Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 221
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 221: Chịu một bạt tai “Ra cửa chuẩn bị đi. Tôi vừa kéomột bệnh nhân bị thương cần phẫuthuật khẩn cấp”“Bị thương gì mà khẩn cấp như vậy:“Không rõ, hình như bị trúng đạn,đang trên đường rồi.”“Giữa ban ngày có người dám nổsúng, ông trời ơi…”Mấy người y tá vừa bàn luận vừachạy ra ngoài.Mạc Du Hải đang nghỉ ngơi sau caphẫu thuật, lông mày anh nhíu chặt khiTình cờ nghe được bọn họ nói chuyện,trong lòng anh luôn có một dự cảmxấu, không biết bây giờ cô đang làm gì.Gần đây anh đang tra một số việc,sẽ có chút nguy hiểm nên mới để chocô dọn ra ngoài, chỉ đành chờ giảiquyết xong mới có thể nói rõ với cô.“Nhanh lên, làm ơn nhanh lên, anhấy vừa mới chảy rất nhiều máu…”Ngoài cửa truyền đến một giọngnói lo lắng, Mạc Du Hải khựng lại, quayngười liền thấy Hạ Nhược Vũ đangkhập khiễng chạy theo xe đẩy.Dường như cô cũng nhìn thấy anhnhưng chỉ có thể lướt qua, vội vã rời đitheo đám người.Hạ Nhược Vũ biết sẽ có khả năngđụng mặt anh ở bệnh viện, dù sao conđường này cũng được anh dẫn quamấy lần, có điều lúc chạm mặt, tronglòng vẫn run lên một cái.Nhưng cô không tiếp tục suy nghĩnhiều, Hàn Công Danh còn đang hônmê, chỉ có thể theo trước rồi nói sau.Nếu Hàn Công Danh thực sự cómệnh hệ gì, cả đời này cô sẽ phải sống†rong áy náy.Trong nháy mắt xảy ra nguy hiểmđó, cô thấy rõ Hàn Công Danh khôngchút do dự quên mình xông tới bảo vệcô, trong lòng cũng cảm động, nhưngkhông biết nên phản ứng thế nào.“Người nhà chớ đau buồn, phiền côbuông tay, người không có phận sự thìkhông thể vào.“À, vâng, bác sĩ nhất định phải cứuanh ấy” Hạ Nhược Vũ giật mình hoànhồn.“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”Sau đó đóng cửa phòng phẫuthuật lại, đèn đỏ trên cửa cũng sánglên.Hạ Nhược Vũ bây giờ mới pháthiện, chân mình bị sưng phồng lên, vếtthương cũ của cô còn chưa lành hẳn,nay vì chạy nhanh mà có hơi đau,miệng thở hồng hộc, giống như đang bịthiếu dưỡng khí.Mệt mỏi dựa vào gạch men lạnhbuốt nghỉ ngơi, cô cũng không dám rờiđi.Chỉ có thể yên lặng chờ đợi.Nếu như biết có chuyện này xảy ra,cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài của HànCông Danh, trong lòng cô hiểu rõ, kẻkia nhằm vào mình, nếu Hàn CôngDanh không ngăn cản thì khả năng cômới là người nằm trong đó.Điện thoại trong túi vang lên.Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi, nhậnđiện: “Thu Phương…’“Nhược Vũ, cậu ở đâu, tôi thu dọnđồ đạc xong rồi” Giọng nói vui vẻ củaThu Phương truyền tới.“Xảy ra chút chuyện, tạm thời tôichưa về được”Nghe tiếng thở hỗn loạn của cô,Thu Phương lập tức phát hiện ra điểmbất thường: “Cậu sao vậy, đang ở đâu,có phải xảy ra chuyện gì không?”