Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 100
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 100: Chiến trường của phụ nữQuả nhiên ngay giây tiếp theo,người đàn ông hỏi: “Mặt em bị saovậy?”“Là em vô tình đụng phải, khôngliên quan gì đến Nhược Vũ” Ánh mắtLục Khánh Huyền lóe lên, ngoài miệngnói rằng không liên quan gì đến HạNhược Vũ, thái độ lại giống như đangchỉ đích danh cô vậy.Ánh mắt Mạc Du Hải trầm xuống,nhìn thẳng Hạ Nhược Vũ: “Thật sao?”“Tôi làm đấy, có chuyện gì không?”Hạ Nhược Vũ thờ ơ đáp, đầu lưỡi ápvào má phải, cô vẫn còn đau đấy.Có thể vì cô khỏe hơn, Lục KhánhHuyền tát cô một cái tát này làm mặtcô đỏ lên, nhưng đỡ hơn khi cô ra tay,nửa khuôn mặt của Lục Khánh Huyềnđều sưng lên.Bạn đang đọc tại truyen.oneTính ra thì cô có lời hơn.Mạc Du Hải thấy cô dửng dưng,khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Tại saoem lại làm như vậy?”“Bởi vì…”Cô chưa kịp nói xong, Lục KhánhHuyền sợ cô nói ra lời, lập tức chặnngang: “Du Hải, đừng trách Nhược Vũ,là em đã gọi cô ấy tới, không biết đãnói câu nào khiến cô ấy không vui”Hạ Nhược Vũ không nói gì, đôi mắtcô mang theo ý cười nhìn Lục KhánhHuyền đang nép vào vòng tay củangười đàn ông. Lục Khánh Huyền chộtdạ tránh ánh mắt anh ta. Bàn tay nhỏbé của cô ta nắm chặt quần áo củangười đàn ông, giống như một con thỏtrắng nhỏ tội nghiệp.Người đàn ông ấy cũng rất nể mặt,cẩn thận che chở, nhìn từ xa hai ngườiđúng là “trời sinh một cặp”.“Lục Khánh Huyền, tôi đã hiểu ý côrồi, chúng ta cùng chờ xem”Hạ Nhược Vũ nói xong cũng khôngnhìn Mạc Du Hải, lướt qua bọn họ,nghênh ngang rời đi.“Du Hải, em đã làm gì sai sao?”Lục Khánh Huyền vui vẻ, như vậy DuHải nhất định sẽ tin cô ta.Mạc Du Hải gỡ tay cô ta khỏi quầnáo mình, ánh mắt anh ta sâu thẳm nhưnước, khiến người ta không thể nhìnthấu suy nghĩ lúc này: “Em chăm sóccho tốt, anh đi ra ngoài trước.”“Du Hải, anh đang trách em sao?”Lục Khánh Huyền túm lấy chéo áo anh†a, đáng thương nhìn anh ta.Mạc Du Hải mím môi, thản nhiênnói: “Hạ Nhược Vũ không phải ngườinhư vậy”Lục Khánh Huyền lập tức lộ ra vẻ bịthương, lui vê phía sau hai bước, trongmắt ầng ậc nước tỏ vẻ khó tin: “Ý anhlà em nói dối à?”Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ tìnhcảm hai người bao nhiêu năm còn kémHạ Nhược Vũ sao?Không, cô ta không cam lòng.“Không, anh chỉ mong em dưỡngbệnh cho tốt” Mạc Du Hải dịu đi khinhìn vẻ mặt cô ta như thể sẽ ngãxuống bất cứ lúc nào.Lục Khánh Huyền vẫn cảm thấykhông thể chấp nhận được, đột nhiêncảm thấy tức ngực, hoảng sợ thởkhông ra hơi, ôm ngực lảo đảo.