Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 53
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 53: Quyết định của Lục Khánh Huyền “Hẹn Hạ Minh Viễn gặp nhau ở tiệm tràcuối phố.”Lục Hằng lệnh cho vệ sĩ chuẩn bị xe, đếntiệm trà, chờ một lúc thì Hạ Minh Viễn cũngđã đến như đã hẹn.“Chủ tịch Viễn đến rồi à, mau ngồi đi.”Lục Hằng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi.Sau khi bắt tay, hai bên ngồi vào chỗ.“Chủ tịch Viễn à, chúng ta trước đâychưa từng nói chuyện với nhau nên hôm naytôi đặc biệt mời ông đến đây trò chuyện mộtlúc.Lục Hằng cố ý né tránh ánh mắt của HạMinh Viễn, ông ta sợ rằng sẽ bị Hạ Minh Viễnnhìn ra kẽ hở của mình.Được phẫu thuật thẩm mỹ kỹ càng, saukhi tăng cân, Lục Hằng so với trước đây thìtrông như hai người khác nhau vậy. Sau khiphẫu thuật dây thanh quản, giọng nói củaông cũng thay đổi luôn, ông ta tin chắc rằngsẽ giấu được Hạ Minh Viễn nhưng ông ta lochỉ riêng ánh mắt của ông ta thôi cũng có thểlàm mọi chuyện bại lộ.May mắn thay, Hạ Minh Viễn không nhìntrực diện Lục Hằng mà chỉ cầm tách trà lênnói: “Chúng ta có làm ăn qua lại với nhau,nhưng mà cũng chưa đến mức để chủ tịchHẳng đây phải đích thân hẹn gặp thế này,chủ tịch Hằng chỉ đơn giản muốn mời tôi đếnuống trà nói chuyện thôi sao?”Lục Hằng bật cười: “Chủ tịch Viễn thật làngười thẳng thắn mà, vậy tôi cũng khôngvòng vo nữa, tôi hẹn chủ tịch Viễn tới đây làmuốn bàn chuyện làm ăn.”Hạ Minh Viễn đã bôn ba ngoài thươngtrường nửa cuộc đời rồi, sóng to gió lớn gìcũng đã từng trải qua, ông khẽ hỏi: “Công tycủa tôi với chủ tịch Hằng hình như không cóchuyện làm ăn gì có thể bàn bạc, tôi làm†rong ngành công thương nghiệp, đối với vấnđề tài chính thì cũng chỉ ù ù cạc cạc mà thôi.”Lục Hằng cười và nói: “Chủ tịch Viễnkhiêm tốn quá rồi! Xét về phương diện làmăn, ai có thể sánh với chủ tịch Viễn chứ? Cóphải là ông cho rằng công ty Cảnh Thái quánhỏ, không đủ tầm để lọt vào mắt của ôngkhông?”Hạ Minh Viễn xua tay: “Tôi không có ýđó, lời nói này của chủ tịch Hằng tôi khôngdám nhận, vậy chúng ta bàn việc làm ăn thôi.”“Được rồi, tôi cũng không giấu gì chủ tịchHạ, là như thế này, tôi nghe nói bên trongcông ty của chủ tịch Viễn có tàu sao?” LụcHằng hỏi.Hạ Minh Viễn gật đầu, đây cũng khôngphải là bí mật kinh doanh gì cả.Lục Hằng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi,thực ra dạo gần đây tài chính không mấykhởi sắc, tôi cũng muốn làm một số ngànhtay trái, không biết chủ tịch Viễn đã biếtchưa, dạo giờ thuế ngày càng cao, gần đâycông ty tôi chi tiêu không nổi, thế nên tôimuốn nhờ chủ tịch Viễn giúp đỡ.”Hạ Minh Viễn khẽ nhíu mày, lão giang hồnày nghe phát đã hiểu ngay ý của Lục Hằng:“Cậu muốn dùng thuyền của tôi để buôn lậu?”Lục Hằng vội vàng xua tay: “Sao ông lạinói vậy chứ, tôi là công dân tuân thủ phápluật, sao có thể buôn lậu chứ, tôi chỉ mongông giúp tôi vận chuyển một lô hàng ra biển,giá cả thì nể mặt sự hợp tác giữ công tyCảnh Thái và công ty Nhật Hạ, ông có thểtính rẻ một chút được không?”Hạ Minh Viễn suy nghĩ một hồi: “Chủ tịchHằng muốn tôi vận chuyển hàng hóa gì vậy?”“Là ngọc thạch thô, còn có cả một số đáquý, đều là những hàng hóa khá nặng, vậnchuyển bằng đường biển không phải sẽ tiếtkiệm chỉ phí hơn sao?” Lục Hằng cười nói.Hạ Minh Viễn không nghi ngờ Lục Hằng,loại hàng hóa ngọc thạch thô, vận chuyểnbằng đường biển đúng thật là sẽ tiết kiệmnhiều chỉ phí. Hơn nữa công ty ông trước đâycũng từng tiếp nhận loại hình kinh doanh này.