Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 163
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 163: Âm mưu của Du UyênTrong phòng lại trở nên yên tĩnh.Thân hình cao lớn mạnh mẽ củaDu Hải, giống như cây đa cổ thụ chekín bầu trời, đứng ở đó, Nhược Vũmuốn coi như không nhìn thấy gì cũngkhông được, trong lòng vẫn còn rất khóchịu.Không đoán được thái độ của mình.“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”Cô ấy ngoẹo đầu, làm ra dáng vẻ mệt mỏi.Du Hải “ừm” một tiếng, thản nhiênnói: “Anh vê thay đồ rồi quay lại, cóchuyện gì em cứ gọi ý tá hoặc là gọiđiện thoại cho anh.”Nhược Vũ không lên tiếng, tronglòng oán thầm: “Đã đi rồi thì đừng vênữa.Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹnhàng, trong lòng cô ấy dường như cóhơi thất vọng, ngơ ngác một lúc, lậptức tự mắng mình quái đản, người đicũng đã đi rồi, còn thất vọng cái gì chứ.Đừng quên trong lòng người ta còncó một đoá sen trắng mà.Nghĩ vậy những tâm tình phiên nãotrong lòng cô ấy đã trở lại bình thườngmột chút.Nhược Vũ đã ngủ gân 3 ngày, khinhắm mắt thì toàn hiện lên vẻ mặtmang theo sự mệt mỏi, còn có đôi mắtđen như muốn hút người ta xuống vựcthảm, đột nhiên mở mắt ra, sao cũngkhông ngủ được.Trừng mắt nhìn bình truyền nướctreo trên đầu, từng giọt nước rơi xuốngống tiêm truyền vào cơ thể.‘A, thật nhàm chán quá đi!”Hạ Du thay quần áo xong, giơ taynhéo nhéo ấn đường, cho dù có làngười sắt, rang khô hai ngày cũngchẳng chịu nổi, huống hồ anh ta ngủkhông đến vài tiếng.Vẫn chưa đi đến bãi đậu xe, đã bịmột người chặn lại ở cửa phòng nghỉngơi.“Anh, anh có chuyện gì vậy, mấyngày liền không về nhà” Du Uyên bĩumôi, không vui chút nào.Du Hải nhíu mày lại, lạnh nhạt nói:“Em sao lại tới đây?”“Nếu không phải anh không ngheđiện thoại, em cũng chẳng đến, cũngchẳng trông mong chạy đến bệnh việntìm anh” Ánh mắt của Du Uyên nhìnxung quanh phòng, nhìn thấy trongphòng không có người khác, liền thu lạitâm mắt.Hành động nhỏ này của cô ấycũng không hiểu rõ được ánh mắt củaDu Hải, nét mặt cũng chẳng có biểuhiện gì, vẻ mặt như thường: “Bận côngviệc ở bệnh viện”“Anh, anh lừa em.” Du Uyên nhìnmột cái liên đưa tay ra nắm lấy tay áoanh ấy, đung đưa làm nũng: “Nếu anhkhông muốn đi làm thì ai miễn cưỡngđược chứ, nếu vẫn còn tức giậnchuyện lần trước, vậy em xin lỗi”“Lại có chuyện gì cân mình giúpư?” Dù Du Hải không hiểu hết em gáimình mười phân, nhưng cũng đoánđược tám hay chín phần, nếu không cóchuyện gì cô ấy tuyệt đối sẽ khôngchạy đến bệnh viện tìm anh ấy.Mà còn dùng ngữ khí nhận sai nhưvậy nữa.Du Uyên dù một chút cũng chẳngcảm thấy ngại khi bị vạch trần, cũngchẳng giả vờ, tiếp tục nói: “Cũng khôngphải chuyện gì lớn lắm, anh biết dạonày em cũng chẳng có việc gì, nênmuốn đi học, đợi tích lũy được mộtchút kinh nghiệm, sau này có thể giúpđỡ anh”“Em muốn học ngành gì, bảo TỉnhGiang thu xếp cho em là ổn rồi” Du Hảinhìn bộ mặt chột dạ của cô ấy: “Hay làem không muốn ở cùng Thịnh Hoa?”