Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 200
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 200: Nhanh gọi baHàn Công Danh phát hiện nói thêmcũng vô ích, dứt khoát xoay người rời đi.“Hàn Công Danh, anh có ý gì!“ MạcDu Uyên đứng tại chỗ gọi anh ta mấy lần,thấy anh ta vẫn bước đi không dừng lại, tứcgiận dậm chân, hai mắt lóe lên, kèm theođộng tác nghiến răng nghiến lợi.Anh ta nghĩ rằng như vậy là anh ta cóthể thoát khỏi cô sao, không thể nào!Lục Khánh Huyền một mình cô đơnnằm trên giường bệnh, đồ đạc bài trí ở xungquanh giống như đang cười nhạo sự mơtưởng viễn vông của cô ta, từng giây từngphút đều khiến cô ta đau khổ.Mặc dù chuyện của Lưu Bình khôngliên quan đến cô ta, nhưng cô ta cũng vôtình đuổi người đàn ông mình yêu đi.Cho dù trong tương lai việc này pháttriển theo chiều hướng nào, thì đều sẽ đểlại sự nghi ngờ trong lòng anh.Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa,Lục Khánh Huyền hai mắt sáng lên, ngheâm thanh ở ngoài cửa truyền vào, ánh sángtrong mắt lại vụt tắt hẳn.“Cô Lục, có một người đàn ông đếnthăm cô.”Nếu như là Du Hải thì chắc chắn sẽtrực tiếp đẩy cửa tiến vào, hiện tại cô khôngmuốn gặp ai: “Nói với người đàn ông kia, tôimệt rồi.”Ngoài cửa chợt im lặng lại, Lục KhánhHuyền vốn tưởng rằng mình đã đuổi đượcngười đi rồi, mấy phút sau y tá lại nói:“Người đàn ông đó nói ông ấy họ là Lục.”Lục Hằng!Lục Khánh Huyền hơi cau mày, chânchừ chưa đến vài giây, mở miệng nói: “Đểông ấy vào đi.”Cô còn chưa hỏi Lục Hằng rõ ràng vềchuyện kia, dù sao thì đó cũng là một sinh mạng.Cửa bị đẩy ra, Lục Hằng nghỉ ngơi nửangày, đã hồi phục lại tỉnh thần, thay một bộvest chỉnh tề được thiết kế tinh xảo, nhìn từxa cứ như một người thương nhân thànhđạt, phía sau ông ta còn có một ông cụ hơilớn tuổi.“Khánh Huyền, con cảm thấy cơ thểnhư thế nào rồi.” Lục Hằng bước đến bêngiường, người đàn ông lớn tuổi phía sau lậptức kéo một cái ghế đến đặt ở sau lưng Ông ta.Lục Hằng rất tự nhiên ngồi xuống, gõgõ đầu gối, ông cụ lại cầm lấy hộp quà đem đến.“Mấy thứ này đều do ba đích thân lựachọn, chắc là sẽ có ích cho việc giúp vếtthương của con mau chóng bình phục.”Lục Khánh Huyền chỉ nhìn lướt quamột cái, đã biết đồ bổ mà Lục Hằng mangđến đều là hàng cao cấp đắt tiền, trước đâycô ta cũng từng tặng những món đồ bổ nàycho khách hàng cao cấp, mỗi một phần đồbổ là hai tháng lương của cô ta.Mà ông ta trong một lúc mang theohiểu như vậy, làm cô ta có hơi không thểmở miệng chất vấn, chỉ có thể nói một vàicâu không liên quan đến vấn đề chính:“Tổng giám đốc Lục Hằng, ông không cầnquá tốn kém, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”“Con là con gái của Lục Hằng ba, mộtchút vết thương nhỏ cũng là chuyện lớn.”Lục Hằng thấy cô ta vẫn muốn ngồi dậy,vươn tay nhẹ nhàng ấn cô ta nằm xuống,giọng điệu mềm mỏng nói: “Không cần xalạ như vậy, con cứ nằm được rồi.”