Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 175

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 175: Chỉ cần tiền nhiều Trần Hạ Thu Phương còn chưa kịp laumiệng, một tay cầm quả táo một tay nắmlấy tay cô hỏi: “Táo này thật sự là do bác sĩDu Hải gọt hả?”“Đúng vậy thì sao?” Vẻ mặt Hạ NhượcVũ không hiểu nói: “Anh ta gọt thì sao vậy,cũng không có độc mà.”Trần Hạ Thu Phương cũng sẽ khôngsợ có độc mà chỉ lo lắng mình sẽ giảm thọmất! Nhớ tới tình cảnh ngày nào đó mìnhđược mời ra ngoài uống trà, bây giờ nghĩ lạicô ấy còn cảm thấy sợ hãi đây, tất nhiênMạc Du Hải không phải làm khó cô ấy mànói đúng hơn là liên quan chút tới Nhược Vũ.Chỉ là anh có một loại khí chất trời sinhkhiến người ta tôn sùng mà thôi, cô ấy phảiđành xấu hổ đầu quân vào phe địch rồi.Cô ấy tự nhiên không dám nói thẳngvới Nhược Vũ, sợ rằng con tàu bạn bè chởdầu này sẽ tự chìm mất thôi.Cô ấy cười khan một tiếng nói: “Khôngphải, nếu biết là bác sĩ gọt cho cậu, tôi sẽkhông cầm đâu.”“Có sao đâu, dù sao tôi cũng ăn khôngvô.” Nhìn dáng vẻ chột dạ của Trần Hạ ThuPhương, Hạ Nhược Vũ híp mắt giọng điệulành lạnh hỏi: “Thu Phương, có phải cậulàm chuyện gì đó có lỗi với tôi không.”“Nào có, sao vậy được, chúng ta là bạnbè tốt cơ mà.” Trần Hạ Thu Phương vộivàng khẳng định, giọng nói càng lộ rakhông đủ mạnh mẽ.Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ càng lộ ravẻ hoài nghi, không phải là bị cô đoán trúngđó chứ, nhưng mà cô không nghĩ ra có lýdo gì mà Thu Phương lại làm chuyện có lỗivới cô?Có lẽ Thu Phương cũng thích Mạc DuHải, chờ một chút, lúc trước Thu Phươngcó gọi là Mạc Du Hải chứ không phải bácsĩ, còn có ánh mắt chột dạ né tránh kia nữa,nếu thật sự bị cô đoán đúng rồi sao.Trái tim bỗng nhiên chìm xuống, mộttên Hàn Công Danh hèn hạ kia thì coi nhưxong nhưng Mạc Du Hải…Chỉ cần nghĩ tới bạn tốt của mình cũngthích anh ấy, trong lòng cô liền nổi lên từngtrận hít thở khó khăn.Giọng điệu vừa đau thương vừa bấtđắc dĩ nói: “Thu Phương, nếu cậu thíchMạc Du Hải, tôi…”“Cái quỷ gì vậy? Nhược Vũ cậu khôngnóng sốt đó chứ? Nói nhảm cái gì vậy trời.”Trần Hạ Thu Phương khiếp sợ nhảy dựngtừ trên ghế dậy: “Tôi sao có thể thích tênma quỷ kia chứ.”Cô ấy nói xong lại giống như sợ tên maquỷ kia đột nhiên xuất hiện sau lưng mìnhnên nhìn thoáng qua, cũng may, không cóngười vội vàng đè nhỏ giọng nói xuống:“Hạ Nhược Vũ, cho dù đầu cậu có bị thủngcũng không nên nghĩ tới phương diện nàychứ nhỉ?”Hạ Nhược Vũ liên tưởng tới phươngdiện kia rồi so sánh với Mạc Du Hải: “Nếucậu không thích Mạc Du Hải vậy sao cậunói lâu như vậy mà không nói rõ với tôi cuốicùng là muốn nói cái gì.”“..” Trần Hạ Thu Phương im lặng nói:“Tôi chỉ muốn nói với cậu, tổng giám đốcHằng nhận Lục Khánh Huyền làm con gáinuôi.Lúc đầu một câu là có thể nói rõ mọichuyện nhưng lại bị hai người làm cho thayđổi thành một vở kịch ngược luyến thầntượng.“Hở?” Hạ Nhược Vũ cũng không bithương gì nữa, kinh ngạc nhìn cô ấy.Đây là tính huống gì vậy?Vẻ mặt Trần Hạ Thu Phương thể hiện“Tôi nói cậu còn chưa rõ sao, còn muốnmình bổ não nữa sao” nói: “Mấy ngày naykhông phải cậu bị thương nên không biếtcũng là bình thường, tổng giám đốc Hằnghình như rất để ý, còn cố ý mời nhân vật cómặt mũi nhất ở thành phố Đà Nẵng.”“Vì muốn cho Lục Khánh Huyền cómặt mũi nên gọi là nở mày nở mặt lắmnha.Hạ Nhược Vũ im lặng một chút, hỏi:“Mạc Du Hải cũng đi nữa sao?”“Đi chứ.” Ngẫm lại lời Mạc Du Hải nóivới cô, Trần Hạ Thu Phương vẫn bồi thêmmột câu: “Có lẽ bác sĩ Du Hải là vì ứng phótình huống thôi.”Hạ Nhược Vũ không nói gì, chỉ cótrong lòng cô mới biết, Mạc Du Hải là vìthân thể của Lục Khánh Huyền.“Cậu chắc chắn không phải…”Không đợi cô nói xong, Trần Hạ ThuPhương đã ăn ý nhận lời cô: “Nghe ngóngđược thôi, không phải cha nuôi, không phảibao nuôi càng không phải quy tắc ngầm gìđó.”