Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 3112
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3112“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh?“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh? Anh cũng đánh giá cao nhà họ Khương của mình quá nhỉ!”.Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn xen vào chuyện của Liễu Thiên Tâm và anh, nhưng cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi. Thế này vậy, các người xin lỗi cô ấy, ngồi xuống bàn bạc lại, cũng tiện cho tôi có thể báo cáo với bạn gái tôi, đủ đơn giản chưa?”.Nghe Diệp Thiên nói, Khương Tu Tuyệt và bà Khương nhất thời ngây ra tại chỗ, suýt chút nữa không phản ứng được. Ngay cả Liễu Thiên Tâm cũng trợn tròn mắt, hoang mang nhìn Diệp Thiên.Câu nói của Diệp Thiên có giọng điệu như cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới, không được bàn cãi, chẳng khác nào đang thông báo và ra lệnh.Liễu Thiên Tâm cảm thấy Diệp Thiên điên mất rồi. Bọn họ là người nhà họ Khương ở thủ đô, thế mà nhìn bộ dạng của cậu giống như nhà họ Khương chỉ đáng để cậu nói một câu, nhìn một cái, đúng là cực kì hoang đường.“Tên kia, anh điên rồi phải không?”.Khương Tu Tuyệt giận quá mà cười, vẻ mặt càng u ám thêm: “Anh là cái thá gì? Dám ra lệnh cho Khương Tu Tuyệt tôi?”.“Anh có tin bây giờ tôi có thể bắt anh…”.Cậu ta còn chưa dứt lời thì một bóng người bỗng tiến lên phía trước một bước, không hề nương tay tát cho cậu ta một cái.cảm nhận được cơn đau nóng rát trên mặt, Khương Tu Tuyệt lại không dám tức giận, chỉ nhìn người đàn ông trước mắt mà không sao hiểu nổi.“Bố, sao bố lại đánh con?”.Bà Khương ở bên cạnh cũng không hiểu ra sao, bất mãn hỏi: “Khương Hứa Quốc, sao ông lại đánh con trai?”.Người đánh Khương Tu Tuyệt chính là bố cậu ta, trong mắt ông ta đầy vẻ dữ tợn, không nói lời nào mà trở tay tát cho bà Khương một cái.“Im miệng cho tôi, hai kẻ ngu xuẩn, còn nói thêm lời nào nữa tôi cho hai người cút khỏi nhà họ Khương!”.Nói xong, ông ta không quan tâm đến vẻ mặt hoang mang của hai người họ, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.“Diệp Đế… À không, cậu Diệp, vợ và con trai tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi đã động chạm đến cậu, mong cậu độ lượng tha cho họ một mạng!”.Khương Tu Tuyệt và bà Khương không nhận ra Diệp Thiên, nhưng Khương Hứa Quốc thì khác, ông ta đã từng gặp Diệp Thiên.Ngày trước, nhà họ Giang ở khu Tây mở tiệc ở thủ đô, mời những nhân vật nổi tiếng ở thủ đô. Tuy nhà họ Khương của ông ta có địa vị không cao, nhưng vì có quan hệ liên đới nên cũng may mắn được đến dự. Trong bữa tiệc đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên một mình áp đảo uy thế khủng khiếp của nhà họ Giang ở khu Tây.Ngày hôm đó, bảy vị tướng lĩnh đích thân đến, ba vị lãnh đạo cấp cao ký một lá thư gửi lên Trung ương vẫn không làm gì được Diệp Thiên, ngược lại bị Diệp Thiên lần lượt lật đổ. Ngay cả con quái vật lớn như nhà họ Giang ở khu Tây cũng bị đuổi khỏi thủ đô, rời khỏi quê hương đất tổ chỉ sau một lời của Diệp Thiên.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3112“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh?“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh? Anh cũng đánh giá cao nhà họ Khương của mình quá nhỉ!”.Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn xen vào chuyện của Liễu Thiên Tâm và anh, nhưng cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi. Thế này vậy, các người xin lỗi cô ấy, ngồi xuống bàn bạc lại, cũng tiện cho tôi có thể báo cáo với bạn gái tôi, đủ đơn giản chưa?”.Nghe Diệp Thiên nói, Khương Tu Tuyệt và bà Khương nhất thời ngây ra tại chỗ, suýt chút nữa không phản ứng được. Ngay cả Liễu Thiên Tâm cũng trợn tròn mắt, hoang mang nhìn Diệp Thiên.Câu nói của Diệp Thiên có giọng điệu như cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới, không được bàn cãi, chẳng khác nào đang thông báo và ra lệnh.Liễu Thiên Tâm cảm thấy Diệp Thiên điên mất rồi. Bọn họ là người nhà họ Khương ở thủ đô, thế mà nhìn bộ dạng của cậu giống như nhà họ Khương chỉ đáng để cậu nói một câu, nhìn một cái, đúng là cực kì hoang đường.“Tên kia, anh điên rồi phải không?”.Khương Tu Tuyệt giận quá mà cười, vẻ mặt càng u ám thêm: “Anh là cái thá gì? Dám ra lệnh cho Khương Tu Tuyệt tôi?”.“Anh có tin bây giờ tôi có thể bắt anh…”.Cậu ta còn chưa dứt lời thì một bóng người bỗng tiến lên phía trước một bước, không hề nương tay tát cho cậu ta một cái.cảm nhận được cơn đau nóng rát trên mặt, Khương Tu Tuyệt lại không dám tức giận, chỉ nhìn người đàn ông trước mắt mà không sao hiểu nổi.