“Chủ tịch Hằng tìm tôi giúp việc này,chắc hẳn số lượng hàng hóa cũng không ítphải không?”Lục Hằng giả vờ tính một lúc: “Ít nhất làcó ba trăm tấn hàng, chủ tịch Viễn sẽ khôngchê số lượng hàng của tôi ít chứ?”Hạ Minh Viễn thầm kinh ngạc, ba trămtấn ngọc thạch thô không phải con số nhỏ,thực lực kinh tế của Lục Hằng vượt xa so vớitưởng tượng của ông.“Chỉ cần thủ tục hải quan hoàn tất, tôi sẽcho chủ tịch Hằng mượn tàu.”Hạ Minh Viễn thẳng thắn đáp, dẫu saocông ty Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ cũngđang có quan hệ hợp tác, làm gì có ai chêtiền ít chứ, nói là rẻ nhưng số lượng nhiềunhư vậy, ắt hẳn sẽ thu về một khoản khôngnhỏ.“Vậy tôi xin cảm ơn chủ tịch Viễn trước,đợi đến khi việc kinh doanh xong xuôi, tôi sẽmời anh bữa cơm.”Lục Hằng đứng dậy, bắt tay Hạ Minh Viễnmột lần nữa.Trong lúc bắt tay, Hạ Minh Viễn có cảmgiác quen thuộc, nhưng ông không thể nhớra cảm giác này từng xảy ra khi nào.“Sau khi chủ tịch Hằng soạn hợp đồng,chúng ta ký kết xong là có thể đem hàng lêntàu rồi, sau khi tôi quay về sẽ nhắn ông mộttiếng.”Hạ Minh Viễn không nghĩ gì nhiều, nóixong liền rời đi.Nhìn xe trở Hạ Minh Viễn rời đi, ánh mắtLục Hằng liền trở nên u ám.“Ông chủ à, công ty chúng ta làm gì cóngọc thạch thô gì chứ?”Vệ sĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.Lục Hằng lạnh lùng cười: “Cậu tìm vàingười đáng tin cậy chuyển ba trăm tấn đá từnúi xuống đây, đó chính là ngọc thạch thô,sau đó bỏ tất cả vào thùng container.”Vệ sĩ càng thêm kinh ngạc: “Ông chủ, đâylà ý gì vậy?”“Muốn vu oan giá họa cho Hạ Minh Viễnphải làm chút mánh khóe với vốn của ông ta,khi vạch ra hợp đồng này, đơn thông hảiquan phải ghi là đá xây dựng, hiểu không?”Lục Hằng lạnh lùng nói.Vệ sĩ suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuốicùng cũng hiểu được ý đồ của ông chủ: “Ôngchủ à, ngài thật đúng là quá thông minh! Khihải quan phê duyệt sẽ ghi là đá xây dựng, HạMinh Viễn sẽ cho rằng ngài chỉ muốn tiếtkiệm chỉ phí mà ghi vậy, nhưng thực ra chỗđá vỡ kia sau đó sẽ được chuyển cho HạMinh Viễn và tính theo phí vận chuyển củangọc thạch thô. Vậy là nguồn tiền của ông tasẽ không rõ lai lịch.”Lục Hằng nở nụ cười: “Cuối cùng thì cậucũng đã thông minh lên chút rồi! Tôi cảmthấy vẫn luôn có đôi mắt nhìn chằm chặp lấytôi trong bóng tối, thế nên một lần là chưađủ, nhất định phải đẩy họa này đi cho ngườikhác, để mà kẻ đang nhằm vào tôi sẽ nghỉngờ Hạ Minh Viễn, ngay khi lô đá này cậpbến, tự khắc sẽ có người nhằm vào, đến lúcđó Hạ Minh Viễn có nhảy xuống sông HoàngHà cũng không thể rửa sạch tội.”Vệ sĩ không ngớt lời khen: “Không chỉvậy, Tiền Phong còn muốn giết chết HạNhược Vũ, nếu như biết cô con gái yêu quýcủa mình sắp xảy ra chuyện, hẳn là sẽ rối bờikhông yên, không chừng ông ta sẽ khôngcần nhìn bản hợp đồng này, như vậy chúng talại càng dễ thừa nước đục thả câu hơn.”Lục Hằng gật đầu: “Đây là cục diện lýtưởng nhất, ngoài ra, buổi tối sẽ có lô hàngcuối cùng chuyển đi, tạm thời ngừng việckinh doanh ma túy lại.”