Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 114

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 114: Ngã rẽ gặp được tình yêuLúc đầu Hạ Nhược Vũ không hiểu ýcâu nói của Lâm Minh Thư, cho đếnthật lâu sau cô mới hiểu được “đứacon duy nhất” có nghĩa là gì.“Hàn Công Danh, anh mù rồi à,không thấy Lâm Minh Thư không đidép sao, bây giờ cơ thể cô ấy còn yếu,nếu có gì sơ xuất, tôi sẽ cho anh đi ăncơm tù”Hàn Công Danh bị chửi, sắc mặt tốisầm lại, đứng bất động thật lâu: “HạNhược Vũ, không ngờ cô máu lạnh vôtình đến vậy”“Anh có thời gian ở đó nói nhảmmà không có thời gian ôm Lâm MinhThư ra à? Cô ấy mang thai con củaanh, bây giờ mấy rồi, chắc anh cũngđược thở phào nhẹ nhõm nhỉ”Hạ Nhược Vũ vốn đang cố néngiận, lúc này liền bộc phát: “Tôi nói choanh biết, cô ấy không truy cứu, tôi cũngsẽ tố anh cố ý đả thương người, anh cótin không?”Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô,Hàn Công Danh hết cách, đi qua kéoLâm Minh Thư lại, đẩy cô ta lêngiường: ‘Lâm Minh Thư, cô làm loạnđủ chưa? Nếu tôi mà mất việc, cô đừngmơ tôi sẽ nhìn đến cô”Một câu của anh ta khiến cho LâmMinh Thư lập tức sững người, khôngdám tin ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:“Rốt cuộc anh có lương tâm không thế,đó là con của chúng ta đấy!”“Mất thì mất, vốn cũng không nêntồn tại” Hàn Công Danh không để ýchút nào mà nói, việc đã đến nước nàycó bao biện cũng vô dụng, chỉ cần anh†a sau này làm ra thành tựu, anh ta tinHạ Nhược Vũ vẫn sẽ ngoan ngoãn trởvề bên cạnh mình.Lâm Minh Thư cảm giác như mìnhngã vào trong hố băng, thật sâu, thậtđâu, thế nhưng khi nhìn đến gương mặtanh tuấn kia, trái tim cô ta vẫn khôngcứng rắn được, bi thương che mặtkhóc nấc lên.Hạ Nhược Vũ thấy cảnh tượng nàythì trong lòng có cảm giác không nóilên lời, Hàn Công Danh đối xử với MinhThư như vậy, Minh Thư lại không quởtrách một câu.Đáng thương nhất vẫn là đứa trẻvẫn chưa thành hình kia, chỉ là thẻ bạctrói buộc Minh Thư vào tên đàn ôngnày.“Đi thôi” Trần Hạ Thu Phương võbả vai Hạ Nhược Vũ nói.Hạ Nhược Vũ gật đầu đi ra.Hàn Công Danh nhìn chằm chằmHạ Nhược Vũ một chút, trong lòng cuốicùng vẫn là có hơi bận tâm nên lựachọn ở lại.Ra khỏi cửa phòng bệnh, HạNhược Vũ cảm thấy trong tim mìnhnhư có một tảng đá đè nặng không rời,hai người im lặng đi ra ngoài.“Nhược Vũ, cậu không cần suynghĩ nhiều, đây đều là lựa chọn củaMinh Thư” Trần Hạ Thu Phương cũngkhông biết nên an ủi thế nào.Hạ Nhược Vũ cố gắng nở ra nụcười miễn cưỡng: “Tôi chỉ thấy khônghiểu, vì sao cô ấy không buông tay:“Rất nhiều chuyện không thể dùngtư duy bình thường để giải thích, đặcbiệt là tình cảm, một khi rơi vào thìkhông có cách nào thoát ra” Trần HạThư Phương có chút cảm thán nói.Hạ Nhược Vũ cúi đầu thì thào: “Vậy sao.Đọc full tại truyen.oneNếu quả thật như vậy, bây giờ dứtra còn kịp không, cô không muốn mìnhcũng lâm vào bước đường như MinhThư, ngay cả tự tôn của bản thân cũngvứt bỏ, cô vẫn là cô của lúc đầu sao?“Ai lúc còn trẻ mà chưa từng gặpqua tên đàn ông cặn bã chứ, tôi còntưởng đàn ông tốt trên đời này tươngđối nhiều” Trần Hạ Thu Phương là mộtngười thuộc trường phái tích cực.Hạ Nhược Vũ đang định nói tiếp thìmột bóng người nhỏ nhắn đi tới, vẻ mặtdịu dàng như một bé thỏ trắng thuầnkhiết: “Thu Phương, Nhược Vũ, haingười ở đây sao.”Nếu không phải Hạ Nhược Vũkhông mất trí nhớ, cô sẽ bắt đầu nghỉngờ người phụ nữ hung ác không thểtưởng tượng được ngày đó với ngườitrước mặt này có phải là cùng mộtngười không: “Lục Khánh Huyền, lại ranhảy nhót à”“..” Lục Khánh Huyền cứng đờ mặt,nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bìnhthường: “Nhược Vũ, cô còn tức giậnsao, ngày đó là do tôi xúc động.”