Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 192

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 192: Cô đáng bị xui xẻoLục Khánh Huyền đến bệnh viện nơihẹn gặp với tâm trạng lo lắng.Từ rất xa, cô ta đã nhìn thấy thân hìnhcao lớn của Mạc Du Hải đứng đó, dườngnhư anh đang đợi cô ta.Lần đầu tiên được anh chờ đợi nhưngcô ta hoàn toàn không cảm thấy vui chútkhẩn trương là ngày càng tăng lên.Tuy rằng Lục Hằng đã nói sẽ giải quyếtgiúp cô ta nhưng cho đến bây giờ ông tavẫn chưa gọi đến một cuộc gọi nào, cô takhông dám xác định rốt cuộc chuyện nàyđã giải quyết thỏa đáng hay chưa, dù saocũng là bị đâm một dao, Lục Hân Nhân chỉcó thể kiên trì tiếp tục đi đến.“Du Hải….”“Đến rồi, vậy đi thôi.” Ngữ khí của MạcDu Hải rất thản nhiên, khiến trong lòng côta càng hụt hãng hơn.Đột nhiên có khoảnh khắc Lục KhánhHuyền muốn thẳng thắn nói rõ với ngườiđàn ông trước mặt này, chỉ là cô ta cũnghiểu được tính cách của Mạc Du Hải, anhtuyệt đối không cho phép người khác lừagạt mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãnđi theo bên cạnh anh.Mạc Du Hải nhìn thẳng phía trước,khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, Lục KhánhHuyền vốn đang chăm chú nhìn thẳng phíatrước, lại kìm lòng không đậu mà chuyểntầm mắt lên người anh, nếu Du Hải có thểlại thích mình một lần nữa thì tốt rồi.Chỉ là dù cô ta đã làm hết tất cả mọicách có thể cũng chỉ phí công, ngay cả tựtôn mặt mũi cũng không cần, thế nhưngvẫn không thể có được một chút đau lòngthương hại nào của anh.Dùng một chút thủ đoạn mới có thểkéo người lại bên mình, thế nhưng chưađược bao lâu thì lại bất hòa.Mà hậu quả của chuyện này rất có thểlà mỗi người một ngả, nghĩ đến đây, tronglòng cô ta không khỏi dâng lên nổi khủnghoảng khó bình ồn.“Đến rồi.” Mạc Du Hải bỗng nhiên mở miệng.Lục Khánh Huyền đột ngột. dừng lại,nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, tronglòng có ý muốn xoay người bỏ chạy, nhưngcô ta cũng biết nếu chạy thì đồng nghĩa vớiviệc cô ta thừa nhận rằng mình đã nói dối.Nếu thật sự bị điều tra ra, chỉ có thểgiả vờ bất tỉnh để qua chuyện.“Bác sĩ kia cũng ở bên trong sao?”“Đúng vậy, vào đi thôi.” Mạc Du Hảimở cửa đi vào, bên trong ngoài anh chàngđẹp trai tóc xanh mắt vàng kia thì còn cómột người đàn ông sắc mặt nặng nề ngồibên cạnh nữa.Lưu Bình.Giờ phút này, sắc mặt của anh ta cũngkhông tốt hơn Lục Khánh Huyền chút nàomà còn tiểu tụy hơn vài phần, giống nhưchỉ trong thời gian ngắn mà đã già đi mấytuổi, bọng mắt vừa to vừa đen, đôi conngươi đục ngầm âm trầm, cho dù là nhìnthấy cô ta đi vào thì cung chỉ liếc một cái rồilập tức rời mắt đi.Trong lòng Lục Khánh Huyền khôngkhỏi nghỉ hoặc, chắc rằng Lưu Bình đã biếtrằng chuyện của họ đã bị bại lộ sau khikiểm tra, làm sao anh ta có thể bình tĩnhhơn mình được, chẳng lẽ anh ta định đầyhết mọi chuyện lên người mình.“Hải, đây là bạn của cậu à, rất xinhđẹp.” Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắtxanh kia nhìn thấy Lục Khánh Huyền thìmắt sáng ngời lên, anh ta thích búp bêphương Đông, diện mạo và khí chất củaLục Khánh Huyền hoàn toàn phù hợp vớivẻ đẹp của phụ nữ Việt Nam trong tưởngtượng của anh ta.Không khỏi vừa gặp đã thương đối vớicô ta, người nước ngoài không giống trongnước, tư tưởng tương đối thoáng, thíchchính là thích, không thích chính là khôngthích, không có nhiều suy nghĩ quanh colòng vòng nhiễu loạn, anh ta hỏi thẳng: “Côgái xinh đẹp, xin hỏi hiện tại cô có bạn traikhông?”“Có rồi.” Lục Khánh Huyền nhíu mày,né tránh ra phía sau Mạc Du Hải theo bản năng.Trên mặt Mạc Du Hải không có biểucảm gì, anh thản nhiên nói: “George, làmviệc chính trước.”“Thật đáng tiếc, Hải, vì sao bên cạnhcậu toàn là mấy cô nàng xinh đẹp như vậy,thật sự khiến tôi cảm thấy bị đả kích nặngnề.” George làm bộ tiếc hận nói, trước kia ởnước ngoài, bọn họ quen nhau qua một tọađàm học thuật, tính tình anh ta khá thẳngthắn hoạt bát, nhưng lại không bị sự lạnhlùng của Mạc Du Hải dọa chạy.Thế mà lại bị số đào hòa của Mạc DuHải dọa sợ, chỉ cần đi ra ngoài cùng Hải làbọn họ có thể dễ dàng trở thành khungnền. Đọc full tại truyen.one nhéTuy nhiên Hải cũng là người bạn ưu túnhất trong số những người bạn mà anhquen.Cũng không trách nhiều phụ nữ thíchcậu ta như vậy.