Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 189
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 189: Đuổi giết Mạc Du Hải trở lại phòng ngủ, rút đitất cả vẻ lạnh giá trên người, đôi mắtlại quan sát người con gái nằm trêngiường, giờ phút này cô đang nằmnghiêng mình mà ngủ say sưa.Là ai nói trong lòng sợ hãi khôngngủ được, không đến mấy phút là đangkhò khò rồi.Đêm đã khuya, cũng là giờ buônbán cao điểm của quầy rượu.Bên kia, Tiền Phong trà trộn vàotrong đám người, cậu ta điên cuồng lắclư đong đưa thân thể, tùy ý phát tiếttheo tiếng âm nhạc như kim loại nặngchấn động trong quán bar.Mấy ngày này cứ ban ngày maiphục ban đêm đi ra, làm cho cậu tacảm thấy thật phiền táo, nhưng màkhông có biện pháp, Lục Hằng đangphái người đuổi giết cậu ta, không thểkhông nấp đi, chỉ khi nào đêm đến, cậuta mới dám đi ra thả lỏng một chút.Trong quán rượu tràn đầy mùi cồn,mọi người với đủ loại dáng vẻ, cộngthêm ánh sáng mờ nhạt, đối với TiềnPhong mà nói, đây là hoàn cảnh tươngđối an toàn.Trên trán chảy ra mồ hôi, TiềnPhong phát tiết xong, cậu ta ngồixuống trước quầy bar, muốn một lyrượu cốc-tai.“Lục Hằng, không phải muốn đuổitận giết tuyệt sao? Nhưng không nhưmong muốn, muốn tìm thấy tôi cũngkhông dễ dàng như vậy đúng không?”Khóe miệng Tiền Phong nhếch lênmột ý cười lạnh lùng, thế lực của LụcHằng phân bố rộng khắp tòa thành thịnày, lại không thể tìm ra cậu ta, bởi vìcậu biết được lẩn tránh nguy hiểm nhưthế nào.Lúc này, một người phụ nữ xinhđẹp đi tới, cười híp mắt hỏi: “Anh đẹptrai, có thể mời tôi uống một ly rượukhông?”Tiền Phong nghe tiếng nói màngẩng đầu, đánh giá người phụ nữtrước mắt, cô ta trang điểm thật đậm,gần như không nhìn thấy dáng vẻ vốncó, dáng người lả lướt quyến rũ, cặpmắt trong vô cùng đa tình.Trên người cô gái này là một bộquần áo rất đơn giản, giày cao gót dàinhỏ tô điểm cho dáng người vốn thondài của cô ta trông càng thêm cao ngất.Tiền Phong cười lạnh nhạt: “Ngạiquá, tôi chỉ tới uống ly rượu, khôngchấp nhận làm quen”“Anh đẹp trai rất có tính cách đấy,tôi thích, không ngại tôi ngồi ở bêncạnh anh chứ?”Cô gái kia lơ đễnh cười cười, lậptức ngồi ở bên cạnh Tiền Phong, cặpchân trơn bóng gác lên nhau, lúc ẩn lúchiện trước mắt Tiền Phong.Tiền Phong không phải không gầnnữ sắc, vấn đề là tình cảnh hiện tại củacậu ta rất ác liệt, không tin tưởng đượcbất cứ người xa lạ nào xuất hiện ở bêncạnh. Cậu ta giơ ly rượu lên khẽ nhấp,trong lúc vô tình nhìn thấy rõ được bàntay của cô gái phản chiếu từ cái ly thủytỉnh.Tay của cô ta rất đẹp, mười ngónmảnh khảnh, da thịt như tuyết, đây vốnlà một đôi tay không có chút tỳ vết nào,nhưng Tiền Phong lại không chỉ thấyđược điều này, cậu ta nhìn thấy phíamép bàn tay của cô ta hình như có vếtchai sạn.Dấu vết tuy đã rất nhạt, nhưng lậptức khiến cậu ta cảnh giác, nhìn cáchăn mặc của cô ta, chắc là cô gái phonglưu trà trộn vào vũ trường, trang phụctoàn thân đẹp đẽ, nhìn qua như có xuấtthân rất tốt, trong những hành độngnhỏ như giở tay nhấc chân còn có mộtloại khí chất phu nhân.Một người phụ nữ như vậy, tại saotrên tay có thể có vết chai, trừ phi cô tatừng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặcdù cực lực trang điểm, nhưng vẫn đểlại dấu vết không thể xóa nhòa trên taymình.Tiền Phong im hơi lặng tiếng, tốchất tâm lý của cậu ta rất tốt, phát giáccô gái này có vấn đề cũng không bốirối, mà thay đổi góc độ của ly thủy tinh,nhắm lên chiếc giày cao gót của cô ta.Người phụ nữ này ăn mặc đơngiản, không mang theo vũ khí nguyhiểm, thứ duy nhất có thể trở thànhhung khí giết người, chính là đôi giàycao gót kia.