“Tôi không sao, là Hàn Công Danh,anh ta vì bảo vệ tôi mà bị thương.Chúng tôi đang ở bệnh viện.” Lúc nàyHạ Nhược Vũ rất cần một người đểchia sẽ, cô không thể nói với ba mẹ vìkhông muốn họ lo lắng, về phần HànCông Danh, cô càng không dám nghĩtới.Thu Phương vội vàng nói: “Được,tôi tới ngay, hai người ở tầng mấy?”Hạ Nhược Vũ báo địa chỉ và tânglầu cho cô ấy rồi cúp điện thoại, mắt cáchân sưng vù không chống đỡ nổi cơthể của cô, cô chỉ có thể dựa vàotường ngồi xuống đất.Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn củaphòng phẫu thuật, trong lòng cũngkhông biết suy nghĩ gì.Quá trình chờ đợi vô cùng khókhăn, thời gian trôi qua, đèn trongphòng mổ vẫn chưa tắt, nhưng lại chờđược một đoàn người đến.Tiếng bước chân dồn dập từ xađến gần, Hạ Nhược Vũ vô thức ngẩngđầu nhìn, chạm mặt cô lại là một cáitát nóng bỏng, lẽ ra cô có thể tránhđược, nhưng sau khi nhìn thấy ngườitrước mặt, cô vẫn không nhúc nhích.Cái tát kia rơi xuống khiến chogương mặt trắng nõn của cô nhanhchóng sưng phồng lên, khóe miệngcũng bị sứt, tơ máu thuận theo khóemiệng chảy xuống sàn, nhìn rấtchướng mắt.Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên laumà không nói gì.“Hạ Nhược Vũ, trước đây đáng lẽtôi không nên đồng ý cho cô và CôngDanh ở bên nhau, bây giờ cô hại nó bịtrúng đạn vào bệnh viện, cái đồ saochổi này, trả con lại cho tôi, trả con lạicho tôi!”Người tới là mẹ của Hàn CôngDanh, Lý Thấm, bà ta làm việc quanhnăm nên những ngón tay đều trở nênthô ráp và chai sần, đánh lên cơ thểyếu ớt của Hạ Nhược Vũ, cô chỉ có thểbị động liên tiếp lui về phía sau, mắt cáchân truyền đến từng trận đau đớn,mặc dù như vậy, cô vẫn nhịn xuống.Vốn chính cô hại Hàn Công Danhbị trúng đạn, nếu như có thể giảm bớtlửa giận của Lý Thấm, cô cũng khôngdám trách cứ gì.Nhưng Hạ Nhược Vũ im lặng lạicàng làm dấy lên cơn tức giận của LýThấm, bà ta cảm thấy cô cố ý hại contrai của mình, giọng nói sắc bén màchói tai: “Nhà họ Hàn chúng ta chỉ cómột đứa con trai, nếu nó bị nguy hiểmđến tính mạng thì các người tính bồithường thế nào? Lúc trước tôi đã thấycô không được, nếu không phải do contrai tôi thích thì cô cho rằng tôi sẽ đồngý tiếp nhận cô đấy à?”“Bây giờ thì hay rồi, hại con tôithành thế này, cô còn muốn thế nàomới bằng lòng tha cho nó?”“Xin lỗi” Tuy rằng lúc cô mua quàđến nhà họ Hàn, mẹ của anh ta khôngcó vẻ mặt như vậy, có điều, Hàn CôngDanh bị thương là sự thật.“Một câu xin lỗi là xong chắc, concủa tôi còn nằm bên trong, cái đồ saochổi nhà cô, cái đồ hồ ly tinh này, contrai tôi mà bị làm sao, tôi sẽ bắt cả nhàcô phải đền mạng.Lý Thấm càng nói càng kích động,trước kia đồng ý cho Hạ Nhược Vũ vàcon trai ở bên nhau là nhìn trúng nhàcô có điều kiện, có một công ty, lại làcon một, đến lúc đó cưới về, mọi thứcòn không phải của bọn họ hay sao.Sau khi cưới về, muốn uốn nắn saocòn không phải do người mẹ chồngnhư bà quyết định sao, nhưng cònchưa đợi được đã nghe tin con trai bịthương.Ngoài ra còn có một việc dẫn đếnthái độ của bà ta thay đổi cực nhanh…“Nếu Hàn Công Danh có việc gì, cáimạng này của cháu sẽ trả cho anh ấy.”Hạ Nhược Vũ nghiêm mặt nói.Lý Thấm không ngờ cô thật sựđồng ý, sửng sốt mấy giây, cho đến khingười phụ nữ bên cạnh kéo bà ta mộtcái, bà ta mới giật mình hoàn hồn,mắng to: “Cái mạng rác rưởi của côlàm sao sánh bằng mạng của con traitôi, cho dù giết cả nhà cô cũng khôngsánh nổi với mạng của nó.