“Dạ.” Mặc dù chỉ là một hành độngkhách sáo đơn giản, nhưng Lục KhánhHuyền vẫn cảm thấy hơi khó xử, họ hoàntoàn không có quan hệ huyết thống gì cả,trong lòng cô ta vẫn không thể vượt quarào cản đó. Đọc full tại truyen.one nhéĐặc biệt là trong phòng vẫn còn cóngười khác, cho dù ông cụ đó chưa hề nói .trong đôi mắt đục ngầu ấy. ‘Đó là ánh mắt không thuộc về một ôngcụ bình thường, thêm nữa là sự sắc bénkhiến người ta không khỏi kiêng dè và sợ hãi.Cô ta không biết từ khi nào bên cạnhLục Hằng lại có một người lợi hại như vậy,cũng không tiện để hỏi về chuyện của LưuBình.Lục Hằng bắt đầu từ khi Lục KhánhHuyền liếc nhìn người phía sau, ông ta đã biết được trong lòng cô đang nghĩ gì,không nhanh không chậm nói: “Ông Tiềnđã đi theo ba hơn hai mươi năm rồi, đều làngười mình.”Lục Khánh Huyền gật đầu với ông:Tiền, người phía sau vẫn thờ ơ không daođộng, khiến cô ta rất xấu hồ.Thấy vậy, Lục Hằng giơ tay vẫy vẫy, ịông Tiền lập tức xoay người bước ra ngoài,đóng cửa lại.Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lạihai người bọn họ, ông Tiền vừa đi, LụcKhánh Huyền cũng cảm thấy thả lỏng hẳnra.“Đừng sợ, ông Tiền ông ấy rất trungthành.” Lục Hằng vỗ về nói.Lục Khánh Huyền có loại cảm giácnhư bị nhìn thấu: “Tôi, tôi hiểu, tổng giámđốc Lục.”“Ba biết trong lòng con có rất nhiềunghi ngờ, cho dù con hỏi chuyện gì, bacũng sẽ nói cho con biết.” Lục Hằng chủđộng nói.Lục Khánh Huyền nhìn đôi mắt chânthành khẩn khiết của ông ta, cũng khôngbiết nên tin tưởng hay duy trì sự nghi ngờ,cô ta trước nay luôn đa nghỉ thận trọng, côta đã phải chịu quá nhiều loại thiệt thòi nhưthế này rồi, khi mới bước vào xã hội, ngườikhác nói gì tin đó, cuối cùng mới biết đượcbị người ta lừa gạt xoay vòng vòng.Bây giờ đã học được cách bảo vệ bảnthân như thế nào, có rất nhiều việc chỉnghe mặt ngoài thôi, đừng thật sự tintưởng. Sau khi suy nghĩ vài giây, lúc ngầngđầu, trên mặt mang theo một nụ cười thảnnhiên hỏi: “Chuyện hôm nay làm phiềntổng giám đốc Lục rồi, nếu như không cósự giúp đỡ của tổng giám đốc Lục, thì tôicũng sẽ không được suôn sẻ như vậy.”Cô ta không nói là việc gì, nhưng mànếu Lục Hằng làm, thì ông ta chắc hẳn cóthể hiểu được cô ta đang ám chỉ chuyện gì.Lục Hằng cũng không có giấu diếm,trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻhòa nhã dễ gần hơn, nhưng những gì ôngta nói ra lại làm cho lưng của Lục KhánhHuyền toát mồ hôi lạnh.“Vậy sao, không biết Khánh Huyền cócòn hài lòng với cách xử lý của ba không?”Hài lòng không? Một mạng người cứnhư vậy mà không còn nữa, ở trong miệngcủa ông ta chỉ đáng bằng hai chữ “hàilòng”, Lục Khánh Huyền đột nhiên cảmthấy người đàn ông trước mặt mình thậtđáng sợ.Cô ta phải ngu ngốc đến mức nào, mớicảm thấy mưu kế nhỏ của mình sẽ không bịngười khác nhìn ra được, hoặc là ông ta đãbiết, chỉ là do nguyên nhân nào đó nên .không nói ra.Người nhìn càng tốt bụng vô hại, thìcàng không thể nhìn thấu, loại người nhưvậy mới khiến người ta khiếp sợ.Bởi vì bạn hoàn toàn không biết rằngđẳng sau khuôn mặt tươi cười của ông ta,đang ẩn dấu một tâm địa hiểm ác thế nào,hoặc là trong lòng của ông ta đang ngầmtính kế bạn.