Đón lấy ánh phản chiếu của ly thủytỉnh, trong con ngươi của Tiền Phonghiện lên một vệt sáng sắc lạnh, dướiánh sáng mờ tối như thế mà còn có độsắc lạnh như vậy, nhìn kỹ có thể pháthiện, giày cao gót của cô gái này thựctế chính là cán của hai thanh dao gămsắc bén.Tiền Phong để ly rượu xuống,chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi quánbar.“Anh đẹp trai, anh còn chưa ngồiđược bao lâu mà đi rồi, người ta khôngcó sức quyến rũ đến vậy sao?”Cô gái kia oán trách mà nhìn TiềnPhong, nhỏ nhẹ hỏi.Tiền Phong không quay đầu lại,bước chân càng tăng nhanh hơn, cậuta đẩy cửa đi ra quán bar nho nhỏ này.Cậu ta không dừng lại một phútnào cả, bước nhanh muốn rời khỏi chỗthị phi này, cô gái kia tuyệt đối khôngđơn giản, kết quả xấu nhất chính là côta là sát thủ do Lục Hằng phái tới!Đi ra từ quán bar, phải đi ngangqua một con hẻm nhỏ, Tiền Phong chỉcó thể bước nhanh chân hơn, đi ra khỏinơi này chính là con phố lớn, tương đốian toàn hơn nhiều.Khóe mắt vẫn nhìn về phía cánhcửa quán rượu, cô gái kia không đuổitheo ra, điều này làm cho lòng TiềnPhong có chút buông lỏng đi.“Cậu Tiền Phong, ông Lục Hằng đãthông báo, phải giải quyết cậu, bởi vìcậu biết quá nhiều”Trong ngõ hẻm chợt lóe lên mộtbóng người, một người đàn ông sắcmặt âm trầm đã chắn ở phía trước,dùng một đôi mắt tràn đầy sát ý nhìnchằm chằm vào Tiền Phong.Thân thể Tiền Phong dừng lại, mồhôi lạnh chảy xuống dọc theo lưng, rốtcục vẫn không thể tránh được sự truysát của Lục Hằng, bị hắn tìm được rồi.“Lục Hằng thật sự có thủ đoạn caoquá, tôi ẩn nấp sâu như vậy rồi mà vẫnbị hắn ta tìm được.”Tiền Phong ung dung thản nhiênmà nói, bàn tay lại lặng lẽ đặt ở saulưng, nắm lấy súng lục bên hông, tuyệtđối không thể ngồi chờ chết, bất kể thếnào cũng phải liều mạng đánh mộttrận.Sau lưng có một luồng gió lạnhthổi qua, Tiền Phong đang nằm trongtrạng thái khẩn trương cao độ, cậu taphản ứng thần tốc, vội vàng né tránh vềmột bên.Cổ tay truyền đến một cơn đau xétim, Tiền Phong nhíu chặt hai hànglông mày, tay trái cầm lấy cổ tay phải,máu tươi chậm rãi chảy ra từ khe hở.Người phụ nữ kia cười duyên xuấthiện ở phía sau Tiền Phong, trên gótcủa giày cao gót còn đang nhỏ vếtmáu đỏ tươi.Tiền Phong cắn răng đứng dậy:“Làm sao các người tìm được tôi, tôithật hiếu kỳ đấy:“Anh đẹp trai, anh không nghĩ đếnchuyện kéo dài thời gian, nói cho anhbiết cũng không sao cả, trong cáithành phố này, không có người mà ngàiLục Hằng không tìm được, bất kể anhnúp ở chỗ nào.”Cô gái kia cười lạnh nói, trong đôimắt quyến rũ nọ tràn ngập sát ý.“Đừng nhiều lời với cậu ta, giảiquyết xong rồi trở về phục lệnh ngàiLục Hằng đi”Người đàn ông kia cười lạnh tớigần Tiền Phong, trong tay nắm chặtmột con dao găm lóe ra ánh sáng sắclạnh.