Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 2991
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2991Không giải được phù ấn kì quái trên lòng bàn tay cậu thì đừng nói là con quái vật như Long Trì, cho dù là một võ giả có chút nội lực thôi cũng khiến cậu không thể chống đỡ nổi.ở sân nhà họ Hoa, Thi Mạc ngồi xếp bằng trong đình nghỉ mát bát giác, trông chừng Hoa Lộng Ảnh đang ngủ say.Từ khi Diệp Thiên “chết”, ông ta không rời khỏi đình nghỉ mát này nửa bước. Hoa Lộng Ảnh được Diệp Thiên gửi gắm cho ông ta vào phút “lâm chung”, cho dù trời có sụp xuống, ông ta cũng phải hoàn thành “tâm nguyện cuối cùng” của Diệp Thiên.Giây lát sau, vẻ mặt bình lặng như giếng cổ của ông ta bỗng thay đổi, không tin nổi mà mở mắt ra.Bởi vì ông ta phát hiện khí tức của Diệp Thiên. Ngay khi ông ta mở mắt ra, Diệp Thiên đang đi vào từ cổng lớn của sân nhà, đứng ớ trước mặt ông ta.“Đây chính là phúc trạch của đứa con sao trời sao?”.Trong đình nghỉ mát, Diệp Thiên và Thi Mạc ngồi đối diện nhau, chỉ nghe Thi Mạc không ngừng thán phục.Mặc dù ông ta biết đứa con sao trời là một tồn tại đặc biệt do ngôi sao ngưng tụ tinh hoa mà sinh ra, nhưng ông ta không ngờ đứa con sao trời lại có thế hồi sinh, có được sinh mạng mới.Diệp Thiên dời mắt khỏi gương mặt vô cùng mịn màng của Hoa Lộng Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Tôi đến tìm ông còn một chuyện quan trọng cần hỏi”.“Ông có biết đây là gì không?”.Nói đến đây, Diệp Thiên chậm rãi xòe tay ra, đặt thẳng đứng trước mặt Thi Mạc.Thi Mạc nheo mắt lại, nhìn ấn kí hình vuông giữa lòng bàn tay của Diệp Thiên. Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, tiếp đó vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi rất lớn.“Lẽ nào đây là “mật mã bí ẩn” trong truyền thuyết?”.Diệp Thiên nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghi hoặc.“Mật mã bí ẩn? Đó là gì?”.Thi Mạc nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Diệp Thiên, hai mắt hơi nheo lại, sau nhiều lần xác nhận mới kinh ngạc gật đầu.“Không sai đâu, đây chính là mật mã bí ẩn mà Thi Chiến Thiên anh họ tôi từng nói với tôi, lúc bước lên con đường thành tiên, ông ấy đã nhìn thấy nó. Cái này giống hệt với những gì ông ấy miêu tả trước khi mất”.Õng ta kích động đứng dậy, giọng nói run rẩy: “Mật mã bí ẩn này đại diện cho điều huyền bí nhất Trái Đất”.“Nếu ông ấy đoán không sai thì mật mã bí ẩn này chính là chìa khóa để mở tinh thể nhân Trái Đất!”.“Nói cách khác, nếu cậu khởi động nó thì có thế sở hữu sức mạnh sánh ngang với một ngôi sao!”.Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Thiên hoàn toàn cứng đờ, khó tin nhìn ấn kí xa xưa khó hiểu trong lòng bàn tay.Đúng lúc này, ấn kí màu xám vốn ảm đạm bỗng bắt đầu nóng lên, một luồng sáng mãnh liệt cuộn trào tỏa ra từ lòng bàn tay cậu.Trong thoáng chốc, con ngươi Diệp Thiên co lại, thời gian như dừng lại vào phút giây này.Trước mắt Diệp Thiên không còn là sân nhà họ Hoa nữa, mà biến thành một không gian bao la rộng lớn, mây sao đầy trời.
