Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 3361
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3361“Ông ấy bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn là vì sao?”.Diệp Thiên nhìn sang Phong Hậu, hỏi tiếp.“Chuyện này vẫn phải kể đến một nghìn năm trước!”.“Lúc đó Hoàng Đế chuẩn bị điều động toàn bộ chiến lực Hiên Viên Điện khai chiến chính diện với thần điện Thái Dương. Mặc dù Độ Ách và tôi không tán thành, nhưng lại không lay động được quyết định của Hoàng Đế. Trong lòng tôi và Độ Ách đều hiểu rõ, khi đó chúng tôi đối đầu với thần điện Thái Dương, có thể nói phần thắng không tới năm mươi phần trăm”.“Để có thể tăng cường chiến lực của Hiên Viên Điện, tôi và Độ Ách giấu Hoàng Đế, âm thầm quyết định tới Tinh Ngân Chi Nhãn, hi vọng có thể giành được kỳ ngộ trong đó. Cuối cùng Độ Ách bảo tôi ở lại ổn định toàn cục, một mình ông ấy vào Tinh Ngân Chi Nhãn”.Nói đến đây, ánh mắt Phong Hậu ảm đạm đi, cảm khái nói: “Nhưng chuyến đi đó ông ấy không trở lại, thậm chí trận chiến một nghìn năm trước, ông ấy cũng không thể tham gia, đến bây giờ sống hay chết cũng chưa biết”.Ánh mắt Diệp Thiên dao động, cuối cùng cậu cũng hiểu, năm đó vì trận quyết chiến mà Độ Ách và Phong Hậu đều chuẩn bị mạo hiểm, đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn tìm kiếm kỳ ngộ, hi vọng nâng cao sức mạnh của mình trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình Độ Ách đi, bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn nháy mắt đã một nghìn năm.“Bên trong Tinh Ngân Chi Nhãn bí ẩn khó dò. Năm xưa tu vi của Độ Ách cũng chỉ kém hơn tôi một chút, là nguyên anh nhất phẩm. Ông ấy vào trong đó thì bặt vô âm tín, một nghìn năm không rõ tung tích, có thể thấy mức độ nguy hiểm của nó”.“Cho nên tôi mới băn khoăn như vậy”.Trong mắt Phong Hậu tràn ngập sự giằng co. Diệp Thiên không phát biểu nửa câu cách nghĩ về chuyện này, cậu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Phong Hậu lúc này.Năm xưa để phò tá Hoàng Đế chiến đấu với thần điện Thái Dương, hai người họ vốn định cùng nhau vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cuối cùng Độ Ách lại quyết định để Phong Hậu ở lại trông coi toàn cục, một mình đi vào, kết quả bị nhốt trong đó. Bây giờ thực lực của Phong Hậu đã khôi phục đỉnh cao, Tinh Ngân Chi Nhãn mở ra lần nữa, chắc chắc ông ấy muốn vào cứu Độ Ách hơn ai hết.Nhưng bây giờ Hiên Viên Điện đang chờ khôi phục, hơn nữa sắp đến trận quyết chiến với ngũ đại thượng tông một tháng sau. Nếu ông ta vào Tinh Ngân Chi Nhãn, không may bị nhốt trong đó, đồng nghĩa Hiên Viên Điện lại mất đi lực chiến lớn.Nhất thời, Diệp Thiên và Phong Hậu đều rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ông vừa mới nói Tinh Ngân Chi Nhãn mười năm mở một lần, nếu vậy chi bằng đợi trận quyết chiến này qua đi, mười năm sau chúng ta lại cùng nhau đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn cứu Độ Ách?”.Phong Hậu nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng hồi sau lại lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng đã suy xét, nhưng nói thật, khả năng không cao”.Tôi nói tinh ngân chi nhãn mười năm mở một lần chỉ là phán đoán sơ lược mà thôi, thật ra khoảng cách giữa những lần tinh ngân chi nhãn mở ra đều không theo quy luật. lần trước đó tinh ngân chi nhãn mở ra là một nghìn năm trước, nhưng mới đây là mười năm trước. nếu lần này tinh ngân chi nhãn đóng lại, không ai biết lần sau nó mở ra là khi nào.Có thể là mấy năm sau, cũng có thể là mấy trăm, một nghìn năm sauĐến lúc đó cậu và tôi ở đâu cũng chưa biết được, nói gì đến chuyện cứu người.“Thế à?”, vẻ mặt Diệp Thiên hơi nghiêm túc.Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng lướt qua ý cười ôn hòa.“Không cần băn khoăn nữa, nếu đã là bạn của ông bị nhốt thì đương nhiên phải cứu rồi”.