“Cô gái, mời đi bên này, hôm nay đànhlàm phiền bác sĩ Bình giúp tôi một chút.”George vẫn luôn biết phải lịch sự lễ phép,không quên hỏi trước Lưu Bình một câu.Lưu Bình đang có tâm sự nên cũngkhông để ý đến George nói gì, chỉ câu nệcười một cái coi như đáp lại.Lục Khánh Huyền không còn cách nàokhác, chỉ có thể nằm xuống theo yêu cầucủa George đề làm kiểm tra, nhìn thấy vẻmặt nghiêm túc của George, cô ta âm thầmcầu nguyện trong lòng, hy vọng Georgekiểm tra sai.Nhưng nhìn thấy vẻ mặt càng ngàycàng tràn đầy nghi hoặc của George, Lục |Khánh Huyền không khỏi khẩn trương, tâmrơi xuống đáy cốc.Cuối cùng vẫn bị phát hiện sao.Lục Bình vốn vẫn yên lặng không nóigì từ nãy giờ, lúc này trong mắt lướt qua sựkiên quyết rồi đột ngột rút một cái daophẫu thuật trong đống dụng cụ phẫu thuậtra, sau đó đặt vào eo Lục Khánh Huyền,lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng:“Không được động đậy, nếu ai dám độngthì tôi sẽ giết Lục Khánh Huyền.”Biến cố xảy ra khiến Lục Khánh Huyềnkhông kịp trở tay, cô ta cứng đờ nằm đó,không dám lộn xôn.“Bác sĩ Bình, anh, anh làm cái gì vậy,mau thả cô Khánh Huyền ra.” George cũngbị anh ta dọa sợ, lo lắng nhìn liếc qua MạcDu Hải.Mạc Du Hải lạnh lùng nhìn vào đôi mắtcó phần mất tập trung của Lưu Bình, ngaytừ đầu anh đã cảm thấy Lưu Bình có gì đókhông ổn, nhưng lại không ngờ rằng anh tasẽ ra tay với Lục Khánh Huyền: “Lưu Bình,anh nên nghĩ kỹ nếu anh làm chuyện nàythì sẽ có hậu quả gì.”“Hạ, tôi đã làm đến nước này thì khôngcòn quan tâm hậu quả là gì rồi.” Lưu Bìnhdùng sức kéo Lục Khánh Huyền xuốnggiường, Lục Khánh Huyền lảo đảo hai bướcmới không bị trượt chân, Lưu Bình kéo côta đến trước mặt mình, dao chĩa thằng vàolưng cô ta.Cô ta thậm chí có thể cảm giác đượccái lạnh buốt của dao phẫu thuật xuyênqua quần áo.“Lưu Bình, anh, anh điên rồi?”Cô muốn hỏi Lưu Bình vì sao lại làmnhư vậy ngay lập tức, chỉ là Mạc Du Hảiđang ở đây, cho nên rất điều điều cô khôngdám hỏi thẳng ra.Trái tim như nhảy lên cổ họng, rất sợLưu Bình sẽ thật sự giết mình.Lưu Bình liếc nhìn người phụ nữ đangkinh hãi và khiếp sợ trước mặt, trong lòngđau khổ không thôi, có trong thoáng chốc,anh ta hận không thể thẳng tay đâm daovào, giải hết mối hận trong lòng, nhưngngẫm lại hậu quả của việc này.Bàn tay đang nắm chặt dao của anh talại buông lòng vài phần.Nếu chỉ có một mình anh ta, anh tanhất định sẽ cá chết lưới rách với LụcKhánh Huyền.Nhưng một đêm tra tấn tinh thần, tấtcả những tâm lý phản kháng cùng đốinghịch trong anh ta đều bị mài mòn.Bất kể là ai, nhìn thấy người mẹ nuôidạy mình mấy chục năm cùng với vợ vàcon nhỏ quỳ gối trước mặt mình, tính mạngbị uy hiêp.Tất cả đều không thể bình tĩnh, huốngchi đây lại là một người có tiếng là ngườicon có hiếu thì lại càng không thể chịuđựng được.Đọc thêm Chàng Rể Cực Phẩm Trải qua mộtđêm dài, tinh thần bị suy sụp, anh ta không muốnbị người giật dây như con rối nữa.Hết thảy đều là một tay Lục KhánhHuyền tạo nên, người phụ nữ này quảnhiên không phải người đơn giản, cô ta cònquen biết cả tội phạm nữa.Anh ta thật sự đã đánh giá thấp LụcKhánh Huyền, cho nên bây giờ mới có kếtcục này.“Lục Khánh Huyền, cô xứng đáng gặp xui xẻo.”“Cái gì?” Lục Khánh Huyền tỏ vẻkhông hiều Lưu Bình đang nói cái gì.Mạc Du Hải lại nghe ra trong lời nóicủa anh ta còn có ẩn ý gì đó: “Lưu Bình, vìSao anh phải làm chuyện như vậy, anh sắpđược thăng chức, tôi nhớ rõ anh còn mộtđứa con chưa đến mười tuổi và một mẹ giàhơn tám mươi tuổi mà.”Nghe thấy Mạc Du Hải nhắc đến haingười mà mình quan tâm nhất, cơ thể LưuBình không khỏi run lên.Phản ứng nhỏ này lập tức bị Mạc DuHải nhìn thấy, anh trầm giọng nói: “Anh nênnghĩ đến hậu quả khi làm chuyện này.”

