mà là đơn thuần, không rành thế sự.” Lời này của anh ta... Lập tức, chọc cho nước mắt của cô rơi xuống, Lôi Tuấn vội vàng cầm giấy ăn lên che đôi mắt của cô, lực tay hơi lớn, như muốn chặn nước mắt của cô lại.Hạ Tiểu Hi choáng váng đẩy tay của anh ta ra, sụt sịt mũi nói: “Đau mắt!”“À à à... xin lỗi.” Lôi Tuấn thấy cô sụt sịt mũi, lại vội vàng lấy khăn giấy che lỗ mũi của cô, Hạ Tiểu Hi vừa tức lại vừa buồn cười. Cô cầm lấy tay của anh ta, hung hăng cắn xuống.Lôi Tuấn không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm giác như bị mèo cắn, hơi hơi ngứa.Anh ta để mặc cho cô cắn, nước mắt nước mũi của cô đều dính trên mu bàn tay của anh ta, anh ta cũng không ngại bẩn.“Khóc đi khóc đi, dùng sức mà khóc, lát nữa sẽ ổn thôi.” Anh ta ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên sàn nhà có thảm, cũng không cảm giác lạnh.Hạ Tiểu Hi cầm lấy giấy ăn lau nước mũi, nước mắt, tức giận nói: “Anh có biết dỗ người khác không đấy? Anh nói như vậy, tôi sẽ không khóc nữa sao?” giọng nói của cô mềm mại, mà tràn đầy ủy khuất.Lôi Tuấn nhìn dáng vẻ cô khóc, trong lòng thầm hoảng hốt. Nghiêm túc suy nghĩ lại, cũng đúng... Nào có ai lúc khuyên người, còn bảo người ta dùng sức mà khóc? Anh ta cầm một lon bia lên, cụng lon với cô, uống hết một lon lại mở một lon: “Thật ra thì hai người vẫn chưa có gì, cô cũng không thích anh ta, cũng không bị anh ta lừa gạt. Anh ta vẫn chưa chiếm được tiện nghi gì, vì vậy cô không cần phải khóc...”Hạ Tiểu Hi sụt sịt mũi nói: “Tại tôi thấy mình quá ngu ngốc, gặp ai cũng đều nhẹ dạ cả tin! Nếu không nhờ anh tới kịp thời, vậy không phải là tôi đã để anh ta chiếm tiện nghi rồi sao?”Lôi Tuấn nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngốc cũng có cái hay của ngốc. Nếu ngốc đáng yêu thế này... thì cần phải khôn khéo làm gì? Không phải là càng sống mệt mỏi hơn sao? Tôi biết người đàn ông đó có vấn đề, nên nhiều ngày qua, tôi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vị vậy, cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cô không cần phải sợ điều này.”Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nức nở nói: “ Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”“...” Lôi Tuấn nhích lại gần bên cạnh cô. Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền vào lỗ tai của cô: “Không phải là với ai tôi cũng tốt như vậy đâu...”Hạ Tiểu Hi cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, giống như vừa bị ai đó ném vào trong lò hỏa thiêu. Hơi men làm cho cô choáng váng đầu óc trì độn, hơi không suy nghĩ kịp.Cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt của anh taNụ cười vui vẻ, như dính vào hơi thở của ánh mặt trời, nhìn sáng ngời đến chói mắt. Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, bờ môi mỏng hơi cong lên, mang theo vẻ khoe khoang không kiềm chế được.Cô vừa nhìn anh ta, vừa uống rượu. Đôi mắt như không thể rút ra được khỏi anh ta.Cần thận nhìn kỹ, cô dần phát hiện ra... Gương mặt tuấn tú của anh ta, đang ửng đỏ, không biết là do vừa uống rượu, hay bởi vì nguyên nhân khác.“Anh quá đẹp trai, nên không chớp mắt được, có phải không?” Lôi Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, cô nhìn anh ta khoảng hai phút, ngay cả con ngươi Lôi Tuấn cũng không chuyển, như đã xác định hỏi cô.“Phốc xích —— khụ ——” Hạ Tiểu Hi phun bia ra, liên tục ho khan!Lôi Tuấn vội vàng lại gần, vỗ vỗ lưng cô. Bàn tay của anh ta có lực, ấm áp, từng lần từng lần, theo từng nhịp một.Cánh tay của anh ta đang choàng trên lưng cô, nhìn có vẻ như đang ôm cô vậy.

