Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!
Chương 287
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 287: Cậu bé suy dinh dưỡng“Chú Dương.”Hạ Nhược Vũ vẫn còn muốn nóithêm điều gì đó.Bất thình lình, bên ngoài lại vanglên từng trận đập cửa ầm ầm đột ngộtcắt ngang câu chuyện ở trong phòng.“Rầm rầm râầm’ Tấm cửa gỗ vốn dĩđã xộc xệch lại bị người ở bên ngoàiđập liên hồi không hề nương tay, nóoän mình chống chịu, rung lên bần bậttựa như một giây tiếp theo thôi nó sẽlập tức long bản lề mà đổ xuống.Cùng với đó, một trận gào thétkhông kiêng nể gì mà vang lên: “Lãogià Dương kia, mở cửa ra mau lên. Tiềnnhà tháng trước với tháng này ông cònchưa đóng đâu đấy. Hôm nay ông màkhông nôn tiền ra đây thì đừng có tráchtôi, đừng có mơ tới chuyện khất thêmngày nào nữa”“Hôm nay ông mà không nộp tiềnthì cuốn xéo khỏi đây ngay cho tôi”Hạ Nhược Vũ vừa định mở miệngthì đã thấy Tinh Giang nhìn cô, nhẹnhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nên xenvào chuyện này. Vì vậy nên cô cũng chỉđành đứng yên tại chỗ chờ xem, nếunhư đám người bên ngoài kia dám làmxăng làm bậy thì cô cũng sẽ khôngkhách khí nữa.Chú Dương hành động chậm chạpcũng không thèm để mắt tới bọn họ,chỉ chậm rãi kéo lê chiếc ghế dựa cũnát lết từng bước ra phía cửa với khuônmặt lạnh tanh không cảm xúc. Ông tavươn tay mở mạnh cửa ra, thậm chícòn dọa cho đám người ở ngoài cửasợ tới dựng cả tóc gáy.“Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết.Lão già Dương kia, mau nộp tiền ra đâyđi. Một tên đàn ông thân hình cao caogầy gò, cánh tay còn xăm hình một conrồng màu xanh hùng hùng hổ hổ quát:“Đừng tưởng rằng ông già rồi thì bọnnày sẽ không dám làm gì ông nhé.Không trả tiền thì coi chừng tôi đánhgãy tay ông đấy”Đám đàn em phía sau vừa nghethấy hắn ta nói như vậy thì lập tức đềucười phá lên.“Đại ca, điều anh vừa nói cũng quágian xảo rồi, lão già Dương này vốn đãlà một tên tàn phế rồi, nếu mà giờ anhcòn đánh gấy tay ông ta nữa thì làmsao ông ta trả tiền chúng ta được chứ.”“Mày xem cái dáng đi đường củaông ta coi, có giống con rùa già vácmai không?”“Đúng đúng, quá giống đi, lão rùagià, à không, phải là lão ba ba mớiđúng.Gã đàn ông xăm mình kia khinhthường hừ qua lỗ mũi: “Có quan trọnggì đâu, như vậy lại càng có thể lấyđược nhiều sự thương hại của ngườikhác. Đến lúc đó cứ ném quách ông tara ngoài đường làm ăn xin, có khi cònkiếm được nhiều tiền hơn đám đi làmthuê làm mướn kia nữa ấy chứ.”“Đúng là chỉ có đại ca là nhìn xatrông rộng.”Đủ loại câu từ khó nghe bén nhọnrơi vào tai những người đang ngồitrong nhà không xót lấy một chữ. HạNhược Vũ tức giận đến siết chặt haitay, chỉ hận không thể lao ngay ra vảcho mỗi tên mấy phát, nhưng cô cũnghiểu rõ, nếu cô mà ra mặt lúc này thìngười phải chịu khổ chỉ có là chúDương mà thôi.“Đây là tiền nhà hai tháng nay ChúDương cũng không hề phản ứng lạinhững lời ô ngôn uế ngữ của đám ôhợp kia, ông ta chỉ rút từ trong túi áo ramột xấp tiền giấy cũ nhàu được sắpxếp gọn gàng ngay ngắn đưa cho gãđàn ông xăm mình.Hắn ta đánh mắt cho đám đàn emđang đứng phía sau, ngay lập tức cómột tên bước tới gần, giật lấy xấp tiềntrong tay chú Dương rồi bĩu môi rachiều ghét bỏ mà nói: “Mẹ nó, cái nàymà cũng gọi là tiền à, bẩn chết mẹ điđược. Sao lại còn dính cả bùn đất nữathế này?”Cuối cùng thì cũng vẫn đếm xongchỗ tiền giấy lẻ ấy, gã ta quay ra báocho đại ca của mình: “Đại ca, tiềnkhông đủ anh ạ”“ồ… vậy sao?” Gã đàn ông xămmình nghe vậy thì bất chợt nở một nụcười gian xảo.Chú Dương nhíu mày khó hiểu:“Tiền nhà hai tháng, hết một triệukhông trăm năm mươi nghìn, đều ởtrong đó rồi”“Cái gì mà một triệu? Ông khất nợmột tháng tiên nhà, ông không tính tiênlãi nữa à? Chưa kể tiền nhà tháng nàyđã tăng giá rồi, hai triệu tám trăm ngàn.Bây giờ tôi hỏi ông là có đưa tiên hayhông? Không có thì nói một câu nhanhcho nó vuông rồi cuốn xéo cút khỏi đâyđi”Tên côn đồ kia gồng lên đám cơbắp chằng chặt trên