Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 138

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 138: Hai nhà gặp mặt Đường Hồng Xuân vẫn đang câmgiẻ lau trong tay, lo lắng nói: “MinhViễn, anh có cảm thấy Nhược Vũ bị cáigì kích động không? Sao đột nhiên conbé lại ngoan ngoãn như vậy.’“Chỉ cần con bé đồng ý, thì chuyệnkhác sẽ nói sau.” Hạ Minh Viễn cũngcảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đãkhông thể quay đầu lại, nên phải vậythôi.Đường Hồng Xuân thở dài, khôngnói gì nữa.Trong bệnh viện, Kiều Duy Nam đitới khoa phụ khoa, dùng ngón tay đẩynhẹ cửa, cửa bị đẩy ra, anh ta cũngkhông nhìn người bên trong vẫn đangđiều trị cho bệnh nhân, tìm một chỗngồi xuống đã.“Cô cần phải kiểm tra lại đã, khinào có kết quả thì tôi sẽ đưa cho côxem” Mạc Du Hải cũng không thèmnhìn anh ta, nói với người phụ nữ trungniên trước mặt.Vẻ mặt người phụ nữ trung niên uểoải, sợ hãi nói: “Bác sĩ Du Hải, bác sĩnghĩ tôi bị u xơ tử cung à?”Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full“Vẫn chưa chắc chắn, phải kiểm tralại mới biết được”Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nhìnvào báo cáo kiểm tra lần trước của cô,bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn”“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Du Hải, vậy tôiđi trước đây. Người phụ nữ trung niêncó vẻ tin lời Mạc Du Hải, vui mừng nói.Mạc Du Hải khẽ ừ một tiếng, ngườiphụ nữ trung niên nhẹ nhàng mở cửađi ra ngoài.“Người tiếp theo” Anh nói màkhông cần ngẩng đầu.“Chờ đã, cô đi ra ngoài trước đi.”Kiêu Duy Nam nhướng mắt.Y tá liếc nhìn Mạc Du Hải đang imlặng, gật đầu đi ra ngoài rôi đóng cửa lại.“Nghe nói hôm qua cậu đưa ngườiphụ nữ Lục Khánh Huyền kia về nhàsao?” Kiều Duy Nam kéo ghế ngồitrước mặt anh, quan tâm hỏi.Chờ một hồi không thấy Mạc DuHải trả lời, anh ta cũng không quantâm, tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu nói xem,nếu Hạ Nhược Vũ biết chuyện thì cóphải sẽ dữ dội lắm không?”Tưởng tượng về cảnh tượng đó,đúng là rất thú vị.Anh không quan tâm đến ngườiđàn ông trước mặt mình, làm nhưkhông có chuyện gì, tiếp tục công việccủa mình.“Này, tôi muốn theo đuổi NhượcVũ, nhưng…” Kiêu Duy Nam cố ý kéo dàilời nói trước mặt anh, chú ý đến phảnứng của anh, kết quả là Mạc Du Hảicũng không quan tâm đến mình, làmcho anh ta có chút thất vọng.Nhưng cuối cùng vẫn không nhịnđược nói: “Có lẽ cậu không biết, nhà họDương đã chuẩn bị lễ vật ăn hỏi rồi.Buổi tối nay hai nhà họ sẽ ăn tối tạikhách sạn Đại Thành.”Vì sợ Mạc Du Hải nghe không hiểu,Kiêu Duy Nam còn đưa tay ra diễn tả,anh ta vui mừng khi thấy Mạc Du Hảiđặt bệnh án xuống, tiến lên phía trướcmột chút, giống như đang chờ anh nói.“Cậu có biết..” Đôi mắt u ám củaMạc Du Hải khẽ quét về phía anh ta.Kiều Duy Nam gật đầu, sau đó lạilắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Tôibiết cái gì?”“Hôm nay ông già cũng đã sắp xếpcho cậu rồi, là một người to như lực sĩ”Mạc Du Hải cong miệng nhìn anh ta, từtừ nói: “Nhưng mà là buổi chiều, cậu cóvui không?”Sắc mặt Kiều Duy Nam đột nhiênthay đổi, cuối cùng tái xanh lại, run rẩychỉ vào người đàn ông trước mặt nói:“Cậu, cậu lại đối với tôi như vậy!”Ông già hôm nay có chút vui vẻ, lạicòn cho mình tiền tiêu vặt, đối xử vớianh ta rất tử tế, lúc ấy anh ta còn vui vẻđồng ý, bây giờ nghĩ lại thì anh ta đúnglà một kẻ ngốc.