Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 55

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 55: Chặn súng Nhân lúc Tiền Phong không chú ý, LụcKhánh Huyền lặng lẽ nhắn cho Mạc Du Hảimột tin nhắn.Đặt điện thoại di động xuống, Lục KhánhHuyền mở miệng hỏi: “Sau khi bắt cóc HạNhược Vũ, anh định đi đâu?”Tiền Phong mông lung lắc đầu: “Tôikhông biết, không có chỗ nào để đi cả.”Lục Khánh Huyền nhẫm nghĩ một lát, nói:“Tôi có một nơi ở vùng ngoại thành, chỗ đóchẳng có ai đến cả, là một nơi rất thích hợp.”Tiền Phong vội vàng từ chối: “Cô KhánhHuyền à, tôi một thân một mình thì sao cũngđược, thế nhưng tôi không thể chỉ lo cho bảnthân mà kéo cả cô vào vũng lầy này được.”Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Lục Khánh Huyền cười, nói: “Tôi giả bộ bịanh bắt cóc thì chuyện này sẽ chẳng còn liênquan gì đến tôi cả. Thực ra thì không phải tôigiúp anh mà cũng là đang giúp chính bảnthân tôi thôi.”Tiền Phong bắt đầu do dự, không biết cónên nghe theo lời đề nghị của Lục KhánhHuyền hay không.Lục Khánh Huyền thấy Tiền Phong vẫncòn chưa tin tưởng cô ta thì cười lạnh nói:“Sao vậy, anh nghĩ rằng tôi hại anh à? Loạichuyện này không có lợi gì cho tôi cả.”Tiền Phong là người hơi cố chấp, anh tacẩn thận suy nghĩ lại thì thấy Lục KhánhHuyền quả thực là chẳng có lý do gì để hạimình cả, trên một mặt ý nghĩa nào đó thì bọnhọ thậm chí còn đứng chung một phe vớinhau.“Vậy được, cô Khánh Huyền, đành mạophạm cô rồi.”Cuối cùng thì Tiền Phong cũng chấpnhận đề nghị của Lục Khánh Huyền, cậu takhông biết rằng, bởi vì cái quyết định trongkhoảnh khắc này mà về sau đến cái mạngnày của cậu ta cũng không còn.“Lát nữa cần diễn giống thật một chút,†ôi chỉ muốn trả thù Mạc Du Hải thôi chứkhông muốn phải vào tù đâu.”“Cô Khánh Huyền, cảm ơn cô đã giúp tôi.”Tiền Phong chân thành nói lời cảm ơnvới Lục Khánh Huyền, cô ta chỉ cười nhạttrong lòng, thật ra thì trong lời nói của LụcKhánh Huyền có câu là lời thật, đó là cô tađang giúp chính bản thân mình.“Lát nữa sau khi bắt cóc Hạ Nhược Vũ,anh ra lệnh cho tôi lái xe, tôi sẽ đưa anh đếnchỗ đó.”Lục Khánh Huyền hơi hưng phấn, dướisự phối hợp của Tiền Phong thì kế hoạch cô†a tạm thời nghĩ ra này đã càng ngày càngđến gần với sự thành công.Đợi một lát thì thấy Hạ Nhược Vũ đi ra từtrong tòa cao ốc, Tiền Phong vẫn luôn xemcô là mục tiêu hàng đầu vì vậy kể cả khi côlẫn trong đám người thì cậu ta chỉ cần liếcmắt một cái cũng có thể nhận ra cô.“Ra tay đi, để cho tôi đi ở phía trước.”Lục Khánh Huyền không tin vào kỹ xảocủa Tiền Phong, vì vậy lên tiếng chỉ đạo cậuta.Có sự trợ giúp của Lục Khánh Huyền,Tiền Phong cảm thấy không còn căng thẳngnhư trước nữa, cậu ta rút súng lục ra, kề vàosau lưng của cô ta.Lục Khánh Huyền ở phía trước, TiềnPhong ở phía sau, hai người bước về phía HạNhược Vũ.Hạ Nhược Vũ hơi thẫn thờ, trong đầu cònđang suy nghĩ về việc liên quan đến Mạc DuHải ngày hôm qua, cô luôn cảm thấy giữabọn họ có cái gì đó đang dần dần thay đổi.Chợt ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lục KhánhHuyền.“Khánh Huyền, sao cô lại tới đây?”Hạ Nhược Vũ hết cách, chỉ có thể mỉmcười chào đón.“Nhược Vũ, nguy hiểm!”Lục Khánh Huyền hô to một câu, sau đóhạ giọng nói nhỏ một tiếng với Tiền Phongvừa bị dọa sợ: “Ra tay đi!”Hạ Nhược Vũ bị dọa cho hết hồn, TiềnPhong từ sau lưng Lục Khánh Huyền bướcra, họng súng nhắm thẳng vào Hạ Nhược Vũ,anh ta lạnh lùng nói: “Cô Nhược Vũ, mời đitheo tôi.”“Nhược Vũ, chạy mau đi, hắn là bọn bắtcóc đấyDiễn xuất của Lục Khánh Huyền vô cùngtự nhiên, sự hoảng sợ và vội vàng được cô tadiễn một cách rất chân thật, không ai có nghingờ cô ta là người làm chủ phía sau mànkịch này. Mọi người đều tin cô ta cũng làngười bị hại, hơn nữa còn là chị em thân thiếtvới Hạ Nhược Vũ, bất chấp cả hiểm nguy mànhắc nhở cô phải cẩn thận.Màn biểu diễn rất xuất sắc, thế nhưngchẳng đem lại bất kỳ một sự trợ giúp nàocho Hạ Nhược Vũ, bởi vì cô đã không thểkhông thể đi được nữa rồi, Lục Khánh Huyềnrất biết cách khống chế tình hình.Hạ Nhược Vũ trải qua sự sợ hãi trongkhoảng thời gian ngắn ngủi thì đã từ từ khôiphục lại sự bình tĩnh: “Anh là ai, tại sao tôi lạiphải đi theo anh, tôi không tin anh dám nổsúng ở chỗ này.”Người đàn ông này chẳng phải là ngườimà cô đụng phải lúc ở Cảnh Thái hay sao,lúc đó cô còn cảm thấy người đàn ông nàyrất là kỳ lạ, hiện tại mới chưa qua bao lâu thếmà đã chạy tới đây để bắt cóc cô?Tiền Phong lại do dự rồi, dựa theo kếhoạch của Lục Khánh Huyền thì nhất địnhphải bắt cóc được Hạ Nhược Vũ mới có thểtiến hành các bước tiếp theo, tình huống hiệngiờ giăng co, người qua lại cũng không ít, nếukhông quyết đoán kịp thời thì lúc nào cũngcó khả năng muốn đi cũng đi chẳng được.