Tác giả:

Trời có khi mở khi tỏ, trắng có lúc khuyết lúc tròn, triều đại hưng thịnh rồi suy vong.Năm Thiên Khải thứ 6 triều Minh, hoàng đế lơi lỏng triều chính, thái giám lũng đoạn, chính sự phân ly gay gắt bởi đảng tranh, thiên tai mất mùa liên miên, triều đình lại rộng rãi với sĩ nhân, hà khắc với bách tính, dân oán dậy đất, tặc khấu nổi lên từ phía, người thông minh đều nhìn ra, khi số Đại Minh đã hết, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt rồi.…… ……Người đầu tiên trong Bát đại khấu – Lý Hồng Cơ.Lý Hồng Cơ rút đao từ trong ngực Ngả cử nhân ra, sau đó khẽ đẩy Ngả cử nhân mặt đầy kinh hoàng một cái, có lẽ vị cử nhân thường ngày cao cao tại thượng ấy không ngờ mình lại chết bởi tên võ nhân thô bỉ mà thường ngày có lẽ chỉ cần một ngón tay cũng dí chết được. Nhìn ngực hắn chảy máu mềm oặt ngã xuống đất, Lý Hồng Cơ khẽ thở dài: “ Gia gia chẳng biết gặp phải chuyện xúi quẩy gì, hai năm giết hai cử nhân, tiếp theo còn phải giết tên cẩu quan Yến Tử Tân. Xem ra, gia gia trời sinh không hợp với triều Đại…

Chương 375: 375: Hai Vị Hôn Thê 7

Minh Thiên HạTác giả: Kiết Dữ 2Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Lịch Sử, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời có khi mở khi tỏ, trắng có lúc khuyết lúc tròn, triều đại hưng thịnh rồi suy vong.Năm Thiên Khải thứ 6 triều Minh, hoàng đế lơi lỏng triều chính, thái giám lũng đoạn, chính sự phân ly gay gắt bởi đảng tranh, thiên tai mất mùa liên miên, triều đình lại rộng rãi với sĩ nhân, hà khắc với bách tính, dân oán dậy đất, tặc khấu nổi lên từ phía, người thông minh đều nhìn ra, khi số Đại Minh đã hết, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt rồi.…… ……Người đầu tiên trong Bát đại khấu – Lý Hồng Cơ.Lý Hồng Cơ rút đao từ trong ngực Ngả cử nhân ra, sau đó khẽ đẩy Ngả cử nhân mặt đầy kinh hoàng một cái, có lẽ vị cử nhân thường ngày cao cao tại thượng ấy không ngờ mình lại chết bởi tên võ nhân thô bỉ mà thường ngày có lẽ chỉ cần một ngón tay cũng dí chết được. Nhìn ngực hắn chảy máu mềm oặt ngã xuống đất, Lý Hồng Cơ khẽ thở dài: “ Gia gia chẳng biết gặp phải chuyện xúi quẩy gì, hai năm giết hai cử nhân, tiếp theo còn phải giết tên cẩu quan Yến Tử Tân. Xem ra, gia gia trời sinh không hợp với triều Đại… Vân Chiêu thấy đầu óc mình hơi chậm chạp, thậm chí y nghi ngờ tai mình nghe không rõ:” Cái gì mà Lý Tín, cái gì mà nghĩa quân, sao lại thành của nhà ta, mẹ nói gì thế?”Vân Nương vẫn giọng đều đều nói:” Vốn mẹ muốn đuổi cả ả Hồng Nương Tử kia đi cơ, Phùng Anh không chịu, nói nữ nhân đó rất hữu ích cho nghĩa quân, sau này nó phải gả cho con rồi, không tiện khống chế quân đội.Tiểu Sở là cái thứ chỉ biết ăn, không thể làm thủ lĩnh, đành để ả Hồng Nương Tử tiếp tục ở trong nghĩa quân.”Vân Chiêu cầm thư tín lên xem, càng xem càng chấn kinh, trước kia Phùng Anh đi Hà Nam, còn cho rằng hùng tâm của nàng chưa chết, muốn học theo Tần Lương Ngọc phân cao thấp với anh hùng thiên hạ, y ngàn vạn lần không ngờ, từ khi đó nàng đã vạch ra kế hoạch quét dọn hoàn chỉnh.Lập một nghĩa quân tách bạch