Chương 2991
Không giải được phù ấn kì quái trên lòng bàn tay cậu thì đừng nói là con quái vật như Long Trì, cho dù là một võ giả có chút nội lực thôi cũng khiến cậu không thể chống đỡ nổi.
ở sân nhà họ Hoa, Thi Mạc ngồi xếp bằng trong đình nghỉ mát bát giác, trông chừng Hoa Lộng Ảnh đang ngủ say.
Từ khi Diệp Thiên “chết”, ông ta không rời khỏi đình nghỉ mát này nửa bước. Hoa Lộng Ảnh được Diệp Thiên gửi gắm cho ông ta vào phút “lâm chung”, cho dù trời có sụp xuống, ông ta cũng phải hoàn thành “tâm nguyện cuối cùng” của Diệp Thiên.
Giây lát sau, vẻ mặt bình lặng như giếng cổ của ông ta bỗng thay đổi, không tin nổi mà mở mắt ra.
Bởi vì ông ta phát hiện khí tức của Diệp Thiên. Ngay khi ông ta mở mắt ra, Diệp Thiên đang đi vào từ cổng lớn của sân nhà, đứng ớ trước mặt ông ta.
“Đây chính là phúc trạch của đứa con sao trời sao?”.
Trong đình nghỉ mát, Diệp Thiên và Thi Mạc ngồi đối diện nhau, chỉ nghe Thi Mạc không ngừng thán phục.
Mặc dù ông ta biết đứa con sao trời là một tồn tại đặc biệt do ngôi sao ngưng tụ tinh hoa mà sinh ra, nhưng ông ta không ngờ đứa con sao trời lại có thế hồi sinh, có được sinh mạng mới.
Diệp Thiên dời mắt khỏi gương mặt vô cùng mịn màng của Hoa Lộng Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Tôi đến tìm ông còn một chuyện quan trọng cần hỏi”.
“Ông có biết đây là gì không?”.
Nói đến đây, Diệp Thiên chậm rãi xòe tay ra, đặt thẳng đứng trước mặt Thi Mạc.
Thi Mạc nheo mắt lại, nhìn ấn kí hình vuông giữa lòng bàn tay của Diệp Thiên. Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, tiếp đó vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi rất lớn.
“Lẽ nào đây là “mật mã bí ẩn” trong truyền thuyết?”.
Diệp Thiên nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghi hoặc.
“Mật mã bí ẩn? Đó là gì?”.
Thi Mạc nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Diệp Thiên, hai mắt hơi nheo lại, sau nhiều lần xác nhận mới kinh ngạc gật đầu.
“Không sai đâu, đây chính là mật mã bí ẩn mà Thi Chiến Thiên anh họ tôi từng nói với tôi, lúc bước lên con đường thành tiên, ông ấy đã nhìn thấy nó. Cái này giống hệt với những gì ông ấy miêu tả trước khi mất”.
Õng ta kích động đứng dậy, giọng nói run rẩy: “Mật mã bí ẩn này đại diện cho điều huyền bí nhất Trái Đất”.
“Nếu ông ấy đoán không sai thì mật mã bí ẩn này chính là chìa khóa để mở tinh thể nhân Trái Đất!”.
“Nói cách khác, nếu cậu khởi động nó thì có thế sở hữu sức mạnh sánh ngang với một ngôi sao!”.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Thiên hoàn toàn cứng đờ, khó tin nhìn ấn kí xa xưa khó hiểu trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, ấn kí màu xám vốn ảm đạm bỗng bắt đầu nóng lên, một luồng sáng mãnh liệt cuộn trào tỏa ra từ lòng bàn tay cậu.
Trong thoáng chốc, con ngươi Diệp Thiên co lại, thời gian như dừng lại vào phút giây này.