“Còn không phải sao, mấy ngàynày luôn lầm bẩm anh không về nhà,em nghe nhiều đến nỗi tai sắp mọc kénrồi” Du Uyên bĩu môi nói, bỗng như têntrộm nhìn chằm chằm vào mặt anh ta:“Anh cùng chị Khánh Huyền có phải đãsống chung rồi không?”Anh mắt Du Hải nặng trĩu: “Nói choem biết”“Ở chung hay không ở chung, cóliên quan gì đến em, hung ác như vậylàm gì.” Du Uyên không vui “hừ” lạnhmột tiếng, nghĩ bản thân vẫn cần anhấy giúp, nên cũng để ý lời nói hơn: “Chỉlà lần trước em đi tìm chị Khánh Huyền hỏi:Ngừng một chút lại nóng vội nóithêm một câu: “Anh; anh đừng làm khóchị Khánh Huyền, là em bảo chị ấy nóicho em đó.”“Em biết sức khỏe của cô ấy..” DuHải chưa nói xong.Du Uyên đã cắt ngang lời: “Em biếtmà, chị Khánh Huyền sức khỏe gầnđây không tốt, anh chỉ là thuận tiệnchăm sóc cô ấy, em đều biết”Chỉ cần không phải là Nhược Vũcon đĩ đó là được, chăm sóc chămsóc, nói không chừng cũng chăm sóc“trên giường” rồi, đến lúc đó đâu cònchuyện gì của Nhược Vũ.“Em về trước đi” Du Hải trong lòngvẫn nhớ kỹ hình dáng nhỏ yếu ở trongphòng bệnh.Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài fullDu Uyên đạt được mục đích thìcũng chẳng muốn ở lâu nữa, dù saocũng chẳng thích mùi của bệnh viện vàcũng chẳng hiểu nổi anh trai nghĩ gì,đường đường là đại thiếu gia của nhàhọ Mạc, vị trí giám đốc thì không làm,cứ nhất thiết phải đi làm bác sĩ, câunày chỉ là cô ấy thầm nghĩ.Không dám thực sự nói ra trướcmặt anh trai: “Vậy em đi trước đây”Du Hải vuốt cằm coi như đáp lại.Sắp đi đến của, Du Uyên dừng lạimột chút, quay đầu dí dỏm nói với anhta: “À, đúng rồi, anh, quên nói với anh,ông nội muốn anh có thời gian thì vềthăm mọi người”“Còn nữa, nhớ đưa chị KhánhHuyền về cùng nhé, anh hiểu không,hihi, em đi trước đây.”Du Hải ánh mắt u ám, không nói gìcả, cầm chìa khóa quay vê.Ngoài ra khi Du Uyên rời bệnh viện,lập tức móc điện thoại ra, gọi điện chomột người: “Chị Khánh Huyền, em đãbáo với anh của em rồi, anh ấy đã đồngý, chị nói xem khi nào em đi làm thì sẽthích hợp”“Chị ở đây lúc nào cũng hoannghênh em đến làm việc” KhánhHuyền nhẹ nhàng đáp.Du Uyên “ừ” một tiếng, chân chừmột chút vẫn ngại không nói ra, KhánhHuyền giống như đọc được suy nghĩcủa cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Đợi em qua,chị sẽ sắp xếp việc học ở bên cậu ấy”“Chị Khánh Huyền, chị nói gì cơ, emnghe không hiểu” Giọng nói thẹn thùngcủa Du Uyên.Khánh Huyền cố ý nói: “Nếu đãnhư vậy, Du Uyên à, hay là em theo họccùng chị nhé.”“Chị Khánh Huyền!” Du Uyên lậptức làm nũng một tiếng, ngữ khí vôcùng sốt ruột.Khánh Huyền cười nhẹ: “Được rồi,không đùa em nữa, đến lúc đó em trựctiếp qua gặp chị”“Vâng ạ” Du Uyên vui rạo rực trảlời, nghĩ một lúc rồi nói: “Chị KhánhHuyền, anh Du Hải hình như tan làm vềrồi:“Ò, Thế nhé, chị hiểu rồi” Ngữ điệuKhánh Huyền hình như có chút lạ, biểucảm khuôn mặt lại có chút vui mừng,cô ấy đã mấy ngày không gặp Du Hảirồi, cô ấy biết Du Hải vẫn luôn ở bệnhviện chăm sóc Nhược Vũ con đĩ đó.Nhưng không tiện giải thích, DuUyên cũng chẳng ngốc, biết thế nào làcó qua có lại.