hẳn với Vân thị, không tiếp nhận sự giúp đỡ của Vân thị, tự mình phát triển, mở rộng lực lượng, lấy danh nghĩa nghĩa quân quét sạch thế lực cũ cản đường Vân thị.Trong thư nàng còn trọng điểm chỉ ra, phải có lực lượng nghĩa quân để chấp hành chiến lược của Vân thị, giảm bớt tổn hại cho dân gian, thuận lợi cho việc gây dựng lại sau này.Không thể chỉ dựa vào đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài, những kẻ này lập trường không ổn định, hơn nữa không thể kiểm soát, một khi quá mức lớn mạnh, ắt sẽ cắn trả Vân thị.Vân Chiêu dùng nửa buổi tối mới xem hết số thư tín đó, lòng vừa buồn cười, vừa cảm động, nếu y không biết trước được kết quả, chuyện Phùng Anh làm là vô cùng cần thiết, đây là kế hoạch có tầm nhìn, tính khả thi cao.Nhưng Vân Chiêu đều biết cả rồi, đại nghiệp tạo phản lần đầu của đám Lý Hồng Cơ sẽ thất bại, vì thời cơ chưa chín muồi, hành động thì bộc phát, không có kế hoạch lâu dài, không hình thành cương lĩnh chỉ đạo của mình.Cho nên thất bại là tất yếu.Đợi Lý Hồng Cơ lần nữa quật khởi thì hoàn toàn khác, lần này làn sóng nghĩa quân sẽ cuốn phăng phương bắc Đại Minh, cuối cùng công phá kinh sư, kết thúc sự thống trị của vương triều Chu Minh.Trương Bỉnh Trung cũng như thế, hắn dưỡng sức hai năm ở Tương Dương, chịu đựng đủ loại bóc lột của quan viên Đại Minh, cuối cùng thừa lúc Lý Hồng Cơ nổi dậy, lần nữa vào Xuyên, hoàn thành kế hoạch thống trị đất Thục.Khi đó những thế lực cũ như quan viên, cường hào, thân sĩ phương bắc đã bị nghĩa quân quét sạch, rất tiện để Vân thị ra tay.Thấy nhi tử cầm đống thư tín tới xuất thần, Vân Nương bê tới một bát cháo gạo, đặt bên cạnh nhi tử:” Sau này một đứa giúp con chinh chiến tứ phương, một đứa ở nhà vì con sinh con đẻ cái, vậy là tốt nhất.”Vân Chiêu còn chưa thích ứng kịp:” Con chưa định chinh chiến tứ phương bây giờ.”“ Nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, điều này mẹ biết, Phùng Anh nói một câu mẹ rất tán đồng, đó là thiên hạ này bị Chu gia thống trị thêm ngày nào, bách tính chịu tội thêm ngày đó.” Trước kia Vân Nương thấy Vân thị chỉ cần sống giàu có an lạc là được rồi, huyện Lam Điền cũng thành nơi cơm no áo ấm, ở đây Vân thị nói một lời là lệnh, nàng không đòi hỏi gì thêm nữa, chỉ mong nhi tử sớm có con nối dõi là được.Thời gian trước nàng được Tần vương phi mời đi Lạc Dương một chuyến, tới phủ Phúc vương để chúc thọ, đến khi rời Đồng Quan, nàng mới nhận ra rằng, thiên hạ ngoài kia chẳng hề giống huyện Lam Điền.Dọc đường đi lưu dân xếp thành đội, một cái gánh chứa hết toàn bộ gia sản, mà có người chẳng phải gánh gia sản, một đầu là mẹ già, đầu kia là nhi nữ.Đích đến của họ là Đồng Quan, Vân Nương dừng lại sai người mua lương thực trong Đồng Quan cứu tế cho họ, hỏi chuyện mới biết, chỉ nghe kháo nhau, qua Đồng Quan sẽ tới huyện Lam Điền, ở đó có vị huyện tôn 8 tuổi nhân từ lắm, không để ai chết đói.Mặc dù nhi tử không còn 8 tuổi lâu lắm rồi, nhưng khi đó Vân Nương thực sự nhận ra, chuyện nhi tử làm ý nghĩa lớn thế nào.Kể tới đó khóe mắt Vân Nương ươn ướt, cầm khăn tay lên lau:” Vào thành Lạc Dương, cái thành lớn như vậy mà không mấy người đi lại trên đường, chỉ thấy từng đại đội binh lính lập chốt chặn trên đường, nhìn thấy hai hộ bị binh sĩ ức hiếp, mẹ sai người xử lý chúng, còn cho người ta ít tiền để an trí lại cuộc sống.”