“Ổ, nói cũng đúng.” Hiện tại LụcKhánh Huyền nắm được nhiều ưu thế trongtay như vậy, sau lưng còn có Mạc Du Hảilàm chỗ dựa, sao có thể đi làm kẻ thứ bacho Lục Hằng chứ.Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có gì đórất lạ: “Tại sao phải là Lục Khánh Huyền,chẳng lẽ vì họ có chung họ Lục hay sao?”“Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưngmà bây giờ hướng gió trong công ty đã cóhơi đổi chiều rồi, hơn nữa tổng giám đốcHằng của chúng ta không có con gái, ngaycả vợ còn chưa có, người tình có lẽ cũng cómấy người nhưng cũng không nghe có conriêng.”Trần Hạ Thu Phương không uồng làngười chuyên hóng chuyện, không cần HạNhược Vũ nói cũng là ào ào nói xong.“Xem ra Lục Khánh Huyền có thể cóchút tài năng gì đó.” Hạ Nhược Vũ cũngkhông biết cô chỉ ở trong viện một ngày màbên ngoài hướng gió đã thay đồi rồi sao?Trần Hạ Thu Phương cũng cảm thán:“Cũng không phải, hiện tại ngoại trừ tổnggiám đốc Hằng, cô ta ở công ty giống nhưcon cua vậy đó, tùy tiện đi ngang thôi, HànCông Danh cũng rất lợi hại.”“Không phải họ có quan hệ cạnh tranhsao, theo lý Lục Khánh Huyền lên cao nhưvậy thì người đầu tiên trừng trị phải là anhta chứ, nhưng sau nhiều ngày như vậy rồimà hai người đó hình như đạt được một loạiăn ý nào đó, bình yên vô sự, còn ở chungvới nhau được, cậu nói xem có phải rất kỳ lạkhông.Đọc full tại truyen.one nhé Mọi chuyện khác lạ dĩ nhiên có biến,Hạ Nhược Vũ cảm thấy không có đạo lý, dùsao cũng là chuyện của công ty CảnhMinh, so với cô không có quan hệ gì nhiều:“Cậu đừng lo nữa, làm tốt chuyện của mìnhđi, đừng để người ta nắm được thóp làđược rồi.”“Yên tâm, nói thế nào tới và cậu cũngcó chút quan hệ, Hàn Công Danh cũng sẽkhông làm gì tớ, về phần Lục Khánh Huyền,cậu biết rõ là cô ta quan tâm nhất chính làhình tượng của mình, nên sẽ không tùy tiệnvạch mặt cùng tôi đâu, tôi lại có tính cáchkhéo đưa đầy nha, nên không có vấn đề gìTrần Hạ Thu Phương không để tâmnói, nhìn thoáng qua quả táo trong tay rầu rĩnên ăn hết hay là không ăn đây.Ăn vào lại cảm giác tiêu hóa không tốt,không ăn lại quá lãng phí, còn buộc phảikhinh nhờn cái vị đại gia nào đó, thật sự làquá khó xử nha.“Quả táo này sao cậu còn không ăn,rất nhanh sẽ bị hư đấy.” Hạ Nhược Vũ nhìnchằm chằm trái táo trong tay cô.Trần Hạ Thu Phương thử hỏi: “Nếukhông tôi cắt bỏ chỗ tôi cắn đi, cậu ăn tiếpha?”“Chỉ một quả táo không cần thiết nhưvậy, không ăn thì ném đi.” Thua thiệt choThu Phương nghĩ ra muốn cắt ra cho cô ănnữa chứ.Không còn cách nào khác Trần Hạ ThuPhương đành chậm rãi gặm quả táo, mộtbên ăn một bên không ngừng sám hốitrong lòng, ông chủ ơi tôi không cố ý ăn táomà anh gọt cho Nhược Vũ đâu.Bản thân cô là quyền thế không khuấtphục, không bị tiền bạc cám dỗ một cô gáicó tiết tháo cực kỳ hiện đại, nhưng mà côấy phát hiện ra không phải ai cũng đềukhông bị tiền bạc cám dỗ, phải nhìn ngườikia nên cho mình bao nhiêu tiền, chỉ cầntiền đủ nhiều thì tiết tháo gì đó chỉ là mâybay.Và vô cùng không may mắn chính làcô ấy bị Mạc Du Hải mua được, tên gọi đẹpđẽ là người bạn tốt bên người Nhược Vũnhưng thật ra cũng là máy theo dõi, đem tintức của bạn tốt báo cáo trở về cho anh ta.Đương nhiên cô chắc chắn sẽ khôngbán bạn tốt của mình, chỉ là thuận tiện kiếmchút tiền tiêu vặt thôi, Nhược Vũ có lẽ sẽkhông để ý nhỉ.Giải quyết xong một trái táo khiếnngười ta thấy đầy tội ác, Trần Hạ ThuPhương đồng tình nói: “Nhược Vũ, gần đâycậu gặp khó khăn như vậy, có muốn đi nơinào đó bái Phật không, đi đuổi xui xẻothôi.”“Tôi đang có ý này, không biết chùamiếu nơi nào tương đối linh nghiệm không,cậu giới thiệu chút đi?” Mặc kệ là có linhhay không tối thiểu cũng nên có chút tâmlý an ủi.Hai mắt của Trần Hạ Thu Phương sánglên: “Cậu thật sự hỏi đúng người rồi đó, ởthành phố Đà Nẵng có một ngôi chùa nổidanh đấy, nghe nói rất linh thiêng, chờ cậukhỏe hơn một chút, tôi dẫn cậu di.”“Được.” Hạ Nhược Vũ đồng ý ngay.