“Ấy đừng, chúng ta tự biết tronglòng là được rồi” Hạ Nhược Vũ cũngkhông muốn phối hợp diễn kịch với côta, cho dù Lục Khánh Huyền có thểhiện ra vẻ hiền lương, dịu dàng cũngkhông che giấu được sự thật cô nhìnthấy ngày đó.Lục Khánh Huyền chính là ngườiđẹp lòng dạ rắn độc.Trần Hạ Thu Phương quan sát haingười một phen, không hiểu sao cô ấyngửi thấy mùi thù địch nồng đậm: “ChịKhánh Huyền, vết thương của chị tốt rồià?”“Đúng vậy, đã có thể xuất viện rồi,hôm nay tới kiểm tra lại” Lục KhánhHuyền dịu dàng nói, trong lòng oánchết Trần Hạ Thu Phương, nếu khôngphải trong công ty có mấy đồng nghiệptốt bụng nói cho cô ta biết công việccủa cô ta bị cố vấn mới tới cướp đi, côta còn không biết gì.Cô ta mà xuất viện muộn vài ngày,đoán chừng mạng lưới quan hệ mà côta tích lũy được đều bị chuyển hết sang†ay người khác.Vì vậy cho dù cơ thể vẫn còn chưathích ứng hoàn toàn, cô ta vẫn lựachọn xuất viện trở lại công việc.Nghĩ tới hai người vẫn chưa trả lờicâu hỏi của mình, cô ta hỏi lại lần nữa:“Thu Phương, sao đột nhiên lại đếnbệnh viện thế?”Cô ta biết Hạ Nhược Vũ chắc chắnsẽ không nói, trực tiếp hỏi Trần Hạ ThuPhương.Trần Hạ Thu Phương đang địnhnói, Hạ Nhược Vũ lại lên tiếng ngăn lại:“Tôi đau dạ dày, để Thu Phương tới lấythuốc giúp tôi, sao, không được à?”Hạ Nhược Vũ vừa nhìn đã biếtdụng ý của Lục Khánh Huyền, đơn giảnlà muốn hỏi thăm một vài thông tin từchỗ của Thu Phương. Nếu sơ suất lầnnày của Hàn Công Danh mà bị LụcKhánh Huyền bắt được thì chắc chắnsẽ bị đá ra khỏi Cảnh Minh.Không phải cô muốn giúp HànCông Danh.Mà là muốn bọn họ ở trong công tykiềm chế lẫn nhau, không ai chiếmđược điểm tốt.Bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại, Trần HạThu Phương cũng nhanh chóng phảnứng, mặc dù không rõ dụng ý củaNhược Vũ, vẫn thuận theo cô mà nói:“Đúng vậy, chị Khánh Huyền, Nhược Vũkhông thoải mái cho nên em theo côấy tới”Trong mắt Lục Khánh Huyền lóelên vẻ nghi ngờ, vừa rồi cô ta có cảmgiác Trần Hạ Thu Phương định nói gìđó, nếu không phải Hạ Nhược Vũ ngăncản thì đã nói ra rồi. Đúng là người phụnữ đáng ghét, luôn làm hỏng chuyệncủa mình.Đọc full tại truyen.oneTrên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo,cô ta nói: “Ra là vậy, dạ dày của NhượcVũ không tốt, nhất định phải chú ý.”Nghe lời quan tâm giả tạo của cô†a, Hạ Nhược Vũ ngoài cười nhưngtrong lòng thì không, gật đầu nói: “CôLục cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe,chẳng may tức giận mà bị bệnh thìcũng không tốt lành gì.”Cô đang ám chỉ lại việc ngày đóLục Khánh Huyền cố ý giả bệnh, MạcDu Hải có thể không phát hiện ra,nhưng cùng là phụ nữ, cô liếc mắt là cóthể nhận ra.“Nhược Vũ, cảm ơn cô quan tâm,tôi sẽ cố gắng chăm sóc sức khỏe chotốt” Lục Khánh Huyền cũng không thấyxấu hổ khi bị vạch trần, sắc mặt vẫnnhư thường.Trần Hạ Thu Phương đứng cạnhnghe thì hoang mang không hiểu gì,luôn cảm thấy trong lời nói của haingười có hàm ý gì đó, thế nhưng cônghe không hiểu một câu nào.“Thu Phương, chúng ta đi thôi,đừng làm trễ nải việc tái khám của côLục.” Hạ Nhược Vũ không muốn tiếpxúc với kẻ lòng dạ rắn rết như cô tanữa, chuẩn bị rời đi.Trần Hạ Thu Phương ừ hai tiếng.Ở góc rẽ đột nhiên xuất hiện mộtthân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi,bước chân nâng lên của Lục KhánhHuyền không tự chủ lui về, ánh mắt singốc nhìn người đàn ông đó.Cô ta cho là anh sẽ dừng lại trướcmặt mình, nhưng không ngờ anh lạitrực tiếp vòng qua bắt lấy tay ngườiphụ nữ kia.Trong lòng Lục Khánh Huyền trùngxuống, biết rõ sẽ đau lòng nhưng vẫnkhông nhịn được đi xem.©