“Dạ vâng thưa ông chủ.”Lục Hằng nhấc tách trà lên cười nói:“Nền móng công trình hy vọng mình quyêntặng ngày hôm nay, mình vẫn còn phải thamgia. y! Thực sự quá mệt mà.”Tòa cao ốc Cánh Thái.Đến giờ tan làm rồi, Tiền Phong cúingười chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, cậu†a đã giấu sẵn một khẩu súng lục trongngười.Cậu ta mím chặt môi, có chút căngthẳng, nhưng niềm hưng phấn dường nhưchiếm nhiều hơn, hai năm qua, hạt giống hậnthù trỗi dậy trong lòng cậu ta, nảy mầm, lớn thành cây cổ thụ vươn lên bầu trời, sẽ khôngngừng lớn lên cho đến khi đạt được mục tiêu.“Tiền Phong, sao bảng báo cáo anh làmlại làm lộn xộn thế này? Mang về làm lại đi!”Lục Khánh Huyền chặn cậu ta lại, némcho cậu ta một xấp tài liệu, lạnh lùng nói.Tiền Phong cau mày, cũng không nhặtxấp tài liệu rơi vương vãi trên mặt đất lên,cậu ta chỉ liếc nhìn Lục Khánh Huyền sau đóquay người rời đi.Tiền Phong là một người hiền như khúcgỗ, lúc nào cũng luôn nói lời chân chất thậtthà, hôm nay bỗng nhiên coi thường cô ta,Lục Khánh Huyền không chỉ cảm thấy tứcgiận mà còn cảm thấy không vừa ý.Dáng vẻ lúc nấy của Tiền Phong cứ nhưmuốn giết người vậy, nghĩ lại, Lục KhánhHuyền lại muốn rùng cả mình. Vừa nghĩxong, cô ta liền đuổi theo Tiền Phong.Tiền Phong lái chiếc xe cổ cũ kỹ, rất dễnhận ra, Lục Khánh Huyền cũng lái xe bámtheo sau. Cô ta thực sự muốn biết TiềnPhong định đi đâu, đi làm gì.Lái xe được một lúc, Lục Khánh Huyềnnhận ra đây chính là con đường dẫn tới chỗcông ty của Hạ Nhược Vũ, trong đầu cô tabật ra suy nghĩ, Tiền Phong chắc hẳn sẽkhông tìm đến Hạ Nhược Vũ gây sự đâu.Tiền Phong cũng giống như cô ta, đều lànhân viên cấp thấp xuất thân từ lớp bình dân,xét về logic chắc chắn sẽ không có gì liênquan tới Hạ Nhược Vũ. Nhưng lần này, khônghiểu sao cô ta lại có linh cảm mạnh mẽ rằngTiền Phong muốn tìm đến Hạ Nhược Vũ đểgây chuyện.“Mình có nên nói với Nhược Vũ không?”Nhìn thấy xe của Tiền Phong đỗ ở bãi đỗxe của công ty Hạ Nhược Vũ, Lục KhánhHuyền có chút do dự.Lúc này hình ảnh của Hạ Nhược Vũ vàMạc Du Hải ở bên nhau đột nhiên hiện ratrong tâm trí của cô ta, cô ta nhấc điện thoạilên nhưng rồi lại bỏ nó vào trong túi xách.
Chương 53: Quyết định của Lục Khánh Huyền
“Hẹn Hạ Minh Viễn gặp nhau ở tiệm trà
cuối phố.”
Lục Hằng lệnh cho vệ sĩ chuẩn bị xe, đến
tiệm trà, chờ một lúc thì Hạ Minh Viễn cũng
đã đến như đã hẹn.
“Chủ tịch Viễn đến rồi à, mau ngồi đi.”
Lục Hằng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi.
Sau khi bắt tay, hai bên ngồi vào chỗ.
“Chủ tịch Viễn à, chúng ta trước đây
chưa từng nói chuyện với nhau nên hôm nay
tôi đặc biệt mời ông đến đây trò chuyện một
lúc.
Lục Hằng cố ý né tránh ánh mắt của Hạ
Minh Viễn, ông ta sợ rằng sẽ bị Hạ Minh Viễn
nhìn ra kẽ hở của mình.
Được phẫu thuật thẩm mỹ kỹ càng, sau
khi tăng cân, Lục Hằng so với trước đây thì
trông như hai người khác nhau vậy. Sau khi
phẫu thuật dây thanh quản, giọng nói của
ông cũng thay đổi luôn, ông ta tin chắc rằng
sẽ giấu được Hạ Minh Viễn nhưng ông ta lo
chỉ riêng ánh mắt của ông ta thôi cũng có thể
làm mọi chuyện bại lộ.
May mắn thay, Hạ Minh Viễn không nhìn
trực diện Lục Hằng mà chỉ cầm tách trà lên
nói: “Chúng ta có làm ăn qua lại với nhau,
nhưng mà cũng chưa đến mức để chủ tịch
Hẳng đây phải đích thân hẹn gặp thế này,
chủ tịch Hằng chỉ đơn giản muốn mời tôi đến
uống trà nói chuyện thôi sao?”