“Tôi nghĩ cậu cũng không ngại lắmnhỉ? Lực sĩ đó có vẻ rất hợp với cậu”Nụ cười trong trẻo của Mạc Du Hảikhiến sắc mặt Kiều Duy Nam trở nênxấu xí: “Không, tôi không đồng ý, cậucố ý hại tôi”“Trễ rồi” Mạc Du Hải nói.Điện thoại di động trong túi củaKiều Duy Nam vang lên, anh ta xemqua nó, vẻ mặt lập tức khó coi, lập tứccầm điện thoại chạy đi.Vào đọc tại truyen.one nhéBỏ lại một câu không có lực uyhiếp, anh ta vội vàng bỏ chạy: “Mạc DuHải, cậu thật nhẫn tâm!”Mạc Du Hải không cảm thấy tànnhẫn chút nào, chỉ là đề cập với ônggià một chút, ai ngờ ông già lại kiênquyết như vậy, xử lý chuyện đấy luôn.Cũng phải cho anh ta một bài học,đừng làm những chuyện không nên.“Khách sạn Đài Thành sao?” Ngườiđàn ông chậm rãi thốt ra vài câu, đôimắt âm trầm mạnh mẽ, sau đó rấtnhanh lại trở về bình thường.Vào buổi tối, Hạ Nhược Vũ có lý dođể về sớm hai tiếng trước khi tan làm,sau khi đứng dậy cô đã thay một bộquần áo bình thường và chỉnh sửa tóctai một chút,lếch thếch rời khỏi công ty.Cô liếc nhìn điện thoại, gần đếnthời gian rồi, lập tức bắt taxi.Đến chỗ hẹn thì lại bị người ta chặnở ngoài, khách sạn cao cấp bắt buộcphải mặc lễ phục mới được vào, cô ănmặc luộm thuộm như vậy, bảo vệ cóquyền ngăn lại: “Thưa cô, phiền cô vềnhà thay quần áo rồi quay lại”Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full “Khôngthay quần áo thì không thể vào sao?”“Đúng vậy, hi vọng cô sẽ không làmchúng tôi khó xử” Bảo vệ cũng khôngcó hung hăng, mà ân cần nói với cô:“Nếu có đặt trước, có thể báo số phòngra, tôi có thể giúp cô, nếu cô đã đặttrước thì tôi có thể mang cô vào”“Ồ, không cần đâu, tôi đi ngay bâygiờ” Hạ Nhược Vũ tỏ ra đã cố gắng hếtsức, xoay người định ra về.“Hạ Nhược Vũ, đứng lại cho tôi.”Khi Hạ Minh Viễn nhìn thấy bộquần áo mà Hạ Nhược Vũ mặc, ônggần như chết lặng, trước đó ông đãnghĩ là đứa con gái ham chơi này rốtcuộc cũng đã hiểu được sự quan tâmcủa ba mẹ, bây giờ xem ra ông đã nghĩnhiều rồi.“Ba, mẹ, không phải là con khôngmuốn đi” Hạ Nhược Vũ vô tội nhún vai.Hạ Minh Viễn còn muốn dạy dỗmấy câu, giống như nghĩ tới cái gì, nênđành nhịn xuống: “Đi lên với ba”“Vâng” Cô thờ ơ nhún vai và đitheo phía sau.“Nhược Vũ, ba con làm đều là vì lợiích của con thôi” Đường Hồng Xuânnhẹ giọng nói.Hạ Nhược Vũ vô tội chớp mắt: “Mẹ,con biết rồi, mẹ không thấy rằng conngoan ngoãn đến đây sao, mẹ đừng lolắng, con sẽ không gây rắc rối đâu.”“Này, con đúng là…” Đường HồngXuân không biết nên nói cái gì, đànhphải chịu thua.Ba người đã đi đến phòng riêng,mặc dù khách sạn Đại Thành có danhnghĩa là một công ty, nhưng khách sạnĐại Thành cực kỳ xa hoa, một phòngriêng bình thường cũng rất khó có thểđặt được.Nhà họ Dương đã có thể đặt mộtphòng trung bình, điều này cho thấy họđã rất chân thành.Người đón khách mở cửa ra, ngườingồi trên ghế cũng đứng dậy.“Minh Viễn, em dâu, các người tớirồi” Ông Dương đứng dậy chào hỏi.Bà Dương tự nhiên nắm lấy tayĐường Hồng Xuân, nói vài câu chàohỏi, lúc này mới vô tình chuyển đề tàitới Hạ Nhược Vũ: “Đây là Nhược Vũsao, lớn nhanh như vậy, lúc bé cháucòn hay bò chơi với Minh Đức ở nhàbác đấy”Nhưng đến khi nhìn thấy bộ quầnáo trên người cô, nự cười giảm đi mộtchút, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi.   

