Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 261

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 261: Anh ấy cười rồiHạ Nhược Vũ trong lòng lặng lếthắp ba nén hương cho những tay sănảnh đang nhốn nháo kia.Những người này chán đời đếnmức dám nhổ lông trước mặt hổ.Quả nhiên vẻ kiêu ngạo trên khuônmặt của họ đã không được duy trìđược quá ba giây.Những ngón tay mảnh khảnh củaMạc Du Hải khẽ giơ lên, không biết từlúc nào đã có một đám quân lính từbốn phía xông ra, vây quanh mọi người,vẻ mặt ai cũng nghiêm khắc và đầy kỷluật.Khi mọi người nhìn thấy cục diệnnày, sắc mặt lập tức thay đổi.“Bác sĩ Hải, ý của anh là sao, hiệntại vẫn là ban ngày ban mặt đấy, thậmchí còn đang ở dưới ống kính nữa”“Các người muốn giết người bịtmiệng hay sao?”Người phụ nữ xa lạ cũng bắt đầusợ hãi, cô chỉ là một người nhìn thấytiền thì sáng mắt, chưa từng thấy tìnhhuống như thế này, hai chân hoảng sợ,nếu không có người trợ giúp thì cô đãngồi trên mặt đất rồi.Không được, cô phải đi trước, chưanói đến việc đòi tiền, còn mạng đểdùng hay không còn không biết nữa.Nhưng ngay sau khi cô có ý tưởngnày, cô đã bị người trợ lý của mình kéotrở lại.Người trợ lý không nhìn cô mà bìnhTĩnh nhìn xung quanh, nhưng đôi môimấp máy: “Tôi khuyên cô không nên rờiđi. Nếu cô dám bỏ đi, tôi hứa với cô sẽkhông rời khỏi thành phố Đà Nẵngđược.“Cô còn uy hiếp tôi. Chúng takhông nói ra là được. Tôi chỉ chịu tráchnhiệm làm rối tung chuyện của nhà họHạ và Hạ Nhược Vũ, tôi cũng đã làmđược rồi. Những chuyện khác đều nằmngoài phạm vi gánh vác của tôi.” Ngườiphụ nữ lạ mặt gấp gáp nói.Người trợ lý lạnh lùng liếc cô mộtcái: “Cô cho rằng cần tới một trăm nămmươi hai ngàn đô la để bôi đen nhà họHạ sao? Cái gì nên nói gì không nênnói trong lòng cô hiểu rõ”“Tôi chọc không nổi đâu, tôi có thểtrốn, tiền này tôi không thèm nữa cóđược hay không?” Người phụ nữ lạ mặtthật sợ hãi, cô cũng không muốn tiềnnữa, lần này, cô chỉ cần yên ổn rút khỏiđây là đủ rồi.Nhưng người trợ lý đã móc lấy cổtay của cô ta, khi cô ta vừa di chuyển,cổ tay của cô ta dường như bị một cáikìm khống chế chặt chẽ, có kéo mạnhcỡ nào cũng không thể lay chuyểnđược.“Cô đang làm trò gì vậy 2”“Tôi là đang nói cho cô biết, chuyệnnày cô muốn làm cũng phải làm, khôngmuốn làm cũng phải làm. Nếu như côdám bỏ chạy, đừng nghĩ có thể cònsống rời khỏi”“Cô… Người phụ nữ lạ mặt khôngdám tin nhìn người trợ lý, lúc đó bọn họkhông hề nói như thế này, nếu biết cóthể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đánhchết cô cũng không dám làm.Người trợ lý không nhìn cô nữa, thờơ nói: “Nếu cô không tin tôi thì có thểthử, nhiệm vụ đã thất bại, không chỉ côsắp chết mà tôi cũng trốn không thoát.Chỉ cần cô dám lộn xôn, tôi bây giờ sẽgiết cô. Nếu cô chịu gánh trách nhiệm,chịu khó ngồi tù thêm vài ngày nữa,tiền vẫn sẽ cho cô”Đọc full tại truyen.one nhé Chỉ cần ngồi tù mấyngày, có thể nhận thêm một trăm năm mươi hai đôla, người phụ nữ lạ mặt bắt đầu cảmthấy rung động, nghiến răng gật đầu:“Tôi sẽ làm.”Bọn họ dường như đã nói rất lâu,nhưng thật ra đó chỉ là sự việc diễn ratrong vài giây.Mạc Du Hải sớm đã chú ý thấy bêndưới có hai người đang nhỏ giọngtranh cãi, đôi mắt đen vô hình của anhlướt qua một vài cái bóng đen, anhthản nhiên nói: “Bây giờ đã là xã hộidưới pháp trị, đều sẽ mời mọi ngườiđến đồn uống trà, đem theo tất cả cácbăng giám sát, tôi muốn xem liệu đócó ai đang âm thầm ở phía sau gâychuyện hay không.”Anh dùng những lời bọn họ đã nóitrả lại cho bọn họ.Một số người bị Mạc Du Hải nói tớimức nói không nên lời, người ta cũngkhông có cố ý quản thúc, cũng khôngsử dụng bạo lực bất hợp pháp, nhữngngười đang bao vây vẫn mặc quần áocủa quân đội. Ai dám phản kháng lại,dám di chuyển dù chỉ là một chút, bọnhọ tùy lúc đều có thể dùng lý do quânđội đang thi hành nhiệm vụ, trực tiếpném bạn tới đồn uống ly trà.Dù sao thì quân đội không có liênkết với bất kỳ cơ quan chính phủ nào,không phải ai can thiệp cũng có hiệuquả.Không ai nghĩ Mạc