Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 229

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 229: Tín hiệu không tốt Hạ Nhược Vũ không biết mình đãngủ say từ lúc mấy giờ, đến sáng thì bịmột chuỗi tiếng rung của điện thoạiđánh thức.Mắt cô có chút không mở ra được,mơ mơ màng màng đưa tay lần mòđiện thoại ở trên tủ đặt ở đầu giường,bàn tay mò mẫm mấy lần mới chạmđược đến điện thoại, cô cầm lấy, mắtcũng không thèm nhìn liền ấn nút nghe.Hạ Nhược Vũ nói với giọng uể oải,ngái ngủ: “Alo, ai vậy…“Nhược Vũ, là mẹ đây, giọng conlàm sao vậy, có phải là bị khó chịu ởđâu hay không” Giọng nói quan tâm, lolắng của Đường Hồng Xuân truyền đếntừ đầu bên kia của điện thoại.Hạ Nhược Vũ bị dọa giật nảy cảmình, lập tức tỉnh táo: “Mẹ, con khôngsao, chỉ là còn chưa tỉnh ngủ thôi…”“Thì ra là như vậy, con không cóviệc gì là tốt rồi” Đường Hồng Xuân nóivới giọng vừa buồn cười vừa cưngchiều.“Mấy ngày nay mẹ với ba của concó hơi bận nên không đến bệnh việnthăm con được, con sẽ không giận mẹchứ:“Mẹ, con lại không phải là đứa trẻ,còn cần phải có người trông nom,chăm sóc cả ngày nữa” Tuy ngoàimiệng Hạ Nhược Vũ nói như vậy,nhưng trong lòng vẫn không nhịn đượcmà chua xót, bọn họ chính là chỗ dựalớn nhất trong lòng cô, chỉ cần bọn họcó thể bình an, thì cho dù cô có phảichịu khổ nhiều hơn nữa cũng khôngsao cả.Đường Hồng Xuân nghe vậy thìcười nói: “Được, được, con không phảilà đứa trẻ, con là một thiếu nữ đã lớnrồi. Mẹ với ba của con sắp đến bệnhviện rồi, con ở phòng bệnh nào vậy, đểba mẹ trực tiếp đi lên tìm con luôn”“Ba mẹ đến bệnh viện..” Hạ NhượcVũ vừa định hỏi ba mẹ đến bệnh việnlàm gì thì chợt nhớ đến, chiếu theo kịchbản lúc đầu, thì cô phải còn nằm ởtrong phòng bệnh mới đúng, nói nhanhquá, đầu lưỡi suýt chút nữa bị thắt nút.“Mẹ, sao ba mẹ đến mà khôngthông báo trước với con một tiếng!”Để cho cô có sự chuẩn bị trước.“Không phải là ba mẹ đang nói vớicon đây sao?” Đường Hồng Xuân sửngsốt một chút rồi đáp.Hạ Nhược Vũ còn có thể lángmáng nghe thấy tiếng trách móc, bấtmãn của ba cô.“Đứa nhỏ này nói cái gì vậy, chẳnglẽ chúng ta đi thăm nó còn phải gõ mộtbản báo cáo gửi trước cho nó hay sao”“Được rồi, được rồi, anh nói bớtmột câu lại đi, nếu như Nhược Vũ nghethấy thì con bé sẽ không vui đâu”Cách điện thoại, trong đầu cô cũngcó thể tưởng tượng ra được, lúc này, bamẹ đang dùng phương thức nào để nóichuyện, hẳn là một cảnh tượng rất hàihòa, rất ấm áp.“Ba, mẹ, con… Hiện tại con đã xuấtviện rồi”“Cái gì, xuất viện rồi, đã xuất việnrồi thì sao lại không nói với ba mẹ mộttiếng” Giọng nói ở bên đầu kia củađiện thoại đã trực tiếp chuyển sangmột người khác rồi.Đường Hồng Xuân còn đang ở bêncạnh nói với giọng bất đắc dĩ: “Hạ MinhViễn, anh nói bé tiếng đi một chút,đừng dọa con bé sợ”Nghe thấy vợ nhắc nhở như vậy,giọng nói của Hạ Minh Viễn vô thức hạthấp xuống một chút, nhưng giọng điệuvẫn còn có chút không vui.“Bây giờ con đang ở đâu, ba mẹqua đó đón con.”“Ba, bây giờ con đã rất khỏe rồi,nên con đi đến nhà bạn chơi hai ngàyrồi mới về” Đôi mắt của Hạ Nhược Vũchua xót, sương mù bốc lên, dườngnhư muốn ngưng tụ thành những giọtnước mắt, cô vội vàng ngẩng đầu, chớpchớp mắt, ép những giọt nước mắtđang muốn chảy ra đó chảy ngược vàotrong.Hạ Minh Viễn nghe thấy cô khôngtrở về, lại còn chạy đến nhà bạn chơi,thì giọng nói lại lập tức nâng cao lên.“Vết thương của con mới vừa tốtlên, không trở về nhà, còn đi chơi cái gì,nhanh chóng đi về cho ba”“Đúng vậy, Nhược Vũ, con vừa mớikhỏe đã đi chơi như vậy, ba mẹ rất lolắng, cũng không yên tâm” Lần này,Đường Hồng Xuân cũng đến gần điệnthoại, nhỏ giọng phụ họa theo.Hai người bọn họ hẳn là đang dựasát vào nhau, cùng nói chuyện điệnthoại với cô đi, Hạ Nhược Vũ nghĩ đếncảnh tượng đó, khóe miệng vô thứcgiương lên, cay đắng trong mắt càngđậm hơn một chút.“Ba mẹ không cần phải lo lắng chocon đâu, con rất khỏe, con chỉ là muốnđi khuây khỏa một chút, rất nhanh sẽAmtrở về:Vì sự an toàn của bọn họ, trongkhoảng thời gian này, cô tuyệt đối sẽkhông trở về, cho dù là cô thật sự rấtmuốn, rất muốn trở về nhà, nơi bến đỗbình yên của mình.“Hạ Nhược VũI”Ba cô mà gọi toàn bộ tên của côthì nhất định là ông chuẩn bị nổi giận.