Chương 114: Ngã rẽ gặp được tình yêu

Lúc đầu Hạ Nhược Vũ không hiểu ý

câu nói của Lâm Minh Thư, cho đến

thật lâu sau cô mới hiểu được “đứa

con duy nhất” có nghĩa là gì.

“Hàn Công Danh, anh mù rồi à,

không thấy Lâm Minh Thư không đi

dép sao, bây giờ cơ thể cô ấy còn yếu,

nếu có gì sơ xuất, tôi sẽ cho anh đi ăn

cơm tù”

Hàn Công Danh bị chửi, sắc mặt tối

sầm lại, đứng bất động thật lâu: “Hạ

Nhược Vũ, không ngờ cô máu lạnh vô

tình đến vậy”

“Anh có thời gian ở đó nói nhảm

mà không có thời gian ôm Lâm Minh

Thư ra à? Cô ấy mang thai con của

anh, bây giờ mấy rồi, chắc anh cũng

được thở phào nhẹ nhõm nhỉ”

Hạ Nhược Vũ vốn đang cố nén

giận, lúc này liền bộc phát: “Tôi nói cho

anh biết, cô ấy không truy cứu, tôi cũng

sẽ tố anh cố ý đả thương người, anh có

tin không?”

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô,

Hàn Công Danh hết cách, đi qua kéo

Lâm Minh Thư lại, đẩy cô ta lên

giường: ‘Lâm Minh Thư, cô làm loạn

đủ chưa? Nếu tôi mà mất việc, cô đừng

mơ tôi sẽ nhìn đến cô”

Một câu của anh ta khiến cho Lâm

Minh Thư lập tức sững người, không

dám tin ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:

“Rốt cuộc anh có lương tâm không thế,

đó là con của chúng ta đấy!”

“Mất thì mất, vốn cũng không nên

tồn tại” Hàn Công Danh không để ý

chút nào mà nói, việc đã đến nước này

có bao biện cũng vô dụng, chỉ cần anh

†a sau này làm ra thành tựu, anh ta tin

Hạ Nhược Vũ vẫn sẽ ngoan ngoãn trở

về bên cạnh mình.

Lâm Minh Thư cảm giác như mình

ngã vào trong hố băng, thật sâu, thật

đâu, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt

anh tuấn kia, trái tim cô ta vẫn không

cứng rắn được, bi thương che mặt

khóc nấc lên.

Hạ Nhược Vũ thấy cảnh tượng này

thì trong lòng có cảm giác không nói

lên lời, Hàn Công Danh đối xử với Minh

Thư như vậy, Minh Thư lại không quở

trách một câu.

Đáng thương nhất vẫn là đứa trẻ

vẫn chưa thành hình kia, chỉ là thẻ bạc

trói buộc Minh Thư vào tên đàn ông

này.

“Đi thôi” Trần Hạ Thu Phương võ

bả vai Hạ Nhược Vũ nói.

Hạ Nhược Vũ gật đầu đi ra.

Hàn Công Danh nhìn chằm chằm

Hạ Nhược Vũ một chút, trong lòng cuối

cùng vẫn là có hơi bận tâm nên lựa

chọn ở lại.

Ra khỏi cửa phòng bệnh, Hạ

Nhược Vũ cảm thấy trong tim mình

như có một tảng đá đè nặng không rời,

hai người im lặng đi ra ngoài.

“Nhược Vũ, cậu không cần suy

nghĩ nhiều, đây đều là lựa chọn của

Minh Thư” Trần Hạ Thu Phương cũng

không biết nên an ủi thế nào.

Hạ Nhược Vũ cố gắng nở ra nụ

cười miễn cưỡng: “Tôi chỉ thấy không

hiểu, vì sao cô ấy không buông tay:

“Rất nhiều chuyện không thể dùng

tư duy bình thường để giải thích, đặc

biệt là tình cảm, một khi rơi vào thì

không có cách nào thoát ra” Trần Hạ

Thư Phương có chút cảm thán nói.

Hạ Nhược Vũ cúi đầu thì thào: “Vậy sao.

Đọc full tại truyen.one

Nếu quả thật như vậy, bây giờ dứt

ra còn kịp không, cô không muốn mình

cũng lâm vào bước đường như Minh

Thư, ngay cả tự tôn của bản thân cũng

vứt bỏ, cô vẫn là cô của lúc đầu sao?

“Ai lúc còn trẻ mà chưa từng gặp

qua tên đàn ông cặn bã chứ, tôi còn

tưởng đàn ông tốt trên đời này tương

đối nhiều” Trần Hạ Thu Phương là một

người thuộc trường phái tích cực.

Hạ Nhược Vũ đang định nói tiếp thì

một bóng người nhỏ nhắn đi tới, vẻ mặt

dịu dàng như một bé thỏ trắng thuần

khiết: “Thu Phương, Nhược Vũ, hai

người ở đây sao.”

Nếu không phải Hạ Nhược Vũ

không mất trí nhớ, cô sẽ bắt đầu nghỉ

ngờ người phụ nữ hung ác không thể

tưởng tượng được ngày đó với người

trước mặt này có phải là cùng một

người không: “Lục Khánh Huyền, lại ra

nhảy nhót à”

“..” Lục Khánh Huyền cứng đờ mặt,

nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình

thường: “Nhược Vũ, cô còn tức giận

sao, ngày đó là do tôi xúc động.”