người, hai cánhtay săn chắc tráng kiện chậm rãi xoavào nhau, tựa như bất cứ lúc nào cũngcó thể bóp chết chú Dương ngay lậptức.Hạ Nhược Vũ ở trong nhà nghe bọnchúng nói vậy thì tức đến nghiến răngnghiến lợi. Trong phòng vốn dĩ đã u tốirồi, bóng đèn trên đỉnh đầu chỉ có thểchiếu sáng một phạm vi nhỏ hẹp, nếukhông đi vào bên trong thì căn bản làkhông thể nhìn thấy được bóng dángcủa hai người bọn họ.Cô thật sự là tức giận đến sôi máu,cũng không còn tâm trí để quan tâmtới ánh mắt ám chỉ của Tinh Giang nữa,cuộn chặt nắm tay tính toán xông rangoài tranh luận cùng đám lưu manhdu côn kia một trận.Nhưng một bóng dáng gầy gòthậm chí còn nhanh hơn cả cô. HạNhược Vũ chỉ cảm thấy một trận hoamắt chóng mặt. đã thấy một dángngười nhỏ thó từ trên lầu bất thình lìnhchạy vọt xuống dưới, cả cơ thể nhỏ bétựa như một quả lựu đạn nện thẳngvào bụng tên côn đồ kia.Gã côn đồ không thể ngờ được làsẽ có người xông tới như vậy nênkhông hề có chút đề phòng nào mà bịtông cho nghiêng ngả lảo đảo. Gã takêu la oai oái rồi ngã ngửa ra sau,mông nện mạnh xuống đất, mà vừahay chỗ gã ta ngã xuống lại là mộtđoạn cống rãnh đầy ngập bùn sình.Gã ta cứ như vậy mà ngã ngồixuống giữa vũng bùn lầy nhơ nhớp:“Mẹ kiếp, cái thằng ranh con chết tiệtkia, mày dám xô ngã ông à? Ông khôngđánh chết mày thì ông không làmngười.”“Ai cho ông gọi ba tôi là rùa? Bâygiờ ông mới chính là một con rùa béongã chổng bốn vó lên trời đấy.’ Cậu béthân hình gầy gò đến mức đángthương, vừa nhìn qua là đã biết dinhdưỡng không đủ rồi. Cậu có một máitóc bù xù vàng khô xơ xác, xương gòmá hơi nhô ra tựa mũi dao găm, cànglàm cho đôi mắt kia trở nên to tròn mộtcách khác thường.Tuy là gây gò nhưng diện mạo củacậu bé lại tốt vô cùng, mày rậm mắt to,nếu được nuôi dưỡng tử tế thì chắchẳn cũng sẽ là một thiếu niên xinh xắnkhôi ngô đấy.“Hạc Minh, đi vào nhà cho ba ChúDương từ đầu tới giờ đều chưa từng cóchút cảm xúc dao động nào, vậy màvào khoảnh khắc vừa nhìn thấy HạcMinh xuất hiện, trên mặt ông ta lại hiệnlên một vẻ khẩn trương hiếm gặp.Không chỉ có Hạ Nhược Vũ cảmthấy kinh ngạc, mà ngay cả Tinh Giangcũng có chút ngạc nhiên.Trên lầu giấu một người lâu nhưvậy mà hai người bọn họ lại đều khônghề cảm nhận được, xem ra cậu thiếuniên này chắc hẳn cũng phải thườngxuyên làm chuyện như vậy thì mới cóthể che giấu thân mình thành thạo nhưthế được.“Thằng ranh, mày dám xô ngã ôngmày, để xem ông mày có đánh gãychân mày không!”Tên côn đồ khó khăn lắm mới bò rakhỏi vũng bùn lầy được, gã ta thò taysờ qua mông kiểm tra một chút, lại bịdính đầy bùn nhão lên tay. Cảm giácthứ hợp chất đặc sệt nhớp nháp lànhlạnh ấy dính trên từng ngón tay theodây thần kinh truyền vào đại não khiếngã ta ghê tởm đến buồn nôn.“Anh Cẩu, anh đừng vẩy tay nha,bắn hết lên người em rồi”“Mẹ nó, anh Cẩu, anh đang némphân đấy à?”“Ha ha ha, đúng là phân rồi. ConVàng ở nhà bên mới vừa giải quyết nỗibuồn lúc nãy xong.’ Hạc Minh không hềkhách khí mà cười lớn.Tốt nhất là khiến cho bọn chúngtức chết đi, đám người xấu xa này cứdăm bữa nửa tháng lại tới nhà bọn họgây phiền phức. Nếu không phải là bacậu đã dặn cậu không được phép rangoài thì cậu đã dạy cho đám ngườinày một bài học từ lâu rồi. Hôm naynếu mà cậu không ra kịp, thì chắc chắnba cậu sẽ bị chúng làm hại rồi.Thân là một nam tử hán trong nhà,cậu phải có trách nhiệm gánh vác cáigia đình này.Dù cho cậu cũng mới chỉ là mộtcậu bé mười lăm tuổi.“Tao đánh chết mày” Tên côn đồ bịgọi là anh Cẩu kia vừa nghe thấy đámbùn nhão trên tay kia còn có thể dínhtheo cả phân chó thì trên mặt lập tứccay cú đến đỏ gay đỏ gắt như gan heo.Gã ta dùng sức vẩy tay vài cái, siếtchặt nắm đấm định nhắm thẳng vàomặt Hạc Minh mà vung quyền.Nắm tay to như cái bao cát khôngkiêng nể gì mà xé gió đánh lại, nếu màđánh trúng vào thân thể của một thiếuniên mười lăm tuổi thì tuyệt đối sẽ làmột đòn chí mạng, chắc chắn khôngtránh được việc bị chấn thương sọ não.Hạ Nhược Vũ chứng kiến cảnh ấythì hốt hoảng đến mức trái tim nhưnhảy khỏi lồng ngực, cô sốt ruột hôkhẽ: “Mau ra ngăn gã ta lại đi.”