Chương 138: Hai nhà gặp mặt

 

Đường Hồng Xuân vẫn đang câm

giẻ lau trong tay, lo lắng nói: “Minh

Viễn, anh có cảm thấy Nhược Vũ bị cái

gì kích động không? Sao đột nhiên con

bé lại ngoan ngoãn như vậy.’

“Chỉ cần con bé đồng ý, thì chuyện

khác sẽ nói sau.” Hạ Minh Viễn cũng

cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đã

không thể quay đầu lại, nên phải vậy

thôi.

Đường Hồng Xuân thở dài, không

nói gì nữa.

Trong bệnh viện, Kiều Duy Nam đi

tới khoa phụ khoa, dùng ngón tay đẩy

nhẹ cửa, cửa bị đẩy ra, anh ta cũng

không nhìn người bên trong vẫn đang

điều trị cho bệnh nhân, tìm một chỗ

ngồi xuống đã.

“Cô cần phải kiểm tra lại đã, khi

nào có kết quả thì tôi sẽ đưa cho cô

xem” Mạc Du Hải cũng không thèm

nhìn anh ta, nói với người phụ nữ trung

niên trước mặt.

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên uể

oải, sợ hãi nói: “Bác sĩ Du Hải, bác sĩ

nghĩ tôi bị u xơ tử cung à?”

Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full

“Vẫn chưa chắc chắn, phải kiểm tra

lại mới biết được”

Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nhìn

vào báo cáo kiểm tra lần trước của cô,

bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn”

“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Du Hải, vậy tôi

đi trước đây. Người phụ nữ trung niên

có vẻ tin lời Mạc Du Hải, vui mừng nói.

Mạc Du Hải khẽ ừ một tiếng, người

phụ nữ trung niên nhẹ nhàng mở cửa

đi ra ngoài.

“Người tiếp theo” Anh nói mà

không cần ngẩng đầu.

“Chờ đã, cô đi ra ngoài trước đi.”

Kiêu Duy Nam nhướng mắt.

Y tá liếc nhìn Mạc Du Hải đang im

lặng, gật đầu đi ra ngoài rôi đóng cửa lại.

“Nghe nói hôm qua cậu đưa người

phụ nữ Lục Khánh Huyền kia về nhà

sao?” Kiều Duy Nam kéo ghế ngồi

trước mặt anh, quan tâm hỏi.

Chờ một hồi không thấy Mạc Du

Hải trả lời, anh ta cũng không quan

tâm, tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu nói xem,

nếu Hạ Nhược Vũ biết chuyện thì có

phải sẽ dữ dội lắm không?”

Tưởng tượng về cảnh tượng đó,

đúng là rất thú vị.

Anh không quan tâm đến người

đàn ông trước mặt mình, làm như

không có chuyện gì, tiếp tục công việc

của mình.

