Khách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này?
Chương 1785: Bảo vệ! Sự chứng minh mạnh mẽ nhất (1)
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.“Lạc Y, đừng rời khỏi anh.” Tiểu Bạch điên cuồng hôn cô ấy.Anh ta dùng sức, ôm cô ấy càng chặc hơn, lúc này tiểu Bạch mới tỉnh lại từ trong mộng.Lạc Y vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nói: “Có vẻ như anh đang sốt, em đi rót ly nước cho anh.”Đầu của tiểu Bạch rất đau, anh ta cảm thấy như mình vẫn đang trong cơn ác mộng. Trong mộng, anh ta thấy Lạc Y đi ở phía trước, anh ta không ngừng đuổi theo ở phía sau, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.Trái tim của tiểu Bạch đập liên hồi, anh ta ôm chặt lấy Lạc Y, làm thế nào cũng không chịu buông tay: “Anh không để cho em đi đâu.” Anh ta dán chặt mặt mình vào mặt cô, dáng vẻ yếu đuối chưa từng có trước đó.Anh ta giống như chiếc ly thủy tinh bị nứt, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ vụn.Lạc Y khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nhỏ nhẹ nói ở bên tai anh ta: “Em không đi đâu cả, có vẻ như anh đang sốt, em đi lấy thuốc cho anh.”Tiểu Bạch vẫn ôm cô ấy, không để cho cô ấy nhúc nhích.Lạc Y vuốt chân mày của anh ta, dịu dàng hôn lên môi anh ta.Cô ấy nói: “Anh buông em ra, cả người em đều đã tê rần rồi, anh ép em rất đau.”Đến lúc này, tiểu Bạch mới hơi buông lỏng cô ấy ra. Anh ta nâng tầm mắt lên nhìn cô, thấy cô không giống vẻ muốn đi, anh ta mới yên tâm buông tay ra.Lạc Y nhẹ nhàng cử động: “Á... Thật là đau...” Cả người cô ấy đều vừa tê dại vừa đau nhức.Tiểu Bạch muốn ngồi dậy, nhưng anh ta vừa mới cử động cánh tay, cơn đau kia đã khiến anh ta phải rên đau. Anh ta muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, hai cánh tay, còn cả hai chân, đều cực kỳ đau nhức.Lạc Y cũng không khác mấy, bị đồng cảm lây. Lạc Y bật cười, ở hôn lên mặt anh ta. Tiểu Bạch cũng mỉm cười, hôn đáp lại cô.Hai người anh hôn em, em hôn anh, dần dần trao nhau nụ hôn sâu.Một lúc lâu sau, Lạc Y mới tỉnh lại. Cô ấy bật đèn, xuống giường rót nước, lấy thuốc giảm sốt cho anh ta.Lúc tiểu Bạch thức dậy, tay trái vẫn không thể cử động được, bởi vì Lạc Y đè lên cánh tay của anh ta suốt nửa đêm.“Em đút anh uống!” Lạc Y bưng ly nước, ngồi ở bên cạnh anh ta.Giống như lại trở về mấy ngày trước, cô ấy đút cơm giúp anh ta uống thuốc mỗi ngày.Tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, Lạc Y đút viên thuốc vào trong miệng anh ta, anh ta khẽ cắn ngón tay của cô. Đôi môi mềm mại khiến mặt hồ trong lòng cô lăn tăn gợn sóng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Lạc Y, đừng rời khỏi anh.” Tiểu Bạch điên cuồng hôn cô ấy.
Anh ta dùng sức, ôm cô ấy càng chặc hơn, lúc này tiểu Bạch mới tỉnh lại từ trong mộng.
Lạc Y vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nói: “Có vẻ như anh đang sốt, em đi rót ly nước cho anh.”
Đầu của tiểu Bạch rất đau, anh ta cảm thấy như mình vẫn đang trong cơn ác mộng. Trong mộng, anh ta thấy Lạc Y đi ở phía trước, anh ta không ngừng đuổi theo ở phía sau, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Trái tim của tiểu Bạch đập liên hồi, anh ta ôm chặt lấy Lạc Y, làm thế nào cũng không chịu buông tay: “Anh không để cho em đi đâu.” Anh ta dán chặt mặt mình vào mặt cô, dáng vẻ yếu đuối chưa từng có trước đó.
Anh ta giống như chiếc ly thủy tinh bị nứt, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ vụn.
Lạc Y khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nhỏ nhẹ nói ở bên tai anh ta: “Em không đi đâu cả, có vẻ như anh đang sốt, em đi lấy thuốc cho anh.”
Tiểu Bạch vẫn ôm cô ấy, không để cho cô ấy nhúc nhích.
Lạc Y vuốt chân mày của anh ta, dịu dàng hôn lên môi anh ta.
Cô ấy nói: “Anh buông em ra, cả người em đều đã tê rần rồi, anh ép em rất đau.”
Đến lúc này, tiểu Bạch mới hơi buông lỏng cô ấy ra. Anh ta nâng tầm mắt lên nhìn cô, thấy cô không giống vẻ muốn đi, anh ta mới yên tâm buông tay ra.