Chương 175: Chỉ cần tiền nhiều

 

Trần Hạ Thu Phương còn chưa kịp lau

miệng, một tay cầm quả táo một tay nắm

lấy tay cô hỏi: “Táo này thật sự là do bác sĩ

Du Hải gọt hả?”

“Đúng vậy thì sao?” Vẻ mặt Hạ Nhược

Vũ không hiểu nói: “Anh ta gọt thì sao vậy,

cũng không có độc mà.”

Trần Hạ Thu Phương cũng sẽ không

sợ có độc mà chỉ lo lắng mình sẽ giảm thọ

mất! Nhớ tới tình cảnh ngày nào đó mình

được mời ra ngoài uống trà, bây giờ nghĩ lại

cô ấy còn cảm thấy sợ hãi đây, tất nhiên

Mạc Du Hải không phải làm khó cô ấy mà

nói đúng hơn là liên quan chút tới Nhược Vũ.

Chỉ là anh có một loại khí chất trời sinh

khiến người ta tôn sùng mà thôi, cô ấy phải

đành xấu hổ đầu quân vào phe địch rồi.

Cô ấy tự nhiên không dám nói thẳng

với Nhược Vũ, sợ rằng con tàu bạn bè chở

dầu này sẽ tự chìm mất thôi.

Cô ấy cười khan một tiếng nói: “Không

phải, nếu biết là bác sĩ gọt cho cậu, tôi sẽ

không cầm đâu.”