Đọc full tại truyen.one nhé Lục Hằng đương nhiênnhìn ra sự sợ hãi của Lục Khánh Huyền, bất lực thở dài:“Khánh Huyền, con đang sợ ba sao?”Rõ ràng giọng nói của ông ta vẫn ấmáp và thân thiện như mọi khi, nhưng bâygiờ lại làm cô cảm thấy da đầu tê dại, taychân run lầy bẩy, Lục Khánh Huyền cốgắng khiến cho giọng nói của mình nghecó vẻ bình tĩnh hơn: “Không, không có, làmsao có thể chứ, tổng giám đốc Lục tốt vớitôi như vậy mà.”“Vậy tại sao lâu như thế mà con vẫnkhông tình nguyện gọi ba một tiếng ba.”Lục Hằng đến tuổi trung niên, trên mu bàntay cũng đã có nếp nhăn, ngón tay khôngngừng ma sát nhẫn ngọc ban chỉ trên ngóntay cái.Dưới ánh sáng khúc xạ của đèn huỳnhquang, hoa văn của ngọc ban chỉ trơn bóngrõ nét, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.Những người khác đều thích đeo nhẫnđá quý hoặc đồng hồ, chỉ có ông ta ngóntay đeo nhẫn ngọc ban chỉ đậm chất cổđiển, sự kết hợp kỳ lạ này, khiến cho LụcKhánh Huyền không khống chế được nhìnthêm vài cái.Cô ta nhíu mày, vẫn nhỏ giọng gọi một…tiếng: “Ba.” ñ“Ngoan.” Nụ cười trên gương mặt củaLục Hằng tươi tắn thêm vài phần, nhưngcũng chỉ đến mức đó mà thôi: “KhánhHuyền, con chỉ cần biết, ba tuyệt đối sẽkhông làm hại đến con là được.”“Tại sao, Lục, ba, tại sao lại nói nhưvậy.” Lục Khánh Huyền theo thói quen gọilà tổng giám đốc Lục, lời nói vừa đến cửamiệng, nhìn Lục Hằng một cái, phát hiệnông ta cũng đang nhìn mình, nên liền thayđổi lời nói.Ánh mắt Lục Hằng ngưng đọng nhìncô ta, ý tứ sâu xa nói: “Ba biết con rất thôngminh, con chắc hẳn là sẽ hiều ý của ba.”“Hiểu, hiểu rồi.” Lục Khánh Huyềnhiểu, nhưng cô ta lại không thể hiểu rõ ýnghĩa bên trong, càng không dám suy nghĩ quá sâu vào đó.“Ba biết con thích thằng nhóc nhà họMạc, ba sẽ giúp con.“ Lục Hằng nhìnthoáng qua đầu ngón tay đang siết chặtcủa cô ta, ý cười trong mắt càng sâu thêm.
Chương 200: Nhanh gọi ba
Hàn Công Danh phát hiện nói thêm
cũng vô ích, dứt khoát xoay người rời đi.
“Hàn Công Danh, anh có ý gì!“ Mạc
Du Uyên đứng tại chỗ gọi anh ta mấy lần,
thấy anh ta vẫn bước đi không dừng lại, tức
giận dậm chân, hai mắt lóe lên, kèm theo
động tác nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta nghĩ rằng như vậy là anh ta có
thể thoát khỏi cô sao, không thể nào!
Lục Khánh Huyền một mình cô đơn
nằm trên giường bệnh, đồ đạc bài trí ở xung
quanh giống như đang cười nhạo sự mơ
tưởng viễn vông của cô ta, từng giây từng
phút đều khiến cô ta đau khổ.
Mặc dù chuyện của Lưu Bình không
liên quan đến cô ta, nhưng cô ta cũng vô
tình đuổi người đàn ông mình yêu đi.
Cho dù trong tương lai việc này phát
triển theo chiều hướng nào, thì đều sẽ để
lại sự nghi ngờ trong lòng anh.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa,
Lục Khánh Huyền hai mắt sáng lên, nghe
âm thanh ở ngoài cửa truyền vào, ánh sáng
trong mắt lại vụt tắt hẳn.
“Cô Lục, có một người đàn ông đến
thăm cô.”
Nếu như là Du Hải thì chắc chắn sẽ
trực tiếp đẩy cửa tiến vào, hiện tại cô không
muốn gặp ai: “Nói với người đàn ông kia, tôi
mệt rồi.”
