Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 128
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 128: Giữ cho mình chút danh dựMạc Du Hải chạy tới địa chỉ củaLục Khánh Huyền thì thấy cửa lớn khéphờ, ánh mắt của anh trầm xuống rồiđưa tay đẩy cửa đi vào.“Khánh Huyền?”Anh đưa mắt nhìn thoáng quaphòng khách, không có một ai, chẳnglẽ ngất ở trong phòng ngủ ư. Mạc DuHải không nghĩ thêm gì nhiêu nữa màđi vào bên trong.Anh càng đi vào trong thì lông màycàng nhíu chặt, quanh chóp mũi còncó thể ngửi được một mùi rượu nhànnhạt, cửa phòng ngủ cũng khép hờ, LụcKhánh Huyền nằm trên giường khôngnhúc nhích.Mạc Du Hải vội đi tới xem hơi thởcủa Lục Khánh Huyền, cơ thể mới tớigần một chút thì người phụ nữ vốnđang ngất kia lại bỗng nhiên đưa taytúm lấy cánh tay rắn chắc của ngườiđàn ông, rồi nhìn anh bằng đôi mắtđáng yêu tội nghiệp.Tiếng nói dịu dàng như chảy nước:“Du Hải, em cho là anh không đến”Giữa hơi thở của người phụ nữtrước mặt còn giữ lấy một mùi rượunồng nặc, sắc mặt của Mạc Du Hải lạicàng thêm khó coi, anh không ngờrằng Lục Khánh Huyền lại dùng chuyệnnày để lừa anh, khó trách Hạ Nhược Vũsẽ châm chọc như thế.Mạc Du Hải nghĩ đến ánh mắt cuốicùng của Hạ Nhược Vũ thì bỗng nhiêntrái tim thắt lại, sự lạnh lùng trong mắtanh lại càng thêm rõ ràng: ‘Lục KhánhHuyền, đùa tôi rất vui đúng không?”“Du Hải, em không đùa anh mà,đúng là vừa rồi em có đau thắt, nhưngbây giờ đã tốt hơn một chút. Em rấtnhớ anh, nhưng anh càng ngày càngthờ ơ với em”Lục Khánh Huyền uống rất nhiềurượu để tăng thêm sự can đảm, cô tabuông xuống tất cả kiêu ngạo và tự tônthường ngày, chỉ muốn đạt được sựchăm sóc và tình yêu của người đànông trước mặt.Vào đọc tại truyen.one nhéVì tạo nên bầu không khí say rượucho mình mà Lục Khánh Huyền còn đổhết mấy bình Whisky, để bình trên bàntrên đất để lấy giả làm thật, lại uốngthêm mấy ngụm để giả vờ.Vẻ mặt của Mạc Du Hải vô cùngkhó coi, không chỉ bởi vì anh bị LụcKhánh Huyền lừa gạt mà còn một sốcảm xúc chính anh cũng không hiểu,anh kéo tay của người phụ nữ kia rakhỏi người mình.Rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:“Khánh Huyền, em say rồi”“Em không say, em biết là anh, làDu Hải. Chẳng lẽ anh không cảm nhậnđược nhiệt độ của trái tim em ư?” Bỗngnhiên Lục Khánh Huyền cầm lấy taycủa Mạc Du Hải rồi đặt lên ngực mình.Cảm xúc mềm mại trong lòng bàntay để cho Mạc Du Hải run lên, thật chíLục Khánh Huyền còn không mặc áongực. Anh lập tức rút tay ra rồi nói:“Nếu em không có việc gì thì tôi đitrước đây.”Mạc Du Hải nghĩ đến đôi mắt quậtcường của Hạ Nhược Vũ thì trong lòngbỗng nhiên mềm nhữn ra, lại có chútgấp gáp không thể chờ đợi, đây là lầnđầu tiên trong lòng anh có một cảmgiác chỉ muốn về.Nhưng mà sao Lục Khánh Huyềnlại có thể buông tha cơ hội tốt như thếnày chứ. Cô ta bám lên người Mạc DuHải như một con bạch tuộc, ôm chặtkhông buông, giọng nói vừa tủi thânvừa đau khổ: “Du Hải đừng đi, anh ở lạivới em được không?”