“Có sao đâu, dù sao tôi cũng ăn không

vô.” Nhìn dáng vẻ chột dạ của Trần Hạ Thu

Phương, Hạ Nhược Vũ híp mắt giọng điệu

lành lạnh hỏi: “Thu Phương, có phải cậu

làm chuyện gì đó có lỗi với tôi không.”

“Nào có, sao vậy được, chúng ta là bạn

bè tốt cơ mà.” Trần Hạ Thu Phương vội

vàng khẳng định, giọng nói càng lộ ra

không đủ mạnh mẽ.

Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ càng lộ ra

vẻ hoài nghi, không phải là bị cô đoán trúng

đó chứ, nhưng mà cô không nghĩ ra có lý

do gì mà Thu Phương lại làm chuyện có lỗi

với cô?

Có lẽ Thu Phương cũng thích Mạc Du

Hải, chờ một chút, lúc trước Thu Phương

có gọi là Mạc Du Hải chứ không phải bác

sĩ, còn có ánh mắt chột dạ né tránh kia nữa,

nếu thật sự bị cô đoán đúng rồi sao.

Trái tim bỗng nhiên chìm xuống, một

tên Hàn Công Danh hèn hạ kia thì coi như

xong nhưng Mạc Du Hải…

Chỉ cần nghĩ tới bạn tốt của mình cũng

thích anh ấy, trong lòng cô liền nổi lên từng

trận hít thở khó khăn.

Giọng điệu vừa đau thương vừa bất

đắc dĩ nói: “Thu Phương, nếu cậu thích

Mạc Du Hải, tôi…”

“Cái quỷ gì vậy? Nhược Vũ cậu không

nóng sốt đó chứ? Nói nhảm cái gì vậy trời.”

Trần Hạ Thu Phương khiếp sợ nhảy dựng

từ trên ghế dậy: “Tôi sao có thể thích tên

ma quỷ kia chứ.”

Cô ấy nói xong lại giống như sợ tên ma

quỷ kia đột nhiên xuất hiện sau lưng mình

nên nhìn thoáng qua, cũng may, không có

người vội vàng đè nhỏ giọng nói xuống:

“Hạ Nhược Vũ, cho dù đầu cậu có bị thủng

cũng không nên nghĩ tới phương diện này

chứ nhỉ?”

Hạ Nhược Vũ liên tưởng tới phương

diện kia rồi so sánh với Mạc Du Hải: “Nếu

cậu không thích Mạc Du Hải vậy sao cậu

nói lâu như vậy mà không nói rõ với tôi cuối

cùng là muốn nói cái gì.”

“..” Trần Hạ Thu Phương im lặng nói:

“Tôi chỉ muốn nói với cậu, tổng giám đốc

Hằng nhận Lục Khánh Huyền làm con gái

nuôi.

Lúc đầu một câu là có thể nói rõ mọi

chuyện nhưng lại bị hai người làm cho thay

đổi thành một vở kịch ngược luyến thần

tượng.

“Hở?” Hạ Nhược Vũ cũng không bi

thương gì nữa, kinh ngạc nhìn cô ấy.

Đây là tính huống gì vậy?

Vẻ mặt Trần Hạ Thu Phương thể hiện

“Tôi nói cậu còn chưa rõ sao, còn muốn

mình bổ não nữa sao” nói: “Mấy ngày nay

không phải cậu bị thương nên không biết

cũng là bình thường, tổng giám đốc Hằng

hình như rất để ý, còn cố ý mời nhân vật có

mặt mũi nhất ở thành phố Đà Nẵng.”

“Vì muốn cho Lục Khánh Huyền có

mặt mũi nên gọi là nở mày nở mặt lắm

nha.

Hạ Nhược Vũ im lặng một chút, hỏi:

“Mạc Du Hải cũng đi nữa sao?”

“Đi chứ.” Ngẫm lại lời Mạc Du Hải nói

với cô, Trần Hạ Thu Phương vẫn bồi thêm

một câu: “Có lẽ bác sĩ Du Hải là vì ứng phó

tình huống thôi.”

Hạ Nhược Vũ không nói gì, chỉ có

trong lòng cô mới biết, Mạc Du Hải là vì

thân thể của Lục Khánh Huyền.

“Cậu chắc chắn không phải…”

Không đợi cô nói xong, Trần Hạ Thu

Phương đã ăn ý nhận lời cô: “Nghe ngóng

được thôi, không phải cha nuôi, không phải

bao nuôi càng không phải quy tắc ngầm gì

đó.”

