Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 2372

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2372Diệp Thiên đảo mắt nhìn những tòa nhà cao tầng ở xung quanh, lập tức bấm số điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt, sau khi biết mấy người Tiếu Văn Nguyệt còn ở học viện nghệ thuật Kim Lăng, cậu lập tức bắt xe đi đến.Trước cổng chính của học viện nghệ thuật Kim Lăng, Diệp Thiên vừa đến đã thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp động lòng người đứng ở bên đường.Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biếc cùng với quần ống đứng, lộ rõ vẻ đẹp thanh xuân trẻ trung, nhưng cũng không mất đi khí chất mạnh mẽ trưởng thành, không ít học sinh lui tới xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại.Bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt còn có một cô gái váy tím, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát bỏ qua, trong mắt chỉ có một mình Tiếu Văn Nguyệt.Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên chậm rãi đi đến, ánh mắt càng thêm long lanh.“Anh đến thật nhanh nha!”Diệp Thiên đi đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt mang theo dịu dàng: “Khi ở đảo Gilbert tôi đã đồng ý với các cô rồi, đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn!”Khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ấm áp, đi lên trước một bước: “Anh đến tìm chúng tôi, chị Lộng Ảnh không để ý sao?”“Cô ấy sẽ không để ý!” Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Tôi nói với cô ấy rồi!”Đúng vào lúc này, cô gái váy tím vẫn luôn không nói lời nào lại khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, đã nghe ra điều gì đó không thích hợp.Cô ta giơ tay kéo Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu thành thật trả lời mình đi, chị Lộng Ảnh mà cậu nói là ai?”Tiếu Văn Nguyệt đang muốn nói chuyện, Diệp Thiên đã đứng ra trả lời trước: “Đó là vợ chưa cưới của tôi, sao vậy?”“Vợ chưa cưới?”Cô gái váy tím khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi dữ dội, lộ ra tức giận trước giờ chưa từng có.Cô ta giơ tay lên, cánh tay ngọc ngà chỉ thẳng vào Diệp Thiên, lập tức giận dữ hét lên một tiếng.“Anh coi Giai Lệ là gì hả?”“Anh là đồ cặn bã!”“Tên khốn này!”Cô gái mặc váy tím tên Nhân Nhân chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ tức giận.Cô gái cũng từng thắc mắc không biết người anh Diệp Thiên từng khiến Cố Giai Lệ ngày nhớ đêm mong là người như thế nào mà có thể khiến cho Cố Giai Lệ phớt lờ bao nhiêu thanh niên đẹp trai khác như thế. Nhưng lần này gặp mặt này khiến cho cô gái hoàn toàn thất vọng.Đúng là vẻ bề ngoài của Diệp Thiên rất đẹp nhưng tới học viện Nghệ Thuật thì lại ăn mặc quá đỗi bình thường. Toàn bộ bộ đồ ăn vận không quá một nghìn tệ. Điều này đối với Nhân Nhân – một cô gái thường xuyên ra vào trong các quán ba thượng lưu thì đúng là một trò cười.Những người dám tới học viện Nghệ Thuật cua gái có ai mà không xuất từ vạch đích có vài tỷ tệ chứ? Hơn nữa Cố Giai Lệ lại là người nổi bật nhất trong học viện, đồng thời là một ca sĩ đang nổi ở Hoa Hạ, những người ngưỡng vọng cô không chỉ có Kim Lăng mà còn cả những cậu ấm hào môn khác nữa.Ít nhất thì khi tới cũng phải lái xe cỡ như Audi tới chứ. Bắt taxi thì ra thể thống gì?

Chương 2372

Diệp Thiên đảo mắt nhìn những tòa nhà cao tầng ở xung quanh, lập tức bấm số điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt, sau khi biết mấy người Tiếu Văn Nguyệt còn ở học viện nghệ thuật Kim Lăng, cậu lập tức bắt xe đi đến.

Trước cổng chính của học viện nghệ thuật Kim Lăng, Diệp Thiên vừa đến đã thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp động lòng người đứng ở bên đường.

Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biếc cùng với quần ống đứng, lộ rõ vẻ đẹp thanh xuân trẻ trung, nhưng cũng không mất đi khí chất mạnh mẽ trưởng thành, không ít học sinh lui tới xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại.

Bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt còn có một cô gái váy tím, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát bỏ qua, trong mắt chỉ có một mình Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên chậm rãi đi đến, ánh mắt càng thêm long lanh.

“Anh đến thật nhanh nha!”

Diệp Thiên đi đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt mang theo dịu dàng: “Khi ở đảo Gilbert tôi đã đồng ý với các cô rồi, đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn!”

Khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ấm áp, đi lên trước một bước: “Anh đến tìm chúng tôi, chị Lộng Ảnh không để ý sao?”

“Cô ấy sẽ không để ý!” Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Tôi nói với cô ấy rồi!”

Đúng vào lúc này, cô gái váy tím vẫn luôn không nói lời nào lại khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, đã nghe ra điều gì đó không thích hợp.

Cô ta giơ tay kéo Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu thành thật trả lời mình đi, chị Lộng Ảnh mà cậu nói là ai?”

Tiếu Văn Nguyệt đang muốn nói chuyện, Diệp Thiên đã đứng ra trả lời trước: “Đó là vợ chưa cưới của tôi, sao vậy?”

“Vợ chưa cưới?”

