Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 3367
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3367“Vù!”.Dải ánh sáng dịch chuyển của Trùng Động không gian dừng lại ở đây. Diệp Thiên và Dương U Minh đã đứng phía trước Tinh Ngân Chi Nhãn, hai người nhờ vào quán tính nhảy vọt lên, chui vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, chỉ còn lại hai luồng sáng dần dần biến mất.Vừa vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, ánh sáng mạnh mẽ từ không trung chiếu xuống, đập vào mắt Diệp Thiên là một bãi cỏ xanh rì vô tận. Nhiều con thú mà cậu chưa từng nhìn thấy đang bay lượn chạy nhảy ở nơi này, một cảnh tượng tràn trề sức sống.Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Theo cậu nghĩ, nơi có thể nhốt tu sĩ nguyên anh như Độ Ách Chân Nhân đáng ra không yên bình như vậy mới phải.Dương U Minh nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc.Trong lúc hai người đang hiếu kỳ, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ.Bầu trời vốn xanh trong bất chợt trở nên âm u, sau đó không gian trên đỉnh đầu nứt ra. Một bàn tay hắc ám khổng lồ rộng mấy trăm trượng thò ra từ không gian nứt vỡ, đè xuống phía hai người.Đòn tấn công này vô cùng bất ngờ, thế tấn công dũng mãnh. Dưới sự che phủ của bàn tay hắc ám khổng lồ, hơi thở của cái chết ập vào mặt, khiến cho Diệp Thiên và Dương U Minh gần như hóa đá.“Phệ Thiên Trường Sinh Thể, kích hoạt!”.Cảm giác áp bức mạnh mẽ của cái chết lại xuất hiện. Diệp Thiên có thể khẳng định, đây chính là cảm giác mà bọn họ đã đối mặt trong Trùng Động không gian. Cậu không hề do dự, kích hoạt ngay Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể sau khi tu được.Bởi vì cảm giác áp bức của cái chết này đã đạt đến trình độ mà cậu cho rằng mình không thể hiểu nổi. Đây là một loại sức mạnh vượt qua thứ nguyên!Lúc này, trên người Dương U Minh bùng lên ngọn lửa màu đỏ, sức mạnh thể xác lập tức nâng cao đến đỉnh điểm, rõ ràng cũng đã kích hoạt một loại đạo thể nào đó.Nhưng bàn tay hắc ám khổng lồ đó ập đến quá nhanh quá mạnh, hai người chỉ vừa mới kích hoạt xong, bàn tay đó đã chụp xuống đỉnh đầu bọn họ.“Ầm!”.Cơ thể hai người rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên nền đất, làm bụi bặm bay lên mấy chục trượng.Bàn tay hắc ám khổng lồ không hề dừng lại, tiếp tục hạ xuống, đè lên đồng phế tích nơi hai người rơi xuống.Một lúc sau, đất trời rung chuyển kịch liệt, bàn tay hắc ám khổng lồ chắn ngay giũa bãi cỏ, sau đó ánh sáng màu đen lan tỏa đến bốn phía, dần dần ngưng đọng, cuối cùng hóa thành một ngọn núi nguy nga.Diệp thiên và dương u minh, hai vị khách từ sao ly không mời mà đến, cứ thế bị trấn áp bên trong núi. “Ầm!”.Tiếng động rung trời, giống như bàn chân của Cự Linh Thần thời kỳ Thượng cổ giẫm xuống đất, cả hư không rung chuyển.Ở chính giữa bãi cỏ, một ngọn núi sừng sững chắn ngang, kéo dài mấy trăm trượng, đồ sộ nguy nga. Trên đỉnh núi có ánh sáng đen lan tỏa, sau đó hóa thành những ký hiệu màu đen tối nghĩa khó hiểu, khắc lên đỉnh núi. Sức mạnh vô hình theo đó phủ xuống, khiến ngọn núi trông có vẻ càng kiên cố không thể phá vỡ.