Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 32

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 32: Anh sẽ sửa, anh thềHai tiếng rên trầm trầm vang lên.Tiếng rên trước thì là tiếng thở thoải mái.Còn tiếng sau lại là tiếng kêu khó chịu.Mạc Du Hải không thể không thừa nhận,anh đã bắt đầu bị thân thể cô cuốn hút. Anhkhông thể chống cự lại bản năng của mình,cô như một chất độc, khiến anh nghiện rồimuốn ngừng mà không ngừng lại được nữa.Dưới thân bọn họ bắt đầu vang lênnhững âm thanh mờ ám, cơ thể của cô vẫnhơi khó khăn khi tiếp nhận thứ to lớn củaanh. Cô thở hổn hển, đôi môi nhỏ nhắn rênnhè nhẹ, hai cánh tay đặt trước ngực anh,dường như muốn đẩy anh ra, lại như muốnkéo anh lại gân hơn.Khoái cảm ập tới như muốn nhấn chìm“Ôi, anh… nhẹ… Anh nhẹ chút đi…” Âmthanh yếu ớt mềm mại của cô nghẹn ngàovang lên.Không biết người đàn ông có nghe lờicầu xin của cô không, đôi mắt anh càng lúccàng trầm xuống. Anh hôn lên môi cô, nuốthết những tiếng than thở của cô, dưới thânthì càng lúc càng mãnh liệt, thân thể nhỏ bévà yếu ớt của cô bất lực tiếp nhận động tácđong đưa như cuồng phong bão táp của anh.Tiếng rên nhỏ vụn phát ra giữa môi lưỡihai người, không biết của cô hay của anh.Cuối cùng, Mạc Du Hải cảm thấy ở trêngiường thôi chưa đủ, ôm Hạ Nhược Vũ đãmơ màng bước xuống giường, nửa ngườidưới của bọn họ vẫn còn dính lấy nhaukhông tách ra.Cô không biết mình đã khóc bao lâu rồi,cầu xin người đàn ông tha cho cô, nhưng anhnhư mới uống thuốc tăng lực vậy, cực kỳsung sức, đâm rút đến mức cô kêu la đaukhông ngừng.“Hu hu…”Cầu xin anh tha cho tôi đi.Từ trên giường xuống mặt đất, đến sânthượng rồi cửa sổ sát đất, Hạ Nhược Vũ cảmthấy chân mình đã không còn là của mìnhnữa, cứ như một giây sau mình sẽ ngất xỉuluôn vậy.Mạc Du Hải chắc chắn là một con súcvật đội lốt người!Mạc Du Hải thấy cô không thể chịu đượcnổi nữa, đột nhiên lương tâm trỗi dậy nênquyết định ngừng lại, anh ôm chặt vòng eonhỏ của cô, bắt đầu chạy nước rút lần cuối.Cô kêu một tiếng đau đớn, kết thúc mộtđêm chiến đầu không biết mệt mỏi.Trước khi bất tỉnh, trong đầu cô chỉ cómột suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ.Hôm sau, Hạ Nhược Vũ ngủ đến khi mặttrời chiếu qua mông mới tỉnh lại, khớp xươngtoàn thân của cô như mới bị ai bẻ gấy rồi nốilại, vừa đau vừa mỏi.Cô không có cả sức để động một ngóntay, trong phòng không còn ai, Mạc Du Hảiđã đi từ lúc nào cô không hay biết.Chỉ còn mình cô nằm trên giường làmxác ướp xoa tới xoa lui trên người mình. Côcảm thán đời người đúng là lên voi xuốngchó mà.Tiếng điện thoại rung thu hút sự chú ýcủa cô, Hạ Nhược Vũ khó khăn cầm điệnthoại mình lên: “Minh Thư?”“Nhược Vũ, cậu đâu rồi, cậu tiện ra ngoàikhông?”Nghe thấy giọng nói sốt ruột của bạnmình, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Mình ở nhà,có chuyện gì không.”“Mình ở phòng 66 Karaoke Hào Nam,Nhược Vũ, cậu mau tới đây đi, aI”Lâm Minh Thư còn chưa kịp nói gì thìtiếng thủy tinh vỡ vang lên, Hạ Nhược Vũ hếthồn, vội hỏi: “Minh Thư, cậu không sao chứ,có chuyện gì xảy ra vậy?”“Nhược Vũ, nói qua điện thoại không rõđâu, nói chung cậu tới đây nhanh lên đi, mìnhsắp chịu hết nổi rồi.”Đầu bên kia điện thoại vang lên rất nhiềutiếng ồn rồi bị cúp mất, Hạ Nhược Vũ cầmđiện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phứctạp, không biết cô đang suy nghĩ gì. Vài phútsau, cô xuống giường thay quần áo rồi rangoài.Dù sao thì Lâm Minh Thư đã xảy rachuyện rồi, cô không thể mặc kệ được.Khi Hạ Nhược Vũ thở hổn hển chạy đếnnơi thì thấy ở đó cực kỳ hỗn loạn, trongkhông khí toàn mùi rượu và mùi son phấncủa phụ nữ.Cô vô thức cau mày, tìm trong đámngười một vòng, vẫn chưa thấy người mìnhcần tìm.Bỗng nhiên vai cô trĩu xuống, có ngườinắm chặt vai cô lại: “Nhược Vũ, là em thật ư?”Thấy người trước mặt mình, đôi màyđang nhíu của Hạ Nhược Vũ càng cau lại:“Hàn Công Danh, sao lại là anh, Minh Thưđâu?”“Tất nhiên anh ở đây uống rượu, nghenhạc mua vui rồi.”Hàn Công Danh nghe cô nói rằng khôngphải đến đây vì mình thì tia sáng lóe lêntrong mắt cũng biến mất, anh ta duỗi tay ômcô gái quần áo hở hang vào lòng, ngả ngớnđùa với các cô: “Mọi người thấy anh nói đúngkhông?”“Cậu Hàn đúng là đáng ghét.”“Cậu Hàn, có người nhìn kìa.”“Sợ gì chứ, anh đã chia tay cô ta rồi, bâygiờ anh muốn quen ai thì không liên quan tớicô ta.” Nói xong, Hàn Công Danh liếc nhìn HạNhược Vũ tỏ vẻ thị uy, đáng tiếc anh ta khôngthể thấy vẻ mặt anh ta muốn thấy.