Du Hải lại cókhả năng làm nên những chuyện nhưvậy, có thể điều động nhiều người thếnày, những kẻ coi thường Mạc Du Hải,bây giờ trong lòng đề hối hận chết điđược.Nhìn vẻ mặt của Mạc Du Hải, đãquá muộn để cầu xin lòng thương xót.Hạ Nhược Vũ cũng kinh ngạc khinhìn một đội mặc quân phục rẳằn riđược huấn luyện kỹ càng, không khỏiliếc mắt nhìn Mạc Du Hải thêm mộtchút, đúng lúc ánh mắt yên tĩnh nhưvực sâu của Mạc Du Hải cũng vừa nhìnsang, ánh mắt hai người va vào nhau.Nhìn con ngươi của người đàn ôngnhư muốn hút lấy người ta, tim HạNhược Vũ đập nhanh một cái, trên mặtgiả vờ lãnh đạm rồi dời mắt, hai tay nhỏbé căng thẳng nắm chặt áo khoácngoài, phản bội tâm tình bối rối của côlúc này.Mạc Du Hải nhìn thấy cũng khôngnói gì, trong mắt thoáng hiện lên mộttia lãnh đạm, nghe thấy ngoài cửa náođộng, trong lòng lập tức nghĩ đếnngười phụ nữ đó, không cần hỏi, ngoàicửa đã có đem những chuyện xảy rakể lại một lần.Nghe nói váy của cô bị người kháccắt mất, anh nghĩ cũng không muốnnghĩ trực tiếp gọi điện thoại, điều ngườitới, chỉ vì cô đã bị người khác vâyquanh.Nếu như là trước đây, dù cho bảnthân gặp nguy hiểm, cũng không dễdàng điều quân đội tới, trước tiên sẽphơi bày một trong những quân bài tẩycủa mình ra ngoài, cũng khiến kẻ địchẩn nấp trong bóng tối lần ra manh mối.Nhưng khi nghe nói rằng cô gặpchuyện, anh cũng không thể nghĩ nhiềunhư vậy, nhưng anh cũng không hốihận, thay vào đó, anh vui mừng vì chínhmình có thể hành động đủ quyết đoánvà xuất hiện kịp lúc.Nghĩ đến việc một mình cô bị nhiềungười bao vây như vậy, ánh mắt anh lạiphát lạnh: “Thu dọn hiện trường.“Vâng” Mấy chục binh lính đáp lạimột cách vang dội, dọa cho nhữngngười đó rùng mình.Hạ Nhược Vũ cũng bị khẩu khí lạnhnhạt đột ngột của anh làm cho sửngsốt, một giây trước không phải vẫn rấttốt sao, sao có thể đột nhiên trở nênkinh khủng như vậy.Một vài người không nghe lời đã bịkhuất phục bởi quân lính trang trongchốc lát. Những tay săn ảnh bìnhthường chỉ ngồi bên ngoài văn phòngvào các ngày trong tuần làm sao cóthể là đối thủ của những quân línhđược huấn luyện trong quân đội?Mắt thấy bản thân sắp bị bắt, ngườiphụ nữ lạ mặt không quan tâm sợ hãihét lên: “Chắc anh chính là cậu chủ nhàhọ Mạc. Anh có biết người phụ nữ bêncạnh anh đã làm cái gì không?”Cô ta vừa mở miệng, không khítrong phút chốc trở nên yên lặng, côkhông nhận ra rằng sự lạnh lùng trongánh mắt của người đàn ông đủ đểđóng băng mọi thứ.Cô ta còn đắc ý liếc nhìn Hạ NhượcVũ và nói: “Anh có biết người phụ nữnày vẫn quan hệ không rõ ràng với bạntrai cũ, còn hại bạn thân của mình tớimất con. Loại phụ nữ ghê tởm như thếnày sao có thể xứng với cậu chủ nhàhọ Mạc chứ?”“Ừ, vậy sao?” Vẻ mặt Mạc Du Hảikhiến người ta khó hiểu, trong lòngthầm nghĩ, ai biết rõ tính khí của anhmột chút cũng nên hiểu, lúc này chỉnên kẹp đuôi chạy trốn là được rồi.Nhưng người phụ nữ lạ mặt chorằng lời nói của mình có hiệu quả, tíchcực nói: ‘Đúng vậy, nếu không tôi sẽkhông mời nhiều phóng viên đaphương tiện như vậy tới vạch trần bộmặt thật của người phụ nữ này, cậuchủ nhà họ Mạc, anh vẫn là đừng để bịcô ta lừa gạt nữa.”Những phóng viên muốn giúp đỡcô ta vào lúc đầu nghe thấy những lờinói thiểu năng của cô ta ngay lập tứcchỉ muốn xóa sạch mối quan hệ với côta ngay lập tức. Người ta đã cáu kỉnhđến mức sắp phát nổi rồi, người phụnữ ngu ngốc này vẫn nhìn không rađược, còn dám ở trước mặt người tanáo loạn lê.Bọn họ sẽ nghe những lời mộtchiều của cô, trong đầu cũng cảm thấythích thú, người phụ nữ trước mặt họthật sự là không có não.“Ồ, cô ấy không xứng, vậy cô xứngsao?” Mạc Du Hải nở nụ cười đột ngột,tiếng cười đáng sợ, sống lưng lạnh run.Hạ Nhược Vũ bất giác kéo áokhoác lại, giữa trời xanh nắng ấm thếnày, sao có thể cảm thấy lạnh thấuxương.Cô cảm thông liếc mắt nhìn mộtcái, người phụ nữ còn đắm chìm trongnhan sắc của Mạc Du Hải không thểrời đi được, thật sự là chết tới nơi rồimà còn không biết, không biết hoa anhtúc tuy đẹp nhưng có độc tính cao!