“Chờ một chút, Tiền Phong cứ đểtôi tự mình xử quyết”Một giọng nói bỗng truyền đến,đồng tử của Tiền Phong đột nhiên corút lại, tiếng nói này quá quen thuộc, làLục Hằng.Người đàn ông kia nghiêng người, cung kính để Lục Hằng đi qua, ở phía sau hắn là mấy tên áo đen đi đang sáttheo.Đọc full tại truyen.one nhé “Tiền Phong, anh làm tôi phải tìm kiếm vất vả thật.”Lục Hằng châm một điếu xì gà, trên mặt mang theo ý cười nghiên ngẫm.Tiền Phong lộ ra ánh mắt tuyệt vọng: “Tổng giám đốc Lục Hằng, vì cái gì anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt kia chứ?”Lục Hằng lạnh lùng nói: “Bởi vì anhbiết quá nhiều bí mật của tôi, nếu đểanh sống sót thì nó sẽ mãi là một mốinguy đối với tôi, những kẻ làm chuyệnnhư chúng ta thì chỉ tin tưởng một loạinhân, đó là người chết.”Tiền Phong cắn răng: “Tổng giámđốc Lục Hằng, xem ra hôm nay anhnhất định phải giết chết tôi rồi”“Không có biện pháp nào khácnữa, kỳ thật anh là một trợ thủ rất tốt,tôi cũng có chút luyến tiếc, cho nên vẫnđể tự mình ra tay giải quyết anh”Lục Hằng vừa nói, vừa nhận lấysúng lục từ trong tay tên áo đen, nhắmvào trán của Tiền Phong, chỉ cần bópcò súng một cái thì có thể giết chếtTiền Phong.Tay phải của Tiền Phong chảy ròngmáu tươi, cũng đã sắp bị phế đi, khôngcó bất cứ uy hiếp gì đối với Lục Hằng,cho nên bảo tiêu bên cạnh hắn cũngkhông để ý.Lục Hằng vừa muốn nổ súng, TiềnPhong bỗng nhiên bùng nổ vào thờikhắc mà người khác không nghĩ tới,cậu ta lấy tay phải bị thương, bắt lấycây súng của Lục Hằng, khẩu súng bịđoạt lấy, lại lập tức bắt Lục Hằng làmcon tin.“Tổng giám đốc Lục Hằng, tôi sớmđã phát hiện anh phái sát thủ tới rồi, kỳthật tôi đã có chuẩn bị, cái tay nàycũng không bị thương, máu cũng chỉ làmáu giả được chuẩn bị trước, vốnmuốn giả chết lừa gạt anh thôi, nhưngnếu anh làm con tin của tôi, tôi sẽ càngthêm an toàn, bảo người của anh tránhra, nếu không thì ngọc nát đá tan, đềukhông tốt cho bất cứ ai”Tiền Phong cười lạnh nói, némxuống một khối thép tấm từ cổ tay phảicủa mình.
Chương 189: Đuổi giết
Mạc Du Hải trở lại phòng ngủ, rút đi
tất cả vẻ lạnh giá trên người, đôi mắt
lại quan sát người con gái nằm trên
giường, giờ phút này cô đang nằm
nghiêng mình mà ngủ say sưa.
Là ai nói trong lòng sợ hãi không
ngủ được, không đến mấy phút là đang
khò khò rồi.
Đêm đã khuya, cũng là giờ buôn
bán cao điểm của quầy rượu.
Bên kia, Tiền Phong trà trộn vào
trong đám người, cậu ta điên cuồng lắc
lư đong đưa thân thể, tùy ý phát tiết
theo tiếng âm nhạc như kim loại nặng
chấn động trong quán bar.
Mấy ngày này cứ ban ngày mai
phục ban đêm đi ra, làm cho cậu ta
cảm thấy thật phiền táo, nhưng mà
không có biện pháp, Lục Hằng đang
phái người đuổi giết cậu ta, không thể
không nấp đi, chỉ khi nào đêm đến, cậu
ta mới dám đi ra thả lỏng một chút.
Trong quán rượu tràn đầy mùi cồn,
mọi người với đủ loại dáng vẻ, cộng
thêm ánh sáng mờ nhạt, đối với Tiền
Phong mà nói, đây là hoàn cảnh tương
đối an toàn.
Trên trán chảy ra mồ hôi, Tiền
Phong phát tiết xong, cậu ta ngồi
xuống trước quầy bar, muốn một ly
rượu cốc-tai.