“Ổ, nói cũng đúng.” Hiện tại Lục

Khánh Huyền nắm được nhiều ưu thế trong

tay như vậy, sau lưng còn có Mạc Du Hải

làm chỗ dựa, sao có thể đi làm kẻ thứ ba

cho Lục Hằng chứ.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có gì đó

rất lạ: “Tại sao phải là Lục Khánh Huyền,

chẳng lẽ vì họ có chung họ Lục hay sao?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng

mà bây giờ hướng gió trong công ty đã có

hơi đổi chiều rồi, hơn nữa tổng giám đốc

Hằng của chúng ta không có con gái, ngay

cả vợ còn chưa có, người tình có lẽ cũng có

mấy người nhưng cũng không nghe có con

riêng.”

Trần Hạ Thu Phương không uồng là

người chuyên hóng chuyện, không cần Hạ

Nhược Vũ nói cũng là ào ào nói xong.

“Xem ra Lục Khánh Huyền có thể có

chút tài năng gì đó.” Hạ Nhược Vũ cũng

không biết cô chỉ ở trong viện một ngày mà

bên ngoài hướng gió đã thay đồi rồi sao?

Trần Hạ Thu Phương cũng cảm thán:

“Cũng không phải, hiện tại ngoại trừ tổng

giám đốc Hằng, cô ta ở công ty giống như

con cua vậy đó, tùy tiện đi ngang thôi, Hàn

Công Danh cũng rất lợi hại.”

“Không phải họ có quan hệ cạnh tranh

sao, theo lý Lục Khánh Huyền lên cao như

vậy thì người đầu tiên trừng trị phải là anh

ta chứ, nhưng sau nhiều ngày như vậy rồi

mà hai người đó hình như đạt được một loại

ăn ý nào đó, bình yên vô sự, còn ở chung

với nhau được, cậu nói xem có phải rất kỳ lạ

không.

Đọc full tại truyen.one nhé Mọi chuyện khác lạ dĩ nhiên có biến,

Hạ Nhược Vũ cảm thấy không có đạo lý, dù

sao cũng là chuyện của công ty Cảnh

Minh, so với cô không có quan hệ gì nhiều:

“Cậu đừng lo nữa, làm tốt chuyện của mình

đi, đừng để người ta nắm được thóp là

được rồi.”

“Yên tâm, nói thế nào tới và cậu cũng

có chút quan hệ, Hàn Công Danh cũng sẽ

không làm gì tớ, về phần Lục Khánh Huyền,

cậu biết rõ là cô ta quan tâm nhất chính là

hình tượng của mình, nên sẽ không tùy tiện

vạch mặt cùng tôi đâu, tôi lại có tính cách

khéo đưa đầy nha, nên không có vấn đề gì

Trần Hạ Thu Phương không để tâm

nói, nhìn thoáng qua quả táo trong tay rầu rĩ

nên ăn hết hay là không ăn đây.

Ăn vào lại cảm giác tiêu hóa không tốt,

không ăn lại quá lãng phí, còn buộc phải

khinh nhờn cái vị đại gia nào đó, thật sự là

quá khó xử nha.

“Quả táo này sao cậu còn không ăn,

rất nhanh sẽ bị hư đấy.” Hạ Nhược Vũ nhìn

chằm chằm trái táo trong tay cô.

Trần Hạ Thu Phương thử hỏi: “Nếu

không tôi cắt bỏ chỗ tôi cắn đi, cậu ăn tiếp

ha?”

“Chỉ một quả táo không cần thiết như

vậy, không ăn thì ném đi.” Thua thiệt cho

Thu Phương nghĩ ra muốn cắt ra cho cô ăn

nữa chứ.

Không còn cách nào khác Trần Hạ Thu

Phương đành chậm rãi gặm quả táo, một

bên ăn một bên không ngừng sám hối

trong lòng, ông chủ ơi tôi không cố ý ăn táo

mà anh gọt cho Nhược Vũ đâu.

Bản thân cô là quyền thế không khuất

phục, không bị tiền bạc cám dỗ một cô gái

có tiết tháo cực kỳ hiện đại, nhưng mà cô

ấy phát hiện ra không phải ai cũng đều

không bị tiền bạc cám dỗ, phải nhìn người

kia nên cho mình bao nhiêu tiền, chỉ cần

tiền đủ nhiều thì tiết tháo gì đó chỉ là mây

bay.

