Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 36

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 36: Mẹ yêu dấu đến rồiSau khi Mạc Du Hải đưa Hạ Nhược Vũ vềbiệt thự thì trở lại bệnh viện làm việc.“Thật khó hiểu, tôi không tức giận thìthôi, anh có gì mà phải tức giận chứ?” HạNhược Vũ bất mãn nói thầm.Trên suốt đoạn đường trở về anh đều xụmặt, làm như sợ người khác không biết anhđang tức giận vậy đó.Cô là vợ hợp pháp mà còn không nổigiận, anh lại đi nổi giận làm gì, anh nên tỏ vẻmang ơn đội nghĩa cô mới đúng chứ?Đàn ông đúng là hay thay đổi thấtthường mà.Không nghĩ ra được nguyên nhân anhtức giận, cô cũng không thèm nghĩ nữa màdựa vào sô pha hưởng thụ phút giây yên tĩnhhiếm có.Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, diđộng lại vang lên.Hạ Nhược Vũ vốn định cúp ngang, nhưngnhìn thấy màn hình hiển thị dòng chữ “Mẹyêu dấu”, cô lập tức dời ngón tay sang nútnghe máy.“Mẹ..”“Nhược Vũ à, sao hôm qua con khôngquay lại?”Tiêu rồi, cô đã hoàn toàn quên mấtchuyện này, cô vội vàng cười hì hì nói: “Mẹ à,hôm qua con cảm thấy không được khỏecho lắm nên mới về nhà nghỉ ngơi trước.”“Không khỏe? Không khỏe chỗ nào, có đi bệnh viện chưa, bây giờ mẹ qua chỗ conngay.” Đường Hồng Xuân vừa nghe cô nóimình không khỏe thì lập tức sốt ruột hỏi.“Chỉ bị tiêu chảy một chút thôi, không cógì nghiêm trọng đâu, mẹ đừng chạy tới đây.”Một khi nói ra một lời nói dối thì đúng là cầnphải tiếp tục nói dối thật nhiều để che lời nóidối ban đầu đi.Đường Hồng Xuân vẫn không yên tâm:“Nhược Vũ à, mấy hôm nay con đi đâu vậy,không về nhà cũng không gọi điện thoại chomẹ, con là con gái lại ở bên ngoài một mìnhthì sao ba mẹ có thể yên tâm cho được, haylà con dọn về nhà để ba mẹ chăm sóc conđi”“Mẹ, con đã lớn rồi, nên học cách tự lậpchứ.” Nghe mẹ lải nhải trong điện thoại, HạNhược Vũ không hề cảm thấy phiên phức màcòn rất an tâm.Mặc kệ tuổi tác của cô bao lớn thì ởtrong mắt ba mẹ, cô vẫn mãi sẽ là một đứabé.“Con cũng biết bản thân con không cònnhỏ thì cũng nên ổn định lại rồi, chuyện quantrọng nhất đời người phụ nữ là tìm được mộtngười đàn ông đáng tin cậy cho mình, lúc mẹbằng tuổi con đã sinh ra con rồi đấy.”Đường Hồng Xuân nói xa nói gần mộtlúc, sau đó mới hỏi: “Đúng rồi, con và HànCông Danh thế nào rồi, hai đứa đã quen nhaubốn năm, vẫn chưa định cưới nhau sao?”Trong mắt Hạ Nhược Vũ hiện lên sựchua xót, nếu cô không phát hiện Hàn CôngDanh tìm người phụ nữ khác thì có lẽ bây giờhọ đã kết hôn rồi, đáng tiếc trên đời này làmgì có chữ nếu.“Mẹ à, con còn trẻ, còn muốn chơi thêmmấy năm nữa, con không muốn kết hôn quásớm đâu.”“Nhược Vũ, có phải Hàn Công Danh vẫncòn tức giận hay không?” Đường Hồng Xuânlo lắng nói: “Có phải bức ảnh trên báo là thậtkhông? Con và người đàn ông khác….”“Mẹ, con có thể xử lý ổn thỏa chuyện củacon mà, mẹ đừng bận lòng vì con, thôi conkhông nói chuyện với mẹ nữa, con còn cóviệc khác phải làm rồi” Hạ Nhược Vũ khôngmuốn tiếp tục nói đến chuyện này.“Được rồi, mẹ không nói nữa, khi nào cóthời gian thì hãy về nhà, mẹ nấu mấy mónngon cho con ăn.”Hốc mắt của Hạ Nhược Vũ cay xè, nhưnggiọng điệu của cô vẫn bình tĩnh như thường,cô nói: “Mấy hôm nữa đi, nếu có thời giancon sẽ trở về.”Hai mẹ con lại nói thêm mấy câu, sau đócô cúp máy.Cô cũng không muốn giấu diếm ba mẹ,nhưng đây là một cuộc hôn nhân buồn cười,bản thân cô cũng không biết nên giải quyếtnhư thế nào thì cần gì phải khiến cho họ lolắng chứ.Sau khi nghe điện thoại của mẹ xong,tâm trạng của Hạ Nhược Vũ không thể nàokhá lên được.Đến tối, khi Mạc Du Hải tan tầm về nhàthì mặt mũi của cô vẫn rầu rĩ không vui.“Sao vậy?” Mạc Du Hải dừng động táccởi áo khoác lại.Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn thấy anhbèn trở mình sang phía khác, mặt đối diệnvới sô pha đưa lưng về phía anh, nói: “Khôngcó gì”Nếu cô không có gì thì sẽ không dùnggiọng điệu này nói chuyện với anh, vì thế anhlại hỏi: “Người nhà của cô gọi điện thoại chocô à?”… Có cần phải đoán chính xác như vậykhông, nếu không phải cô không tin tên thếgiới này có phép thuật đọc được suy nghĩcủa người khác thì cô sẽ thật sự nghỉ ngờMạc Du Hải không phải người bình thườngrồi đấy.Thấy cô không nói lời nào thì đã chứngminh suy đoán của anh là đúng, anh lại nói:“Ngày mai tôi đưa cô về nhà.”