“Lục Hằng, không phải muốn đuổi
tận giết tuyệt sao? Nhưng không như
mong muốn, muốn tìm thấy tôi cũng
không dễ dàng như vậy đúng không?”
Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên
một ý cười lạnh lùng, thế lực của Lục
Hằng phân bố rộng khắp tòa thành thị
này, lại không thể tìm ra cậu ta, bởi vì
cậu biết được lẩn tránh nguy hiểm như
thế nào.
Lúc này, một người phụ nữ xinh
đẹp đi tới, cười híp mắt hỏi: “Anh đẹp
trai, có thể mời tôi uống một ly rượu
không?”
Tiền Phong nghe tiếng nói mà
ngẩng đầu, đánh giá người phụ nữ
trước mắt, cô ta trang điểm thật đậm,
gần như không nhìn thấy dáng vẻ vốn
có, dáng người lả lướt quyến rũ, cặp
mắt trong vô cùng đa tình.
Trên người cô gái này là một bộ
quần áo rất đơn giản, giày cao gót dài
nhỏ tô điểm cho dáng người vốn thon
dài của cô ta trông càng thêm cao ngất.
Tiền Phong cười lạnh nhạt: “Ngại
quá, tôi chỉ tới uống ly rượu, không
chấp nhận làm quen”
“Anh đẹp trai rất có tính cách đấy,
tôi thích, không ngại tôi ngồi ở bên
cạnh anh chứ?”
Cô gái kia lơ đễnh cười cười, lập
tức ngồi ở bên cạnh Tiền Phong, cặp
chân trơn bóng gác lên nhau, lúc ẩn lúc
hiện trước mắt Tiền Phong.
Tiền Phong không phải không gần
nữ sắc, vấn đề là tình cảnh hiện tại của
cậu ta rất ác liệt, không tin tưởng được
bất cứ người xa lạ nào xuất hiện ở bên
cạnh. Cậu ta giơ ly rượu lên khẽ nhấp,
trong lúc vô tình nhìn thấy rõ được bàn
tay của cô gái phản chiếu từ cái ly thủy
tỉnh.
Tay của cô ta rất đẹp, mười ngón
mảnh khảnh, da thịt như tuyết, đây vốn
là một đôi tay không có chút tỳ vết nào,
nhưng Tiền Phong lại không chỉ thấy
được điều này, cậu ta nhìn thấy phía
mép bàn tay của cô ta hình như có vết
chai sạn.
Dấu vết tuy đã rất nhạt, nhưng lập
tức khiến cậu ta cảnh giác, nhìn cách
ăn mặc của cô ta, chắc là cô gái phong
lưu trà trộn vào vũ trường, trang phục
toàn thân đẹp đẽ, nhìn qua như có xuất
thân rất tốt, trong những hành động
nhỏ như giở tay nhấc chân còn có một
loại khí chất phu nhân.
Một người phụ nữ như vậy, tại sao
trên tay có thể có vết chai, trừ phi cô ta
từng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặc
dù cực lực trang điểm, nhưng vẫn để
lại dấu vết không thể xóa nhòa trên tay
mình.
Tiền Phong im hơi lặng tiếng, tố
chất tâm lý của cậu ta rất tốt, phát giác
cô gái này có vấn đề cũng không bối
rối, mà thay đổi góc độ của ly thủy tinh,
nhắm lên chiếc giày cao gót của cô ta.
Người phụ nữ này ăn mặc đơn
giản, không mang theo vũ khí nguy
hiểm, thứ duy nhất có thể trở thành
hung khí giết người, chính là đôi giày
cao gót kia.
Đón lấy ánh phản chiếu của ly thủy
tỉnh, trong con ngươi của Tiền Phong
hiện lên một vệt sáng sắc lạnh, dưới
ánh sáng mờ tối như thế mà còn có độ
sắc lạnh như vậy, nhìn kỹ có thể phát
hiện, giày cao gót của cô gái này thực
tế chính là cán của hai thanh dao găm
sắc bén.
Tiền Phong để ly rượu xuống,
chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi quán
bar.
“Anh đẹp trai, anh còn chưa ngồi
được bao lâu mà đi rồi, người ta không
có sức quyến rũ đến vậy sao?”
Cô gái kia oán trách mà nhìn Tiền
Phong, nhỏ nhẹ hỏi.
Tiền Phong không quay đầu lại,
bước chân càng tăng nhanh hơn, cậu
ta đẩy cửa đi ra quán bar nho nhỏ này.