“Ầm ầm!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3367“Vù!”.Dải ánh sáng dịch chuyển của Trùng Động không gian dừng lại ở đây. Diệp Thiên và Dương U Minh đã đứng phía trước Tinh Ngân Chi Nhãn, hai người nhờ vào quán tính nhảy vọt lên, chui vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, chỉ còn lại hai luồng sáng dần dần biến mất.Vừa vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, ánh sáng mạnh mẽ từ không trung chiếu xuống, đập vào mắt Diệp Thiên là một bãi cỏ xanh rì vô tận. Nhiều con thú mà cậu chưa từng nhìn thấy đang bay lượn chạy nhảy ở nơi này, một cảnh tượng tràn trề sức sống.Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Theo cậu nghĩ, nơi có thể nhốt tu sĩ nguyên anh như Độ Ách Chân Nhân đáng ra không yên bình như vậy mới phải.Dương U Minh nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc.Trong lúc hai người đang hiếu kỳ, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ.Bầu trời vốn xanh trong bất chợt trở nên âm u, sau đó không gian trên đỉnh đầu nứt ra. Một bàn tay hắc ám khổng lồ rộng mấy trăm trượng thò ra từ không gian nứt vỡ, đè xuống phía hai người.Đòn tấn công này vô cùng bất ngờ, thế tấn công dũng mãnh. Dưới sự che phủ của bàn tay hắc ám khổng lồ, hơi thở của cái chết ập vào mặt, khiến cho Diệp Thiên và Dương U Minh gần như hóa đá.“Phệ Thiên Trường Sinh Thể, kích hoạt!”.Cảm giác áp bức mạnh mẽ của cái chết lại xuất hiện. Diệp Thiên có thể khẳng định, đây chính là cảm giác mà bọn họ đã đối mặt trong Trùng Động không gian. Cậu không hề do dự, kích hoạt ngay Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể sau khi tu được.Bởi vì cảm giác áp bức của cái chết này đã đạt đến trình độ mà cậu cho rằng mình không thể hiểu nổi. Đây là một loại sức mạnh vượt qua thứ nguyên!Lúc này, trên người Dương U Minh bùng lên ngọn lửa màu đỏ, sức mạnh thể xác lập tức nâng cao đến đỉnh điểm, rõ ràng cũng đã kích hoạt một loại đạo thể nào đó.Nhưng bàn tay hắc ám khổng lồ đó ập đến quá nhanh quá mạnh, hai người chỉ vừa mới kích hoạt xong, bàn tay đó đã chụp xuống đỉnh đầu bọn họ.“Ầm!”.Cơ thể hai người rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên nền đất, làm bụi bặm bay lên mấy chục trượng.Bàn tay hắc ám khổng lồ không hề dừng lại, tiếp tục hạ xuống, đè lên đồng phế tích nơi hai người rơi xuống.Một lúc sau, đất trời rung chuyển kịch liệt, bàn tay hắc ám khổng lồ chắn ngay giũa bãi cỏ, sau đó ánh sáng màu đen lan tỏa đến bốn phía, dần dần ngưng đọng, cuối cùng hóa thành một ngọn núi nguy nga.Diệp thiên và dương u minh, hai vị khách từ sao ly không mời mà đến, cứ thế bị trấn áp bên trong núi. “Ầm!”.Tiếng động rung trời, giống như bàn chân của Cự Linh Thần thời kỳ Thượng cổ giẫm xuống đất, cả hư không rung chuyển.Ở chính giữa bãi cỏ, một ngọn núi sừng sững chắn ngang, kéo dài mấy trăm trượng, đồ sộ nguy nga. Trên đỉnh núi có ánh sáng đen lan tỏa, sau đó hóa thành những ký hiệu màu đen tối nghĩa khó hiểu, khắc lên đỉnh núi. Sức mạnh vô hình theo đó phủ xuống, khiến ngọn núi trông có vẻ càng kiên cố không thể phá vỡ.