Chương 192: Cô đáng bị xui xẻo

Lục Khánh Huyền đến bệnh viện nơi

hẹn gặp với tâm trạng lo lắng.

Từ rất xa, cô ta đã nhìn thấy thân hình

cao lớn của Mạc Du Hải đứng đó, dường

như anh đang đợi cô ta.

Lần đầu tiên được anh chờ đợi nhưng

cô ta hoàn toàn không cảm thấy vui chút

khẩn trương là ngày càng tăng lên.

Tuy rằng Lục Hằng đã nói sẽ giải quyết

giúp cô ta nhưng cho đến bây giờ ông ta

vẫn chưa gọi đến một cuộc gọi nào, cô ta

không dám xác định rốt cuộc chuyện này

đã giải quyết thỏa đáng hay chưa, dù sao

cũng là bị đâm một dao, Lục Hân Nhân chỉ

có thể kiên trì tiếp tục đi đến.

“Du Hải….”

“Đến rồi, vậy đi thôi.” Ngữ khí của Mạc

Du Hải rất thản nhiên, khiến trong lòng cô

ta càng hụt hãng hơn.

Đột nhiên có khoảnh khắc Lục Khánh

Huyền muốn thẳng thắn nói rõ với người

đàn ông trước mặt này, chỉ là cô ta cũng

hiểu được tính cách của Mạc Du Hải, anh

tuyệt đối không cho phép người khác lừa

gạt mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn

đi theo bên cạnh anh.