“Ấy đừng, chúng ta tự biết trong

lòng là được rồi” Hạ Nhược Vũ cũng

không muốn phối hợp diễn kịch với cô

ta, cho dù Lục Khánh Huyền có thể

hiện ra vẻ hiền lương, dịu dàng cũng

không che giấu được sự thật cô nhìn

thấy ngày đó.

Lục Khánh Huyền chính là người

đẹp lòng dạ rắn độc.

Trần Hạ Thu Phương quan sát hai

người một phen, không hiểu sao cô ấy

ngửi thấy mùi thù địch nồng đậm: “Chị

Khánh Huyền, vết thương của chị tốt rồi

à?”

“Đúng vậy, đã có thể xuất viện rồi,

hôm nay tới kiểm tra lại” Lục Khánh

Huyền dịu dàng nói, trong lòng oán

chết Trần Hạ Thu Phương, nếu không

phải trong công ty có mấy đồng nghiệp

tốt bụng nói cho cô ta biết công việc

của cô ta bị cố vấn mới tới cướp đi, cô

ta còn không biết gì.

Cô ta mà xuất viện muộn vài ngày,

đoán chừng mạng lưới quan hệ mà cô

ta tích lũy được đều bị chuyển hết sang

†ay người khác.

Vì vậy cho dù cơ thể vẫn còn chưa

thích ứng hoàn toàn, cô ta vẫn lựa

chọn xuất viện trở lại công việc.

Nghĩ tới hai người vẫn chưa trả lời

câu hỏi của mình, cô ta hỏi lại lần nữa:

“Thu Phương, sao đột nhiên lại đến

bệnh viện thế?”

Cô ta biết Hạ Nhược Vũ chắc chắn

sẽ không nói, trực tiếp hỏi Trần Hạ Thu

Phương.

Trần Hạ Thu Phương đang định

nói, Hạ Nhược Vũ lại lên tiếng ngăn lại:

“Tôi đau dạ dày, để Thu Phương tới lấy

thuốc giúp tôi, sao, không được à?”

Hạ Nhược Vũ vừa nhìn đã biết

dụng ý của Lục Khánh Huyền, đơn giản

là muốn hỏi thăm một vài thông tin từ

chỗ của Thu Phương. Nếu sơ suất lần

này của Hàn Công Danh mà bị Lục

Khánh Huyền bắt được thì chắc chắn

sẽ bị đá ra khỏi Cảnh Minh.

Không phải cô muốn giúp Hàn

Công Danh.

Mà là muốn bọn họ ở trong công ty

kiềm chế lẫn nhau, không ai chiếm

được điểm tốt.

Bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại, Trần Hạ

Thu Phương cũng nhanh chóng phản

ứng, mặc dù không rõ dụng ý của

Nhược Vũ, vẫn thuận theo cô mà nói:

“Đúng vậy, chị Khánh Huyền, Nhược Vũ

không thoải mái cho nên em theo cô

ấy tới”

Trong mắt Lục Khánh Huyền lóe

lên vẻ nghi ngờ, vừa rồi cô ta có cảm

giác Trần Hạ Thu Phương định nói gì

đó, nếu không phải Hạ Nhược Vũ ngăn

cản thì đã nói ra rồi. Đúng là người phụ

nữ đáng ghét, luôn làm hỏng chuyện

của mình.

Đọc full tại truyen.one

Trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo,

cô ta nói: “Ra là vậy, dạ dày của Nhược

Vũ không tốt, nhất định phải chú ý.”

Nghe lời quan tâm giả tạo của cô

†a, Hạ Nhược Vũ ngoài cười nhưng

trong lòng thì không, gật đầu nói: “Cô

Lục cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe,

chẳng may tức giận mà bị bệnh thì

cũng không tốt lành gì.”

Cô đang ám chỉ lại việc ngày đó

Lục Khánh Huyền cố ý giả bệnh, Mạc

Du Hải có thể không phát hiện ra,

nhưng cùng là phụ nữ, cô liếc mắt là có

thể nhận ra.

“Nhược Vũ, cảm ơn cô quan tâm,

tôi sẽ cố gắng chăm sóc sức khỏe cho

tốt” Lục Khánh Huyền cũng không thấy

xấu hổ khi bị vạch trần, sắc mặt vẫn

như thường.

Trần Hạ Thu Phương đứng cạnh

nghe thì hoang mang không hiểu gì,

luôn cảm thấy trong lời nói của hai

người có hàm ý gì đó, thế nhưng cô

nghe không hiểu một câu nào.

“Thu Phương, chúng ta đi thôi,

đừng làm trễ nải việc tái khám của cô

Lục.” Hạ Nhược Vũ không muốn tiếp

xúc với kẻ lòng dạ rắn rết như cô ta

nữa, chuẩn bị rời đi.

Trần Hạ Thu Phương ừ hai tiếng.

Ở góc rẽ đột nhiên xuất hiện một

thân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi,

bước chân nâng lên của Lục Khánh

Huyền không tự chủ lui về, ánh mắt si

ngốc nhìn người đàn ông đó.

Cô ta cho là anh sẽ dừng lại trước

mặt mình, nhưng không ngờ anh lại

trực tiếp vòng qua bắt lấy tay người

phụ nữ kia.

Trong lòng Lục Khánh Huyền trùng

xuống, biết rõ sẽ đau lòng nhưng vẫn

không nhịn được đi xem.