Chương 163: Âm mưu của Du Uyên
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Thân hình cao lớn mạnh mẽ của
Du Hải, giống như cây đa cổ thụ che
kín bầu trời, đứng ở đó, Nhược Vũ
muốn coi như không nhìn thấy gì cũng
không được, trong lòng vẫn còn rất khó
chịu.
Không đoán được thái độ của mình.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”
Cô ấy ngoẹo đầu, làm ra dáng vẻ mệt mỏi.
Du Hải “ừm” một tiếng, thản nhiên
nói: “Anh vê thay đồ rồi quay lại, có
chuyện gì em cứ gọi ý tá hoặc là gọi
điện thoại cho anh.”
Nhược Vũ không lên tiếng, trong
lòng oán thầm: “Đã đi rồi thì đừng vê
nữa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ
nhàng, trong lòng cô ấy dường như có
hơi thất vọng, ngơ ngác một lúc, lập
tức tự mắng mình quái đản, người đi
cũng đã đi rồi, còn thất vọng cái gì chứ.
Đừng quên trong lòng người ta còn
có một đoá sen trắng mà.
Nghĩ vậy những tâm tình phiên não
trong lòng cô ấy đã trở lại bình thường
một chút.
Nhược Vũ đã ngủ gân 3 ngày, khi
nhắm mắt thì toàn hiện lên vẻ mặt
mang theo sự mệt mỏi, còn có đôi mắt
đen như muốn hút người ta xuống vực
thảm, đột nhiên mở mắt ra, sao cũng
không ngủ được.
Trừng mắt nhìn bình truyền nước
treo trên đầu, từng giọt nước rơi xuống
ống tiêm truyền vào cơ thể.
‘A, thật nhàm chán quá đi!”
Hạ Du thay quần áo xong, giơ tay
nhéo nhéo ấn đường, cho dù có là
người sắt, rang khô hai ngày cũng
chẳng chịu nổi, huống hồ anh ta ngủ
không đến vài tiếng.
Vẫn chưa đi đến bãi đậu xe, đã bị
một người chặn lại ở cửa phòng nghỉ
ngơi.
“Anh, anh có chuyện gì vậy, mấy
ngày liền không về nhà” Du Uyên bĩu
môi, không vui chút nào.
Du Hải nhíu mày lại, lạnh nhạt nói:
“Em sao lại tới đây?”
“Nếu không phải anh không nghe
điện thoại, em cũng chẳng đến, cũng
chẳng trông mong chạy đến bệnh viện
tìm anh” Ánh mắt của Du Uyên nhìn
xung quanh phòng, nhìn thấy trong
phòng không có người khác, liền thu lại
tâm mắt.
Hành động nhỏ này của cô ấy
cũng không hiểu rõ được ánh mắt của
Du Hải, nét mặt cũng chẳng có biểu
hiện gì, vẻ mặt như thường: “Bận công
việc ở bệnh viện”
“Anh, anh lừa em.” Du Uyên nhìn
một cái liên đưa tay ra nắm lấy tay áo
anh ấy, đung đưa làm nũng: “Nếu anh
không muốn đi làm thì ai miễn cưỡng
được chứ, nếu vẫn còn tức giận
chuyện lần trước, vậy em xin lỗi”
“Lại có chuyện gì cân mình giúp
ư?” Dù Du Hải không hiểu hết em gái
mình mười phân, nhưng cũng đoán
được tám hay chín phần, nếu không có
chuyện gì cô ấy tuyệt đối sẽ không
chạy đến bệnh viện tìm anh ấy.
Mà còn dùng ngữ khí nhận sai như
vậy nữa.
Du Uyên dù một chút cũng chẳng
cảm thấy ngại khi bị vạch trần, cũng
chẳng giả vờ, tiếp tục nói: “Cũng không
phải chuyện gì lớn lắm, anh biết dạo
này em cũng chẳng có việc gì, nên
muốn đi học, đợi tích lũy được một
chút kinh nghiệm, sau này có thể giúp
đỡ anh”
“Em muốn học ngành gì, bảo Tỉnh
Giang thu xếp cho em là ổn rồi” Du Hải
nhìn bộ mặt chột dạ của cô ấy: “Hay là
em không muốn ở cùng Thịnh Hoa?”
“Còn không phải sao, mấy ngày
này luôn lầm bẩm anh không về nhà,
em nghe nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén
rồi” Du Uyên bĩu môi nói, bỗng như tên
trộm nhìn chằm chằm vào mặt anh ta:
“Anh cùng chị Khánh Huyền có phải đã
sống chung rồi không?”