“Tùy anh vậy.”Hạ Nhược Vũ không thấy Lâm Minh Thưđâu, đang chuẩn bị đi thì nghe giọng nói sắcbén của Hàn Công Danh vang lên: “HạNhược Vũ, em có trái tim hay không?”“Anh nói tôi à?” Cô xoay người, nhìn lướtqua đám đàn bà bên cạnh anh ta bằng ánhmắt châm chọc rồi khẽ cười: “Ngại ghê, vớianh thì tôi không có đâu.”Anh ta cứ luôn khiêu chiến giới hạn củacô, dù cô có là người thép cũng không thểnhịn nữa.“Hạ Nhược Vũ, em biết rõ là…’ Trong mắtHàn Công Danh hiện lên sự đau thương,dường như muốn thổ lộ những tâm sự tronglòng anh ta với cô.Nhưng cô ngắt lời anh ta.“Hàn Công Danh, anh đừng như thế, tôigọi Nhược Vũ đến đấy.” Lâm Minh Thư xuấthiện từ phía sau anh ta. Lâm Minh Thư lolắng cầm tay Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cậukhuyên Hàn Công Danh đi, anh ấy cứ uốngrượu như thế thì nhất định thân thể sẽ sinhbệnh ngay.”Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua bàn taycầm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Minh Thư,cậu cũng nghe rồi đấy, chúng mình chia tayTÔI.“Nhược Vũ, cậu đừng hành động theocảm tính thế nữa. Mấy năm nay các cậu chiatay rồi quay lại mình thấy hết cả, mình biếtcậu là người Hàn Công Danh yêu nhất mà.”Lâm Minh Thư cố gắng muốn khuyên cô đổiý.Hạ Nhược Vũ nở nụ cười khó hiểu, giọngnói hơi chua xót: “Minh Thư, cậu cũng nói rồiđấy, mình là người anh ta yêu nhất, tức là anhta vân còn có thể yêu người khác…”Cô cũng mật rồi, không chịu được cảnhbị tổn thương hết lần này đến lần khác.“Nhưng… Nhưng mà…” Lâm Minh Thưđứng bên cạnh hồi lâu nhưng không thể nóithêm câu nào thuyết phục cô nữa.“Minh Thư, cậu không sao thì mình đitrước đây.’ Hạ Nhược Vũ đẩy tay bạn tốt củamình ra.Lâm Minh Thư sốt ruột nhìn Hàn CôngDanh: “Anh mau nói cái gì đi chứ, Nhược Vũđịnh đi thật rồi kìa, không dễ gì tôi mới tạođược cái cơ hội này cho anh đấy.”Anh ta như vừa mới tỉnh ra, đẩy cô gáitrong ngực, vội vàng kéo tay Hạ Nhược Vũ:“Nhược Vũ, anh biết mấy năm nay em đãchịu nhiều uất ức. Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh thì anh có thể sửa đổi vì em, anhthề.”Lâm Minh Thư nghe lời nói chân thànhcủa Hàn Công Danh thì vẻ mặt hơi cứng lại,nhưng cô ta che giấu rất tốt, không có aiphát hiện ra sự khác thường.“Buông tay tôi ra.” Hạ Nhược Vũ muốnthoát khỏi cánh tay của người đàn ông nàynhưng dù cô dùng sức thế nào thì cũngkhông giằng ra được.Hàn Công Danh tỉnh rượu, anh ta hiểurằng chỉ cần anh ta buông ta thì tình cảm củabọn họ sẽ không còn cách nào quay lại nữa:“Nhược Vũ, em cho anh một cơ hội đi, anhtuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, cũng khônggiằng khỏi tay anh ta nữa mà xoay ngườinhìn về phía anh ta: “Hàn Công Danh, anhnhớ thử xem anh đã nói những lời này với tôibao nhiêu lần rồi?”Cô vờ như không thấy sự bối rối của HànCông Danh, ép sát anh ta, gẵn từng chữ rõràng khiến mọi người ở đó đều nghe thấy:“Nếu như lời thê thật sự có hiệu nghiệm thìcó lẽ anh đã chết cả trăm lần rồi đấy.”Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Công Danhnhư bị nhuộm màu, hết xanh rồi đỏ, nhưnganh ta vấn không muốn buông tay cô:“Nhược Vũ, sau này anh sẽ không lăngnhăng nữa, em tin anh lần cuối thôi đượckhông.”“Anh tin được mấy lời nói nhảm đó củaanh không?” Trong lòng Hạ Nhược Vũ bỗngnhiên cảm thấy hết sực phiền muộn, côkhông muốn tiếp tục dây dưa với Hàn CôngDanh nữa.“Nhược Vũ, cậu cho Hàn Công Danhthêm một cơ hội nữa đi. Hai người đã bênnhau bốn năm rồi, cứ chia tay như thế khônglẽ trong lòng cậu không khó chịu à?” LâmMinh Thư đứng cạnh nói giúp anh ta.Bỗng nhiên, cô ta vờ như lơ đãng nóithêm: “Lẽ nào cậu thích tên đàn ông lên báovới cậu thật đấy à?”Sau đó hình như cô ta phát hiện mình đãnói điều không nên nói, hốt hoảng che miệnglại, áy náy nhìn Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ,mình, mình không cố ý nói thế. Mình là bạnbè tốt của hai người nên không muốn thấyhai người chia tay mà thôi.”Mặc dù cô biết Lâm Minh Thư không cốý nhưng Hạ Nhược Vũ nghe xong vẫn cảmthấy kỳ lạ, nhưng cũng không còn quan trọngnữa rồi. Cô và Hàn Công Danh không thể bênnhau được nữa, không phải vì Mạc Du Hảicũng là vì người phụ nữ khác.“Ừ”” Vì thế nên cô cứ thản nhiên thừanhận lời nói của Lâm Minh Thư.Hàn Công Danh nghe câu trả lời của côthì sự xấu hổ trong mắt hóa thành lửa giận.Anh ta nắm chặt bàn tay, hạ giọng chất vấn:“Hạ Nhược Vũ, thì ra cô đã yêu người đànông khác từ lâu rồi.”“Tùy anh muốn nói sao thì nói, buông tayra đi.” Cổ tay Hạ Nhược Vũ tê rần, lông màycô nhíu chặt, lùi về sau một bước: “Anh làmđau tôi đấy.”