Lục Hằng bật cười: “Chủ tịch Viễn thật là
người thẳng thắn mà, vậy tôi cũng không
vòng vo nữa, tôi hẹn chủ tịch Viễn tới đây là
muốn bàn chuyện làm ăn.”
Hạ Minh Viễn đã bôn ba ngoài thương
trường nửa cuộc đời rồi, sóng to gió lớn gì
cũng đã từng trải qua, ông khẽ hỏi: “Công ty
của tôi với chủ tịch Hằng hình như không có
chuyện làm ăn gì có thể bàn bạc, tôi làm
†rong ngành công thương nghiệp, đối với vấn
đề tài chính thì cũng chỉ ù ù cạc cạc mà thôi.”
Lục Hằng cười và nói: “Chủ tịch Viễn
khiêm tốn quá rồi! Xét về phương diện làm
ăn, ai có thể sánh với chủ tịch Viễn chứ? Có
phải là ông cho rằng công ty Cảnh Thái quá
nhỏ, không đủ tầm để lọt vào mắt của ông
không?”
Hạ Minh Viễn xua tay: “Tôi không có ý
đó, lời nói này của chủ tịch Hằng tôi không
dám nhận, vậy chúng ta bàn việc làm ăn thôi.”
“Được rồi, tôi cũng không giấu gì chủ tịch
Hạ, là như thế này, tôi nghe nói bên trong
công ty của chủ tịch Viễn có tàu sao?” Lục
Hằng hỏi.
Hạ Minh Viễn gật đầu, đây cũng không
phải là bí mật kinh doanh gì cả.
Lục Hằng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi,
thực ra dạo gần đây tài chính không mấy
khởi sắc, tôi cũng muốn làm một số ngành
tay trái, không biết chủ tịch Viễn đã biết
chưa, dạo giờ thuế ngày càng cao, gần đây
công ty tôi chi tiêu không nổi, thế nên tôi
muốn nhờ chủ tịch Viễn giúp đỡ.”
Hạ Minh Viễn khẽ nhíu mày, lão giang hồ
này nghe phát đã hiểu ngay ý của Lục Hằng:
“Cậu muốn dùng thuyền của tôi để buôn lậu?”
Lục Hằng vội vàng xua tay: “Sao ông lại
nói vậy chứ, tôi là công dân tuân thủ pháp
luật, sao có thể buôn lậu chứ, tôi chỉ mong
ông giúp tôi vận chuyển một lô hàng ra biển,
giá cả thì nể mặt sự hợp tác giữ công ty
Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ, ông có thể
tính rẻ một chút được không?”
Hạ Minh Viễn suy nghĩ một hồi: “Chủ tịch
Hằng muốn tôi vận chuyển hàng hóa gì vậy?”
“Là ngọc thạch thô, còn có cả một số đá
quý, đều là những hàng hóa khá nặng, vận
chuyển bằng đường biển không phải sẽ tiết
kiệm chỉ phí hơn sao?” Lục Hằng cười nói.
Hạ Minh Viễn không nghi ngờ Lục Hằng,
loại hàng hóa ngọc thạch thô, vận chuyển
bằng đường biển đúng thật là sẽ tiết kiệm
nhiều chỉ phí. Hơn nữa công ty ông trước đây
cũng từng tiếp nhận loại hình kinh doanh này.
“Chủ tịch Hằng tìm tôi giúp việc này,
chắc hẳn số lượng hàng hóa cũng không ít
phải không?”
Lục Hằng giả vờ tính một lúc: “Ít nhất là
có ba trăm tấn hàng, chủ tịch Viễn sẽ không
chê số lượng hàng của tôi ít chứ?”
Hạ Minh Viễn thầm kinh ngạc, ba trăm
tấn ngọc thạch thô không phải con số nhỏ,
thực lực kinh tế của Lục Hằng vượt xa so với
tưởng tượng của ông.
“Chỉ cần thủ tục hải quan hoàn tất, tôi sẽ
cho chủ tịch Hằng mượn tàu.”
Hạ Minh Viễn thẳng thắn đáp, dẫu sao
công ty Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ cũng
đang có quan hệ hợp tác, làm gì có ai chê
tiền ít chứ, nói là rẻ nhưng số lượng nhiều
như vậy, ắt hẳn sẽ thu về một khoản không
nhỏ.
“Vậy tôi xin cảm ơn chủ tịch Viễn trước,
đợi đến khi việc kinh doanh xong xuôi, tôi sẽ
mời anh bữa cơm.”
Lục Hằng đứng dậy, bắt tay Hạ Minh Viễn
một lần nữa.
Trong lúc bắt tay, Hạ Minh Viễn có cảm
giác quen thuộc, nhưng ông không thể nhớ
ra cảm giác này từng xảy ra khi nào.