“Khánh Huyền, em làm sao vậy?”Trong mắt Mạc Du Hải thoáng hiện lênmột tia căng thẳng, anh thuận tay ômlấy cô ta.Lục Khánh Huyền mềm nhữn ngãvào trong vòng tay anh, yếu ớt tái nhợtnói: “Em không sao, chỉ là em khó thởthôi”“Anh đưa em đi khám” Mạc Du HảiThâm trực tiếp bế người bước ra ngoài.Không nhìn thấy một tia thànhcông trong mắt phụ nữ.Hạ Nhược Vũ không đi xa, độtnhiên quay đầu lại như thể có ý thức,người đàn ông ôm người phụ nữ mỏngmanh trong tay vội vã đi về phía trướcđúng lúc nhìn thấy cô.Người đàn ông dường như có điềugì đó muốn nói, người phụ nữ trongngực anh hừ nhẹ, thu hút sự chú ý củaanh trở lại, anh liền nhanh chóng bướcđi không dừng lại.Cô không bỏ lỡ sự đắc ý trong mắtLục Khánh Huyền.Một lúc lâu sau, Hạ Nhược Vũ khẽcười, chậm rãi bước xuống lầu, bềngoài nhìn như không sao cả ẩn giấumột trái tim mong manh nhạy cảm.Vất vả lắm trái tim mới mở ra mộtkhe hở, giờ nó lại lần nữa đóng chặt trởlại, thậm chí còn thêm một bức tườngsắc nhọn bên ngoài.Cô về công ty coi như không cóchuyện gì, nên đi làm thì đi làm, nênlàm việc thì làm việc.Nhưng với tư cách là trợ lý của HạNhược Vũ, An Nguyên cảm thấy hoảngsợ trong lòng: “Quản lý, chị làm saovậy?”Chưa kể khối lượng công việc ngàycàng nhiều, một sai sót nhỏ liền mắngngười ta máu chó đầy đầu, cô ta cũngchẳng khá hơn là bao.“Sao, có ý kiến gì không?” HạNhược Vũ cau mày.An Nguyên lập tức thu mình lại,thành thật ra ngoài làm việc.Một buổi chiều, Hạ Nhược Vũ đangở chế độ làm việc điên cuồng. Hạ MinhViễn qua đây kiểm tra mấy lần đều gậtđầu hài lòng, còn dặn cô đừng làm việcquá sức.Tan tầm, Hạ Nhược Vũ đi về nhà,cô đụng một người ở chỗ rẽ, cô nhìnthẳng đi về phía trước.“Cô ấy bị bệnh” Mạc Du Hải nhìnbóng lưng cô nói.Hạ Nhược Vũ vốn dĩ muốn cứ đinhư vậy, nhưng càng nghĩ càng khôngthoải mái, cô quay người bước lại: “Vậythì sao? Mắc mớ gì đến tôi, anh còngiải thích cái gì với tôi?”“Em bình tĩnh đi”Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt hùng hổcủa cô, khẽ cau mày: “Em cũng đánhcô ấy, còn chưa nguôi giận à ?”Hạ Nhược Vũ cười khoa trương:“Mạc Du Hải, anh có nhầm không vậy?Nếu tôi đánh cô ta thì tôi nên bình tĩnhlại. Anh có biết là cô ta khiêu khích tôitrước, nên đó mới xứng đáng.”Hóa ra là anh đang yêu cầu một lờigiải thích cho Lục Khánh Huyền.Cô biết là không nên quan tâm,nhưng trái tim chết tiệt này mất kiểmsoát, vẫn đau lắm.Bạn đang đọc tại truyen.one“Sức khỏe cô ấy không tốt, khôngthể quá kích động” Anh không thích vẻmặt lúc này của Hạ Nhược Vũ.Cho nên cô ta đáng được bỏ qua,còn cô phải chịu trách nhiệm? Nhìn côgiống nữ hiệp quá à? Cô đáng phảichịu trách nhiệm sao?Hạ Nhược Vũ tức giận nở nụ cười,ánh mắt có chút đau: “Mạc Du Hải, tôikhông muốn nghe chuyện của cácngười. À, đúng rồi, đừng trách tôikhông nhắc nhở anh, ngày mai gặp lạiở Cục dân chính”Loại kết hôn ngầm không ra ánhsáng này, cô chịu đủ rồi. Dựa vào cái gìmột cô chủ khuê các như cô qua tay lạibiến thành hàng đã sài rồi, còn bị sỉnhục như vậy.