“Đừng nóng này, cứ chờ xem” TinhGiang vốn dĩ cũng đang định ra tay,nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấythứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôimắt chú Dương, anh ta lại quyết địnhđứng lại xem tình hình.Quả nhiên, quyền phong mạnh mẽhất tung mái tóc khô vàng xơ xác củacậu bé, ngay tại khoảnh khắc nắm taycường tráng ấy chỉ cách cậu chưa đếnba xen-ti-mét, một bàn tay gầy gò khácbất ngờ vươn tới như sét đánh, chặtchẽ bắt lấy cổ tay của gã ta.Một cú đấm mà ngay cả gã đànông xăm mình kia cũng chưa chắc đãcó thể vững vàng đỡ được, ấy vậy màmột người có đôi chân tàn phế nhưchú Dương lại có thể làm được.Cả hiện trường ngay lập tức chimtrong im lặng, chỉ riêng Hạc Minh lạitựa như là đã quá quen với việc này rồi,trước kia ba của cậu đã lợi hại như thếnào, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết.Nếu không phải do hai chân ông ta xảyra vấn đề, thì những tên ô hợp này cănbản là không phải đối thủ của ba cậu.“Bỏ tay ra, tôi bảo ông bỏ tay ra!”Anh Cẩu phát hiện ra một sự thật đángsợ, đó là mặc cho gã ta dùng sức nhưthế nào thì cũng không thể giằng đượccổ tay mình ra khỏi bàn tay gầy yếuxương xẩu kia, sắc mặt gã ta cũng lậptức trở nên vặn vẹo.Cảm xúc trên mặt chú Dương vẫnkhông hề thay đổi, ông ta từ tốn nói:“Trẻ con nó không hiểu chuyện, làmphiền các anh giơ cao đánh khẽ màtha cho nó. Ở đây có hơn ba triệu, cácanh cầm lấy đi uống rượu đi”Một người đàn ông ngay cả tiêuchưa đến hai triệu cũng phải do dựmột lúc lâu như vậy, thế nhưng lúc nàylại không thèm chớp mắt mà rút ra hơnba triệu.“Bal” Đây chính là tiền sinh hoạt phícủa hai ba con cậu trong hai tháng đó.Hạc Minh còn đang muốn nóithêm điều gì đó nữa lại đã bị chúDương trừng mắt lườm cho một cái,cậu tự biết mình đã phạm vào sai lầmrồi nên cũng không dám hé răng lấynửa lời, chỉ còn một đôi mắt to trònđựng đầy oán hận vấn nhìn lom lomvào đám côn đồ kia.“Ông nghĩ là chỉ có ba triệu cũng cóthể xoa dịu được sự sỉ nhục mà tôi đãphải chịu hả? Không nôn ra đây bảymươi triệu thì đừng hòng tôi bỏ quachuyện này. Hôm nay tôi không đánhchết cái thằng ranh con bẩn thỉu nàythì tôi… Ối ối, đau chết mất… Tay củatao!”Anh Cẩu vốn còn đang huênhhoang ra mặt, nhưng chỉ một giây tiếptheo thôi lại đã bị đau đến mức nhóncả hai chân lên. Hóa ra là cổ tay của gã†a đã bị chú Dương vặn ngoéo sangmột bên, mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm.
Chương 287: Cậu bé suy dinh dưỡng
“Chú Dương.”
Hạ Nhược Vũ vẫn còn muốn nói
thêm điều gì đó.
Bất thình lình, bên ngoài lại vang
lên từng trận đập cửa ầm ầm đột ngột
cắt ngang câu chuyện ở trong phòng.
“Rầm rầm râầm’ Tấm cửa gỗ vốn dĩ
đã xộc xệch lại bị người ở bên ngoài
đập liên hồi không hề nương tay, nó
oän mình chống chịu, rung lên bần bật
tựa như một giây tiếp theo thôi nó sẽ
lập tức long bản lề mà đổ xuống.
Cùng với đó, một trận gào thét
không kiêng nể gì mà vang lên: “Lão
già Dương kia, mở cửa ra mau lên. Tiền
nhà tháng trước với tháng này ông còn
chưa đóng đâu đấy. Hôm nay ông mà
không nôn tiền ra đây thì đừng có trách
tôi, đừng có mơ tới chuyện khất thêm
ngày nào nữa”
“Hôm nay ông mà không nộp tiền
thì cuốn xéo khỏi đây ngay cho tôi”
Hạ Nhược Vũ vừa định mở miệng
thì đã thấy Tinh Giang nhìn cô, nhẹ
nhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nên xen
vào chuyện này. Vì vậy nên cô cũng chỉ
đành đứng yên tại chỗ chờ xem, nếu
như đám người bên ngoài kia dám làm
xăng làm bậy thì cô cũng sẽ không
khách khí nữa.
Chú Dương hành động chậm chạp
cũng không thèm để mắt tới bọn họ,
chỉ chậm rãi kéo lê chiếc ghế dựa cũ
nát lết từng bước ra phía cửa với khuôn
mặt lạnh tanh không cảm xúc. Ông ta
vươn tay mở mạnh cửa ra, thậm chí
còn dọa cho đám người ở ngoài cửa
sợ tới dựng cả tóc gáy.
“Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết.