“Chuyện này không liên quan gìđến người nhà của cháu.” Ranh giớicuối cùng của Hạ Nhược Vũ chính làngười nhà, nếu ai dám đụng vào, chodù là ai, cô cũng không nhượng bộ.Lý Thấm thấy cô còn mạnh miệng,lửa giận lại bùng lên, định giơ tay tátcho cô một cái nữa, ai ngờ một bàn taython dài lập tức nắm lấy cổ tay bà ta.“A… tay của tôi, tay của tôi gấymất” Lý Thấm kêu lên như heo bị chọctiết.Chỉ cần Mạc Du Hải dùng sứcthêm một chút, tay của Lý Thấm chắcchắn sẽ bị chật khớp, dù sao anh cũnghọc ý, rất quen thuộc với cấu tạo xươngcốt của người.
Chương 221: Chịu một bạt tai
“Ra cửa chuẩn bị đi. Tôi vừa kéo
một bệnh nhân bị thương cần phẫu
thuật khẩn cấp”
“Bị thương gì mà khẩn cấp như vậy:
“Không rõ, hình như bị trúng đạn,
đang trên đường rồi.”
“Giữa ban ngày có người dám nổ
súng, ông trời ơi…”
Mấy người y tá vừa bàn luận vừa
chạy ra ngoài.
Mạc Du Hải đang nghỉ ngơi sau ca
phẫu thuật, lông mày anh nhíu chặt khi
Tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện,
trong lòng anh luôn có một dự cảm
xấu, không biết bây giờ cô đang làm gì.
Gần đây anh đang tra một số việc,
sẽ có chút nguy hiểm nên mới để cho
cô dọn ra ngoài, chỉ đành chờ giải
quyết xong mới có thể nói rõ với cô.
“Nhanh lên, làm ơn nhanh lên, anh
ấy vừa mới chảy rất nhiều máu…”
Ngoài cửa truyền đến một giọng
nói lo lắng, Mạc Du Hải khựng lại, quay
người liền thấy Hạ Nhược Vũ đang
khập khiễng chạy theo xe đẩy.
Dường như cô cũng nhìn thấy anh
nhưng chỉ có thể lướt qua, vội vã rời đi
theo đám người.
Hạ Nhược Vũ biết sẽ có khả năng
đụng mặt anh ở bệnh viện, dù sao con
đường này cũng được anh dẫn qua
mấy lần, có điều lúc chạm mặt, trong
lòng vẫn run lên một cái.
Nhưng cô không tiếp tục suy nghĩ
nhiều, Hàn Công Danh còn đang hôn
mê, chỉ có thể theo trước rồi nói sau.
Nếu Hàn Công Danh thực sự có
mệnh hệ gì, cả đời này cô sẽ phải sống
†rong áy náy.
Trong nháy mắt xảy ra nguy hiểm
đó, cô thấy rõ Hàn Công Danh không
chút do dự quên mình xông tới bảo vệ
cô, trong lòng cũng cảm động, nhưng
không biết nên phản ứng thế nào.
“Người nhà chớ đau buồn, phiền cô
buông tay, người không có phận sự thì
không thể vào.
“À, vâng, bác sĩ nhất định phải cứu
anh ấy” Hạ Nhược Vũ giật mình hoàn
hồn.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau đó đóng cửa phòng phẫu
thuật lại, đèn đỏ trên cửa cũng sáng
lên.
Hạ Nhược Vũ bây giờ mới phát
hiện, chân mình bị sưng phồng lên, vết
thương cũ của cô còn chưa lành hẳn,
nay vì chạy nhanh mà có hơi đau,
miệng thở hồng hộc, giống như đang bị
thiếu dưỡng khí.