“Này, tôi muốn theo đuổi Nhược

Vũ, nhưng…” Kiêu Duy Nam cố ý kéo dài

lời nói trước mặt anh, chú ý đến phản

ứng của anh, kết quả là Mạc Du Hải

cũng không quan tâm đến mình, làm

cho anh ta có chút thất vọng.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn

được nói: “Có lẽ cậu không biết, nhà họ

Dương đã chuẩn bị lễ vật ăn hỏi rồi.

Buổi tối nay hai nhà họ sẽ ăn tối tại

khách sạn Đại Thành.”

Vì sợ Mạc Du Hải nghe không hiểu,

Kiêu Duy Nam còn đưa tay ra diễn tả,

anh ta vui mừng khi thấy Mạc Du Hải

đặt bệnh án xuống, tiến lên phía trước

một chút, giống như đang chờ anh nói.

“Cậu có biết..” Đôi mắt u ám của

Mạc Du Hải khẽ quét về phía anh ta.

Kiều Duy Nam gật đầu, sau đó lại

lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Tôi

biết cái gì?”

“Hôm nay ông già cũng đã sắp xếp

cho cậu rồi, là một người to như lực sĩ”

Mạc Du Hải cong miệng nhìn anh ta, từ

từ nói: “Nhưng mà là buổi chiều, cậu có

vui không?”

Sắc mặt Kiều Duy Nam đột nhiên

thay đổi, cuối cùng tái xanh lại, run rẩy

chỉ vào người đàn ông trước mặt nói:

“Cậu, cậu lại đối với tôi như vậy!”

Ông già hôm nay có chút vui vẻ, lại

còn cho mình tiền tiêu vặt, đối xử với

anh ta rất tử tế, lúc ấy anh ta còn vui vẻ

đồng ý, bây giờ nghĩ lại thì anh ta đúng

là một kẻ ngốc.

“Tôi nghĩ cậu cũng không ngại lắm

nhỉ? Lực sĩ đó có vẻ rất hợp với cậu”

Nụ cười trong trẻo của Mạc Du Hải

khiến sắc mặt Kiều Duy Nam trở nên

xấu xí: “Không, tôi không đồng ý, cậu

cố ý hại tôi”

“Trễ rồi” Mạc Du Hải nói.

Điện thoại di động trong túi của

Kiều Duy Nam vang lên, anh ta xem

qua nó, vẻ mặt lập tức khó coi, lập tức

cầm điện thoại chạy đi.

Vào đọc tại truyen.one nhé

Bỏ lại một câu không có lực uy

hiếp, anh ta vội vàng bỏ chạy: “Mạc Du

Hải, cậu thật nhẫn tâm!”

Mạc Du Hải không cảm thấy tàn

nhẫn chút nào, chỉ là đề cập với ông

già một chút, ai ngờ ông già lại kiên

quyết như vậy, xử lý chuyện đấy luôn.

Cũng phải cho anh ta một bài học,

đừng làm những chuyện không nên.

“Khách sạn Đài Thành sao?” Người

đàn ông chậm rãi thốt ra vài câu, đôi

mắt âm trầm mạnh mẽ, sau đó rất

nhanh lại trở về bình thường.

Vào buổi tối, Hạ Nhược Vũ có lý do

để về sớm hai tiếng trước khi tan làm,

sau khi đứng dậy cô đã thay một bộ

quần áo bình thường và chỉnh sửa tóc

tai một chút,lếch thếch rời khỏi công ty.

Cô liếc nhìn điện thoại, gần đến

thời gian rồi, lập tức bắt taxi.

Đến chỗ hẹn thì lại bị người ta chặn

ở ngoài, khách sạn cao cấp bắt buộc

phải mặc lễ phục mới được vào, cô ăn

mặc luộm thuộm như vậy, bảo vệ có

quyền ngăn lại: “Thưa cô, phiền cô về

nhà thay quần áo rồi quay lại”

Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full “Không

thay quần áo thì không thể vào sao?”