Lão già Dương kia, mau nộp tiền ra đây
đi. Một tên đàn ông thân hình cao cao
gầy gò, cánh tay còn xăm hình một con
rồng màu xanh hùng hùng hổ hổ quát:
“Đừng tưởng rằng ông già rồi thì bọn
này sẽ không dám làm gì ông nhé.
Không trả tiền thì coi chừng tôi đánh
gãy tay ông đấy”
Đám đàn em phía sau vừa nghe
thấy hắn ta nói như vậy thì lập tức đều
cười phá lên.
“Đại ca, điều anh vừa nói cũng quá
gian xảo rồi, lão già Dương này vốn đã
là một tên tàn phế rồi, nếu mà giờ anh
còn đánh gấy tay ông ta nữa thì làm
sao ông ta trả tiền chúng ta được chứ.”
“Mày xem cái dáng đi đường của
ông ta coi, có giống con rùa già vác
mai không?”
“Đúng đúng, quá giống đi, lão rùa
già, à không, phải là lão ba ba mới
đúng.
Gã đàn ông xăm mình kia khinh
thường hừ qua lỗ mũi: “Có quan trọng
gì đâu, như vậy lại càng có thể lấy
được nhiều sự thương hại của người
khác. Đến lúc đó cứ ném quách ông ta
ra ngoài đường làm ăn xin, có khi còn
kiếm được nhiều tiền hơn đám đi làm
thuê làm mướn kia nữa ấy chứ.”
“Đúng là chỉ có đại ca là nhìn xa
trông rộng.”
Đủ loại câu từ khó nghe bén nhọn
rơi vào tai những người đang ngồi
trong nhà không xót lấy một chữ. Hạ
Nhược Vũ tức giận đến siết chặt hai
tay, chỉ hận không thể lao ngay ra vả
cho mỗi tên mấy phát, nhưng cô cũng
hiểu rõ, nếu cô mà ra mặt lúc này thì
người phải chịu khổ chỉ có là chú
Dương mà thôi.
“Đây là tiền nhà hai tháng nay Chú
Dương cũng không hề phản ứng lại
những lời ô ngôn uế ngữ của đám ô
hợp kia, ông ta chỉ rút từ trong túi áo ra
một xấp tiền giấy cũ nhàu được sắp
xếp gọn gàng ngay ngắn đưa cho gã
đàn ông xăm mình.
Hắn ta đánh mắt cho đám đàn em
đang đứng phía sau, ngay lập tức có
một tên bước tới gần, giật lấy xấp tiền
trong tay chú Dương rồi bĩu môi ra
chiều ghét bỏ mà nói: “Mẹ nó, cái này
mà cũng gọi là tiền à, bẩn chết mẹ đi
được. Sao lại còn dính cả bùn đất nữa
thế này?”
Cuối cùng thì cũng vẫn đếm xong
chỗ tiền giấy lẻ ấy, gã ta quay ra báo
cho đại ca của mình: “Đại ca, tiền
không đủ anh ạ”
“ồ… vậy sao?” Gã đàn ông xăm
mình nghe vậy thì bất chợt nở một nụ
cười gian xảo.
Chú Dương nhíu mày khó hiểu:
“Tiền nhà hai tháng, hết một triệu
không trăm năm mươi nghìn, đều ở
trong đó rồi”
“Cái gì mà một triệu? Ông khất nợ
một tháng tiên nhà, ông không tính tiên
lãi nữa à? Chưa kể tiền nhà tháng này
đã tăng giá rồi, hai triệu tám trăm ngàn.
Bây giờ tôi hỏi ông là có đưa tiên hay
hông? Không có thì nói một câu nhanh
cho nó vuông rồi cuốn xéo cút khỏi đây
đi”
Tên côn đồ kia gồng lên đám cơ
bắp chằng chặt trên người, hai cánh
tay săn chắc tráng kiện chậm rãi xoa
vào nhau, tựa như bất cứ lúc nào cũng
có thể bóp chết chú Dương ngay lập
tức.
Hạ Nhược Vũ ở trong nhà nghe bọn
chúng nói vậy thì tức đến nghiến răng
nghiến lợi. Trong phòng vốn dĩ đã u tối
rồi, bóng đèn trên đỉnh đầu chỉ có thể
chiếu sáng một phạm vi nhỏ hẹp, nếu
không đi vào bên trong thì căn bản là
không thể nhìn thấy được bóng dáng
của hai người bọn họ.
Cô thật sự là tức giận đến sôi máu,
cũng không còn tâm trí để quan tâm
tới ánh mắt ám chỉ của Tinh Giang nữa,
cuộn chặt nắm tay tính toán xông ra
ngoài tranh luận cùng đám lưu manh
du côn kia một trận.
Nhưng một bóng dáng gầy gò
thậm chí còn nhanh hơn cả cô. Hạ
Nhược Vũ chỉ cảm thấy một trận hoa
mắt chóng mặt. đã thấy một dáng
người nhỏ thó từ trên lầu bất thình lình
chạy vọt xuống dưới, cả cơ thể nhỏ bé
tựa như một quả lựu đạn nện thẳng
vào bụng tên côn đồ kia.
Gã côn đồ không thể ngờ được là
sẽ có người xông tới như vậy nên
không hề có chút đề phòng nào mà bị
tông cho nghiêng ngả lảo đảo. Gã ta
kêu la oai oái rồi ngã ngửa ra sau,
mông nện mạnh xuống đất, mà vừa
hay chỗ gã ta ngã xuống lại là một
đoạn cống rãnh đầy ngập bùn sình.
Gã ta cứ như vậy mà ngã ngồi
xuống giữa vũng bùn lầy nhơ nhớp:
“Mẹ kiếp, cái thằng ranh con chết tiệt
kia, mày dám xô ngã ông à? Ông không
đánh chết mày thì ông không làm
người.”