“Không cần.” Hạ Nhược Vũ từ chối mộtcách rất dứt khoát, đùa nhau à, cô đưa anhvề nhà với thân phận gì, huống chỉ ba cô cònkhông muốn cô có liên quan tới nhà họ Mạcnữa là.Mạc Du Hải treo áo khoác lên giá áo, sauđó cởi bỏ nút thắt ở cổ áo rồi đi đến sô phangồi xuống nói: “Tại sao? Chẳng lẽ đưa tôi vềrất mất mặt à?”Biết rõ cô không có ý đó mà còn cố ý nóinhư vậy.Hạ Nhược Vũ tức giận quay đầu lại thìthấy Mạc Du Hải đang ngửa đầu uống nước,trái cổ hơi nhô lên ở giữa cổ người đàn ôngtrượt lên trượt xuống theo tiếng uống nướcừng ực, tạo cho người ta một cảm giác namtính mạnh mẽ.Uống nước thôi có cần phải lẳng lơ nhưvậy hay không?Mạc Du Hải uống nước xong vẫn khôngthấy cô trả lời, anh liếc sang nhìn cô, khóemiệng vô thức cong lên, sau đó dùng giọngnói gợi cảm trầm thấp hỏi: “Đẹp không?”Cô muốn trả lời đẹp theo bản năng,nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt giễu cợtcủa người đàn ông thì hai má lấp tức nónglên, cô quát khẽ: “Không biết anh đang nóicái quái gì nữa!”“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”Mạc Du Hải cũng không tiếp tục trêu ghẹo cônữa.Hạ Nhược Vũ trừng anh một cái rồi nói:“Anh biết rõ quan hệ bây giờ của chúng takhông thể công khai mà còn hỏi nữa.”“Chờ vết thương của cô khỏi rồi, tôi đưacô về nhà.” Anh nói với giọng điệu không chongười khác phản bác lại.Cô khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tớilời nói của anh, dù sao thì cô mới là ngườiquyết định có đi hay không.“Tôi đã lấy thuốc về cho cô rồi, ăn cơmxong tôi bôi thuốc cho cô.” Mạc Du Hải đặtmột cái bịch nilon lên trên bàn, dừng một lúcrồi nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ tìm một ngườitới nấu cơm.”Hạ Nhược Vũ cho rằng Mạc Du Hải sợ bịngười hãm hại cho nên mới không cho cônấu cơm, vì thế cô nói thẳng: “Tùy anh thôi,dù sao tôi cũng không biết nấu cơm.”“Tôi cũng chưa từng hy vọng cô sẽ biết.”Anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.Cô thấy Mạc Du Hải đột nhiên đứng dậyxắn tay áo sơ mi lên thì lập tức hoảng sợ, cônhìn anh với ánh mắt phòng bị rồi hỏi: “Anhmuốn làm gì?”Chắc anh sẽ không có máu bạo lực giađình đó chứ?Mạc Du Hải vừa nhìn biểu cảm của cô đãbiết ngay cô đang suy nghĩ cái gì, anh tứcgiận nói: “Nấu cơm.”“À” Hạ Nhược Vũ lại ủ rũ dựa vào sô pha,biểu cảm lúc này của cô không biết là maymắn hay thất vọng nữa.Khóe miệng của Mạc Du Hải co rút vàicái, sau cùng vẫn buộc lòng đi vào phòngbếp, đồng thời cũng tự nhủ với bản thân rằngkhông nên so đo với một người đang bịthương tật.Thật ra Hạ Nhược Vũ không tin tưởngviệc Mạc Du Hải biết nấu cơm cho lắm, anhđường đường là cậu cả nhà họ Mạc, vừa sinhra đã ngậm thìa vàng thì sao lại biết nấu cơmđược chứ.Tuy nhiên chờ đến khi một mùi hươngnồng đậm bay ra khỏi phòng bếp, cô mới dầndần chấp nhận sự thật đáng sợ rằng Mạc DuHải biết nấu cơm!Thời buổi bây giờ, người đàn ông đẹp traicó tiền lại còn biết nấu cơm đã hiếm hoi nhưđộng vật trong sách đỏ rồi.Đáng tiếc anh đã có người anh thích, nếukhông thì….Biểu cảm trên mặt Hạ Nhược Vũ độtnhiên cứng đờ, cô lắc đầu xua tan suy nghĩkhông thực tế kia đi, mặc dù cô vừa mới chiatay, nhưng vẫn chưa đến mức chen chân vàocuộc tình của người ta.“Đau đầu à?” Đúng lúc Mạc Du Hải đi rathì thấy cô đang điên cuồng lắc đầu nhưngười mới vừa hít cần vậy.Cô vừa định nói không có việc gì thì nhìnthấy anh đang mặc một chiếc tạp dề có inhình con vịt vàng, lập tức cô không nhịnđược bật cười nói: “Ha ha, gu thẩm mỹ củaanh độc đáo thật đấy.”“Không muốn ăn cơm à…” Người đànông nghiến răng nói...” Sao lại có thể uy hiếp một cô gái yếuđuối đang bị thương như thế chứ!“Ăn cơm, ăn cơm, tôi không cười nữa.”Hơn nữa cô cảm thấy khi Mạc Du Hải mặcchiếc tạp dề hình con vịt vàng thế này thìtrông anh rất giống với người đàn ông củagia đình.Hạ Nhược Vũ đang chuẩn bị chống taylên sô pha đứng lên thì có người còn nhanhtay hơn cả cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên theokiểu bế công chúa, vừa đi vào phòng bếp,anh vừa nói: “Chân đang bị thương thì nên anphận một chút đi.”      