“Sau khi chủ tịch Hằng soạn hợp đồng,
chúng ta ký kết xong là có thể đem hàng lên
tàu rồi, sau khi tôi quay về sẽ nhắn ông một
tiếng.”
Hạ Minh Viễn không nghĩ gì nhiều, nói
xong liền rời đi.
Nhìn xe trở Hạ Minh Viễn rời đi, ánh mắt
Lục Hằng liền trở nên u ám.
“Ông chủ à, công ty chúng ta làm gì có
ngọc thạch thô gì chứ?”
Vệ sĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Lục Hằng lạnh lùng cười: “Cậu tìm vài
người đáng tin cậy chuyển ba trăm tấn đá từ
núi xuống đây, đó chính là ngọc thạch thô,
sau đó bỏ tất cả vào thùng container.”
Vệ sĩ càng thêm kinh ngạc: “Ông chủ, đây
là ý gì vậy?”
“Muốn vu oan giá họa cho Hạ Minh Viễn
phải làm chút mánh khóe với vốn của ông ta,
khi vạch ra hợp đồng này, đơn thông hải
quan phải ghi là đá xây dựng, hiểu không?”
Lục Hằng lạnh lùng nói.
Vệ sĩ suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối
cùng cũng hiểu được ý đồ của ông chủ: “Ông
chủ à, ngài thật đúng là quá thông minh! Khi
hải quan phê duyệt sẽ ghi là đá xây dựng, Hạ
Minh Viễn sẽ cho rằng ngài chỉ muốn tiết
kiệm chỉ phí mà ghi vậy, nhưng thực ra chỗ
đá vỡ kia sau đó sẽ được chuyển cho Hạ
Minh Viễn và tính theo phí vận chuyển của
ngọc thạch thô. Vậy là nguồn tiền của ông ta
sẽ không rõ lai lịch.”
Lục Hằng nở nụ cười: “Cuối cùng thì cậu
cũng đã thông minh lên chút rồi! Tôi cảm
thấy vẫn luôn có đôi mắt nhìn chằm chặp lấy
tôi trong bóng tối, thế nên một lần là chưa
đủ, nhất định phải đẩy họa này đi cho người
khác, để mà kẻ đang nhằm vào tôi sẽ nghỉ
ngờ Hạ Minh Viễn, ngay khi lô đá này cập
bến, tự khắc sẽ có người nhằm vào, đến lúc
đó Hạ Minh Viễn có nhảy xuống sông Hoàng
Hà cũng không thể rửa sạch tội.”
Vệ sĩ không ngớt lời khen: “Không chỉ
vậy, Tiền Phong còn muốn giết chết Hạ
Nhược Vũ, nếu như biết cô con gái yêu quý
của mình sắp xảy ra chuyện, hẳn là sẽ rối bời
không yên, không chừng ông ta sẽ không
cần nhìn bản hợp đồng này, như vậy chúng ta
lại càng dễ thừa nước đục thả câu hơn.”
Lục Hằng gật đầu: “Đây là cục diện lý
tưởng nhất, ngoài ra, buổi tối sẽ có lô hàng
cuối cùng chuyển đi, tạm thời ngừng việc
kinh doanh ma túy lại.”
“Dạ vâng thưa ông chủ.”
Lục Hằng nhấc tách trà lên cười nói:
“Nền móng công trình hy vọng mình quyên
tặng ngày hôm nay, mình vẫn còn phải tham
gia. y! Thực sự quá mệt mà.”
Tòa cao ốc Cánh Thái.
Đến giờ tan làm rồi, Tiền Phong cúi
người chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, cậu
†a đã giấu sẵn một khẩu súng lục trong
người.
Cậu ta mím chặt môi, có chút căng
thẳng, nhưng niềm hưng phấn dường như
chiếm nhiều hơn, hai năm qua, hạt giống hận
thù trỗi dậy trong lòng cậu ta, nảy mầm, lớn
thành cây cổ thụ vươn lên bầu trời, sẽ không
ngừng lớn lên cho đến khi đạt được mục tiêu.
“Tiền Phong, sao bảng báo cáo anh làm
lại làm lộn xộn thế này? Mang về làm lại đi!”
Lục Khánh Huyền chặn cậu ta lại, ném
cho cậu ta một xấp tài liệu, lạnh lùng nói.
Tiền Phong cau mày, cũng không nhặt
xấp tài liệu rơi vương vãi trên mặt đất lên,
cậu ta chỉ liếc nhìn Lục Khánh Huyền sau đó
quay người rời đi.
Tiền Phong là một người hiền như khúc
gỗ, lúc nào cũng luôn nói lời chân chất thật
thà, hôm nay bỗng nhiên coi thường cô ta,
Lục Khánh Huyền không chỉ cảm thấy tức
giận mà còn cảm thấy không vừa ý.