Đến cả Lục Khánh Huyền cũng khôngngờ tới Hạ Nhược Vũ có thể bình tĩnh nhưvậy, cô ta khẽ nhíu mày, bóng đèn trong đầulóe lên, cô ta dùng giọng mà chỉ có hai ngườinghe được nói: “Lấy tôi ra uy hiếp, cô ta sẽphải vâng lời.”Lúc này Tiền Phong rất hoảng, chẳngnghĩ ra được biện pháp nào cả, được LụcKhánh Huyền nhắc nhở thì giống như là bắtđược cọng rơm cứu mạng, anh ta dí nòngsúng vào Lục Khánh Huyền, lạnh mặt nói:“Cô Nhược Vũ này, cô không nghe lời thìcũng chẳng sao cả. Cô gái này là bạn cô nhỉ?Cô có muốn chứng kiến cô ta chết trước mặtcô không?”Hạ Nhược Vũ nhìn thấy dáng vẻ vô cùngkinh hoảng của Lục Khánh Huyền thì lưỡnglự mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi đicùng anh, đừng làm hại Khánh Huyền.”Không vì người khác thì cũng vì sự tintưởng vô điều kiện ngày hôm qua của ngườiđàn ông kia, Lục Khánh Huyền là người phụnữ anh ta yêu mà, chẳng phải sao?Chẳng biết tại sao bỗng nhiên trong lòngcô lại dâng lên cảm giác buồn bực.“Cô Nhược Vũ, lên xe đi! Cô biết xe củacô Khánh Huyền rồi đấy.”Tiền Phong lạnh giọng nói, anh ta rất bộiphục năng lực khống chế tình hình của LụcKhánh Huyền, thật là không uổng phí côngsức, bọn họ quả thực đã bắt cóc được HạNhược Vũ.Hạ Nhược Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn leolên xe, Tiền Phong túm theo Lục KhánhHuyền lên cùng: “Cô Khánh Huyền, phiền côlái xe.”Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạchcủa Lục Khánh Huyền, xe lái rất nhanh,chẳng bao lâu đã đến đến một kho hàng ởngoại ô.“Khánh Huyền, đã xảy ra chuyện gì vậy,hai người quen nhau sao?”Hạ Nhược Vũ đè nhỏ giọng hỏi.Lục Khánh Huyền cũng nhỏ giọng trả lời:“Anh ta tên là Tiền Phong, là nhân viên củacông ty chúng tôi.”“Cô Nhược Vũ muốn biết gì thì cứ trựctiếp hỏi tôi là được.”Đôi mắt của Tiền Phong đỏ ngầu, anh tangồi ở ghế sau lạnh lùng nói, sau khi đi đếnbước này, tất cả những do dự và căng thẳnglúc trước đều đã không còn, bây giờ tronglòng cậu ta chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đólà trả thù.“Tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi?”Hạ Nhược Vũ hỏi một cách không hoảnghốt là mấy.“Bởi vì tôi muốn trả thù! Người phụ nữcủa Mạc Du Hải nhất định phải chết!”Tiền Phong trả lời một câu, sau đó ngậmmiệng không nói chuyện nữa.Thế nên kể cả là vợ hiện giờ hay là bạngái cũ của Mạc Du Hải thì anh ta cũng khôngcó ý định buông tha, len lén nhìn Lục KhánhHuyền đang lái xe, cô ta vậy mà chẳng có xíungạc nhiên nào.Thật là kỳ lạ.Trong xe lặng ngắt như tờ, xe đỗ lại trướccửa của một nhà kho bỏ hoang, Tiền Phonggiương súng lên, ý bảo các cô xuống xe.Tiền Phong lần đầu tiên đến đây, sau khixuống xe anh ta phóng mắt quan sát xungquanh, nơi này đã bỏ hoang rất lâu, cỏ hoangcao bằng nửa người khẽ đung đưa theo gió,có thể dùng hai từ hoang vu và cũ nát đểhình dung về nơi này.Hạ Nhược Vũ đi phía trước, Lục KhánhHuyền đi phía sau, cô ta thỉnh thoảng liếcmắt quan sát, dường như là đang chờ đợiđiều gì đấy.Tiền Phong đi sau cùng, một cơn gió thổiqua, thổi bay một mảnh bụi mù.Bụi bay vào mắt, Tiền Phong theo bảnnăng dụi mắt hai cái, sau khi khôi phục lại thịlực thì phát hiện bên cạnh bản thân có thêmmột người.Tiền Phong sợ hãi chuyển hướng nòngsúng, bỗng nhiên cổ tay lại nhói lên đau đớn,thì ra người nọ dùng chân đá trúng cổ tayanh ta, khẩu súng bị đá văng ra ngoài.Người đến chính là Mạc Du Hải.Mặt Mạc Du Hải lạnh như đóng băng, đábay súng của Tiền Phong, lại dùng một nắm†ay đấm văng anh ta. Mạc Du Hải trực tiếplướt qua Lục Khánh Huyền, bá đạo dang tayôm Hạ Nhược vũ vào trong lòng.“Có bị dọa sợ không?”Giọng nói của Mạc Du Hải dịu dàng, ánhmắt tràn đầy quan tâm.“Tôi không sao, anh không cần lo.”Hạ Nhược Vũ không giấy giụa cũngkhông có cảm giác tim đập nhanh, cô trả lờimột cách khá là bình tĩnh, thế nhưng thực ratrong lòng đang căng thẳng muốn chết.Hai tròng mắt của Lục Khánh Huyền trợntròn, hành động không đếm xỉa gì của Mạc Du Hải khiến cho cô ta cảm thấy lòng tựtrọng của bản thân bị tổn thương sâu sắc.Tiền Phong vùng vẫy đứng lên, cậu tanhặt lấy khẩu súng, căn răng nghiến lợi nhắmthẳng vào Mạc Du Hải.“Cẩn thận!”Cơ hội mình chờ đợi đã lâu cuối cùngcũng xuất hiện, Lục Khánh Huyền cắn răng,dũng cảm quên mình lao tới trước mặt MạcDu Hải, dang hai cánh tay ra.Động tác này càng khiến Tiền Phonghoảng sợ và căng thẳng hơn, nòng súng lạigiơ cao một chút, tiếng súng vang lên, viênđạn sượt qua bả vai của Lục Khánh Huyềnbay đi.Lục Khánh Huyền cảm giác vô cùng đauđớn, cứ thế ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trongđầu chính là kế hoạch cuối cùng cũng thành công rồi.“Khánh Huyền!”Mạc Du Hải buông Hạ Nhược Vũ ra, ômlấy Lục Khánh Huyền sắp sửa ngã xuống.Tiền Phong cũng cũng hãi hùng khiếpvía, cậu ta vẫn còn một chút nhân tính, saukhi ngộ thương Lục Khánh Huyền thì cậu tađã hoàn toàn mất đi dũng khí rồi. Lần đầutiên nổ súng khiến cho người có tính cáchyếu đuối như cậu ta chỉ muốn lập tức chạytrốn, cậu ta ném súng đi, quay đầu chui vàobụi cỏ.