“Buông tay ra.” Giọng nói trầm thấpcủa Mạc Du Hải mang theo một chútcảnh cáo, điều này có nghĩa là anh đãtức giận.Lục Khánh Huyền không chỉ khôngbuông tay mà còn ôm chặt Mạc Du Hảihơn, cô ta dán chặt những đường conquyến rũ của mình lên cơ thể mạnh mẽcủa người đàn ông, quanh mũi đều làmùi của Mạc Du Hải, trước mặt làgương mặt đẹp trai của anh.Thế sao mà cô ta buông tay chođược: “Du Hải, em thích anh thật lòngmà, chẳng lẽ anh quên rằng trước đâychúng ta cũng hạnh phúc như thế sao?”Lần này Mạc Du Hải không nói nữamà dùng hành động để chứng minhrằng mình không kiên nhẫn nữa rồi,anh không thèm để ý đến cái ôm củaLục Khánh Huyền mà quay người đi rangoài.Lục Khánh Huyền không nghĩ tớiMạc Du Hải sẽ từ chối quyết liệt đếnthế, trong miệng cô ta khô khốc, lạicàng thêm oán hận Hạ Nhược Vũ. Nếukhông phải Hạ Nhược Vũ thì chắc chắnDu Hải sẽ không nhãn tâm với cô tanhư thế.Nhưng cô ta đã nói đến đây rồi màngười đàn ông này vẫn thờ ơ thì sao lạikhông đau thấu tim gan được chứ?“Du Hải, vì sao, vì sao anh khôngbằng lòng cho em một cơ hội?”Tiếng khóc của người phụ nữ vanglên sau lưng Mạc Du Hải, nhưng anhchỉ khựng lại một giây rồi đi ra ngoàikhông chút do dự.Sự tức giận và uất ức mà LụcKhánh Huyền kiềm chế để đạt đượcmục đích giờ phút này lại toàn bộ bộcphát ra ngoài, cô ta lập tức đi xuốnggiường rồi ngăn Mạc Du Hải lại: “Nói đi,vì sao anh không nói chuyện. Hay làanh thích người phụ nữ khác thật rồi!”“Từ lúc em trốn đi thì quan hệ giữachúng ta cũng đã biến mất.” Trong mắtcủa Mạc Du Hải chỉ còn sự lạnh lùng,nếu không phải còn thừa lại chút tìnhcảm thì hôm nay anh cũng sẽ khôngđến, càng sẽ không mắng cô bé kia.Chắc chắn là cô ấy đang ngồi trêngiường ôm gối đầu rồi mắng thầm anhđây.Sự dịu dàng thoáng qua trong mắtMạc Du Hải khiến cho Lục KhánhHuyền đau nhói, cô biết rằng sự dịudàng đấy không dành cho mình mà làbởi vì người đàn bà chết tiệt kia: “Emrời đi là vì tương lai của chúng ta,chẳng lẽ anh không biết thân phận củachúng ta cách xa nhau lớn đến đâusao?”“Em nỗ lực học tập, cố gắng nânggiá trị bản thân rồi mới về nước cũng làbởi vì có một ngày có thể xứng đôi vớianh. Nhưng anh thì sao, lại đối với emnhư thế, em mới đi bao lâu anh đã dâydưa với người phụ nữ khác”Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt khóc lóckể lể của Lục Khánh Huyền với sự lạnhlùng, anh nói: “Nói trắng ra là em khôngtin tôi mà thôi.”Lời nói thẳng thừng của người đànông khiến cho Lục Khánh Huyền giậtmình, cô ta cảm thấy hoảng hốt, nắmchặt tay áo của anh rồi nói: “Không,không phải thế đâu Du Hải, em tin anhma.