“Chuyện này để tôi đi thay ông!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3361“Ông ấy bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn là vì sao?”.Diệp Thiên nhìn sang Phong Hậu, hỏi tiếp.“Chuyện này vẫn phải kể đến một nghìn năm trước!”.“Lúc đó Hoàng Đế chuẩn bị điều động toàn bộ chiến lực Hiên Viên Điện khai chiến chính diện với thần điện Thái Dương. Mặc dù Độ Ách và tôi không tán thành, nhưng lại không lay động được quyết định của Hoàng Đế. Trong lòng tôi và Độ Ách đều hiểu rõ, khi đó chúng tôi đối đầu với thần điện Thái Dương, có thể nói phần thắng không tới năm mươi phần trăm”.“Để có thể tăng cường chiến lực của Hiên Viên Điện, tôi và Độ Ách giấu Hoàng Đế, âm thầm quyết định tới Tinh Ngân Chi Nhãn, hi vọng có thể giành được kỳ ngộ trong đó. Cuối cùng Độ Ách bảo tôi ở lại ổn định toàn cục, một mình ông ấy vào Tinh Ngân Chi Nhãn”.Nói đến đây, ánh mắt Phong Hậu ảm đạm đi, cảm khái nói: “Nhưng chuyến đi đó ông ấy không trở lại, thậm chí trận chiến một nghìn năm trước, ông ấy cũng không thể tham gia, đến bây giờ sống hay chết cũng chưa biết”.Ánh mắt Diệp Thiên dao động, cuối cùng cậu cũng hiểu, năm đó vì trận quyết chiến mà Độ Ách và Phong Hậu đều chuẩn bị mạo hiểm, đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn tìm kiếm kỳ ngộ, hi vọng nâng cao sức mạnh của mình trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình Độ Ách đi, bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn nháy mắt đã một nghìn năm.“Bên trong Tinh Ngân Chi Nhãn bí ẩn khó dò. Năm xưa tu vi của Độ Ách cũng chỉ kém hơn tôi một chút, là nguyên anh nhất phẩm. Ông ấy vào trong đó thì bặt vô âm tín, một nghìn năm không rõ tung tích, có thể thấy mức độ nguy hiểm của nó”.“Cho nên tôi mới băn khoăn như vậy”.Trong mắt Phong Hậu tràn ngập sự giằng co. Diệp Thiên không phát biểu nửa câu cách nghĩ về chuyện này, cậu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Phong Hậu lúc này.Năm xưa để phò tá Hoàng Đế chiến đấu với thần điện Thái Dương, hai người họ vốn định cùng nhau vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cuối cùng Độ Ách lại quyết định để Phong Hậu ở lại trông coi toàn cục, một mình đi vào, kết quả bị nhốt trong đó. Bây giờ thực lực của Phong Hậu đã khôi phục đỉnh cao, Tinh Ngân Chi Nhãn mở ra lần nữa, chắc chắc ông ấy muốn vào cứu Độ Ách hơn ai hết.Nhưng bây giờ Hiên Viên Điện đang chờ khôi phục, hơn nữa sắp đến trận quyết chiến với ngũ đại thượng tông một tháng sau. Nếu ông ta vào Tinh Ngân Chi Nhãn, không may bị nhốt trong đó, đồng nghĩa Hiên Viên Điện lại mất đi lực chiến lớn.Nhất thời, Diệp Thiên và Phong Hậu đều rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ông vừa mới nói Tinh Ngân Chi Nhãn mười năm mở một lần, nếu vậy chi bằng đợi trận quyết chiến này qua đi, mười năm sau chúng ta lại cùng nhau đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn cứu Độ Ách?”.Phong Hậu nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng hồi sau lại lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng đã suy xét, nhưng nói thật, khả năng không cao”.Tôi nói tinh ngân chi nhãn mười năm mở một lần chỉ là phán đoán sơ lược mà thôi, thật ra khoảng cách giữa những lần tinh ngân chi nhãn mở ra đều không theo quy luật. lần trước đó tinh ngân chi nhãn mở ra là một nghìn năm trước, nhưng mới đây là mười năm trước. nếu lần này tinh ngân chi nhãn đóng lại, không ai biết lần sau nó mở ra là khi nào.Có thể là mấy năm sau, cũng có thể là mấy trăm, một nghìn năm sauĐến lúc đó cậu và tôi ở đâu cũng chưa biết được, nói gì đến chuyện cứu người.“Thế à?”, vẻ mặt Diệp Thiên hơi nghiêm túc.Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng lướt qua ý cười ôn hòa.“Không cần băn khoăn nữa, nếu đã là bạn của ông bị nhốt thì đương nhiên phải cứu rồi”.