Chương 32: Anh sẽ sửa, anh thề

Hai tiếng rên trầm trầm vang lên.

Tiếng rên trước thì là tiếng thở thoải mái.

Còn tiếng sau lại là tiếng kêu khó chịu.

Mạc Du Hải không thể không thừa nhận,

anh đã bắt đầu bị thân thể cô cuốn hút. Anh

không thể chống cự lại bản năng của mình,

cô như một chất độc, khiến anh nghiện rồi

muốn ngừng mà không ngừng lại được nữa.

Dưới thân bọn họ bắt đầu vang lên

những âm thanh mờ ám, cơ thể của cô vẫn

hơi khó khăn khi tiếp nhận thứ to lớn của

anh. Cô thở hổn hển, đôi môi nhỏ nhắn rên

nhè nhẹ, hai cánh tay đặt trước ngực anh,

dường như muốn đẩy anh ra, lại như muốn

kéo anh lại gân hơn.

Khoái cảm ập tới như muốn nhấn chìm

“Ôi, anh… nhẹ… Anh nhẹ chút đi…” Âm

thanh yếu ớt mềm mại của cô nghẹn ngào

vang lên.

Không biết người đàn ông có nghe lời

cầu xin của cô không, đôi mắt anh càng lúc

càng trầm xuống. Anh hôn lên môi cô, nuốt

hết những tiếng than thở của cô, dưới thân

thì càng lúc càng mãnh liệt, thân thể nhỏ bé

và yếu ớt của cô bất lực tiếp nhận động tác

đong đưa như cuồng phong bão táp của anh.

Tiếng rên nhỏ vụn phát ra giữa môi lưỡi

hai người, không biết của cô hay của anh.