“Ầm ầm!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 3367“Vù!”.Dải ánh sáng dịch chuyển của Trùng Động không gian dừng lại ở đây. Diệp Thiên và Dương U Minh đã đứng phía trước Tinh Ngân Chi Nhãn, hai người nhờ vào quán tính nhảy vọt lên, chui vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, chỉ còn lại hai luồng sáng dần dần biến mất.Vừa vào trong Tinh Ngân Chi Nhãn, ánh sáng mạnh mẽ từ không trung chiếu xuống, đập vào mắt Diệp Thiên là một bãi cỏ xanh rì vô tận. Nhiều con thú mà cậu chưa từng nhìn thấy đang bay lượn chạy nhảy ở nơi này, một cảnh tượng tràn trề sức sống.Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Theo cậu nghĩ, nơi có thể nhốt tu sĩ nguyên anh như Độ Ách Chân Nhân đáng ra không yên bình như vậy mới phải.Dương U Minh nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc.Trong lúc hai người đang hiếu kỳ, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ.Bầu trời vốn xanh trong bất chợt trở nên âm u, sau đó không gian trên đỉnh đầu nứt ra. Một bàn tay hắc ám khổng lồ rộng mấy trăm trượng thò ra từ không gian nứt vỡ, đè xuống phía hai người.Đòn tấn công này vô cùng bất ngờ, thế tấn công dũng mãnh. Dưới sự che phủ của bàn tay hắc ám khổng lồ, hơi thở của cái chết ập vào mặt, khiến cho Diệp Thiên và Dương U Minh gần như hóa đá.“Phệ Thiên Trường Sinh Thể, kích hoạt!”.Cảm giác áp bức mạnh mẽ của cái chết lại xuất hiện. Diệp Thiên có thể khẳng định, đây chính là cảm giác mà bọn họ đã đối mặt trong Trùng Động không gian. Cậu không hề do dự, kích hoạt ngay Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể sau khi tu được.Bởi vì cảm giác áp bức của cái chết này đã đạt đến trình độ mà cậu cho rằng mình không thể hiểu nổi. Đây là một loại sức mạnh vượt qua thứ nguyên!Lúc này, trên người Dương U Minh bùng lên ngọn lửa màu đỏ, sức mạnh thể xác lập tức nâng cao đến đỉnh điểm, rõ ràng cũng đã kích hoạt một loại đạo thể nào đó.Nhưng bàn tay hắc ám khổng lồ đó ập đến quá nhanh quá mạnh, hai người chỉ vừa mới kích hoạt xong, bàn tay đó đã chụp xuống đỉnh đầu bọn họ.“Ầm!”.Cơ thể hai người rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên nền đất, làm bụi bặm bay lên mấy chục trượng.Bàn tay hắc ám khổng lồ không hề dừng lại, tiếp tục hạ xuống, đè lên đồng phế tích nơi hai người rơi xuống.Một lúc sau, đất trời rung chuyển kịch liệt, bàn tay hắc ám khổng lồ chắn ngay giũa bãi cỏ, sau đó ánh sáng màu đen lan tỏa đến bốn phía, dần dần ngưng đọng, cuối cùng hóa thành một ngọn núi nguy nga.Diệp thiên và dương u minh, hai vị khách từ sao ly không mời mà đến, cứ thế bị trấn áp bên trong núi. “Ầm!”.Tiếng động rung trời, giống như bàn chân của Cự Linh Thần thời kỳ Thượng cổ giẫm xuống đất, cả hư không rung chuyển.Ở chính giữa bãi cỏ, một ngọn núi sừng sững chắn ngang, kéo dài mấy trăm trượng, đồ sộ nguy nga. Trên đỉnh núi có ánh sáng đen lan tỏa, sau đó hóa thành những ký hiệu màu đen tối nghĩa khó hiểu, khắc lên đỉnh núi. Sức mạnh vô hình theo đó phủ xuống, khiến ngọn núi trông có vẻ càng kiên cố không thể phá vỡ.“Ầm ầm!”.