Chương 36: Mẹ yêu dấu đến rồi

Sau khi Mạc Du Hải đưa Hạ Nhược Vũ về

biệt thự thì trở lại bệnh viện làm việc.

“Thật khó hiểu, tôi không tức giận thì

thôi, anh có gì mà phải tức giận chứ?” Hạ

Nhược Vũ bất mãn nói thầm.

Trên suốt đoạn đường trở về anh đều xụ

mặt, làm như sợ người khác không biết anh

đang tức giận vậy đó.

Cô là vợ hợp pháp mà còn không nổi

giận, anh lại đi nổi giận làm gì, anh nên tỏ vẻ

mang ơn đội nghĩa cô mới đúng chứ?

Đàn ông đúng là hay thay đổi thất

thường mà.

Không nghĩ ra được nguyên nhân anh

tức giận, cô cũng không thèm nghĩ nữa mà

dựa vào sô pha hưởng thụ phút giây yên tĩnh

hiếm có.

Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, di

động lại vang lên.

Hạ Nhược Vũ vốn định cúp ngang, nhưng

nhìn thấy màn hình hiển thị dòng chữ “Mẹ

yêu dấu”, cô lập tức dời ngón tay sang nút

nghe máy.

“Mẹ..”

“Nhược Vũ à, sao hôm qua con không

quay lại?”

Tiêu rồi, cô đã hoàn toàn quên mất

chuyện này, cô vội vàng cười hì hì nói: “Mẹ à,

hôm qua con cảm thấy không được khỏe

cho lắm nên mới về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Không khỏe? Không khỏe chỗ nào, có đi

 

bệnh viện chưa, bây giờ mẹ qua chỗ con

ngay.” Đường Hồng Xuân vừa nghe cô nói

mình không khỏe thì lập tức sốt ruột hỏi.