Chương 55: Chặn súng

 

Nhân lúc Tiền Phong không chú ý, Lục

Khánh Huyền lặng lẽ nhắn cho Mạc Du Hải

một tin nhắn.

Đặt điện thoại di động xuống, Lục Khánh

Huyền mở miệng hỏi: “Sau khi bắt cóc Hạ

Nhược Vũ, anh định đi đâu?”

Tiền Phong mông lung lắc đầu: “Tôi

không biết, không có chỗ nào để đi cả.”

Lục Khánh Huyền nhẫm nghĩ một lát, nói:

“Tôi có một nơi ở vùng ngoại thành, chỗ đó

chẳng có ai đến cả, là một nơi rất thích hợp.”

Tiền Phong vội vàng từ chối: “Cô Khánh

Huyền à, tôi một thân một mình thì sao cũng

được, thế nhưng tôi không thể chỉ lo cho bản

thân mà kéo cả cô vào vũng lầy này được.”

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Lục Khánh Huyền cười, nói: “Tôi giả bộ bị

anh bắt cóc thì chuyện này sẽ chẳng còn liên

quan gì đến tôi cả. Thực ra thì không phải tôi

giúp anh mà cũng là đang giúp chính bản

thân tôi thôi.”

Tiền Phong bắt đầu do dự, không biết có

nên nghe theo lời đề nghị của Lục Khánh

Huyền hay không.

Lục Khánh Huyền thấy Tiền Phong vẫn

còn chưa tin tưởng cô ta thì cười lạnh nói:

“Sao vậy, anh nghĩ rằng tôi hại anh à? Loại

chuyện này không có lợi gì cho tôi cả.”

Tiền Phong là người hơi cố chấp, anh ta

cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy Lục Khánh

Huyền quả thực là chẳng có lý do gì để hại

mình cả, trên một mặt ý nghĩa nào đó thì bọn

họ thậm chí còn đứng chung một phe với

nhau.