Ngoài cửa chợt im lặng lại, Lục Khánh
Huyền vốn tưởng rằng mình đã đuổi được
người đi rồi, mấy phút sau y tá lại nói:
“Người đàn ông đó nói ông ấy họ là Lục.”
Lục Hằng!
Lục Khánh Huyền hơi cau mày, chân
chừ chưa đến vài giây, mở miệng nói: “Để
ông ấy vào đi.”
Cô còn chưa hỏi Lục Hằng rõ ràng về
chuyện kia, dù sao thì đó cũng là một sinh mạng.
Cửa bị đẩy ra, Lục Hằng nghỉ ngơi nửa
ngày, đã hồi phục lại tỉnh thần, thay một bộ
vest chỉnh tề được thiết kế tinh xảo, nhìn từ
xa cứ như một người thương nhân thành
đạt, phía sau ông ta còn có một ông cụ hơi
lớn tuổi.
“Khánh Huyền, con cảm thấy cơ thể
như thế nào rồi.” Lục Hằng bước đến bên
giường, người đàn ông lớn tuổi phía sau lập
tức kéo một cái ghế đến đặt ở sau lưng Ông ta.
Lục Hằng rất tự nhiên ngồi xuống, gõ
gõ đầu gối, ông cụ lại cầm lấy hộp quà đem đến.
“Mấy thứ này đều do ba đích thân lựa
chọn, chắc là sẽ có ích cho việc giúp vết
thương của con mau chóng bình phục.”
Lục Khánh Huyền chỉ nhìn lướt qua
một cái, đã biết đồ bổ mà Lục Hằng mang
đến đều là hàng cao cấp đắt tiền, trước đây
cô ta cũng từng tặng những món đồ bổ này
cho khách hàng cao cấp, mỗi một phần đồ
bổ là hai tháng lương của cô ta.
Mà ông ta trong một lúc mang theo
hiểu như vậy, làm cô ta có hơi không thể
mở miệng chất vấn, chỉ có thể nói một vài
câu không liên quan đến vấn đề chính:
“Tổng giám đốc Lục Hằng, ông không cần
quá tốn kém, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Con là con gái của Lục Hằng ba, một
chút vết thương nhỏ cũng là chuyện lớn.”
Lục Hằng thấy cô ta vẫn muốn ngồi dậy,
vươn tay nhẹ nhàng ấn cô ta nằm xuống,
giọng điệu mềm mỏng nói: “Không cần xa
lạ như vậy, con cứ nằm được rồi.”
“Dạ.” Mặc dù chỉ là một hành động
khách sáo đơn giản, nhưng Lục Khánh
Huyền vẫn cảm thấy hơi khó xử, họ hoàn
toàn không có quan hệ huyết thống gì cả,
trong lòng cô ta vẫn không thể vượt qua
rào cản đó. Đọc full tại truyen.one nhé
Đặc biệt là trong phòng vẫn còn có
người khác, cho dù ông cụ đó chưa hề nói .
trong đôi mắt đục ngầu ấy. ‘
Đó là ánh mắt không thuộc về một ông
cụ bình thường, thêm nữa là sự sắc bén
khiến người ta không khỏi kiêng dè và sợ hãi.
Cô ta không biết từ khi nào bên cạnh
Lục Hằng lại có một người lợi hại như vậy,
cũng không tiện để hỏi về chuyện của Lưu
Bình.
Lục Hằng bắt đầu từ khi Lục Khánh
Huyền liếc nhìn người phía sau, ông ta đã
biết được trong lòng cô đang nghĩ gì,
không nhanh không chậm nói: “Ông Tiền
đã đi theo ba hơn hai mươi năm rồi, đều là
người mình.”
Lục Khánh Huyền gật đầu với ông:
Tiền, người phía sau vẫn thờ ơ không dao
động, khiến cô ta rất xấu hồ.
Thấy vậy, Lục Hằng giơ tay vẫy vẫy, ị
ông Tiền lập tức xoay người bước ra ngoài,
đóng cửa lại.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại
hai người bọn họ, ông Tiền vừa đi, Lục
Khánh Huyền cũng cảm thấy thả lỏng hẳn
ra.