“Đừng làm loạn” Mạc Du Hải trầmgiọng nói.Thì ra ở trong mắt anh, cô nói lyhôn chỉ là để vì làm loạn?Hạ Nhược Vũ không biết trong lònglà cảm giác gì, cô chỉ muốn người đànông trước mặt nổ tung: “Tôi nháo emgái anh. Bà đây không làm, anh muốnlàm gì?”Cô nói xong tức giận đùng đùngxoay người chuẩn bị rời đi.Cô còn chưa đi được hai bước thìcổ tay đã bị người kéo lại: “Theo anhtrở về”Trên đường người đến người đi,anh không muốn giải thích ở đây.Hạ Nhược Vũ dùng sức muốn hấttay anh ta ra, nhưng bàn tay của MạcDu Hải giống như đang mọc ra trênngười cô, dù thế nào cô cũng khôngthể bỏ được, cô chỉ có thể tức giậnmắng: “Anh cút đi, tôi không muốn chơitrò chơi nhàm chán này nữa. Cuộc hônnhân này, chúng ta đã định phải ly hôn”Nghe nói cô muốn ly hôn, sắc mặtMộ Nhiễm lập tức trở nên âm u: “Em bịlàm sao vậy?”“Mạc Du Hải, anh là một tên khốn,một tên cặn bã.” Hạ Nhược Vũ bộcphát mọi uất ức trong lòng.Từ hôm qua cô về, Mạc Du Hảikhông nói lời nào, hôm nay lại bị LụcKhánh Huyền lợi dụng, cô đã bị ăn mộtcái tát, cô không cảm thấy tủi thân,nhưng anh còn chạy tới giải thích thaycô ta, làm như vậy sao cô có thể nhịnđược nữa.“Nhược Vũ, em có cần anh giúpkhông?”Một giọng nam trong trẻo cất lênHạ Nhược Vũ không biết vì saoDương Minh Đức đột nhiên xuất hiện,lúc này lại xuất hiện rất đúng lúc: “Tôikhông quen người này, anh mau đưatôi đi đi”
Chương 100: Chiến trường của phụ nữ
Quả nhiên ngay giây tiếp theo,
người đàn ông hỏi: “Mặt em bị sao
vậy?”
“Là em vô tình đụng phải, không
liên quan gì đến Nhược Vũ” Ánh mắt
Lục Khánh Huyền lóe lên, ngoài miệng
nói rằng không liên quan gì đến Hạ
Nhược Vũ, thái độ lại giống như đang
chỉ đích danh cô vậy.
Ánh mắt Mạc Du Hải trầm xuống,
nhìn thẳng Hạ Nhược Vũ: “Thật sao?”
“Tôi làm đấy, có chuyện gì không?”
Hạ Nhược Vũ thờ ơ đáp, đầu lưỡi áp
vào má phải, cô vẫn còn đau đấy.
Có thể vì cô khỏe hơn, Lục Khánh
Huyền tát cô một cái tát này làm mặt
cô đỏ lên, nhưng đỡ hơn khi cô ra tay,
nửa khuôn mặt của Lục Khánh Huyền
đều sưng lên.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tính ra thì cô có lời hơn.
Mạc Du Hải thấy cô dửng dưng,
khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Tại sao
em lại làm như vậy?”