Lạc Y nhẹ nhàng cử động: “Á... Thật là đau...” Cả người cô ấy đều vừa tê dại vừa đau nhức.
Tiểu Bạch muốn ngồi dậy, nhưng anh ta vừa mới cử động cánh tay, cơn đau kia đã khiến anh ta phải rên đau. Anh ta muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, hai cánh tay, còn cả hai chân, đều cực kỳ đau nhức.
Lạc Y cũng không khác mấy, bị đồng cảm lây. Lạc Y bật cười, ở hôn lên mặt anh ta. Tiểu Bạch cũng mỉm cười, hôn đáp lại cô.
Hai người anh hôn em, em hôn anh, dần dần trao nhau nụ hôn sâu.
Một lúc lâu sau, Lạc Y mới tỉnh lại. Cô ấy bật đèn, xuống giường rót nước, lấy thuốc giảm sốt cho anh ta.
Lúc tiểu Bạch thức dậy, tay trái vẫn không thể cử động được, bởi vì Lạc Y đè lên cánh tay của anh ta suốt nửa đêm.
“Em đút anh uống!” Lạc Y bưng ly nước, ngồi ở bên cạnh anh ta.
Giống như lại trở về mấy ngày trước, cô ấy đút cơm giúp anh ta uống thuốc mỗi ngày.
Tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, Lạc Y đút viên thuốc vào trong miệng anh ta, anh ta khẽ cắn ngón tay của cô. Đôi môi mềm mại khiến mặt hồ trong lòng cô lăn tăn gợn sóng.
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợTác giả: Bạo Mễ HoaTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315. Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng. “Tử Huân, Tử Huân… Đau…” “Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…” Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám! “Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…” Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình! Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này? Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.“Lạc Y, đừng rời khỏi anh.” Tiểu Bạch điên cuồng hôn cô ấy.Anh ta dùng sức, ôm cô ấy càng chặc hơn, lúc này tiểu Bạch mới tỉnh lại từ trong mộng.Lạc Y vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nói: “Có vẻ như anh đang sốt, em đi rót ly nước cho anh.”Đầu của tiểu Bạch rất đau, anh ta cảm thấy như mình vẫn đang trong cơn ác mộng. Trong mộng, anh ta thấy Lạc Y đi ở phía trước, anh ta không ngừng đuổi theo ở phía sau, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.Trái tim của tiểu Bạch đập liên hồi, anh ta ôm chặt lấy Lạc Y, làm thế nào cũng không chịu buông tay: “Anh không để cho em đi đâu.” Anh ta dán chặt mặt mình vào mặt cô, dáng vẻ yếu đuối chưa từng có trước đó.Anh ta giống như chiếc ly thủy tinh bị nứt, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ vụn.Lạc Y khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh ta, nhỏ nhẹ nói ở bên tai anh ta: “Em không đi đâu cả, có vẻ như anh đang sốt, em đi lấy thuốc cho anh.”Tiểu Bạch vẫn ôm cô ấy, không để cho cô ấy nhúc nhích.Lạc Y vuốt chân mày của anh ta, dịu dàng hôn lên môi anh ta.Cô ấy nói: “Anh buông em ra, cả người em đều đã tê rần rồi, anh ép em rất đau.”Đến lúc này, tiểu Bạch mới hơi buông lỏng cô ấy ra. Anh ta nâng tầm mắt lên nhìn cô, thấy cô không giống vẻ muốn đi, anh ta mới yên tâm buông tay ra.Lạc Y nhẹ nhàng cử động: “Á... Thật là đau...” Cả người cô ấy đều vừa tê dại vừa đau nhức.Tiểu Bạch muốn ngồi dậy, nhưng anh ta vừa mới cử động cánh tay, cơn đau kia đã khiến anh ta phải rên đau. Anh ta muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, hai cánh tay, còn cả hai chân, đều cực kỳ đau nhức.Lạc Y cũng không khác mấy, bị đồng cảm lây. Lạc Y bật cười, ở hôn lên mặt anh ta. Tiểu Bạch cũng mỉm cười, hôn đáp lại cô.Hai người anh hôn em, em hôn anh, dần dần trao nhau nụ hôn sâu.Một lúc lâu sau, Lạc Y mới tỉnh lại. Cô ấy bật đèn, xuống giường rót nước, lấy thuốc giảm sốt cho anh ta.Lúc tiểu Bạch thức dậy, tay trái vẫn không thể cử động được, bởi vì Lạc Y đè lên cánh tay của anh ta suốt nửa đêm.“Em đút anh uống!” Lạc Y bưng ly nước, ngồi ở bên cạnh anh ta.Giống như lại trở về mấy ngày trước, cô ấy đút cơm giúp anh ta uống thuốc mỗi ngày.Tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, Lạc Y đút viên thuốc vào trong miệng anh ta, anh ta khẽ cắn ngón tay của cô. Đôi môi mềm mại khiến mặt hồ trong lòng cô lăn tăn gợn sóng.