Dáng vẻ lúc nấy của Tiền Phong cứ như
muốn giết người vậy, nghĩ lại, Lục Khánh
Huyền lại muốn rùng cả mình. Vừa nghĩ
xong, cô ta liền đuổi theo Tiền Phong.
Tiền Phong lái chiếc xe cổ cũ kỹ, rất dễ
nhận ra, Lục Khánh Huyền cũng lái xe bám
theo sau. Cô ta thực sự muốn biết Tiền
Phong định đi đâu, đi làm gì.
Lái xe được một lúc, Lục Khánh Huyền
nhận ra đây chính là con đường dẫn tới chỗ
công ty của Hạ Nhược Vũ, trong đầu cô ta
bật ra suy nghĩ, Tiền Phong chắc hẳn sẽ
không tìm đến Hạ Nhược Vũ gây sự đâu.
Tiền Phong cũng giống như cô ta, đều là
nhân viên cấp thấp xuất thân từ lớp bình dân,
xét về logic chắc chắn sẽ không có gì liên
quan tới Hạ Nhược Vũ. Nhưng lần này, không
hiểu sao cô ta lại có linh cảm mạnh mẽ rằng
Tiền Phong muốn tìm đến Hạ Nhược Vũ để
gây chuyện.
“Mình có nên nói với Nhược Vũ không?”
Nhìn thấy xe của Tiền Phong đỗ ở bãi đỗ
xe của công ty Hạ Nhược Vũ, Lục Khánh
Huyền có chút do dự.
Lúc này hình ảnh của Hạ Nhược Vũ và
Mạc Du Hải ở bên nhau đột nhiên hiện ra
trong tâm trí của cô ta, cô ta nhấc điện thoại
lên nhưng rồi lại bỏ nó vào trong túi xách.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 53: Quyết định của Lục Khánh Huyền “Hẹn Hạ Minh Viễn gặp nhau ở tiệm tràcuối phố.”Lục Hằng lệnh cho vệ sĩ chuẩn bị xe, đếntiệm trà, chờ một lúc thì Hạ Minh Viễn cũngđã đến như đã hẹn.“Chủ tịch Viễn đến rồi à, mau ngồi đi.”Lục Hằng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi.Sau khi bắt tay, hai bên ngồi vào chỗ.“Chủ tịch Viễn à, chúng ta trước đâychưa từng nói chuyện với nhau nên hôm naytôi đặc biệt mời ông đến đây trò chuyện mộtlúc.Lục Hằng cố ý né tránh ánh mắt của HạMinh Viễn, ông ta sợ rằng sẽ bị Hạ Minh Viễnnhìn ra kẽ hở của mình.Được phẫu thuật thẩm mỹ kỹ càng, saukhi tăng cân, Lục Hằng so với trước đây thìtrông như hai người khác nhau vậy. Sau khiphẫu thuật dây thanh quản, giọng nói củaông cũng thay đổi luôn, ông ta tin chắc rằngsẽ giấu được Hạ Minh Viễn nhưng ông ta lochỉ riêng ánh mắt của ông ta thôi cũng có thểlàm mọi chuyện bại lộ.May mắn thay, Hạ Minh Viễn không nhìntrực diện Lục Hằng mà chỉ cầm tách trà lênnói: “Chúng ta có làm ăn qua lại với nhau,nhưng mà cũng chưa đến mức để chủ tịchHẳng đây phải đích thân hẹn gặp thế này,chủ tịch Hằng chỉ đơn giản muốn mời tôi đếnuống trà nói chuyện thôi sao?”Lục Hằng bật cười: “Chủ tịch Viễn thật làngười thẳng thắn mà, vậy tôi cũng khôngvòng vo nữa, tôi hẹn chủ tịch Viễn tới đây làmuốn bàn chuyện làm ăn.”Hạ Minh Viễn đã bôn ba ngoài thươngtrường nửa cuộc đời rồi, sóng to gió lớn gìcũng đã từng trải qua, ông khẽ hỏi: “Công tycủa tôi với chủ tịch Hằng hình như không cóchuyện làm ăn gì có thể bàn bạc, tôi làm†rong ngành công thương nghiệp, đối với vấnđề tài chính thì cũng chỉ ù ù cạc cạc mà thôi.”Lục Hằng cười và nói: “Chủ tịch Viễnkhiêm tốn quá rồi! Xét về phương diện làmăn, ai có thể sánh với chủ tịch Viễn chứ? Cóphải là ông cho rằng công ty Cảnh Thái quánhỏ, không đủ tầm để lọt vào mắt của ôngkhông?”Hạ Minh Viễn xua tay: “Tôi không có ýđó, lời nói này của chủ tịch Hằng tôi khôngdám nhận, vậy chúng ta bàn việc làm ăn thôi.”