“Bởi vì…”
Cô chưa kịp nói xong, Lục Khánh
Huyền sợ cô nói ra lời, lập tức chặn
ngang: “Du Hải, đừng trách Nhược Vũ,
là em đã gọi cô ấy tới, không biết đã
nói câu nào khiến cô ấy không vui”
Hạ Nhược Vũ không nói gì, đôi mắt
cô mang theo ý cười nhìn Lục Khánh
Huyền đang nép vào vòng tay của
người đàn ông. Lục Khánh Huyền chột
dạ tránh ánh mắt anh ta. Bàn tay nhỏ
bé của cô ta nắm chặt quần áo của
người đàn ông, giống như một con thỏ
trắng nhỏ tội nghiệp.
Người đàn ông ấy cũng rất nể mặt,
cẩn thận che chở, nhìn từ xa hai người
đúng là “trời sinh một cặp”.
“Lục Khánh Huyền, tôi đã hiểu ý cô
rồi, chúng ta cùng chờ xem”
Hạ Nhược Vũ nói xong cũng không
nhìn Mạc Du Hải, lướt qua bọn họ,
nghênh ngang rời đi.
“Du Hải, em đã làm gì sai sao?”
Lục Khánh Huyền vui vẻ, như vậy Du
Hải nhất định sẽ tin cô ta.
Mạc Du Hải gỡ tay cô ta khỏi quần
áo mình, ánh mắt anh ta sâu thẳm như
nước, khiến người ta không thể nhìn
thấu suy nghĩ lúc này: “Em chăm sóc
cho tốt, anh đi ra ngoài trước.”
“Du Hải, anh đang trách em sao?”
Lục Khánh Huyền túm lấy chéo áo anh
†a, đáng thương nhìn anh ta.
Mạc Du Hải mím môi, thản nhiên
nói: “Hạ Nhược Vũ không phải người
như vậy”
Lục Khánh Huyền lập tức lộ ra vẻ bị
thương, lui vê phía sau hai bước, trong
mắt ầng ậc nước tỏ vẻ khó tin: “Ý anh
là em nói dối à?”
Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ tình
cảm hai người bao nhiêu năm còn kém
Hạ Nhược Vũ sao?
Không, cô ta không cam lòng.
“Không, anh chỉ mong em dưỡng
bệnh cho tốt” Mạc Du Hải dịu đi khi
nhìn vẻ mặt cô ta như thể sẽ ngã
xuống bất cứ lúc nào.
Lục Khánh Huyền vẫn cảm thấy
không thể chấp nhận được, đột nhiên
cảm thấy tức ngực, hoảng sợ thở
không ra hơi, ôm ngực lảo đảo.
“Khánh Huyền, em làm sao vậy?”
Trong mắt Mạc Du Hải thoáng hiện lên
một tia căng thẳng, anh thuận tay ôm
lấy cô ta.
Lục Khánh Huyền mềm nhữn ngã
vào trong vòng tay anh, yếu ớt tái nhợt
nói: “Em không sao, chỉ là em khó thở
thôi”
“Anh đưa em đi khám” Mạc Du Hải
Thâm trực tiếp bế người bước ra ngoài.
Không nhìn thấy một tia thành
công trong mắt phụ nữ.
Hạ Nhược Vũ không đi xa, đột
nhiên quay đầu lại như thể có ý thức,
người đàn ông ôm người phụ nữ mỏng
manh trong tay vội vã đi về phía trước
đúng lúc nhìn thấy cô.
Người đàn ông dường như có điều
gì đó muốn nói, người phụ nữ trong
ngực anh hừ nhẹ, thu hút sự chú ý của
anh trở lại, anh liền nhanh chóng bước
đi không dừng lại.
Cô không bỏ lỡ sự đắc ý trong mắt
Lục Khánh Huyền.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhược Vũ khẽ
cười, chậm rãi bước xuống lầu, bề
ngoài nhìn như không sao cả ẩn giấu
một trái tim mong manh nhạy cảm.
