Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 94

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 94: Rút ra liền trở nên vô tìnhRõ ràng Mạc Du Hải người đã vấtvả cả một đêm nhưng lại không ngủngay lập tức, mà đứng dậy đi ra bancông châm một điếu thuốc rồi bắt đầunhả ra những vòng khói.Bạn đang đọc tại truyen.one Vòng khói màuxám từ từ bay lên khiến cho nét mặt anhtrông mơ hồ vào lúc này.Một lúc lâu sau, anh ấn đầu mẩuthuốc lá đã cháy hết vào gạt tàn vớisắc mặt nặng nề, mãi đến bây giờ anhvẫn nhớ như in tâm trạng đầy lo lắngkhi biết cô đã xảy ra chuyện, khiến anhlần đầu tiên biết được thế nào là hoảnghốt.May là anh đã phản ứng kịp thờiviệc làm đầu tiên chính là nhờ ngườitra ra vị trí của cô, rồi trực tiếp dẫnngười lao đến mới có thể kịp thời cứungười như vậy.Nhưng vẫn để cô bị người ta bỏthuốc, đây cũng là lý do tại sao anhkhông ngủ được.Khi đó phản ứng của anh có thểnhanh hơn một chút thì tốt rồi.Đống chăn căng phồng ở trêngiường vẫn còn đang nhúc nhích ở đó,dường như cô ngủ không được ngon.Mạc Du Hải không đứng ở bancông nữa mà xoay người quay trở lạigiường, vươn cánh tay dài ra dễ dàngbế người lên rồi ôm vào trong lòng.Như thể cảm nhận được điều gì đó nênHạ Nhược Vũ không ngừng cọ đầu, cốtìm một nơi thoải mái để ngủ.Một giấc này của cô ngủ đến bagiờ chiều, cô nhìn lên trần nhà với đôimắt hơi thẫn thờ.Bạn đang đọc tại truyen.one“Em tỉnh rồi à?”Hạ Nhược Vũ nhìn sang nơi phát racâu hỏi, dáng người cao ráo của MạcDu Hải đứng cách đó không xa. Trongđầu cô không ngừng hiện lên nhữnghình ảnh khó mà miêu tả, sau đó lặnglẽ quay đầu sang một bên.Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng,người phụ nữ không biết xấu hổ quấnlấy anh đòi hỏi không ngừng đó thật sựkhông phải là cô.Ảo giác, đó nhất định là ảo giác.“Em còn không dậy thì tôi đi đây”Mạc Du Hải biết cô đã tỉnh rồi.Hạ Nhược Vũ cử động một chút cơthể, nhạy cảm nghe thấy được mộttiếng “Rắc” yếu ớt từ trên thắt lưng củamình, eo của cô sắp gãy rồi chứ đừngnói đến phía dưới của cô đã gần như têđại.Nhất là nơi khó nói không cần nghĩcũng biết nơi đó chắc chắn bị rách rồi.“Thuốc mỡ đặt ở trên đầu giườngem dậy thì tự mình bôi đi. Ngày bôi hailượt sáng và tối đừng có động vàonước, anh còn có một ca mổ nữa nênđi trước đây, sẽ có người trả phònggiúp em vì vậy không cần phải bậntâm. Một lát nữa em nghỉ ngơi đủ thìkêu chú Lý tới đón em”Mạc Du Hải biết cô xấu hổ nêncũng không ép cô phải dậy ngay màchỉ thản nhiên dặn dò.Hạ Nhược Vũ vốn muốn giả vờ ngủkhông để ý tới nhưng nghĩ đến còn cómột chuyện chưa có nói với anh. Côvừa mở miệng giọng nói đã khản đặcnhư vịt đực: “Mạc Du Hải anh đợi mộtchút, tôi có chuyện muốn nói với anh”Mạc Du Hải vừa định đi ra ngoài,bước chân hơi dừng lại một chút rồixoay người nhìn về phía cô gái nhỏđang thẹn thùng không dám nhìnthẳng vào anh sau đó nhướng mày:“Có chuyện gì sao?”“Hôm qua ba tôi tìm em nóichuyện, hôm nay tôi phải dọn về đósống” Cô khẽ ho mấy tiếng rồi nói.Ánh mắt của Mạc Du Hải chợt lóelên: “Không trở về đó sống thì sẽ nhưthế nào”“Ông ấy sẽ khóa thẻ của tôi” HạNhược Vũ vừa nghĩ tới điều đó đã cảmthấy đau lòng đến mức không thở nổi.Khóe miệng của Mạc Du Hải khẽgiật có chút nghẹn lời rồi lên tiếng nói:“Không phải anh đã đưa cho em mộttấm thẻ rồi sao?”“Tấm thẻ đó nhiều tiền quá nên tôingại” Cô lập tức nói mà hơi chột dạ.Ngại à, không phải quẹt thẻ rất dứtkhoát hay sao? Mạc Du Hải không cóvạch trần ý tưởng nho nhỏ của cô: “Emcứ cầm lấy tùy tiện tiêu đi”Anh không quan tâm đến một chúttiền này đâu.Trong thoáng chốc đôi mắt của HạNhược Vũ lấp lánh ánh sao sau đó lạisuy nghĩ một chút rồi ủ rũ nói: “Khôngphải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng khôngbiết tại sao ba em không muốn tôi cóliên quan gì đến nhà anh. Anh khôngnói mà ba tôi cũng không kể nênđương nhiên tôi chỉ có thể nghe lời củaba tôi thôi”Những lời này của cô cũng có mấyphần thăm dò, trong lòng thực sự rất tòmò liệu hai gia đình họ có phải trướcđây có ân oán từ trước hay không, haycô mới là người con gái thất lạc baonăm của nhà họ Mạc.Nghĩ đến đây Hạ Nhược Vũ lập tứclắc đầu nguầy nguậy. Không, không,không, nếu như vậy cô lên giường vớiMạc Du Hải có bị coi là loạn luân gì đóhay không?Mạc Du Hải không biết trong chiếcđầu nhỏ của cô đang suy nghĩ bậy bạgì chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em chorằng có thể sao?”Nhưng trong lòng anh lại có mộtsuy nghĩ khác chẳng lẽ Hạ Minh Viễnđã phát hiện được gì rồi sao. Khôngđược một lát nữa anh phải liên lạc vớiThiết Diện tìm hiểu tình hình bên đó.