“Được rồi, tôi cũng không giấu gì chủ tịchHạ, là như thế này, tôi nghe nói bên trongcông ty của chủ tịch Viễn có tàu sao?” LụcHằng hỏi.Hạ Minh Viễn gật đầu, đây cũng khôngphải là bí mật kinh doanh gì cả.Lục Hằng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi,thực ra dạo gần đây tài chính không mấykhởi sắc, tôi cũng muốn làm một số ngànhtay trái, không biết chủ tịch Viễn đã biếtchưa, dạo giờ thuế ngày càng cao, gần đâycông ty tôi chi tiêu không nổi, thế nên tôimuốn nhờ chủ tịch Viễn giúp đỡ.”Hạ Minh Viễn khẽ nhíu mày, lão giang hồnày nghe phát đã hiểu ngay ý của Lục Hằng:“Cậu muốn dùng thuyền của tôi để buôn lậu?”Lục Hằng vội vàng xua tay: “Sao ông lạinói vậy chứ, tôi là công dân tuân thủ phápluật, sao có thể buôn lậu chứ, tôi chỉ mongông giúp tôi vận chuyển một lô hàng ra biển,giá cả thì nể mặt sự hợp tác giữ công tyCảnh Thái và công ty Nhật Hạ, ông có thểtính rẻ một chút được không?”Hạ Minh Viễn suy nghĩ một hồi: “Chủ tịchHằng muốn tôi vận chuyển hàng hóa gì vậy?”“Là ngọc thạch thô, còn có cả một số đáquý, đều là những hàng hóa khá nặng, vậnchuyển bằng đường biển không phải sẽ tiếtkiệm chỉ phí hơn sao?” Lục Hằng cười nói.Hạ Minh Viễn không nghi ngờ Lục Hằng,loại hàng hóa ngọc thạch thô, vận chuyểnbằng đường biển đúng thật là sẽ tiết kiệmnhiều chỉ phí. Hơn nữa công ty ông trước đâycũng từng tiếp nhận loại hình kinh doanh này.“Chủ tịch Hằng tìm tôi giúp việc này,chắc hẳn số lượng hàng hóa cũng không ítphải không?”Lục Hằng giả vờ tính một lúc: “Ít nhất làcó ba trăm tấn hàng, chủ tịch Viễn sẽ khôngchê số lượng hàng của tôi ít chứ?”Hạ Minh Viễn thầm kinh ngạc, ba trămtấn ngọc thạch thô không phải con số nhỏ,thực lực kinh tế của Lục Hằng vượt xa so vớitưởng tượng của ông.“Chỉ cần thủ tục hải quan hoàn tất, tôi sẽcho chủ tịch Hằng mượn tàu.”Hạ Minh Viễn thẳng thắn đáp, dẫu saocông ty Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ cũngđang có quan hệ hợp tác, làm gì có ai chêtiền ít chứ, nói là rẻ nhưng số lượng nhiềunhư vậy, ắt hẳn sẽ thu về một khoản khôngnhỏ.“Vậy tôi xin cảm ơn chủ tịch Viễn trước,đợi đến khi việc kinh doanh xong xuôi, tôi sẽmời anh bữa cơm.”Lục Hằng đứng dậy, bắt tay Hạ Minh Viễnmột lần nữa.Trong lúc bắt tay, Hạ Minh Viễn có cảmgiác quen thuộc, nhưng ông không thể nhớra cảm giác này từng xảy ra khi nào.“Sau khi chủ tịch Hằng soạn hợp đồng,chúng ta ký kết xong là có thể đem hàng lêntàu rồi, sau khi tôi quay về sẽ nhắn ông mộttiếng.”Hạ Minh Viễn không nghĩ gì nhiều, nóixong liền rời đi.Nhìn xe trở Hạ Minh Viễn rời đi, ánh mắtLục Hằng liền trở nên u ám.“Ông chủ à, công ty chúng ta làm gì cóngọc thạch thô gì chứ?”Vệ sĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.Lục Hằng lạnh lùng cười: “Cậu tìm vàingười đáng tin cậy chuyển ba trăm tấn đá từnúi xuống đây, đó chính là ngọc thạch thô,sau đó bỏ tất cả vào thùng container.”Vệ sĩ càng thêm kinh ngạc: “Ông chủ, đâylà ý gì vậy?”