Mạc Du Hải nhìn thẳng phía trước,

khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, Lục Khánh

Huyền vốn đang chăm chú nhìn thẳng phía

trước, lại kìm lòng không đậu mà chuyển

tầm mắt lên người anh, nếu Du Hải có thể

lại thích mình một lần nữa thì tốt rồi.

Chỉ là dù cô ta đã làm hết tất cả mọi

cách có thể cũng chỉ phí công, ngay cả tự

tôn mặt mũi cũng không cần, thế nhưng

vẫn không thể có được một chút đau lòng

thương hại nào của anh.

Dùng một chút thủ đoạn mới có thể

kéo người lại bên mình, thế nhưng chưa

được bao lâu thì lại bất hòa.

Mà hậu quả của chuyện này rất có thể

là mỗi người một ngả, nghĩ đến đây, trong

lòng cô ta không khỏi dâng lên nổi khủng

hoảng khó bình ồn.

“Đến rồi.” Mạc Du Hải bỗng nhiên mở miệng.

Lục Khánh Huyền đột ngột. dừng lại,

nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong

lòng có ý muốn xoay người bỏ chạy, nhưng

cô ta cũng biết nếu chạy thì đồng nghĩa với

việc cô ta thừa nhận rằng mình đã nói dối.

Nếu thật sự bị điều tra ra, chỉ có thể

giả vờ bất tỉnh để qua chuyện.

“Bác sĩ kia cũng ở bên trong sao?”

“Đúng vậy, vào đi thôi.” Mạc Du Hải

mở cửa đi vào, bên trong ngoài anh chàng

đẹp trai tóc xanh mắt vàng kia thì còn có

một người đàn ông sắc mặt nặng nề ngồi

bên cạnh nữa.

Lưu Bình.

Giờ phút này, sắc mặt của anh ta cũng

không tốt hơn Lục Khánh Huyền chút nào

mà còn tiểu tụy hơn vài phần, giống như

chỉ trong thời gian ngắn mà đã già đi mấy

tuổi, bọng mắt vừa to vừa đen, đôi con

ngươi đục ngầm âm trầm, cho dù là nhìn

thấy cô ta đi vào thì cung chỉ liếc một cái rồi

lập tức rời mắt đi.

Trong lòng Lục Khánh Huyền không

khỏi nghỉ hoặc, chắc rằng Lưu Bình đã biết

rằng chuyện của họ đã bị bại lộ sau khi

kiểm tra, làm sao anh ta có thể bình tĩnh

hơn mình được, chẳng lẽ anh ta định đầy

hết mọi chuyện lên người mình.

“Hải, đây là bạn của cậu à, rất xinh

đẹp.” Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt

xanh kia nhìn thấy Lục Khánh Huyền thì

mắt sáng ngời lên, anh ta thích búp bê

phương Đông, diện mạo và khí chất của

Lục Khánh Huyền hoàn toàn phù hợp với

vẻ đẹp của phụ nữ Việt Nam trong tưởng

tượng của anh ta.

Không khỏi vừa gặp đã thương đối với

cô ta, người nước ngoài không giống trong

nước, tư tưởng tương đối thoáng, thích

chính là thích, không thích chính là không

thích, không có nhiều suy nghĩ quanh co

lòng vòng nhiễu loạn, anh ta hỏi thẳng: “Cô

gái xinh đẹp, xin hỏi hiện tại cô có bạn trai

không?”

“Có rồi.” Lục Khánh Huyền nhíu mày,

né tránh ra phía sau Mạc Du Hải theo bản năng.

Trên mặt Mạc Du Hải không có biểu

cảm gì, anh thản nhiên nói: “George, làm

việc chính trước.”

“Thật đáng tiếc, Hải, vì sao bên cạnh

cậu toàn là mấy cô nàng xinh đẹp như vậy,

thật sự khiến tôi cảm thấy bị đả kích nặng

nề.” George làm bộ tiếc hận nói, trước kia ở

nước ngoài, bọn họ quen nhau qua một tọa

đàm học thuật, tính tình anh ta khá thẳng

thắn hoạt bát, nhưng lại không bị sự lạnh

lùng của Mạc Du Hải dọa chạy.

Thế mà lại bị số đào hòa của Mạc Du

Hải dọa sợ, chỉ cần đi ra ngoài cùng Hải là

bọn họ có thể dễ dàng trở thành khung

nền. Đọc full tại truyen.one nhé

Tuy nhiên Hải cũng là người bạn ưu tú

nhất trong số những người bạn mà anh

quen.

Cũng không trách nhiều phụ nữ thích

cậu ta như vậy.

“Cô gái, mời đi bên này, hôm nay đành

làm phiền bác sĩ Bình giúp tôi một chút.”

George vẫn luôn biết phải lịch sự lễ phép,

không quên hỏi trước Lưu Bình một câu.

Lưu Bình đang có tâm sự nên cũng

không để ý đến George nói gì, chỉ câu nệ

cười một cái coi như đáp lại.

Lục Khánh Huyền không còn cách nào

khác, chỉ có thể nằm xuống theo yêu cầu

của George đề làm kiểm tra, nhìn thấy vẻ

mặt nghiêm túc của George, cô ta âm thầm

cầu nguyện trong lòng, hy vọng George

kiểm tra sai.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt càng ngày

càng tràn đầy nghi hoặc của George, Lục |

Khánh Huyền không khỏi khẩn trương, tâm

rơi xuống đáy cốc.

Cuối cùng vẫn bị phát hiện sao.

Lục Bình vốn vẫn yên lặng không nói

gì từ nãy giờ, lúc này trong mắt lướt qua sự

kiên quyết rồi đột ngột rút một cái dao

phẫu thuật trong đống dụng cụ phẫu thuật

ra, sau đó đặt vào eo Lục Khánh Huyền,

lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng:

“Không được động đậy, nếu ai dám động

thì tôi sẽ giết Lục Khánh Huyền.”

Biến cố xảy ra khiến Lục Khánh Huyền

không kịp trở tay, cô ta cứng đờ nằm đó,

không dám lộn xôn.

“Bác sĩ Bình, anh, anh làm cái gì vậy,

mau thả cô Khánh Huyền ra.” George cũng

bị anh ta dọa sợ, lo lắng nhìn liếc qua Mạc

Du Hải.

Mạc Du Hải lạnh lùng nhìn vào đôi mắt

có phần mất tập trung của Lưu Bình, ngay

từ đầu anh đã cảm thấy Lưu Bình có gì đó

không ổn, nhưng lại không ngờ rằng anh ta

sẽ ra tay với Lục Khánh Huyền: “Lưu Bình,

anh nên nghĩ kỹ nếu anh làm chuyện này

thì sẽ có hậu quả gì.”

“Hạ, tôi đã làm đến nước này thì không

còn quan tâm hậu quả là gì rồi.” Lưu Bình

dùng sức kéo Lục Khánh Huyền xuống

giường, Lục Khánh Huyền lảo đảo hai bước

mới không bị trượt chân, Lưu Bình kéo cô

ta đến trước mặt mình, dao chĩa thằng vào

lưng cô ta.

Cô ta thậm chí có thể cảm giác được

cái lạnh buốt của dao phẫu thuật xuyên

qua quần áo.

“Lưu Bình, anh, anh điên rồi?”

Cô muốn hỏi Lưu Bình vì sao lại làm

như vậy ngay lập tức, chỉ là Mạc Du Hải

đang ở đây, cho nên rất điều điều cô không

dám hỏi thẳng ra.

Trái tim như nhảy lên cổ họng, rất sợ

Lưu Bình sẽ thật sự giết mình.

Lưu Bình liếc nhìn người phụ nữ đang

kinh hãi và khiếp sợ trước mặt, trong lòng

đau khổ không thôi, có trong thoáng chốc,

anh ta hận không thể thẳng tay đâm dao

vào, giải hết mối hận trong lòng, nhưng

ngẫm lại hậu quả của việc này.

Bàn tay đang nắm chặt dao của anh ta

lại buông lòng vài phần.

Nếu chỉ có một mình anh ta, anh ta

nhất định sẽ cá chết lưới rách với Lục

Khánh Huyền.

Nhưng một đêm tra tấn tinh thần, tất

cả những tâm lý phản kháng cùng đối

nghịch trong anh ta đều bị mài mòn.

Bất kể là ai, nhìn thấy người mẹ nuôi

dạy mình mấy chục năm cùng với vợ và

con nhỏ quỳ gối trước mặt mình, tính mạng

bị uy hiêp.