Chương 261: Anh ấy cười rồi

Hạ Nhược Vũ trong lòng lặng lế

thắp ba nén hương cho những tay săn

ảnh đang nhốn nháo kia.

Những người này chán đời đến

mức dám nhổ lông trước mặt hổ.

Quả nhiên vẻ kiêu ngạo trên khuôn

mặt của họ đã không được duy trì

được quá ba giây.

Những ngón tay mảnh khảnh của

Mạc Du Hải khẽ giơ lên, không biết từ

lúc nào đã có một đám quân lính từ

bốn phía xông ra, vây quanh mọi người,

vẻ mặt ai cũng nghiêm khắc và đầy kỷ

luật.

Khi mọi người nhìn thấy cục diện

này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Bác sĩ Hải, ý của anh là sao, hiện

tại vẫn là ban ngày ban mặt đấy, thậm

chí còn đang ở dưới ống kính nữa”

“Các người muốn giết người bịt

miệng hay sao?”

Người phụ nữ xa lạ cũng bắt đầu

sợ hãi, cô chỉ là một người nhìn thấy

tiền thì sáng mắt, chưa từng thấy tình

huống như thế này, hai chân hoảng sợ,

nếu không có người trợ giúp thì cô đã

ngồi trên mặt đất rồi.

Không được, cô phải đi trước, chưa

nói đến việc đòi tiền, còn mạng để

dùng hay không còn không biết nữa.

Nhưng ngay sau khi cô có ý tưởng

này, cô đã bị người trợ lý của mình kéo

trở lại.

