Khách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này?
Chương 1515: Sợi dây chuyền màu đỏ sẫm (1)
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgày nào Trần Bá Tích cũng đến rất sớm, ông và đám người cùng chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc An Kỳ Nhi cẩn thận.Trần Bá Tích cúc cung tận tụy, chinh chiến nửa đời, đối phó với địch nhân ông như sấm chớp, nhưng đối xử với con gái... ông lại vô cùng lóng ngóng.Cả đời này ngay cả người yêu ông cũng không có, sao có thể nghĩ đến... trong sinh mệnh chợt có thêm một cô con gái, điều này khiến ông rất rối rắm.Mặc dù rối rắm, nhưng ông vẫn rấ vui sướng. Ngày nào cũng cười toét miệng.Giờ Vương Dần không thích nhìn thấy ông nhất! Lão già đáng chết!Vương Dần thật âu sầu... Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích đều tìm thấy con của mình...Sao ông vẫn cô đơn a! Nếu sợi dây chuyền màu đỏ này không xuất hiện, ông đã không hi vọng...Hết lần này tới lần khác... Chủ nhân của sợi dây màu đỏ sậm này, phải chăng bị tổ chức sát thủ của Hắc Dạ đế quốc ám hại!Vương Dần đau buồn, thật muốn đào hết tim gan. Thật ra, năm đó, Vương Dần cũng có gia đình, mà sau khi kết hôn ba tháng, vợ ông mang thai.Lúc ấy, trong đội nói cho ông biết, ông phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này phải tiến hành tuyển chọn đặc biệt.Vương Dần thông qua được mười mấy vòng chọn lựa, đạt được huân chương, chính là sợi dây màu đỏ sậm kia. Cấp trên còn chưa kịp truyền đạt nhiệm vụ cho ông, ông trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt, rơi xuống vách núi. Đội ngũ tìm kiếm lục soát dưới chân núi nửa tháng cũng không tìm được ông.Tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi. Nhưng, hai tháng sau, ông đi ra từ núi. Ông dựa vào ý chí sống sót mãnh liệt của mình mà nhặt về được cái mạng.Khi ông ra khỏi núi, trước tiên liên hệ với đội trưởng. Đội trưởng suýt thì phát điên...Bởi vì tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi, vợ ông còn làm lễ tang cho ông. Sau lễ tang, không biết vợ ông đi đâu. Cả đội gần như lật tung tất cả những nơi ở vợ ông có thể đi để tìm kiếm.Lại vẫn không tìm thấy người. Vương Dần cũng khó hiểu, lúc ấy, vợ ông là bà chủ gia đình, còn đang mang thai, bụng to vượt mặt, có thể đi đâu được?Trong nhà, ít nhất còn có chỗ ở, ông cũng có chút tiền tiết kiệm, ít nhất cơm ăn không cần lo. Tại sao bà ấy lại rời đi?Vợ ông không cha không mẹ, càng không cần nói đến việc về nhà ngoại gì đó. Mà cha mẹ ông đã lần lượt mắc ung thư, qua đời năm ông 15 tuổi.Không ai chăm sóc, Vương Dần liền lựa chọn chiến đấu.Vương Dần đi từ trên núi ra, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Với sự hiểu biết của ông về vợ ông, một người phụ nữ đến chữ còn không biết, không thể dễ dàng rời đi như vậy. Huống chi còn có đứa bé, dù muốn tái giá, ít nhất cũng phải chờ mấy năm.Vương Dần lặn lội về nhà, tất cả đồ vật trong nhà đều y nguyên, ngay cả sổ tiết kiệm cũng không bị sờ vào!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày nào Trần Bá Tích cũng đến rất sớm, ông và đám người cùng chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc An Kỳ Nhi cẩn thận.
Trần Bá Tích cúc cung tận tụy, chinh chiến nửa đời, đối phó với địch nhân ông như sấm chớp, nhưng đối xử với con gái... ông lại vô cùng lóng ngóng.
Cả đời này ngay cả người yêu ông cũng không có, sao có thể nghĩ đến... trong sinh mệnh chợt có thêm một cô con gái, điều này khiến ông rất rối rắm.
Mặc dù rối rắm, nhưng ông vẫn rấ vui sướng. Ngày nào cũng cười toét miệng.
Giờ Vương Dần không thích nhìn thấy ông nhất! Lão già đáng chết!
Vương Dần thật âu sầu... Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích đều tìm thấy con của mình...
Sao ông vẫn cô đơn a! Nếu sợi dây chuyền màu đỏ này không xuất hiện, ông đã không hi vọng...
Hết lần này tới lần khác... Chủ nhân của sợi dây màu đỏ sậm này, phải chăng bị tổ chức sát thủ của Hắc Dạ đế quốc ám hại!
Vương Dần đau buồn, thật muốn đào hết tim gan. Thật ra, năm đó, Vương Dần cũng có gia đình, mà sau khi kết hôn ba tháng, vợ ông mang thai.
Lúc ấy, trong đội nói cho ông biết, ông phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này phải tiến hành tuyển chọn đặc biệt.
Vương Dần thông qua được mười mấy vòng chọn lựa, đạt được huân chương, chính là sợi dây màu đỏ sậm kia. Cấp trên còn chưa kịp truyền đạt nhiệm vụ cho ông, ông trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt, rơi xuống vách núi. Đội ngũ tìm kiếm lục soát dưới chân núi nửa tháng cũng không tìm được ông.
Tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi. Nhưng, hai tháng sau, ông đi ra từ núi. Ông dựa vào ý chí sống sót mãnh liệt của mình mà nhặt về được cái mạng.
Khi ông ra khỏi núi, trước tiên liên hệ với đội trưởng. Đội trưởng suýt thì phát điên...
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi, vợ ông còn làm lễ tang cho ông. Sau lễ tang, không biết vợ ông đi đâu. Cả đội gần như lật tung tất cả những nơi ở vợ ông có thể đi để tìm kiếm.
Lại vẫn không tìm thấy người. Vương Dần cũng khó hiểu, lúc ấy, vợ ông là bà chủ gia đình, còn đang mang thai, bụng to vượt mặt, có thể đi đâu được?
Trong nhà, ít nhất còn có chỗ ở, ông cũng có chút tiền tiết kiệm, ít nhất cơm ăn không cần lo. Tại sao bà ấy lại rời đi?
Vợ ông không cha không mẹ, càng không cần nói đến việc về nhà ngoại gì đó. Mà cha mẹ ông đã lần lượt mắc ung thư, qua đời năm ông 15 tuổi.
Không ai chăm sóc, Vương Dần liền lựa chọn chiến đấu.
Vương Dần đi từ trên núi ra, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Với sự hiểu biết của ông về vợ ông, một người phụ nữ đến chữ còn không biết, không thể dễ dàng rời đi như vậy. Huống chi còn có đứa bé, dù muốn tái giá, ít nhất cũng phải chờ mấy năm.
Vương Dần lặn lội về nhà, tất cả đồ vật trong nhà đều y nguyên, ngay cả sổ tiết kiệm cũng không bị sờ vào!
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgày nào Trần Bá Tích cũng đến rất sớm, ông và đám người cùng chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc An Kỳ Nhi cẩn thận.Trần Bá Tích cúc cung tận tụy, chinh chiến nửa đời, đối phó với địch nhân ông như sấm chớp, nhưng đối xử với con gái... ông lại vô cùng lóng ngóng.Cả đời này ngay cả người yêu ông cũng không có, sao có thể nghĩ đến... trong sinh mệnh chợt có thêm một cô con gái, điều này khiến ông rất rối rắm.Mặc dù rối rắm, nhưng ông vẫn rấ vui sướng. Ngày nào cũng cười toét miệng.Giờ Vương Dần không thích nhìn thấy ông nhất! Lão già đáng chết!Vương Dần thật âu sầu... Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích đều tìm thấy con của mình...Sao ông vẫn cô đơn a! Nếu sợi dây chuyền màu đỏ này không xuất hiện, ông đã không hi vọng...Hết lần này tới lần khác... Chủ nhân của sợi dây màu đỏ sậm này, phải chăng bị tổ chức sát thủ của Hắc Dạ đế quốc ám hại!Vương Dần đau buồn, thật muốn đào hết tim gan. Thật ra, năm đó, Vương Dần cũng có gia đình, mà sau khi kết hôn ba tháng, vợ ông mang thai.Lúc ấy, trong đội nói cho ông biết, ông phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này phải tiến hành tuyển chọn đặc biệt.Vương Dần thông qua được mười mấy vòng chọn lựa, đạt được huân chương, chính là sợi dây màu đỏ sậm kia. Cấp trên còn chưa kịp truyền đạt nhiệm vụ cho ông, ông trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt, rơi xuống vách núi. Đội ngũ tìm kiếm lục soát dưới chân núi nửa tháng cũng không tìm được ông.Tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi. Nhưng, hai tháng sau, ông đi ra từ núi. Ông dựa vào ý chí sống sót mãnh liệt của mình mà nhặt về được cái mạng.Khi ông ra khỏi núi, trước tiên liên hệ với đội trưởng. Đội trưởng suýt thì phát điên...Bởi vì tất cả mọi người cho rằng ông đã chết rồi, vợ ông còn làm lễ tang cho ông. Sau lễ tang, không biết vợ ông đi đâu. Cả đội gần như lật tung tất cả những nơi ở vợ ông có thể đi để tìm kiếm.Lại vẫn không tìm thấy người. Vương Dần cũng khó hiểu, lúc ấy, vợ ông là bà chủ gia đình, còn đang mang thai, bụng to vượt mặt, có thể đi đâu được?Trong nhà, ít nhất còn có chỗ ở, ông cũng có chút tiền tiết kiệm, ít nhất cơm ăn không cần lo. Tại sao bà ấy lại rời đi?Vợ ông không cha không mẹ, càng không cần nói đến việc về nhà ngoại gì đó. Mà cha mẹ ông đã lần lượt mắc ung thư, qua đời năm ông 15 tuổi.Không ai chăm sóc, Vương Dần liền lựa chọn chiến đấu.Vương Dần đi từ trên núi ra, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Với sự hiểu biết của ông về vợ ông, một người phụ nữ đến chữ còn không biết, không thể dễ dàng rời đi như vậy. Huống chi còn có đứa bé, dù muốn tái giá, ít nhất cũng phải chờ mấy năm.Vương Dần lặn lội về nhà, tất cả đồ vật trong nhà đều y nguyên, ngay cả sổ tiết kiệm cũng không bị sờ vào!