“A, nếu như em tin tôi thì đã khônglén lút rời đi, lại còn đi mấy năm trời.”Mạc Du Hải đưa tay phủi tay LụcKhánh Huyền ra khỏi tay áo mình.Trong lòng lại nghĩ đến chuyện rềrà thêm không ít phút, hẳn là Hạ NhượcVũ đang rất sốt ruột.Lại cũng không biết gọi điện thoạitới hỏi một chút.Lục Khánh Huyền cũng cảm nhậnđược cảm xúc gấp gáp không kịp chờđợi của Mạc Du Hải. Người khác khôngthể hiểu được sự đau đớn trong lòngcô ta, dường như chỉ cần cô ta buôngtay ra thì người đàn ông trước mặt sẽra đi mãi mãi.Không, cô ta không muốn rời khỏiMạc Du Hải, cho dù thế nào thì cũngphải giữ anh lại.“Vâng, là em đi, anh không hiểu emcũng không sao cả. Nhưng em vì anhmà không quan tâm đến mạng sốngcủa mình, vậy mà anh lại tổn thươngem vì người phụ nữ kia. Du Hải, đếncùng là anh có lương tâm hay không.”Vào đọc tại truyen.one nhéBỗng nhiên Lục Khánh Huyền đưatay kéo một cái, món đồ quý nhất trênngười cô ta cũng đã mất, toàn bộ cơthể trắng nõn nà lộ ra trong không khí,phơi bày trước mặt người đàn ông này.Hai trái bưởi trước ngực kia lạicàng dựng đứng lên, cơ thể của ngườiphụ nữ này rất cân xứng, lồi lõm chậptrùng, chỉ cần là đàn ông đều sẽ bị hấpdẫn.Nhưng mà Mạc Du Hải không phảilà người đàn ông bình thường, anh nhìnđộng tác này của Lục Khánh Huyên thìlập tức dời mắt đi, nhíu mày rồi nói:“Mặc quần áo vào”“Em kém Hạ Nhược Vũ cái gì chứ,là gương mặt này, hay là năng lực? Anhnói đi, nếu anh muốn đi thì ít nhất cũngphải để cho em hết hi vọng”Lục Khánh Huyền rất kiêu ngạo vềdáng người của mình, nhưng động táccủa người đàn ông lại càng khiến chocô ta đau đớn.“Trừ gia cảnh không bằng cô ta rathì em còn chỗ nào thua nữa chứ!”Cánh tay của Mạc Du Hải vung ra,cái chăn lớn trực tiếp trùm lên đỉnh đầucủa người phụ nữ kia, anh nói: ‘LụcKhánh Huyền, giữ cho mình một chútdanh dự đi”
Chương 128: Giữ cho mình chút danh dự
Mạc Du Hải chạy tới địa chỉ của
Lục Khánh Huyền thì thấy cửa lớn khép
hờ, ánh mắt của anh trầm xuống rồi
đưa tay đẩy cửa đi vào.
“Khánh Huyền?”
Anh đưa mắt nhìn thoáng qua
phòng khách, không có một ai, chẳng
lẽ ngất ở trong phòng ngủ ư. Mạc Du
Hải không nghĩ thêm gì nhiêu nữa mà
đi vào bên trong.
Anh càng đi vào trong thì lông mày
càng nhíu chặt, quanh chóp mũi còn
có thể ngửi được một mùi rượu nhàn
nhạt, cửa phòng ngủ cũng khép hờ, Lục
Khánh Huyền nằm trên giường không
nhúc nhích.
Mạc Du Hải vội đi tới xem hơi thở
của Lục Khánh Huyền, cơ thể mới tới
gần một chút thì người phụ nữ vốn
đang ngất kia lại bỗng nhiên đưa tay
túm lấy cánh tay rắn chắc của người
đàn ông, rồi nhìn anh bằng đôi mắt
đáng yêu tội nghiệp.
Tiếng nói dịu dàng như chảy nước:
“Du Hải, em cho là anh không đến”
Giữa hơi thở của người phụ nữ
trước mặt còn giữ lấy một mùi rượu
nồng nặc, sắc mặt của Mạc Du Hải lại
càng thêm khó coi, anh không ngờ
rằng Lục Khánh Huyền lại dùng chuyện
này để lừa anh, khó trách Hạ Nhược Vũ
sẽ châm chọc như thế.