“Vậy được, cô Khánh Huyền, đành mạo

phạm cô rồi.”

Cuối cùng thì Tiền Phong cũng chấp

nhận đề nghị của Lục Khánh Huyền, cậu ta

không biết rằng, bởi vì cái quyết định trong

khoảnh khắc này mà về sau đến cái mạng

này của cậu ta cũng không còn.

“Lát nữa cần diễn giống thật một chút,

†ôi chỉ muốn trả thù Mạc Du Hải thôi chứ

không muốn phải vào tù đâu.”

“Cô Khánh Huyền, cảm ơn cô đã giúp tôi.”

Tiền Phong chân thành nói lời cảm ơn

với Lục Khánh Huyền, cô ta chỉ cười nhạt

trong lòng, thật ra thì trong lời nói của Lục

Khánh Huyền có câu là lời thật, đó là cô ta

đang giúp chính bản thân mình.

“Lát nữa sau khi bắt cóc Hạ Nhược Vũ,

anh ra lệnh cho tôi lái xe, tôi sẽ đưa anh đến

chỗ đó.”

Lục Khánh Huyền hơi hưng phấn, dưới

sự phối hợp của Tiền Phong thì kế hoạch cô

†a tạm thời nghĩ ra này đã càng ngày càng

đến gần với sự thành công.

Đợi một lát thì thấy Hạ Nhược Vũ đi ra từ

trong tòa cao ốc, Tiền Phong vẫn luôn xem

cô là mục tiêu hàng đầu vì vậy kể cả khi cô

lẫn trong đám người thì cậu ta chỉ cần liếc

mắt một cái cũng có thể nhận ra cô.

“Ra tay đi, để cho tôi đi ở phía trước.”

Lục Khánh Huyền không tin vào kỹ xảo

của Tiền Phong, vì vậy lên tiếng chỉ đạo cậu

ta.

Có sự trợ giúp của Lục Khánh Huyền,

Tiền Phong cảm thấy không còn căng thẳng

như trước nữa, cậu ta rút súng lục ra, kề vào

sau lưng của cô ta.

Lục Khánh Huyền ở phía trước, Tiền

Phong ở phía sau, hai người bước về phía Hạ

Nhược Vũ.

Hạ Nhược Vũ hơi thẫn thờ, trong đầu còn

đang suy nghĩ về việc liên quan đến Mạc Du

Hải ngày hôm qua, cô luôn cảm thấy giữa

bọn họ có cái gì đó đang dần dần thay đổi.

Chợt ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lục Khánh

Huyền.

“Khánh Huyền, sao cô lại tới đây?”

Hạ Nhược Vũ hết cách, chỉ có thể mỉm

cười chào đón.

“Nhược Vũ, nguy hiểm!”

Lục Khánh Huyền hô to một câu, sau đó

hạ giọng nói nhỏ một tiếng với Tiền Phong

vừa bị dọa sợ: “Ra tay đi!”

Hạ Nhược Vũ bị dọa cho hết hồn, Tiền

Phong từ sau lưng Lục Khánh Huyền bước

ra, họng súng nhắm thẳng vào Hạ Nhược Vũ,

anh ta lạnh lùng nói: “Cô Nhược Vũ, mời đi

theo tôi.”

“Nhược Vũ, chạy mau đi, hắn là bọn bắt

cóc đấy

Diễn xuất của Lục Khánh Huyền vô cùng

tự nhiên, sự hoảng sợ và vội vàng được cô ta

diễn một cách rất chân thật, không ai có nghi

ngờ cô ta là người làm chủ phía sau màn

kịch này. Mọi người đều tin cô ta cũng là

người bị hại, hơn nữa còn là chị em thân thiết

với Hạ Nhược Vũ, bất chấp cả hiểm nguy mà

nhắc nhở cô phải cẩn thận.

Màn biểu diễn rất xuất sắc, thế nhưng

chẳng đem lại bất kỳ một sự trợ giúp nào

cho Hạ Nhược Vũ, bởi vì cô đã không thể

không thể đi được nữa rồi, Lục Khánh Huyền

rất biết cách khống chế tình hình.

Hạ Nhược Vũ trải qua sự sợ hãi trong

khoảng thời gian ngắn ngủi thì đã từ từ khôi

phục lại sự bình tĩnh: “Anh là ai, tại sao tôi lại

phải đi theo anh, tôi không tin anh dám nổ

súng ở chỗ này.”

Người đàn ông này chẳng phải là người

mà cô đụng phải lúc ở Cảnh Thái hay sao,

lúc đó cô còn cảm thấy người đàn ông này

rất là kỳ lạ, hiện tại mới chưa qua bao lâu thế

mà đã chạy tới đây để bắt cóc cô?

Tiền Phong lại do dự rồi, dựa theo kế

hoạch của Lục Khánh Huyền thì nhất định

phải bắt cóc được Hạ Nhược Vũ mới có thể

tiến hành các bước tiếp theo, tình huống hiện

giờ giăng co, người qua lại cũng không ít, nếu

không quyết đoán kịp thời thì lúc nào cũng

có khả năng muốn đi cũng đi chẳng được.