“Đúng vậy, hi vọng cô sẽ không làm

chúng tôi khó xử” Bảo vệ cũng không

có hung hăng, mà ân cần nói với cô:

“Nếu có đặt trước, có thể báo số phòng

ra, tôi có thể giúp cô, nếu cô đã đặt

trước thì tôi có thể mang cô vào”

“Ồ, không cần đâu, tôi đi ngay bây

giờ” Hạ Nhược Vũ tỏ ra đã cố gắng hết

sức, xoay người định ra về.

“Hạ Nhược Vũ, đứng lại cho tôi.”

Khi Hạ Minh Viễn nhìn thấy bộ

quần áo mà Hạ Nhược Vũ mặc, ông

gần như chết lặng, trước đó ông đã

nghĩ là đứa con gái ham chơi này rốt

cuộc cũng đã hiểu được sự quan tâm

của ba mẹ, bây giờ xem ra ông đã nghĩ

nhiều rồi.

“Ba, mẹ, không phải là con không

muốn đi” Hạ Nhược Vũ vô tội nhún vai.

Hạ Minh Viễn còn muốn dạy dỗ

mấy câu, giống như nghĩ tới cái gì, nên

đành nhịn xuống: “Đi lên với ba”

“Vâng” Cô thờ ơ nhún vai và đi

theo phía sau.

“Nhược Vũ, ba con làm đều là vì lợi

ích của con thôi” Đường Hồng Xuân

nhẹ giọng nói.

Hạ Nhược Vũ vô tội chớp mắt: “Mẹ,

con biết rồi, mẹ không thấy rằng con

ngoan ngoãn đến đây sao, mẹ đừng lo

lắng, con sẽ không gây rắc rối đâu.”

“Này, con đúng là…” Đường Hồng

Xuân không biết nên nói cái gì, đành

phải chịu thua.

Ba người đã đi đến phòng riêng,

mặc dù khách sạn Đại Thành có danh

nghĩa là một công ty, nhưng khách sạn

Đại Thành cực kỳ xa hoa, một phòng

riêng bình thường cũng rất khó có thể

đặt được.

Nhà họ Dương đã có thể đặt một

phòng trung bình, điều này cho thấy họ

đã rất chân thành.

Người đón khách mở cửa ra, người

ngồi trên ghế cũng đứng dậy.

“Minh Viễn, em dâu, các người tới

rồi” Ông Dương đứng dậy chào hỏi.

Bà Dương tự nhiên nắm lấy tay

Đường Hồng Xuân, nói vài câu chào

hỏi, lúc này mới vô tình chuyển đề tài

tới Hạ Nhược Vũ: “Đây là Nhược Vũ

sao, lớn nhanh như vậy, lúc bé cháu

còn hay bò chơi với Minh Đức ở nhà

bác đấy”

Nhưng đến khi nhìn thấy bộ quần

áo trên người cô, nự cười giảm đi một

chút, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi.

 

 

 