“ Ai ngờ tới tối Hổ thúc con bảo với mẹ, hai nhà mà buổi sáng mẹ giúp, cả nhà treo cổ chết hết rồi, con xem, mẹ có ý tốt, lại hại cả nhà người ta, không còn lẽ trời nữa rồi, Tả Lương Ngọc là thứ súc sinh.”Vân Chiêu vội chạy tới đấm lưng cho mẹ:” Mẹ, sau này không cần nhìn cái đó, mẹ cứ ở trong huyện Lam Điền chúng ta thôi.”Vân Nương lau khô nước mắt, nghiến răng nói:” Huyện Lam Điền gặp thiên tai, cả nhà ta phải ăn cơm kê, ăn bánh bột đen, con đang lúc lớn lại thèm thịt, mẹ không nỡ cho ăn, sợ năm sau vẫn còn thiên tai, nhà không có cái ăn nữa.Phúc vương thì hay lắm, ngoài thành Lạc Dương chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than cơ cực, hắn tổ chức bữa tiệc mừng thọ tốn tới mấy vạn lượng bạc.”“ Chừng đó tiền nếu mang tới huyện Lam Điền mua lương thực cứu được bao nhiêu người? Chẳng phải là tốt hơn là mời bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ tới tụng kinh cầu phúc thôi.Thế mà Phúc vương còn mặt dày nói với mẹ, đây là lần tổ chức mừng thọ kém nhất, làm mẹ chê cười.”“ Con à, con nói xem cái đám người đó chúng không chết thì ai chết? Phùng Anh nên công phá Lạc Dương, bắt tên Phúc vương béo như lợn đó nhét xuống giếng.”Vân Chiêu chạy ra sau phía sau đấm lưng cho mẹ bớt giận, nói:” Mẹ, con nghe nói Phúc vương nặng hơn 300 cân cơ, không nhét được vào giếng đâu, sẽ bị kẹt đấy.”Vân Nương vỗ tay xuống giường, giận dữ nói:” Vậy thì dùng gậy đánh xuống.”“ Mẹ thật cao kiến, loại người đó không nhét xuống giếng không được.” Vân Chiêu gật đầu ngay tức thì, biểu thị ủng hộ mẹ ở mức độ cao nhất:Nịnh mẹ thì chẳng cần phải xấu hổ gì cả, chỉ cần làm mẹ vui lên, Vân Chiêu thấy mình còn có thể vô sỉ hơn nữa.Cái nhìn của mẹ với xã hội giống như rất nhiều người bình thường, đó là, bách tính có thể bóc lột, nhưng phải có giới hạn, không thể làm người ta chết đói, không thể khiến người ta phải bán con bán cái.Đơn giản mà thực tế.Mẹ không cho Vân Chiêu giữ thư tín của Phùng Anh, mà kiên trì tự mình giữ, cứ như Vân Chiêu có được bức thư này là sẽ lập tức công khai với mọi người vậy.Như thế sẽ làm hỏng hình tượng mỹ hảo của Phùng Anh trong mắt người khác.Vân Chiêu kỳ thực rất hiểu Phùng Anh.Nếu như đã làm tặc khấu, đã khởi nghĩa tạo phản rồi, dùng thêm chút mưu kế nhỏ như ly gián chia rẽ, thay mận đổi đào thì cũng bình thường thôi.Từ việc Phùng Anh bày kế để Hồng Nương Tử và Lý Tín trở mắt thì có thể thấy được nàng thực sự coi trọng đội nhân mã nho nhỏ này, tới mức bỏ cả cách làm người trước kia.Đối với Vân Chiêu mà nói, y có thể làm chuyện này một cách hết sức thản nhiên, nhưng với Phùng Anh có lẽ là chuyện không dễ dàng, nói không chừng để lại ám ánh tâm lý.Vấn an mẹ xong quay về phòng ngồi ngây ra rất lâu, tới khi có tiếng sấm ù ù mới tỉnh lại, nhìn bầu trời âm u lẩm bẩm:” Có khi nên hành động rồi.”.