Mạc Du Hải nghĩ đến ánh mắt cuối
cùng của Hạ Nhược Vũ thì bỗng nhiên
trái tim thắt lại, sự lạnh lùng trong mắt
anh lại càng thêm rõ ràng: ‘Lục Khánh
Huyền, đùa tôi rất vui đúng không?”
“Du Hải, em không đùa anh mà,
đúng là vừa rồi em có đau thắt, nhưng
bây giờ đã tốt hơn một chút. Em rất
nhớ anh, nhưng anh càng ngày càng
thờ ơ với em”
Lục Khánh Huyền uống rất nhiều
rượu để tăng thêm sự can đảm, cô ta
buông xuống tất cả kiêu ngạo và tự tôn
thường ngày, chỉ muốn đạt được sự
chăm sóc và tình yêu của người đàn
ông trước mặt.
Vào đọc tại truyen.one nhé
Vì tạo nên bầu không khí say rượu
cho mình mà Lục Khánh Huyền còn đổ
hết mấy bình Whisky, để bình trên bàn
trên đất để lấy giả làm thật, lại uống
thêm mấy ngụm để giả vờ.
Vẻ mặt của Mạc Du Hải vô cùng
khó coi, không chỉ bởi vì anh bị Lục
Khánh Huyền lừa gạt mà còn một số
cảm xúc chính anh cũng không hiểu,
anh kéo tay của người phụ nữ kia ra
khỏi người mình.
Rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Khánh Huyền, em say rồi”
“Em không say, em biết là anh, là
Du Hải. Chẳng lẽ anh không cảm nhận
được nhiệt độ của trái tim em ư?” Bỗng
nhiên Lục Khánh Huyền cầm lấy tay
của Mạc Du Hải rồi đặt lên ngực mình.
Cảm xúc mềm mại trong lòng bàn
tay để cho Mạc Du Hải run lên, thật chí
Lục Khánh Huyền còn không mặc áo
ngực. Anh lập tức rút tay ra rồi nói:
“Nếu em không có việc gì thì tôi đi
trước đây.”
Mạc Du Hải nghĩ đến đôi mắt quật
cường của Hạ Nhược Vũ thì trong lòng
bỗng nhiên mềm nhữn ra, lại có chút
gấp gáp không thể chờ đợi, đây là lần
đầu tiên trong lòng anh có một cảm
giác chỉ muốn về.
Nhưng mà sao Lục Khánh Huyền
lại có thể buông tha cơ hội tốt như thế
này chứ. Cô ta bám lên người Mạc Du
Hải như một con bạch tuộc, ôm chặt
không buông, giọng nói vừa tủi thân
vừa đau khổ: “Du Hải đừng đi, anh ở lại
với em được không?”
“Buông tay ra.” Giọng nói trầm thấp
của Mạc Du Hải mang theo một chút
cảnh cáo, điều này có nghĩa là anh đã
tức giận.
Lục Khánh Huyền không chỉ không
buông tay mà còn ôm chặt Mạc Du Hải
hơn, cô ta dán chặt những đường con
quyến rũ của mình lên cơ thể mạnh mẽ
của người đàn ông, quanh mũi đều là
mùi của Mạc Du Hải, trước mặt là
gương mặt đẹp trai của anh.
Thế sao mà cô ta buông tay cho
được: “Du Hải, em thích anh thật lòng
mà, chẳng lẽ anh quên rằng trước đây
chúng ta cũng hạnh phúc như thế sao?”
Lần này Mạc Du Hải không nói nữa
mà dùng hành động để chứng minh
rằng mình không kiên nhẫn nữa rồi,
anh không thèm để ý đến cái ôm của
Lục Khánh Huyền mà quay người đi ra
ngoài.