“Chỉ bị tiêu chảy một chút thôi, không có

gì nghiêm trọng đâu, mẹ đừng chạy tới đây.”

Một khi nói ra một lời nói dối thì đúng là cần

phải tiếp tục nói dối thật nhiều để che lời nói

dối ban đầu đi.

Đường Hồng Xuân vẫn không yên tâm:

“Nhược Vũ à, mấy hôm nay con đi đâu vậy,

không về nhà cũng không gọi điện thoại cho

mẹ, con là con gái lại ở bên ngoài một mình

thì sao ba mẹ có thể yên tâm cho được, hay

là con dọn về nhà để ba mẹ chăm sóc con

đi”

“Mẹ, con đã lớn rồi, nên học cách tự lập

chứ.” Nghe mẹ lải nhải trong điện thoại, Hạ

Nhược Vũ không hề cảm thấy phiên phức mà

còn rất an tâm.

Mặc kệ tuổi tác của cô bao lớn thì ở

trong mắt ba mẹ, cô vẫn mãi sẽ là một đứa

bé.

“Con cũng biết bản thân con không còn

nhỏ thì cũng nên ổn định lại rồi, chuyện quan

trọng nhất đời người phụ nữ là tìm được một

người đàn ông đáng tin cậy cho mình, lúc mẹ

bằng tuổi con đã sinh ra con rồi đấy.”

Đường Hồng Xuân nói xa nói gần một

lúc, sau đó mới hỏi: “Đúng rồi, con và Hàn

Công Danh thế nào rồi, hai đứa đã quen nhau

bốn năm, vẫn chưa định cưới nhau sao?”

Trong mắt Hạ Nhược Vũ hiện lên sự

chua xót, nếu cô không phát hiện Hàn Công

Danh tìm người phụ nữ khác thì có lẽ bây giờ

họ đã kết hôn rồi, đáng tiếc trên đời này làm

gì có chữ nếu.

“Mẹ à, con còn trẻ, còn muốn chơi thêm

mấy năm nữa, con không muốn kết hôn quá

sớm đâu.”

“Nhược Vũ, có phải Hàn Công Danh vẫn

còn tức giận hay không?” Đường Hồng Xuân

lo lắng nói: “Có phải bức ảnh trên báo là thật

không? Con và người đàn ông khác….”

“Mẹ, con có thể xử lý ổn thỏa chuyện của

con mà, mẹ đừng bận lòng vì con, thôi con

không nói chuyện với mẹ nữa, con còn có

việc khác phải làm rồi” Hạ Nhược Vũ không

muốn tiếp tục nói đến chuyện này.

“Được rồi, mẹ không nói nữa, khi nào có

thời gian thì hãy về nhà, mẹ nấu mấy món

ngon cho con ăn.”

Hốc mắt của Hạ Nhược Vũ cay xè, nhưng

giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh như thường,

cô nói: “Mấy hôm nữa đi, nếu có thời gian

con sẽ trở về.”

Hai mẹ con lại nói thêm mấy câu, sau đó

cô cúp máy.

Cô cũng không muốn giấu diếm ba mẹ,

nhưng đây là một cuộc hôn nhân buồn cười,

bản thân cô cũng không biết nên giải quyết

như thế nào thì cần gì phải khiến cho họ lo

lắng chứ.

Sau khi nghe điện thoại của mẹ xong,

tâm trạng của Hạ Nhược Vũ không thể nào

khá lên được.

Đến tối, khi Mạc Du Hải tan tầm về nhà

thì mặt mũi của cô vẫn rầu rĩ không vui.

“Sao vậy?” Mạc Du Hải dừng động tác

cởi áo khoác lại.

Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn thấy anh

bèn trở mình sang phía khác, mặt đối diện

với sô pha đưa lưng về phía anh, nói: “Không

có gì”

Nếu cô không có gì thì sẽ không dùng

giọng điệu này nói chuyện với anh, vì thế anh

lại hỏi: “Người nhà của cô gọi điện thoại cho

cô à?”

… Có cần phải đoán chính xác như vậy

không, nếu không phải cô không tin tên thế

giới này có phép thuật đọc được suy nghĩ

của người khác thì cô sẽ thật sự nghỉ ngờ

Mạc Du Hải không phải người bình thường

rồi đấy.