Vất vả lắm trái tim mới mở ra một
khe hở, giờ nó lại lần nữa đóng chặt trở
lại, thậm chí còn thêm một bức tường
sắc nhọn bên ngoài.
Cô về công ty coi như không có
chuyện gì, nên đi làm thì đi làm, nên
làm việc thì làm việc.
Nhưng với tư cách là trợ lý của Hạ
Nhược Vũ, An Nguyên cảm thấy hoảng
sợ trong lòng: “Quản lý, chị làm sao
vậy?”
Chưa kể khối lượng công việc ngày
càng nhiều, một sai sót nhỏ liền mắng
người ta máu chó đầy đầu, cô ta cũng
chẳng khá hơn là bao.
“Sao, có ý kiến gì không?” Hạ
Nhược Vũ cau mày.
An Nguyên lập tức thu mình lại,
thành thật ra ngoài làm việc.
Một buổi chiều, Hạ Nhược Vũ đang
ở chế độ làm việc điên cuồng. Hạ Minh
Viễn qua đây kiểm tra mấy lần đều gật
đầu hài lòng, còn dặn cô đừng làm việc
quá sức.
Tan tầm, Hạ Nhược Vũ đi về nhà,
cô đụng một người ở chỗ rẽ, cô nhìn
thẳng đi về phía trước.
“Cô ấy bị bệnh” Mạc Du Hải nhìn
bóng lưng cô nói.
Hạ Nhược Vũ vốn dĩ muốn cứ đi
như vậy, nhưng càng nghĩ càng không
thoải mái, cô quay người bước lại: “Vậy
thì sao? Mắc mớ gì đến tôi, anh còn
giải thích cái gì với tôi?”
“Em bình tĩnh đi”
Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt hùng hổ
của cô, khẽ cau mày: “Em cũng đánh
cô ấy, còn chưa nguôi giận à ?”
Hạ Nhược Vũ cười khoa trương:
“Mạc Du Hải, anh có nhầm không vậy?
Nếu tôi đánh cô ta thì tôi nên bình tĩnh
lại. Anh có biết là cô ta khiêu khích tôi
trước, nên đó mới xứng đáng.”
Hóa ra là anh đang yêu cầu một lời
giải thích cho Lục Khánh Huyền.
Cô biết là không nên quan tâm,
nhưng trái tim chết tiệt này mất kiểm
soát, vẫn đau lắm.
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Sức khỏe cô ấy không tốt, không
thể quá kích động” Anh không thích vẻ
mặt lúc này của Hạ Nhược Vũ.
Cho nên cô ta đáng được bỏ qua,
còn cô phải chịu trách nhiệm? Nhìn cô
giống nữ hiệp quá à? Cô đáng phải
chịu trách nhiệm sao?
Hạ Nhược Vũ tức giận nở nụ cười,
ánh mắt có chút đau: “Mạc Du Hải, tôi
không muốn nghe chuyện của các
người. À, đúng rồi, đừng trách tôi
không nhắc nhở anh, ngày mai gặp lại
ở Cục dân chính”
Loại kết hôn ngầm không ra ánh
sáng này, cô chịu đủ rồi. Dựa vào cái gì
một cô chủ khuê các như cô qua tay lại
biến thành hàng đã sài rồi, còn bị sỉ
nhục như vậy.
“Đừng làm loạn” Mạc Du Hải trầm
giọng nói.
Thì ra ở trong mắt anh, cô nói ly
hôn chỉ là để vì làm loạn?
Hạ Nhược Vũ không biết trong lòng
là cảm giác gì, cô chỉ muốn người đàn
ông trước mặt nổ tung: “Tôi nháo em
gái anh. Bà đây không làm, anh muốn
làm gì?”
Cô nói xong tức giận đùng đùng
xoay người chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa đi được hai bước thì
cổ tay đã bị người kéo lại: “Theo anh
trở về”
Trên đường người đến người đi,
anh không muốn giải thích ở đây.