Anh mắt Du Hải nặng trĩu: “Nói cho
em biết”
“Ở chung hay không ở chung, có
liên quan gì đến em, hung ác như vậy
làm gì.” Du Uyên không vui “hừ” lạnh
một tiếng, nghĩ bản thân vẫn cần anh
ấy giúp, nên cũng để ý lời nói hơn: “Chỉ
là lần trước em đi tìm chị Khánh Huyền hỏi:
Ngừng một chút lại nóng vội nói
thêm một câu: “Anh; anh đừng làm khó
chị Khánh Huyền, là em bảo chị ấy nói
cho em đó.”
“Em biết sức khỏe của cô ấy..” Du
Hải chưa nói xong.
Du Uyên đã cắt ngang lời: “Em biết
mà, chị Khánh Huyền sức khỏe gần
đây không tốt, anh chỉ là thuận tiện
chăm sóc cô ấy, em đều biết”
Chỉ cần không phải là Nhược Vũ
con đĩ đó là được, chăm sóc chăm
sóc, nói không chừng cũng chăm sóc
“trên giường” rồi, đến lúc đó đâu còn
chuyện gì của Nhược Vũ.
“Em về trước đi” Du Hải trong lòng
vẫn nhớ kỹ hình dáng nhỏ yếu ở trong
phòng bệnh.
Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full
Du Uyên đạt được mục đích thì
cũng chẳng muốn ở lâu nữa, dù sao
cũng chẳng thích mùi của bệnh viện và
cũng chẳng hiểu nổi anh trai nghĩ gì,
đường đường là đại thiếu gia của nhà
họ Mạc, vị trí giám đốc thì không làm,
cứ nhất thiết phải đi làm bác sĩ, câu
này chỉ là cô ấy thầm nghĩ.
Không dám thực sự nói ra trước
mặt anh trai: “Vậy em đi trước đây”
Du Hải vuốt cằm coi như đáp lại.
Sắp đi đến của, Du Uyên dừng lại
một chút, quay đầu dí dỏm nói với anh
ta: “À, đúng rồi, anh, quên nói với anh,
ông nội muốn anh có thời gian thì về
thăm mọi người”
“Còn nữa, nhớ đưa chị Khánh
Huyền về cùng nhé, anh hiểu không,
hihi, em đi trước đây.”
Du Hải ánh mắt u ám, không nói gì
cả, cầm chìa khóa quay vê.
Ngoài ra khi Du Uyên rời bệnh viện,
lập tức móc điện thoại ra, gọi điện cho
một người: “Chị Khánh Huyền, em đã
báo với anh của em rồi, anh ấy đã đồng
ý, chị nói xem khi nào em đi làm thì sẽ
thích hợp”
“Chị ở đây lúc nào cũng hoan
nghênh em đến làm việc” Khánh
Huyền nhẹ nhàng đáp.
Du Uyên “ừ” một tiếng, chân chừ
một chút vẫn ngại không nói ra, Khánh
Huyền giống như đọc được suy nghĩ
của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Đợi em qua,
chị sẽ sắp xếp việc học ở bên cậu ấy”
“Chị Khánh Huyền, chị nói gì cơ, em
nghe không hiểu” Giọng nói thẹn thùng
của Du Uyên.
Khánh Huyền cố ý nói: “Nếu đã
như vậy, Du Uyên à, hay là em theo học
cùng chị nhé.”
“Chị Khánh Huyền!” Du Uyên lập
tức làm nũng một tiếng, ngữ khí vô
cùng sốt ruột.
Khánh Huyền cười nhẹ: “Được rồi,
không đùa em nữa, đến lúc đó em trực
tiếp qua gặp chị”
“Vâng ạ” Du Uyên vui rạo rực trả
lời, nghĩ một lúc rồi nói: “Chị Khánh
Huyền, anh Du Hải hình như tan làm về
rồi:
“Ò, Thế nhé, chị hiểu rồi” Ngữ điệu
Khánh Huyền hình như có chút lạ, biểu
cảm khuôn mặt lại có chút vui mừng,
cô ấy đã mấy ngày không gặp Du Hải
rồi, cô ấy biết Du Hải vẫn luôn ở bệnh
viện chăm sóc Nhược Vũ con đĩ đó.