“Đừng sợ, ông Tiền ông ấy rất trung
thành.” Lục Hằng vỗ về nói.
Lục Khánh Huyền có loại cảm giác
như bị nhìn thấu: “Tôi, tôi hiểu, tổng giám
đốc Lục.”
“Ba biết trong lòng con có rất nhiều
nghi ngờ, cho dù con hỏi chuyện gì, ba
cũng sẽ nói cho con biết.” Lục Hằng chủ
động nói.
Lục Khánh Huyền nhìn đôi mắt chân
thành khẩn khiết của ông ta, cũng không
biết nên tin tưởng hay duy trì sự nghi ngờ,
cô ta trước nay luôn đa nghỉ thận trọng, cô
ta đã phải chịu quá nhiều loại thiệt thòi như
thế này rồi, khi mới bước vào xã hội, người
khác nói gì tin đó, cuối cùng mới biết được
bị người ta lừa gạt xoay vòng vòng.
Bây giờ đã học được cách bảo vệ bản
thân như thế nào, có rất nhiều việc chỉ
nghe mặt ngoài thôi, đừng thật sự tin
tưởng. Sau khi suy nghĩ vài giây, lúc ngầng
đầu, trên mặt mang theo một nụ cười thản
nhiên hỏi: “Chuyện hôm nay làm phiền
tổng giám đốc Lục rồi, nếu như không có
sự giúp đỡ của tổng giám đốc Lục, thì tôi
cũng sẽ không được suôn sẻ như vậy.”
Cô ta không nói là việc gì, nhưng mà
nếu Lục Hằng làm, thì ông ta chắc hẳn có
thể hiểu được cô ta đang ám chỉ chuyện gì.
Lục Hằng cũng không có giấu diếm,
trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻ
hòa nhã dễ gần hơn, nhưng những gì ông
ta nói ra lại làm cho lưng của Lục Khánh
Huyền toát mồ hôi lạnh.
“Vậy sao, không biết Khánh Huyền có
còn hài lòng với cách xử lý của ba không?”
Hài lòng không? Một mạng người cứ
như vậy mà không còn nữa, ở trong miệng
của ông ta chỉ đáng bằng hai chữ “hài
lòng”, Lục Khánh Huyền đột nhiên cảm
thấy người đàn ông trước mặt mình thật
đáng sợ.
Cô ta phải ngu ngốc đến mức nào, mới
cảm thấy mưu kế nhỏ của mình sẽ không bị
người khác nhìn ra được, hoặc là ông ta đã
biết, chỉ là do nguyên nhân nào đó nên .
không nói ra.
Người nhìn càng tốt bụng vô hại, thì
càng không thể nhìn thấu, loại người như
vậy mới khiến người ta khiếp sợ.
Bởi vì bạn hoàn toàn không biết rằng
đẳng sau khuôn mặt tươi cười của ông ta,
đang ẩn dấu một tâm địa hiểm ác thế nào,
hoặc là trong lòng của ông ta đang ngầm
tính kế bạn.
Đọc full tại truyen.one nhé Lục Hằng đương nhiên
nhìn ra sự sợ hãi của Lục Khánh Huyền, bất lực thở dài:
“Khánh Huyền, con đang sợ ba sao?”
Rõ ràng giọng nói của ông ta vẫn ấm
áp và thân thiện như mọi khi, nhưng bây
giờ lại làm cô cảm thấy da đầu tê dại, tay
chân run lầy bẩy, Lục Khánh Huyền cố
gắng khiến cho giọng nói của mình nghe
có vẻ bình tĩnh hơn: “Không, không có, làm
sao có thể chứ, tổng giám đốc Lục tốt với
tôi như vậy mà.”
“Vậy tại sao lâu như thế mà con vẫn
không tình nguyện gọi ba một tiếng ba.”
Lục Hằng đến tuổi trung niên, trên mu bàn
tay cũng đã có nếp nhăn, ngón tay không
ngừng ma sát nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón
tay cái.
Dưới ánh sáng khúc xạ của đèn huỳnh
quang, hoa văn của ngọc ban chỉ trơn bóng
rõ nét, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Những người khác đều thích đeo nhẫn
đá quý hoặc đồng hồ, chỉ có ông ta ngón
tay đeo nhẫn ngọc ban chỉ đậm chất cổ
điển, sự kết hợp kỳ lạ này, khiến cho Lục
Khánh Huyền không khống chế được nhìn
thêm vài cái.