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 138: Hai nhà gặp mặt Đường Hồng Xuân vẫn đang câmgiẻ lau trong tay, lo lắng nói: “MinhViễn, anh có cảm thấy Nhược Vũ bị cáigì kích động không? Sao đột nhiên conbé lại ngoan ngoãn như vậy.’“Chỉ cần con bé đồng ý, thì chuyệnkhác sẽ nói sau.” Hạ Minh Viễn cũngcảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đãkhông thể quay đầu lại, nên phải vậythôi.Đường Hồng Xuân thở dài, khôngnói gì nữa.Trong bệnh viện, Kiều Duy Nam đitới khoa phụ khoa, dùng ngón tay đẩynhẹ cửa, cửa bị đẩy ra, anh ta cũngkhông nhìn người bên trong vẫn đangđiều trị cho bệnh nhân, tìm một chỗngồi xuống đã.“Cô cần phải kiểm tra lại đã, khinào có kết quả thì tôi sẽ đưa cho côxem” Mạc Du Hải cũng không thèmnhìn anh ta, nói với người phụ nữ trungniên trước mặt.Vẻ mặt người phụ nữ trung niên uểoải, sợ hãi nói: “Bác sĩ Du Hải, bác sĩnghĩ tôi bị u xơ tử cung à?”Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full“Vẫn chưa chắc chắn, phải kiểm tralại mới biết được”Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nhìnvào báo cáo kiểm tra lần trước của cô,bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn”“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Du Hải, vậy tôiđi trước đây. Người phụ nữ trung niêncó vẻ tin lời Mạc Du Hải, vui mừng nói.Mạc Du Hải khẽ ừ một tiếng, ngườiphụ nữ trung niên nhẹ nhàng mở cửađi ra ngoài.“Người tiếp theo” Anh nói màkhông cần ngẩng đầu.“Chờ đã, cô đi ra ngoài trước đi.”Kiêu Duy Nam nhướng mắt.Y tá liếc nhìn Mạc Du Hải đang imlặng, gật đầu đi ra ngoài rôi đóng cửa lại.“Nghe nói hôm qua cậu đưa ngườiphụ nữ Lục Khánh Huyền kia về nhàsao?” Kiều Duy Nam kéo ghế ngồitrước mặt anh, quan tâm hỏi.Chờ một hồi không thấy Mạc DuHải trả lời, anh ta cũng không quantâm, tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu nói xem,nếu Hạ Nhược Vũ biết chuyện thì cóphải sẽ dữ dội lắm không?”Tưởng tượng về cảnh tượng đó,đúng là rất thú vị.Anh không quan tâm đến ngườiđàn ông trước mặt mình, làm nhưkhông có chuyện gì, tiếp tục công việccủa mình.“Này, tôi muốn theo đuổi NhượcVũ, nhưng…” Kiêu Duy Nam cố ý kéo dàilời nói trước mặt anh, chú ý đến phảnứng của anh, kết quả là Mạc Du Hảicũng không quan tâm đến mình, làmcho anh ta có chút thất vọng.Nhưng cuối cùng vẫn không nhịnđược nói: “Có lẽ cậu không biết, nhà họDương đã chuẩn bị lễ vật ăn hỏi rồi.Buổi tối nay hai nhà họ sẽ ăn tối tạikhách sạn Đại Thành.”Vì sợ Mạc Du Hải nghe không hiểu,Kiêu Duy Nam còn đưa tay ra diễn tả,anh ta vui mừng khi thấy Mạc Du Hảiđặt bệnh án xuống, tiến lên phía trướcmột chút, giống như đang chờ anh nói.“Cậu có biết..” Đôi mắt u ám củaMạc Du Hải khẽ quét về phía anh ta.Kiều Duy Nam gật đầu, sau đó lạilắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Tôibiết cái gì?”“Hôm nay ông già cũng đã sắp xếpcho cậu rồi, là một người to như lực sĩ”Mạc Du Hải cong miệng nhìn anh ta, từtừ nói: “Nhưng mà là buổi chiều, cậu cóvui không?”Sắc mặt Kiều Duy Nam đột nhiênthay đổi, cuối cùng tái xanh lại, run rẩychỉ vào người đàn ông trước mặt nói:“Cậu, cậu lại đối với tôi như vậy!”Ông già hôm nay có chút vui vẻ, lạicòn cho mình tiền tiêu vặt, đối xử vớianh ta rất tử tế, lúc ấy anh ta còn vui vẻđồng ý, bây giờ nghĩ lại thì anh ta đúnglà một kẻ ngốc.