Hạ Nhược Vũ dùng sức muốn hất
tay anh ta ra, nhưng bàn tay của Mạc
Du Hải giống như đang mọc ra trên
người cô, dù thế nào cô cũng không
thể bỏ được, cô chỉ có thể tức giận
mắng: “Anh cút đi, tôi không muốn chơi
trò chơi nhàm chán này nữa. Cuộc hôn
nhân này, chúng ta đã định phải ly hôn”
Nghe nói cô muốn ly hôn, sắc mặt
Mộ Nhiễm lập tức trở nên âm u: “Em bị
làm sao vậy?”
“Mạc Du Hải, anh là một tên khốn,
một tên cặn bã.” Hạ Nhược Vũ bộc
phát mọi uất ức trong lòng.
Từ hôm qua cô về, Mạc Du Hải
không nói lời nào, hôm nay lại bị Lục
Khánh Huyền lợi dụng, cô đã bị ăn một
cái tát, cô không cảm thấy tủi thân,
nhưng anh còn chạy tới giải thích thay
cô ta, làm như vậy sao cô có thể nhịn
được nữa.
“Nhược Vũ, em có cần anh giúp
không?”
Một giọng nam trong trẻo cất lên
Hạ Nhược Vũ không biết vì sao
Dương Minh Đức đột nhiên xuất hiện,
lúc này lại xuất hiện rất đúng lúc: “Tôi
không quen người này, anh mau đưa
tôi đi đi”
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 100: Chiến trường của phụ nữQuả nhiên ngay giây tiếp theo,người đàn ông hỏi: “Mặt em bị saovậy?”“Là em vô tình đụng phải, khôngliên quan gì đến Nhược Vũ” Ánh mắtLục Khánh Huyền lóe lên, ngoài miệngnói rằng không liên quan gì đến HạNhược Vũ, thái độ lại giống như đangchỉ đích danh cô vậy.Ánh mắt Mạc Du Hải trầm xuống,nhìn thẳng Hạ Nhược Vũ: “Thật sao?”“Tôi làm đấy, có chuyện gì không?”Hạ Nhược Vũ thờ ơ đáp, đầu lưỡi ápvào má phải, cô vẫn còn đau đấy.Có thể vì cô khỏe hơn, Lục KhánhHuyền tát cô một cái tát này làm mặtcô đỏ lên, nhưng đỡ hơn khi cô ra tay,nửa khuôn mặt của Lục Khánh Huyềnđều sưng lên.Bạn đang đọc tại truyen.oneTính ra thì cô có lời hơn.Mạc Du Hải thấy cô dửng dưng,khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Tại saoem lại làm như vậy?”“Bởi vì…”Cô chưa kịp nói xong, Lục KhánhHuyền sợ cô nói ra lời, lập tức chặnngang: “Du Hải, đừng trách Nhược Vũ,là em đã gọi cô ấy tới, không biết đãnói câu nào khiến cô ấy không vui”Hạ Nhược Vũ không nói gì, đôi mắtcô mang theo ý cười nhìn Lục KhánhHuyền đang nép vào vòng tay củangười đàn ông. Lục Khánh Huyền chộtdạ tránh ánh mắt anh ta. Bàn tay nhỏbé của cô ta nắm chặt quần áo củangười đàn ông, giống như một con thỏtrắng nhỏ tội nghiệp.Người đàn ông ấy cũng rất nể mặt,cẩn thận che chở, nhìn từ xa hai ngườiđúng là “trời sinh một cặp”.“Lục Khánh Huyền, tôi đã hiểu ý côrồi, chúng ta cùng chờ xem”Hạ Nhược Vũ nói xong cũng khôngnhìn Mạc Du Hải, lướt qua bọn họ,nghênh ngang rời đi.