©

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 114: Ngã rẽ gặp được tình yêuLúc đầu Hạ Nhược Vũ không hiểu ýcâu nói của Lâm Minh Thư, cho đếnthật lâu sau cô mới hiểu được “đứacon duy nhất” có nghĩa là gì.“Hàn Công Danh, anh mù rồi à,không thấy Lâm Minh Thư không đidép sao, bây giờ cơ thể cô ấy còn yếu,nếu có gì sơ xuất, tôi sẽ cho anh đi ăncơm tù”Hàn Công Danh bị chửi, sắc mặt tốisầm lại, đứng bất động thật lâu: “HạNhược Vũ, không ngờ cô máu lạnh vôtình đến vậy”“Anh có thời gian ở đó nói nhảmmà không có thời gian ôm Lâm MinhThư ra à? Cô ấy mang thai con củaanh, bây giờ mấy rồi, chắc anh cũngđược thở phào nhẹ nhõm nhỉ”Hạ Nhược Vũ vốn đang cố néngiận, lúc này liền bộc phát: “Tôi nói choanh biết, cô ấy không truy cứu, tôi cũngsẽ tố anh cố ý đả thương người, anh cótin không?”Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô,Hàn Công Danh hết cách, đi qua kéoLâm Minh Thư lại, đẩy cô ta lêngiường: ‘Lâm Minh Thư, cô làm loạnđủ chưa? Nếu tôi mà mất việc, cô đừngmơ tôi sẽ nhìn đến cô”Một câu của anh ta khiến cho LâmMinh Thư lập tức sững người, khôngdám tin ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:“Rốt cuộc anh có lương tâm không thế,đó là con của chúng ta đấy!”“Mất thì mất, vốn cũng không nêntồn tại” Hàn Công Danh không để ýchút nào mà nói, việc đã đến nước nàycó bao biện cũng vô dụng, chỉ cần anh†a sau này làm ra thành tựu, anh ta tinHạ Nhược Vũ vẫn sẽ ngoan ngoãn trởvề bên cạnh mình.Lâm Minh Thư cảm giác như mìnhngã vào trong hố băng, thật sâu, thậtđâu, thế nhưng khi nhìn đến gương mặtanh tuấn kia, trái tim cô ta vẫn khôngcứng rắn được, bi thương che mặtkhóc nấc lên.Hạ Nhược Vũ thấy cảnh tượng nàythì trong lòng có cảm giác không nóilên lời, Hàn Công Danh đối xử với MinhThư như vậy, Minh Thư lại không quởtrách một câu.Đáng thương nhất vẫn là đứa trẻvẫn chưa thành hình kia, chỉ là thẻ bạctrói buộc Minh Thư vào tên đàn ôngnày.“Đi thôi” Trần Hạ Thu Phương võbả vai Hạ Nhược Vũ nói.Hạ Nhược Vũ gật đầu đi ra.Hàn Công Danh nhìn chằm chằmHạ Nhược Vũ một chút, trong lòng cuốicùng vẫn là có hơi bận tâm nên lựachọn ở lại.Ra khỏi cửa phòng bệnh, HạNhược Vũ cảm thấy trong tim mìnhnhư có một tảng đá đè nặng không rời,hai người im lặng đi ra ngoài.