Trước mắt Diệp Thiên không còn là sân nhà họ Hoa nữa, mà biến thành một không gian bao la rộng lớn, mây sao đầy trời.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 2991Không giải được phù ấn kì quái trên lòng bàn tay cậu thì đừng nói là con quái vật như Long Trì, cho dù là một võ giả có chút nội lực thôi cũng khiến cậu không thể chống đỡ nổi.ở sân nhà họ Hoa, Thi Mạc ngồi xếp bằng trong đình nghỉ mát bát giác, trông chừng Hoa Lộng Ảnh đang ngủ say.Từ khi Diệp Thiên “chết”, ông ta không rời khỏi đình nghỉ mát này nửa bước. Hoa Lộng Ảnh được Diệp Thiên gửi gắm cho ông ta vào phút “lâm chung”, cho dù trời có sụp xuống, ông ta cũng phải hoàn thành “tâm nguyện cuối cùng” của Diệp Thiên.Giây lát sau, vẻ mặt bình lặng như giếng cổ của ông ta bỗng thay đổi, không tin nổi mà mở mắt ra.Bởi vì ông ta phát hiện khí tức của Diệp Thiên. Ngay khi ông ta mở mắt ra, Diệp Thiên đang đi vào từ cổng lớn của sân nhà, đứng ớ trước mặt ông ta.“Đây chính là phúc trạch của đứa con sao trời sao?”.Trong đình nghỉ mát, Diệp Thiên và Thi Mạc ngồi đối diện nhau, chỉ nghe Thi Mạc không ngừng thán phục.Mặc dù ông ta biết đứa con sao trời là một tồn tại đặc biệt do ngôi sao ngưng tụ tinh hoa mà sinh ra, nhưng ông ta không ngờ đứa con sao trời lại có thế hồi sinh, có được sinh mạng mới.Diệp Thiên dời mắt khỏi gương mặt vô cùng mịn màng của Hoa Lộng Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Tôi đến tìm ông còn một chuyện quan trọng cần hỏi”.“Ông có biết đây là gì không?”.Nói đến đây, Diệp Thiên chậm rãi xòe tay ra, đặt thẳng đứng trước mặt Thi Mạc.Thi Mạc nheo mắt lại, nhìn ấn kí hình vuông giữa lòng bàn tay của Diệp Thiên. Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, tiếp đó vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi rất lớn.“Lẽ nào đây là “mật mã bí ẩn” trong truyền thuyết?”.Diệp Thiên nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghi hoặc.“Mật mã bí ẩn? Đó là gì?”.Thi Mạc nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Diệp Thiên, hai mắt hơi nheo lại, sau nhiều lần xác nhận mới kinh ngạc gật đầu.“Không sai đâu, đây chính là mật mã bí ẩn mà Thi Chiến Thiên anh họ tôi từng nói với tôi, lúc bước lên con đường thành tiên, ông ấy đã nhìn thấy nó. Cái này giống hệt với những gì ông ấy miêu tả trước khi mất”.Õng ta kích động đứng dậy, giọng nói run rẩy: “Mật mã bí ẩn này đại diện cho điều huyền bí nhất Trái Đất”.“Nếu ông ấy đoán không sai thì mật mã bí ẩn này chính là chìa khóa để mở tinh thể nhân Trái Đất!”.“Nói cách khác, nếu cậu khởi động nó thì có thế sở hữu sức mạnh sánh ngang với một ngôi sao!”.Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Thiên hoàn toàn cứng đờ, khó tin nhìn ấn kí xa xưa khó hiểu trong lòng bàn tay.Đúng lúc này, ấn kí màu xám vốn ảm đạm bỗng bắt đầu nóng lên, một luồng sáng mãnh liệt cuộn trào tỏa ra từ lòng bàn tay cậu.Trong thoáng chốc, con ngươi Diệp Thiên co lại, thời gian như dừng lại vào phút giây này.Trước mắt Diệp Thiên không còn là sân nhà họ Hoa nữa, mà biến thành một không gian bao la rộng lớn, mây sao đầy trời.