Cuối cùng, Mạc Du Hải cảm thấy ở trên

giường thôi chưa đủ, ôm Hạ Nhược Vũ đã

mơ màng bước xuống giường, nửa người

dưới của bọn họ vẫn còn dính lấy nhau

không tách ra.

Cô không biết mình đã khóc bao lâu rồi,

cầu xin người đàn ông tha cho cô, nhưng anh

như mới uống thuốc tăng lực vậy, cực kỳ

sung sức, đâm rút đến mức cô kêu la đau

không ngừng.

“Hu hu…”

Cầu xin anh tha cho tôi đi.

Từ trên giường xuống mặt đất, đến sân

thượng rồi cửa sổ sát đất, Hạ Nhược Vũ cảm

thấy chân mình đã không còn là của mình

nữa, cứ như một giây sau mình sẽ ngất xỉu

luôn vậy.

Mạc Du Hải chắc chắn là một con súc

vật đội lốt người!

Mạc Du Hải thấy cô không thể chịu được

nổi nữa, đột nhiên lương tâm trỗi dậy nên

quyết định ngừng lại, anh ôm chặt vòng eo

nhỏ của cô, bắt đầu chạy nước rút lần cuối.

Cô kêu một tiếng đau đớn, kết thúc một

đêm chiến đầu không biết mệt mỏi.

Trước khi bất tỉnh, trong đầu cô chỉ có

một suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ.

Hôm sau, Hạ Nhược Vũ ngủ đến khi mặt

trời chiếu qua mông mới tỉnh lại, khớp xương

toàn thân của cô như mới bị ai bẻ gấy rồi nối

lại, vừa đau vừa mỏi.

Cô không có cả sức để động một ngón

tay, trong phòng không còn ai, Mạc Du Hải

đã đi từ lúc nào cô không hay biết.

Chỉ còn mình cô nằm trên giường làm

xác ướp xoa tới xoa lui trên người mình. Cô

cảm thán đời người đúng là lên voi xuống

chó mà.

Tiếng điện thoại rung thu hút sự chú ý

của cô, Hạ Nhược Vũ khó khăn cầm điện

thoại mình lên: “Minh Thư?”

“Nhược Vũ, cậu đâu rồi, cậu tiện ra ngoài

không?”

Nghe thấy giọng nói sốt ruột của bạn

mình, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Mình ở nhà,

có chuyện gì không.”

“Mình ở phòng 66 Karaoke Hào Nam,

Nhược Vũ, cậu mau tới đây đi, aI”

Lâm Minh Thư còn chưa kịp nói gì thì

tiếng thủy tinh vỡ vang lên, Hạ Nhược Vũ hết

hồn, vội hỏi: “Minh Thư, cậu không sao chứ,

có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Nhược Vũ, nói qua điện thoại không rõ

đâu, nói chung cậu tới đây nhanh lên đi, mình

sắp chịu hết nổi rồi.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên rất nhiều

tiếng ồn rồi bị cúp mất, Hạ Nhược Vũ cầm

điện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phức

tạp, không biết cô đang suy nghĩ gì. Vài phút

sau, cô xuống giường thay quần áo rồi ra

ngoài.

Dù sao thì Lâm Minh Thư đã xảy ra

chuyện rồi, cô không thể mặc kệ được.

Khi Hạ Nhược Vũ thở hổn hển chạy đến

nơi thì thấy ở đó cực kỳ hỗn loạn, trong

không khí toàn mùi rượu và mùi son phấn

của phụ nữ.

Cô vô thức cau mày, tìm trong đám

người một vòng, vẫn chưa thấy người mình

cần tìm.

Bỗng nhiên vai cô trĩu xuống, có người

nắm chặt vai cô lại: “Nhược Vũ, là em thật ư?”

Thấy người trước mặt mình, đôi mày

đang nhíu của Hạ Nhược Vũ càng cau lại:

“Hàn Công Danh, sao lại là anh, Minh Thư

đâu?”

“Tất nhiên anh ở đây uống rượu, nghe

nhạc mua vui rồi.”

Hàn Công Danh nghe cô nói rằng không

phải đến đây vì mình thì tia sáng lóe lên

trong mắt cũng biến mất, anh ta duỗi tay ôm

cô gái quần áo hở hang vào lòng, ngả ngớn

đùa với các cô: “Mọi người thấy anh nói đúng

không?”

“Cậu Hàn đúng là đáng ghét.”

“Cậu Hàn, có người nhìn kìa.”

“Sợ gì chứ, anh đã chia tay cô ta rồi, bây

giờ anh muốn quen ai thì không liên quan tới

cô ta.” Nói xong, Hàn Công Danh liếc nhìn Hạ

Nhược Vũ tỏ vẻ thị uy, đáng tiếc anh ta không

thể thấy vẻ mặt anh ta muốn thấy.

“Tùy anh vậy.”