“Du Hải, em đã làm gì sai sao?”Lục Khánh Huyền vui vẻ, như vậy DuHải nhất định sẽ tin cô ta.Mạc Du Hải gỡ tay cô ta khỏi quầnáo mình, ánh mắt anh ta sâu thẳm nhưnước, khiến người ta không thể nhìnthấu suy nghĩ lúc này: “Em chăm sóccho tốt, anh đi ra ngoài trước.”“Du Hải, anh đang trách em sao?”Lục Khánh Huyền túm lấy chéo áo anh†a, đáng thương nhìn anh ta.Mạc Du Hải mím môi, thản nhiênnói: “Hạ Nhược Vũ không phải ngườinhư vậy”Lục Khánh Huyền lập tức lộ ra vẻ bịthương, lui vê phía sau hai bước, trongmắt ầng ậc nước tỏ vẻ khó tin: “Ý anhlà em nói dối à?”Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ tìnhcảm hai người bao nhiêu năm còn kémHạ Nhược Vũ sao?Không, cô ta không cam lòng.“Không, anh chỉ mong em dưỡngbệnh cho tốt” Mạc Du Hải dịu đi khinhìn vẻ mặt cô ta như thể sẽ ngãxuống bất cứ lúc nào.Lục Khánh Huyền vẫn cảm thấykhông thể chấp nhận được, đột nhiêncảm thấy tức ngực, hoảng sợ thởkhông ra hơi, ôm ngực lảo đảo.“Khánh Huyền, em làm sao vậy?”Trong mắt Mạc Du Hải thoáng hiện lênmột tia căng thẳng, anh thuận tay ômlấy cô ta.Lục Khánh Huyền mềm nhữn ngãvào trong vòng tay anh, yếu ớt tái nhợtnói: “Em không sao, chỉ là em khó thởthôi”“Anh đưa em đi khám” Mạc Du HảiThâm trực tiếp bế người bước ra ngoài.Không nhìn thấy một tia thànhcông trong mắt phụ nữ.Hạ Nhược Vũ không đi xa, độtnhiên quay đầu lại như thể có ý thức,người đàn ông ôm người phụ nữ mỏngmanh trong tay vội vã đi về phía trướcđúng lúc nhìn thấy cô.Người đàn ông dường như có điềugì đó muốn nói, người phụ nữ trongngực anh hừ nhẹ, thu hút sự chú ý củaanh trở lại, anh liền nhanh chóng bướcđi không dừng lại.Cô không bỏ lỡ sự đắc ý trong mắtLục Khánh Huyền.Một lúc lâu sau, Hạ Nhược Vũ khẽcười, chậm rãi bước xuống lầu, bềngoài nhìn như không sao cả ẩn giấumột trái tim mong manh nhạy cảm.Vất vả lắm trái tim mới mở ra mộtkhe hở, giờ nó lại lần nữa đóng chặt trởlại, thậm chí còn thêm một bức tườngsắc nhọn bên ngoài.Cô về công ty coi như không cóchuyện gì, nên đi làm thì đi làm, nênlàm việc thì làm việc.Nhưng với tư cách là trợ lý của HạNhược Vũ, An Nguyên cảm thấy hoảngsợ trong lòng: “Quản lý, chị làm saovậy?”Chưa kể khối lượng công việc ngàycàng nhiều, một sai sót nhỏ liền mắngngười ta máu chó đầy đầu, cô ta cũngchẳng khá hơn là bao.“Sao, có ý kiến gì không?” HạNhược Vũ cau mày.An Nguyên lập tức thu mình lại,thành thật ra ngoài làm việc.Một buổi chiều, Hạ Nhược Vũ đangở chế độ làm việc điên cuồng. Hạ MinhViễn qua đây kiểm tra mấy lần đều gậtđầu hài lòng, còn dặn cô đừng làm việcquá sức.Tan tầm, Hạ Nhược Vũ đi về nhà,cô đụng một người ở chỗ rẽ, cô nhìnthẳng đi về phía trước.