“Muốn vu oan giá họa cho Hạ Minh Viễnphải làm chút mánh khóe với vốn của ông ta,khi vạch ra hợp đồng này, đơn thông hảiquan phải ghi là đá xây dựng, hiểu không?”Lục Hằng lạnh lùng nói.Vệ sĩ suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuốicùng cũng hiểu được ý đồ của ông chủ: “Ôngchủ à, ngài thật đúng là quá thông minh! Khihải quan phê duyệt sẽ ghi là đá xây dựng, HạMinh Viễn sẽ cho rằng ngài chỉ muốn tiếtkiệm chỉ phí mà ghi vậy, nhưng thực ra chỗđá vỡ kia sau đó sẽ được chuyển cho HạMinh Viễn và tính theo phí vận chuyển củangọc thạch thô. Vậy là nguồn tiền của ông tasẽ không rõ lai lịch.”Lục Hằng nở nụ cười: “Cuối cùng thì cậucũng đã thông minh lên chút rồi! Tôi cảmthấy vẫn luôn có đôi mắt nhìn chằm chặp lấytôi trong bóng tối, thế nên một lần là chưađủ, nhất định phải đẩy họa này đi cho ngườikhác, để mà kẻ đang nhằm vào tôi sẽ nghỉngờ Hạ Minh Viễn, ngay khi lô đá này cậpbến, tự khắc sẽ có người nhằm vào, đến lúcđó Hạ Minh Viễn có nhảy xuống sông HoàngHà cũng không thể rửa sạch tội.”Vệ sĩ không ngớt lời khen: “Không chỉvậy, Tiền Phong còn muốn giết chết HạNhược Vũ, nếu như biết cô con gái yêu quýcủa mình sắp xảy ra chuyện, hẳn là sẽ rối bờikhông yên, không chừng ông ta sẽ khôngcần nhìn bản hợp đồng này, như vậy chúng talại càng dễ thừa nước đục thả câu hơn.”Lục Hằng gật đầu: “Đây là cục diện lýtưởng nhất, ngoài ra, buổi tối sẽ có lô hàngcuối cùng chuyển đi, tạm thời ngừng việckinh doanh ma túy lại.”“Dạ vâng thưa ông chủ.”Lục Hằng nhấc tách trà lên cười nói:“Nền móng công trình hy vọng mình quyêntặng ngày hôm nay, mình vẫn còn phải thamgia. y! Thực sự quá mệt mà.”Tòa cao ốc Cánh Thái.Đến giờ tan làm rồi, Tiền Phong cúingười chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, cậu†a đã giấu sẵn một khẩu súng lục trongngười.Cậu ta mím chặt môi, có chút căngthẳng, nhưng niềm hưng phấn dường nhưchiếm nhiều hơn, hai năm qua, hạt giống hậnthù trỗi dậy trong lòng cậu ta, nảy mầm, lớn thành cây cổ thụ vươn lên bầu trời, sẽ khôngngừng lớn lên cho đến khi đạt được mục tiêu.“Tiền Phong, sao bảng báo cáo anh làmlại làm lộn xộn thế này? Mang về làm lại đi!”Lục Khánh Huyền chặn cậu ta lại, némcho cậu ta một xấp tài liệu, lạnh lùng nói.Tiền Phong cau mày, cũng không nhặtxấp tài liệu rơi vương vãi trên mặt đất lên,cậu ta chỉ liếc nhìn Lục Khánh Huyền sau đóquay người rời đi.Tiền Phong là một người hiền như khúcgỗ, lúc nào cũng luôn nói lời chân chất thậtthà, hôm nay bỗng nhiên coi thường cô ta,Lục Khánh Huyền không chỉ cảm thấy tứcgiận mà còn cảm thấy không vừa ý.Dáng vẻ lúc nấy của Tiền Phong cứ nhưmuốn giết người vậy, nghĩ lại, Lục KhánhHuyền lại muốn rùng cả mình. Vừa nghĩxong, cô ta liền đuổi theo Tiền Phong.Tiền Phong lái chiếc xe cổ cũ kỹ, rất dễnhận ra, Lục Khánh Huyền cũng lái xe bámtheo sau. Cô ta thực sự muốn biết TiềnPhong định đi đâu, đi làm gì.Lái xe được một lúc, Lục Khánh Huyềnnhận ra đây chính là con đường dẫn tới chỗcông ty của Hạ Nhược Vũ, trong đầu cô tabật ra suy nghĩ, Tiền Phong chắc hẳn sẽkhông tìm đến Hạ Nhược Vũ gây sự đâu.Tiền Phong cũng giống như cô ta, đều lànhân viên cấp thấp xuất thân từ lớp bình dân,xét về logic chắc chắn sẽ không có gì liênquan tới Hạ Nhược Vũ. Nhưng lần này, khônghiểu sao cô ta lại có linh cảm mạnh mẽ rằngTiền Phong muốn tìm đến Hạ Nhược Vũ đểgây chuyện.“Mình có nên nói với Nhược Vũ không?”Nhìn thấy xe của Tiền Phong đỗ ở bãi đỗxe của công ty Hạ Nhược Vũ, Lục KhánhHuyền có chút do dự.Lúc này hình ảnh của Hạ Nhược Vũ vàMạc Du Hải ở bên nhau đột nhiên hiện ratrong tâm trí của cô ta, cô ta nhấc điện thoạilên nhưng rồi lại bỏ nó vào trong túi xách.