“Ai cho ông gọi ba tôi là rùa? Bây
giờ ông mới chính là một con rùa béo
ngã chổng bốn vó lên trời đấy.’ Cậu bé
thân hình gầy gò đến mức đáng
thương, vừa nhìn qua là đã biết dinh
dưỡng không đủ rồi. Cậu có một mái
tóc bù xù vàng khô xơ xác, xương gò
má hơi nhô ra tựa mũi dao găm, càng
làm cho đôi mắt kia trở nên to tròn một
cách khác thường.
Tuy là gây gò nhưng diện mạo của
cậu bé lại tốt vô cùng, mày rậm mắt to,
nếu được nuôi dưỡng tử tế thì chắc
hẳn cũng sẽ là một thiếu niên xinh xắn
khôi ngô đấy.
“Hạc Minh, đi vào nhà cho ba Chú
Dương từ đầu tới giờ đều chưa từng có
chút cảm xúc dao động nào, vậy mà
vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hạc
Minh xuất hiện, trên mặt ông ta lại hiện
lên một vẻ khẩn trương hiếm gặp.
Không chỉ có Hạ Nhược Vũ cảm
thấy kinh ngạc, mà ngay cả Tinh Giang
cũng có chút ngạc nhiên.
Trên lầu giấu một người lâu như
vậy mà hai người bọn họ lại đều không
hề cảm nhận được, xem ra cậu thiếu
niên này chắc hẳn cũng phải thường
xuyên làm chuyện như vậy thì mới có
thể che giấu thân mình thành thạo như
thế được.
“Thằng ranh, mày dám xô ngã ông
mày, để xem ông mày có đánh gãy
chân mày không!”
Tên côn đồ khó khăn lắm mới bò ra
khỏi vũng bùn lầy được, gã ta thò tay
sờ qua mông kiểm tra một chút, lại bị
dính đầy bùn nhão lên tay. Cảm giác
thứ hợp chất đặc sệt nhớp nháp lành
lạnh ấy dính trên từng ngón tay theo
dây thần kinh truyền vào đại não khiến
gã ta ghê tởm đến buồn nôn.
“Anh Cẩu, anh đừng vẩy tay nha,
bắn hết lên người em rồi”
“Mẹ nó, anh Cẩu, anh đang ném
phân đấy à?”
“Ha ha ha, đúng là phân rồi. Con
Vàng ở nhà bên mới vừa giải quyết nỗi
buồn lúc nãy xong.’ Hạc Minh không hề
khách khí mà cười lớn.
Tốt nhất là khiến cho bọn chúng
tức chết đi, đám người xấu xa này cứ
dăm bữa nửa tháng lại tới nhà bọn họ
gây phiền phức. Nếu không phải là ba
cậu đã dặn cậu không được phép ra
ngoài thì cậu đã dạy cho đám người
này một bài học từ lâu rồi. Hôm nay
nếu mà cậu không ra kịp, thì chắc chắn
ba cậu sẽ bị chúng làm hại rồi.
Thân là một nam tử hán trong nhà,
cậu phải có trách nhiệm gánh vác cái
gia đình này.
Dù cho cậu cũng mới chỉ là một
cậu bé mười lăm tuổi.
“Tao đánh chết mày” Tên côn đồ bị
gọi là anh Cẩu kia vừa nghe thấy đám
bùn nhão trên tay kia còn có thể dính
theo cả phân chó thì trên mặt lập tức
cay cú đến đỏ gay đỏ gắt như gan heo.
Gã ta dùng sức vẩy tay vài cái, siết
chặt nắm đấm định nhắm thẳng vào
mặt Hạc Minh mà vung quyền.
Nắm tay to như cái bao cát không
kiêng nể gì mà xé gió đánh lại, nếu mà
đánh trúng vào thân thể của một thiếu
niên mười lăm tuổi thì tuyệt đối sẽ là
một đòn chí mạng, chắc chắn không
tránh được việc bị chấn thương sọ não.
Hạ Nhược Vũ chứng kiến cảnh ấy
thì hốt hoảng đến mức trái tim như
nhảy khỏi lồng ngực, cô sốt ruột hô
khẽ: “Mau ra ngăn gã ta lại đi.”
“Đừng nóng này, cứ chờ xem” Tinh
Giang vốn dĩ cũng đang định ra tay,
nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấy
thứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi
mắt chú Dương, anh ta lại quyết định
đứng lại xem tình hình.
Quả nhiên, quyền phong mạnh mẽ
hất tung mái tóc khô vàng xơ xác của
cậu bé, ngay tại khoảnh khắc nắm tay
cường tráng ấy chỉ cách cậu chưa đến
ba xen-ti-mét, một bàn tay gầy gò khác
bất ngờ vươn tới như sét đánh, chặt
chẽ bắt lấy cổ tay của gã ta.
Một cú đấm mà ngay cả gã đàn
ông xăm mình kia cũng chưa chắc đã
có thể vững vàng đỡ được, ấy vậy mà
một người có đôi chân tàn phế như
chú Dương lại có thể làm được.
Cả hiện trường ngay lập tức chim
trong im lặng, chỉ riêng Hạc Minh lại
tựa như là đã quá quen với việc này rồi,
trước kia ba của cậu đã lợi hại như thế
nào, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết.
Nếu không phải do hai chân ông ta xảy
ra vấn đề, thì những tên ô hợp này căn
bản là không phải đối thủ của ba cậu.
“Bỏ tay ra, tôi bảo ông bỏ tay ra!”