Lục Khánh Huyền không nghĩ tới
Mạc Du Hải sẽ từ chối quyết liệt đến
thế, trong miệng cô ta khô khốc, lại
càng thêm oán hận Hạ Nhược Vũ. Nếu
không phải Hạ Nhược Vũ thì chắc chắn
Du Hải sẽ không nhãn tâm với cô ta
như thế.
Nhưng cô ta đã nói đến đây rồi mà
người đàn ông này vẫn thờ ơ thì sao lại
không đau thấu tim gan được chứ?
“Du Hải, vì sao, vì sao anh không
bằng lòng cho em một cơ hội?”
Tiếng khóc của người phụ nữ vang
lên sau lưng Mạc Du Hải, nhưng anh
chỉ khựng lại một giây rồi đi ra ngoài
không chút do dự.
Sự tức giận và uất ức mà Lục
Khánh Huyền kiềm chế để đạt được
mục đích giờ phút này lại toàn bộ bộc
phát ra ngoài, cô ta lập tức đi xuống
giường rồi ngăn Mạc Du Hải lại: “Nói đi,
vì sao anh không nói chuyện. Hay là
anh thích người phụ nữ khác thật rồi!”
“Từ lúc em trốn đi thì quan hệ giữa
chúng ta cũng đã biến mất.” Trong mắt
của Mạc Du Hải chỉ còn sự lạnh lùng,
nếu không phải còn thừa lại chút tình
cảm thì hôm nay anh cũng sẽ không
đến, càng sẽ không mắng cô bé kia.
Chắc chắn là cô ấy đang ngồi trên
giường ôm gối đầu rồi mắng thầm anh
đây.
Sự dịu dàng thoáng qua trong mắt
Mạc Du Hải khiến cho Lục Khánh
Huyền đau nhói, cô biết rằng sự dịu
dàng đấy không dành cho mình mà là
bởi vì người đàn bà chết tiệt kia: “Em
rời đi là vì tương lai của chúng ta,
chẳng lẽ anh không biết thân phận của
chúng ta cách xa nhau lớn đến đâu
sao?”
“Em nỗ lực học tập, cố gắng nâng
giá trị bản thân rồi mới về nước cũng là
bởi vì có một ngày có thể xứng đôi với
anh. Nhưng anh thì sao, lại đối với em
như thế, em mới đi bao lâu anh đã dây
dưa với người phụ nữ khác”
Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt khóc lóc
kể lể của Lục Khánh Huyền với sự lạnh
lùng, anh nói: “Nói trắng ra là em không
tin tôi mà thôi.”
Lời nói thẳng thừng của người đàn
ông khiến cho Lục Khánh Huyền giật
mình, cô ta cảm thấy hoảng hốt, nắm
chặt tay áo của anh rồi nói: “Không,
không phải thế đâu Du Hải, em tin anh
ma.
“A, nếu như em tin tôi thì đã không
lén lút rời đi, lại còn đi mấy năm trời.”
Mạc Du Hải đưa tay phủi tay Lục
Khánh Huyền ra khỏi tay áo mình.
Trong lòng lại nghĩ đến chuyện rề
rà thêm không ít phút, hẳn là Hạ Nhược
Vũ đang rất sốt ruột.
Lại cũng không biết gọi điện thoại
tới hỏi một chút.
Lục Khánh Huyền cũng cảm nhận
được cảm xúc gấp gáp không kịp chờ
đợi của Mạc Du Hải. Người khác không
thể hiểu được sự đau đớn trong lòng
cô ta, dường như chỉ cần cô ta buông
tay ra thì người đàn ông trước mặt sẽ
ra đi mãi mãi.
Không, cô ta không muốn rời khỏi
Mạc Du Hải, cho dù thế nào thì cũng
phải giữ anh lại.
“Vâng, là em đi, anh không hiểu em
cũng không sao cả. Nhưng em vì anh
mà không quan tâm đến mạng sống
của mình, vậy mà anh lại tổn thương
em vì người phụ nữ kia. Du Hải, đến
cùng là anh có lương tâm hay không.”