Thấy cô không nói lời nào thì đã chứng

minh suy đoán của anh là đúng, anh lại nói:

“Ngày mai tôi đưa cô về nhà.”

“Không cần.” Hạ Nhược Vũ từ chối một

cách rất dứt khoát, đùa nhau à, cô đưa anh

về nhà với thân phận gì, huống chỉ ba cô còn

không muốn cô có liên quan tới nhà họ Mạc

nữa là.

Mạc Du Hải treo áo khoác lên giá áo, sau

đó cởi bỏ nút thắt ở cổ áo rồi đi đến sô pha

ngồi xuống nói: “Tại sao? Chẳng lẽ đưa tôi về

rất mất mặt à?”

Biết rõ cô không có ý đó mà còn cố ý nói

như vậy.

Hạ Nhược Vũ tức giận quay đầu lại thì

thấy Mạc Du Hải đang ngửa đầu uống nước,

trái cổ hơi nhô lên ở giữa cổ người đàn ông

trượt lên trượt xuống theo tiếng uống nước

ừng ực, tạo cho người ta một cảm giác nam

tính mạnh mẽ.

Uống nước thôi có cần phải lẳng lơ như

vậy hay không?

Mạc Du Hải uống nước xong vẫn không

thấy cô trả lời, anh liếc sang nhìn cô, khóe

miệng vô thức cong lên, sau đó dùng giọng

nói gợi cảm trầm thấp hỏi: “Đẹp không?”

Cô muốn trả lời đẹp theo bản năng,

nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt giễu cợt

của người đàn ông thì hai má lấp tức nóng

lên, cô quát khẽ: “Không biết anh đang nói

cái quái gì nữa!”

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”

Mạc Du Hải cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô

nữa.

Hạ Nhược Vũ trừng anh một cái rồi nói:

“Anh biết rõ quan hệ bây giờ của chúng ta

không thể công khai mà còn hỏi nữa.”

“Chờ vết thương của cô khỏi rồi, tôi đưa

cô về nhà.” Anh nói với giọng điệu không cho

người khác phản bác lại.

Cô khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới

lời nói của anh, dù sao thì cô mới là người

quyết định có đi hay không.

“Tôi đã lấy thuốc về cho cô rồi, ăn cơm

xong tôi bôi thuốc cho cô.” Mạc Du Hải đặt

một cái bịch nilon lên trên bàn, dừng một lúc

rồi nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ tìm một người

tới nấu cơm.”

Hạ Nhược Vũ cho rằng Mạc Du Hải sợ bị

người hãm hại cho nên mới không cho cô

nấu cơm, vì thế cô nói thẳng: “Tùy anh thôi,

dù sao tôi cũng không biết nấu cơm.”

“Tôi cũng chưa từng hy vọng cô sẽ biết.”

Anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.

Cô thấy Mạc Du Hải đột nhiên đứng dậy

xắn tay áo sơ mi lên thì lập tức hoảng sợ, cô

nhìn anh với ánh mắt phòng bị rồi hỏi: “Anh

muốn làm gì?”

Chắc anh sẽ không có máu bạo lực gia

đình đó chứ?

Mạc Du Hải vừa nhìn biểu cảm của cô đã

biết ngay cô đang suy nghĩ cái gì, anh tức

giận nói: “Nấu cơm.”

“À” Hạ Nhược Vũ lại ủ rũ dựa vào sô pha,

biểu cảm lúc này của cô không biết là may

mắn hay thất vọng nữa.

Khóe miệng của Mạc Du Hải co rút vài

cái, sau cùng vẫn buộc lòng đi vào phòng

bếp, đồng thời cũng tự nhủ với bản thân rằng

không nên so đo với một người đang bị

thương tật.

Thật ra Hạ Nhược Vũ không tin tưởng

việc Mạc Du Hải biết nấu cơm cho lắm, anh

đường đường là cậu cả nhà họ Mạc, vừa sinh

ra đã ngậm thìa vàng thì sao lại biết nấu cơm

được chứ.

Tuy nhiên chờ đến khi một mùi hương

nồng đậm bay ra khỏi phòng bếp, cô mới dần

dần chấp nhận sự thật đáng sợ rằng Mạc Du

Hải biết nấu cơm!

Thời buổi bây giờ, người đàn ông đẹp trai

có tiền lại còn biết nấu cơm đã hiếm hoi như

động vật trong sách đỏ rồi.