Cậu ta không dừng lại một phút
nào cả, bước nhanh muốn rời khỏi chỗ
thị phi này, cô gái kia tuyệt đối không
đơn giản, kết quả xấu nhất chính là cô
ta là sát thủ do Lục Hằng phái tới!
Đi ra từ quán bar, phải đi ngang
qua một con hẻm nhỏ, Tiền Phong chỉ
có thể bước nhanh chân hơn, đi ra khỏi
nơi này chính là con phố lớn, tương đối
an toàn hơn nhiều.
Khóe mắt vẫn nhìn về phía cánh
cửa quán rượu, cô gái kia không đuổi
theo ra, điều này làm cho lòng Tiền
Phong có chút buông lỏng đi.
“Cậu Tiền Phong, ông Lục Hằng đã
thông báo, phải giải quyết cậu, bởi vì
cậu biết quá nhiều”
Trong ngõ hẻm chợt lóe lên một
bóng người, một người đàn ông sắc
mặt âm trầm đã chắn ở phía trước,
dùng một đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn
chằm chằm vào Tiền Phong.
Thân thể Tiền Phong dừng lại, mồ
hôi lạnh chảy xuống dọc theo lưng, rốt
cục vẫn không thể tránh được sự truy
sát của Lục Hằng, bị hắn tìm được rồi.
“Lục Hằng thật sự có thủ đoạn cao
quá, tôi ẩn nấp sâu như vậy rồi mà vẫn
bị hắn ta tìm được.”
Tiền Phong ung dung thản nhiên
mà nói, bàn tay lại lặng lẽ đặt ở sau
lưng, nắm lấy súng lục bên hông, tuyệt
đối không thể ngồi chờ chết, bất kể thế
nào cũng phải liều mạng đánh một
trận.
Sau lưng có một luồng gió lạnh
thổi qua, Tiền Phong đang nằm trong
trạng thái khẩn trương cao độ, cậu ta
phản ứng thần tốc, vội vàng né tránh về
một bên.
Cổ tay truyền đến một cơn đau xé
tim, Tiền Phong nhíu chặt hai hàng
lông mày, tay trái cầm lấy cổ tay phải,
máu tươi chậm rãi chảy ra từ khe hở.
Người phụ nữ kia cười duyên xuất
hiện ở phía sau Tiền Phong, trên gót
của giày cao gót còn đang nhỏ vết
máu đỏ tươi.
Tiền Phong cắn răng đứng dậy:
“Làm sao các người tìm được tôi, tôi
thật hiếu kỳ đấy:
“Anh đẹp trai, anh không nghĩ đến
chuyện kéo dài thời gian, nói cho anh
biết cũng không sao cả, trong cái
thành phố này, không có người mà ngài
Lục Hằng không tìm được, bất kể anh
núp ở chỗ nào.”
Cô gái kia cười lạnh nói, trong đôi
mắt quyến rũ nọ tràn ngập sát ý.
“Đừng nhiều lời với cậu ta, giải
quyết xong rồi trở về phục lệnh ngài
Lục Hằng đi”
Người đàn ông kia cười lạnh tới
gần Tiền Phong, trong tay nắm chặt
một con dao găm lóe ra ánh sáng sắc
lạnh.
“Chờ một chút, Tiền Phong cứ để
tôi tự mình xử quyết”
Một giọng nói bỗng truyền đến,
đồng tử của Tiền Phong đột nhiên co
rút lại, tiếng nói này quá quen thuộc, là
Lục Hằng.
Người đàn ông kia nghiêng người, cung kính để Lục Hằng đi qua, ở phía sau hắn là mấy tên áo đen đi đang sát
theo.
Đọc full tại truyen.one nhé “Tiền Phong, anh làm tôi phải tìm kiếm vất vả thật.”
Lục Hằng châm một điếu xì gà, trên mặt mang theo ý cười nghiên ngẫm.
Tiền Phong lộ ra ánh mắt tuyệt vọng: “Tổng giám đốc Lục Hằng, vì cái gì anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt kia chứ?”
Lục Hằng lạnh lùng nói: “Bởi vì anh
biết quá nhiều bí mật của tôi, nếu để
anh sống sót thì nó sẽ mãi là một mối
nguy đối với tôi, những kẻ làm chuyện
như chúng ta thì chỉ tin tưởng một loại
nhân, đó là người chết.”