Vào đọc tại truyen.one nhé
Bỗng nhiên Lục Khánh Huyền đưa
tay kéo một cái, món đồ quý nhất trên
người cô ta cũng đã mất, toàn bộ cơ
thể trắng nõn nà lộ ra trong không khí,
phơi bày trước mặt người đàn ông này.
Hai trái bưởi trước ngực kia lại
càng dựng đứng lên, cơ thể của người
phụ nữ này rất cân xứng, lồi lõm chập
trùng, chỉ cần là đàn ông đều sẽ bị hấp
dẫn.
Nhưng mà Mạc Du Hải không phải
là người đàn ông bình thường, anh nhìn
động tác này của Lục Khánh Huyên thì
lập tức dời mắt đi, nhíu mày rồi nói:
“Mặc quần áo vào”
“Em kém Hạ Nhược Vũ cái gì chứ,
là gương mặt này, hay là năng lực? Anh
nói đi, nếu anh muốn đi thì ít nhất cũng
phải để cho em hết hi vọng”
Lục Khánh Huyền rất kiêu ngạo về
dáng người của mình, nhưng động tác
của người đàn ông lại càng khiến cho
cô ta đau đớn.
“Trừ gia cảnh không bằng cô ta ra
thì em còn chỗ nào thua nữa chứ!”
Cánh tay của Mạc Du Hải vung ra,
cái chăn lớn trực tiếp trùm lên đỉnh đầu
của người phụ nữ kia, anh nói: ‘Lục
Khánh Huyền, giữ cho mình một chút
danh dự đi”
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 128: Giữ cho mình chút danh dựMạc Du Hải chạy tới địa chỉ củaLục Khánh Huyền thì thấy cửa lớn khéphờ, ánh mắt của anh trầm xuống rồiđưa tay đẩy cửa đi vào.“Khánh Huyền?”Anh đưa mắt nhìn thoáng quaphòng khách, không có một ai, chẳnglẽ ngất ở trong phòng ngủ ư. Mạc DuHải không nghĩ thêm gì nhiêu nữa màđi vào bên trong.Anh càng đi vào trong thì lông màycàng nhíu chặt, quanh chóp mũi còncó thể ngửi được một mùi rượu nhànnhạt, cửa phòng ngủ cũng khép hờ, LụcKhánh Huyền nằm trên giường khôngnhúc nhích.Mạc Du Hải vội đi tới xem hơi thởcủa Lục Khánh Huyền, cơ thể mới tớigần một chút thì người phụ nữ vốnđang ngất kia lại bỗng nhiên đưa taytúm lấy cánh tay rắn chắc của ngườiđàn ông, rồi nhìn anh bằng đôi mắtđáng yêu tội nghiệp.Tiếng nói dịu dàng như chảy nước:“Du Hải, em cho là anh không đến”Giữa hơi thở của người phụ nữtrước mặt còn giữ lấy một mùi rượunồng nặc, sắc mặt của Mạc Du Hải lạicàng thêm khó coi, anh không ngờrằng Lục Khánh Huyền lại dùng chuyệnnày để lừa anh, khó trách Hạ Nhược Vũsẽ châm chọc như thế.Mạc Du Hải nghĩ đến ánh mắt cuốicùng của Hạ Nhược Vũ thì bỗng nhiêntrái tim thắt lại, sự lạnh lùng trong mắtanh lại càng thêm rõ ràng: ‘Lục KhánhHuyền, đùa tôi rất vui đúng không?”“Du Hải, em không đùa anh mà,đúng là vừa rồi em có đau thắt, nhưngbây giờ đã tốt hơn một chút. Em rấtnhớ anh, nhưng anh càng ngày càngthờ ơ với em”Lục Khánh Huyền uống rất nhiềurượu để tăng thêm sự can đảm, cô tabuông xuống tất cả kiêu ngạo và tự tônthường ngày, chỉ muốn đạt được sựchăm sóc và tình yêu của người đànông trước mặt.Vào đọc tại truyen.one nhéVì tạo nên bầu không khí say rượucho mình mà Lục Khánh Huyền còn đổhết mấy bình