Người trợ lý không nhìn cô mà bình

Tĩnh nhìn xung quanh, nhưng đôi môi

mấp máy: “Tôi khuyên cô không nên rời

đi. Nếu cô dám bỏ đi, tôi hứa với cô sẽ

không rời khỏi thành phố Đà Nẵng

được.

“Cô còn uy hiếp tôi. Chúng ta

không nói ra là được. Tôi chỉ chịu trách

nhiệm làm rối tung chuyện của nhà họ

Hạ và Hạ Nhược Vũ, tôi cũng đã làm

được rồi. Những chuyện khác đều nằm

ngoài phạm vi gánh vác của tôi.” Người

phụ nữ lạ mặt gấp gáp nói.

Người trợ lý lạnh lùng liếc cô một

cái: “Cô cho rằng cần tới một trăm năm

mươi hai ngàn đô la để bôi đen nhà họ

Hạ sao? Cái gì nên nói gì không nên

nói trong lòng cô hiểu rõ”

“Tôi chọc không nổi đâu, tôi có thể

trốn, tiền này tôi không thèm nữa có

được hay không?” Người phụ nữ lạ mặt

thật sợ hãi, cô cũng không muốn tiền

nữa, lần này, cô chỉ cần yên ổn rút khỏi

đây là đủ rồi.

Nhưng người trợ lý đã móc lấy cổ

tay của cô ta, khi cô ta vừa di chuyển,

cổ tay của cô ta dường như bị một cái

kìm khống chế chặt chẽ, có kéo mạnh

cỡ nào cũng không thể lay chuyển

được.

“Cô đang làm trò gì vậy 2”

“Tôi là đang nói cho cô biết, chuyện

này cô muốn làm cũng phải làm, không

muốn làm cũng phải làm. Nếu như cô

dám bỏ chạy, đừng nghĩ có thể còn

sống rời khỏi”

“Cô… Người phụ nữ lạ mặt không

dám tin nhìn người trợ lý, lúc đó bọn họ

không hề nói như thế này, nếu biết có

thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đánh

chết cô cũng không dám làm.

Người trợ lý không nhìn cô nữa, thờ

ơ nói: “Nếu cô không tin tôi thì có thể

thử, nhiệm vụ đã thất bại, không chỉ cô

sắp chết mà tôi cũng trốn không thoát.

Chỉ cần cô dám lộn xôn, tôi bây giờ sẽ

giết cô. Nếu cô chịu gánh trách nhiệm,

chịu khó ngồi tù thêm vài ngày nữa,

tiền vẫn sẽ cho cô”

Đọc full tại truyen.one nhé Chỉ cần ngồi tù mấy

ngày, có thể nhận thêm một trăm năm mươi hai đô

la, người phụ nữ lạ mặt bắt đầu cảm

thấy rung động, nghiến răng gật đầu:

“Tôi sẽ làm.”

Bọn họ dường như đã nói rất lâu,

nhưng thật ra đó chỉ là sự việc diễn ra

trong vài giây.

Mạc Du Hải sớm đã chú ý thấy bên

dưới có hai người đang nhỏ giọng

tranh cãi, đôi mắt đen vô hình của anh

lướt qua một vài cái bóng đen, anh

thản nhiên nói: “Bây giờ đã là xã hội

dưới pháp trị, đều sẽ mời mọi người

đến đồn uống trà, đem theo tất cả các

băng giám sát, tôi muốn xem liệu đó

có ai đang âm thầm ở phía sau gây

chuyện hay không.”

Anh dùng những lời bọn họ đã nói

trả lại cho bọn họ.

Một số người bị Mạc Du Hải nói tới

mức nói không nên lời, người ta cũng

không có cố ý quản thúc, cũng không

sử dụng bạo lực bất hợp pháp, những

người đang bao vây vẫn mặc quần áo

của quân đội. Ai dám phản kháng lại,

dám di chuyển dù chỉ là một chút, bọn

họ tùy lúc đều có thể dùng lý do quân

đội đang thi hành nhiệm vụ, trực tiếp

ném bạn tới đồn uống ly trà.

Dù sao thì quân đội không có liên

kết với bất kỳ cơ quan chính phủ nào,

không phải ai can thiệp cũng có hiệu

quả.

Không ai nghĩ Mạc Du Hải lại có

khả năng làm nên những chuyện như

vậy, có thể điều động nhiều người thế

này, những kẻ coi thường Mạc Du Hải,

bây giờ trong lòng đề hối hận chết đi

được.