Tất cả đều không thể bình tĩnh, huống

chi đây lại là một người có tiếng là người

con có hiếu thì lại càng không thể chịu

đựng được.

Đọc thêm Chàng Rể Cực Phẩm Trải qua một

đêm dài, tinh thần bị suy sụp, anh ta không muốn

bị người giật dây như con rối nữa.

Hết thảy đều là một tay Lục Khánh

Huyền tạo nên, người phụ nữ này quả

nhiên không phải người đơn giản, cô ta còn

quen biết cả tội phạm nữa.

Anh ta thật sự đã đánh giá thấp Lục

Khánh Huyền, cho nên bây giờ mới có kết

cục này.

“Lục Khánh Huyền, cô xứng đáng gặp xui xẻo.”

“Cái gì?” Lục Khánh Huyền tỏ vẻ

không hiều Lưu Bình đang nói cái gì.

Mạc Du Hải lại nghe ra trong lời nói

của anh ta còn có ẩn ý gì đó: “Lưu Bình, vì

Sao anh phải làm chuyện như vậy, anh sắp

được thăng chức, tôi nhớ rõ anh còn một

đứa con chưa đến mười tuổi và một mẹ già

hơn tám mươi tuổi mà.”

Nghe thấy Mạc Du Hải nhắc đến hai

người mà mình quan tâm nhất, cơ thể Lưu

Bình không khỏi run lên.

Phản ứng nhỏ này lập tức bị Mạc Du

Hải nhìn thấy, anh trầm giọng nói: “Anh nên

nghĩ đến hậu quả khi làm chuyện này.”