Whisky, để bình trên bàntrên đất để lấy giả làm thật, lại uốngthêm mấy ngụm để giả vờ.Vẻ mặt của Mạc Du Hải vô cùngkhó coi, không chỉ bởi vì anh bị LụcKhánh Huyền lừa gạt mà còn một sốcảm xúc chính anh cũng không hiểu,anh kéo tay của người phụ nữ kia rakhỏi người mình.Rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:“Khánh Huyền, em say rồi”“Em không say, em biết là anh, làDu Hải. Chẳng lẽ anh không cảm nhậnđược nhiệt độ của trái tim em ư?” Bỗngnhiên Lục Khánh Huyền cầm lấy taycủa Mạc Du Hải rồi đặt lên ngực mình.Cảm xúc mềm mại trong lòng bàntay để cho Mạc Du Hải run lên, thật chíLục Khánh Huyền còn không mặc áongực. Anh lập tức rút tay ra rồi nói:“Nếu em không có việc gì thì tôi đitrước đây.”Mạc Du Hải nghĩ đến đôi mắt quậtcường của Hạ Nhược Vũ thì trong lòngbỗng nhiên mềm nhữn ra, lại có chútgấp gáp không thể chờ đợi, đây là lầnđầu tiên trong lòng anh có một cảmgiác chỉ muốn về.Nhưng mà sao Lục Khánh Huyềnlại có thể buông tha cơ hội tốt như thếnày chứ. Cô ta bám lên người Mạc DuHải như một con bạch tuộc, ôm chặtkhông buông, giọng nói vừa tủi thânvừa đau khổ: “Du Hải đừng đi, anh ở lạivới em được không?”“Buông tay ra.” Giọng nói trầm thấpcủa Mạc Du Hải mang theo một chútcảnh cáo, điều này có nghĩa là anh đãtức giận.Lục Khánh Huyền không chỉ khôngbuông tay mà còn ôm chặt Mạc Du Hảihơn, cô ta dán chặt những đường conquyến rũ của mình lên cơ thể mạnh mẽcủa người đàn ông, quanh mũi đều làmùi của Mạc Du Hải, trước mặt làgương mặt đẹp trai của anh.Thế sao mà cô ta buông tay chođược: “Du Hải, em thích anh thật lòngmà, chẳng lẽ anh quên rằng trước đâychúng ta cũng hạnh phúc như thế sao?”Lần này Mạc Du Hải không nói nữamà dùng hành động để chứng minhrằng mình không kiên nhẫn nữa rồi,anh không thèm để ý đến cái ôm củaLục Khánh Huyền mà quay người đi rangoài.Lục Khánh Huyền không nghĩ tớiMạc Du Hải sẽ từ chối quyết liệt đếnthế, trong miệng cô ta khô khốc, lạicàng thêm oán hận Hạ Nhược Vũ. Nếukhông phải Hạ Nhược Vũ thì chắc chắnDu Hải sẽ không nhãn tâm với cô tanhư thế.Nhưng cô ta đã nói đến đây rồi màngười đàn ông này vẫn thờ ơ thì sao lạikhông đau thấu tim gan được chứ?“Du Hải, vì sao, vì sao anh khôngbằng lòng cho em một cơ hội?”Tiếng khóc của người phụ nữ vanglên sau lưng Mạc Du Hải, nhưng anhchỉ khựng lại một giây rồi đi ra ngoàikhông chút do dự.Sự tức giận và uất ức mà LụcKhánh Huyền kiềm chế để đạt đượcmục đích giờ phút này lại toàn bộ bộcphát ra ngoài, cô ta lập tức đi xuốnggiường rồi ngăn Mạc Du Hải lại: “Nói đi,vì sao anh không nói chuyện. Hay làanh thích người phụ nữ khác thật rồi!”