Nhìn vẻ mặt của Mạc Du Hải, đã

quá muộn để cầu xin lòng thương xót.

Hạ Nhược Vũ cũng kinh ngạc khi

nhìn một đội mặc quân phục rẳằn ri

được huấn luyện kỹ càng, không khỏi

liếc mắt nhìn Mạc Du Hải thêm một

chút, đúng lúc ánh mắt yên tĩnh như

vực sâu của Mạc Du Hải cũng vừa nhìn

sang, ánh mắt hai người va vào nhau.

Nhìn con ngươi của người đàn ông

như muốn hút lấy người ta, tim Hạ

Nhược Vũ đập nhanh một cái, trên mặt

giả vờ lãnh đạm rồi dời mắt, hai tay nhỏ

bé căng thẳng nắm chặt áo khoác

ngoài, phản bội tâm tình bối rối của cô

lúc này.

Mạc Du Hải nhìn thấy cũng không

nói gì, trong mắt thoáng hiện lên một

tia lãnh đạm, nghe thấy ngoài cửa náo

động, trong lòng lập tức nghĩ đến

người phụ nữ đó, không cần hỏi, ngoài

cửa đã có đem những chuyện xảy ra

kể lại một lần.

Nghe nói váy của cô bị người khác

cắt mất, anh nghĩ cũng không muốn

nghĩ trực tiếp gọi điện thoại, điều người

tới, chỉ vì cô đã bị người khác vây

quanh.

Nếu như là trước đây, dù cho bản

thân gặp nguy hiểm, cũng không dễ

dàng điều quân đội tới, trước tiên sẽ

phơi bày một trong những quân bài tẩy

của mình ra ngoài, cũng khiến kẻ địch

ẩn nấp trong bóng tối lần ra manh mối.

Nhưng khi nghe nói rằng cô gặp

chuyện, anh cũng không thể nghĩ nhiều

như vậy, nhưng anh cũng không hối

hận, thay vào đó, anh vui mừng vì chính

mình có thể hành động đủ quyết đoán

và xuất hiện kịp lúc.

Nghĩ đến việc một mình cô bị nhiều

người bao vây như vậy, ánh mắt anh lại

phát lạnh: “Thu dọn hiện trường.

“Vâng” Mấy chục binh lính đáp lại

một cách vang dội, dọa cho những

người đó rùng mình.

Hạ Nhược Vũ cũng bị khẩu khí lạnh

nhạt đột ngột của anh làm cho sửng

sốt, một giây trước không phải vẫn rất

tốt sao, sao có thể đột nhiên trở nên

kinh khủng như vậy.

Một vài người không nghe lời đã bị

khuất phục bởi quân lính trang trong

chốc lát. Những tay săn ảnh bình

thường chỉ ngồi bên ngoài văn phòng

vào các ngày trong tuần làm sao có

thể là đối thủ của những quân lính

được huấn luyện trong quân đội?

Mắt thấy bản thân sắp bị bắt, người

phụ nữ lạ mặt không quan tâm sợ hãi

hét lên: “Chắc anh chính là cậu chủ nhà

họ Mạc. Anh có biết người phụ nữ bên

cạnh anh đã làm cái gì không?”

Cô ta vừa mở miệng, không khí

trong phút chốc trở nên yên lặng, cô

không nhận ra rằng sự lạnh lùng trong

ánh mắt của người đàn ông đủ để

đóng băng mọi thứ.

Cô ta còn đắc ý liếc nhìn Hạ Nhược

Vũ và nói: “Anh có biết người phụ nữ

này vẫn quan hệ không rõ ràng với bạn

trai cũ, còn hại bạn thân của mình tới

mất con. Loại phụ nữ ghê tởm như thế

này sao có thể xứng với cậu chủ nhà

họ Mạc chứ?”

“Ừ, vậy sao?” Vẻ mặt Mạc Du Hải

khiến người ta khó hiểu, trong lòng

thầm nghĩ, ai biết rõ tính khí của anh

một chút cũng nên hiểu, lúc này chỉ

nên kẹp đuôi chạy trốn là được rồi.