“Ba, ba nói gì vậy, tín hiệu ở đâykhông tốt, con nghe không được rõlắm, con đi đến chỗ bạn của con chơimấy ngày rồi liền sẽ trở về, con tắt máytrước đây, có thời gian thì con sẽ gọiđiện thoại về cho ba mẹ”Hạ Nhược Vũ bắt đầu giả ngu, cầmđiện thoại vẫy vẫy mấy cái ở trongkhông khí, rồi ấn nút tắt cuộc điệnthoại, sau khi màn hình đã tối đen, cômới thở phào nhẹ nhõm.Trong lòng vẫn có chút băn khoăn,áy náy. Nhưng bây giờ cô không cócách nào cả.Điện thoại trong tay lại vang lên,nhìn thấy tên đang nhấp nháy hiện trênmàn hình, trong lòng cô rất khó chịu,nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn lựachọn không bắt máy.Ở trong lòng âm thầm nói với bọnhọ một câu, con xin lỗi!“Nhược Vũ, mặt trời đã mọc cao bacây sào rồi, mau dậy ăn sáng đi thôi”Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh củaTrần Hạ Thu Phương cùng với tiếng gõcửa vang lên.Hạ Nhược Vũ cao giọng đáp lạimột câu: “Lập tức liền ra đây”“Ừ, tôi sắp bê bữa sáng ra, cậunhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ănnhé.”Đi theo với tiếng nói của cô ấy làtiếng dép lê đi lẹp xẹp.Vừa sáng sớm bị đánh thức, nhậnxong cuộc điện thoại của ba mẹ, tronglòng Hạ Nhược Vũ rất phiên muộn,buồn rầu, có nằm lại xuống giường thìcũng không còn buồn ngủ nữa, chỉđành bò dậy, đi đôi dép bông hình conthỏ nhỏ mềm mại, dễ thương, rồi mangtheo mái tóc có hơi rối loạn trên đỉnhđầu cùng với hai mắt không có tinhthần đi ra mở cửa, người lung lay đi rangoài.Đi vào trong phòng tắm vốc nướclạnh rửa mặt, tinh thần cũng tốt hơnmột chút, nhưng khi nhìn thấy khuônmặt hốc hác, tiều tụy ở trong gương,Hạ Nhược Vũ vẫn bị dọa sợ giật nảymình, mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưngtrông vô cùng phờ phạc, không có chúttinh thần nào.Có điều, cô cũng không có tâmtrạng để đi bận tâm những chuyện này,di chuyển một cách chậm rì rì đếnphòng bếp, đã sống quen trong mộtcăn phòng lớn, còn đã ở dễ chịu, thoảimái trong căn hộ rộng sáu trăm métvuông, bỗng đột nhiên tiến vào một nơiđến ngay cả hai người cùng xoayngười, hay là cùng khom lưng đều cóhơi khó khăn, chật chội, thì cô vẫn cóchút không thích ứng được.“Thu Phương, sao cậu lại thuê mộtcăn phòng nhỏ như vậy, chỉ có haingười mà cũng không thể chứa được”“.„. Thế giới của người có nhiềutiền làm sao có thể hiểu được nhữngkhó khăn của bọn họ cơ chứ.Trần Hạ Thu Phương tức giận nói:“Nếu như tôi có nhiều tiền như vậy thìtôi sớm đã đổi sang một căn phòngrộng một trăm mét vuông, sau đó baonuôi một chàng trai trẻ trung ngonnghẻ, lại thêm một chàng trai mạnh mẽđể phục vụ, chăm sóc tôi nữa rồi!”“.. Thu Phương, cậu có thể chốngđỡ, chịu được sao?”“Cái này thì cậu không cần phảiquan tâm, lo lắng, dù có thế nào thì tôicũng muốn làm như vậy” Đây chính làmục tiêu cuối cùng của Trần Hạ ThuPhương.Hạ Nhược Vũ nhìn thấy bộ dạnghùng hồn, dõng dạc của cô thì lặng lẽlùi về phía sau một bước.“Tôi đi ra bàn ăn ngồi đợi cậu nh锓Được, tôi lập tức liền sẽ xong ngayđây, chỉ cần chiên một quả trứng nữalà được” Trần Hạ Thu Phương khua cáimôi ở trong tay nói.Hạ Nhược Vũ lại tiếp tục lê lết thânthể mệt mỏi đi đến bàn ăn vuông bốngóc, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.Ngay đến cả bàn ăn cũng rất nhỏ…Nhưng mà cô cũng chỉ dám nóithầm một chút ở trong lòng thôi, nếukhông thì với tính tình của Trần Hạ ThuPhương, nhất định sẽ lại bắt đầu bậtchế độ phun nước miếng.Đợi đến khi Hạ Nhược Vũ nhìn thấybữa sáng vừa phong phú, vừa dinhdưỡng đang được bày đầy ở trước mặtmình, thì ánh mắt nhìn cô bạn thân đãtrở nên khác hẳn.“Thu Phương, không ngờ đượcrằng cậu lại giấu tài như vậy đấy”Đối với một người không có mộtchút tế bào nấu nướng nào như cô mànói, thật sự là có chút hâm mộ tài nấunướng của Trần Hạ Thu Phương.Có cả món Trung và món Tây, hơnnữa, nhìn qua thì thấy món nào cũngđều rất ngon.Nghe thấy lời khen ngợi của HạNhược Vũ, Trần Hạ Thu Phương rấtthỏa mãn, hài lòng, cũng không hềkhiêm tốn một chút nào, hoan hỷ, đắc ýnói.“Ha ha, không tệ phải không, tôicũng không phải là che giấu tài nghệnấu nướng này, chẳng qua là bìnhthường chỉ có một mình, quá lười nênkhông muốn nấu ăn thôi”Thực ra còn có một nguyên nhânkhác nữa, chính là, ông chủ cho tiền rấtđầy đủ, vậy thì tất nhiên là cô ấy nhấtđịnh phải chăm sóc cho bà chủ thật tốtrồi, lỡ ông chủ vui vẻ lại tăng lương chocô ấy thì sao.Đương nhiên là cô ấy cũng rất sẵnlòng chăm sóc cho Nhược Vũ, tínhtoán này của cô ấy gọi là đôi bên cùngcó lợi.“Tuy trông rất ngon, chỉ có điềumùi vị hơi kém một chút xíu thôi” HạNhược Vũ cầm đũa gắp một miếngtrong một đĩa thức ăn, ăn xong thì nhậnxét trong vô thức.