Mệt mỏi dựa vào gạch men lạnh
buốt nghỉ ngơi, cô cũng không dám rời
đi.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Nếu như biết có chuyện này xảy ra,
cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài của Hàn
Công Danh, trong lòng cô hiểu rõ, kẻ
kia nhằm vào mình, nếu Hàn Công
Danh không ngăn cản thì khả năng cô
mới là người nằm trong đó.
Điện thoại trong túi vang lên.
Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi, nhận
điện: “Thu Phương…’
“Nhược Vũ, cậu ở đâu, tôi thu dọn
đồ đạc xong rồi” Giọng nói vui vẻ của
Thu Phương truyền tới.
“Xảy ra chút chuyện, tạm thời tôi
chưa về được”
Nghe tiếng thở hỗn loạn của cô,
Thu Phương lập tức phát hiện ra điểm
bất thường: “Cậu sao vậy, đang ở đâu,
có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi không sao, là Hàn Công Danh,
anh ta vì bảo vệ tôi mà bị thương.
Chúng tôi đang ở bệnh viện.” Lúc này
Hạ Nhược Vũ rất cần một người để
chia sẽ, cô không thể nói với ba mẹ vì
không muốn họ lo lắng, về phần Hàn
Công Danh, cô càng không dám nghĩ
tới.
Thu Phương vội vàng nói: “Được,
tôi tới ngay, hai người ở tầng mấy?”
Hạ Nhược Vũ báo địa chỉ và tâng
lầu cho cô ấy rồi cúp điện thoại, mắt cá
chân sưng vù không chống đỡ nổi cơ
thể của cô, cô chỉ có thể dựa vào
tường ngồi xuống đất.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn của
phòng phẫu thuật, trong lòng cũng
không biết suy nghĩ gì.
Quá trình chờ đợi vô cùng khó
khăn, thời gian trôi qua, đèn trong
phòng mổ vẫn chưa tắt, nhưng lại chờ
được một đoàn người đến.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa
đến gần, Hạ Nhược Vũ vô thức ngẩng
đầu nhìn, chạm mặt cô lại là một cái
tát nóng bỏng, lẽ ra cô có thể tránh
được, nhưng sau khi nhìn thấy người
trước mặt, cô vẫn không nhúc nhích.
Cái tát kia rơi xuống khiến cho
gương mặt trắng nõn của cô nhanh
chóng sưng phồng lên, khóe miệng
cũng bị sứt, tơ máu thuận theo khóe
miệng chảy xuống sàn, nhìn rất
chướng mắt.
Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên lau
mà không nói gì.
“Hạ Nhược Vũ, trước đây đáng lẽ
tôi không nên đồng ý cho cô và Công
Danh ở bên nhau, bây giờ cô hại nó bị
trúng đạn vào bệnh viện, cái đồ sao
chổi này, trả con lại cho tôi, trả con lại
cho tôi!”
Người tới là mẹ của Hàn Công
Danh, Lý Thấm, bà ta làm việc quanh
năm nên những ngón tay đều trở nên
thô ráp và chai sần, đánh lên cơ thể
yếu ớt của Hạ Nhược Vũ, cô chỉ có thể
bị động liên tiếp lui về phía sau, mắt cá
chân truyền đến từng trận đau đớn,
mặc dù như vậy, cô vẫn nhịn xuống.
Vốn chính cô hại Hàn Công Danh
bị trúng đạn, nếu như có thể giảm bớt
lửa giận của Lý Thấm, cô cũng không
dám trách cứ gì.
Nhưng Hạ Nhược Vũ im lặng lại
càng làm dấy lên cơn tức giận của Lý
Thấm, bà ta cảm thấy cô cố ý hại con
trai của mình, giọng nói sắc bén mà
chói tai: “Nhà họ Hàn chúng ta chỉ có
một đứa con trai, nếu nó bị nguy hiểm
đến tính mạng thì các người tính bồi
thường thế nào? Lúc trước tôi đã thấy
cô không được, nếu không phải do con
trai tôi thích thì cô cho rằng tôi sẽ đồng
ý tiếp nhận cô đấy à?”