Hạ Nhược Vũ không thấy Lâm Minh Thư

đâu, đang chuẩn bị đi thì nghe giọng nói sắc

bén của Hàn Công Danh vang lên: “Hạ

Nhược Vũ, em có trái tim hay không?”

“Anh nói tôi à?” Cô xoay người, nhìn lướt

qua đám đàn bà bên cạnh anh ta bằng ánh

mắt châm chọc rồi khẽ cười: “Ngại ghê, với

anh thì tôi không có đâu.”

Anh ta cứ luôn khiêu chiến giới hạn của

cô, dù cô có là người thép cũng không thể

nhịn nữa.

“Hạ Nhược Vũ, em biết rõ là…’ Trong mắt

Hàn Công Danh hiện lên sự đau thương,

dường như muốn thổ lộ những tâm sự trong

lòng anh ta với cô.

Nhưng cô ngắt lời anh ta.

“Hàn Công Danh, anh đừng như thế, tôi

gọi Nhược Vũ đến đấy.” Lâm Minh Thư xuất

hiện từ phía sau anh ta. Lâm Minh Thư lo

lắng cầm tay Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cậu

khuyên Hàn Công Danh đi, anh ấy cứ uống

rượu như thế thì nhất định thân thể sẽ sinh

bệnh ngay.”

Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua bàn tay

cầm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Minh Thư,

cậu cũng nghe rồi đấy, chúng mình chia tay

TÔI.

“Nhược Vũ, cậu đừng hành động theo

cảm tính thế nữa. Mấy năm nay các cậu chia

tay rồi quay lại mình thấy hết cả, mình biết

cậu là người Hàn Công Danh yêu nhất mà.”

Lâm Minh Thư cố gắng muốn khuyên cô đổi

ý.

Hạ Nhược Vũ nở nụ cười khó hiểu, giọng

nói hơi chua xót: “Minh Thư, cậu cũng nói rồi

đấy, mình là người anh ta yêu nhất, tức là anh

ta vân còn có thể yêu người khác…”

Cô cũng mật rồi, không chịu được cảnh

bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

“Nhưng… Nhưng mà…” Lâm Minh Thư

đứng bên cạnh hồi lâu nhưng không thể nói

thêm câu nào thuyết phục cô nữa.

“Minh Thư, cậu không sao thì mình đi

trước đây.’ Hạ Nhược Vũ đẩy tay bạn tốt của

mình ra.

Lâm Minh Thư sốt ruột nhìn Hàn Công

Danh: “Anh mau nói cái gì đi chứ, Nhược Vũ

định đi thật rồi kìa, không dễ gì tôi mới tạo

được cái cơ hội này cho anh đấy.”

Anh ta như vừa mới tỉnh ra, đẩy cô gái

trong ngực, vội vàng kéo tay Hạ Nhược Vũ:

“Nhược Vũ, anh biết mấy năm nay em đã

chịu nhiều uất ức. Chỉ cần em đồng ý ở lại

 

bên anh thì anh có thể sửa đổi vì em, anh

thề.”

Lâm Minh Thư nghe lời nói chân thành

của Hàn Công Danh thì vẻ mặt hơi cứng lại,

nhưng cô ta che giấu rất tốt, không có ai

phát hiện ra sự khác thường.

“Buông tay tôi ra.” Hạ Nhược Vũ muốn

thoát khỏi cánh tay của người đàn ông này

nhưng dù cô dùng sức thế nào thì cũng

không giằng ra được.

Hàn Công Danh tỉnh rượu, anh ta hiểu

rằng chỉ cần anh ta buông ta thì tình cảm của

bọn họ sẽ không còn cách nào quay lại nữa:

“Nhược Vũ, em cho anh một cơ hội đi, anh

tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”

Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, cũng không

giằng khỏi tay anh ta nữa mà xoay người

nhìn về phía anh ta: “Hàn Công Danh, anh

nhớ thử xem anh đã nói những lời này với tôi

bao nhiêu lần rồi?”

Cô vờ như không thấy sự bối rối của Hàn

Công Danh, ép sát anh ta, gẵn từng chữ rõ

ràng khiến mọi người ở đó đều nghe thấy:

“Nếu như lời thê thật sự có hiệu nghiệm thì

có lẽ anh đã chết cả trăm lần rồi đấy.”

Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Công Danh

như bị nhuộm màu, hết xanh rồi đỏ, nhưng

anh ta vấn không muốn buông tay cô:

“Nhược Vũ, sau này anh sẽ không lăng

nhăng nữa, em tin anh lần cuối thôi được

không.”

“Anh tin được mấy lời nói nhảm đó của

anh không?” Trong lòng Hạ Nhược Vũ bỗng

nhiên cảm thấy hết sực phiền muộn, cô

không muốn tiếp tục dây dưa với Hàn Công

Danh nữa.

