Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 3030

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3030Tình trạng lặp đi lặp lại như vậy khiến tâm trạng của Diệp Thiên cũng rơi từ trên mây xuống, vô cùng tăm tối.Chờ đợi biết bao nhiêu ngày, cuối cùng Hoa Lộng Ảnh cũng tỉnh dậy, vì sao lại xảy ra chuyện thế này?“Thông Thiên Kính!”.Sau nhiều lần tra xét không có kết quả, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.Kính linh Thông Thiên Kính ẩn nấp trong cơ thể Hoa Lộng Ảnh lại hiện ra.Kính linh nghe Diệp Thiên kể xong thì rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là trạng thái không tốt khi ý thức bảo vệ thần hồn của chủ nhân kết hợp với dược hiệu của hoa Bạch Ám sinh“Khi thần hồn của chủ nhân bị Athena áp chế, suýt chút nữa thì bị hủy diệt. Trong lúc thần hồn của cô ấy bị uy hiếp, ý thức bảo vệ bản thân sẽ ưu tiên bảo vệ kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy. Sau khi thần hồn của cô ấy được hoa Bạch Ám đắp nặn lại, ý thức bảo vệ đó cũng trở nên mạnh mẽ hơn”.“Nói cách khác, hồi ức trước đây giữa cậu và cô ấy, mọi thứ liên quan đến cậu đều được thần phủ của cô ấy bảo vệ ở nơi sâu nhất trong ý thức, khó mà chạm đến”.“Một khi cô ấy nhớ tới cậu vì sự quấy nhiễu của ngoại lực, muốn lấy đoạn hồi ức đó ra, ý thức tự bảo vệ của thần hồn sẽ xung đột với ý chí của cá nhân cô ấy, khiến cô ấy đau khổ khôngMọi người nghe xong hết từng câu từng chữ, càng cảm thấy khó tin, Diệp Thiên cũng lập tức hiểu ra.Hóa ra lúc Hoa Lộng Ảnh đối mặt với việc thần hồn tiêu tan, phản ứng đầu tiên trong ý thức của cô ấy lại là khóa kín mọi kí ức về cậu, không muốn quên đi.Nhưng bây giờ, bởi vì ý thức bảo vệ quá mạnh nên phần kí ức đó của cô ấy bị phủ bụi ở nơi sâu nhất trong ý thức.“Nói cách khác, cô ấy muốn nhớ lại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, không thế miễn cưỡng”.“Một khi có người khác can thiệp vào, ý thức tự bảo vệ của cô ấy sẽ xung đột với ý chí cá nhân, lặp lại tình huống lúc trước phải không?”.Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, kính linh gật đầu: “Đúng vậy, muốn cô ấy khôi phục tất cả kí ức về cậu thì chỉ có thể dựa vào cô ấy, người khác không thể can thiệp!”.“Cho dù là cậu cũng không được!”.“Nếu miễn cưỡng gây ra xung đột quá kịch liệt giữa ý thức tự bảo vệ và ý chí của cô ấy, sợ rằng thần hồn của cô ấy sẽ bị thương lần thứ hai. Đến lúc đó muốn khôi phục lại thì khó như lên trời”.Hiểu được mọi chuyện, lo lắng của Diệp Thiên cũng xem như được giải quyết, nhưng tâm trạng của cậu vẫn nặng nề vô cùng.Nếu những gì kính linh nói là sự thật, vậy thì sau này cậu sẽ phải dùng thân phận của người lạ ở trước mặt Hoa Lộng Anh.Trừ khi có ngày nào đó, Hoa Lộng Ảnh tự mở khóa mọi kí ức về cậu, nếu không thì trước lúc đó, cậu chỉ có thể làm một người qua đường đứng nhìn từ xa. Không thể đến gần Hoa Lộng Ảnh, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, tránh gây ra tổn thương cho thần hồn của cô ấy.Những người khác cũng hiểu lời nói của kính linh, lần lượt quay sang nhìn Diệp Thiên, trong mắt có vẻ buồn bã.Người mình yêu ở ngay trước mặt nhưng lại không thể nhận nhau, ngược lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả vờ như không quen biết, cảm giác này khó mà tá nối.

Chương 3030

Tình trạng lặp đi lặp lại như vậy khiến tâm trạng của Diệp Thiên cũng rơi từ trên mây xuống, vô cùng tăm tối.

Chờ đợi biết bao nhiêu ngày, cuối cùng Hoa Lộng Ảnh cũng tỉnh dậy, vì sao lại xảy ra chuyện thế này?

“Thông Thiên Kính!”.

Sau nhiều lần tra xét không có kết quả, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.

Kính linh Thông Thiên Kính ẩn nấp trong cơ thể Hoa Lộng Ảnh lại hiện ra.

Kính linh nghe Diệp Thiên kể xong thì rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là trạng thái không tốt khi ý thức bảo vệ thần hồn của chủ nhân kết hợp với dược hiệu của hoa Bạch Ám sinh

“Khi thần hồn của chủ nhân bị Athena áp chế, suýt chút nữa thì bị hủy diệt. Trong lúc thần hồn của cô ấy bị uy hiếp, ý thức bảo vệ bản thân sẽ ưu tiên bảo vệ kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy. Sau khi thần hồn của cô ấy được hoa Bạch Ám đắp nặn lại, ý thức bảo vệ đó cũng trở nên mạnh mẽ hơn”.

“Nói cách khác, hồi ức trước đây giữa cậu và cô ấy, mọi thứ liên quan đến cậu đều được thần phủ của cô ấy bảo vệ ở nơi sâu nhất trong ý thức, khó mà chạm đến”.

“Một khi cô ấy nhớ tới cậu vì sự quấy nhiễu của ngoại lực, muốn lấy đoạn hồi ức đó ra, ý thức tự bảo vệ của thần hồn sẽ xung đột với ý chí của cá nhân cô ấy, khiến cô ấy đau khổ không

Mọi người nghe xong hết từng câu từng chữ, càng cảm thấy khó tin, Diệp Thiên cũng lập tức hiểu ra.

Hóa ra lúc Hoa Lộng Ảnh đối mặt với việc thần hồn tiêu tan, phản ứng đầu tiên trong ý thức của cô ấy lại là khóa kín mọi kí ức về cậu, không muốn quên đi.

Nhưng bây giờ, bởi vì ý thức bảo vệ quá mạnh nên phần kí ức đó của cô ấy bị phủ bụi ở nơi sâu nhất trong ý thức.

“Nói cách khác, cô ấy muốn nhớ lại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, không thế miễn cưỡng”.

“Một khi có người khác can thiệp vào, ý thức tự bảo vệ của cô ấy sẽ xung đột với ý chí cá nhân, lặp lại tình huống lúc trước phải không?”.

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, kính linh gật đầu: “Đúng vậy, muốn cô ấy khôi phục tất cả kí ức về cậu thì chỉ có thể dựa vào cô ấy, người khác không thể can thiệp!”.

“Cho dù là cậu cũng không được!”.

“Nếu miễn cưỡng gây ra xung đột quá kịch liệt giữa ý thức tự bảo vệ và ý chí của cô ấy, sợ rằng thần hồn của cô ấy sẽ bị thương lần thứ hai. Đến lúc đó muốn khôi phục lại thì khó như lên trời”.

Hiểu được mọi chuyện, lo lắng của Diệp Thiên cũng xem như được giải quyết, nhưng tâm trạng của cậu vẫn nặng nề vô cùng.

Nếu những gì kính linh nói là sự thật, vậy thì sau này cậu sẽ phải dùng thân phận của người lạ ở trước mặt Hoa Lộng Anh.

Trừ khi có ngày nào đó, Hoa Lộng Ảnh tự mở khóa mọi kí ức về cậu, nếu không thì trước lúc đó, cậu chỉ có thể làm một người qua đường đứng nhìn từ xa. Không thể đến gần Hoa Lộng Ảnh, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, tránh gây ra tổn thương cho thần hồn của cô ấy.

Những người khác cũng hiểu lời nói của kính linh, lần lượt quay sang nhìn Diệp Thiên, trong mắt có vẻ buồn bã.

Người mình yêu ở ngay trước mặt nhưng lại không thể nhận nhau, ngược lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả vờ như không quen biết, cảm giác này khó mà tá nối.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3030Tình trạng lặp đi lặp lại như vậy khiến tâm trạng của Diệp Thiên cũng rơi từ trên mây xuống, vô cùng tăm tối.Chờ đợi biết bao nhiêu ngày, cuối cùng Hoa Lộng Ảnh cũng tỉnh dậy, vì sao lại xảy ra chuyện thế này?“Thông Thiên Kính!”.Sau nhiều lần tra xét không có kết quả, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.Kính linh Thông Thiên Kính ẩn nấp trong cơ thể Hoa Lộng Ảnh lại hiện ra.Kính linh nghe Diệp Thiên kể xong thì rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là trạng thái không tốt khi ý thức bảo vệ thần hồn của chủ nhân kết hợp với dược hiệu của hoa Bạch Ám sinh“Khi thần hồn của chủ nhân bị Athena áp chế, suýt chút nữa thì bị hủy diệt. Trong lúc thần hồn của cô ấy bị uy hiếp, ý thức bảo vệ bản thân sẽ ưu tiên bảo vệ kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy. Sau khi thần hồn của cô ấy được hoa Bạch Ám đắp nặn lại, ý thức bảo vệ đó cũng trở nên mạnh mẽ hơn”.“Nói cách khác, hồi ức trước đây giữa cậu và cô ấy, mọi thứ liên quan đến cậu đều được thần phủ của cô ấy bảo vệ ở nơi sâu nhất trong ý thức, khó mà chạm đến”.“Một khi cô ấy nhớ tới cậu vì sự quấy nhiễu của ngoại lực, muốn lấy đoạn hồi ức đó ra, ý thức tự bảo vệ của thần hồn sẽ xung đột với ý chí của cá nhân cô ấy, khiến cô ấy đau khổ khôngMọi người nghe xong hết từng câu từng chữ, càng cảm thấy khó tin, Diệp Thiên cũng lập tức hiểu ra.Hóa ra lúc Hoa Lộng Ảnh đối mặt với việc thần hồn tiêu tan, phản ứng đầu tiên trong ý thức của cô ấy lại là khóa kín mọi kí ức về cậu, không muốn quên đi.Nhưng bây giờ, bởi vì ý thức bảo vệ quá mạnh nên phần kí ức đó của cô ấy bị phủ bụi ở nơi sâu nhất trong ý thức.“Nói cách khác, cô ấy muốn nhớ lại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, không thế miễn cưỡng”.“Một khi có người khác can thiệp vào, ý thức tự bảo vệ của cô ấy sẽ xung đột với ý chí cá nhân, lặp lại tình huống lúc trước phải không?”.Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, kính linh gật đầu: “Đúng vậy, muốn cô ấy khôi phục tất cả kí ức về cậu thì chỉ có thể dựa vào cô ấy, người khác không thể can thiệp!”.“Cho dù là cậu cũng không được!”.“Nếu miễn cưỡng gây ra xung đột quá kịch liệt giữa ý thức tự bảo vệ và ý chí của cô ấy, sợ rằng thần hồn của cô ấy sẽ bị thương lần thứ hai. Đến lúc đó muốn khôi phục lại thì khó như lên trời”.Hiểu được mọi chuyện, lo lắng của Diệp Thiên cũng xem như được giải quyết, nhưng tâm trạng của cậu vẫn nặng nề vô cùng.Nếu những gì kính linh nói là sự thật, vậy thì sau này cậu sẽ phải dùng thân phận của người lạ ở trước mặt Hoa Lộng Anh.Trừ khi có ngày nào đó, Hoa Lộng Ảnh tự mở khóa mọi kí ức về cậu, nếu không thì trước lúc đó, cậu chỉ có thể làm một người qua đường đứng nhìn từ xa. Không thể đến gần Hoa Lộng Ảnh, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, tránh gây ra tổn thương cho thần hồn của cô ấy.Những người khác cũng hiểu lời nói của kính linh, lần lượt quay sang nhìn Diệp Thiên, trong mắt có vẻ buồn bã.Người mình yêu ở ngay trước mặt nhưng lại không thể nhận nhau, ngược lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả vờ như không quen biết, cảm giác này khó mà tá nối.

Chương 3030