“Vậy thì buổi tối tôi sẽ chuyển vềsống ở đó nhé” Hạ Nhược Vũ nửa thậtnửa đùa nói muốn xem thử một chútphản ứng của Mạc Du Hải.Ai ngờ người đàn ông chỉ ậm ừmột tiếng: “Quay về ở mấy ngày cũngđược”“Anh đi đi” Tôi không muốn nhìnthấy anh nữa. Hạ Nhược Vũ suýt chútnữa bị anh chọc tức.Mạc Du Hải bật cười cũng khôngđể trong lòng rồi đẩy cửa rời khỏi nhântiện còn đóng cửa lại giúp cô.Bên trong ngay lập tức truyền đếntừng tiếng đập mạnh, anh chỉ biết lắcđầu đầy bất đắc dĩ.“Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong rồi”“Ừ” Mạc Du Hải bỗng chốc thayđổi vẻ mặt lạnh nhạt khi nói chuyện vớingười khác.Hạ Nhược Vũ vẫn đang tức giậnđập mạnh vào giường, cô biết Mạc DuHải không muốn cô quay lại nhà anhcòn rất mong chờ cô chuyển đi đểnhường chỗ cho người phụ nữ LụcKhánh Huyền kia.Hừ, đi thì đi ai không đi thì ngườiđó là con cún.Cô vừa mới di chuyển cơ thể mộtchút thì đã bị đau đến mức hét lên: “Eocủa tôi sắp gãy rồi”Liếc nhìn lọ thuốc mỡ đang nằmyên lặng trên chiếc tủ đầu giường, HạNhược Vũ vẫn đưa tay ra với lấy nếu côkhông bôi thuốc có lẽ mấy ngày nữacũng không xuống nổi giường.Sau khi bôi thuốc xong lấy điệnthoại ra vừa nhìn thì đã thấy bốn giờrồi, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của công†y và ba cô, Hàn Công Danh và Minh Thư.Kéo xuống phía dưới còn có cuộcgọi của số lạ khác nhưng cô khôngquan tâm đến.Nghĩ tới vẻ mặt tức giận của bamình trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ.Thật là muốn mạng cô mà.Hạ Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy từtrên giường rồi chuẩn bị một chút tâmlý cho mình, sâu đó hít sâu một hơi rồibấm gọi cho ba mình.Người bên kia rất nhanh đã bắtmáy, giọng nói nghiêm túc và lạnh lếotruyền tới: “Hạ Nhược Vũ rốt cuộc conđang ở đâu vậy mà mỗi ngày đềukhông chịu đi làm, cả ngày không biếtđang giở trò quỷ gì nữa?”Những lời này được coi là khónghe mà ba cô nói với cô, Hạ NhượcVũ lập tức cố nén lại lửa giận tronglòng rồi cẩn thận lấy lòng: “Ba à, conkhông được khỏe nên đến bệnh việnmột chuyến bây giờ vẫn chưa ra đâu, vìvậy không có giở trò quỷ gì hết.”Cô chỉ là lăn giường với người kháccả đêm mà thôi.Hạ Minh Viễn nghe thấy cô bị ốm,giọng điệu bỗng dịu đi đôi chút: “Ốmcũng không biết gọi điện về nhà à,trong mắt con còn có ba mẹ này nữahay không hả?”“Ba con biết sai rồi, con chỉ làkhông muốn hai người phải lo lắng chocon mà thôi.”Thấy thái độ nhận lỗi chân thànhcủa cô, Hạ Minh Viễn cũng không lạiquở trách cô nữa: “Tại sao không ngheđiện thoại?”Bạn đang đọc tại truyen.one“Có lẽ là để trong túi xách nênkhông nghe thấy” Hạ Nhược Vũ thầmnói lời xin lỗi trong lòng với ba mình, côcũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói dối.“Tối nay khi nào thì con dọn vềvậy?”“Con chắc chắn sẽ về trước bữatối” Lần này cô không muốn trở vềcũng không được.Nghe cô nói sẽ quay trở lại HạMinh Viễn lại dặn dò thêm mới câu rồimới cúp máy.Hạ Nhược Vũ nhìn di động màkhông ngừng thở dài thườn thượt, chếtrồi cô sắp quen việc nói dối rồi đều tạitên khốn Mạc Du Hải kia.Không chừng cô chân trước vừamới rời khỏi thì chân sau anh ta đã dẫnphụ nữ quay lại rồi.Tối qua hai người vẫn còn mặnnồng cả đêm, hôm nay anh rút ra liềntrở nên vô tình. Quả thật chính là tênbội tình bạc nghĩa.Tuy trong lòng cô cũng biết nhữngsuy nghĩ nhảm nhí này hoàn toànkhông có căn cứ nhưng thái độ dửngdưng của anh lại càng khiến cô tứcgiận.Còn những cuộc gọi nhỡ khác côkhông màng tới.