“Nhược Vũ, cậu cho Hàn Công Danh

thêm một cơ hội nữa đi. Hai người đã bên

nhau bốn năm rồi, cứ chia tay như thế không

lẽ trong lòng cậu không khó chịu à?” Lâm

Minh Thư đứng cạnh nói giúp anh ta.

Bỗng nhiên, cô ta vờ như lơ đãng nói

thêm: “Lẽ nào cậu thích tên đàn ông lên báo

với cậu thật đấy à?”

Sau đó hình như cô ta phát hiện mình đã

nói điều không nên nói, hốt hoảng che miệng

lại, áy náy nhìn Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ,

mình, mình không cố ý nói thế. Mình là bạn

bè tốt của hai người nên không muốn thấy

hai người chia tay mà thôi.”

Mặc dù cô biết Lâm Minh Thư không cố

ý nhưng Hạ Nhược Vũ nghe xong vẫn cảm

thấy kỳ lạ, nhưng cũng không còn quan trọng

nữa rồi. Cô và Hàn Công Danh không thể bên

nhau được nữa, không phải vì Mạc Du Hải

cũng là vì người phụ nữ khác.

“Ừ”” Vì thế nên cô cứ thản nhiên thừa

nhận lời nói của Lâm Minh Thư.

Hàn Công Danh nghe câu trả lời của cô

thì sự xấu hổ trong mắt hóa thành lửa giận.

Anh ta nắm chặt bàn tay, hạ giọng chất vấn:

“Hạ Nhược Vũ, thì ra cô đã yêu người đàn

ông khác từ lâu rồi.”

“Tùy anh muốn nói sao thì nói, buông tay

ra đi.” Cổ tay Hạ Nhược Vũ tê rần, lông mày

cô nhíu chặt, lùi về sau một bước: “Anh làm

đau tôi đấy.”

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 32: Anh sẽ sửa, anh thềHai tiếng rên trầm trầm vang lên.Tiếng rên trước thì là tiếng thở thoải mái.Còn tiếng sau lại là tiếng kêu khó chịu.Mạc Du Hải không thể không thừa nhận,anh đã bắt đầu bị thân thể cô cuốn hút. Anhkhông thể chống cự lại bản năng của mình,cô như một chất độc, khiến anh nghiện rồimuốn ngừng mà không ngừng lại được nữa.Dưới thân bọn họ bắt đầu vang lênnhững âm thanh mờ ám, cơ thể của cô vẫnhơi khó khăn khi tiếp nhận thứ to lớn củaanh. Cô thở hổn hển, đôi môi nhỏ nhắn rênnhè nhẹ, hai cánh tay đặt trước ngực anh,dường như muốn đẩy anh ra, lại như muốnkéo anh lại gân hơn.Khoái cảm ập tới như muốn nhấn chìm“Ôi, anh… nhẹ… Anh nhẹ chút đi…” Âmthanh yếu ớt mềm mại của cô nghẹn ngàovang lên.Không biết người đàn ông có nghe lờicầu xin của cô không, đôi mắt anh càng lúccàng trầm xuống. Anh hôn lên môi cô, nuốthết những tiếng than thở của cô, dưới thânthì càng lúc càng mãnh liệt, thân thể nhỏ bévà yếu ớt của cô bất lực tiếp nhận động tácđong đưa như cuồng phong bão táp của anh.Tiếng rên nhỏ vụn phát ra giữa môi lưỡihai người, không biết của cô hay của anh.Cuối cùng, Mạc Du Hải cảm thấy ở trêngiường thôi chưa đủ, ôm Hạ Nhược Vũ đãmơ màng bước xuống giường, nửa ngườidưới của bọn họ vẫn còn dính lấy nhaukhông tách ra.Cô không biết mình đã khóc bao lâu rồi,cầu xin người đàn ông tha cho cô, nhưng anhnhư mới uống thuốc tăng lực vậy, cực kỳsung sức, đâm rút đến mức cô kêu la đaukhông ngừng.“Hu hu…”Cầu xin anh tha cho tôi đi.Từ trên giường xuống mặt đất, đến sânthượng rồi cửa sổ sát đất, Hạ Nhược Vũ cảmthấy chân mình đã không còn là của mìnhnữa, cứ như một giây sau mình sẽ ngất xỉuluôn vậy.Mạc Du Hải chắc chắn là một con súcvật đội lốt người!Mạc Du Hải thấy cô không thể chịu đượcnổi nữa, đột nhiên lương tâm trỗi dậy nênquyết định ngừng lại, anh ôm chặt vòng eonhỏ của cô, bắt đầu chạy nước rút lần cuối.Cô kêu một tiếng đau đớn, kết thúc mộtđêm chiến đầu không biết mệt mỏi.Trước khi bất tỉnh, trong đầu cô chỉ cómột suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ.Hôm sau, Hạ Nhược Vũ ngủ đến khi mặttrời chiếu qua mông mới tỉnh lại, khớp xươngtoàn thân của cô như mới bị ai bẻ gấy rồi nốilại, vừa đau vừa mỏi.Cô không có cả sức để động một ngóntay, trong phòng không còn ai, Mạc Du Hảiđã đi từ lúc nào cô không hay biết.Chỉ còn mình cô nằm trên giường làmxác ướp xoa tới xoa lui trên người mình. Côcảm thán đời người đúng là lên voi xuốngchó mà.Tiếng điện thoại rung thu hút sự chú ýcủa cô, Hạ Nhược Vũ khó khăn cầm điệnthoại mình lên: “Minh Thư?”“Nhược Vũ, cậu đâu rồi, cậu tiện ra ngoàikhông?”Nghe thấy giọng nói sốt ruột của bạnmình, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Mình ở nhà,có chuyện gì không.”“Mình ở phòng 66 Karaoke Hào Nam,Nhược Vũ, cậu mau tới đây đi, aI”Lâm Minh Thư còn chưa kịp nói gì thìtiếng thủy tinh vỡ vang lên, Hạ Nhược Vũ hếthồn, vội hỏi: “Minh Thư, cậu không sao chứ,có chuyện gì xảy ra vậy?”“Nhược Vũ, nói qua điện thoại không rõđâu, nói chung cậu tới đây nhanh lên đi, mìnhsắp chịu hết nổi rồi.”Đầu bên kia điện thoại vang lên rất nhiềutiếng ồn rồi bị cúp mất, Hạ Nhược Vũ cầmđiện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phứctạp, không biết cô đang suy nghĩ gì. Vài phútsau, cô xuống giường thay quần áo rồi rangoài.Dù sao thì Lâm Minh Thư đã xảy rachuyện rồi, cô không thể mặc kệ được.Khi Hạ Nhược Vũ thở hổn hển chạy đếnnơi thì thấy ở đó cực kỳ hỗn loạn, trongkhông khí toàn mùi rượu và mùi son phấncủa phụ nữ.Cô vô thức cau mày, tìm trong đámngười một vòng, vẫn chưa thấy người mìnhcần tìm.Bỗng nhiên vai cô trĩu xuống, có ngườinắm chặt vai cô lại: “Nhược Vũ, là em thật ư?”Thấy người trước mặt mình, đôi màyđang nhíu của Hạ Nhược Vũ càng cau lại:“Hàn Công Danh, sao lại là anh, Minh Thưđâu?”“Tất nhiên anh ở đây uống rượu, nghenhạc mua vui rồi.”Hàn Công Danh nghe cô nói rằng khôngphải đến đây vì mình thì tia sáng lóe lêntrong mắt cũng biến mất, anh ta duỗi tay ômcô gái quần áo hở hang vào lòng, ngả ngớnđùa với các cô: “Mọi người thấy anh nói đúngkhông?”“Cậu Hàn đúng là đáng ghét.”“Cậu Hàn, có người nhìn kìa.”“Sợ gì chứ, anh đã chia tay cô ta rồi, bâygiờ anh muốn quen ai thì không liên quan tớicô ta.” Nói xong, Hàn Công Danh liếc nhìn HạNhược Vũ tỏ vẻ thị uy, đáng tiếc anh ta khôngthể thấy vẻ mặt anh ta muốn thấy.“Tùy anh vậy.”Hạ Nhược Vũ không thấy Lâm Minh Thưđâu, đang chuẩn bị đi thì nghe giọng nói sắcbén của Hàn Công Danh vang lên: “HạNhược Vũ, em có trái tim hay không?”