Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 23

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 23: Bị cho leo cây rồiBuổi tối, vì muốn cảm ơn Mạc Du Hảinên Hạ Nhược Vũ đã quyết định mời anh điăn tối, sau đó cô gọi điện tỏ ra thành ý một chút.“Buổi tối tầm mấy giờ thì anh tan làm vậy?”Mạc Du Hải biết rõ lý do cô gọi, cùng biếtrõ cô muốn làm gì nhưng vẫn hỏi lại: “Nămgiờ, có việc gì sao?”“Không có gì, chỉ là… chuyện đó đã đượcgiải quyết rôi, để cảm ơn anh vì đã giúp đỡnên tối nay muốn mời anh đi ăn cơm.” HạNhược Vũ có hơi ngại ngùng, nói.Dù không thích người như anh nhưng côlà một người ân oán rõ ràng, mang ơn ai thìnhất định sẽ báo đáp.Mạc Du Hải nhíu mày: “Ăn ở đâu?”“Ăn ở nhà, tôi sẽ trổ tài cho anh xem” Ănở nhà hàng thì không thể được thành ý, tựlàm sẽ chân thành hơn nhiều, Hạ Nhược Vũtuyệt đối không phải loại người qua loa chocó nên cô muốn tự mình xuống bếp.Nghe cô nói sẽ tự mình xuống bếp, MạcDu Hải lập tức đồng ý: “ĐượcTruyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Sau khi tắt điện thoại, Hạ Nhược Vũ cóhơi bất ngờ, đồng ý rồi sao, người đàn ôngnày quả thật không biết khiêm tốn gì cả, mặcdù nghĩ vậy nhưng cô vẫn cam chịu chạy rachợ mua rau và thực phẩm, sẵn sàng trổ tàinấu nướng.Vì nghĩ rằng năm giờ anh mới tan làmnên cô đợi đến năm giờ ba mươi mới bắt đầunấu ăn, nhưng tới tận bảy giờ tối khi trời đãtối mịt rồi cô vẫn không thấy ai về cả.Hạ Nhược Vũ ngồi trên ghế nhìn thứcmâm đồ ăn phong phú bày trên bàn, cô lẩmbẩm: “Anh ta là bác sĩ. Có lẽ gặp phải trườnghợp khẩn cấp nào đó rồi, chờ một chút cũngđược.”Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, khônghề có một cuộc điện thoại hay một tin nhắngiải thích nào.“Có lẽ anh ta gặp phải một vụ tai nạn trênđường về nên chưa về tới nơi được.”Nửa tiếng nữa tôi qua, cô vẫn chưa thấyanh quay về, cuối cùng cô cũng hiểu ra mộtchuyện, Hạ Nhược Vũ cô đã bị người ta choleo cây rồi!Đến một tin nhắn giải thích cô cũngkhông nhận được, còn mất công chuẩn bịmâm cơm hoành tráng như vậy.Hạ Nhược Vũ bực bội, cầm đôi đũa lêngắp thức ăn, ăn vài miếng, cảm thấy khôngcả muốn ăn nữa, đổ hết mâm cơm mà mìnhvất vả chuẩn bị này vào thùng rác.Dù sao cô cũng đã cảm ơn rồi, có nhậnlời cảm ơn của cô hay không là chuyện củaanh.Sau khi thu dọn nhà bếp, Hạ Nhược Vũkhông còn việc gì làm nên đi lên tầng, rửamặt rồi ngâm mình trong bồn tắm và nhântiện đắp thêm một chiếc mặt nạ cho thoảimái.Thả lỏng thư giãn hưởng thụ cuộc sốngtươi đẹp, nhân tiện trách mắng Mạc Du Hảimột câu: “Đồ tư bản nhà anh, thật là trơ tráo,lãng phí”Mặc dù có thể gọi cô là tiểu thư nhà giàu thật nhưng so với sự giàu có của anh thì côkhông là gì cả, vì sao nhà bọn họ không làmluôn cái phòng tắm lớn năm mười mét vuôngluôn đi!Hạ Nhược Vũ trở lại giường, nằm xuốngthư giãn, một mình hưởng thụ trên chiếcgiường lớn, cô ước gì Mạc Du Hải đừng quayvề nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừngquay về, được vậy thì tốt quá rồi!Nửa đêm, một cuộc điện thoại bất ngờgọi đến quấy rầy giấc ngủ của cô.Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Hạ Nhược Vũlần tìm chiếc điện thoại di động trên đầugiường, liếc nhìn màn hình điện thoại, cônhíu mày miễn cưỡng nghe điện thoại: “MạcDu Hải?”Không phải anh có sở thích gọi điện lúcnửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta đó chứ?Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữnhẹ nhàng, nói: “Xin lỗi, nhầm máy rồi”“Ồ, cúp máy đi” Hạ Nhược Vũ không hỏinhiều, muốn nhanh chóng tắt máy để tiếp tụcđi ngủ.Nhưng người bên đầu dây bên kia có vẻkhông muốn kết thúc cuộc trò chuyện sớmnhư vậy, nói tiếp: “Khoan đã, cho hỏi cô cóphải là Nhược Vũ không?”“Cô là ai vậy?” Khi buồn ngủ có cô sẽ trởnên cáu gắt như vậy.Người phụ nữ ở đầu dây bên kia ngậpngừng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi là bạncủa Du Hải, tôi là Lục Khánh Huyền.”“Vào vấn đề luôn đi.”Du Hải sao, gọi nhau cũng thân mật quánhỉ, cái tên Lục Khánh Huyền này cũng rấtquen, cô chợt nhớ ra lần trước cô đã nhìnthấy cái tên này trên điện thoại của Mạc DuHải.Chẳng trách, người phụ nữ ở đầu dây bênkia nhất định là bạn gái thực sự của Mạc DuHải rồi.Người phụ nữ bị giọng nói thiếu kiênnhãn của Hạ Nhược Vũ làm cho hoảng sợ,cô ta ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi: “Cô NhượcVũ và Du Hải có quan hệ thế nào vậy?”“Chuyện đó cô tự đi mà hỏi Mạc Du Hảiấy.” Cô không có thời gian để nói chuyện vớicô ta nữa.Đầu ngón tay của Lục Khánh Huyền siếtchặt điện thoại nói: “Cô Nhược Vũ, cô cómuốn nói chuyện với Du Hải không, hiện giờanh ấy đang ở chỗ của tôi.”