Cô ta nhíu mày, vẫn nhỏ giọng gọi một…
tiếng: “Ba.” ñ
“Ngoan.” Nụ cười trên gương mặt của
Lục Hằng tươi tắn thêm vài phần, nhưng
cũng chỉ đến mức đó mà thôi: “Khánh
Huyền, con chỉ cần biết, ba tuyệt đối sẽ
không làm hại đến con là được.”
“Tại sao, Lục, ba, tại sao lại nói như
vậy.” Lục Khánh Huyền theo thói quen gọi
là tổng giám đốc Lục, lời nói vừa đến cửa
miệng, nhìn Lục Hằng một cái, phát hiện
ông ta cũng đang nhìn mình, nên liền thay
đổi lời nói.
Ánh mắt Lục Hằng ngưng đọng nhìn
cô ta, ý tứ sâu xa nói: “Ba biết con rất thông
minh, con chắc hẳn là sẽ hiều ý của ba.”
“Hiểu, hiểu rồi.” Lục Khánh Huyền
hiểu, nhưng cô ta lại không thể hiểu rõ ý
nghĩa bên trong, càng không dám suy nghĩ quá sâu vào đó.
“Ba biết con thích thằng nhóc nhà họ
Mạc, ba sẽ giúp con.“ Lục Hằng nhìn
thoáng qua đầu ngón tay đang siết chặt
của cô ta, ý cười trong mắt càng sâu thêm.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 200: Nhanh gọi baHàn Công Danh phát hiện nói thêmcũng vô ích, dứt khoát xoay người rời đi.“Hàn Công Danh, anh có ý gì!“ MạcDu Uyên đứng tại chỗ gọi anh ta mấy lần,thấy anh ta vẫn bước đi không dừng lại, tứcgiận dậm chân, hai mắt lóe lên, kèm theođộng tác nghiến răng nghiến lợi.Anh ta nghĩ rằng như vậy là anh ta cóthể thoát khỏi cô sao, không thể nào!Lục Khánh Huyền một mình cô đơnnằm trên giường bệnh, đồ đạc bài trí ở xungquanh giống như đang cười nhạo sự mơtưởng viễn vông của cô ta, từng giây từngphút đều khiến cô ta đau khổ.Mặc dù chuyện của Lưu Bình khôngliên quan đến cô ta, nhưng cô ta cũng vôtình đuổi người đàn ông mình yêu đi.Cho dù trong tương lai việc này pháttriển theo chiều hướng nào, thì đều sẽ đểlại sự nghi ngờ trong lòng anh.Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa,Lục Khánh Huyền hai mắt sáng lên, ngheâm thanh ở ngoài cửa truyền vào, ánh sángtrong mắt lại vụt tắt hẳn.“Cô Lục, có một người đàn ông đếnthăm cô.”Nếu như là Du Hải thì chắc chắn sẽtrực tiếp đẩy cửa tiến vào, hiện tại cô khôngmuốn gặp ai: “Nói với người đàn ông kia, tôimệt rồi.”Ngoài cửa chợt im lặng lại, Lục KhánhHuyền vốn tưởng rằng mình đã đuổi đượcngười đi rồi, mấy phút sau y tá lại nói:“Người đàn ông đó nói ông ấy họ là Lục.”Lục Hằng!Lục Khánh Huyền hơi cau mày, chânchừ chưa đến vài giây, mở miệng nói: “Đểông ấy vào đi.”Cô còn chưa hỏi Lục Hằng rõ ràng vềchuyện kia, dù sao thì đó cũng là một sinh mạng.Cửa bị đẩy ra, Lục Hằng nghỉ ngơi nửangày, đã hồi phục lại tỉnh thần, thay một bộvest chỉnh tề được thiết kế tinh xảo, nhìn từxa cứ như một người thương nhân thànhđạt, phía sau ông ta còn có một ông cụ hơilớn tuổi.“Khánh Huyền, con cảm thấy cơ thểnhư thế nào rồi.” Lục Hằng bước đến bêngiường, người đàn ông lớn tuổi phía sau lậptức kéo một cái ghế đến đặt ở sau lưng Ông ta.Lục Hằng rất tự nhiên ngồi xuống, gõgõ đầu gối, ông cụ lại cầm lấy hộp quà đem đến.“Mấy thứ này đều do ba đích thân lựachọn, chắc là sẽ có ích cho việc giúp vếtthương của con mau chóng bình phục.”Lục Khánh Huyền chỉ nhìn lướt quamột cái, đã biết đồ bổ mà Lục Hằng mangđến đều là hàng cao cấp đắt tiền, trước đâycô ta cũng từng tặng những món đồ bổ nàycho khách hàng cao cấp, mỗi một phần đồbổ là hai tháng lương của cô ta.Mà ông ta trong một lúc mang theohiểu như vậy, làm cô ta có hơi không thểmở miệng chất vấn, chỉ có thể nói một vàicâu không liên quan đến vấn đề chính:“Tổng giám đốc Lục Hằng, ông không cầnquá tốn kém, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”“Con là con gái của Lục Hằng ba, mộtchút vết thương nhỏ cũng là chuyện lớn.”Lục Hằng thấy cô ta vẫn muốn ngồi dậy,vươn tay nhẹ nhàng ấn cô ta nằm xuống,giọng điệu mềm mỏng nói: “Không cần xalạ như vậy, con cứ nằm được rồi.”“Dạ.” Mặc dù chỉ là một hành độngkhách sáo đơn giản, nhưng Lục KhánhHuyền vẫn cảm thấy hơi khó xử, họ hoàntoàn không có quan hệ huyết thống gì cả,trong lòng cô ta vẫn không thể vượt quarào cản đó. Đọc full tại truyen.one nhéĐặc biệt là trong phòng vẫn còn cóngười khác, cho dù ông cụ đó chưa hề nói .trong đôi mắt đục ngầu ấy. ‘Đó là ánh mắt không thuộc về một ôngcụ bình thường, thêm nữa là sự sắc bénkhiến người ta không khỏi kiêng dè và sợ hãi.Cô ta không biết từ khi nào bên cạnhLục Hằng lại có một người lợi hại như vậy,cũng không tiện để hỏi về chuyện của LưuBình.Lục Hằng bắt đầu từ khi Lục KhánhHuyền liếc nhìn người phía sau, ông ta đã biết được trong lòng cô đang nghĩ gì,không nhanh không chậm nói: “Ông Tiềnđã đi theo ba hơn hai mươi năm rồi, đều làngười mình.”Lục Khánh Huyền gật đầu với ông:Tiền, người phía sau vẫn thờ ơ không daođộng, khiến cô ta rất xấu hồ.Thấy vậy, Lục Hằng giơ tay vẫy vẫy, ịông Tiền lập tức xoay người bước ra ngoài,đóng cửa lại.Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lạihai người bọn họ, ông Tiền vừa đi, LụcKhánh Huyền cũng cảm thấy thả lỏng hẳnra.“Đừng sợ, ông Tiền ông ấy rất trungthành.” Lục Hằng vỗ về nói.Lục Khánh Huyền có loại cảm giácnhư bị nhìn thấu: “Tôi, tôi hiểu, tổng giámđốc Lục.”“Ba biết trong lòng con có rất nhiềunghi ngờ, cho dù con hỏi chuyện gì, bacũng sẽ nói cho con biết.” Lục Hằng chủđộng nói.Lục Khánh Huyền nhìn đôi mắt chânthành khẩn khiết của ông ta, cũng khôngbiết nên tin tưởng hay duy trì sự nghi ngờ,cô ta trước nay luôn đa nghỉ thận trọng, côta đã phải chịu quá nhiều loại thiệt thòi nhưthế này rồi, khi mới bước vào xã hội, ngườikhác nói gì tin đó, cuối cùng mới biết đượcbị người ta lừa gạt xoay vòng vòng.Bây giờ đã học được cách bảo vệ bảnthân như thế nào, có rất nhiều việc chỉnghe mặt ngoài thôi, đừng thật sự tintưởng. Sau khi suy nghĩ vài giây, lúc ngầngđầu, trên mặt mang theo một nụ cười thảnnhiên hỏi: “Chuyện hôm nay làm phiềntổng giám đốc Lục rồi, nếu như không cósự giúp đỡ của tổng giám đốc Lục, thì tôicũng sẽ không được suôn sẻ như vậy.”Cô ta không nói là việc gì, nhưng mànếu Lục Hằng làm, thì ông ta chắc hẳn cóthể hiểu được cô ta đang ám chỉ chuyện gì.Lục Hằng cũng không có giấu diếm,trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻhòa nhã dễ gần hơn, nhưng những gì ôngta nói ra lại làm cho lưng của Lục KhánhHuyền toát mồ hôi lạnh.