“Từ lúc em trốn đi thì quan hệ giữachúng ta cũng đã biến mất.” Trong mắtcủa Mạc Du Hải chỉ còn sự lạnh lùng,nếu không phải còn thừa lại chút tìnhcảm thì hôm nay anh cũng sẽ khôngđến, càng sẽ không mắng cô bé kia.Chắc chắn là cô ấy đang ngồi trêngiường ôm gối đầu rồi mắng thầm anhđây.Sự dịu dàng thoáng qua trong mắtMạc Du Hải khiến cho Lục KhánhHuyền đau nhói, cô biết rằng sự dịudàng đấy không dành cho mình mà làbởi vì người đàn bà chết tiệt kia: “Emrời đi là vì tương lai của chúng ta,chẳng lẽ anh không biết thân phận củachúng ta cách xa nhau lớn đến đâusao?”“Em nỗ lực học tập, cố gắng nânggiá trị bản thân rồi mới về nước cũng làbởi vì có một ngày có thể xứng đôi vớianh. Nhưng anh thì sao, lại đối với emnhư thế, em mới đi bao lâu anh đã dâydưa với người phụ nữ khác”Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt khóc lóckể lể của Lục Khánh Huyền với sự lạnhlùng, anh nói: “Nói trắng ra là em khôngtin tôi mà thôi.”Lời nói thẳng thừng của người đànông khiến cho Lục Khánh Huyền giậtmình, cô ta cảm thấy hoảng hốt, nắmchặt tay áo của anh rồi nói: “Không,không phải thế đâu Du Hải, em tin anhma.“A, nếu như em tin tôi thì đã khônglén lút rời đi, lại còn đi mấy năm trời.”Mạc Du Hải đưa tay phủi tay LụcKhánh Huyền ra khỏi tay áo mình.Trong lòng lại nghĩ đến chuyện rềrà thêm không ít phút, hẳn là Hạ NhượcVũ đang rất sốt ruột.Lại cũng không biết gọi điện thoạitới hỏi một chút.Lục Khánh Huyền cũng cảm nhậnđược cảm xúc gấp gáp không kịp chờđợi của Mạc Du Hải. Người khác khôngthể hiểu được sự đau đớn trong lòngcô ta, dường như chỉ cần cô ta buôngtay ra thì người đàn ông trước mặt sẽra đi mãi mãi.Không, cô ta không muốn rời khỏiMạc Du Hải, cho dù thế nào thì cũngphải giữ anh lại.“Vâng, là em đi, anh không hiểu emcũng không sao cả. Nhưng em vì anhmà không quan tâm đến mạng sốngcủa mình, vậy mà anh lại tổn thươngem vì người phụ nữ kia. Du Hải, đếncùng là anh có lương tâm hay không.”Vào đọc tại truyen.one nhéBỗng nhiên Lục Khánh Huyền đưatay kéo một cái, món đồ quý nhất trênngười cô ta cũng đã mất, toàn bộ cơthể trắng nõn nà lộ ra trong không khí,phơi bày trước mặt người đàn ông này.Hai trái bưởi trước ngực kia lạicàng dựng đứng lên, cơ thể của ngườiphụ nữ này rất cân xứng, lồi lõm chậptrùng, chỉ cần là đàn ông đều sẽ bị hấpdẫn.Nhưng mà Mạc Du Hải không phảilà người đàn ông bình thường, anh nhìnđộng tác này của Lục Khánh Huyên thìlập tức dời mắt đi, nhíu mày rồi nói:“Mặc quần áo vào”“Em kém Hạ Nhược Vũ cái gì chứ,là gương mặt này, hay là năng lực? Anhnói đi, nếu anh muốn đi thì ít nhất cũngphải để cho em hết hi vọng”Lục Khánh Huyền rất kiêu ngạo vềdáng người của mình, nhưng động táccủa người đàn ông lại càng khiến chocô ta đau đớn.“Trừ gia cảnh không bằng cô ta rathì em còn chỗ nào thua nữa chứ!”Cánh tay của Mạc Du Hải vung ra,cái chăn lớn trực tiếp trùm lên đỉnh đầucủa người phụ nữ kia, anh nói: ‘LụcKhánh Huyền, giữ cho mình một chútdanh dự đi”