Chương 23: Bị cho leo cây rồi

Buổi tối, vì muốn cảm ơn Mạc Du Hải

nên Hạ Nhược Vũ đã quyết định mời anh đi

ăn tối, sau đó cô gọi điện tỏ ra thành ý một chút.

“Buổi tối tầm mấy giờ thì anh tan làm vậy?”

Mạc Du Hải biết rõ lý do cô gọi, cùng biết

rõ cô muốn làm gì nhưng vẫn hỏi lại: “Năm

giờ, có việc gì sao?”

“Không có gì, chỉ là… chuyện đó đã được

giải quyết rôi, để cảm ơn anh vì đã giúp đỡ

nên tối nay muốn mời anh đi ăn cơm.” Hạ

Nhược Vũ có hơi ngại ngùng, nói.

Dù không thích người như anh nhưng cô

là một người ân oán rõ ràng, mang ơn ai thì

nhất định sẽ báo đáp.

Mạc Du Hải nhíu mày: “Ăn ở đâu?”

“Ăn ở nhà, tôi sẽ trổ tài cho anh xem” Ăn

ở nhà hàng thì không thể được thành ý, tự

làm sẽ chân thành hơn nhiều, Hạ Nhược Vũ

tuyệt đối không phải loại người qua loa cho

có nên cô muốn tự mình xuống bếp.

Nghe cô nói sẽ tự mình xuống bếp, Mạc

Du Hải lập tức đồng ý: “Được

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Sau khi tắt điện thoại, Hạ Nhược Vũ có

hơi bất ngờ, đồng ý rồi sao, người đàn ông

này quả thật không biết khiêm tốn gì cả, mặc

dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn cam chịu chạy ra

chợ mua rau và thực phẩm, sẵn sàng trổ tài

nấu nướng.

Vì nghĩ rằng năm giờ anh mới tan làm

nên cô đợi đến năm giờ ba mươi mới bắt đầu

nấu ăn, nhưng tới tận bảy giờ tối khi trời đã

tối mịt rồi cô vẫn không thấy ai về cả.

Hạ Nhược Vũ ngồi trên ghế nhìn thức

mâm đồ ăn phong phú bày trên bàn, cô lẩm

bẩm: “Anh ta là bác sĩ. Có lẽ gặp phải trường

hợp khẩn cấp nào đó rồi, chờ một chút cũng

được.”

Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, không

hề có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn

giải thích nào.

“Có lẽ anh ta gặp phải một vụ tai nạn trên

đường về nên chưa về tới nơi được.”

Nửa tiếng nữa tôi qua, cô vẫn chưa thấy

anh quay về, cuối cùng cô cũng hiểu ra một

chuyện, Hạ Nhược Vũ cô đã bị người ta cho

leo cây rồi!

Đến một tin nhắn giải thích cô cũng

không nhận được, còn mất công chuẩn bị

mâm cơm hoành tráng như vậy.

Hạ Nhược Vũ bực bội, cầm đôi đũa lên

gắp thức ăn, ăn vài miếng, cảm thấy không

cả muốn ăn nữa, đổ hết mâm cơm mà mình

vất vả chuẩn bị này vào thùng rác.

Dù sao cô cũng đã cảm ơn rồi, có nhận

lời cảm ơn của cô hay không là chuyện của

anh.

Sau khi thu dọn nhà bếp, Hạ Nhược Vũ

không còn việc gì làm nên đi lên tầng, rửa

mặt rồi ngâm mình trong bồn tắm và nhân

tiện đắp thêm một chiếc mặt nạ cho thoải

mái.

Thả lỏng thư giãn hưởng thụ cuộc sống

tươi đẹp, nhân tiện trách mắng Mạc Du Hải

một câu: “Đồ tư bản nhà anh, thật là trơ tráo,

lãng phí”

Mặc dù có thể gọi cô là tiểu thư nhà giàu

 

thật nhưng so với sự giàu có của anh thì cô

không là gì cả, vì sao nhà bọn họ không làm

luôn cái phòng tắm lớn năm mười mét vuông

luôn đi!

Hạ Nhược Vũ trở lại giường, nằm xuống

thư giãn, một mình hưởng thụ trên chiếc

giường lớn, cô ước gì Mạc Du Hải đừng quay

về nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừng

quay về, được vậy thì tốt quá rồi!

Nửa đêm, một cuộc điện thoại bất ngờ

gọi đến quấy rầy giấc ngủ của cô.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Hạ Nhược Vũ

lần tìm chiếc điện thoại di động trên đầu

giường, liếc nhìn màn hình điện thoại, cô

nhíu mày miễn cưỡng nghe điện thoại: “Mạc

Du Hải?”

Không phải anh có sở thích gọi điện lúc

nửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta đó chứ?

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ

nhẹ nhàng, nói: “Xin lỗi, nhầm máy rồi”

“Ồ, cúp máy đi” Hạ Nhược Vũ không hỏi

nhiều, muốn nhanh chóng tắt máy để tiếp tục

đi ngủ.

Nhưng người bên đầu dây bên kia có vẻ

không muốn kết thúc cuộc trò chuyện sớm

như vậy, nói tiếp: “Khoan đã, cho hỏi cô có

phải là Nhược Vũ không?”