Tiền Phong cắn răng: “Tổng giám
đốc Lục Hằng, xem ra hôm nay anh
nhất định phải giết chết tôi rồi”
“Không có biện pháp nào khác
nữa, kỳ thật anh là một trợ thủ rất tốt,
tôi cũng có chút luyến tiếc, cho nên vẫn
để tự mình ra tay giải quyết anh”
Lục Hằng vừa nói, vừa nhận lấy
súng lục từ trong tay tên áo đen, nhắm
vào trán của Tiền Phong, chỉ cần bóp
cò súng một cái thì có thể giết chết
Tiền Phong.
Tay phải của Tiền Phong chảy ròng
máu tươi, cũng đã sắp bị phế đi, không
có bất cứ uy hiếp gì đối với Lục Hằng,
cho nên bảo tiêu bên cạnh hắn cũng
không để ý.
Lục Hằng vừa muốn nổ súng, Tiền
Phong bỗng nhiên bùng nổ vào thời
khắc mà người khác không nghĩ tới,
cậu ta lấy tay phải bị thương, bắt lấy
cây súng của Lục Hằng, khẩu súng bị
đoạt lấy, lại lập tức bắt Lục Hằng làm
con tin.
“Tổng giám đốc Lục Hằng, tôi sớm
đã phát hiện anh phái sát thủ tới rồi, kỳ
thật tôi đã có chuẩn bị, cái tay này
cũng không bị thương, máu cũng chỉ là
máu giả được chuẩn bị trước, vốn
muốn giả chết lừa gạt anh thôi, nhưng
nếu anh làm con tin của tôi, tôi sẽ càng
thêm an toàn, bảo người của anh tránh
ra, nếu không thì ngọc nát đá tan, đều
không tốt cho bất cứ ai”
Tiền Phong cười lạnh nói, ném
xuống một khối thép tấm từ cổ tay phải
của mình.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 189: Đuổi giết Mạc Du Hải trở lại phòng ngủ, rút đitất cả vẻ lạnh giá trên người, đôi mắtlại quan sát người con gái nằm trêngiường, giờ phút này cô đang nằmnghiêng mình mà ngủ say sưa.Là ai nói trong lòng sợ hãi khôngngủ được, không đến mấy phút là đangkhò khò rồi.Đêm đã khuya, cũng là giờ buônbán cao điểm của quầy rượu.Bên kia, Tiền Phong trà trộn vàotrong đám người, cậu ta điên cuồng lắclư đong đưa thân thể, tùy ý phát tiếttheo tiếng âm nhạc như kim loại nặngchấn động trong quán bar.Mấy ngày này cứ ban ngày maiphục ban đêm đi ra, làm cho cậu tacảm thấy thật phiền táo, nhưng màkhông có biện pháp, Lục Hằng đangphái người đuổi giết cậu ta, không thểkhông nấp đi, chỉ khi nào đêm đến, cậuta mới dám đi ra thả lỏng một chút.Trong quán rượu tràn đầy mùi cồn,mọi người với đủ loại dáng vẻ, cộngthêm ánh sáng mờ nhạt, đối với TiềnPhong mà nói, đây là hoàn cảnh tươngđối an toàn.Trên trán chảy ra mồ hôi, TiềnPhong phát tiết xong, cậu ta ngồixuống trước quầy bar, muốn một lyrượu cốc-tai.“Lục Hằng, không phải muốn đuổitận giết tuyệt sao? Nhưng không nhưmong muốn, muốn tìm thấy tôi cũngkhông dễ dàng như vậy đúng không?”Khóe miệng Tiền Phong nhếch lênmột ý cười lạnh lùng, thế lực của LụcHằng phân bố rộng khắp tòa thành thịnày, lại không thể tìm ra cậu ta, bởi vìcậu biết được lẩn tránh nguy hiểm nhưthế nào.Lúc này, một người phụ nữ xinhđẹp đi tới, cười híp mắt hỏi: “Anh đẹptrai, có thể mời tôi uống một ly rượukhông?”Tiền Phong nghe tiếng nói màngẩng đầu, đánh giá người phụ nữtrước mắt, cô ta trang điểm thật đậm,gần như không nhìn thấy dáng vẻ vốncó, dáng người lả lướt quyến rũ, cặpmắt trong vô cùng đa tình.Trên người cô gái này là một bộquần áo rất đơn giản, giày cao gót dàinhỏ tô điểm cho dáng người vốn thondài của cô ta trông càng thêm cao ngất.Tiền Phong cười lạnh nhạt: “Ngạiquá, tôi chỉ tới uống ly