Chương 229: Tín hiệu không tốt

 

Hạ Nhược Vũ không biết mình đã

ngủ say từ lúc mấy giờ, đến sáng thì bị

một chuỗi tiếng rung của điện thoại

đánh thức.

Mắt cô có chút không mở ra được,

mơ mơ màng màng đưa tay lần mò

điện thoại ở trên tủ đặt ở đầu giường,

bàn tay mò mẫm mấy lần mới chạm

được đến điện thoại, cô cầm lấy, mắt

cũng không thèm nhìn liền ấn nút nghe.

Hạ Nhược Vũ nói với giọng uể oải,

ngái ngủ: “Alo, ai vậy…

“Nhược Vũ, là mẹ đây, giọng con

làm sao vậy, có phải là bị khó chịu ở

đâu hay không” Giọng nói quan tâm, lo

lắng của Đường Hồng Xuân truyền đến

từ đầu bên kia của điện thoại.

Hạ Nhược Vũ bị dọa giật nảy cả

mình, lập tức tỉnh táo: “Mẹ, con không

sao, chỉ là còn chưa tỉnh ngủ thôi…”

“Thì ra là như vậy, con không có

việc gì là tốt rồi” Đường Hồng Xuân nói

với giọng vừa buồn cười vừa cưng

chiều.

“Mấy ngày nay mẹ với ba của con

có hơi bận nên không đến bệnh viện

thăm con được, con sẽ không giận mẹ

chứ:

“Mẹ, con lại không phải là đứa trẻ,

còn cần phải có người trông nom,

chăm sóc cả ngày nữa” Tuy ngoài

miệng Hạ Nhược Vũ nói như vậy,

nhưng trong lòng vẫn không nhịn được

mà chua xót, bọn họ chính là chỗ dựa

lớn nhất trong lòng cô, chỉ cần bọn họ

có thể bình an, thì cho dù cô có phải

chịu khổ nhiều hơn nữa cũng không

sao cả.

Đường Hồng Xuân nghe vậy thì

cười nói: “Được, được, con không phải

là đứa trẻ, con là một thiếu nữ đã lớn

rồi. Mẹ với ba của con sắp đến bệnh

viện rồi, con ở phòng bệnh nào vậy, để

ba mẹ trực tiếp đi lên tìm con luôn”

“Ba mẹ đến bệnh viện..” Hạ Nhược

Vũ vừa định hỏi ba mẹ đến bệnh viện

làm gì thì chợt nhớ đến, chiếu theo kịch

bản lúc đầu, thì cô phải còn nằm ở

trong phòng bệnh mới đúng, nói nhanh

quá, đầu lưỡi suýt chút nữa bị thắt nút.

“Mẹ, sao ba mẹ đến mà không

thông báo trước với con một tiếng!”

Để cho cô có sự chuẩn bị trước.

“Không phải là ba mẹ đang nói với

con đây sao?” Đường Hồng Xuân sửng

sốt một chút rồi đáp.

Hạ Nhược Vũ còn có thể láng

máng nghe thấy tiếng trách móc, bất

mãn của ba cô.

“Đứa nhỏ này nói cái gì vậy, chẳng

lẽ chúng ta đi thăm nó còn phải gõ một

bản báo cáo gửi trước cho nó hay sao”

“Được rồi, được rồi, anh nói bớt

một câu lại đi, nếu như Nhược Vũ nghe

thấy thì con bé sẽ không vui đâu”

Cách điện thoại, trong đầu cô cũng

có thể tưởng tượng ra được, lúc này, ba

mẹ đang dùng phương thức nào để nói

chuyện, hẳn là một cảnh tượng rất hài

hòa, rất ấm áp.

“Ba, mẹ, con… Hiện tại con đã xuất

viện rồi”

“Cái gì, xuất viện rồi, đã xuất viện

rồi thì sao lại không nói với ba mẹ một

tiếng” Giọng nói ở bên đầu kia của

điện thoại đã trực tiếp chuyển sang

một người khác rồi.

Đường Hồng Xuân còn đang ở bên

cạnh nói với giọng bất đắc dĩ: “Hạ Minh

Viễn, anh nói bé tiếng đi một chút,

đừng dọa con bé sợ”

Nghe thấy vợ nhắc nhở như vậy,

giọng nói của Hạ Minh Viễn vô thức hạ

thấp xuống một chút, nhưng giọng điệu

vẫn còn có chút không vui.

“Bây giờ con đang ở đâu, ba mẹ

qua đó đón con.”

“Ba, bây giờ con đã rất khỏe rồi,

nên con đi đến nhà bạn chơi hai ngày

rồi mới về” Đôi mắt của Hạ Nhược Vũ

chua xót, sương mù bốc lên, dường

như muốn ngưng tụ thành những giọt

nước mắt, cô vội vàng ngẩng đầu, chớp

chớp mắt, ép những giọt nước mắt

đang muốn chảy ra đó chảy ngược vào

trong.

Hạ Minh Viễn nghe thấy cô không

trở về, lại còn chạy đến nhà bạn chơi,

thì giọng nói lại lập tức nâng cao lên.

“Vết thương của con mới vừa tốt

lên, không trở về nhà, còn đi chơi cái gì,

nhanh chóng đi về cho ba”

“Đúng vậy, Nhược Vũ, con vừa mới

khỏe đã đi chơi như vậy, ba mẹ rất lo

lắng, cũng không yên tâm” Lần này,

Đường Hồng Xuân cũng đến gần điện

thoại, nhỏ giọng phụ họa theo.

Hai người bọn họ hẳn là đang dựa

sát vào nhau, cùng nói chuyện điện

thoại với cô đi, Hạ Nhược Vũ nghĩ đến

cảnh tượng đó, khóe miệng vô thức

giương lên, cay đắng trong mắt càng

đậm hơn một chút.

“Ba mẹ không cần phải lo lắng cho

con đâu, con rất khỏe, con chỉ là muốn

đi khuây khỏa một chút, rất nhanh sẽ

Am

trở về:

Vì sự an toàn của bọn họ, trong

khoảng thời gian này, cô tuyệt đối sẽ

không trở về, cho dù là cô thật sự rất

muốn, rất muốn trở về nhà, nơi bến đỗ

bình yên của mình.

“Hạ Nhược VũI”

Ba cô mà gọi toàn bộ tên của cô

thì nhất định là ông chuẩn bị nổi giận.