Cô gái váy tím khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi dữ dội, lộ ra tức giận trước giờ chưa từng có.

Cô ta giơ tay lên, cánh tay ngọc ngà chỉ thẳng vào Diệp Thiên, lập tức giận dữ hét lên một tiếng.

“Anh coi Giai Lệ là gì hả?”

“Anh là đồ cặn bã!”

“Tên khốn này!”

Cô gái mặc váy tím tên Nhân Nhân chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ tức giận.

Cô gái cũng từng thắc mắc không biết người anh Diệp Thiên từng khiến Cố Giai Lệ ngày nhớ đêm mong là người như thế nào mà có thể khiến cho Cố Giai Lệ phớt lờ bao nhiêu thanh niên đẹp trai khác như thế. Nhưng lần này gặp mặt này khiến cho cô gái hoàn toàn thất vọng.

Đúng là vẻ bề ngoài của Diệp Thiên rất đẹp nhưng tới học viện Nghệ Thuật thì lại ăn mặc quá đỗi bình thường. Toàn bộ bộ đồ ăn vận không quá một nghìn tệ. Điều này đối với Nhân Nhân – một cô gái thường xuyên ra vào trong các quán ba thượng lưu thì đúng là một trò cười.

Những người dám tới học viện Nghệ Thuật cua gái có ai mà không xuất từ vạch đích có vài tỷ tệ chứ? Hơn nữa Cố Giai Lệ lại là người nổi bật nhất trong học viện, đồng thời là một ca sĩ đang nổi ở Hoa Hạ, những người ngưỡng vọng cô không chỉ có Kim Lăng mà còn cả những cậu ấm hào môn khác nữa.

Ít nhất thì khi tới cũng phải lái xe cỡ như Audi tới chứ. Bắt taxi thì ra thể thống gì?

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2372Diệp Thiên đảo mắt nhìn những tòa nhà cao tầng ở xung quanh, lập tức bấm số điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt, sau khi biết mấy người Tiếu Văn Nguyệt còn ở học viện nghệ thuật Kim Lăng, cậu lập tức bắt xe đi đến.Trước cổng chính của học viện nghệ thuật Kim Lăng, Diệp Thiên vừa đến đã thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp động lòng người đứng ở bên đường.Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biếc cùng với quần ống đứng, lộ rõ vẻ đẹp thanh xuân trẻ trung, nhưng cũng không mất đi khí chất mạnh mẽ trưởng thành, không ít học sinh lui tới xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại.Bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt còn có một cô gái váy tím, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát bỏ qua, trong mắt chỉ có một mình Tiếu Văn Nguyệt.Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên chậm rãi đi đến, ánh mắt càng thêm long lanh.“Anh đến thật nhanh nha!”Diệp Thiên đi đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt mang theo dịu dàng: “Khi ở đảo Gilbert tôi đã đồng ý với các cô rồi, đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn!”Khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ấm áp, đi lên trước một bước: “Anh đến tìm chúng tôi, chị Lộng Ảnh không để ý sao?”“Cô ấy sẽ không để ý!” Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Tôi nói với cô ấy rồi!”Đúng vào lúc này, cô gái váy tím vẫn luôn không nói lời nào lại khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, đã nghe ra điều gì đó không thích hợp.Cô ta giơ tay kéo Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu thành thật trả lời mình đi, chị Lộng Ảnh mà cậu nói là ai?”Tiếu Văn Nguyệt đang muốn nói chuyện, Diệp Thiên đã đứng ra trả lời trước: “Đó là vợ chưa cưới của tôi, sao vậy?”“Vợ chưa cưới?”Cô gái váy tím khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi dữ dội, lộ ra tức giận trước giờ chưa từng có.Cô ta giơ tay lên, cánh tay ngọc ngà chỉ thẳng vào Diệp Thiên, lập tức giận dữ hét lên một tiếng.“Anh coi Giai Lệ là gì hả?”“Anh là đồ cặn bã!”“Tên khốn này!”Cô gái mặc váy tím tên Nhân Nhân chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ tức giận.Cô gái cũng từng thắc mắc không biết người anh Diệp Thiên từng khiến Cố Giai Lệ ngày nhớ đêm mong là người như thế nào mà có thể khiến cho Cố Giai Lệ phớt lờ bao nhiêu thanh niên đẹp trai khác như thế. Nhưng lần này gặp mặt này khiến cho cô gái hoàn toàn thất vọng.Đúng là vẻ bề ngoài của Diệp Thiên rất đẹp nhưng tới học viện Nghệ Thuật thì lại ăn mặc quá đỗi bình thường. Toàn bộ bộ đồ ăn vận không quá một nghìn tệ. Điều này đối với Nhân Nhân – một cô gái thường xuyên ra vào trong các quán ba thượng lưu thì đúng là một trò cười.Những người dám tới học viện Nghệ Thuật cua gái có ai mà không xuất từ vạch đích có vài tỷ tệ chứ? Hơn nữa Cố Giai Lệ lại là người nổi bật nhất trong học viện, đồng thời là một ca sĩ đang nổi ở Hoa Hạ, những người ngưỡng vọng cô không chỉ có Kim Lăng mà còn cả những cậu ấm hào môn khác nữa.Ít nhất thì khi tới cũng phải lái xe cỡ như Audi tới chứ. Bắt taxi thì ra thể thống gì?

Chương 2372