Và vô cùng không may mắn chính là

cô ấy bị Mạc Du Hải mua được, tên gọi đẹp

đẽ là người bạn tốt bên người Nhược Vũ

nhưng thật ra cũng là máy theo dõi, đem tin

tức của bạn tốt báo cáo trở về cho anh ta.

Đương nhiên cô chắc chắn sẽ không

bán bạn tốt của mình, chỉ là thuận tiện kiếm

chút tiền tiêu vặt thôi, Nhược Vũ có lẽ sẽ

không để ý nhỉ.

Giải quyết xong một trái táo khiến

người ta thấy đầy tội ác, Trần Hạ Thu

Phương đồng tình nói: “Nhược Vũ, gần đây

cậu gặp khó khăn như vậy, có muốn đi nơi

nào đó bái Phật không, đi đuổi xui xẻo

thôi.”

“Tôi đang có ý này, không biết chùa

miếu nơi nào tương đối linh nghiệm không,

cậu giới thiệu chút đi?” Mặc kệ là có linh

hay không tối thiểu cũng nên có chút tâm

lý an ủi.

Hai mắt của Trần Hạ Thu Phương sáng

lên: “Cậu thật sự hỏi đúng người rồi đó, ở

thành phố Đà Nẵng có một ngôi chùa nổi

danh đấy, nghe nói rất linh thiêng, chờ cậu

khỏe hơn một chút, tôi dẫn cậu di.”

“Được.” Hạ Nhược Vũ đồng ý ngay.