“Cô là ai vậy?” Khi buồn ngủ có cô sẽ trở

nên cáu gắt như vậy.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia ngập

ngừng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi là bạn

của Du Hải, tôi là Lục Khánh Huyền.”

“Vào vấn đề luôn đi.”

Du Hải sao, gọi nhau cũng thân mật quá

nhỉ, cái tên Lục Khánh Huyền này cũng rất

quen, cô chợt nhớ ra lần trước cô đã nhìn

thấy cái tên này trên điện thoại của Mạc Du

Hải.

Chẳng trách, người phụ nữ ở đầu dây bên

kia nhất định là bạn gái thực sự của Mạc Du

Hải rồi.

Người phụ nữ bị giọng nói thiếu kiên

nhãn của Hạ Nhược Vũ làm cho hoảng sợ,

cô ta ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi: “Cô Nhược

Vũ và Du Hải có quan hệ thế nào vậy?”

“Chuyện đó cô tự đi mà hỏi Mạc Du Hải

ấy.” Cô không có thời gian để nói chuyện với

cô ta nữa.

Đầu ngón tay của Lục Khánh Huyền siết

chặt điện thoại nói: “Cô Nhược Vũ, cô có

muốn nói chuyện với Du Hải không, hiện giờ

anh ấy đang ở chỗ của tôi.”