Đáng tiếc anh đã có người anh thích, nếu

không thì….

Biểu cảm trên mặt Hạ Nhược Vũ đột

nhiên cứng đờ, cô lắc đầu xua tan suy nghĩ

không thực tế kia đi, mặc dù cô vừa mới chia

tay, nhưng vẫn chưa đến mức chen chân vào

cuộc tình của người ta.

“Đau đầu à?” Đúng lúc Mạc Du Hải đi ra

thì thấy cô đang điên cuồng lắc đầu như

người mới vừa hít cần vậy.

Cô vừa định nói không có việc gì thì nhìn

thấy anh đang mặc một chiếc tạp dề có in

hình con vịt vàng, lập tức cô không nhịn

được bật cười nói: “Ha ha, gu thẩm mỹ của

anh độc đáo thật đấy.”

“Không muốn ăn cơm à…” Người đàn

ông nghiến răng nói.

..” Sao lại có thể uy hiếp một cô gái yếu

đuối đang bị thương như thế chứ!

“Ăn cơm, ăn cơm, tôi không cười nữa.”

Hơn nữa cô cảm thấy khi Mạc Du Hải mặc

chiếc tạp dề hình con vịt vàng thế này thì

trông anh rất giống với người đàn ông của

gia đình.

Hạ Nhược Vũ đang chuẩn bị chống tay

lên sô pha đứng lên thì có người còn nhanh

tay hơn cả cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên theo

kiểu bế công chúa, vừa đi vào phòng bếp,

anh vừa nói: “Chân đang bị thương thì nên an

phận một chút đi.”

 

 

 

 

 

 