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 175: Chỉ cần tiền nhiều Trần Hạ Thu Phương còn chưa kịp laumiệng, một tay cầm quả táo một tay nắmlấy tay cô hỏi: “Táo này thật sự là do bác sĩDu Hải gọt hả?”“Đúng vậy thì sao?” Vẻ mặt Hạ NhượcVũ không hiểu nói: “Anh ta gọt thì sao vậy,cũng không có độc mà.”Trần Hạ Thu Phương cũng sẽ khôngsợ có độc mà chỉ lo lắng mình sẽ giảm thọmất! Nhớ tới tình cảnh ngày nào đó mìnhđược mời ra ngoài uống trà, bây giờ nghĩ lạicô ấy còn cảm thấy sợ hãi đây, tất nhiênMạc Du Hải không phải làm khó cô ấy mànói đúng hơn là liên quan chút tới Nhược Vũ.Chỉ là anh có một loại khí chất trời sinhkhiến người ta tôn sùng mà thôi, cô ấy phảiđành xấu hổ đầu quân vào phe địch rồi.Cô ấy tự nhiên không dám nói thẳngvới Nhược Vũ, sợ rằng con tàu bạn bè chởdầu này sẽ tự chìm mất thôi.Cô ấy cười khan một tiếng nói: “Khôngphải, nếu biết là bác sĩ gọt cho cậu, tôi sẽkhông cầm đâu.”“Có sao đâu, dù sao tôi cũng ăn khôngvô.” Nhìn dáng vẻ chột dạ của Trần Hạ ThuPhương, Hạ Nhược Vũ híp mắt giọng điệulành lạnh hỏi: “Thu Phương, có phải cậulàm chuyện gì đó có lỗi với tôi không.”“Nào có, sao vậy được, chúng ta là bạnbè tốt cơ mà.” Trần Hạ Thu Phương vộivàng khẳng định, giọng nói càng lộ rakhông đủ mạnh mẽ.Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ càng lộ ravẻ hoài nghi, không phải là bị cô đoán trúngđó chứ, nhưng mà cô không nghĩ ra có lýdo gì mà Thu Phương lại làm chuyện có lỗivới cô?Có lẽ Thu Phương cũng thích Mạc DuHải, chờ một chút, lúc trước Thu Phươngcó gọi là Mạc Du Hải chứ không phải bácsĩ, còn có ánh mắt chột dạ né tránh kia nữa,nếu thật sự bị cô đoán đúng rồi sao.Trái tim bỗng nhiên chìm xuống, mộttên Hàn Công Danh hèn hạ kia thì coi nhưxong nhưng Mạc Du Hải…Chỉ cần nghĩ tới bạn tốt của mình cũngthích anh ấy, trong lòng cô liền nổi lên từngtrận hít thở khó khăn.Giọng điệu vừa đau thương vừa bấtđắc dĩ nói: “Thu Phương, nếu cậu thíchMạc Du Hải, tôi…”“Cái quỷ gì vậy? Nhược Vũ cậu khôngnóng sốt đó chứ? Nói nhảm cái gì vậy trời.”Trần Hạ Thu Phương khiếp sợ nhảy dựngtừ trên ghế dậy: “Tôi sao có thể thích tênma quỷ kia chứ.”Cô ấy nói xong lại giống như sợ tên maquỷ kia đột nhiên xuất hiện sau lưng mìnhnên nhìn thoáng qua, cũng may, không cóngười vội vàng đè nhỏ giọng nói xuống:“Hạ Nhược Vũ, cho dù đầu cậu có bị thủngcũng không nên nghĩ tới phương diện nàychứ nhỉ?”Hạ Nhược Vũ liên tưởng tới phươngdiện kia rồi so sánh với Mạc Du Hải: “Nếucậu không thích Mạc Du Hải vậy sao cậunói lâu như vậy mà không nói rõ với tôi cuốicùng là muốn nói cái gì.”“..” Trần Hạ Thu Phương im lặng nói:“Tôi chỉ muốn nói với cậu, tổng giám đốcHằng nhận Lục Khánh Huyền làm con gáinuôi.Lúc đầu một câu là có thể nói rõ mọichuyện nhưng lại bị hai người làm cho thayđổi thành một vở kịch ngược luyến thầntượng.“Hở?” Hạ Nhược Vũ cũng không bithương gì nữa, kinh ngạc nhìn cô ấy.Đây là tính huống gì vậy?Vẻ mặt Trần Hạ Thu Phương thể hiện“Tôi nói cậu còn chưa rõ sao, còn muốnmình bổ não nữa sao” nói: “Mấy ngày naykhông phải cậu bị thương nên không biếtcũng là bình thường, tổng giám đốc Hằnghình như rất để ý, còn cố ý mời nhân vật cómặt mũi nhất ở thành phố Đà Nẵng.”“Vì muốn cho Lục Khánh Huyền cómặt mũi nên gọi là nở mày nở mặt lắmnha.Hạ Nhược Vũ im lặng một chút, hỏi:“Mạc Du Hải cũng đi nữa sao?”“Đi chứ.” Ngẫm lại lời Mạc Du Hải nóivới cô, Trần Hạ Thu Phương vẫn bồi thêmmột câu: “Có lẽ bác sĩ Du Hải là vì ứng phótình huống thôi.”Hạ Nhược Vũ không nói gì, chỉ cótrong lòng cô mới biết, Mạc Du Hải là vìthân thể của Lục Khánh Huyền.“Cậu chắc chắn không phải…”Không đợi cô nói xong, Trần Hạ ThuPhương đã ăn ý nhận lời cô: “Nghe ngóngđược thôi, không phải cha nuôi, không phảibao nuôi càng không phải quy tắc ngầm gìđó.”