Nhưng không tiện giải thích, Du
Uyên cũng chẳng ngốc, biết thế nào là
có qua có lại.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 163: Âm mưu của Du UyênTrong phòng lại trở nên yên tĩnh.Thân hình cao lớn mạnh mẽ củaDu Hải, giống như cây đa cổ thụ chekín bầu trời, đứng ở đó, Nhược Vũmuốn coi như không nhìn thấy gì cũngkhông được, trong lòng vẫn còn rất khóchịu.Không đoán được thái độ của mình.“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”Cô ấy ngoẹo đầu, làm ra dáng vẻ mệt mỏi.Du Hải “ừm” một tiếng, thản nhiênnói: “Anh vê thay đồ rồi quay lại, cóchuyện gì em cứ gọi ý tá hoặc là gọiđiện thoại cho anh.”Nhược Vũ không lên tiếng, tronglòng oán thầm: “Đã đi rồi thì đừng vênữa.Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹnhàng, trong lòng cô ấy dường như cóhơi thất vọng, ngơ ngác một lúc, lậptức tự mắng mình quái đản, người đicũng đã đi rồi, còn thất vọng cái gì chứ.Đừng quên trong lòng người ta còncó một đoá sen trắng mà.Nghĩ vậy những tâm tình phiên nãotrong lòng cô ấy đã trở lại bình thườngmột chút.Nhược Vũ đã ngủ gân 3 ngày, khinhắm mắt thì toàn hiện lên vẻ mặtmang theo sự mệt mỏi, còn có đôi mắtđen như muốn hút người ta xuống vựcthảm, đột nhiên mở mắt ra, sao cũngkhông ngủ được.Trừng mắt nhìn bình truyền nướctreo trên đầu, từng giọt nước rơi xuốngống tiêm truyền vào cơ thể.‘A, thật nhàm chán quá đi!”Hạ Du thay quần áo xong, giơ taynhéo nhéo ấn đường, cho dù có làngười sắt, rang khô hai ngày cũngchẳng chịu nổi, huống hồ anh ta ngủkhông đến vài tiếng.Vẫn chưa đi đến bãi đậu xe, đã bịmột người chặn lại ở cửa phòng nghỉngơi.“Anh, anh có chuyện gì vậy, mấyngày liền không về nhà” Du Uyên bĩumôi, không vui chút nào.Du Hải nhíu mày lại, lạnh nhạt nói:“Em sao lại tới đây?”“Nếu không phải anh không ngheđiện thoại, em cũng chẳng đến, cũngchẳng trông mong chạy đến bệnh việntìm anh” Ánh mắt của Du Uyên nhìnxung quanh phòng, nhìn thấy trongphòng không có người khác, liền thu lạitâm mắt.Hành động nhỏ này của cô ấycũng không hiểu rõ được ánh mắt củaDu Hải, nét mặt cũng chẳng có biểuhiện gì, vẻ mặt như thường: “Bận côngviệc ở bệnh viện”“Anh, anh lừa em.” Du Uyên nhìnmột cái liên đưa tay ra nắm lấy tay áoanh ấy, đung đưa làm nũng: “Nếu anhkhông muốn đi làm thì ai miễn cưỡngđược chứ, nếu vẫn còn tức giậnchuyện lần trước, vậy em xin lỗi”“Lại có chuyện gì cân mình giúpư?” Dù Du Hải không hiểu hết em gáimình mười phân, nhưng cũng đoánđược tám hay chín phần, nếu không cóchuyện gì cô ấy tuyệt đối sẽ khôngchạy đến bệnh viện tìm anh ấy.Mà còn dùng ngữ khí nhận sai nhưvậy nữa.Du Uyên dù một chút cũng chẳngcảm thấy ngại khi bị vạch trần, cũngchẳng giả vờ, tiếp tục nói: “Cũng khôngphải chuyện gì lớn lắm, anh biết dạonày em cũng chẳng có việc gì, nênmuốn đi học, đợi tích lũy được mộtchút kinh nghiệm, sau này có thể giúpđỡ anh”“Em muốn học ngành gì, bảo TỉnhGiang thu xếp cho em là ổn rồi” Du Hảinhìn bộ mặt chột dạ của cô ấy: “Hay làem không muốn ở cùng Thịnh Hoa?”