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 23: Bị cho leo cây rồiBuổi tối, vì muốn cảm ơn Mạc Du Hảinên Hạ Nhược Vũ đã quyết định mời anh điăn tối, sau đó cô gọi điện tỏ ra thành ý một chút.“Buổi tối tầm mấy giờ thì anh tan làm vậy?”Mạc Du Hải biết rõ lý do cô gọi, cùng biếtrõ cô muốn làm gì nhưng vẫn hỏi lại: “Nămgiờ, có việc gì sao?”“Không có gì, chỉ là… chuyện đó đã đượcgiải quyết rôi, để cảm ơn anh vì đã giúp đỡnên tối nay muốn mời anh đi ăn cơm.” HạNhược Vũ có hơi ngại ngùng, nói.Dù không thích người như anh nhưng côlà một người ân oán rõ ràng, mang ơn ai thìnhất định sẽ báo đáp.Mạc Du Hải nhíu mày: “Ăn ở đâu?”“Ăn ở nhà, tôi sẽ trổ tài cho anh xem” Ănở nhà hàng thì không thể được thành ý, tựlàm sẽ chân thành hơn nhiều, Hạ Nhược Vũtuyệt đối không phải loại người qua loa chocó nên cô muốn tự mình xuống bếp.Nghe cô nói sẽ tự mình xuống bếp, MạcDu Hải lập tức đồng ý: “ĐượcTruyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Sau khi tắt điện thoại, Hạ Nhược Vũ cóhơi bất ngờ, đồng ý rồi sao, người đàn ôngnày quả thật không biết khiêm tốn gì cả, mặcdù nghĩ vậy nhưng cô vẫn cam chịu chạy rachợ mua rau và thực phẩm, sẵn sàng trổ tàinấu nướng.Vì nghĩ rằng năm giờ anh mới tan làmnên cô đợi đến năm giờ ba mươi mới bắt đầunấu ăn, nhưng tới tận bảy giờ tối khi trời đãtối mịt rồi cô vẫn không thấy ai về cả.Hạ Nhược Vũ ngồi trên ghế nhìn thứcmâm đồ ăn phong phú bày trên bàn, cô lẩmbẩm: “Anh ta là bác sĩ. Có lẽ gặp phải trườnghợp khẩn cấp nào đó rồi, chờ một chút cũngđược.”Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, khônghề có một cuộc điện thoại hay một tin nhắngiải thích nào.“Có lẽ anh ta gặp phải một vụ tai nạn trênđường về nên chưa về tới nơi được.”Nửa tiếng nữa tôi qua, cô vẫn chưa thấyanh quay về, cuối cùng cô cũng hiểu ra mộtchuyện, Hạ Nhược Vũ cô đã bị người ta choleo cây rồi!Đến một tin nhắn giải thích cô cũngkhông nhận được, còn mất công chuẩn bịmâm cơm hoành tráng như vậy.Hạ Nhược Vũ bực bội, cầm đôi đũa lêngắp thức ăn, ăn vài miếng, cảm thấy khôngcả muốn ăn nữa, đổ hết mâm cơm mà mìnhvất vả chuẩn bị này vào thùng rác.Dù sao cô cũng đã cảm ơn rồi, có nhậnlời cảm ơn của cô hay không là chuyện củaanh.Sau khi thu dọn nhà bếp, Hạ Nhược Vũkhông còn việc gì làm nên đi lên tầng, rửamặt rồi ngâm mình trong bồn tắm và nhântiện đắp thêm một chiếc mặt nạ cho thoảimái.Thả lỏng thư giãn hưởng thụ cuộc sốngtươi đẹp, nhân tiện trách mắng Mạc Du Hảimột câu: “Đồ tư bản nhà anh, thật là trơ tráo,lãng phí”Mặc dù có thể gọi cô là tiểu thư nhà giàu thật nhưng so với sự giàu có của anh thì côkhông là gì cả, vì sao nhà bọn họ không làmluôn cái phòng tắm lớn năm mười mét vuôngluôn đi!Hạ Nhược Vũ trở lại giường, nằm xuốngthư giãn, một mình hưởng thụ trên chiếcgiường lớn, cô ước gì Mạc Du Hải đừng quayvề nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừngquay về, được vậy thì tốt quá rồi!Nửa đêm, một cuộc điện thoại bất ngờgọi đến quấy rầy giấc ngủ của cô.Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Hạ Nhược Vũlần tìm chiếc điện thoại di động trên đầugiường, liếc nhìn màn hình điện thoại, cônhíu mày miễn cưỡng nghe điện thoại: “MạcDu Hải?”Không phải anh có sở thích gọi điện lúcnửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta đó chứ?Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữnhẹ nhàng, nói: “Xin lỗi, nhầm máy rồi”“Ồ, cúp máy đi” Hạ Nhược Vũ không hỏinhiều, muốn nhanh chóng tắt máy để tiếp tụcđi ngủ.Nhưng người bên đầu dây bên kia có vẻkhông muốn kết thúc cuộc trò chuyện sớmnhư vậy, nói tiếp: “Khoan đã, cho hỏi cô cóphải là Nhược Vũ không?”“Cô là ai vậy?” Khi buồn ngủ có cô sẽ trởnên cáu gắt như vậy.Người phụ nữ ở đầu dây bên kia ngậpngừng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi là bạncủa Du Hải, tôi là Lục Khánh Huyền.”“Vào vấn đề luôn đi.”Du Hải sao, gọi nhau cũng thân mật quánhỉ, cái tên Lục Khánh Huyền này cũng rấtquen, cô chợt nhớ ra lần trước cô đã nhìnthấy cái tên này trên điện thoại của Mạc DuHải.Chẳng trách, người phụ nữ ở đầu dây bênkia nhất định là bạn gái thực sự của Mạc DuHải rồi.Người phụ nữ bị giọng nói thiếu kiênnhãn của Hạ Nhược Vũ làm cho hoảng sợ,cô ta ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi: “Cô NhượcVũ và Du Hải có quan hệ thế nào vậy?”“Chuyện đó cô tự đi mà hỏi Mạc Du Hảiấy.” Cô không có thời gian để nói chuyện vớicô ta nữa.Đầu ngón tay của Lục Khánh Huyền siếtchặt điện thoại nói: “Cô Nhược Vũ, cô cómuốn nói chuyện với Du Hải không, hiện giờanh ấy đang ở chỗ của tôi.”

Chương 23