Chương 94: Rút ra liền trở nên vô tình

Rõ ràng Mạc Du Hải người đã vất

vả cả một đêm nhưng lại không ngủ

ngay lập tức, mà đứng dậy đi ra ban

công châm một điếu thuốc rồi bắt đầu

nhả ra những vòng khói.

Bạn đang đọc tại truyen.one Vòng khói màu

xám từ từ bay lên khiến cho nét mặt anh

trông mơ hồ vào lúc này.

Một lúc lâu sau, anh ấn đầu mẩu

thuốc lá đã cháy hết vào gạt tàn với

sắc mặt nặng nề, mãi đến bây giờ anh

vẫn nhớ như in tâm trạng đầy lo lắng

khi biết cô đã xảy ra chuyện, khiến anh

lần đầu tiên biết được thế nào là hoảng

hốt.

May là anh đã phản ứng kịp thời

việc làm đầu tiên chính là nhờ người

tra ra vị trí của cô, rồi trực tiếp dẫn

người lao đến mới có thể kịp thời cứu

người như vậy.

Nhưng vẫn để cô bị người ta bỏ

thuốc, đây cũng là lý do tại sao anh

không ngủ được.

Khi đó phản ứng của anh có thể

nhanh hơn một chút thì tốt rồi.

Đống chăn căng phồng ở trên

giường vẫn còn đang nhúc nhích ở đó,

dường như cô ngủ không được ngon.

Mạc Du Hải không đứng ở ban

công nữa mà xoay người quay trở lại

giường, vươn cánh tay dài ra dễ dàng

bế người lên rồi ôm vào trong lòng.