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 36: Mẹ yêu dấu đến rồiSau khi Mạc Du Hải đưa Hạ Nhược Vũ vềbiệt thự thì trở lại bệnh viện làm việc.“Thật khó hiểu, tôi không tức giận thìthôi, anh có gì mà phải tức giận chứ?” HạNhược Vũ bất mãn nói thầm.Trên suốt đoạn đường trở về anh đều xụmặt, làm như sợ người khác không biết anhđang tức giận vậy đó.Cô là vợ hợp pháp mà còn không nổigiận, anh lại đi nổi giận làm gì, anh nên tỏ vẻmang ơn đội nghĩa cô mới đúng chứ?Đàn ông đúng là hay thay đổi thấtthường mà.Không nghĩ ra được nguyên nhân anhtức giận, cô cũng không thèm nghĩ nữa màdựa vào sô pha hưởng thụ phút giây yên tĩnhhiếm có.Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, diđộng lại vang lên.Hạ Nhược Vũ vốn định cúp ngang, nhưngnhìn thấy màn hình hiển thị dòng chữ “Mẹyêu dấu”, cô lập tức dời ngón tay sang nútnghe máy.“Mẹ..”“Nhược Vũ à, sao hôm qua con khôngquay lại?”Tiêu rồi, cô đã hoàn toàn quên mấtchuyện này, cô vội vàng cười hì hì nói: “Mẹ à,hôm qua con cảm thấy không được khỏecho lắm nên mới về nhà nghỉ ngơi trước.”“Không khỏe? Không khỏe chỗ nào, có đi bệnh viện chưa, bây giờ mẹ qua chỗ conngay.” Đường Hồng Xuân vừa nghe cô nóimình không khỏe thì lập tức sốt ruột hỏi.“Chỉ bị tiêu chảy một chút thôi, không cógì nghiêm trọng đâu, mẹ đừng chạy tới đây.”Một khi nói ra một lời nói dối thì đúng là cầnphải tiếp tục nói dối thật nhiều để che lời nóidối ban đầu đi.Đường Hồng Xuân vẫn không yên tâm:“Nhược Vũ à, mấy hôm nay con đi đâu vậy,không về nhà cũng không gọi điện thoại chomẹ, con là con gái lại ở bên ngoài một mìnhthì sao ba mẹ có thể yên tâm cho được, haylà con dọn về nhà để ba mẹ chăm sóc conđi”“Mẹ, con đã lớn rồi, nên học cách tự lậpchứ.” Nghe mẹ lải nhải trong điện thoại, HạNhược Vũ không hề cảm thấy phiên phức màcòn rất an tâm.Mặc kệ tuổi tác của cô bao lớn thì ởtrong mắt ba mẹ, cô vẫn mãi sẽ là một đứabé.“Con cũng biết bản thân con không cònnhỏ thì cũng nên ổn định lại rồi, chuyện quantrọng nhất đời người phụ nữ là tìm được mộtngười đàn ông đáng tin cậy cho mình, lúc mẹbằng tuổi con đã sinh ra con rồi đấy.”Đường Hồng Xuân nói xa nói gần mộtlúc, sau đó mới hỏi: “Đúng rồi, con và HànCông Danh thế nào rồi, hai đứa đã quen nhaubốn năm, vẫn chưa định cưới nhau sao?”Trong mắt Hạ Nhược Vũ hiện lên sựchua xót, nếu cô không phát hiện Hàn CôngDanh tìm người phụ nữ khác thì có lẽ bây giờhọ đã kết hôn rồi, đáng tiếc trên đời này làmgì có chữ nếu.“Mẹ à, con còn trẻ, còn muốn chơi thêmmấy năm nữa, con không muốn kết hôn quásớm đâu.”“Nhược Vũ, có phải Hàn Công Danh vẫncòn tức giận hay không?” Đường Hồng Xuânlo lắng nói: “Có phải bức ảnh trên báo là thậtkhông? Con và người đàn ông khác….”“Mẹ, con có thể xử lý ổn thỏa chuyện củacon mà, mẹ đừng bận lòng vì con, thôi conkhông nói chuyện với mẹ nữa, con còn cóviệc khác phải làm rồi” Hạ Nhược Vũ khôngmuốn tiếp tục nói đến chuyện này.“Được rồi, mẹ không nói nữa, khi nào cóthời gian thì hãy về nhà, mẹ nấu mấy mónngon cho con ăn.”Hốc mắt của Hạ Nhược Vũ cay xè, nhưnggiọng điệu của cô vẫn bình tĩnh như thường,cô nói: “Mấy hôm nữa đi, nếu có thời giancon sẽ trở về.”Hai mẹ con lại nói thêm mấy câu, sau đócô cúp máy.Cô cũng không muốn giấu diếm ba mẹ,nhưng đây là một cuộc hôn nhân buồn cười,bản thân cô cũng không biết nên giải quyếtnhư thế nào thì cần gì phải khiến cho họ lolắng chứ.Sau khi nghe điện thoại của mẹ xong,tâm trạng của Hạ Nhược Vũ không thể nàokhá lên được.Đến tối, khi Mạc Du Hải tan tầm về nhàthì mặt mũi của cô vẫn rầu rĩ không vui.“Sao vậy?” Mạc Du Hải dừng động táccởi áo khoác lại.Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn thấy anhbèn trở mình sang phía khác, mặt đối diệnvới sô pha đưa lưng về phía anh, nói: “Khôngcó gì”Nếu cô không có gì thì sẽ không dùnggiọng điệu này nói chuyện với anh, vì thế anhlại hỏi: “Người nhà của cô gọi điện thoại chocô à?”… Có cần phải đoán chính xác như vậykhông, nếu không phải cô không tin tên thếgiới này có phép thuật đọc được suy nghĩcủa người khác thì cô sẽ thật sự nghỉ ngờMạc Du Hải không phải người bình thườngrồi đấy.Thấy cô không nói lời nào thì đã chứngminh suy đoán của anh là đúng, anh lại nói:“Ngày mai tôi đưa cô về nhà.”