Anh Cẩu phát hiện ra một sự thật đáng
sợ, đó là mặc cho gã ta dùng sức như
thế nào thì cũng không thể giằng được
cổ tay mình ra khỏi bàn tay gầy yếu
xương xẩu kia, sắc mặt gã ta cũng lập
tức trở nên vặn vẹo.
Cảm xúc trên mặt chú Dương vẫn
không hề thay đổi, ông ta từ tốn nói:
“Trẻ con nó không hiểu chuyện, làm
phiền các anh giơ cao đánh khẽ mà
tha cho nó. Ở đây có hơn ba triệu, các
anh cầm lấy đi uống rượu đi”
Một người đàn ông ngay cả tiêu
chưa đến hai triệu cũng phải do dự
một lúc lâu như vậy, thế nhưng lúc này
lại không thèm chớp mắt mà rút ra hơn
ba triệu.
“Bal” Đây chính là tiền sinh hoạt phí
của hai ba con cậu trong hai tháng đó.
Hạc Minh còn đang muốn nói
thêm điều gì đó nữa lại đã bị chú
Dương trừng mắt lườm cho một cái,
cậu tự biết mình đã phạm vào sai lầm
rồi nên cũng không dám hé răng lấy
nửa lời, chỉ còn một đôi mắt to tròn
đựng đầy oán hận vấn nhìn lom lom
vào đám côn đồ kia.
“Ông nghĩ là chỉ có ba triệu cũng có
thể xoa dịu được sự sỉ nhục mà tôi đã
phải chịu hả? Không nôn ra đây bảy
mươi triệu thì đừng hòng tôi bỏ qua
chuyện này. Hôm nay tôi không đánh
chết cái thằng ranh con bẩn thỉu này
thì tôi… Ối ối, đau chết mất… Tay của
tao!”
Anh Cẩu vốn còn đang huênh
hoang ra mặt, nhưng chỉ một giây tiếp
theo thôi lại đã bị đau đến mức nhón
cả hai chân lên. Hóa ra là cổ tay của gã
†a đã bị chú Dương vặn ngoéo sang
một bên, mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 287: Cậu bé suy dinh dưỡng“Chú Dương.”Hạ Nhược Vũ vẫn còn muốn nóithêm điều gì đó.Bất thình lình, bên ngoài lại vanglên từng trận đập cửa ầm ầm đột ngộtcắt ngang câu chuyện ở trong phòng.“Rầm rầm râầm’ Tấm cửa gỗ vốn dĩđã xộc xệch lại bị người ở bên ngoàiđập liên hồi không hề nương tay, nóoän mình chống chịu, rung lên bần bậttựa như một giây tiếp theo thôi nó sẽlập tức long bản lề mà đổ xuống.Cùng với đó, một trận gào thétkhông kiêng nể gì mà vang lên: “Lãogià Dương kia, mở cửa ra mau lên. Tiềnnhà tháng trước với tháng này ông cònchưa đóng đâu đấy. Hôm nay ông màkhông nôn tiền ra đây thì đừng có tráchtôi, đừng có mơ tới chuyện khất thêmngày nào nữa”“Hôm nay ông mà không nộp tiềnthì cuốn xéo khỏi đây ngay cho tôi”Hạ Nhược Vũ vừa định mở miệngthì đã thấy Tinh Giang nhìn cô, nhẹnhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nên xenvào chuyện này. Vì vậy nên cô cũng chỉđành đứng yên tại chỗ chờ xem, nếunhư đám người bên ngoài kia dám làmxăng làm bậy thì cô cũng sẽ khôngkhách khí nữa.Chú Dương hành động chậm chạpcũng không thèm để mắt tới bọn họ,chỉ chậm rãi kéo lê chiếc ghế dựa cũnát lết từng bước ra phía cửa với khuônmặt lạnh tanh không cảm xúc. Ông tavươn tay mở mạnh cửa ra, thậm chícòn dọa cho đám người ở ngoài cửasợ tới dựng cả tóc gáy.“Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết.Lão già Dương kia, mau nộp tiền ra đâyđi. Một tên đàn ông thân hình cao caogầy gò, cánh tay còn xăm hình một conrồng màu xanh hùng hùng hổ hổ quát:“Đừng tưởng rằng ông già rồi thì bọnnày sẽ không dám làm gì ông nhé.Không trả tiền thì coi chừng tôi đánhgãy tay ông đấy”Đám đàn em phía sau vừa nghethấy hắn ta nói như vậy thì lập tức đềucười phá lên.“Đại ca, điều anh vừa nói cũng quágian xảo rồi, lão già Dương này vốn đãlà một tên tàn phế rồi, nếu mà giờ anhcòn đánh gấy tay ông ta nữa thì làmsao ông ta trả tiền chúng ta được chứ.”“Mày xem cái dáng đi đường củaông ta coi, có giống con rùa già vácmai không?”“Đúng đúng, quá giống đi, lão rùagià, à không, phải là lão ba ba mớiđúng.Gã đàn ông xăm mình kia khinhthường hừ qua lỗ mũi: “Có quan trọnggì đâu, như vậy lại càng có thể lấyđược nhiều sự thương hại của ngườikhác. Đến lúc đó cứ ném quách ông tara ngoài đường làm ăn xin, có khi cònkiếm được nhiều tiền hơn đám đi làmthuê làm mướn kia nữa ấy chứ.”“Đúng là chỉ có đại ca là nhìn xatrông rộng.”