Như thể cảm nhận được điều gì đó nên

Hạ Nhược Vũ không ngừng cọ đầu, cố

tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Một giấc này của cô ngủ đến ba

giờ chiều, cô nhìn lên trần nhà với đôi

mắt hơi thẫn thờ.

Bạn đang đọc tại truyen.one

“Em tỉnh rồi à?”

Hạ Nhược Vũ nhìn sang nơi phát ra

câu hỏi, dáng người cao ráo của Mạc

Du Hải đứng cách đó không xa. Trong

đầu cô không ngừng hiện lên những

hình ảnh khó mà miêu tả, sau đó lặng

lẽ quay đầu sang một bên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng,

người phụ nữ không biết xấu hổ quấn

lấy anh đòi hỏi không ngừng đó thật sự

không phải là cô.

Ảo giác, đó nhất định là ảo giác.

“Em còn không dậy thì tôi đi đây”

Mạc Du Hải biết cô đã tỉnh rồi.

Hạ Nhược Vũ cử động một chút cơ

thể, nhạy cảm nghe thấy được một

tiếng “Rắc” yếu ớt từ trên thắt lưng của

mình, eo của cô sắp gãy rồi chứ đừng

nói đến phía dưới của cô đã gần như tê

đại.

Nhất là nơi khó nói không cần nghĩ

cũng biết nơi đó chắc chắn bị rách rồi.

“Thuốc mỡ đặt ở trên đầu giường

em dậy thì tự mình bôi đi. Ngày bôi hai

lượt sáng và tối đừng có động vào

nước, anh còn có một ca mổ nữa nên

đi trước đây, sẽ có người trả phòng

giúp em vì vậy không cần phải bận

tâm. Một lát nữa em nghỉ ngơi đủ thì

kêu chú Lý tới đón em”

Mạc Du Hải biết cô xấu hổ nên

cũng không ép cô phải dậy ngay mà

chỉ thản nhiên dặn dò.

Hạ Nhược Vũ vốn muốn giả vờ ngủ

không để ý tới nhưng nghĩ đến còn có

một chuyện chưa có nói với anh. Cô

vừa mở miệng giọng nói đã khản đặc

như vịt đực: “Mạc Du Hải anh đợi một

chút, tôi có chuyện muốn nói với anh”

Mạc Du Hải vừa định đi ra ngoài,

bước chân hơi dừng lại một chút rồi

xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ

đang thẹn thùng không dám nhìn

thẳng vào anh sau đó nhướng mày:

“Có chuyện gì sao?”

“Hôm qua ba tôi tìm em nói

chuyện, hôm nay tôi phải dọn về đó

sống” Cô khẽ ho mấy tiếng rồi nói.

Ánh mắt của Mạc Du Hải chợt lóe

lên: “Không trở về đó sống thì sẽ như

thế nào”

“Ông ấy sẽ khóa thẻ của tôi” Hạ

Nhược Vũ vừa nghĩ tới điều đó đã cảm

thấy đau lòng đến mức không thở nổi.

Khóe miệng của Mạc Du Hải khẽ

giật có chút nghẹn lời rồi lên tiếng nói:

“Không phải anh đã đưa cho em một

tấm thẻ rồi sao?”

“Tấm thẻ đó nhiều tiền quá nên tôi

ngại” Cô lập tức nói mà hơi chột dạ.

Ngại à, không phải quẹt thẻ rất dứt

khoát hay sao? Mạc Du Hải không có

vạch trần ý tưởng nho nhỏ của cô: “Em

cứ cầm lấy tùy tiện tiêu đi”

Anh không quan tâm đến một chút

tiền này đâu.

Trong thoáng chốc đôi mắt của Hạ

Nhược Vũ lấp lánh ánh sao sau đó lại

suy nghĩ một chút rồi ủ rũ nói: “Không

phải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng không

biết tại sao ba em không muốn tôi có

liên quan gì đến nhà anh. Anh không

nói mà ba tôi cũng không kể nên

đương nhiên tôi chỉ có thể nghe lời của

ba tôi thôi”

Những lời này của cô cũng có mấy

phần thăm dò, trong lòng thực sự rất tò

mò liệu hai gia đình họ có phải trước

đây có ân oán từ trước hay không, hay

cô mới là người con gái thất lạc bao

năm của nhà họ Mạc.