“Anh nói tôi à?” Cô xoay người, nhìn lướtqua đám đàn bà bên cạnh anh ta bằng ánhmắt châm chọc rồi khẽ cười: “Ngại ghê, vớianh thì tôi không có đâu.”Anh ta cứ luôn khiêu chiến giới hạn củacô, dù cô có là người thép cũng không thểnhịn nữa.“Hạ Nhược Vũ, em biết rõ là…’ Trong mắtHàn Công Danh hiện lên sự đau thương,dường như muốn thổ lộ những tâm sự tronglòng anh ta với cô.Nhưng cô ngắt lời anh ta.“Hàn Công Danh, anh đừng như thế, tôigọi Nhược Vũ đến đấy.” Lâm Minh Thư xuấthiện từ phía sau anh ta. Lâm Minh Thư lolắng cầm tay Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cậukhuyên Hàn Công Danh đi, anh ấy cứ uốngrượu như thế thì nhất định thân thể sẽ sinhbệnh ngay.”Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua bàn taycầm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Minh Thư,cậu cũng nghe rồi đấy, chúng mình chia tayTÔI.“Nhược Vũ, cậu đừng hành động theocảm tính thế nữa. Mấy năm nay các cậu chiatay rồi quay lại mình thấy hết cả, mình biếtcậu là người Hàn Công Danh yêu nhất mà.”Lâm Minh Thư cố gắng muốn khuyên cô đổiý.Hạ Nhược Vũ nở nụ cười khó hiểu, giọngnói hơi chua xót: “Minh Thư, cậu cũng nói rồiđấy, mình là người anh ta yêu nhất, tức là anhta vân còn có thể yêu người khác…”Cô cũng mật rồi, không chịu được cảnhbị tổn thương hết lần này đến lần khác.“Nhưng… Nhưng mà…” Lâm Minh Thưđứng bên cạnh hồi lâu nhưng không thể nóithêm câu nào thuyết phục cô nữa.“Minh Thư, cậu không sao thì mình đitrước đây.’ Hạ Nhược Vũ đẩy tay bạn tốt củamình ra.Lâm Minh Thư sốt ruột nhìn Hàn CôngDanh: “Anh mau nói cái gì đi chứ, Nhược Vũđịnh đi thật rồi kìa, không dễ gì tôi mới tạođược cái cơ hội này cho anh đấy.”Anh ta như vừa mới tỉnh ra, đẩy cô gáitrong ngực, vội vàng kéo tay Hạ Nhược Vũ:“Nhược Vũ, anh biết mấy năm nay em đãchịu nhiều uất ức. Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh thì anh có thể sửa đổi vì em, anhthề.”Lâm Minh Thư nghe lời nói chân thànhcủa Hàn Công Danh thì vẻ mặt hơi cứng lại,nhưng cô ta che giấu rất tốt, không có aiphát hiện ra sự khác thường.“Buông tay tôi ra.” Hạ Nhược Vũ muốnthoát khỏi cánh tay của người đàn ông nàynhưng dù cô dùng sức thế nào thì cũngkhông giằng ra được.Hàn Công Danh tỉnh rượu, anh ta hiểurằng chỉ cần anh ta buông ta thì tình cảm củabọn họ sẽ không còn cách nào quay lại nữa:“Nhược Vũ, em cho anh một cơ hội đi, anhtuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, cũng khônggiằng khỏi tay anh ta nữa mà xoay ngườinhìn về phía anh ta: “Hàn Công Danh, anhnhớ thử xem anh đã nói những lời này với tôibao nhiêu lần rồi?”Cô vờ như không thấy sự bối rối của HànCông Danh, ép sát anh ta, gẵn từng chữ rõràng khiến mọi người ở đó đều nghe thấy:“Nếu như lời thê thật sự có hiệu nghiệm thìcó lẽ anh đã chết cả trăm lần rồi đấy.”Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Công Danhnhư bị nhuộm màu, hết xanh rồi đỏ, nhưnganh ta vấn không muốn buông tay cô:“Nhược Vũ, sau này anh sẽ không lăngnhăng nữa, em tin anh lần cuối thôi đượckhông.”“Anh tin được mấy lời nói nhảm đó củaanh không?” Trong lòng Hạ Nhược Vũ bỗngnhiên cảm thấy hết sực phiền muộn, côkhông muốn tiếp tục dây dưa với Hàn CôngDanh nữa.“Nhược Vũ, cậu cho Hàn Công Danhthêm một cơ hội nữa đi. Hai người đã bênnhau bốn năm rồi, cứ chia tay như thế khônglẽ trong lòng cậu không khó chịu à?” LâmMinh Thư đứng cạnh nói giúp anh ta.Bỗng nhiên, cô ta vờ như lơ đãng nóithêm: “Lẽ nào cậu thích tên đàn ông lên báovới cậu thật đấy à?”Sau đó hình như cô ta phát hiện mình đãnói điều không nên nói, hốt hoảng che miệnglại, áy náy nhìn Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ,mình, mình không cố ý nói thế. Mình là bạnbè tốt của hai người nên không muốn thấyhai người chia tay mà thôi.”Mặc dù cô biết Lâm Minh Thư không cốý nhưng Hạ Nhược Vũ nghe xong vẫn cảmthấy kỳ lạ, nhưng cũng không còn quan trọngnữa rồi. Cô và Hàn Công Danh không thể bênnhau được nữa, không phải vì Mạc Du Hảicũng là vì người phụ nữ khác.“Ừ”” Vì thế nên cô cứ thản nhiên thừanhận lời nói của Lâm Minh Thư.Hàn Công Danh nghe câu trả lời của côthì sự xấu hổ trong mắt hóa thành lửa giận.Anh ta nắm chặt bàn tay, hạ giọng chất vấn:“Hạ Nhược Vũ, thì ra cô đã yêu người đànông khác từ lâu rồi.”“Tùy anh muốn nói sao thì nói, buông tayra đi.” Cổ tay Hạ Nhược Vũ tê rần, lông màycô nhíu chặt, lùi về sau một bước: “Anh làmđau tôi đấy.”

Chương 32