Đến cả Lục Khánh Huyền cũng không

ngờ tới Hạ Nhược Vũ có thể bình tĩnh như

vậy, cô ta khẽ nhíu mày, bóng đèn trong đầu

lóe lên, cô ta dùng giọng mà chỉ có hai người

nghe được nói: “Lấy tôi ra uy hiếp, cô ta sẽ

phải vâng lời.”

Lúc này Tiền Phong rất hoảng, chẳng

nghĩ ra được biện pháp nào cả, được Lục

Khánh Huyền nhắc nhở thì giống như là bắt

được cọng rơm cứu mạng, anh ta dí nòng

súng vào Lục Khánh Huyền, lạnh mặt nói:

“Cô Nhược Vũ này, cô không nghe lời thì

cũng chẳng sao cả. Cô gái này là bạn cô nhỉ?

Cô có muốn chứng kiến cô ta chết trước mặt

cô không?”

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy dáng vẻ vô cùng

kinh hoảng của Lục Khánh Huyền thì lưỡng

lự mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi đi

cùng anh, đừng làm hại Khánh Huyền.”

Không vì người khác thì cũng vì sự tin

tưởng vô điều kiện ngày hôm qua của người

đàn ông kia, Lục Khánh Huyền là người phụ

nữ anh ta yêu mà, chẳng phải sao?

Chẳng biết tại sao bỗng nhiên trong lòng

cô lại dâng lên cảm giác buồn bực.

“Cô Nhược Vũ, lên xe đi! Cô biết xe của

cô Khánh Huyền rồi đấy.”

Tiền Phong lạnh giọng nói, anh ta rất bội

phục năng lực khống chế tình hình của Lục

Khánh Huyền, thật là không uổng phí công

sức, bọn họ quả thực đã bắt cóc được Hạ

Nhược Vũ.

Hạ Nhược Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn leo

lên xe, Tiền Phong túm theo Lục Khánh

Huyền lên cùng: “Cô Khánh Huyền, phiền cô

lái xe.”

Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch

của Lục Khánh Huyền, xe lái rất nhanh,

chẳng bao lâu đã đến đến một kho hàng ở

ngoại ô.

“Khánh Huyền, đã xảy ra chuyện gì vậy,

hai người quen nhau sao?”

Hạ Nhược Vũ đè nhỏ giọng hỏi.

Lục Khánh Huyền cũng nhỏ giọng trả lời:

“Anh ta tên là Tiền Phong, là nhân viên của

công ty chúng tôi.”

“Cô Nhược Vũ muốn biết gì thì cứ trực

tiếp hỏi tôi là được.”

Đôi mắt của Tiền Phong đỏ ngầu, anh ta

ngồi ở ghế sau lạnh lùng nói, sau khi đi đến

bước này, tất cả những do dự và căng thẳng

lúc trước đều đã không còn, bây giờ trong

lòng cậu ta chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó

là trả thù.

“Tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi?”

Hạ Nhược Vũ hỏi một cách không hoảng

hốt là mấy.

“Bởi vì tôi muốn trả thù! Người phụ nữ

của Mạc Du Hải nhất định phải chết!”

Tiền Phong trả lời một câu, sau đó ngậm

miệng không nói chuyện nữa.

Thế nên kể cả là vợ hiện giờ hay là bạn

gái cũ của Mạc Du Hải thì anh ta cũng không

có ý định buông tha, len lén nhìn Lục Khánh

Huyền đang lái xe, cô ta vậy mà chẳng có xíu

ngạc nhiên nào.

Thật là kỳ lạ.

Trong xe lặng ngắt như tờ, xe đỗ lại trước

cửa của một nhà kho bỏ hoang, Tiền Phong

giương súng lên, ý bảo các cô xuống xe.

Tiền Phong lần đầu tiên đến đây, sau khi

xuống xe anh ta phóng mắt quan sát xung

quanh, nơi này đã bỏ hoang rất lâu, cỏ hoang

cao bằng nửa người khẽ đung đưa theo gió,

có thể dùng hai từ hoang vu và cũ nát để

hình dung về nơi này.

Hạ Nhược Vũ đi phía trước, Lục Khánh

Huyền đi phía sau, cô ta thỉnh thoảng liếc

mắt quan sát, dường như là đang chờ đợi

điều gì đấy.

Tiền Phong đi sau cùng, một cơn gió thổi

qua, thổi bay một mảnh bụi mù.

Bụi bay vào mắt, Tiền Phong theo bản

năng dụi mắt hai cái, sau khi khôi phục lại thị

lực thì phát hiện bên cạnh bản thân có thêm

một người.

Tiền Phong sợ hãi chuyển hướng nòng

súng, bỗng nhiên cổ tay lại nhói lên đau đớn,

thì ra người nọ dùng chân đá trúng cổ tay

anh ta, khẩu súng bị đá văng ra ngoài.

Người đến chính là Mạc Du Hải.

Mặt Mạc Du Hải lạnh như đóng băng, đá

bay súng của Tiền Phong, lại dùng một nắm

†ay đấm văng anh ta. Mạc Du Hải trực tiếp

lướt qua Lục Khánh Huyền, bá đạo dang tay

ôm Hạ Nhược vũ vào trong lòng.

“Có bị dọa sợ không?”

Giọng nói của Mạc Du Hải dịu dàng, ánh

mắt tràn đầy quan tâm.

“Tôi không sao, anh không cần lo.”