Nhưng người phụ nữ lạ mặt cho

rằng lời nói của mình có hiệu quả, tích

cực nói: ‘Đúng vậy, nếu không tôi sẽ

không mời nhiều phóng viên đa

phương tiện như vậy tới vạch trần bộ

mặt thật của người phụ nữ này, cậu

chủ nhà họ Mạc, anh vẫn là đừng để bị

cô ta lừa gạt nữa.”

Những phóng viên muốn giúp đỡ

cô ta vào lúc đầu nghe thấy những lời

nói thiểu năng của cô ta ngay lập tức

chỉ muốn xóa sạch mối quan hệ với cô

ta ngay lập tức. Người ta đã cáu kỉnh

đến mức sắp phát nổi rồi, người phụ

nữ ngu ngốc này vẫn nhìn không ra

được, còn dám ở trước mặt người ta

náo loạn lê.

Bọn họ sẽ nghe những lời một

chiều của cô, trong đầu cũng cảm thấy

thích thú, người phụ nữ trước mặt họ

thật sự là không có não.

“Ồ, cô ấy không xứng, vậy cô xứng

sao?” Mạc Du Hải nở nụ cười đột ngột,

tiếng cười đáng sợ, sống lưng lạnh run.

Hạ Nhược Vũ bất giác kéo áo

khoác lại, giữa trời xanh nắng ấm thế

này, sao có thể cảm thấy lạnh thấu

xương.

Cô cảm thông liếc mắt nhìn một

cái, người phụ nữ còn đắm chìm trong

nhan sắc của Mạc Du Hải không thể

rời đi được, thật sự là chết tới nơi rồi

mà còn không biết, không biết hoa anh

túc tuy đẹp nhưng có độc tính cao!