Đủ loại câu từ khó nghe bén nhọnrơi vào tai những người đang ngồitrong nhà không xót lấy một chữ. HạNhược Vũ tức giận đến siết chặt haitay, chỉ hận không thể lao ngay ra vảcho mỗi tên mấy phát, nhưng cô cũnghiểu rõ, nếu cô mà ra mặt lúc này thìngười phải chịu khổ chỉ có là chúDương mà thôi.“Đây là tiền nhà hai tháng nay ChúDương cũng không hề phản ứng lạinhững lời ô ngôn uế ngữ của đám ôhợp kia, ông ta chỉ rút từ trong túi áo ramột xấp tiền giấy cũ nhàu được sắpxếp gọn gàng ngay ngắn đưa cho gãđàn ông xăm mình.Hắn ta đánh mắt cho đám đàn emđang đứng phía sau, ngay lập tức cómột tên bước tới gần, giật lấy xấp tiềntrong tay chú Dương rồi bĩu môi rachiều ghét bỏ mà nói: “Mẹ nó, cái nàymà cũng gọi là tiền à, bẩn chết mẹ điđược. Sao lại còn dính cả bùn đất nữathế này?”Cuối cùng thì cũng vẫn đếm xongchỗ tiền giấy lẻ ấy, gã ta quay ra báocho đại ca của mình: “Đại ca, tiềnkhông đủ anh ạ”“ồ… vậy sao?” Gã đàn ông xămmình nghe vậy thì bất chợt nở một nụcười gian xảo.Chú Dương nhíu mày khó hiểu:“Tiền nhà hai tháng, hết một triệukhông trăm năm mươi nghìn, đều ởtrong đó rồi”“Cái gì mà một triệu? Ông khất nợmột tháng tiên nhà, ông không tính tiênlãi nữa à? Chưa kể tiền nhà tháng nàyđã tăng giá rồi, hai triệu tám trăm ngàn.Bây giờ tôi hỏi ông là có đưa tiên hayhông? Không có thì nói một câu nhanhcho nó vuông rồi cuốn xéo cút khỏi đâyđi”Tên côn đồ kia gồng lên đám cơbắp chằng chặt trên người, hai cánhtay săn chắc tráng kiện chậm rãi xoavào nhau, tựa như bất cứ lúc nào cũngcó thể bóp chết chú Dương ngay lậptức.Hạ Nhược Vũ ở trong nhà nghe bọnchúng nói vậy thì tức đến nghiến răngnghiến lợi. Trong phòng vốn dĩ đã u tốirồi, bóng đèn trên đỉnh đầu chỉ có thểchiếu sáng một phạm vi nhỏ hẹp, nếukhông đi vào bên trong thì căn bản làkhông thể nhìn thấy được bóng dángcủa hai người bọn họ.Cô thật sự là tức giận đến sôi máu,cũng không còn tâm trí để quan tâmtới ánh mắt ám chỉ của Tinh Giang nữa,cuộn chặt nắm tay tính toán xông rangoài tranh luận cùng đám lưu manhdu côn kia một trận.Nhưng một bóng dáng gầy gòthậm chí còn nhanh hơn cả cô. HạNhược Vũ chỉ cảm thấy một trận hoamắt chóng mặt. đã thấy một dángngười nhỏ thó từ trên lầu bất thình lìnhchạy vọt xuống dưới, cả cơ thể nhỏ bétựa như một quả lựu đạn nện thẳngvào bụng tên côn đồ kia.Gã côn đồ không thể ngờ được làsẽ có người xông tới như vậy nênkhông hề có chút đề phòng nào mà bịtông cho nghiêng ngả lảo đảo. Gã takêu la oai oái rồi ngã ngửa ra sau,mông nện mạnh xuống đất, mà vừahay chỗ gã ta ngã xuống lại là mộtđoạn cống rãnh đầy ngập bùn sình.Gã ta cứ như vậy mà ngã ngồixuống giữa vũng bùn lầy nhơ nhớp:“Mẹ kiếp, cái thằng ranh con chết tiệtkia, mày dám xô ngã ông à? Ông khôngđánh chết mày thì ông không làmngười.”“Ai cho ông gọi ba tôi là rùa? Bâygiờ ông mới chính là một con rùa béongã chổng bốn vó lên trời đấy.’ Cậu béthân hình gầy gò đến mức đángthương, vừa nhìn qua là đã biết dinhdưỡng không đủ rồi. Cậu có một máitóc bù xù vàng khô xơ xác, xương gòmá hơi nhô ra tựa mũi dao găm, cànglàm cho đôi mắt kia trở nên to tròn mộtcách khác thường.Tuy là gây gò nhưng diện mạo củacậu bé lại tốt vô cùng, mày rậm mắt to,nếu được nuôi dưỡng tử tế thì chắchẳn cũng sẽ là một thiếu niên xinh xắnkhôi ngô đấy.“Hạc Minh, đi vào nhà cho ba ChúDương từ đầu tới giờ đều chưa từng cóchút cảm xúc dao động nào, vậy màvào khoảnh khắc vừa nhìn thấy HạcMinh xuất hiện, trên mặt ông ta lại hiệnlên một vẻ khẩn trương hiếm gặp.Không chỉ có Hạ Nhược Vũ cảmthấy kinh ngạc, mà ngay cả Tinh Giangcũng có chút ngạc nhiên.Trên lầu giấu một người lâu nhưvậy mà hai người bọn họ lại đều khônghề cảm nhận được, xem ra cậu thiếuniên này chắc hẳn cũng phải thườngxuyên làm chuyện như vậy thì mới cóthể che giấu thân mình thành thạo nhưthế được.“Thằng ranh, mày dám xô ngã ôngmày, để xem ông mày có đánh gãychân mày không!”Tên côn đồ khó khăn lắm mới bò rakhỏi vũng bùn lầy được, gã ta thò taysờ qua mông kiểm tra một chút, lại bịdính đầy bùn nhão lên tay. Cảm giácthứ hợp chất đặc sệt nhớp nháp lànhlạnh ấy dính trên từng ngón tay theodây thần kinh truyền vào đại não khiếngã ta ghê tởm đến buồn nôn.