“Bây giờ thì hay rồi, hại con tôi
thành thế này, cô còn muốn thế nào
mới bằng lòng tha cho nó?”
“Xin lỗi” Tuy rằng lúc cô mua quà
đến nhà họ Hàn, mẹ của anh ta không
có vẻ mặt như vậy, có điều, Hàn Công
Danh bị thương là sự thật.
“Một câu xin lỗi là xong chắc, con
của tôi còn nằm bên trong, cái đồ sao
chổi nhà cô, cái đồ hồ ly tinh này, con
trai tôi mà bị làm sao, tôi sẽ bắt cả nhà
cô phải đền mạng.
Lý Thấm càng nói càng kích động,
trước kia đồng ý cho Hạ Nhược Vũ và
con trai ở bên nhau là nhìn trúng nhà
cô có điều kiện, có một công ty, lại là
con một, đến lúc đó cưới về, mọi thứ
còn không phải của bọn họ hay sao.
Sau khi cưới về, muốn uốn nắn sao
còn không phải do người mẹ chồng
như bà quyết định sao, nhưng còn
chưa đợi được đã nghe tin con trai bị
thương.
Ngoài ra còn có một việc dẫn đến
thái độ của bà ta thay đổi cực nhanh…
“Nếu Hàn Công Danh có việc gì, cái
mạng này của cháu sẽ trả cho anh ấy.”
Hạ Nhược Vũ nghiêm mặt nói.
Lý Thấm không ngờ cô thật sự
đồng ý, sửng sốt mấy giây, cho đến khi
người phụ nữ bên cạnh kéo bà ta một
cái, bà ta mới giật mình hoàn hồn,
mắng to: “Cái mạng rác rưởi của cô
làm sao sánh bằng mạng của con trai
tôi, cho dù giết cả nhà cô cũng không
sánh nổi với mạng của nó.
“Chuyện này không liên quan gì
đến người nhà của cháu.” Ranh giới
cuối cùng của Hạ Nhược Vũ chính là
người nhà, nếu ai dám đụng vào, cho
dù là ai, cô cũng không nhượng bộ.
Lý Thấm thấy cô còn mạnh miệng,
lửa giận lại bùng lên, định giơ tay tát
cho cô một cái nữa, ai ngờ một bàn tay
thon dài lập tức nắm lấy cổ tay bà ta.
“A… tay của tôi, tay của tôi gấy
mất” Lý Thấm kêu lên như heo bị chọc
tiết.
Chỉ cần Mạc Du Hải dùng sức
thêm một chút, tay của Lý Thấm chắc
chắn sẽ bị chật khớp, dù sao anh cũng
học ý, rất quen thuộc với cấu tạo xương
cốt của người.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 221: Chịu một bạt tai “Ra cửa chuẩn bị đi. Tôi vừa kéomột bệnh nhân bị thương cần phẫuthuật khẩn cấp”“Bị thương gì mà khẩn cấp như vậy:“Không rõ, hình như bị trúng đạn,đang trên đường rồi.”“Giữa ban ngày có người dám nổsúng, ông trời ơi…”Mấy người y tá vừa bàn luận vừachạy ra ngoài.Mạc Du Hải đang nghỉ ngơi sau caphẫu thuật, lông mày anh nhíu chặt khiTình cờ nghe được bọn họ nói chuyện,trong lòng anh luôn có một dự cảmxấu, không biết bây giờ cô đang làm gì.Gần đây anh đang tra một số việc,sẽ có chút nguy hiểm nên mới để chocô dọn ra ngoài, chỉ đành chờ giảiquyết xong mới có thể nói rõ với cô.