“Bố, sao bố lại đánh con?”.Bà Khương ở bên cạnh cũng không hiểu ra sao, bất mãn hỏi: “Khương Hứa Quốc, sao ông lại đánh con trai?”.Người đánh Khương Tu Tuyệt chính là bố cậu ta, trong mắt ông ta đầy vẻ dữ tợn, không nói lời nào mà trở tay tát cho bà Khương một cái.“Im miệng cho tôi, hai kẻ ngu xuẩn, còn nói thêm lời nào nữa tôi cho hai người cút khỏi nhà họ Khương!”.Nói xong, ông ta không quan tâm đến vẻ mặt hoang mang của hai người họ, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.“Diệp Đế… À không, cậu Diệp, vợ và con trai tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi đã động chạm đến cậu, mong cậu độ lượng tha cho họ một mạng!”.Khương Tu Tuyệt và bà Khương không nhận ra Diệp Thiên, nhưng Khương Hứa Quốc thì khác, ông ta đã từng gặp Diệp Thiên.Ngày trước, nhà họ Giang ở khu Tây mở tiệc ở thủ đô, mời những nhân vật nổi tiếng ở thủ đô. Tuy nhà họ Khương của ông ta có địa vị không cao, nhưng vì có quan hệ liên đới nên cũng may mắn được đến dự. Trong bữa tiệc đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên một mình áp đảo uy thế khủng khiếp của nhà họ Giang ở khu Tây.Ngày hôm đó, bảy vị tướng lĩnh đích thân đến, ba vị lãnh đạo cấp cao ký một lá thư gửi lên Trung ương vẫn không làm gì được Diệp Thiên, ngược lại bị Diệp Thiên lần lượt lật đổ. Ngay cả con quái vật lớn như nhà họ Giang ở khu Tây cũng bị đuổi khỏi thủ đô, rời khỏi quê hương đất tổ chỉ sau một lời của Diệp Thiên.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3112“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh?“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh? Anh cũng đánh giá cao nhà họ Khương của mình quá nhỉ!”.Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn xen vào chuyện của Liễu Thiên Tâm và anh, nhưng cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi. Thế này vậy, các người xin lỗi cô ấy, ngồi xuống bàn bạc lại, cũng tiện cho tôi có thể báo cáo với bạn gái tôi, đủ đơn giản chưa?”.Nghe Diệp Thiên nói, Khương Tu Tuyệt và bà Khương nhất thời ngây ra tại chỗ, suýt chút nữa không phản ứng được. Ngay cả Liễu Thiên Tâm cũng trợn tròn mắt, hoang mang nhìn Diệp Thiên.Câu nói của Diệp Thiên có giọng điệu như cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới, không được bàn cãi, chẳng khác nào đang thông báo và ra lệnh.Liễu Thiên Tâm cảm thấy Diệp Thiên điên mất rồi. Bọn họ là người nhà họ Khương ở thủ đô, thế mà nhìn bộ dạng của cậu giống như nhà họ Khương chỉ đáng để cậu nói một câu, nhìn một cái, đúng là cực kì hoang đường.“Tên kia, anh điên rồi phải không?”.Khương Tu Tuyệt giận quá mà cười, vẻ mặt càng u ám thêm: “Anh là cái thá gì? Dám ra lệnh cho Khương Tu Tuyệt tôi?”.“Anh có tin bây giờ tôi có thể bắt anh…”.Cậu ta còn chưa dứt lời thì một bóng người bỗng tiến lên phía trước một bước, không hề nương tay tát cho cậu ta một cái.cảm nhận được cơn đau nóng rát trên mặt, Khương Tu Tuyệt lại không dám tức giận, chỉ nhìn người đàn ông trước mắt mà không sao hiểu nổi.“Bố, sao bố lại đánh con?”.Bà Khương ở bên cạnh cũng không hiểu ra sao, bất mãn hỏi: “Khương Hứa Quốc, sao ông lại đánh con trai?”.Người đánh Khương Tu Tuyệt chính là bố cậu ta, trong mắt ông ta đầy vẻ dữ tợn, không nói lời nào mà trở tay tát cho bà Khương một cái.“Im miệng cho tôi, hai kẻ ngu xuẩn, còn nói thêm lời nào nữa tôi cho hai người cút khỏi nhà họ Khương!”.Nói xong, ông ta không quan tâm đến vẻ mặt hoang mang của hai người họ, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.“Diệp Đế… À không, cậu Diệp, vợ và con trai tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi đã động chạm đến cậu, mong cậu độ lượng tha cho họ một mạng!”.Khương Tu Tuyệt và bà Khương không nhận ra Diệp Thiên, nhưng Khương Hứa Quốc thì khác, ông ta đã từng gặp Diệp Thiên.Ngày trước, nhà họ Giang ở khu Tây mở tiệc ở thủ đô, mời những nhân vật nổi tiếng ở thủ đô. Tuy nhà họ Khương của ông ta có địa vị không cao, nhưng vì có quan hệ liên đới nên cũng may mắn được đến dự. Trong bữa tiệc đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên một mình áp đảo uy thế khủng khiếp của nhà họ Giang ở khu Tây.Ngày hôm đó, bảy vị tướng lĩnh đích thân đến, ba vị lãnh đạo cấp cao ký một lá thư gửi lên Trung ương vẫn không làm gì được Diệp Thiên, ngược lại bị Diệp Thiên lần lượt lật đổ. Ngay cả con quái vật lớn như nhà họ Giang ở khu Tây cũng bị đuổi khỏi thủ đô, rời khỏi quê hương đất tổ chỉ sau một lời của Diệp Thiên.