Hạ Nhược Vũ không giấy giụa cũng

không có cảm giác tim đập nhanh, cô trả lời

một cách khá là bình tĩnh, thế nhưng thực ra

trong lòng đang căng thẳng muốn chết.

Hai tròng mắt của Lục Khánh Huyền trợn

tròn, hành động không đếm xỉa gì của Mạc

 

Du Hải khiến cho cô ta cảm thấy lòng tự

trọng của bản thân bị tổn thương sâu sắc.

Tiền Phong vùng vẫy đứng lên, cậu ta

nhặt lấy khẩu súng, căn răng nghiến lợi nhắm

thẳng vào Mạc Du Hải.

“Cẩn thận!”

Cơ hội mình chờ đợi đã lâu cuối cùng

cũng xuất hiện, Lục Khánh Huyền cắn răng,

dũng cảm quên mình lao tới trước mặt Mạc

Du Hải, dang hai cánh tay ra.

Động tác này càng khiến Tiền Phong

hoảng sợ và căng thẳng hơn, nòng súng lại

giơ cao một chút, tiếng súng vang lên, viên

đạn sượt qua bả vai của Lục Khánh Huyền

bay đi.

Lục Khánh Huyền cảm giác vô cùng đau

đớn, cứ thế ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong

đầu chính là kế hoạch cuối cùng cũng thành

 

công rồi.

“Khánh Huyền!”

Mạc Du Hải buông Hạ Nhược Vũ ra, ôm

lấy Lục Khánh Huyền sắp sửa ngã xuống.

Tiền Phong cũng cũng hãi hùng khiếp

vía, cậu ta vẫn còn một chút nhân tính, sau

khi ngộ thương Lục Khánh Huyền thì cậu ta

đã hoàn toàn mất đi dũng khí rồi. Lần đầu

tiên nổ súng khiến cho người có tính cách

yếu đuối như cậu ta chỉ muốn lập tức chạy

trốn, cậu ta ném súng đi, quay đầu chui vào

bụi cỏ.