Nghĩ đến đây Hạ Nhược Vũ lập tức

lắc đầu nguầy nguậy. Không, không,

không, nếu như vậy cô lên giường với

Mạc Du Hải có bị coi là loạn luân gì đó

hay không?

Mạc Du Hải không biết trong chiếc

đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ bậy bạ

gì chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em cho

rằng có thể sao?”

Nhưng trong lòng anh lại có một

suy nghĩ khác chẳng lẽ Hạ Minh Viễn

đã phát hiện được gì rồi sao. Không

được một lát nữa anh phải liên lạc với

Thiết Diện tìm hiểu tình hình bên đó.

“Vậy thì buổi tối tôi sẽ chuyển về

sống ở đó nhé” Hạ Nhược Vũ nửa thật

nửa đùa nói muốn xem thử một chút

phản ứng của Mạc Du Hải.

Ai ngờ người đàn ông chỉ ậm ừ

một tiếng: “Quay về ở mấy ngày cũng

được”

“Anh đi đi” Tôi không muốn nhìn

thấy anh nữa. Hạ Nhược Vũ suýt chút

nữa bị anh chọc tức.

Mạc Du Hải bật cười cũng không

để trong lòng rồi đẩy cửa rời khỏi nhân

tiện còn đóng cửa lại giúp cô.

Bên trong ngay lập tức truyền đến

từng tiếng đập mạnh, anh chỉ biết lắc

đầu đầy bất đắc dĩ.

“Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong rồi”

“Ừ” Mạc Du Hải bỗng chốc thay

đổi vẻ mặt lạnh nhạt khi nói chuyện với

người khác.

Hạ Nhược Vũ vẫn đang tức giận

đập mạnh vào giường, cô biết Mạc Du

Hải không muốn cô quay lại nhà anh

còn rất mong chờ cô chuyển đi để

nhường chỗ cho người phụ nữ Lục

Khánh Huyền kia.

Hừ, đi thì đi ai không đi thì người

đó là con cún.

Cô vừa mới di chuyển cơ thể một

chút thì đã bị đau đến mức hét lên: “Eo

của tôi sắp gãy rồi”

Liếc nhìn lọ thuốc mỡ đang nằm

yên lặng trên chiếc tủ đầu giường, Hạ

Nhược Vũ vẫn đưa tay ra với lấy nếu cô

không bôi thuốc có lẽ mấy ngày nữa

cũng không xuống nổi giường.

Sau khi bôi thuốc xong lấy điện

thoại ra vừa nhìn thì đã thấy bốn giờ

rồi, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của công

†y và ba cô, Hàn Công Danh và Minh Thư.

Kéo xuống phía dưới còn có cuộc

gọi của số lạ khác nhưng cô không

quan tâm đến.

Nghĩ tới vẻ mặt tức giận của ba

mình trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ.

Thật là muốn mạng cô mà.

Hạ Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy từ

trên giường rồi chuẩn bị một chút tâm

lý cho mình, sâu đó hít sâu một hơi rồi

bấm gọi cho ba mình.

Người bên kia rất nhanh đã bắt

máy, giọng nói nghiêm túc và lạnh lếo

truyền tới: “Hạ Nhược Vũ rốt cuộc con

đang ở đâu vậy mà mỗi ngày đều

không chịu đi làm, cả ngày không biết

đang giở trò quỷ gì nữa?”

Những lời này được coi là khó

nghe mà ba cô nói với cô, Hạ Nhược

Vũ lập tức cố nén lại lửa giận trong

lòng rồi cẩn thận lấy lòng: “Ba à, con

không được khỏe nên đến bệnh viện

một chuyến bây giờ vẫn chưa ra đâu, vì

vậy không có giở trò quỷ gì hết.”

Cô chỉ là lăn giường với người khác

cả đêm mà thôi.

Hạ Minh Viễn nghe thấy cô bị ốm,

giọng điệu bỗng dịu đi đôi chút: “Ốm

cũng không biết gọi điện về nhà à,

trong mắt con còn có ba mẹ này nữa

hay không hả?”

“Ba con biết sai rồi, con chỉ là

không muốn hai người phải lo lắng cho

con mà thôi.”