“Còn không phải sao, mấy ngàynày luôn lầm bẩm anh không về nhà,em nghe nhiều đến nỗi tai sắp mọc kénrồi” Du Uyên bĩu môi nói, bỗng như têntrộm nhìn chằm chằm vào mặt anh ta:“Anh cùng chị Khánh Huyền có phải đãsống chung rồi không?”Anh mắt Du Hải nặng trĩu: “Nói choem biết”“Ở chung hay không ở chung, cóliên quan gì đến em, hung ác như vậylàm gì.” Du Uyên không vui “hừ” lạnhmột tiếng, nghĩ bản thân vẫn cần anhấy giúp, nên cũng để ý lời nói hơn: “Chỉlà lần trước em đi tìm chị Khánh Huyền hỏi:Ngừng một chút lại nóng vội nóithêm một câu: “Anh; anh đừng làm khóchị Khánh Huyền, là em bảo chị ấy nóicho em đó.”“Em biết sức khỏe của cô ấy..” DuHải chưa nói xong.Du Uyên đã cắt ngang lời: “Em biếtmà, chị Khánh Huyền sức khỏe gầnđây không tốt, anh chỉ là thuận tiệnchăm sóc cô ấy, em đều biết”Chỉ cần không phải là Nhược Vũcon đĩ đó là được, chăm sóc chămsóc, nói không chừng cũng chăm sóc“trên giường” rồi, đến lúc đó đâu cònchuyện gì của Nhược Vũ.“Em về trước đi” Du Hải trong lòngvẫn nhớ kỹ hình dáng nhỏ yếu ở trongphòng bệnh.Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài fullDu Uyên đạt được mục đích thìcũng chẳng muốn ở lâu nữa, dù saocũng chẳng thích mùi của bệnh viện vàcũng chẳng hiểu nổi anh trai nghĩ gì,đường đường là đại thiếu gia của nhàhọ Mạc, vị trí giám đốc thì không làm,cứ nhất thiết phải đi làm bác sĩ, câunày chỉ là cô ấy thầm nghĩ.Không dám thực sự nói ra trướcmặt anh trai: “Vậy em đi trước đây”Du Hải vuốt cằm coi như đáp lại.Sắp đi đến của, Du Uyên dừng lạimột chút, quay đầu dí dỏm nói với anhta: “À, đúng rồi, anh, quên nói với anh,ông nội muốn anh có thời gian thì vềthăm mọi người”“Còn nữa, nhớ đưa chị KhánhHuyền về cùng nhé, anh hiểu không,hihi, em đi trước đây.”Du Hải ánh mắt u ám, không nói gìcả, cầm chìa khóa quay vê.Ngoài ra khi Du Uyên rời bệnh viện,lập tức móc điện thoại ra, gọi điện chomột người: “Chị Khánh Huyền, em đãbáo với anh của em rồi, anh ấy đã đồngý, chị nói xem khi nào em đi làm thì sẽthích hợp”“Chị ở đây lúc nào cũng hoannghênh em đến làm việc” KhánhHuyền nhẹ nhàng đáp.Du Uyên “ừ” một tiếng, chân chừmột chút vẫn ngại không nói ra, KhánhHuyền giống như đọc được suy nghĩcủa cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Đợi em qua,chị sẽ sắp xếp việc học ở bên cậu ấy”“Chị Khánh Huyền, chị nói gì cơ, emnghe không hiểu” Giọng nói thẹn thùngcủa Du Uyên.Khánh Huyền cố ý nói: “Nếu đãnhư vậy, Du Uyên à, hay là em theo họccùng chị nhé.”“Chị Khánh Huyền!” Du Uyên lậptức làm nũng một tiếng, ngữ khí vôcùng sốt ruột.Khánh Huyền cười nhẹ: “Được rồi,không đùa em nữa, đến lúc đó em trựctiếp qua gặp chị”“Vâng ạ” Du Uyên vui rạo rực trảlời, nghĩ một lúc rồi nói: “Chị KhánhHuyền, anh Du Hải hình như tan làm vềrồi:“Ò, Thế nhé, chị hiểu rồi” Ngữ điệuKhánh Huyền hình như có chút lạ, biểucảm khuôn mặt lại có chút vui mừng,cô ấy đã mấy ngày không gặp Du Hảirồi, cô ấy biết Du Hải vẫn luôn ở bệnhviện chăm sóc Nhược Vũ con đĩ đó.Nhưng không tiện giải thích, DuUyên cũng chẳng ngốc, biết thế nào làcó qua có lại.