rượu, khôngchấp nhận làm quen”“Anh đẹp trai rất có tính cách đấy,tôi thích, không ngại tôi ngồi ở bêncạnh anh chứ?”Cô gái kia lơ đễnh cười cười, lậptức ngồi ở bên cạnh Tiền Phong, cặpchân trơn bóng gác lên nhau, lúc ẩn lúchiện trước mắt Tiền Phong.Tiền Phong không phải không gầnnữ sắc, vấn đề là tình cảnh hiện tại củacậu ta rất ác liệt, không tin tưởng đượcbất cứ người xa lạ nào xuất hiện ở bêncạnh. Cậu ta giơ ly rượu lên khẽ nhấp,trong lúc vô tình nhìn thấy rõ được bàntay của cô gái phản chiếu từ cái ly thủytỉnh.Tay của cô ta rất đẹp, mười ngónmảnh khảnh, da thịt như tuyết, đây vốnlà một đôi tay không có chút tỳ vết nào,nhưng Tiền Phong lại không chỉ thấyđược điều này, cậu ta nhìn thấy phíamép bàn tay của cô ta hình như có vếtchai sạn.Dấu vết tuy đã rất nhạt, nhưng lậptức khiến cậu ta cảnh giác, nhìn cáchăn mặc của cô ta, chắc là cô gái phonglưu trà trộn vào vũ trường, trang phụctoàn thân đẹp đẽ, nhìn qua như có xuấtthân rất tốt, trong những hành độngnhỏ như giở tay nhấc chân còn có mộtloại khí chất phu nhân.Một người phụ nữ như vậy, tại saotrên tay có thể có vết chai, trừ phi cô tatừng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặcdù cực lực trang điểm, nhưng vẫn đểlại dấu vết không thể xóa nhòa trên taymình.Tiền Phong im hơi lặng tiếng, tốchất tâm lý của cậu ta rất tốt, phát giáccô gái này có vấn đề cũng không bốirối, mà thay đổi góc độ của ly thủy tinh,nhắm lên chiếc giày cao gót của cô ta.Người phụ nữ này ăn mặc đơngiản, không mang theo vũ khí nguyhiểm, thứ duy nhất có thể trở thànhhung khí giết người, chính là đôi giàycao gót kia.Đón lấy ánh phản chiếu của ly thủytỉnh, trong con ngươi của Tiền Phonghiện lên một vệt sáng sắc lạnh, dướiánh sáng mờ tối như thế mà còn có độsắc lạnh như vậy, nhìn kỹ có thể pháthiện, giày cao gót của cô gái này thựctế chính là cán của hai thanh dao gămsắc bén.Tiền Phong để ly rượu xuống,chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi quánbar.“Anh đẹp trai, anh còn chưa ngồiđược bao lâu mà đi rồi, người ta khôngcó sức quyến rũ đến vậy sao?”Cô gái kia oán trách mà nhìn TiềnPhong, nhỏ nhẹ hỏi.Tiền Phong không quay đầu lại,bước chân càng tăng nhanh hơn, cậuta đẩy cửa đi ra quán bar nho nhỏ này.Cậu ta không dừng lại một phútnào cả, bước nhanh muốn rời khỏi chỗthị phi này, cô gái kia tuyệt đối khôngđơn giản, kết quả xấu nhất chính là côta là sát thủ do Lục Hằng phái tới!Đi ra từ quán bar, phải đi ngangqua một con hẻm nhỏ, Tiền Phong chỉcó thể bước nhanh chân hơn, đi ra khỏinơi này chính là con phố lớn, tương đốian toàn hơn nhiều.Khóe mắt vẫn nhìn về phía cánhcửa quán rượu, cô gái kia không đuổitheo ra, điều này làm cho lòng TiềnPhong có chút buông lỏng đi.“Cậu Tiền Phong, ông Lục Hằng đãthông báo, phải giải quyết cậu, bởi vìcậu biết quá nhiều”Trong ngõ hẻm chợt lóe lên mộtbóng người, một người đàn ông sắcmặt âm trầm đã chắn ở phía trước,dùng một đôi mắt tràn đầy sát ý nhìnchằm chằm vào Tiền Phong.Thân thể Tiền Phong dừng lại, mồhôi lạnh chảy xuống dọc theo lưng, rốtcục vẫn không thể tránh được sự truysát của Lục Hằng, bị hắn tìm được rồi.