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 261: Anh ấy cười rồiHạ Nhược Vũ trong lòng lặng lếthắp ba nén hương cho những tay sănảnh đang nhốn nháo kia.Những người này chán đời đếnmức dám nhổ lông trước mặt hổ.Quả nhiên vẻ kiêu ngạo trên khuônmặt của họ đã không được duy trìđược quá ba giây.Những ngón tay mảnh khảnh củaMạc Du Hải khẽ giơ lên, không biết từlúc nào đã có một đám quân lính từbốn phía xông ra, vây quanh mọi người,vẻ mặt ai cũng nghiêm khắc và đầy kỷluật.Khi mọi người nhìn thấy cục diệnnày, sắc mặt lập tức thay đổi.“Bác sĩ Hải, ý của anh là sao, hiệntại vẫn là ban ngày ban mặt đấy, thậmchí còn đang ở dưới ống kính nữa”“Các người muốn giết người bịtmiệng hay sao?”Người phụ nữ xa lạ cũng bắt đầusợ hãi, cô chỉ là một người nhìn thấytiền thì sáng mắt, chưa từng thấy tìnhhuống như thế này, hai chân hoảng sợ,nếu không có người trợ giúp thì cô đãngồi trên mặt đất rồi.Không được, cô phải đi trước, chưanói đến việc đòi tiền, còn mạng đểdùng hay không còn không biết nữa.Nhưng ngay sau khi cô có ý tưởngnày, cô đã bị người trợ lý của mình kéotrở lại.Người trợ lý không nhìn cô mà bìnhTĩnh nhìn xung quanh, nhưng đôi môimấp máy: “Tôi khuyên cô không nên rờiđi. Nếu cô dám bỏ đi, tôi hứa với cô sẽkhông rời khỏi thành phố Đà Nẵngđược.“Cô còn uy hiếp tôi. Chúng takhông nói ra là được. Tôi chỉ chịu tráchnhiệm làm rối tung chuyện của nhà họHạ và Hạ Nhược Vũ, tôi cũng đã làmđược rồi. Những chuyện khác đều nằmngoài phạm vi gánh vác của tôi.” Ngườiphụ nữ lạ mặt gấp gáp nói.Người trợ lý lạnh lùng liếc cô mộtcái: “Cô cho rằng cần tới một trăm nămmươi hai ngàn đô la để bôi đen nhà họHạ sao? Cái gì nên nói gì không nênnói trong lòng cô hiểu rõ”“Tôi chọc không nổi đâu, tôi có thểtrốn, tiền này tôi không thèm nữa cóđược hay không?” Người phụ nữ lạ mặtthật sợ hãi, cô cũng không muốn tiềnnữa, lần này, cô chỉ cần yên ổn rút khỏiđây là đủ rồi.Nhưng người trợ lý đã móc lấy cổtay của cô ta, khi cô ta vừa di chuyển,cổ tay của cô ta dường như bị một cáikìm khống chế chặt chẽ, có kéo mạnhcỡ nào cũng không thể lay chuyểnđược.“Cô đang làm trò gì vậy 2”“Tôi là đang nói cho cô biết, chuyệnnày cô muốn làm cũng phải làm, khôngmuốn làm cũng phải làm. Nếu như côdám bỏ chạy, đừng nghĩ có thể cònsống rời khỏi”“Cô… Người phụ nữ lạ mặt khôngdám tin nhìn người trợ lý, lúc đó bọn họkhông hề nói như thế này, nếu biết cóthể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đánhchết cô cũng không dám làm.Người trợ lý không nhìn cô nữa, thờơ nói: “Nếu cô không tin tôi thì có thểthử, nhiệm vụ đã thất bại, không chỉ côsắp chết mà tôi cũng trốn không thoát.Chỉ cần cô dám lộn xôn, tôi bây giờ sẽgiết cô. Nếu cô chịu gánh trách nhiệm,chịu khó ngồi tù thêm vài ngày nữa,tiền vẫn sẽ cho cô”Đọc full tại truyen.one nhé Chỉ cần ngồi tù mấyngày, có thể nhận thêm một trăm năm mươi hai đôla, người phụ nữ lạ mặt bắt đầu cảmthấy rung động, nghiến răng gật đầu:“Tôi sẽ làm.”Bọn họ dường như đã nói rất lâu,nhưng thật ra đó chỉ là sự việc diễn ratrong vài giây.Mạc Du Hải sớm đã chú ý thấy bêndưới có hai người đang nhỏ giọngtranh cãi, đôi mắt đen vô hình của anhlướt qua một vài cái bóng đen, anhthản nhiên nói: “Bây giờ đã là xã hộidưới pháp trị, đều sẽ mời mọi ngườiđến đồn uống trà, đem theo tất cả cácbăng giám sát, tôi muốn xem liệu đócó ai đang âm thầm ở phía sau gâychuyện hay không.”Anh dùng những lời bọn họ đã nóitrả lại cho bọn họ.Một số người bị Mạc Du Hải nói tớimức nói không nên lời, người ta cũngkhông có cố ý quản thúc, cũng khôngsử dụng bạo lực bất hợp pháp, nhữngngười đang bao vây vẫn mặc quần áocủa quân đội. Ai dám phản kháng lại,dám di chuyển dù chỉ là một chút, bọnhọ tùy lúc đều có thể dùng lý do quânđội đang thi hành nhiệm vụ, trực tiếpném bạn tới đồn uống ly trà.Dù sao thì quân đội không có liênkết với bất kỳ cơ quan chính phủ nào,không phải ai can thiệp cũng có hiệuquả.Không ai nghĩ Mạc Du Hải lại cókhả năng làm nên những