“Ba, ba nói gì vậy, tín hiệu ở đây

không tốt, con nghe không được rõ

lắm, con đi đến chỗ bạn của con chơi

mấy ngày rồi liền sẽ trở về, con tắt máy

trước đây, có thời gian thì con sẽ gọi

điện thoại về cho ba mẹ”

Hạ Nhược Vũ bắt đầu giả ngu, cầm

điện thoại vẫy vẫy mấy cái ở trong

không khí, rồi ấn nút tắt cuộc điện

thoại, sau khi màn hình đã tối đen, cô

mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng vẫn có chút băn khoăn,

áy náy. Nhưng bây giờ cô không có

cách nào cả.

Điện thoại trong tay lại vang lên,

nhìn thấy tên đang nhấp nháy hiện trên

màn hình, trong lòng cô rất khó chịu,

nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn lựa

chọn không bắt máy.

Ở trong lòng âm thầm nói với bọn

họ một câu, con xin lỗi!

“Nhược Vũ, mặt trời đã mọc cao ba

cây sào rồi, mau dậy ăn sáng đi thôi”

Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của

Trần Hạ Thu Phương cùng với tiếng gõ

cửa vang lên.

Hạ Nhược Vũ cao giọng đáp lại

một câu: “Lập tức liền ra đây”

“Ừ, tôi sắp bê bữa sáng ra, cậu

nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn

nhé.”

Đi theo với tiếng nói của cô ấy là

tiếng dép lê đi lẹp xẹp.

Vừa sáng sớm bị đánh thức, nhận

xong cuộc điện thoại của ba mẹ, trong

lòng Hạ Nhược Vũ rất phiên muộn,

buồn rầu, có nằm lại xuống giường thì

cũng không còn buồn ngủ nữa, chỉ

đành bò dậy, đi đôi dép bông hình con

thỏ nhỏ mềm mại, dễ thương, rồi mang

theo mái tóc có hơi rối loạn trên đỉnh

đầu cùng với hai mắt không có tinh

thần đi ra mở cửa, người lung lay đi ra

ngoài.

Đi vào trong phòng tắm vốc nước

lạnh rửa mặt, tinh thần cũng tốt hơn

một chút, nhưng khi nhìn thấy khuôn

mặt hốc hác, tiều tụy ở trong gương,

Hạ Nhược Vũ vẫn bị dọa sợ giật nảy

mình, mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng

trông vô cùng phờ phạc, không có chút

tinh thần nào.

Có điều, cô cũng không có tâm

trạng để đi bận tâm những chuyện này,

di chuyển một cách chậm rì rì đến

phòng bếp, đã sống quen trong một

căn phòng lớn, còn đã ở dễ chịu, thoải

mái trong căn hộ rộng sáu trăm mét

vuông, bỗng đột nhiên tiến vào một nơi

đến ngay cả hai người cùng xoay

người, hay là cùng khom lưng đều có

hơi khó khăn, chật chội, thì cô vẫn có

chút không thích ứng được.

“Thu Phương, sao cậu lại thuê một

căn phòng nhỏ như vậy, chỉ có hai

người mà cũng không thể chứa được”

“.

„. Thế giới của người có nhiều

tiền làm sao có thể hiểu được những

khó khăn của bọn họ cơ chứ.

Trần Hạ Thu Phương tức giận nói:

“Nếu như tôi có nhiều tiền như vậy thì

tôi sớm đã đổi sang một căn phòng

rộng một trăm mét vuông, sau đó bao

nuôi một chàng trai trẻ trung ngon

nghẻ, lại thêm một chàng trai mạnh mẽ

để phục vụ, chăm sóc tôi nữa rồi!”

“.. Thu Phương, cậu có thể chống

đỡ, chịu được sao?”

“Cái này thì cậu không cần phải

quan tâm, lo lắng, dù có thế nào thì tôi

cũng muốn làm như vậy” Đây chính là

mục tiêu cuối cùng của Trần Hạ Thu

Phương.

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy bộ dạng

hùng hồn, dõng dạc của cô thì lặng lẽ

lùi về phía sau một bước.

“Tôi đi ra bàn ăn ngồi đợi cậu nhé”

“Được, tôi lập tức liền sẽ xong ngay

đây, chỉ cần chiên một quả trứng nữa

là được” Trần Hạ Thu Phương khua cái

môi ở trong tay nói.

Hạ Nhược Vũ lại tiếp tục lê lết thân

thể mệt mỏi đi đến bàn ăn vuông bốn

góc, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.

Ngay đến cả bàn ăn cũng rất nhỏ…

Nhưng mà cô cũng chỉ dám nói

thầm một chút ở trong lòng thôi, nếu

không thì với tính tình của Trần Hạ Thu

Phương, nhất định sẽ lại bắt đầu bật

chế độ phun nước miếng.

Đợi đến khi Hạ Nhược Vũ nhìn thấy

bữa sáng vừa phong phú, vừa dinh

dưỡng đang được bày đầy ở trước mặt

mình, thì ánh mắt nhìn cô bạn thân đã

trở nên khác hẳn.

“Thu Phương, không ngờ được

rằng cậu lại giấu tài như vậy đấy”

Đối với một người không có một

chút tế bào nấu nướng nào như cô mà

nói, thật sự là có chút hâm mộ tài nấu

nướng của Trần Hạ Thu Phương.

Có cả món Trung và món Tây, hơn

nữa, nhìn qua thì thấy món nào cũng

đều rất ngon.

Nghe thấy lời khen ngợi của Hạ

Nhược Vũ, Trần Hạ Thu Phương rất

thỏa mãn, hài lòng, cũng không hề

khiêm tốn một chút nào, hoan hỷ, đắc ý

nói.

“Ha ha, không tệ phải không, tôi

cũng không phải là che giấu tài nghệ

nấu nướng này, chẳng qua là bình

thường chỉ có một mình, quá lười nên

không muốn nấu ăn thôi”

Thực ra còn có một nguyên nhân

khác nữa, chính là, ông chủ cho tiền rất

đầy đủ, vậy thì tất nhiên là cô ấy nhất

định phải chăm sóc cho bà chủ thật tốt

rồi, lỡ ông chủ vui vẻ lại tăng lương cho

cô ấy thì sao.

Đương nhiên là cô ấy cũng rất sẵn

lòng chăm sóc cho Nhược Vũ, tính

toán này của cô ấy gọi là đôi bên cùng

có lợi.

“Tuy trông rất ngon, chỉ có điều

mùi vị hơi kém một chút xíu thôi” Hạ

Nhược Vũ cầm đũa gắp một miếng

trong một đĩa thức ăn, ăn xong thì nhận

xét trong vô thức.

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 229: Tín hiệu không tốt Hạ Nhược Vũ không biết mình đãngủ say từ lúc mấy giờ, đến sáng thì bịmột chuỗi tiếng rung của điện thoạiđánh thức.Mắt cô có chút không mở ra được,mơ mơ màng màng đưa tay lần mòđiện thoại ở trên tủ đặt ở đầu giường,bàn tay mò mẫm mấy lần mới chạmđược đến điện thoại, cô cầm lấy, mắtcũng không thèm nhìn liền ấn nút nghe.Hạ Nhược Vũ nói với giọng uể oải,ngái ngủ: “Alo, ai vậy…“Nhược Vũ, là mẹ đây, giọng conlàm sao vậy, có phải là bị khó chịu ởđâu hay không” Giọng nói quan tâm, lolắng của Đường Hồng Xuân truyền đếntừ đầu bên kia của điện thoại.Hạ Nhược Vũ bị dọa giật nảy cảmình, lập tức tỉnh táo: “Mẹ, con khôngsao, chỉ là còn chưa tỉnh ngủ thôi…”“Thì ra là như vậy, con không cóviệc gì là tốt rồi” Đường Hồng Xuân nóivới giọng vừa buồn cười vừa cưngchiều.“Mấy ngày nay mẹ với ba của concó hơi bận nên không đến bệnh việnthăm con được, con sẽ không giận mẹchứ:“Mẹ, con lại không phải là đứa trẻ,còn cần phải có người trông nom,chăm sóc cả ngày nữa” Tuy ngoàimiệng Hạ Nhược Vũ nói như vậy,nhưng trong lòng vẫn không nhịn đượcmà chua xót, bọn họ chính là chỗ dựalớn nhất trong lòng cô, chỉ cần bọn họcó thể bình an, thì cho dù cô có phảichịu khổ nhiều hơn nữa cũng khôngsao cả.Đường Hồng Xuân nghe vậy thìcười nói: “Được, được, con không phảilà đứa trẻ, con là một thiếu nữ đã lớnrồi. Mẹ với ba của con sắp đến bệnhviện rồi, con ở phòng bệnh nào vậy, đểba mẹ trực tiếp đi lên tìm con luôn”“Ba mẹ đến bệnh viện..” Hạ NhượcVũ vừa định hỏi ba mẹ đến bệnh việnlàm gì thì chợt nhớ đến, chiếu theo kịchbản lúc đầu, thì cô phải còn nằm ởtrong phòng bệnh mới đúng, nói nhanhquá, đầu lưỡi suýt chút nữa bị thắt nút.“Mẹ, sao ba mẹ đến mà khôngthông báo trước với con một tiếng!”Để cho cô có sự chuẩn bị trước.“Không phải là ba mẹ đang nói vớicon đây sao?” Đường Hồng Xuân sửngsốt một chút rồi đáp.Hạ Nhược Vũ còn có thể lángmáng nghe thấy tiếng trách móc, bấtmãn của ba cô.“Đứa nhỏ này nói cái gì vậy, chẳnglẽ chúng ta đi thăm nó còn phải gõ mộtbản báo cáo gửi trước cho nó hay sao”“Được rồi, được rồi, anh nói bớtmột câu lại đi, nếu như Nhược Vũ nghethấy thì con bé sẽ không vui đâu”Cách điện thoại, trong đầu cô cũngcó thể tưởng tượng ra được, lúc này, bamẹ đang dùng phương thức nào để nóichuyện, hẳn là một cảnh tượng rất hàihòa, rất ấm áp.“Ba, mẹ, con… Hiện tại con đã xuấtviện rồi”“Cái gì, xuất viện rồi, đã xuất việnrồi thì sao lại không nói với ba mẹ mộttiếng” Giọng nói ở bên đầu kia củađiện thoại đã trực tiếp chuyển sangmột người khác rồi.Đường Hồng Xuân còn đang ở bêncạnh nói với giọng bất đắc dĩ: “Hạ MinhViễn, anh nói bé tiếng đi một chút,đừng dọa con bé sợ”Nghe thấy vợ nhắc nhở như vậy,giọng nói của Hạ Minh Viễn vô thức hạthấp xuống một chút, nhưng giọng điệuvẫn còn có chút không vui.“Bây giờ con đang ở đâu, ba mẹqua đó đón con.”“Ba, bây giờ con đã rất khỏe rồi,nên con đi đến nhà bạn chơi hai ngàyrồi mới về” Đôi mắt của Hạ Nhược Vũchua xót, sương mù bốc lên, dườngnhư muốn ngưng tụ thành những giọtnước mắt, cô vội vàng ngẩng đầu, chớpchớp mắt, ép những giọt nước mắtđang muốn chảy ra đó chảy ngược vàotrong.Hạ Minh Viễn nghe thấy cô khôngtrở về, lại còn chạy đến nhà bạn chơi,thì giọng nói lại lập tức nâng cao lên.“Vết thương của con mới vừa tốtlên, không trở về nhà, còn đi chơi cái gì,nhanh chóng đi về cho ba”“Đúng vậy, Nhược Vũ, con vừa mớikhỏe đã đi chơi như vậy, ba mẹ rất lolắng, cũng không yên tâm” Lần này,Đường Hồng Xuân cũng đến gần điệnthoại, nhỏ giọng phụ họa theo.Hai người bọn họ hẳn là đang dựasát vào nhau, cùng nói chuyện điệnthoại với cô đi, Hạ Nhược Vũ nghĩ đếncảnh tượng đó, khóe miệng vô thứcgiương lên, cay đắng trong mắt càngđậm hơn một chút.“Ba mẹ không cần phải lo lắng chocon đâu, con rất khỏe, con chỉ là muốnđi khuây khỏa một chút, rất nhanh sẽAmtrở về:Vì sự an toàn của bọn họ, trongkhoảng thời gian này, cô tuyệt đối sẽkhông trở về, cho dù là cô thật sự rấtmuốn, rất muốn trở về nhà, nơi bến đỗbình yên của mình.“Hạ Nhược VũI”Ba cô mà gọi toàn bộ tên của côthì nhất định là ông chuẩn bị nổi giận.“Ba, ba nói gì vậy, tín hiệu ở đâykhông tốt, con nghe không được rõlắm, con đi đến chỗ bạn của con chơimấy ngày rồi liền sẽ trở về, con tắt máytrước đây, có thời gian thì con sẽ gọiđiện thoại về cho ba mẹ”Hạ Nhược Vũ bắt đầu giả ngu, cầmđiện thoại vẫy vẫy mấy cái ở trongkhông khí, rồi ấn nút tắt cuộc điệnthoại, sau khi màn hình đã tối đen, cômới thở phào nhẹ nhõm.Trong lòng vẫn có chút băn khoăn,áy náy. Nhưng bây giờ cô không cócách nào cả.