Thấy thái độ nhận lỗi chân thành

của cô, Hạ Minh Viễn cũng không lại

quở trách cô nữa: “Tại sao không nghe

điện thoại?”

Bạn đang đọc tại truyen.one

“Có lẽ là để trong túi xách nên

không nghe thấy” Hạ Nhược Vũ thầm

nói lời xin lỗi trong lòng với ba mình, cô

cũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói dối.

“Tối nay khi nào thì con dọn về

vậy?”

“Con chắc chắn sẽ về trước bữa

tối” Lần này cô không muốn trở về

cũng không được.

Nghe cô nói sẽ quay trở lại Hạ

Minh Viễn lại dặn dò thêm mới câu rồi

mới cúp máy.

Hạ Nhược Vũ nhìn di động mà

không ngừng thở dài thườn thượt, chết

rồi cô sắp quen việc nói dối rồi đều tại

tên khốn Mạc Du Hải kia.

Không chừng cô chân trước vừa

mới rời khỏi thì chân sau anh ta đã dẫn

phụ nữ quay lại rồi.

Tối qua hai người vẫn còn mặn

nồng cả đêm, hôm nay anh rút ra liền

trở nên vô tình. Quả thật chính là tên

bội tình bạc nghĩa.

Tuy trong lòng cô cũng biết những

suy nghĩ nhảm nhí này hoàn toàn

không có căn cứ nhưng thái độ dửng

dưng của anh lại càng khiến cô tức

giận.

Còn những cuộc gọi nhỡ khác cô

không màng tới.