“Vậy sao, không biết Khánh Huyền cócòn hài lòng với cách xử lý của ba không?”Hài lòng không? Một mạng người cứnhư vậy mà không còn nữa, ở trong miệngcủa ông ta chỉ đáng bằng hai chữ “hàilòng”, Lục Khánh Huyền đột nhiên cảmthấy người đàn ông trước mặt mình thậtđáng sợ.Cô ta phải ngu ngốc đến mức nào, mớicảm thấy mưu kế nhỏ của mình sẽ không bịngười khác nhìn ra được, hoặc là ông ta đãbiết, chỉ là do nguyên nhân nào đó nên .không nói ra.Người nhìn càng tốt bụng vô hại, thìcàng không thể nhìn thấu, loại người nhưvậy mới khiến người ta khiếp sợ.Bởi vì bạn hoàn toàn không biết rằngđẳng sau khuôn mặt tươi cười của ông ta,đang ẩn dấu một tâm địa hiểm ác thế nào,hoặc là trong lòng của ông ta đang ngầmtính kế bạn.Đọc full tại truyen.one nhé Lục Hằng đương nhiênnhìn ra sự sợ hãi của Lục Khánh Huyền, bất lực thở dài:“Khánh Huyền, con đang sợ ba sao?”Rõ ràng giọng nói của ông ta vẫn ấmáp và thân thiện như mọi khi, nhưng bâygiờ lại làm cô cảm thấy da đầu tê dại, taychân run lầy bẩy, Lục Khánh Huyền cốgắng khiến cho giọng nói của mình nghecó vẻ bình tĩnh hơn: “Không, không có, làmsao có thể chứ, tổng giám đốc Lục tốt vớitôi như vậy mà.”“Vậy tại sao lâu như thế mà con vẫnkhông tình nguyện gọi ba một tiếng ba.”Lục Hằng đến tuổi trung niên, trên mu bàntay cũng đã có nếp nhăn, ngón tay khôngngừng ma sát nhẫn ngọc ban chỉ trên ngóntay cái.Dưới ánh sáng khúc xạ của đèn huỳnhquang, hoa văn của ngọc ban chỉ trơn bóngrõ nét, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.Những người khác đều thích đeo nhẫnđá quý hoặc đồng hồ, chỉ có ông ta ngóntay đeo nhẫn ngọc ban chỉ đậm chất cổđiển, sự kết hợp kỳ lạ này, khiến cho LụcKhánh Huyền không khống chế được nhìnthêm vài cái.Cô ta nhíu mày, vẫn nhỏ giọng gọi một…tiếng: “Ba.” ñ“Ngoan.” Nụ cười trên gương mặt củaLục Hằng tươi tắn thêm vài phần, nhưngcũng chỉ đến mức đó mà thôi: “KhánhHuyền, con chỉ cần biết, ba tuyệt đối sẽkhông làm hại đến con là được.”“Tại sao, Lục, ba, tại sao lại nói nhưvậy.” Lục Khánh Huyền theo thói quen gọilà tổng giám đốc Lục, lời nói vừa đến cửamiệng, nhìn Lục Hằng một cái, phát hiệnông ta cũng đang nhìn mình, nên liền thayđổi lời nói.Ánh mắt Lục Hằng ngưng đọng nhìncô ta, ý tứ sâu xa nói: “Ba biết con rất thôngminh, con chắc hẳn là sẽ hiều ý của ba.”“Hiểu, hiểu rồi.” Lục Khánh Huyềnhiểu, nhưng cô ta lại không thể hiểu rõ ýnghĩa bên trong, càng không dám suy nghĩ quá sâu vào đó.“Ba biết con thích thằng nhóc nhà họMạc, ba sẽ giúp con.“ Lục Hằng nhìnthoáng qua đầu ngón tay đang siết chặtcủa cô ta, ý cười trong mắt càng sâu thêm.