“Không cần.” Hạ Nhược Vũ từ chối mộtcách rất dứt khoát, đùa nhau à, cô đưa anhvề nhà với thân phận gì, huống chỉ ba cô cònkhông muốn cô có liên quan tới nhà họ Mạcnữa là.Mạc Du Hải treo áo khoác lên giá áo, sauđó cởi bỏ nút thắt ở cổ áo rồi đi đến sô phangồi xuống nói: “Tại sao? Chẳng lẽ đưa tôi vềrất mất mặt à?”Biết rõ cô không có ý đó mà còn cố ý nóinhư vậy.Hạ Nhược Vũ tức giận quay đầu lại thìthấy Mạc Du Hải đang ngửa đầu uống nước,trái cổ hơi nhô lên ở giữa cổ người đàn ôngtrượt lên trượt xuống theo tiếng uống nướcừng ực, tạo cho người ta một cảm giác namtính mạnh mẽ.Uống nước thôi có cần phải lẳng lơ nhưvậy hay không?Mạc Du Hải uống nước xong vẫn khôngthấy cô trả lời, anh liếc sang nhìn cô, khóemiệng vô thức cong lên, sau đó dùng giọngnói gợi cảm trầm thấp hỏi: “Đẹp không?”Cô muốn trả lời đẹp theo bản năng,nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt giễu cợtcủa người đàn ông thì hai má lấp tức nónglên, cô quát khẽ: “Không biết anh đang nóicái quái gì nữa!”“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”Mạc Du Hải cũng không tiếp tục trêu ghẹo cônữa.Hạ Nhược Vũ trừng anh một cái rồi nói:“Anh biết rõ quan hệ bây giờ của chúng takhông thể công khai mà còn hỏi nữa.”“Chờ vết thương của cô khỏi rồi, tôi đưacô về nhà.” Anh nói với giọng điệu không chongười khác phản bác lại.Cô khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tớilời nói của anh, dù sao thì cô mới là ngườiquyết định có đi hay không.“Tôi đã lấy thuốc về cho cô rồi, ăn cơmxong tôi bôi thuốc cho cô.” Mạc Du Hải đặtmột cái bịch nilon lên trên bàn, dừng một lúcrồi nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ tìm một ngườitới nấu cơm.”Hạ Nhược Vũ cho rằng Mạc Du Hải sợ bịngười hãm hại cho nên mới không cho cônấu cơm, vì thế cô nói thẳng: “Tùy anh thôi,dù sao tôi cũng không biết nấu cơm.”“Tôi cũng chưa từng hy vọng cô sẽ biết.”Anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.Cô thấy Mạc Du Hải đột nhiên đứng dậyxắn tay áo sơ mi lên thì lập tức hoảng sợ, cônhìn anh với ánh mắt phòng bị rồi hỏi: “Anhmuốn làm gì?”Chắc anh sẽ không có máu bạo lực giađình đó chứ?Mạc Du Hải vừa nhìn biểu cảm của cô đãbiết ngay cô đang suy nghĩ cái gì, anh tứcgiận nói: “Nấu cơm.”“À” Hạ Nhược Vũ lại ủ rũ dựa vào sô pha,biểu cảm lúc này của cô không biết là maymắn hay thất vọng nữa.Khóe miệng của Mạc Du Hải co rút vàicái, sau cùng vẫn buộc lòng đi vào phòngbếp, đồng thời cũng tự nhủ với bản thân rằngkhông nên so đo với một người đang bịthương tật.Thật ra Hạ Nhược Vũ không tin tưởngviệc Mạc Du Hải biết nấu cơm cho lắm, anhđường đường là cậu cả nhà họ Mạc, vừa sinhra đã ngậm thìa vàng thì sao lại biết nấu cơmđược chứ.Tuy nhiên chờ đến khi một mùi hươngnồng đậm bay ra khỏi phòng bếp, cô mới dầndần chấp nhận sự thật đáng sợ rằng Mạc DuHải biết nấu cơm!Thời buổi bây giờ, người đàn ông đẹp traicó tiền lại còn biết nấu cơm đã hiếm hoi nhưđộng vật trong sách đỏ rồi.Đáng tiếc anh đã có người anh thích, nếukhông thì….Biểu cảm trên mặt Hạ Nhược Vũ độtnhiên cứng đờ, cô lắc đầu xua tan suy nghĩkhông thực tế kia đi, mặc dù cô vừa mới chiatay, nhưng vẫn chưa đến mức chen chân vàocuộc tình của người ta.“Đau đầu à?” Đúng lúc Mạc Du Hải đi rathì thấy cô đang điên cuồng lắc đầu nhưngười mới vừa hít cần vậy.Cô vừa định nói không có việc gì thì nhìnthấy anh đang mặc một chiếc tạp dề có inhình con vịt vàng, lập tức cô không nhịnđược bật cười nói: “Ha ha, gu thẩm mỹ củaanh độc đáo thật đấy.”“Không muốn ăn cơm à…” Người đànông nghiến răng nói...” Sao lại có thể uy hiếp một cô gái yếuđuối đang bị thương như thế chứ!“Ăn cơm, ăn cơm, tôi không cười nữa.”Hơn nữa cô cảm thấy khi Mạc Du Hải mặcchiếc tạp dề hình con vịt vàng thế này thìtrông anh rất giống với người đàn ông củagia đình.Hạ Nhược Vũ đang chuẩn bị chống taylên sô pha đứng lên thì có người còn nhanhtay hơn cả cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên theokiểu bế công chúa, vừa đi vào phòng bếp,anh vừa nói: “Chân đang bị thương thì nên anphận một chút đi.”      

Chương 36