Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 3114
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3114“Soạt!”.Sức mạnh khổng lồ vô hình giống như nước lũ được đẩy ra, va chạm trực diện với con sóng khổng lồ đang ập tới, buộc nó dừng lại ngay giữa trời, sau đó bất chợt đè ép xuống.Ngọn sóng cao mấy chục mét đủ để nhấn chìm toàn bộ đảo Shangri-La cứ vậy mà bị trấn áp, biến thành vô số bọt nước nho nhỏ.Nhìn thấy cảnh đó, Liễu Thiên Tâm trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao mình lại thấy Diệp Thiên rất quen mắt.Đây chẳng phải là Diệp Đế Vương một thân một mình cứu giúp hàng triệu người dân trên Trái Đất mà cô ấy đã nhìn thấy qua màn hình sao?Bề ngoài có thể mô phỏng, nhưng khí chất vượt trên chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ ấy, ngoại trừ người đứng đầu thế giới hiện nay thì còn ai nữa?“Diệp Thiên mà Nguyệt Nguyệt luôn miệng nhắc tới lại là Diệp Đế Vương sao?”.Thời khắc này, Liễu Thiên Tâm ngây ra như phỗng, thậm chí đã quên mất cảnh tượng đáng sợ mới mấy phút trước bọn họ sắp sửa bị sóng biển nuốt chửng.Khương Tu Tuyệt và bà Khương cũng sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Cuối cùng bọn họ cũng hiếu ra vì sao Khương Hứa Quốc lại quỳ dưới chân Diệp Thiên.Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thiên không màng quan tâm đến hoạt động tâm lý của những người tầm thường đó. Cậu nheo mắt nhìn về phía trước, trên mặt biển rộng lớn mênh mông, một bóng người đi chân trần, khí tức thâm sâu thoắt ấn thoắt hiện, kèm theo một luồng khí tự nhiên, hòa cùng một thể với vạn vật trên Trái Đất.“Cộng Công?”, Diệp Thiên cất tiếng.Người đàn ông đạp biển đi tới chính là thủ lĩnh của người khống lồ nước ở thời đại hoang sơ, Thủy thần Cộng Công!Đôi con ngươi màu xanh lam nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trước tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.“Cậu không phải là Hoàng Đế? Nhưng trên người cậu lại có khí tức tương tự ông ta!”.“Cậu là ai?”.“Hoàng Đế?”.Diệp Thiên cảm thấy nghi hoặc, đang định lên tiếng thì nơi chân trời phía xa bỗng nhiên biến sắc.Một đám mây lửa dường như muốn thiêu đốt bầu trời bay nhanh về phía này, những nơi nó đi qua, ánh lửa rực rỡ tỏa sáng, nhiệt độ tăng cao, giống như lửa trời rơi xuống đất.“Hoàng Đế, hãy đền mạng cho người trong tộc ta đi!”.Một tiếng quát lớn theo đó truyền tới. Trong mây lửa, bóng người cường tráng xuất hiện, lòng bàn tay nắm giữ lửa, vừa vung tay lập tức tạo thành một cây roi dài bằng lửa, uốn lượn lao về phía Diệp Thiên.Diệp Thiên tỏ ra hờ hững, chỉ phất nhẹ tay áo, chân lực quét ngang trời làm cho cây roi dài bằng lửa vỡ vụn, biến thành vô số mầm lửa nhỏ.‘Chúc Dung!”.Cộng Công nhìn về phía người đàn ông cao to vừa mới đến, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói mơ hồ ấn chứa sát ý.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3114“Soạt!”.Sức mạnh khổng lồ vô hình giống như nước lũ được đẩy ra, va chạm trực diện với con sóng khổng lồ đang ập tới, buộc nó dừng lại ngay giữa trời, sau đó bất chợt đè ép xuống.Ngọn sóng cao mấy chục mét đủ để nhấn chìm toàn bộ đảo Shangri-La cứ vậy mà bị trấn áp, biến thành vô số bọt nước nho nhỏ.Nhìn thấy cảnh đó, Liễu Thiên Tâm trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao mình lại thấy Diệp Thiên rất quen mắt.Đây chẳng phải là Diệp Đế Vương một thân một mình cứu giúp hàng triệu người dân trên Trái Đất mà cô ấy đã nhìn thấy qua màn hình sao?Bề ngoài có thể mô phỏng, nhưng khí chất vượt trên chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ ấy, ngoại trừ người đứng đầu thế giới hiện nay thì còn ai nữa?“Diệp Thiên mà Nguyệt Nguyệt luôn miệng nhắc tới lại là Diệp Đế Vương sao?”.Thời khắc này, Liễu Thiên Tâm ngây ra như phỗng, thậm chí đã quên mất cảnh tượng đáng sợ mới mấy phút trước bọn họ sắp sửa bị sóng biển nuốt chửng.Khương Tu Tuyệt và bà Khương cũng sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Cuối cùng bọn họ cũng hiếu ra vì sao Khương Hứa Quốc lại quỳ dưới chân Diệp Thiên.Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thiên không màng quan tâm đến hoạt động tâm lý của những người tầm thường đó. Cậu nheo mắt nhìn về phía trước, trên mặt biển rộng lớn mênh mông, một bóng người đi chân trần, khí tức thâm sâu thoắt ấn thoắt hiện, kèm theo một luồng khí tự nhiên, hòa cùng một thể với vạn vật trên Trái Đất.“Cộng Công?”, Diệp Thiên cất tiếng.Người đàn ông đạp biển đi tới chính là thủ lĩnh của người khống lồ nước ở thời đại hoang sơ, Thủy thần Cộng Công!Đôi con ngươi màu xanh lam nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trước tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.“Cậu không phải là Hoàng Đế? Nhưng trên người cậu lại có khí tức tương tự ông ta!”.“Cậu là ai?”.“Hoàng Đế?”.Diệp Thiên cảm thấy nghi hoặc, đang định lên tiếng thì nơi chân trời phía xa bỗng nhiên biến sắc.Một đám mây lửa dường như muốn thiêu đốt bầu trời bay nhanh về phía này, những nơi nó đi qua, ánh lửa rực rỡ tỏa sáng, nhiệt độ tăng cao, giống như lửa trời rơi xuống đất.“Hoàng Đế, hãy đền mạng cho người trong tộc ta đi!”.Một tiếng quát lớn theo đó truyền tới. Trong mây lửa, bóng người cường tráng xuất hiện, lòng bàn tay nắm giữ lửa, vừa vung tay lập tức tạo thành một cây roi dài bằng lửa, uốn lượn lao về phía Diệp Thiên.Diệp Thiên tỏ ra hờ hững, chỉ phất nhẹ tay áo, chân lực quét ngang trời làm cho cây roi dài bằng lửa vỡ vụn, biến thành vô số mầm lửa nhỏ.‘Chúc Dung!”.Cộng Công nhìn về phía người đàn ông cao to vừa mới đến, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói mơ hồ ấn chứa sát ý.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3114“Soạt!”.Sức mạnh khổng lồ vô hình giống như nước lũ được đẩy ra, va chạm trực diện với con sóng khổng lồ đang ập tới, buộc nó dừng lại ngay giữa trời, sau đó bất chợt đè ép xuống.Ngọn sóng cao mấy chục mét đủ để nhấn chìm toàn bộ đảo Shangri-La cứ vậy mà bị trấn áp, biến thành vô số bọt nước nho nhỏ.Nhìn thấy cảnh đó, Liễu Thiên Tâm trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao mình lại thấy Diệp Thiên rất quen mắt.Đây chẳng phải là Diệp Đế Vương một thân một mình cứu giúp hàng triệu người dân trên Trái Đất mà cô ấy đã nhìn thấy qua màn hình sao?Bề ngoài có thể mô phỏng, nhưng khí chất vượt trên chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ ấy, ngoại trừ người đứng đầu thế giới hiện nay thì còn ai nữa?“Diệp Thiên mà Nguyệt Nguyệt luôn miệng nhắc tới lại là Diệp Đế Vương sao?”.Thời khắc này, Liễu Thiên Tâm ngây ra như phỗng, thậm chí đã quên mất cảnh tượng đáng sợ mới mấy phút trước bọn họ sắp sửa bị sóng biển nuốt chửng.Khương Tu Tuyệt và bà Khương cũng sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Cuối cùng bọn họ cũng hiếu ra vì sao Khương Hứa Quốc lại quỳ dưới chân Diệp Thiên.Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thiên không màng quan tâm đến hoạt động tâm lý của những người tầm thường đó. Cậu nheo mắt nhìn về phía trước, trên mặt biển rộng lớn mênh mông, một bóng người đi chân trần, khí tức thâm sâu thoắt ấn thoắt hiện, kèm theo một luồng khí tự nhiên, hòa cùng một thể với vạn vật trên Trái Đất.“Cộng Công?”, Diệp Thiên cất tiếng.Người đàn ông đạp biển đi tới chính là thủ lĩnh của người khống lồ nước ở thời đại hoang sơ, Thủy thần Cộng Công!Đôi con ngươi màu xanh lam nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trước tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.“Cậu không phải là Hoàng Đế? Nhưng trên người cậu lại có khí tức tương tự ông ta!”.“Cậu là ai?”.“Hoàng Đế?”.Diệp Thiên cảm thấy nghi hoặc, đang định lên tiếng thì nơi chân trời phía xa bỗng nhiên biến sắc.Một đám mây lửa dường như muốn thiêu đốt bầu trời bay nhanh về phía này, những nơi nó đi qua, ánh lửa rực rỡ tỏa sáng, nhiệt độ tăng cao, giống như lửa trời rơi xuống đất.“Hoàng Đế, hãy đền mạng cho người trong tộc ta đi!”.Một tiếng quát lớn theo đó truyền tới. Trong mây lửa, bóng người cường tráng xuất hiện, lòng bàn tay nắm giữ lửa, vừa vung tay lập tức tạo thành một cây roi dài bằng lửa, uốn lượn lao về phía Diệp Thiên.Diệp Thiên tỏ ra hờ hững, chỉ phất nhẹ tay áo, chân lực quét ngang trời làm cho cây roi dài bằng lửa vỡ vụn, biến thành vô số mầm lửa nhỏ.‘Chúc Dung!”.Cộng Công nhìn về phía người đàn ông cao to vừa mới đến, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói mơ hồ ấn chứa sát ý.