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 94: Rút ra liền trở nên vô tìnhRõ ràng Mạc Du Hải người đã vấtvả cả một đêm nhưng lại không ngủngay lập tức, mà đứng dậy đi ra bancông châm một điếu thuốc rồi bắt đầunhả ra những vòng khói.Bạn đang đọc tại truyen.one Vòng khói màuxám từ từ bay lên khiến cho nét mặt anhtrông mơ hồ vào lúc này.Một lúc lâu sau, anh ấn đầu mẩuthuốc lá đã cháy hết vào gạt tàn vớisắc mặt nặng nề, mãi đến bây giờ anhvẫn nhớ như in tâm trạng đầy lo lắngkhi biết cô đã xảy ra chuyện, khiến anhlần đầu tiên biết được thế nào là hoảnghốt.May là anh đã phản ứng kịp thờiviệc làm đầu tiên chính là nhờ ngườitra ra vị trí của cô, rồi trực tiếp dẫnngười lao đến mới có thể kịp thời cứungười như vậy.Nhưng vẫn để cô bị người ta bỏthuốc, đây cũng là lý do tại sao anhkhông ngủ được.Khi đó phản ứng của anh có thểnhanh hơn một chút thì tốt rồi.Đống chăn căng phồng ở trêngiường vẫn còn đang nhúc nhích ở đó,dường như cô ngủ không được ngon.Mạc Du Hải không đứng ở bancông nữa mà xoay người quay trở lạigiường, vươn cánh tay dài ra dễ dàngbế người lên rồi ôm vào trong lòng.Như thể cảm nhận được điều gì đó nênHạ Nhược Vũ không ngừng cọ đầu, cốtìm một nơi thoải mái để ngủ.Một giấc này của cô ngủ đến bagiờ chiều, cô nhìn lên trần nhà với đôimắt hơi thẫn thờ.Bạn đang đọc tại truyen.one“Em tỉnh rồi à?”Hạ Nhược Vũ nhìn sang nơi phát racâu hỏi, dáng người cao ráo của MạcDu Hải đứng cách đó không xa. Trongđầu cô không ngừng hiện lên nhữnghình ảnh khó mà miêu tả, sau đó lặnglẽ quay đầu sang một bên.Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng,người phụ nữ không biết xấu hổ quấnlấy anh đòi hỏi không ngừng đó thật sựkhông phải là cô.Ảo giác, đó nhất định là ảo giác.“Em còn không dậy thì tôi đi đây”Mạc Du Hải biết cô đã tỉnh rồi.Hạ Nhược Vũ cử động một chút cơthể, nhạy cảm nghe thấy được mộttiếng “Rắc” yếu ớt từ trên thắt lưng củamình, eo của cô sắp gãy rồi chứ đừngnói đến phía dưới của cô đã gần như têđại.Nhất là nơi khó nói không cần nghĩcũng biết nơi đó chắc chắn bị rách rồi.“Thuốc mỡ đặt ở trên đầu giườngem dậy thì tự mình bôi đi. Ngày bôi hailượt sáng và tối đừng có động vàonước, anh còn có một ca mổ nữa nênđi trước đây, sẽ có người trả phònggiúp em vì vậy không cần phải bậntâm. Một lát nữa em nghỉ ngơi đủ thìkêu chú Lý tới đón em”Mạc Du Hải biết cô xấu hổ nêncũng không ép cô phải dậy ngay màchỉ thản nhiên dặn dò.Hạ Nhược Vũ vốn muốn giả vờ ngủkhông để ý tới nhưng nghĩ đến còn cómột chuyện chưa có nói với anh. Côvừa mở miệng giọng nói đã khản đặcnhư vịt đực: “Mạc Du Hải anh đợi mộtchút, tôi có chuyện muốn nói với anh”Mạc Du Hải vừa định đi ra ngoài,bước chân hơi dừng lại một chút rồixoay người nhìn về phía cô gái nhỏđang thẹn thùng không dám nhìnthẳng vào anh sau đó nhướng mày:“Có chuyện gì sao?”“Hôm qua ba tôi tìm em nóichuyện, hôm nay tôi phải dọn về đósống” Cô khẽ ho mấy tiếng rồi nói.Ánh mắt của Mạc Du Hải chợt lóelên: “Không trở về đó sống thì sẽ nhưthế nào”“Ông ấy sẽ khóa thẻ của tôi” HạNhược Vũ vừa nghĩ tới điều đó đã cảmthấy đau lòng đến mức không thở nổi.Khóe miệng của Mạc Du Hải khẽgiật có chút nghẹn lời rồi lên tiếng nói:“Không phải anh đã đưa cho em mộttấm thẻ rồi sao?”“Tấm thẻ đó nhiều tiền quá nên tôingại” Cô lập tức nói mà hơi chột dạ.Ngại à, không phải quẹt thẻ rất dứtkhoát hay sao? Mạc Du Hải không cóvạch trần ý tưởng nho nhỏ của cô: “Emcứ cầm lấy tùy tiện tiêu đi”Anh không quan tâm đến một chúttiền này đâu.Trong thoáng chốc đôi mắt của HạNhược Vũ lấp lánh ánh sao sau đó lạisuy nghĩ một chút rồi ủ rũ nói: “Khôngphải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng khôngbiết tại sao ba em không muốn tôi cóliên quan gì đến nhà anh. Anh khôngnói mà ba tôi cũng không kể nênđương nhiên tôi chỉ có thể nghe lời củaba tôi thôi”Những lời này của cô cũng có mấyphần thăm dò, trong lòng thực sự rất tòmò liệu hai gia đình họ có phải trướcđây có ân oán từ trước hay không, haycô mới là người con gái thất lạc baonăm của nhà họ Mạc.Nghĩ đến đây Hạ Nhược Vũ lập tứclắc đầu nguầy nguậy. Không, không,không, nếu như vậy cô lên giường vớiMạc Du Hải có bị coi là loạn luân gì đóhay không?Mạc Du Hải không biết trong chiếcđầu nhỏ của cô đang suy nghĩ bậy bạgì chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em chorằng có thể sao?”Nhưng trong lòng anh lại có mộtsuy nghĩ khác chẳng lẽ Hạ Minh Viễnđã phát hiện được gì rồi sao. Khôngđược một lát nữa anh phải liên lạc vớiThiết Diện tìm hiểu tình hình bên đó.