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 192: Cô đáng bị xui xẻoLục Khánh Huyền đến bệnh viện nơihẹn gặp với tâm trạng lo lắng.Từ rất xa, cô ta đã nhìn thấy thân hìnhcao lớn của Mạc Du Hải đứng đó, dườngnhư anh đang đợi cô ta.Lần đầu tiên được anh chờ đợi nhưngcô ta hoàn toàn không cảm thấy vui chútkhẩn trương là ngày càng tăng lên.Tuy rằng Lục Hằng đã nói sẽ giải quyếtgiúp cô ta nhưng cho đến bây giờ ông tavẫn chưa gọi đến một cuộc gọi nào, cô takhông dám xác định rốt cuộc chuyện nàyđã giải quyết thỏa đáng hay chưa, dù saocũng là bị đâm một dao, Lục Hân Nhân chỉcó thể kiên trì tiếp tục đi đến.“Du Hải….”“Đến rồi, vậy đi thôi.” Ngữ khí của MạcDu Hải rất thản nhiên, khiến trong lòng côta càng hụt hãng hơn.Đột nhiên có khoảnh khắc Lục KhánhHuyền muốn thẳng thắn nói rõ với ngườiđàn ông trước mặt này, chỉ là cô ta cũnghiểu được tính cách của Mạc Du Hải, anhtuyệt đối không cho phép người khác lừagạt mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãnđi theo bên cạnh anh.Mạc Du Hải nhìn thẳng phía trước,khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, Lục KhánhHuyền vốn đang chăm chú nhìn thẳng phíatrước, lại kìm lòng không đậu mà chuyểntầm mắt lên người anh, nếu Du Hải có thểlại thích mình một lần nữa thì tốt rồi.Chỉ là dù cô ta đã làm hết tất cả mọicách có thể cũng chỉ phí công, ngay cả tựtôn mặt mũi cũng không cần, thế nhưngvẫn không thể có được một chút đau lòngthương hại nào của anh.Dùng một chút thủ đoạn mới có thểkéo người lại bên mình, thế nhưng chưađược bao lâu thì lại bất hòa.Mà hậu quả của chuyện này rất có thểlà mỗi người một ngả, nghĩ đến đây, tronglòng cô ta không khỏi dâng lên nổi khủnghoảng khó bình ồn.“Đến rồi.” Mạc Du Hải bỗng nhiên mở miệng.Lục Khánh Huyền đột ngột. dừng lại,nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, tronglòng có ý muốn xoay người bỏ chạy, nhưngcô ta cũng biết nếu chạy thì đồng nghĩa vớiviệc cô ta thừa nhận rằng mình đã nói dối.Nếu thật sự bị điều tra ra, chỉ có thểgiả vờ bất tỉnh để qua chuyện.“Bác sĩ kia cũng ở bên trong sao?”“Đúng vậy, vào đi thôi.” Mạc Du Hảimở cửa đi vào, bên trong ngoài anh chàngđẹp trai tóc xanh mắt vàng kia thì còn cómột người đàn ông sắc mặt nặng nề ngồibên cạnh nữa.Lưu Bình.Giờ phút này, sắc mặt của anh ta cũngkhông tốt hơn Lục Khánh Huyền chút nàomà còn tiểu tụy hơn vài phần, giống nhưchỉ trong thời gian ngắn mà đã già đi mấytuổi, bọng mắt vừa to vừa đen, đôi conngươi đục ngầm âm trầm, cho dù là nhìnthấy cô ta đi vào thì cung chỉ liếc một cái rồilập tức rời mắt đi.Trong lòng Lục Khánh Huyền khôngkhỏi nghỉ hoặc, chắc rằng Lưu Bình đã biếtrằng chuyện của họ đã bị bại lộ sau khikiểm tra, làm sao anh ta có thể bình tĩnhhơn mình được, chẳng lẽ anh ta định đầyhết mọi chuyện lên người mình.“Hải, đây là bạn của cậu à, rất xinhđẹp.” Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắtxanh kia nhìn thấy Lục Khánh Huyền thìmắt sáng ngời lên, anh ta thích búp bêphương Đông, diện mạo và khí chất củaLục Khánh Huyền hoàn toàn phù hợp vớivẻ đẹp của phụ nữ Việt Nam trong tưởngtượng của anh ta.Không khỏi vừa gặp đã thương đối vớicô ta, người nước ngoài không giống trongnước, tư tưởng tương đối thoáng, thíchchính là thích, không thích chính là khôngthích, không có nhiều suy nghĩ quanh colòng vòng nhiễu loạn, anh ta hỏi thẳng: “Côgái xinh đẹp, xin hỏi hiện tại cô có bạn traikhông?”“Có rồi.” Lục Khánh Huyền nhíu mày,né tránh ra phía sau Mạc Du Hải theo bản năng.Trên mặt Mạc Du Hải không có biểucảm gì, anh thản nhiên nói: “George, làmviệc chính trước.”“Thật đáng tiếc, Hải, vì sao bên cạnhcậu toàn là mấy cô nàng xinh đẹp như vậy,thật sự khiến tôi cảm thấy bị đả kích nặngnề.” George làm bộ tiếc hận nói, trước kia ởnước ngoài, bọn họ quen nhau qua một tọađàm học thuật, tính tình anh ta khá thẳngthắn hoạt bát, nhưng lại không bị sự lạnhlùng của Mạc Du Hải dọa chạy.Thế mà lại bị số đào hòa của Mạc DuHải dọa sợ, chỉ cần đi ra ngoài cùng Hải làbọn họ có thể dễ dàng trở thành khungnền. Đọc full tại truyen.one nhéTuy nhiên Hải cũng là người bạn ưu túnhất trong số những người bạn mà anhquen.Cũng không trách nhiều phụ nữ thíchcậu ta như vậy.