“Tôi nghĩ cậu cũng không ngại lắmnhỉ? Lực sĩ đó có vẻ rất hợp với cậu”Nụ cười trong trẻo của Mạc Du Hảikhiến sắc mặt Kiều Duy Nam trở nênxấu xí: “Không, tôi không đồng ý, cậucố ý hại tôi”“Trễ rồi” Mạc Du Hải nói.Điện thoại di động trong túi củaKiều Duy Nam vang lên, anh ta xemqua nó, vẻ mặt lập tức khó coi, lập tứccầm điện thoại chạy đi.Vào đọc tại truyen.one nhéBỏ lại một câu không có lực uyhiếp, anh ta vội vàng bỏ chạy: “Mạc DuHải, cậu thật nhẫn tâm!”Mạc Du Hải không cảm thấy tànnhẫn chút nào, chỉ là đề cập với ônggià một chút, ai ngờ ông già lại kiênquyết như vậy, xử lý chuyện đấy luôn.Cũng phải cho anh ta một bài học,đừng làm những chuyện không nên.“Khách sạn Đài Thành sao?” Ngườiđàn ông chậm rãi thốt ra vài câu, đôimắt âm trầm mạnh mẽ, sau đó rấtnhanh lại trở về bình thường.Vào buổi tối, Hạ Nhược Vũ có lý dođể về sớm hai tiếng trước khi tan làm,sau khi đứng dậy cô đã thay một bộquần áo bình thường và chỉnh sửa tóctai một chút,lếch thếch rời khỏi công ty.Cô liếc nhìn điện thoại, gần đếnthời gian rồi, lập tức bắt taxi.Đến chỗ hẹn thì lại bị người ta chặnở ngoài, khách sạn cao cấp bắt buộcphải mặc lễ phục mới được vào, cô ănmặc luộm thuộm như vậy, bảo vệ cóquyền ngăn lại: “Thưa cô, phiền cô vềnhà thay quần áo rồi quay lại”Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full “Khôngthay quần áo thì không thể vào sao?”“Đúng vậy, hi vọng cô sẽ không làmchúng tôi khó xử” Bảo vệ cũng khôngcó hung hăng, mà ân cần nói với cô:“Nếu có đặt trước, có thể báo số phòngra, tôi có thể giúp cô, nếu cô đã đặttrước thì tôi có thể mang cô vào”“Ồ, không cần đâu, tôi đi ngay bâygiờ” Hạ Nhược Vũ tỏ ra đã cố gắng hếtsức, xoay người định ra về.“Hạ Nhược Vũ, đứng lại cho tôi.”Khi Hạ Minh Viễn nhìn thấy bộquần áo mà Hạ Nhược Vũ mặc, ônggần như chết lặng, trước đó ông đãnghĩ là đứa con gái ham chơi này rốtcuộc cũng đã hiểu được sự quan tâmcủa ba mẹ, bây giờ xem ra ông đã nghĩnhiều rồi.“Ba, mẹ, không phải là con khôngmuốn đi” Hạ Nhược Vũ vô tội nhún vai.Hạ Minh Viễn còn muốn dạy dỗmấy câu, giống như nghĩ tới cái gì, nênđành nhịn xuống: “Đi lên với ba”“Vâng” Cô thờ ơ nhún vai và đitheo phía sau.“Nhược Vũ, ba con làm đều là vì lợiích của con thôi” Đường Hồng Xuânnhẹ giọng nói.Hạ Nhược Vũ vô tội chớp mắt: “Mẹ,con biết rồi, mẹ không thấy rằng conngoan ngoãn đến đây sao, mẹ đừng lolắng, con sẽ không gây rắc rối đâu.”“Này, con đúng là…” Đường HồngXuân không biết nên nói cái gì, đànhphải chịu thua.Ba người đã đi đến phòng riêng,mặc dù khách sạn Đại Thành có danhnghĩa là một công ty, nhưng khách sạnĐại Thành cực kỳ xa hoa, một phòngriêng bình thường cũng rất khó có thểđặt được.Nhà họ Dương đã có thể đặt mộtphòng trung bình, điều này cho thấy họđã rất chân thành.Người đón khách mở cửa ra, ngườingồi trên ghế cũng đứng dậy.“Minh Viễn, em dâu, các người tớirồi” Ông Dương đứng dậy chào hỏi.Bà Dương tự nhiên nắm lấy tayĐường Hồng Xuân, nói vài câu chàohỏi, lúc này mới vô tình chuyển đề tàitới Hạ Nhược Vũ: “Đây là Nhược Vũsao, lớn nhanh như vậy, lúc bé cháucòn hay bò chơi với Minh Đức ở nhàbác đấy”Nhưng đến khi nhìn thấy bộ quầnáo trên người cô, nự cười giảm đi mộtchút, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi.   

Chương 138