“Vậy thì buổi tối tôi sẽ chuyển vềsống ở đó nhé” Hạ Nhược Vũ nửa thậtnửa đùa nói muốn xem thử một chútphản ứng của Mạc Du Hải.Ai ngờ người đàn ông chỉ ậm ừmột tiếng: “Quay về ở mấy ngày cũngđược”“Anh đi đi” Tôi không muốn nhìnthấy anh nữa. Hạ Nhược Vũ suýt chútnữa bị anh chọc tức.Mạc Du Hải bật cười cũng khôngđể trong lòng rồi đẩy cửa rời khỏi nhântiện còn đóng cửa lại giúp cô.Bên trong ngay lập tức truyền đếntừng tiếng đập mạnh, anh chỉ biết lắcđầu đầy bất đắc dĩ.“Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong rồi”“Ừ” Mạc Du Hải bỗng chốc thayđổi vẻ mặt lạnh nhạt khi nói chuyện vớingười khác.Hạ Nhược Vũ vẫn đang tức giậnđập mạnh vào giường, cô biết Mạc DuHải không muốn cô quay lại nhà anhcòn rất mong chờ cô chuyển đi đểnhường chỗ cho người phụ nữ LụcKhánh Huyền kia.Hừ, đi thì đi ai không đi thì ngườiđó là con cún.Cô vừa mới di chuyển cơ thể mộtchút thì đã bị đau đến mức hét lên: “Eocủa tôi sắp gãy rồi”Liếc nhìn lọ thuốc mỡ đang nằmyên lặng trên chiếc tủ đầu giường, HạNhược Vũ vẫn đưa tay ra với lấy nếu côkhông bôi thuốc có lẽ mấy ngày nữacũng không xuống nổi giường.Sau khi bôi thuốc xong lấy điệnthoại ra vừa nhìn thì đã thấy bốn giờrồi, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của công†y và ba cô, Hàn Công Danh và Minh Thư.Kéo xuống phía dưới còn có cuộcgọi của số lạ khác nhưng cô khôngquan tâm đến.Nghĩ tới vẻ mặt tức giận của bamình trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ.Thật là muốn mạng cô mà.Hạ Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy từtrên giường rồi chuẩn bị một chút tâmlý cho mình, sâu đó hít sâu một hơi rồibấm gọi cho ba mình.Người bên kia rất nhanh đã bắtmáy, giọng nói nghiêm túc và lạnh lếotruyền tới: “Hạ Nhược Vũ rốt cuộc conđang ở đâu vậy mà mỗi ngày đềukhông chịu đi làm, cả ngày không biếtđang giở trò quỷ gì nữa?”Những lời này được coi là khónghe mà ba cô nói với cô, Hạ NhượcVũ lập tức cố nén lại lửa giận tronglòng rồi cẩn thận lấy lòng: “Ba à, conkhông được khỏe nên đến bệnh việnmột chuyến bây giờ vẫn chưa ra đâu, vìvậy không có giở trò quỷ gì hết.”Cô chỉ là lăn giường với người kháccả đêm mà thôi.Hạ Minh Viễn nghe thấy cô bị ốm,giọng điệu bỗng dịu đi đôi chút: “Ốmcũng không biết gọi điện về nhà à,trong mắt con còn có ba mẹ này nữahay không hả?”“Ba con biết sai rồi, con chỉ làkhông muốn hai người phải lo lắng chocon mà thôi.”Thấy thái độ nhận lỗi chân thànhcủa cô, Hạ Minh Viễn cũng không lạiquở trách cô nữa: “Tại sao không ngheđiện thoại?”Bạn đang đọc tại truyen.one“Có lẽ là để trong túi xách nênkhông nghe thấy” Hạ Nhược Vũ thầmnói lời xin lỗi trong lòng với ba mình, côcũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói dối.“Tối nay khi nào thì con dọn vềvậy?”“Con chắc chắn sẽ về trước bữatối” Lần này cô không muốn trở vềcũng không được.Nghe cô nói sẽ quay trở lại HạMinh Viễn lại dặn dò thêm mới câu rồimới cúp máy.Hạ Nhược Vũ nhìn di động màkhông ngừng thở dài thườn thượt, chếtrồi cô sắp quen việc nói dối rồi đều tạitên khốn Mạc Du Hải kia.Không chừng cô chân trước vừamới rời khỏi thì chân sau anh ta đã dẫnphụ nữ quay lại rồi.Tối qua hai người vẫn còn mặnnồng cả đêm, hôm nay anh rút ra liềntrở nên vô tình. Quả thật chính là tênbội tình bạc nghĩa.Tuy trong lòng cô cũng biết nhữngsuy nghĩ nhảm nhí này hoàn toànkhông có căn cứ nhưng thái độ dửngdưng của anh lại càng khiến cô tứcgiận.Còn những cuộc gọi nhỡ khác côkhông màng tới.

Chương 94