“Anh Cẩu, anh đừng vẩy tay nha,bắn hết lên người em rồi”“Mẹ nó, anh Cẩu, anh đang némphân đấy à?”“Ha ha ha, đúng là phân rồi. ConVàng ở nhà bên mới vừa giải quyết nỗibuồn lúc nãy xong.’ Hạc Minh không hềkhách khí mà cười lớn.Tốt nhất là khiến cho bọn chúngtức chết đi, đám người xấu xa này cứdăm bữa nửa tháng lại tới nhà bọn họgây phiền phức. Nếu không phải là bacậu đã dặn cậu không được phép rangoài thì cậu đã dạy cho đám ngườinày một bài học từ lâu rồi. Hôm naynếu mà cậu không ra kịp, thì chắc chắnba cậu sẽ bị chúng làm hại rồi.Thân là một nam tử hán trong nhà,cậu phải có trách nhiệm gánh vác cáigia đình này.Dù cho cậu cũng mới chỉ là mộtcậu bé mười lăm tuổi.“Tao đánh chết mày” Tên côn đồ bịgọi là anh Cẩu kia vừa nghe thấy đámbùn nhão trên tay kia còn có thể dínhtheo cả phân chó thì trên mặt lập tứccay cú đến đỏ gay đỏ gắt như gan heo.Gã ta dùng sức vẩy tay vài cái, siếtchặt nắm đấm định nhắm thẳng vàomặt Hạc Minh mà vung quyền.Nắm tay to như cái bao cát khôngkiêng nể gì mà xé gió đánh lại, nếu màđánh trúng vào thân thể của một thiếuniên mười lăm tuổi thì tuyệt đối sẽ làmột đòn chí mạng, chắc chắn khôngtránh được việc bị chấn thương sọ não.Hạ Nhược Vũ chứng kiến cảnh ấythì hốt hoảng đến mức trái tim nhưnhảy khỏi lồng ngực, cô sốt ruột hôkhẽ: “Mau ra ngăn gã ta lại đi.”“Đừng nóng này, cứ chờ xem” TinhGiang vốn dĩ cũng đang định ra tay,nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấythứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôimắt chú Dương, anh ta lại quyết địnhđứng lại xem tình hình.Quả nhiên, quyền phong mạnh mẽhất tung mái tóc khô vàng xơ xác củacậu bé, ngay tại khoảnh khắc nắm taycường tráng ấy chỉ cách cậu chưa đếnba xen-ti-mét, một bàn tay gầy gò khácbất ngờ vươn tới như sét đánh, chặtchẽ bắt lấy cổ tay của gã ta.Một cú đấm mà ngay cả gã đànông xăm mình kia cũng chưa chắc đãcó thể vững vàng đỡ được, ấy vậy màmột người có đôi chân tàn phế nhưchú Dương lại có thể làm được.Cả hiện trường ngay lập tức chimtrong im lặng, chỉ riêng Hạc Minh lạitựa như là đã quá quen với việc này rồi,trước kia ba của cậu đã lợi hại như thếnào, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết.Nếu không phải do hai chân ông ta xảyra vấn đề, thì những tên ô hợp này cănbản là không phải đối thủ của ba cậu.“Bỏ tay ra, tôi bảo ông bỏ tay ra!”Anh Cẩu phát hiện ra một sự thật đángsợ, đó là mặc cho gã ta dùng sức nhưthế nào thì cũng không thể giằng đượccổ tay mình ra khỏi bàn tay gầy yếuxương xẩu kia, sắc mặt gã ta cũng lậptức trở nên vặn vẹo.Cảm xúc trên mặt chú Dương vẫnkhông hề thay đổi, ông ta từ tốn nói:“Trẻ con nó không hiểu chuyện, làmphiền các anh giơ cao đánh khẽ màtha cho nó. Ở đây có hơn ba triệu, cácanh cầm lấy đi uống rượu đi”Một người đàn ông ngay cả tiêuchưa đến hai triệu cũng phải do dựmột lúc lâu như vậy, thế nhưng lúc nàylại không thèm chớp mắt mà rút ra hơnba triệu.“Bal” Đây chính là tiền sinh hoạt phícủa hai ba con cậu trong hai tháng đó.Hạc Minh còn đang muốn nóithêm điều gì đó nữa lại đã bị chúDương trừng mắt lườm cho một cái,cậu tự biết mình đã phạm vào sai lầmrồi nên cũng không dám hé răng lấynửa lời, chỉ còn một đôi mắt to trònđựng đầy oán hận vấn nhìn lom lomvào đám côn đồ kia.“Ông nghĩ là chỉ có ba triệu cũng cóthể xoa dịu được sự sỉ nhục mà tôi đãphải chịu hả? Không nôn ra đây bảymươi triệu thì đừng hòng tôi bỏ quachuyện này. Hôm nay tôi không đánhchết cái thằng ranh con bẩn thỉu nàythì tôi… Ối ối, đau chết mất… Tay củatao!”Anh Cẩu vốn còn đang huênhhoang ra mặt, nhưng chỉ một giây tiếptheo thôi lại đã bị đau đến mức nhóncả hai chân lên. Hóa ra là cổ tay của gã†a đã bị chú Dương vặn ngoéo sangmột bên, mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm.