Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 312

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 312: Mất mặt rồi, khóc nhè rồi“Phản ứng của em hình như khônggiống với lời nói.”Người đàn ông bỗng duỗi ngón tayra lau khóe môi một chút, dưới ánh đènchiếu xuống, trên lòng bàn tay anhcàng lộ ra vẻ óng ánh trong suốt.“Anh, anh, anh điên rồi…”Vô sỉ! Không biết xấu hổiMặt Hạ Nhược Vũ nóng đến nỗi cóthể chiên trứng, không biết là do tứcgiận hay do xấu hổ.“Em vừa nói gì?” ndh lơ đễnh thảtay xuống, nếu cô dám nói lại câu kia,anh sẽ dùng cách “nghiêm túc” hơn đểtrừng phạt.Hạ Nhược Vũ vốn muốn nói lại, cóđiều nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm củaanh thì lời nói đến bên miệng lại nuốttrở về, nhưng không cam lòng chịu yếuthế, trừng mắt nhìn lại: “Em muốnxuống xe, em muốn về.”Cô sợ anh làm ra chuyện khácngười gì, chỗ này chính là đoạn đườngmà ba cô đi về nhà, nếu để bị ngườikhác nhìn thấy bọn họ dùng xe ở đâylàm chuyện xấu hổ thì cô sẽ không cònmặt mũi gặp ai, không có mặt mũi trởvề Giang Đông gặp các bô lão nữa.“Thật sao.”Trong giọng nói của Mạc Du Hảikhông che giấu sự tiếc nuối, tiếc làkhông thể dùng cách kia để tiếp tụchôn cô.Hạ Nhược Vũ vậy mà hiểu, cômuốn lật bàn được không: “Đúng vậy,nhanh thả em xuống.”“Em biết bản thân sai rồi anh mớithả em xuống”“Em sai chỗ nào, chẳng phải chỉkhông nhận điện thoại thôi sao, emcũng giải thích rồi, anh dựa vào cái gìmà tức giận với em.”Hạ Nhược Vũ nghe xong liền xùlông.“Sáng anh đã nói với em cái gì?”Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, trực tiếptắt đi dáng vẻ kiêu ngạo của cô.Nói cái gì nhỉ? Để cô nhớ lại mộtchút.Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, hình nhưMạc Du Hải có nói với cô là cho dù điđâu cũng phải có người đi theo, cho dùmột mình ra ngoài cũng phải báo lạicho anh, không thể tự mình ra ngoàiquá một tiếng.Điện thoại lúc nào cũng phải đểchuông, không được phép để im lặng.Thấy ánh mắt chột dạ của cô, MạcDu Hải hỏi: “Nhớ lại rồi à, xem ra làkhông bị mất trí nhớ”“..” Cô có thể giả chết một chútđược không, lúc đầu cô có lý bây giờthế nào lại thành đều là lỗi của cô.Mặc dù nghe như không có vấn đề,nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấykhông hiểu sao.Con dao gọt trái cây sắc bén kiachỉ còn mấy centimet nữa là rơi vàongười cô. Cô đã đứng trên bờ vực sinhtử một lần, suýt chút nữa mất mạng.Cho dù cô có lỗi nhưng cũngkhông phải cố ý, cô cũng đã xin lỗi, vìsao anh còn hung dữ với cô như vậy.Không quan tâm cô có bị saokhông, chỉ biết tức giận với cô.Hạ Nhược Vũ càng nghĩ càng tủithân, cúi đầu, hai tay chống trên ghế,bả vai thẳng tắp, giọng nước mắt dướiánh đều chiếu xuống, giống như từnghạt sương long lanh, rơi vào ghế da, tóelên từng đóa bọt nước.Có vài giọt rơi vào mu bàn tay củangười đàn ông.Mạc Du Hải cảm thấy mu bàn taymột trận ẩm ướt, trong lòng giống nhưbị bỏng, nắm chặt lại, anh chỉ muốntrừng phạt cô một chút, không ngờ côlại tủi thân mà rơi lệ như vậy.Tiếng thở dài vang lên bên tai cô,một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng,gương mặt ướt nước của cô lập tức ápvào áo sơ mi của anh, áo sơ mi mỏnnhanh chóng bị nước mặt của cô làmướt một vòng.“Khóc rồi.”Lúc đầu chẳng qua không nhịnđược rơi mấy giọt, nghe giọng điệucưng chiều của anh, lại càng khôngkhống chế được cảm xúc, trực tiếpbiến thành tiếng khóc lớn, vừa khócvừa thút thít lên án anh.“Hu hu hu, vốn là lỗi của anh, em,em suýt chút bị người ta đam rồi, emsuýt chút phải chết rồi, người ta sợ anhkhông an ủi thì thôi, lại còn hung dữ vớiem”Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy khóchịu, cho dù cô sai trước, nhưng cômặc kệ, cô đang cố tình gây sự đấy.“Anh sẽ không để cho em có việcgì” Mạc Du Hải nghe cô nói “suýt chết”,khí thế lập tức trở nên lạnh lẽo đángSợ, giống như một giây sau sẽ vặn đầucủa đối phương xuống vậy.Hạ Nhược Vũ cũng không biết saolại muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cô bịsự lạnh lùng của anh dọa, vừa khócvừa sốt ruột khit mũi: “Vậy, vậy anhđừng mắng em”Nghe giọng nói có chút sợ hãi củacô, khí lạnh quanh người anh lập tứcbiến mất: “Vậy, lần sau em còn dámmột mình ra ngoài không?”Hạ Nhược Vũ quanh đi quẩn lạivẫn không nguyện ý bằng lòng.Chú hamster nhỏ quật cường.Trong mắt anh hiện lên sự dịudàng, chỉ tiếc là cô đang buồn bựctrong lòng nên không nhìn thấy: “Emkhông muốn nói, chúng ta có thể tiếptục dông dài.”“Anh có nhiều thời gian, nhưng màkhông biết bọn họ có đang sốt ruộtchờ hay không.”“Nguy rồi, mấy giờ rồi, nhanh lên,nhanh lái xe qua đi.” Hạ Nhược Vũ bịanh nhắc nhở, nhất thời ngồi thẳng dậy,nếu không phải Mạc Du Hải nhanh taylẹ mắt bảo vệ đầu của cô thì trán nhấtđịnh đập vào trần xe.Mặc dù cô không sao, nhưng màtay của anh bị đầu cô đập đau thế nàothì không rõ.Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy bảnthân có hơi mất mặt, chỉ hận không thểđào một cái lỗ rồi chui xuống.Chút va chạm ấy đối với Mạc DuHải chẳng là gì.Anh chỉ nói một chữ: “Nói.”Đây là buộc cô phải đồng ý, nghĩ tớithời khắc nguy cấp, nếu không phảianh kịp thời xuất hiện thì hậu quả nhấtđịnh không tưởng được, cô khôngnhững đối mặt với kẻ thù mà còn nguyhiểm không lường được.Bên cạnh đúng là cần một người,có điều…Cô buồn buồn nói: “Có thể đổingười không, Tinh Giang cũng được.“Lý do.” Mạc Du Hải nhíu mày.Không biết Hạ Nhược Vũ cố ý haylà không cẩn thận, bôi hết nước mặtvào quần áo của người đàn ông, dựavào tính ưa sạch sẽ của anh, vậy mà lạikhông đẩy cô ra ngay, xem ra là chânthành rồi.Nhưng cô muốn đùa ác, cũngkhông nghĩ nhiều như vậy, còn tự cholà người khác không nhìn thấy, trongmắt lóe lên vẻ cười trên nỗi đau củangười khác.Ngoài miệng lại bất đắc dĩ nói:“Anh cho Phượng Cửu đi theo em, mộtngười phụ nữ như cô ấy sao có thểứng phó loại chuyện này, nếu cô ấy bịbắt nạt, đến lúc đó ai bảo vệ ai cònkhông biết.Một người đẹp như vậy, đừng nói làđàn ông, ngay cả phụ nữ như cô cũngkhông nhịn được mà động lòng.Nghĩ tới Mạc Du Hải và PhượngCửu ở bên nhau đã lâu, trong lòng côbắt đầu thấy chua chua, biết rõ làkhông nên, nhưng vẫn không nhịnđược.Mạc Du Hải xẹt qua một tia cưngchiều, có điều nghe đến lời cô bảo cômuốn bảo vệ Phượng Cửu, khóe miệngkhông nhịn được giật một cái: “Yêntâm, cô ấy không có yếu như thế.Phượng Cửu là một người đượctính là mạnh, cô ấy chỉ có hơn chứkhông có kém so với rất nhiều ngườiđàn ông.

Chương 312: Mất mặt rồi, khóc nhè rồi

“Phản ứng của em hình như không

giống với lời nói.”

Người đàn ông bỗng duỗi ngón tay

ra lau khóe môi một chút, dưới ánh đèn

chiếu xuống, trên lòng bàn tay anh

càng lộ ra vẻ óng ánh trong suốt.

“Anh, anh, anh điên rồi…”

Vô sỉ! Không biết xấu hổi

Mặt Hạ Nhược Vũ nóng đến nỗi có

thể chiên trứng, không biết là do tức

giận hay do xấu hổ.

“Em vừa nói gì?” ndh lơ đễnh thả

tay xuống, nếu cô dám nói lại câu kia,

anh sẽ dùng cách “nghiêm túc” hơn để

trừng phạt.

Hạ Nhược Vũ vốn muốn nói lại, có

điều nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của

anh thì lời nói đến bên miệng lại nuốt

trở về, nhưng không cam lòng chịu yếu

thế, trừng mắt nhìn lại: “Em muốn

xuống xe, em muốn về.”

Cô sợ anh làm ra chuyện khác

người gì, chỗ này chính là đoạn đường

mà ba cô đi về nhà, nếu để bị người

khác nhìn thấy bọn họ dùng xe ở đây

làm chuyện xấu hổ thì cô sẽ không còn

mặt mũi gặp ai, không có mặt mũi trở

về Giang Đông gặp các bô lão nữa.

“Thật sao.”

Trong giọng nói của Mạc Du Hải

không che giấu sự tiếc nuối, tiếc là

không thể dùng cách kia để tiếp tục

hôn cô.

Hạ Nhược Vũ vậy mà hiểu, cô

muốn lật bàn được không: “Đúng vậy,

nhanh thả em xuống.”

“Em biết bản thân sai rồi anh mới

thả em xuống”

“Em sai chỗ nào, chẳng phải chỉ

không nhận điện thoại thôi sao, em

cũng giải thích rồi, anh dựa vào cái gì

mà tức giận với em.”

Hạ Nhược Vũ nghe xong liền xù

lông.

“Sáng anh đã nói với em cái gì?”

Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, trực tiếp

tắt đi dáng vẻ kiêu ngạo của cô.

Nói cái gì nhỉ? Để cô nhớ lại một

chút.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, hình như

Mạc Du Hải có nói với cô là cho dù đi

đâu cũng phải có người đi theo, cho dù

một mình ra ngoài cũng phải báo lại

cho anh, không thể tự mình ra ngoài

quá một tiếng.

Điện thoại lúc nào cũng phải để

chuông, không được phép để im lặng.

Thấy ánh mắt chột dạ của cô, Mạc

Du Hải hỏi: “Nhớ lại rồi à, xem ra là

không bị mất trí nhớ”

“..” Cô có thể giả chết một chút

được không, lúc đầu cô có lý bây giờ

thế nào lại thành đều là lỗi của cô.

Mặc dù nghe như không có vấn đề,

nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy

không hiểu sao.

Con dao gọt trái cây sắc bén kia

chỉ còn mấy centimet nữa là rơi vào

người cô. Cô đã đứng trên bờ vực sinh

tử một lần, suýt chút nữa mất mạng.

Cho dù cô có lỗi nhưng cũng

không phải cố ý, cô cũng đã xin lỗi, vì

sao anh còn hung dữ với cô như vậy.

Không quan tâm cô có bị sao

không, chỉ biết tức giận với cô.

Hạ Nhược Vũ càng nghĩ càng tủi

thân, cúi đầu, hai tay chống trên ghế,

bả vai thẳng tắp, giọng nước mắt dưới

ánh đều chiếu xuống, giống như từng

hạt sương long lanh, rơi vào ghế da, tóe

lên từng đóa bọt nước.

Có vài giọt rơi vào mu bàn tay của

người đàn ông.

Mạc Du Hải cảm thấy mu bàn tay

một trận ẩm ướt, trong lòng giống như

bị bỏng, nắm chặt lại, anh chỉ muốn

trừng phạt cô một chút, không ngờ cô

lại tủi thân mà rơi lệ như vậy.

Tiếng thở dài vang lên bên tai cô,

một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng,

gương mặt ướt nước của cô lập tức áp

vào áo sơ mi của anh, áo sơ mi mỏn

nhanh chóng bị nước mặt của cô làm

ướt một vòng.

“Khóc rồi.”

Lúc đầu chẳng qua không nhịn

được rơi mấy giọt, nghe giọng điệu

cưng chiều của anh, lại càng không

khống chế được cảm xúc, trực tiếp

biến thành tiếng khóc lớn, vừa khóc

vừa thút thít lên án anh.

“Hu hu hu, vốn là lỗi của anh, em,

em suýt chút bị người ta đam rồi, em

suýt chút phải chết rồi, người ta sợ anh

không an ủi thì thôi, lại còn hung dữ với

em”

Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy khó

chịu, cho dù cô sai trước, nhưng cô

mặc kệ, cô đang cố tình gây sự đấy.

“Anh sẽ không để cho em có việc

gì” Mạc Du Hải nghe cô nói “suýt chết”,

khí thế lập tức trở nên lạnh lẽo đáng

Sợ, giống như một giây sau sẽ vặn đầu

của đối phương xuống vậy.

Hạ Nhược Vũ cũng không biết sao

lại muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cô bị

sự lạnh lùng của anh dọa, vừa khóc

vừa sốt ruột khit mũi: “Vậy, vậy anh

đừng mắng em”

Nghe giọng nói có chút sợ hãi của

cô, khí lạnh quanh người anh lập tức

biến mất: “Vậy, lần sau em còn dám

một mình ra ngoài không?”

Hạ Nhược Vũ quanh đi quẩn lại

vẫn không nguyện ý bằng lòng.

Chú hamster nhỏ quật cường.

Trong mắt anh hiện lên sự dịu

dàng, chỉ tiếc là cô đang buồn bực

trong lòng nên không nhìn thấy: “Em

không muốn nói, chúng ta có thể tiếp

tục dông dài.”

“Anh có nhiều thời gian, nhưng mà

không biết bọn họ có đang sốt ruột

chờ hay không.”

“Nguy rồi, mấy giờ rồi, nhanh lên,

nhanh lái xe qua đi.” Hạ Nhược Vũ bị

anh nhắc nhở, nhất thời ngồi thẳng dậy,

nếu không phải Mạc Du Hải nhanh tay

lẹ mắt bảo vệ đầu của cô thì trán nhất

định đập vào trần xe.

Mặc dù cô không sao, nhưng mà

tay của anh bị đầu cô đập đau thế nào

thì không rõ.

Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy bản

thân có hơi mất mặt, chỉ hận không thể

đào một cái lỗ rồi chui xuống.

Chút va chạm ấy đối với Mạc Du

Hải chẳng là gì.

Anh chỉ nói một chữ: “Nói.”

Đây là buộc cô phải đồng ý, nghĩ tới

thời khắc nguy cấp, nếu không phải

anh kịp thời xuất hiện thì hậu quả nhất

định không tưởng được, cô không

những đối mặt với kẻ thù mà còn nguy

hiểm không lường được.

Bên cạnh đúng là cần một người,

có điều…

Cô buồn buồn nói: “Có thể đổi

người không, Tinh Giang cũng được.

“Lý do.” Mạc Du Hải nhíu mày.

Không biết Hạ Nhược Vũ cố ý hay

là không cẩn thận, bôi hết nước mặt

vào quần áo của người đàn ông, dựa

vào tính ưa sạch sẽ của anh, vậy mà lại

không đẩy cô ra ngay, xem ra là chân

thành rồi.

Nhưng cô muốn đùa ác, cũng

không nghĩ nhiều như vậy, còn tự cho

là người khác không nhìn thấy, trong

mắt lóe lên vẻ cười trên nỗi đau của

người khác.

Ngoài miệng lại bất đắc dĩ nói:

“Anh cho Phượng Cửu đi theo em, một

người phụ nữ như cô ấy sao có thể

ứng phó loại chuyện này, nếu cô ấy bị

bắt nạt, đến lúc đó ai bảo vệ ai còn

không biết.

Một người đẹp như vậy, đừng nói là

đàn ông, ngay cả phụ nữ như cô cũng

không nhịn được mà động lòng.

Nghĩ tới Mạc Du Hải và Phượng

Cửu ở bên nhau đã lâu, trong lòng cô

bắt đầu thấy chua chua, biết rõ là

không nên, nhưng vẫn không nhịn

được.

Mạc Du Hải xẹt qua một tia cưng

chiều, có điều nghe đến lời cô bảo cô

muốn bảo vệ Phượng Cửu, khóe miệng

không nhịn được giật một cái: “Yên

tâm, cô ấy không có yếu như thế.

Phượng Cửu là một người được

tính là mạnh, cô ấy chỉ có hơn chứ

không có kém so với rất nhiều người

đàn ông.

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 312: Mất mặt rồi, khóc nhè rồi“Phản ứng của em hình như khônggiống với lời nói.”Người đàn ông bỗng duỗi ngón tayra lau khóe môi một chút, dưới ánh đènchiếu xuống, trên lòng bàn tay anhcàng lộ ra vẻ óng ánh trong suốt.“Anh, anh, anh điên rồi…”Vô sỉ! Không biết xấu hổiMặt Hạ Nhược Vũ nóng đến nỗi cóthể chiên trứng, không biết là do tứcgiận hay do xấu hổ.“Em vừa nói gì?” ndh lơ đễnh thảtay xuống, nếu cô dám nói lại câu kia,anh sẽ dùng cách “nghiêm túc” hơn đểtrừng phạt.Hạ Nhược Vũ vốn muốn nói lại, cóđiều nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm củaanh thì lời nói đến bên miệng lại nuốttrở về, nhưng không cam lòng chịu yếuthế, trừng mắt nhìn lại: “Em muốnxuống xe, em muốn về.”Cô sợ anh làm ra chuyện khácngười gì, chỗ này chính là đoạn đườngmà ba cô đi về nhà, nếu để bị ngườikhác nhìn thấy bọn họ dùng xe ở đâylàm chuyện xấu hổ thì cô sẽ không cònmặt mũi gặp ai, không có mặt mũi trởvề Giang Đông gặp các bô lão nữa.“Thật sao.”Trong giọng nói của Mạc Du Hảikhông che giấu sự tiếc nuối, tiếc làkhông thể dùng cách kia để tiếp tụchôn cô.Hạ Nhược Vũ vậy mà hiểu, cômuốn lật bàn được không: “Đúng vậy,nhanh thả em xuống.”“Em biết bản thân sai rồi anh mớithả em xuống”“Em sai chỗ nào, chẳng phải chỉkhông nhận điện thoại thôi sao, emcũng giải thích rồi, anh dựa vào cái gìmà tức giận với em.”Hạ Nhược Vũ nghe xong liền xùlông.“Sáng anh đã nói với em cái gì?”Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, trực tiếptắt đi dáng vẻ kiêu ngạo của cô.Nói cái gì nhỉ? Để cô nhớ lại mộtchút.Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, hình nhưMạc Du Hải có nói với cô là cho dù điđâu cũng phải có người đi theo, cho dùmột mình ra ngoài cũng phải báo lạicho anh, không thể tự mình ra ngoàiquá một tiếng.Điện thoại lúc nào cũng phải đểchuông, không được phép để im lặng.Thấy ánh mắt chột dạ của cô, MạcDu Hải hỏi: “Nhớ lại rồi à, xem ra làkhông bị mất trí nhớ”“..” Cô có thể giả chết một chútđược không, lúc đầu cô có lý bây giờthế nào lại thành đều là lỗi của cô.Mặc dù nghe như không có vấn đề,nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấykhông hiểu sao.Con dao gọt trái cây sắc bén kiachỉ còn mấy centimet nữa là rơi vàongười cô. Cô đã đứng trên bờ vực sinhtử một lần, suýt chút nữa mất mạng.Cho dù cô có lỗi nhưng cũngkhông phải cố ý, cô cũng đã xin lỗi, vìsao anh còn hung dữ với cô như vậy.Không quan tâm cô có bị saokhông, chỉ biết tức giận với cô.Hạ Nhược Vũ càng nghĩ càng tủithân, cúi đầu, hai tay chống trên ghế,bả vai thẳng tắp, giọng nước mắt dướiánh đều chiếu xuống, giống như từnghạt sương long lanh, rơi vào ghế da, tóelên từng đóa bọt nước.Có vài giọt rơi vào mu bàn tay củangười đàn ông.Mạc Du Hải cảm thấy mu bàn taymột trận ẩm ướt, trong lòng giống nhưbị bỏng, nắm chặt lại, anh chỉ muốntrừng phạt cô một chút, không ngờ côlại tủi thân mà rơi lệ như vậy.Tiếng thở dài vang lên bên tai cô,một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng,gương mặt ướt nước của cô lập tức ápvào áo sơ mi của anh, áo sơ mi mỏnnhanh chóng bị nước mặt của cô làmướt một vòng.“Khóc rồi.”Lúc đầu chẳng qua không nhịnđược rơi mấy giọt, nghe giọng điệucưng chiều của anh, lại càng khôngkhống chế được cảm xúc, trực tiếpbiến thành tiếng khóc lớn, vừa khócvừa thút thít lên án anh.“Hu hu hu, vốn là lỗi của anh, em,em suýt chút bị người ta đam rồi, emsuýt chút phải chết rồi, người ta sợ anhkhông an ủi thì thôi, lại còn hung dữ vớiem”Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy khóchịu, cho dù cô sai trước, nhưng cômặc kệ, cô đang cố tình gây sự đấy.“Anh sẽ không để cho em có việcgì” Mạc Du Hải nghe cô nói “suýt chết”,khí thế lập tức trở nên lạnh lẽo đángSợ, giống như một giây sau sẽ vặn đầucủa đối phương xuống vậy.Hạ Nhược Vũ cũng không biết saolại muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cô bịsự lạnh lùng của anh dọa, vừa khócvừa sốt ruột khit mũi: “Vậy, vậy anhđừng mắng em”Nghe giọng nói có chút sợ hãi củacô, khí lạnh quanh người anh lập tứcbiến mất: “Vậy, lần sau em còn dámmột mình ra ngoài không?”Hạ Nhược Vũ quanh đi quẩn lạivẫn không nguyện ý bằng lòng.Chú hamster nhỏ quật cường.Trong mắt anh hiện lên sự dịudàng, chỉ tiếc là cô đang buồn bựctrong lòng nên không nhìn thấy: “Emkhông muốn nói, chúng ta có thể tiếptục dông dài.”“Anh có nhiều thời gian, nhưng màkhông biết bọn họ có đang sốt ruộtchờ hay không.”“Nguy rồi, mấy giờ rồi, nhanh lên,nhanh lái xe qua đi.” Hạ Nhược Vũ bịanh nhắc nhở, nhất thời ngồi thẳng dậy,nếu không phải Mạc Du Hải nhanh taylẹ mắt bảo vệ đầu của cô thì trán nhấtđịnh đập vào trần xe.Mặc dù cô không sao, nhưng màtay của anh bị đầu cô đập đau thế nàothì không rõ.Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy bảnthân có hơi mất mặt, chỉ hận không thểđào một cái lỗ rồi chui xuống.Chút va chạm ấy đối với Mạc DuHải chẳng là gì.Anh chỉ nói một chữ: “Nói.”Đây là buộc cô phải đồng ý, nghĩ tớithời khắc nguy cấp, nếu không phảianh kịp thời xuất hiện thì hậu quả nhấtđịnh không tưởng được, cô khôngnhững đối mặt với kẻ thù mà còn nguyhiểm không lường được.Bên cạnh đúng là cần một người,có điều…Cô buồn buồn nói: “Có thể đổingười không, Tinh Giang cũng được.“Lý do.” Mạc Du Hải nhíu mày.Không biết Hạ Nhược Vũ cố ý haylà không cẩn thận, bôi hết nước mặtvào quần áo của người đàn ông, dựavào tính ưa sạch sẽ của anh, vậy mà lạikhông đẩy cô ra ngay, xem ra là chânthành rồi.Nhưng cô muốn đùa ác, cũngkhông nghĩ nhiều như vậy, còn tự cholà người khác không nhìn thấy, trongmắt lóe lên vẻ cười trên nỗi đau củangười khác.Ngoài miệng lại bất đắc dĩ nói:“Anh cho Phượng Cửu đi theo em, mộtngười phụ nữ như cô ấy sao có thểứng phó loại chuyện này, nếu cô ấy bịbắt nạt, đến lúc đó ai bảo vệ ai cònkhông biết.Một người đẹp như vậy, đừng nói làđàn ông, ngay cả phụ nữ như cô cũngkhông nhịn được mà động lòng.Nghĩ tới Mạc Du Hải và PhượngCửu ở bên nhau đã lâu, trong lòng côbắt đầu thấy chua chua, biết rõ làkhông nên, nhưng vẫn không nhịnđược.Mạc Du Hải xẹt qua một tia cưngchiều, có điều nghe đến lời cô bảo cômuốn bảo vệ Phượng Cửu, khóe miệngkhông nhịn được giật một cái: “Yêntâm, cô ấy không có yếu như thế.Phượng Cửu là một người đượctính là mạnh, cô ấy chỉ có hơn chứkhông có kém so với rất nhiều ngườiđàn ông.

Chương 312