Điện thoại trong tay lại vang lên,nhìn thấy tên đang nhấp nháy hiện trênmàn hình, trong lòng cô rất khó chịu,nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn lựachọn không bắt máy.Ở trong lòng âm thầm nói với bọnhọ một câu, con xin lỗi!“Nhược Vũ, mặt trời đã mọc cao bacây sào rồi, mau dậy ăn sáng đi thôi”Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh củaTrần Hạ Thu Phương cùng với tiếng gõcửa vang lên.Hạ Nhược Vũ cao giọng đáp lạimột câu: “Lập tức liền ra đây”“Ừ, tôi sắp bê bữa sáng ra, cậunhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ănnhé.”Đi theo với tiếng nói của cô ấy làtiếng dép lê đi lẹp xẹp.Vừa sáng sớm bị đánh thức, nhậnxong cuộc điện thoại của ba mẹ, tronglòng Hạ Nhược Vũ rất phiên muộn,buồn rầu, có nằm lại xuống giường thìcũng không còn buồn ngủ nữa, chỉđành bò dậy, đi đôi dép bông hình conthỏ nhỏ mềm mại, dễ thương, rồi mangtheo mái tóc có hơi rối loạn trên đỉnhđầu cùng với hai mắt không có tinhthần đi ra mở cửa, người lung lay đi rangoài.Đi vào trong phòng tắm vốc nướclạnh rửa mặt, tinh thần cũng tốt hơnmột chút, nhưng khi nhìn thấy khuônmặt hốc hác, tiều tụy ở trong gương,Hạ Nhược Vũ vẫn bị dọa sợ giật nảymình, mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưngtrông vô cùng phờ phạc, không có chúttinh thần nào.Có điều, cô cũng không có tâmtrạng để đi bận tâm những chuyện này,di chuyển một cách chậm rì rì đếnphòng bếp, đã sống quen trong mộtcăn phòng lớn, còn đã ở dễ chịu, thoảimái trong căn hộ rộng sáu trăm métvuông, bỗng đột nhiên tiến vào một nơiđến ngay cả hai người cùng xoayngười, hay là cùng khom lưng đều cóhơi khó khăn, chật chội, thì cô vẫn cóchút không thích ứng được.“Thu Phương, sao cậu lại thuê mộtcăn phòng nhỏ như vậy, chỉ có haingười mà cũng không thể chứa được”“.„. Thế giới của người có nhiềutiền làm sao có thể hiểu được nhữngkhó khăn của bọn họ cơ chứ.Trần Hạ Thu Phương tức giận nói:“Nếu như tôi có nhiều tiền như vậy thìtôi sớm đã đổi sang một căn phòngrộng một trăm mét vuông, sau đó baonuôi một chàng trai trẻ trung ngonnghẻ, lại thêm một chàng trai mạnh mẽđể phục vụ, chăm sóc tôi nữa rồi!”“.. Thu Phương, cậu có thể chốngđỡ, chịu được sao?”“Cái này thì cậu không cần phảiquan tâm, lo lắng, dù có thế nào thì tôicũng muốn làm như vậy” Đây chính làmục tiêu cuối cùng của Trần Hạ ThuPhương.Hạ Nhược Vũ nhìn thấy bộ dạnghùng hồn, dõng dạc của cô thì lặng lẽlùi về phía sau một bước.“Tôi đi ra bàn ăn ngồi đợi cậu nh锓Được, tôi lập tức liền sẽ xong ngayđây, chỉ cần chiên một quả trứng nữalà được” Trần Hạ Thu Phương khua cáimôi ở trong tay nói.Hạ Nhược Vũ lại tiếp tục lê lết thânthể mệt mỏi đi đến bàn ăn vuông bốngóc, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.Ngay đến cả bàn ăn cũng rất nhỏ…Nhưng mà cô cũng chỉ dám nóithầm một chút ở trong lòng thôi, nếukhông thì với tính tình của Trần Hạ ThuPhương, nhất định sẽ lại bắt đầu bậtchế độ phun nước miếng.Đợi đến khi Hạ Nhược Vũ nhìn thấybữa sáng vừa phong phú, vừa dinhdưỡng đang được bày đầy ở trước mặtmình, thì ánh mắt nhìn cô bạn thân đãtrở nên khác hẳn.“Thu Phương, không ngờ đượcrằng cậu lại giấu tài như vậy đấy”Đối với một người không có mộtchút tế bào nấu nướng nào như cô mànói, thật sự là có chút hâm mộ tài nấunướng của Trần Hạ Thu Phương.Có cả món Trung và món Tây, hơnnữa, nhìn qua thì thấy món nào cũngđều rất ngon.Nghe thấy lời khen ngợi của HạNhược Vũ, Trần Hạ Thu Phương rấtthỏa mãn, hài lòng, cũng không hềkhiêm tốn một chút nào, hoan hỷ, đắc ýnói.“Ha ha, không tệ phải không, tôicũng không phải là che giấu tài nghệnấu nướng này, chẳng qua là bìnhthường chỉ có một mình, quá lười nênkhông muốn nấu ăn thôi”Thực ra còn có một nguyên nhânkhác nữa, chính là, ông chủ cho tiền rấtđầy đủ, vậy thì tất nhiên là cô ấy nhấtđịnh phải chăm sóc cho bà chủ thật tốtrồi, lỡ ông chủ vui vẻ lại tăng lương chocô ấy thì sao.Đương nhiên là cô ấy cũng rất sẵnlòng chăm sóc cho Nhược Vũ, tínhtoán này của cô ấy gọi là đôi bên cùngcó lợi.“Tuy trông rất ngon, chỉ có điềumùi vị hơi kém một chút xíu thôi” HạNhược Vũ cầm đũa gắp một miếngtrong một đĩa thức ăn, ăn xong thì nhậnxét trong vô thức.

Chương 229