“Cô gái, mời đi bên này, hôm nay đànhlàm phiền bác sĩ Bình giúp tôi một chút.”George vẫn luôn biết phải lịch sự lễ phép,không quên hỏi trước Lưu Bình một câu.Lưu Bình đang có tâm sự nên cũngkhông để ý đến George nói gì, chỉ câu nệcười một cái coi như đáp lại.Lục Khánh Huyền không còn cách nàokhác, chỉ có thể nằm xuống theo yêu cầucủa George đề làm kiểm tra, nhìn thấy vẻmặt nghiêm túc của George, cô ta âm thầmcầu nguyện trong lòng, hy vọng Georgekiểm tra sai.Nhưng nhìn thấy vẻ mặt càng ngàycàng tràn đầy nghi hoặc của George, Lục |Khánh Huyền không khỏi khẩn trương, tâmrơi xuống đáy cốc.Cuối cùng vẫn bị phát hiện sao.Lục Bình vốn vẫn yên lặng không nóigì từ nãy giờ, lúc này trong mắt lướt qua sựkiên quyết rồi đột ngột rút một cái daophẫu thuật trong đống dụng cụ phẫu thuậtra, sau đó đặt vào eo Lục Khánh Huyền,lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng:“Không được động đậy, nếu ai dám độngthì tôi sẽ giết Lục Khánh Huyền.”Biến cố xảy ra khiến Lục Khánh Huyềnkhông kịp trở tay, cô ta cứng đờ nằm đó,không dám lộn xôn.“Bác sĩ Bình, anh, anh làm cái gì vậy,mau thả cô Khánh Huyền ra.” George cũngbị anh ta dọa sợ, lo lắng nhìn liếc qua MạcDu Hải.Mạc Du Hải lạnh lùng nhìn vào đôi mắtcó phần mất tập trung của Lưu Bình, ngaytừ đầu anh đã cảm thấy Lưu Bình có gì đókhông ổn, nhưng lại không ngờ rằng anh tasẽ ra tay với Lục Khánh Huyền: “Lưu Bình,anh nên nghĩ kỹ nếu anh làm chuyện nàythì sẽ có hậu quả gì.”“Hạ, tôi đã làm đến nước này thì khôngcòn quan tâm hậu quả là gì rồi.” Lưu Bìnhdùng sức kéo Lục Khánh Huyền xuốnggiường, Lục Khánh Huyền lảo đảo hai bướcmới không bị trượt chân, Lưu Bình kéo côta đến trước mặt mình, dao chĩa thằng vàolưng cô ta.Cô ta thậm chí có thể cảm giác đượccái lạnh buốt của dao phẫu thuật xuyênqua quần áo.“Lưu Bình, anh, anh điên rồi?”Cô muốn hỏi Lưu Bình vì sao lại làmnhư vậy ngay lập tức, chỉ là Mạc Du Hảiđang ở đây, cho nên rất điều điều cô khôngdám hỏi thẳng ra.Trái tim như nhảy lên cổ họng, rất sợLưu Bình sẽ thật sự giết mình.Lưu Bình liếc nhìn người phụ nữ đangkinh hãi và khiếp sợ trước mặt, trong lòngđau khổ không thôi, có trong thoáng chốc,anh ta hận không thể thẳng tay đâm daovào, giải hết mối hận trong lòng, nhưngngẫm lại hậu quả của việc này.Bàn tay đang nắm chặt dao của anh talại buông lòng vài phần.Nếu chỉ có một mình anh ta, anh tanhất định sẽ cá chết lưới rách với LụcKhánh Huyền.Nhưng một đêm tra tấn tinh thần, tấtcả những tâm lý phản kháng cùng đốinghịch trong anh ta đều bị mài mòn.Bất kể là ai, nhìn thấy người mẹ nuôidạy mình mấy chục năm cùng với vợ vàcon nhỏ quỳ gối trước mặt mình, tính mạngbị uy hiêp.Tất cả đều không thể bình tĩnh, huốngchi đây lại là một người có tiếng là ngườicon có hiếu thì lại càng không thể chịuđựng được.Đọc thêm Chàng Rể Cực Phẩm Trải qua mộtđêm dài, tinh thần bị suy sụp, anh ta không muốnbị người giật dây như con rối nữa.Hết thảy đều là một tay Lục KhánhHuyền tạo nên, người phụ nữ này quảnhiên không phải người đơn giản, cô ta cònquen biết cả tội phạm nữa.Anh ta thật sự đã đánh giá thấp LụcKhánh Huyền, cho nên bây giờ mới có kếtcục này.“Lục Khánh Huyền, cô xứng đáng gặp xui xẻo.”“Cái gì?” Lục Khánh Huyền tỏ vẻkhông hiều Lưu Bình đang nói cái gì.Mạc Du Hải lại nghe ra trong lời nóicủa anh ta còn có ẩn ý gì đó: “Lưu Bình, vìSao anh phải làm chuyện như vậy, anh sắpđược thăng chức, tôi nhớ rõ anh còn mộtđứa con chưa đến mười tuổi và một mẹ giàhơn tám mươi tuổi mà.”Nghe thấy Mạc Du Hải nhắc đến haingười mà mình quan tâm nhất, cơ thể LưuBình không khỏi run lên.Phản ứng nhỏ này lập tức bị Mạc DuHải nhìn thấy, anh trầm giọng nói: “Anh nênnghĩ đến hậu quả khi làm chuyện này.”

Chương 192