chuyện nhưvậy, có thể điều động nhiều người thếnày, những kẻ coi thường Mạc Du Hải,bây giờ trong lòng đề hối hận chết điđược.Nhìn vẻ mặt của Mạc Du Hải, đãquá muộn để cầu xin lòng thương xót.Hạ Nhược Vũ cũng kinh ngạc khinhìn một đội mặc quân phục rẳằn riđược huấn luyện kỹ càng, không khỏiliếc mắt nhìn Mạc Du Hải thêm mộtchút, đúng lúc ánh mắt yên tĩnh nhưvực sâu của Mạc Du Hải cũng vừa nhìnsang, ánh mắt hai người va vào nhau.Nhìn con ngươi của người đàn ôngnhư muốn hút lấy người ta, tim HạNhược Vũ đập nhanh một cái, trên mặtgiả vờ lãnh đạm rồi dời mắt, hai tay nhỏbé căng thẳng nắm chặt áo khoácngoài, phản bội tâm tình bối rối của côlúc này.Mạc Du Hải nhìn thấy cũng khôngnói gì, trong mắt thoáng hiện lên mộttia lãnh đạm, nghe thấy ngoài cửa náođộng, trong lòng lập tức nghĩ đếnngười phụ nữ đó, không cần hỏi, ngoàicửa đã có đem những chuyện xảy rakể lại một lần.Nghe nói váy của cô bị người kháccắt mất, anh nghĩ cũng không muốnnghĩ trực tiếp gọi điện thoại, điều ngườitới, chỉ vì cô đã bị người khác vâyquanh.Nếu như là trước đây, dù cho bảnthân gặp nguy hiểm, cũng không dễdàng điều quân đội tới, trước tiên sẽphơi bày một trong những quân bài tẩycủa mình ra ngoài, cũng khiến kẻ địchẩn nấp trong bóng tối lần ra manh mối.Nhưng khi nghe nói rằng cô gặpchuyện, anh cũng không thể nghĩ nhiềunhư vậy, nhưng anh cũng không hốihận, thay vào đó, anh vui mừng vì chínhmình có thể hành động đủ quyết đoánvà xuất hiện kịp lúc.Nghĩ đến việc một mình cô bị nhiềungười bao vây như vậy, ánh mắt anh lạiphát lạnh: “Thu dọn hiện trường.“Vâng” Mấy chục binh lính đáp lạimột cách vang dội, dọa cho nhữngngười đó rùng mình.Hạ Nhược Vũ cũng bị khẩu khí lạnhnhạt đột ngột của anh làm cho sửngsốt, một giây trước không phải vẫn rấttốt sao, sao có thể đột nhiên trở nênkinh khủng như vậy.Một vài người không nghe lời đã bịkhuất phục bởi quân lính trang trongchốc lát. Những tay săn ảnh bìnhthường chỉ ngồi bên ngoài văn phòngvào các ngày trong tuần làm sao cóthể là đối thủ của những quân línhđược huấn luyện trong quân đội?Mắt thấy bản thân sắp bị bắt, ngườiphụ nữ lạ mặt không quan tâm sợ hãihét lên: “Chắc anh chính là cậu chủ nhàhọ Mạc. Anh có biết người phụ nữ bêncạnh anh đã làm cái gì không?”Cô ta vừa mở miệng, không khítrong phút chốc trở nên yên lặng, côkhông nhận ra rằng sự lạnh lùng trongánh mắt của người đàn ông đủ đểđóng băng mọi thứ.Cô ta còn đắc ý liếc nhìn Hạ NhượcVũ và nói: “Anh có biết người phụ nữnày vẫn quan hệ không rõ ràng với bạntrai cũ, còn hại bạn thân của mình tớimất con. Loại phụ nữ ghê tởm như thếnày sao có thể xứng với cậu chủ nhàhọ Mạc chứ?”“Ừ, vậy sao?” Vẻ mặt Mạc Du Hảikhiến người ta khó hiểu, trong lòngthầm nghĩ, ai biết rõ tính khí của anhmột chút cũng nên hiểu, lúc này chỉnên kẹp đuôi chạy trốn là được rồi.Nhưng người phụ nữ lạ mặt chorằng lời nói của mình có hiệu quả, tíchcực nói: ‘Đúng vậy, nếu không tôi sẽkhông mời nhiều phóng viên đaphương tiện như vậy tới vạch trần bộmặt thật của người phụ nữ này, cậuchủ nhà họ Mạc, anh vẫn là đừng để bịcô ta lừa gạt nữa.”Những phóng viên muốn giúp đỡcô ta vào lúc đầu nghe thấy những lờinói thiểu năng của cô ta ngay lập tứcchỉ muốn xóa sạch mối quan hệ với côta ngay lập tức. Người ta đã cáu kỉnhđến mức sắp phát nổi rồi, người phụnữ ngu ngốc này vẫn nhìn không rađược, còn dám ở trước mặt người tanáo loạn lê.Bọn họ sẽ nghe những lời mộtchiều của cô, trong đầu cũng cảm thấythích thú, người phụ nữ trước mặt họthật sự là không có não.“Ồ, cô ấy không xứng, vậy cô xứngsao?” Mạc Du Hải nở nụ cười đột ngột,tiếng cười đáng sợ, sống lưng lạnh run.Hạ Nhược Vũ bất giác kéo áokhoác lại, giữa trời xanh nắng ấm thếnày, sao có thể cảm thấy lạnh thấuxương.Cô cảm thông liếc mắt nhìn mộtcái, người phụ nữ còn đắm chìm trongnhan sắc của Mạc Du Hải không thểrời đi được, thật sự là chết tới nơi rồimà còn không biết, không biết hoa anhtúc tuy đẹp nhưng có độc tính cao!

Chương 261