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên HoaLôi Tuấn nhéo cái má hồng hào của cô: “Vẫn còn cười được...”“Á... là do tôi quá ngu ngốc.” Cô nức nở nói.“Không phải là do cô đần, mà là đơn thuần, không rành thế sự.” Lời này của anh ta... Lập tức, chọc cho nước mắt của cô rơi xuống, Lôi Tuấn vội vàng cầm giấy ăn lên che đôi mắt của cô, lực tay hơi lớn, như muốn chặn nước mắt của cô lại.Hạ Tiểu Hi choáng váng đẩy tay của anh ta ra, sụt sịt mũi nói: “Đau mắt!”“À à à... xin lỗi.” Lôi Tuấn thấy cô sụt sịt mũi, lại vội vàng lấy khăn giấy che lỗ mũi của cô, Hạ Tiểu Hi vừa tức lại vừa buồn cười. Cô cầm lấy tay của anh ta, hung hăng cắn xuống.Lôi Tuấn không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm giác như bị mèo cắn, hơi hơi ngứa.Anh ta để mặc cho cô cắn, nước mắt nước mũi của cô đều dính trên mu bàn tay của anh ta, anh ta cũng không ngại bẩn.“Khóc đi khóc đi, dùng sức mà khóc, lát nữa sẽ ổn thôi.” Anh ta ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên sàn nhà có thảm, cũng không cảm giác lạnh.Hạ Tiểu Hi cầm lấy giấy ăn lau nước mũi, nước mắt, tức giận nói: “Anh có biết dỗ người khác không đấy? Anh nói như vậy, tôi sẽ không khóc nữa sao?” giọng nói của cô mềm mại, mà tràn đầy ủy khuất.Lôi Tuấn nhìn dáng vẻ cô khóc, trong lòng thầm hoảng hốt. Nghiêm túc suy nghĩ lại, cũng đúng... Nào có ai lúc khuyên người, còn bảo người ta dùng sức mà khóc? Anh ta cầm một lon bia lên, cụng lon với cô, uống hết một lon lại mở một lon: “Thật ra thì hai người vẫn chưa có gì, cô cũng không thích anh ta, cũng không bị anh ta lừa gạt. Anh ta vẫn chưa chiếm được tiện nghi gì, vì vậy cô không cần phải khóc...”Hạ Tiểu Hi sụt sịt mũi nói: “Tại tôi thấy mình quá ngu ngốc, gặp ai cũng đều nhẹ dạ cả tin! Nếu không nhờ anh tới kịp thời, vậy không phải là tôi đã để anh ta chiếm tiện nghi rồi sao?”Lôi Tuấn nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngốc cũng có cái hay của ngốc. Nếu ngốc đáng yêu thế này... thì cần phải khôn khéo làm gì? Không phải là càng sống mệt mỏi hơn sao? Tôi biết người đàn ông đó có vấn đề, nên nhiều ngày qua, tôi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vị vậy, cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cô không cần phải sợ điều này.”Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nức nở nói: “ Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”“...” Lôi Tuấn nhích lại gần bên cạnh cô. Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền vào lỗ tai của cô: “Không phải là với ai tôi cũng tốt như vậy đâu...”Hạ Tiểu Hi cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, giống như vừa bị ai đó ném vào trong lò hỏa thiêu. Hơi men làm cho cô choáng váng đầu óc trì độn, hơi không suy nghĩ kịp.Cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt của anh taNụ cười vui vẻ, như dính vào hơi thở của ánh mặt trời, nhìn sáng ngời đến chói mắt. Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, bờ môi mỏng hơi cong lên, mang theo vẻ khoe khoang không kiềm chế được.Cô vừa nhìn anh ta, vừa uống rượu. Đôi mắt như không thể rút ra được khỏi anh ta.Cần thận nhìn kỹ, cô dần phát hiện ra... Gương mặt tuấn tú của anh ta, đang ửng đỏ, không biết là do vừa uống rượu, hay bởi vì nguyên nhân khác.“Anh quá đẹp trai, nên không chớp mắt được, có phải không?” Lôi Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, cô nhìn anh ta khoảng hai phút, ngay cả con ngươi Lôi Tuấn cũng không chuyển, như đã xác định hỏi cô.“Phốc xích —— khụ ——” Hạ Tiểu Hi phun bia ra, liên tục ho khan!Lôi Tuấn vội vàng lại gần, vỗ vỗ lưng cô. Bàn tay của anh ta có lực, ấm áp, từng lần từng lần, theo từng nhịp một.Cánh tay của anh ta đang choàng trên lưng cô, nhìn có vẻ như đang ôm cô vậy.

Chương 637: Cô có thể thích tôi (1)