“Lục Hằng thật sự có thủ đoạn caoquá, tôi ẩn nấp sâu như vậy rồi mà vẫnbị hắn ta tìm được.”Tiền Phong ung dung thản nhiênmà nói, bàn tay lại lặng lẽ đặt ở saulưng, nắm lấy súng lục bên hông, tuyệtđối không thể ngồi chờ chết, bất kể thếnào cũng phải liều mạng đánh mộttrận.Sau lưng có một luồng gió lạnhthổi qua, Tiền Phong đang nằm trongtrạng thái khẩn trương cao độ, cậu taphản ứng thần tốc, vội vàng né tránh vềmột bên.Cổ tay truyền đến một cơn đau xétim, Tiền Phong nhíu chặt hai hànglông mày, tay trái cầm lấy cổ tay phải,máu tươi chậm rãi chảy ra từ khe hở.Người phụ nữ kia cười duyên xuấthiện ở phía sau Tiền Phong, trên gótcủa giày cao gót còn đang nhỏ vếtmáu đỏ tươi.Tiền Phong cắn răng đứng dậy:“Làm sao các người tìm được tôi, tôithật hiếu kỳ đấy:“Anh đẹp trai, anh không nghĩ đếnchuyện kéo dài thời gian, nói cho anhbiết cũng không sao cả, trong cáithành phố này, không có người mà ngàiLục Hằng không tìm được, bất kể anhnúp ở chỗ nào.”Cô gái kia cười lạnh nói, trong đôimắt quyến rũ nọ tràn ngập sát ý.“Đừng nhiều lời với cậu ta, giảiquyết xong rồi trở về phục lệnh ngàiLục Hằng đi”Người đàn ông kia cười lạnh tớigần Tiền Phong, trong tay nắm chặtmột con dao găm lóe ra ánh sáng sắclạnh.“Chờ một chút, Tiền Phong cứ đểtôi tự mình xử quyết”Một giọng nói bỗng truyền đến,đồng tử của Tiền Phong đột nhiên corút lại, tiếng nói này quá quen thuộc, làLục Hằng.Người đàn ông kia nghiêng người, cung kính để Lục Hằng đi qua, ở phía sau hắn là mấy tên áo đen đi đang sáttheo.Đọc full tại truyen.one nhé “Tiền Phong, anh làm tôi phải tìm kiếm vất vả thật.”Lục Hằng châm một điếu xì gà, trên mặt mang theo ý cười nghiên ngẫm.Tiền Phong lộ ra ánh mắt tuyệt vọng: “Tổng giám đốc Lục Hằng, vì cái gì anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt kia chứ?”Lục Hằng lạnh lùng nói: “Bởi vì anhbiết quá nhiều bí mật của tôi, nếu đểanh sống sót thì nó sẽ mãi là một mốinguy đối với tôi, những kẻ làm chuyệnnhư chúng ta thì chỉ tin tưởng một loạinhân, đó là người chết.”Tiền Phong cắn răng: “Tổng giámđốc Lục Hằng, xem ra hôm nay anhnhất định phải giết chết tôi rồi”“Không có biện pháp nào khácnữa, kỳ thật anh là một trợ thủ rất tốt,tôi cũng có chút luyến tiếc, cho nên vẫnđể tự mình ra tay giải quyết anh”Lục Hằng vừa nói, vừa nhận lấysúng lục từ trong tay tên áo đen, nhắmvào trán của Tiền Phong, chỉ cần bópcò súng một cái thì có thể giết chếtTiền Phong.Tay phải của Tiền Phong chảy ròngmáu tươi, cũng đã sắp bị phế đi, khôngcó bất cứ uy hiếp gì đối với Lục Hằng,cho nên bảo tiêu bên cạnh hắn cũngkhông để ý.Lục Hằng vừa muốn nổ súng, TiềnPhong bỗng nhiên bùng nổ vào thờikhắc mà người khác không nghĩ tới,cậu ta lấy tay phải bị thương, bắt lấycây súng của Lục Hằng, khẩu súng bịđoạt lấy, lại lập tức bắt Lục Hằng làmcon tin.“Tổng giám đốc Lục Hằng, tôi sớmđã phát hiện anh phái sát thủ tới rồi, kỳthật tôi đã có chuẩn bị, cái tay nàycũng không bị thương, máu cũng chỉ làmáu giả được chuẩn bị trước, vốnmuốn giả chết lừa gạt anh thôi, nhưngnếu anh làm con tin của tôi, tôi sẽ càngthêm an toàn, bảo người của anh tránhra, nếu không thì ngọc nát đá tan, đềukhông tốt cho bất cứ ai”Tiền Phong cười lạnh nói, némxuống một khối thép tấm từ cổ tay phảicủa mình.