“Ổ, nói cũng đúng.” Hiện tại LụcKhánh Huyền nắm được nhiều ưu thế trongtay như vậy, sau lưng còn có Mạc Du Hảilàm chỗ dựa, sao có thể đi làm kẻ thứ bacho Lục Hằng chứ.Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có gì đórất lạ: “Tại sao phải là Lục Khánh Huyền,chẳng lẽ vì họ có chung họ Lục hay sao?”“Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưngmà bây giờ hướng gió trong công ty đã cóhơi đổi chiều rồi, hơn nữa tổng giám đốcHằng của chúng ta không có con gái, ngaycả vợ còn chưa có, người tình có lẽ cũng cómấy người nhưng cũng không nghe có conriêng.”Trần Hạ Thu Phương không uồng làngười chuyên hóng chuyện, không cần HạNhược Vũ nói cũng là ào ào nói xong.“Xem ra Lục Khánh Huyền có thể cóchút tài năng gì đó.” Hạ Nhược Vũ cũngkhông biết cô chỉ ở trong viện một ngày màbên ngoài hướng gió đã thay đồi rồi sao?Trần Hạ Thu Phương cũng cảm thán:“Cũng không phải, hiện tại ngoại trừ tổnggiám đốc Hằng, cô ta ở công ty giống nhưcon cua vậy đó, tùy tiện đi ngang thôi, HànCông Danh cũng rất lợi hại.”“Không phải họ có quan hệ cạnh tranhsao, theo lý Lục Khánh Huyền lên cao nhưvậy thì người đầu tiên trừng trị phải là anhta chứ, nhưng sau nhiều ngày như vậy rồimà hai người đó hình như đạt được một loạiăn ý nào đó, bình yên vô sự, còn ở chungvới nhau được, cậu nói xem có phải rất kỳ lạkhông.Đọc full tại truyen.one nhé Mọi chuyện khác lạ dĩ nhiên có biến,Hạ Nhược Vũ cảm thấy không có đạo lý, dùsao cũng là chuyện của công ty CảnhMinh, so với cô không có quan hệ gì nhiều:“Cậu đừng lo nữa, làm tốt chuyện của mìnhđi, đừng để người ta nắm được thóp làđược rồi.”“Yên tâm, nói thế nào tới và cậu cũngcó chút quan hệ, Hàn Công Danh cũng sẽkhông làm gì tớ, về phần Lục Khánh Huyền,cậu biết rõ là cô ta quan tâm nhất chính làhình tượng của mình, nên sẽ không tùy tiệnvạch mặt cùng tôi đâu, tôi lại có tính cáchkhéo đưa đầy nha, nên không có vấn đề gìTrần Hạ Thu Phương không để tâmnói, nhìn thoáng qua quả táo trong tay rầu rĩnên ăn hết hay là không ăn đây.Ăn vào lại cảm giác tiêu hóa không tốt,không ăn lại quá lãng phí, còn buộc phảikhinh nhờn cái vị đại gia nào đó, thật sự làquá khó xử nha.“Quả táo này sao cậu còn không ăn,rất nhanh sẽ bị hư đấy.” Hạ Nhược Vũ nhìnchằm chằm trái táo trong tay cô.Trần Hạ Thu Phương thử hỏi: “Nếukhông tôi cắt bỏ chỗ tôi cắn đi, cậu ăn tiếpha?”“Chỉ một quả táo không cần thiết nhưvậy, không ăn thì ném đi.” Thua thiệt choThu Phương nghĩ ra muốn cắt ra cho cô ănnữa chứ.Không còn cách nào khác Trần Hạ ThuPhương đành chậm rãi gặm quả táo, mộtbên ăn một bên không ngừng sám hốitrong lòng, ông chủ ơi tôi không cố ý ăn táomà anh gọt cho Nhược Vũ đâu.Bản thân cô là quyền thế không khuấtphục, không bị tiền bạc cám dỗ một cô gáicó tiết tháo cực kỳ hiện đại, nhưng mà côấy phát hiện ra không phải ai cũng đềukhông bị tiền bạc cám dỗ, phải nhìn ngườikia nên cho mình bao nhiêu tiền, chỉ cầntiền đủ nhiều thì tiết tháo gì đó chỉ là mâybay.Và vô cùng không may mắn chính làcô ấy bị Mạc Du Hải mua được, tên gọi đẹpđẽ là người bạn tốt bên người Nhược Vũnhưng thật ra cũng là máy theo dõi, đem tintức của bạn tốt báo cáo trở về cho anh ta.Đương nhiên cô chắc chắn sẽ khôngbán bạn tốt của mình, chỉ là thuận tiện kiếmchút tiền tiêu vặt thôi, Nhược Vũ có lẽ sẽkhông để ý nhỉ.Giải quyết xong một trái táo khiếnngười ta thấy đầy tội ác, Trần Hạ ThuPhương đồng tình nói: “Nhược Vũ, gần đâycậu gặp khó khăn như vậy, có muốn đi nơinào đó bái Phật không, đi đuổi xui xẻothôi.”“Tôi đang có ý này, không biết chùamiếu nơi nào tương đối linh nghiệm không,cậu giới thiệu chút đi?” Mặc kệ là có linhhay không tối thiểu cũng nên có chút tâmlý an ủi.Hai mắt của Trần Hạ Thu Phương sánglên: “Cậu thật sự hỏi đúng người rồi đó, ởthành phố Đà Nẵng có một ngôi chùa nổidanh đấy, nghe nói rất linh thiêng, chờ cậukhỏe hơn một chút, tôi dẫn cậu di.”“Được.” Hạ Nhược Vũ đồng ý ngay.

Chương 175