“Cô ấy bị bệnh” Mạc Du Hải nhìnbóng lưng cô nói.Hạ Nhược Vũ vốn dĩ muốn cứ đinhư vậy, nhưng càng nghĩ càng khôngthoải mái, cô quay người bước lại: “Vậythì sao? Mắc mớ gì đến tôi, anh còngiải thích cái gì với tôi?”“Em bình tĩnh đi”Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt hùng hổcủa cô, khẽ cau mày: “Em cũng đánhcô ấy, còn chưa nguôi giận à ?”Hạ Nhược Vũ cười khoa trương:“Mạc Du Hải, anh có nhầm không vậy?Nếu tôi đánh cô ta thì tôi nên bình tĩnhlại. Anh có biết là cô ta khiêu khích tôitrước, nên đó mới xứng đáng.”Hóa ra là anh đang yêu cầu một lờigiải thích cho Lục Khánh Huyền.Cô biết là không nên quan tâm,nhưng trái tim chết tiệt này mất kiểmsoát, vẫn đau lắm.Bạn đang đọc tại truyen.one“Sức khỏe cô ấy không tốt, khôngthể quá kích động” Anh không thích vẻmặt lúc này của Hạ Nhược Vũ.Cho nên cô ta đáng được bỏ qua,còn cô phải chịu trách nhiệm? Nhìn côgiống nữ hiệp quá à? Cô đáng phảichịu trách nhiệm sao?Hạ Nhược Vũ tức giận nở nụ cười,ánh mắt có chút đau: “Mạc Du Hải, tôikhông muốn nghe chuyện của cácngười. À, đúng rồi, đừng trách tôikhông nhắc nhở anh, ngày mai gặp lạiở Cục dân chính”Loại kết hôn ngầm không ra ánhsáng này, cô chịu đủ rồi. Dựa vào cái gìmột cô chủ khuê các như cô qua tay lạibiến thành hàng đã sài rồi, còn bị sỉnhục như vậy.“Đừng làm loạn” Mạc Du Hải trầmgiọng nói.Thì ra ở trong mắt anh, cô nói lyhôn chỉ là để vì làm loạn?Hạ Nhược Vũ không biết trong lònglà cảm giác gì, cô chỉ muốn người đànông trước mặt nổ tung: “Tôi nháo emgái anh. Bà đây không làm, anh muốnlàm gì?”Cô nói xong tức giận đùng đùngxoay người chuẩn bị rời đi.Cô còn chưa đi được hai bước thìcổ tay đã bị người kéo lại: “Theo anhtrở về”Trên đường người đến người đi,anh không muốn giải thích ở đây.Hạ Nhược Vũ dùng sức muốn hấttay anh ta ra, nhưng bàn tay của MạcDu Hải giống như đang mọc ra trênngười cô, dù thế nào cô cũng khôngthể bỏ được, cô chỉ có thể tức giậnmắng: “Anh cút đi, tôi không muốn chơitrò chơi nhàm chán này nữa. Cuộc hônnhân này, chúng ta đã định phải ly hôn”Nghe nói cô muốn ly hôn, sắc mặtMộ Nhiễm lập tức trở nên âm u: “Em bịlàm sao vậy?”“Mạc Du Hải, anh là một tên khốn,một tên cặn bã.” Hạ Nhược Vũ bộcphát mọi uất ức trong lòng.Từ hôm qua cô về, Mạc Du Hảikhông nói lời nào, hôm nay lại bị LụcKhánh Huyền lợi dụng, cô đã bị ăn mộtcái tát, cô không cảm thấy tủi thân,nhưng anh còn chạy tới giải thích thaycô ta, làm như vậy sao cô có thể nhịnđược nữa.“Nhược Vũ, em có cần anh giúpkhông?”Một giọng nam trong trẻo cất lênHạ Nhược Vũ không biết vì saoDương Minh Đức đột nhiên xuất hiện,lúc này lại xuất hiện rất đúng lúc: “Tôikhông quen người này, anh mau đưatôi đi đi”