“Nhược Vũ, cậu không cần suynghĩ nhiều, đây đều là lựa chọn củaMinh Thư” Trần Hạ Thu Phương cũngkhông biết nên an ủi thế nào.Hạ Nhược Vũ cố gắng nở ra nụcười miễn cưỡng: “Tôi chỉ thấy khônghiểu, vì sao cô ấy không buông tay:“Rất nhiều chuyện không thể dùngtư duy bình thường để giải thích, đặcbiệt là tình cảm, một khi rơi vào thìkhông có cách nào thoát ra” Trần HạThư Phương có chút cảm thán nói.Hạ Nhược Vũ cúi đầu thì thào: “Vậy sao.Đọc full tại truyen.oneNếu quả thật như vậy, bây giờ dứtra còn kịp không, cô không muốn mìnhcũng lâm vào bước đường như MinhThư, ngay cả tự tôn của bản thân cũngvứt bỏ, cô vẫn là cô của lúc đầu sao?“Ai lúc còn trẻ mà chưa từng gặpqua tên đàn ông cặn bã chứ, tôi còntưởng đàn ông tốt trên đời này tươngđối nhiều” Trần Hạ Thu Phương là mộtngười thuộc trường phái tích cực.Hạ Nhược Vũ đang định nói tiếp thìmột bóng người nhỏ nhắn đi tới, vẻ mặtdịu dàng như một bé thỏ trắng thuầnkhiết: “Thu Phương, Nhược Vũ, haingười ở đây sao.”Nếu không phải Hạ Nhược Vũkhông mất trí nhớ, cô sẽ bắt đầu nghỉngờ người phụ nữ hung ác không thểtưởng tượng được ngày đó với ngườitrước mặt này có phải là cùng mộtngười không: “Lục Khánh Huyền, lại ranhảy nhót à”“..” Lục Khánh Huyền cứng đờ mặt,nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bìnhthường: “Nhược Vũ, cô còn tức giậnsao, ngày đó là do tôi xúc động.”“Ấy đừng, chúng ta tự biết tronglòng là được rồi” Hạ Nhược Vũ cũngkhông muốn phối hợp diễn kịch với côta, cho dù Lục Khánh Huyền có thểhiện ra vẻ hiền lương, dịu dàng cũngkhông che giấu được sự thật cô nhìnthấy ngày đó.Lục Khánh Huyền chính là ngườiđẹp lòng dạ rắn độc.Trần Hạ Thu Phương quan sát haingười một phen, không hiểu sao cô ấyngửi thấy mùi thù địch nồng đậm: “ChịKhánh Huyền, vết thương của chị tốt rồià?”“Đúng vậy, đã có thể xuất viện rồi,hôm nay tới kiểm tra lại” Lục KhánhHuyền dịu dàng nói, trong lòng oánchết Trần Hạ Thu Phương, nếu khôngphải trong công ty có mấy đồng nghiệptốt bụng nói cho cô ta biết công việccủa cô ta bị cố vấn mới tới cướp đi, côta còn không biết gì.Cô ta mà xuất viện muộn vài ngày,đoán chừng mạng lưới quan hệ mà côta tích lũy được đều bị chuyển hết sang†ay người khác.Vì vậy cho dù cơ thể vẫn còn chưathích ứng hoàn toàn, cô ta vẫn lựachọn xuất viện trở lại công việc.Nghĩ tới hai người vẫn chưa trả lờicâu hỏi của mình, cô ta hỏi lại lần nữa:“Thu Phương, sao đột nhiên lại đếnbệnh viện thế?”Cô ta biết Hạ Nhược Vũ chắc chắnsẽ không nói, trực tiếp hỏi Trần Hạ ThuPhương.Trần Hạ Thu Phương đang địnhnói, Hạ Nhược Vũ lại lên tiếng ngăn lại:“Tôi đau dạ dày, để Thu Phương tới lấythuốc giúp tôi, sao, không được à?”Hạ Nhược Vũ vừa nhìn đã biếtdụng ý của Lục Khánh Huyền, đơn giảnlà muốn hỏi thăm một vài thông tin từchỗ của Thu Phương. Nếu sơ suất lầnnày của Hàn Công Danh mà bị LụcKhánh Huyền bắt được thì chắc chắnsẽ bị đá ra khỏi Cảnh Minh.Không phải cô muốn giúp HànCông Danh.Mà là muốn bọn họ ở trong công tykiềm chế lẫn nhau, không ai chiếmđược điểm tốt.Bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại, Trần HạThu Phương cũng nhanh chóng phảnứng, mặc dù không rõ dụng ý củaNhược Vũ, vẫn thuận theo cô mà nói:“Đúng vậy, chị Khánh Huyền, Nhược Vũkhông thoải mái cho nên em theo côấy tới”Trong mắt Lục Khánh Huyền lóelên vẻ nghi ngờ, vừa rồi cô ta có cảmgiác Trần Hạ Thu Phương định nói gìđó, nếu không phải Hạ Nhược Vũ ngăncản thì đã nói ra rồi. Đúng là người phụnữ đáng ghét, luôn làm hỏng chuyệncủa mình.Đọc full tại truyen.oneTrên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo,cô ta nói: “Ra là vậy, dạ dày của NhượcVũ không tốt, nhất định phải chú ý.”Nghe lời quan tâm giả tạo của cô†a, Hạ Nhược Vũ ngoài cười nhưngtrong lòng thì không, gật đầu nói: “CôLục cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe,chẳng may tức giận mà bị bệnh thìcũng không tốt lành gì.”Cô đang ám chỉ lại việc ngày đóLục Khánh Huyền cố ý giả bệnh, MạcDu Hải có thể không phát hiện ra,nhưng cùng là phụ nữ, cô liếc mắt là cóthể nhận ra.“Nhược Vũ, cảm ơn cô quan tâm,tôi sẽ cố gắng chăm sóc sức khỏe chotốt” Lục Khánh Huyền cũng không thấyxấu hổ khi bị vạch trần, sắc mặt vẫnnhư thường.Trần Hạ Thu Phương đứng cạnhnghe thì hoang mang không hiểu gì,luôn cảm thấy trong lời nói của haingười có hàm ý gì đó, thế nhưng cônghe không hiểu một câu nào.“Thu Phương, chúng ta đi thôi,đừng làm trễ nải việc tái khám của côLục.” Hạ Nhược Vũ không muốn tiếpxúc với kẻ lòng dạ rắn rết như cô tanữa, chuẩn bị rời đi.Trần Hạ Thu Phương ừ hai tiếng.Ở góc rẽ đột nhiên xuất hiện mộtthân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi,bước chân nâng lên của Lục KhánhHuyền không tự chủ lui về, ánh mắt singốc nhìn người đàn ông đó.Cô ta cho là anh sẽ dừng lại trướcmặt mình, nhưng không ngờ anh lạitrực tiếp vòng qua bắt lấy tay ngườiphụ nữ kia.Trong lòng Lục Khánh Huyền trùngxuống, biết rõ sẽ đau lòng nhưng vẫnkhông nhịn được đi xem.©

Chương 114