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 55: Chặn súng Nhân lúc Tiền Phong không chú ý, LụcKhánh Huyền lặng lẽ nhắn cho Mạc Du Hảimột tin nhắn.Đặt điện thoại di động xuống, Lục KhánhHuyền mở miệng hỏi: “Sau khi bắt cóc HạNhược Vũ, anh định đi đâu?”Tiền Phong mông lung lắc đầu: “Tôikhông biết, không có chỗ nào để đi cả.”Lục Khánh Huyền nhẫm nghĩ một lát, nói:“Tôi có một nơi ở vùng ngoại thành, chỗ đóchẳng có ai đến cả, là một nơi rất thích hợp.”Tiền Phong vội vàng từ chối: “Cô KhánhHuyền à, tôi một thân một mình thì sao cũngđược, thế nhưng tôi không thể chỉ lo cho bảnthân mà kéo cả cô vào vũng lầy này được.”Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Lục Khánh Huyền cười, nói: “Tôi giả bộ bịanh bắt cóc thì chuyện này sẽ chẳng còn liênquan gì đến tôi cả. Thực ra thì không phải tôigiúp anh mà cũng là đang giúp chính bảnthân tôi thôi.”Tiền Phong bắt đầu do dự, không biết cónên nghe theo lời đề nghị của Lục KhánhHuyền hay không.Lục Khánh Huyền thấy Tiền Phong vẫncòn chưa tin tưởng cô ta thì cười lạnh nói:“Sao vậy, anh nghĩ rằng tôi hại anh à? Loạichuyện này không có lợi gì cho tôi cả.”Tiền Phong là người hơi cố chấp, anh tacẩn thận suy nghĩ lại thì thấy Lục KhánhHuyền quả thực là chẳng có lý do gì để hạimình cả, trên một mặt ý nghĩa nào đó thì bọnhọ thậm chí còn đứng chung một phe vớinhau.“Vậy được, cô Khánh Huyền, đành mạophạm cô rồi.”Cuối cùng thì Tiền Phong cũng chấpnhận đề nghị của Lục Khánh Huyền, cậu takhông biết rằng, bởi vì cái quyết định trongkhoảnh khắc này mà về sau đến cái mạngnày của cậu ta cũng không còn.“Lát nữa cần diễn giống thật một chút,†ôi chỉ muốn trả thù Mạc Du Hải thôi chứkhông muốn phải vào tù đâu.”“Cô Khánh Huyền, cảm ơn cô đã giúp tôi.”Tiền Phong chân thành nói lời cảm ơnvới Lục Khánh Huyền, cô ta chỉ cười nhạttrong lòng, thật ra thì trong lời nói của LụcKhánh Huyền có câu là lời thật, đó là cô tađang giúp chính bản thân mình.“Lát nữa sau khi bắt cóc Hạ Nhược Vũ,anh ra lệnh cho tôi lái xe, tôi sẽ đưa anh đếnchỗ đó.”Lục Khánh Huyền hơi hưng phấn, dướisự phối hợp của Tiền Phong thì kế hoạch cô†a tạm thời nghĩ ra này đã càng ngày càngđến gần với sự thành công.Đợi một lát thì thấy Hạ Nhược Vũ đi ra từtrong tòa cao ốc, Tiền Phong vẫn luôn xemcô là mục tiêu hàng đầu vì vậy kể cả khi côlẫn trong đám người thì cậu ta chỉ cần liếcmắt một cái cũng có thể nhận ra cô.“Ra tay đi, để cho tôi đi ở phía trước.”Lục Khánh Huyền không tin vào kỹ xảocủa Tiền Phong, vì vậy lên tiếng chỉ đạo cậuta.Có sự trợ giúp của Lục Khánh Huyền,Tiền Phong cảm thấy không còn căng thẳngnhư trước nữa, cậu ta rút súng lục ra, kề vàosau lưng của cô ta.Lục Khánh Huyền ở phía trước, TiềnPhong ở phía sau, hai người bước về phía HạNhược Vũ.Hạ Nhược Vũ hơi thẫn thờ, trong đầu cònđang suy nghĩ về việc liên quan đến Mạc DuHải ngày hôm qua, cô luôn cảm thấy giữabọn họ có cái gì đó đang dần dần thay đổi.Chợt ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lục KhánhHuyền.“Khánh Huyền, sao cô lại tới đây?”Hạ Nhược Vũ hết cách, chỉ có thể mỉmcười chào đón.“Nhược Vũ, nguy hiểm!”Lục Khánh Huyền hô to một câu, sau đóhạ giọng nói nhỏ một tiếng với Tiền Phongvừa bị dọa sợ: “Ra tay đi!”Hạ Nhược Vũ bị dọa cho hết hồn, TiềnPhong từ sau lưng Lục Khánh Huyền bướcra, họng súng nhắm thẳng vào Hạ Nhược Vũ,anh ta lạnh lùng nói: “Cô Nhược Vũ, mời đitheo tôi.”“Nhược Vũ, chạy mau đi, hắn là bọn bắtcóc đấyDiễn xuất của Lục Khánh Huyền vô cùngtự nhiên, sự hoảng sợ và vội vàng được cô tadiễn một cách rất chân thật, không ai có nghingờ cô ta là người làm chủ phía sau mànkịch này. Mọi người đều tin cô ta cũng làngười bị hại, hơn nữa còn là chị em thân thiếtvới Hạ Nhược Vũ, bất chấp cả hiểm nguy mànhắc nhở cô phải cẩn thận.Màn biểu diễn rất xuất sắc, thế nhưngchẳng đem lại bất kỳ một sự trợ giúp nàocho Hạ Nhược Vũ, bởi vì cô đã không thểkhông thể đi được nữa rồi, Lục Khánh Huyềnrất biết cách khống chế tình hình.Hạ Nhược Vũ trải qua sự sợ hãi trongkhoảng thời gian ngắn ngủi thì đã từ từ khôiphục lại sự bình tĩnh: “Anh là ai, tại sao tôi lạiphải đi theo anh, tôi không tin anh dám nổsúng ở chỗ này.”Người đàn ông này chẳng phải là ngườimà cô đụng phải lúc ở Cảnh Thái hay sao,lúc đó cô còn cảm thấy người đàn ông nàyrất là kỳ lạ, hiện tại mới chưa qua bao lâu thếmà đã chạy tới đây để bắt cóc cô?Tiền Phong lại do dự rồi, dựa theo kếhoạch của Lục Khánh Huyền thì nhất địnhphải bắt cóc được Hạ Nhược Vũ mới có thểtiến hành các bước tiếp theo, tình huống hiệngiờ giăng co, người qua lại cũng không ít, nếukhông quyết đoán kịp thời thì lúc nào cũngcó khả năng muốn đi cũng đi chẳng được.Đến cả Lục Khánh Huyền cũng khôngngờ tới Hạ Nhược Vũ có thể bình tĩnh nhưvậy, cô ta khẽ nhíu mày, bóng đèn trong đầulóe lên, cô ta dùng giọng mà chỉ có hai ngườinghe được nói: “Lấy tôi ra uy hiếp, cô ta sẽphải vâng lời.”Lúc này Tiền Phong rất hoảng, chẳngnghĩ ra được biện pháp nào cả, được LụcKhánh Huyền nhắc nhở thì giống như là bắtđược cọng rơm cứu mạng, anh ta dí nòngsúng vào Lục Khánh Huyền, lạnh mặt nói:“Cô Nhược Vũ này, cô không nghe lời thìcũng chẳng sao cả. Cô gái này là bạn cô nhỉ?Cô có muốn chứng kiến cô ta chết trước mặtcô không?”Hạ Nhược Vũ nhìn thấy dáng vẻ vô cùngkinh hoảng của Lục Khánh Huyền thì lưỡnglự mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi đicùng anh, đừng làm hại Khánh Huyền.”Không vì người khác thì cũng vì sự tintưởng vô điều kiện ngày hôm qua của ngườiđàn ông kia, Lục Khánh Huyền là người phụnữ anh ta yêu mà, chẳng phải sao?Chẳng biết tại sao bỗng nhiên trong lòngcô lại dâng lên cảm giác buồn bực.“Cô Nhược Vũ, lên xe đi! Cô biết xe củacô Khánh Huyền rồi đấy.”Tiền Phong lạnh giọng nói, anh ta rất bộiphục năng lực khống chế tình hình của LụcKhánh Huyền, thật là không uổng phí côngsức, bọn họ quả thực đã bắt cóc được HạNhược Vũ.Hạ Nhược Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn leolên xe, Tiền Phong túm theo Lục KhánhHuyền lên cùng: “Cô Khánh Huyền, phiền côlái xe.”Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạchcủa Lục Khánh Huyền, xe lái rất nhanh,chẳng bao lâu đã đến đến một kho hàng ởngoại ô.“Khánh Huyền, đã xảy ra chuyện gì vậy,hai người quen nhau sao?”Hạ Nhược Vũ đè nhỏ giọng hỏi.Lục Khánh Huyền cũng nhỏ giọng trả lời:“Anh ta tên là Tiền Phong, là nhân viên củacông ty chúng tôi.”“Cô Nhược Vũ muốn biết gì thì cứ trựctiếp hỏi tôi là được.”Đôi mắt của Tiền Phong đỏ ngầu, anh tangồi ở ghế sau lạnh lùng nói, sau khi đi đếnbước này, tất cả những do dự và căng thẳnglúc trước đều đã không còn, bây giờ tronglòng cậu ta chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đólà trả thù.“Tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi?”Hạ Nhược Vũ hỏi một cách không hoảnghốt là mấy.“Bởi vì tôi muốn trả thù! Người phụ nữcủa Mạc Du Hải nhất định phải chết!”Tiền Phong trả lời một câu, sau đó ngậmmiệng không nói chuyện nữa.Thế nên kể cả là vợ hiện giờ hay là bạngái cũ của Mạc Du Hải thì anh ta cũng khôngcó ý định buông tha, len lén nhìn Lục KhánhHuyền đang lái xe, cô ta vậy mà chẳng có xíungạc nhiên nào.Thật là kỳ lạ.Trong xe lặng ngắt như tờ, xe đỗ lại trướccửa của một nhà kho bỏ hoang, Tiền Phonggiương súng lên, ý bảo các cô xuống xe.Tiền Phong lần đầu tiên đến đây, sau khixuống xe anh ta phóng mắt quan sát xungquanh, nơi này đã bỏ hoang rất lâu, cỏ hoangcao bằng nửa người khẽ đung đưa theo gió,có thể dùng hai từ hoang vu và cũ nát đểhình dung về nơi này.Hạ Nhược Vũ đi phía trước, Lục KhánhHuyền đi phía sau, cô ta thỉnh thoảng liếcmắt quan sát, dường như là đang chờ đợiđiều gì đấy.Tiền Phong đi sau cùng, một cơn gió thổiqua, thổi bay một mảnh bụi mù.Bụi bay vào mắt, Tiền Phong theo bảnnăng dụi mắt hai cái, sau khi khôi phục lại thịlực thì phát hiện bên cạnh bản thân có thêmmột người.Tiền Phong sợ hãi chuyển hướng nòngsúng, bỗng nhiên cổ tay lại nhói lên đau đớn,thì ra người nọ dùng chân đá trúng cổ tayanh ta, khẩu súng bị đá văng ra ngoài.Người đến chính là Mạc Du Hải.Mặt Mạc Du Hải lạnh như đóng băng, đábay súng của Tiền Phong, lại dùng một nắm†ay đấm văng anh ta. Mạc Du Hải trực tiếplướt qua Lục Khánh Huyền, bá đạo dang tayôm Hạ Nhược vũ vào trong lòng.“Có bị dọa sợ không?”Giọng nói của Mạc Du Hải dịu dàng, ánhmắt tràn đầy quan tâm.“Tôi không sao, anh không cần lo.”Hạ Nhược Vũ không giấy giụa cũngkhông có cảm giác tim đập nhanh, cô trả lờimột cách khá là bình tĩnh, thế nhưng thực ratrong lòng đang căng thẳng muốn chết.Hai tròng mắt của Lục Khánh Huyền trợntròn, hành động không đếm xỉa gì của Mạc Du Hải khiến cho cô ta cảm thấy lòng tựtrọng của bản thân bị tổn thương sâu sắc.Tiền Phong vùng vẫy đứng lên, cậu tanhặt lấy khẩu súng, căn răng nghiến lợi nhắmthẳng vào Mạc Du Hải.“Cẩn thận!”Cơ hội mình chờ đợi đã lâu cuối cùngcũng xuất hiện, Lục Khánh Huyền cắn răng,dũng cảm quên mình lao tới trước mặt MạcDu Hải, dang hai cánh tay ra.Động tác này càng khiến Tiền Phonghoảng sợ và căng thẳng hơn, nòng súng lạigiơ cao một chút, tiếng súng vang lên, viênđạn sượt qua bả vai của Lục Khánh Huyềnbay đi.Lục Khánh Huyền cảm giác vô cùng đauđớn, cứ thế ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trongđầu chính là kế hoạch cuối cùng cũng thành công rồi.“Khánh Huyền!”Mạc Du Hải buông Hạ Nhược Vũ ra, ômlấy Lục Khánh Huyền sắp sửa ngã xuống.Tiền Phong cũng cũng hãi hùng khiếpvía, cậu ta vẫn còn một chút nhân tính, saukhi ngộ thương Lục Khánh Huyền thì cậu tađã hoàn toàn mất đi dũng khí rồi. Lần đầutiên nổ súng khiến cho người có tính cáchyếu đuối như cậu ta chỉ muốn lập tức chạytrốn, cậu ta ném súng đi, quay đầu chui vàobụi cỏ.

Chương 55