“Chuyện này để tôi đi thay ông!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3361“Ông ấy bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn là vì sao?”.Diệp Thiên nhìn sang Phong Hậu, hỏi tiếp.“Chuyện này vẫn phải kể đến một nghìn năm trước!”.“Lúc đó Hoàng Đế chuẩn bị điều động toàn bộ chiến lực Hiên Viên Điện khai chiến chính diện với thần điện Thái Dương. Mặc dù Độ Ách và tôi không tán thành, nhưng lại không lay động được quyết định của Hoàng Đế. Trong lòng tôi và Độ Ách đều hiểu rõ, khi đó chúng tôi đối đầu với thần điện Thái Dương, có thể nói phần thắng không tới năm mươi phần trăm”.“Để có thể tăng cường chiến lực của Hiên Viên Điện, tôi và Độ Ách giấu Hoàng Đế, âm thầm quyết định tới Tinh Ngân Chi Nhãn, hi vọng có thể giành được kỳ ngộ trong đó. Cuối cùng Độ Ách bảo tôi ở lại ổn định toàn cục, một mình ông ấy vào Tinh Ngân Chi Nhãn”.Nói đến đây, ánh mắt Phong Hậu ảm đạm đi, cảm khái nói: “Nhưng chuyến đi đó ông ấy không trở lại, thậm chí trận chiến một nghìn năm trước, ông ấy cũng không thể tham gia, đến bây giờ sống hay chết cũng chưa biết”.Ánh mắt Diệp Thiên dao động, cuối cùng cậu cũng hiểu, năm đó vì trận quyết chiến mà Độ Ách và Phong Hậu đều chuẩn bị mạo hiểm, đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn tìm kiếm kỳ ngộ, hi vọng nâng cao sức mạnh của mình trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình Độ Ách đi, bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn nháy mắt đã một nghìn năm.“Bên trong Tinh Ngân Chi Nhãn bí ẩn khó dò. Năm xưa tu vi của Độ Ách cũng chỉ kém hơn tôi một chút, là nguyên anh nhất phẩm. Ông ấy vào trong đó thì bặt vô âm tín, một nghìn năm không rõ tung tích, có thể thấy mức độ nguy hiểm của nó”.“Cho nên tôi mới băn khoăn như vậy”.Trong mắt Phong Hậu tràn ngập sự giằng co. Diệp Thiên không phát biểu nửa câu cách nghĩ về chuyện này, cậu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Phong Hậu lúc này.Năm xưa để phò tá Hoàng Đế chiến đấu với thần điện Thái Dương, hai người họ vốn định cùng nhau vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cuối cùng Độ Ách lại quyết định để Phong Hậu ở lại trông coi toàn cục, một mình đi vào, kết quả bị nhốt trong đó. Bây giờ thực lực của Phong Hậu đã khôi phục đỉnh cao, Tinh Ngân Chi Nhãn mở ra lần nữa, chắc chắc ông ấy muốn vào cứu Độ Ách hơn ai hết.Nhưng bây giờ Hiên Viên Điện đang chờ khôi phục, hơn nữa sắp đến trận quyết chiến với ngũ đại thượng tông một tháng sau. Nếu ông ta vào Tinh Ngân Chi Nhãn, không may bị nhốt trong đó, đồng nghĩa Hiên Viên Điện lại mất đi lực chiến lớn.Nhất thời, Diệp Thiên và Phong Hậu đều rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ông vừa mới nói Tinh Ngân Chi Nhãn mười năm mở một lần, nếu vậy chi bằng đợi trận quyết chiến này qua đi, mười năm sau chúng ta lại cùng nhau đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn cứu Độ Ách?”.Phong Hậu nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng hồi sau lại lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng đã suy xét, nhưng nói thật, khả năng không cao”.Tôi nói tinh ngân chi nhãn mười năm mở một lần chỉ là phán đoán sơ lược mà thôi, thật ra khoảng cách giữa những lần tinh ngân chi nhãn mở ra đều không theo quy luật. lần trước đó tinh ngân chi nhãn mở ra là một nghìn năm trước, nhưng mới đây là mười năm trước. nếu lần này tinh ngân chi nhãn đóng lại, không ai biết lần sau nó mở ra là khi nào.Có thể là mấy năm sau, cũng có thể là mấy trăm, một nghìn năm sauĐến lúc đó cậu và tôi ở đâu cũng chưa biết được, nói gì đến chuyện cứu người.“Thế à?”, vẻ mặt Diệp Thiên hơi nghiêm túc.Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng lướt qua ý cười ôn hòa.“Không cần băn khoăn nữa, nếu đã là bạn của ông bị nhốt thì đương nhiên phải cứu rồi”.“Chuyện này để tôi đi thay ông!”.