“Nhanh lên, làm ơn nhanh lên, anhấy vừa mới chảy rất nhiều máu…”Ngoài cửa truyền đến một giọngnói lo lắng, Mạc Du Hải khựng lại, quayngười liền thấy Hạ Nhược Vũ đangkhập khiễng chạy theo xe đẩy.Dường như cô cũng nhìn thấy anhnhưng chỉ có thể lướt qua, vội vã rời đitheo đám người.Hạ Nhược Vũ biết sẽ có khả năngđụng mặt anh ở bệnh viện, dù sao conđường này cũng được anh dẫn quamấy lần, có điều lúc chạm mặt, tronglòng vẫn run lên một cái.Nhưng cô không tiếp tục suy nghĩnhiều, Hàn Công Danh còn đang hônmê, chỉ có thể theo trước rồi nói sau.Nếu Hàn Công Danh thực sự cómệnh hệ gì, cả đời này cô sẽ phải sống†rong áy náy.Trong nháy mắt xảy ra nguy hiểmđó, cô thấy rõ Hàn Công Danh khôngchút do dự quên mình xông tới bảo vệcô, trong lòng cũng cảm động, nhưngkhông biết nên phản ứng thế nào.“Người nhà chớ đau buồn, phiền côbuông tay, người không có phận sự thìkhông thể vào.“À, vâng, bác sĩ nhất định phải cứuanh ấy” Hạ Nhược Vũ giật mình hoànhồn.“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”Sau đó đóng cửa phòng phẫuthuật lại, đèn đỏ trên cửa cũng sánglên.Hạ Nhược Vũ bây giờ mới pháthiện, chân mình bị sưng phồng lên, vếtthương cũ của cô còn chưa lành hẳn,nay vì chạy nhanh mà có hơi đau,miệng thở hồng hộc, giống như đang bịthiếu dưỡng khí.Mệt mỏi dựa vào gạch men lạnhbuốt nghỉ ngơi, cô cũng không dám rờiđi.Chỉ có thể yên lặng chờ đợi.Nếu như biết có chuyện này xảy ra,cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài của HànCông Danh, trong lòng cô hiểu rõ, kẻkia nhằm vào mình, nếu Hàn CôngDanh không ngăn cản thì khả năng cômới là người nằm trong đó.Điện thoại trong túi vang lên.Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi, nhậnđiện: “Thu Phương…’“Nhược Vũ, cậu ở đâu, tôi thu dọnđồ đạc xong rồi” Giọng nói vui vẻ củaThu Phương truyền tới.“Xảy ra chút chuyện, tạm thời tôichưa về được”Nghe tiếng thở hỗn loạn của cô,Thu Phương lập tức phát hiện ra điểmbất thường: “Cậu sao vậy, đang ở đâu,có phải xảy ra chuyện gì không?”“Tôi không sao, là Hàn Công Danh,anh ta vì bảo vệ tôi mà bị thương.Chúng tôi đang ở bệnh viện.” Lúc nàyHạ Nhược Vũ rất cần một người đểchia sẽ, cô không thể nói với ba mẹ vìkhông muốn họ lo lắng, về phần HànCông Danh, cô càng không dám nghĩtới.Thu Phương vội vàng nói: “Được,tôi tới ngay, hai người ở tầng mấy?”Hạ Nhược Vũ báo địa chỉ và tânglầu cho cô ấy rồi cúp điện thoại, mắt cáchân sưng vù không chống đỡ nổi cơthể của cô, cô chỉ có thể dựa vàotường ngồi xuống đất.Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn củaphòng phẫu thuật, trong lòng cũngkhông biết suy nghĩ gì.Quá trình chờ đợi vô cùng khókhăn, thời gian trôi qua, đèn trongphòng mổ vẫn chưa tắt, nhưng lại chờđược một đoàn người đến.Tiếng bước chân dồn dập từ xađến gần, Hạ Nhược Vũ vô thức ngẩngđầu nhìn, chạm mặt cô lại là một cáitát nóng bỏng, lẽ ra cô có thể tránhđược, nhưng sau khi nhìn thấy ngườitrước mặt, cô vẫn không nhúc nhích.Cái tát kia rơi xuống khiến chogương mặt trắng nõn của cô nhanhchóng sưng phồng lên, khóe miệngcũng bị sứt, tơ máu thuận theo khóemiệng chảy xuống sàn, nhìn rấtchướng mắt.Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên laumà không nói gì.“Hạ Nhược Vũ, trước đây đáng lẽtôi không nên đồng ý cho cô và CôngDanh ở bên nhau, bây giờ cô hại nó bịtrúng đạn vào bệnh viện, cái đồ saochổi này, trả con lại cho tôi, trả con lạicho tôi!”Người tới là mẹ của Hàn CôngDanh, Lý Thấm, bà ta làm việc quanhnăm nên những ngón tay đều trở nênthô ráp và chai sần, đánh lên cơ thểyếu ớt của Hạ Nhược Vũ, cô chỉ có thểbị động liên tiếp lui về phía sau, mắt cáchân truyền đến từng trận đau đớn,mặc dù như vậy, cô vẫn nhịn xuống.Vốn chính cô hại Hàn Công Danhbị trúng đạn, nếu như có thể giảm bớtlửa giận của Lý Thấm, cô cũng khôngdám trách cứ gì.Nhưng Hạ Nhược Vũ im lặng lạicàng làm dấy lên cơn tức giận của LýThấm, bà ta cảm thấy cô cố ý hại contrai của mình, giọng nói sắc bén màchói tai: “Nhà họ Hàn chúng ta chỉ cómột đứa con trai, nếu nó bị nguy hiểmđến tính mạng thì các người tính bồithường thế nào? Lúc trước tôi đã thấycô không được, nếu không phải do contrai tôi thích thì cô cho rằng tôi sẽ đồngý tiếp nhận cô đấy à?”“Bây giờ thì hay rồi, hại con tôithành thế này, cô còn muốn thế nàomới bằng lòng tha cho nó?”“Xin lỗi” Tuy rằng lúc cô mua quàđến nhà họ Hàn, mẹ của anh ta khôngcó vẻ mặt như vậy, có điều, Hàn CôngDanh bị thương là sự thật.“Một câu xin lỗi là xong chắc, concủa tôi còn nằm bên trong, cái đồ saochổi nhà cô, cái đồ hồ ly tinh này, contrai tôi mà bị làm sao, tôi sẽ bắt cả nhàcô phải đền mạng.Lý Thấm càng nói càng kích động,trước kia đồng ý cho Hạ Nhược Vũ vàcon trai ở bên nhau là nhìn trúng nhàcô có điều kiện, có một công ty, lại làcon một, đến lúc đó cưới về, mọi thứcòn không phải của bọn họ hay sao.Sau khi cưới về, muốn uốn nắn saocòn không phải do người mẹ chồngnhư bà quyết định sao, nhưng cònchưa đợi được đã nghe tin con trai bịthương.Ngoài ra còn có một việc dẫn đếnthái độ của bà ta thay đổi cực nhanh…“Nếu Hàn Công Danh có việc gì, cáimạng này của cháu sẽ trả cho anh ấy.”Hạ Nhược Vũ nghiêm mặt nói.Lý Thấm không ngờ cô thật sựđồng ý, sửng sốt mấy giây, cho đến khingười phụ nữ bên cạnh kéo bà ta mộtcái, bà ta mới giật mình hoàn hồn,mắng to: “Cái mạng rác rưởi của côlàm sao sánh bằng mạng của con traitôi, cho dù giết cả nhà cô cũng khôngsánh nổi với mạng của nó.“Chuyện này không liên quan gìđến người nhà của cháu.” Ranh giớicuối cùng của Hạ Nhược Vũ chính làngười nhà, nếu ai dám đụng vào, chodù là ai, cô cũng không nhượng bộ.Lý Thấm thấy cô còn mạnh miệng,lửa giận lại bùng lên, định giơ tay tátcho cô một cái nữa, ai ngờ một bàn taython dài lập tức nắm lấy cổ tay bà ta.“A… tay của tôi, tay của tôi gấymất” Lý Thấm kêu lên như heo bị chọctiết.Chỉ cần Mạc Du Hải dùng sứcthêm một chút, tay của Lý Thấm chắcchắn sẽ bị chật khớp, dù sao anh cũnghọc ý, rất quen thuộc với cấu tạo xươngcốt của người.