Minh Thiên HạTác giả: Kiết Dữ 2Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Lịch Sử, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời có khi mở khi tỏ, trắng có lúc khuyết lúc tròn, triều đại hưng thịnh rồi suy vong.Năm Thiên Khải thứ 6 triều Minh, hoàng đế lơi lỏng triều chính, thái giám lũng đoạn, chính sự phân ly gay gắt bởi đảng tranh, thiên tai mất mùa liên miên, triều đình lại rộng rãi với sĩ nhân, hà khắc với bách tính, dân oán dậy đất, tặc khấu nổi lên từ phía, người thông minh đều nhìn ra, khi số Đại Minh đã hết, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt rồi.…… ……Người đầu tiên trong Bát đại khấu – Lý Hồng Cơ.Lý Hồng Cơ rút đao từ trong ngực Ngả cử nhân ra, sau đó khẽ đẩy Ngả cử nhân mặt đầy kinh hoàng một cái, có lẽ vị cử nhân thường ngày cao cao tại thượng ấy không ngờ mình lại chết bởi tên võ nhân thô bỉ mà thường ngày có lẽ chỉ cần một ngón tay cũng dí chết được. Nhìn ngực hắn chảy máu mềm oặt ngã xuống đất, Lý Hồng Cơ khẽ thở dài: “ Gia gia chẳng biết gặp phải chuyện xúi quẩy gì, hai năm giết hai cử nhân, tiếp theo còn phải giết tên cẩu quan Yến Tử Tân. Xem ra, gia gia trời sinh không hợp với triều Đại… Vân Chiêu thấy đầu óc mình hơi chậm chạp, thậm chí y nghi ngờ tai mình nghe không rõ:” Cái gì mà Lý Tín, cái gì mà nghĩa quân, sao lại thành của nhà ta, mẹ nói gì thế?”Vân Nương vẫn giọng đều đều nói:” Vốn mẹ muốn đuổi cả ả Hồng Nương Tử kia đi cơ, Phùng Anh không chịu, nói nữ nhân đó rất hữu ích cho nghĩa quân, sau này nó phải gả cho con rồi, không tiện khống chế quân đội.Tiểu Sở là cái thứ chỉ biết ăn, không thể làm thủ lĩnh, đành để ả Hồng Nương Tử tiếp tục ở trong nghĩa quân.”Vân Chiêu cầm thư tín lên xem, càng xem càng chấn kinh, trước kia Phùng Anh đi Hà Nam, còn cho rằng hùng tâm của nàng chưa chết, muốn học theo Tần Lương Ngọc phân cao thấp với anh hùng thiên hạ, y ngàn vạn lần không ngờ, từ khi đó nàng đã vạch ra kế hoạch quét dọn hoàn chỉnh.Lập một nghĩa quân tách bạch hẳn với Vân thị, không tiếp nhận sự giúp đỡ của Vân thị, tự mình phát triển, mở rộng lực lượng, lấy danh nghĩa nghĩa quân quét sạch thế lực cũ cản đường Vân thị.Trong thư nàng còn trọng điểm chỉ ra, phải có lực lượng nghĩa quân để chấp hành chiến lược của Vân thị, giảm bớt tổn hại cho dân gian, thuận lợi cho việc gây dựng lại sau này.Không thể chỉ dựa vào đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài, những kẻ này lập trường không ổn định, hơn nữa không thể kiểm soát, một khi quá mức lớn mạnh, ắt sẽ cắn trả Vân thị.Vân Chiêu dùng nửa buổi tối mới xem hết số thư tín đó, lòng vừa buồn cười, vừa cảm động, nếu y không biết trước được kết quả, chuyện Phùng Anh làm là vô cùng cần thiết, đây là kế hoạch có tầm nhìn, tính khả thi cao.Nhưng Vân Chiêu đều biết cả rồi, đại nghiệp tạo phản lần đầu của đám Lý Hồng Cơ sẽ thất bại, vì thời cơ chưa chín muồi, hành động thì bộc phát, không có kế hoạch lâu dài, không hình thành cương lĩnh chỉ đạo của mình.Cho nên thất bại là tất yếu.Đợi Lý Hồng Cơ lần nữa quật khởi thì hoàn toàn khác, lần này làn sóng nghĩa quân sẽ cuốn phăng phương bắc Đại Minh, cuối cùng công phá kinh sư, kết thúc sự thống trị của vương triều Chu Minh.Trương Bỉnh Trung cũng như thế, hắn dưỡng sức hai năm ở Tương Dương, chịu đựng đủ loại bóc lột của quan viên Đại Minh, cuối cùng thừa lúc Lý Hồng Cơ nổi dậy, lần nữa vào Xuyên, hoàn thành kế hoạch thống trị đất Thục.Khi đó những thế lực cũ như quan viên, cường hào, thân sĩ phương bắc đã bị nghĩa quân quét sạch, rất tiện để Vân thị ra tay.Thấy nhi tử cầm đống thư tín tới xuất thần, Vân Nương bê tới một bát cháo gạo, đặt bên cạnh nhi tử:” Sau này một đứa giúp con chinh chiến tứ phương, một đứa ở nhà vì con sinh con đẻ cái, vậy là tốt nhất.”Vân Chiêu còn chưa thích ứng kịp:” Con chưa định chinh chiến tứ phương bây giờ.”“ Nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, điều này mẹ biết, Phùng Anh nói một câu mẹ rất tán đồng, đó là thiên hạ này bị Chu gia thống trị thêm ngày nào, bách tính chịu tội thêm ngày đó.” Trước kia Vân Nương thấy Vân thị chỉ cần sống giàu có an lạc là được rồi, huyện Lam Điền cũng thành nơi cơm no áo ấm, ở đây Vân thị nói một lời là lệnh, nàng không đòi hỏi gì thêm nữa, chỉ mong nhi tử sớm có con nối dõi là được.Thời gian trước nàng được Tần vương phi mời đi Lạc Dương một chuyến, tới phủ Phúc vương để chúc thọ, đến khi rời Đồng Quan, nàng mới nhận ra rằng, thiên hạ ngoài kia chẳng hề giống huyện Lam Điền.Dọc đường đi lưu dân xếp thành đội, một cái gánh chứa hết toàn bộ gia sản, mà có người chẳng phải gánh gia sản, một đầu là mẹ già, đầu kia là nhi nữ.Đích đến của họ là Đồng Quan, Vân Nương dừng lại sai người mua lương thực trong Đồng Quan cứu tế cho họ, hỏi chuyện mới biết, chỉ nghe kháo nhau, qua Đồng Quan sẽ tới huyện Lam Điền, ở đó có vị huyện tôn 8 tuổi nhân từ lắm, không để ai chết đói.Mặc dù nhi tử không còn 8 tuổi lâu lắm rồi, nhưng khi đó Vân Nương thực sự nhận ra, chuyện nhi tử làm ý nghĩa lớn thế nào.Kể tới đó khóe mắt Vân Nương ươn ướt, cầm khăn tay lên lau:” Vào thành Lạc Dương, cái thành lớn như vậy mà không mấy người đi lại trên đường, chỉ thấy từng đại đội binh lính lập chốt chặn trên đường, nhìn thấy hai hộ bị binh sĩ ức hiếp, mẹ sai người xử lý chúng, còn cho người ta ít tiền để an trí lại cuộc sống.”“ Ai ngờ tới tối Hổ thúc con bảo với mẹ, hai nhà mà buổi sáng mẹ giúp, cả nhà treo cổ chết hết rồi, con xem, mẹ có ý tốt, lại hại cả nhà người ta, không còn lẽ trời nữa rồi, Tả Lương Ngọc là thứ súc sinh.”Vân Chiêu vội chạy tới đấm lưng cho mẹ:” Mẹ, sau này không cần nhìn cái đó, mẹ cứ ở trong huyện Lam Điền chúng ta thôi.”Vân Nương lau khô nước mắt, nghiến răng nói:” Huyện Lam Điền gặp thiên tai, cả nhà ta phải ăn cơm kê, ăn bánh bột đen, con đang lúc lớn lại thèm thịt, mẹ không nỡ cho ăn, sợ năm sau vẫn còn thiên tai, nhà không có cái ăn nữa.Phúc vương thì hay lắm, ngoài thành Lạc Dương chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than cơ cực, hắn tổ chức bữa tiệc mừng thọ tốn tới mấy vạn lượng bạc.”“ Chừng đó tiền nếu mang tới huyện Lam Điền mua lương thực cứu được bao nhiêu người? Chẳng phải là tốt hơn là mời bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ tới tụng kinh cầu phúc thôi.Thế mà Phúc vương còn mặt dày nói với mẹ, đây là lần tổ chức mừng thọ kém nhất, làm mẹ chê cười.”“ Con à, con nói xem cái đám người đó chúng không chết thì ai chết? Phùng Anh nên công phá Lạc Dương, bắt tên Phúc vương béo như lợn đó nhét xuống giếng.”Vân Chiêu chạy ra sau phía sau đấm lưng cho mẹ bớt giận, nói:” Mẹ, con nghe nói Phúc vương nặng hơn 300 cân cơ, không nhét được vào giếng đâu, sẽ bị kẹt đấy.”Vân Nương vỗ tay xuống giường, giận dữ nói:” Vậy thì dùng gậy đánh xuống.”“ Mẹ thật cao kiến, loại người đó không nhét xuống giếng không được.” Vân Chiêu gật đầu ngay tức thì, biểu thị ủng hộ mẹ ở mức độ cao nhất:Nịnh mẹ thì chẳng cần phải xấu hổ gì cả, chỉ cần làm mẹ vui lên, Vân Chiêu thấy mình còn có thể vô sỉ hơn nữa.Cái nhìn của mẹ với xã hội giống như rất nhiều người bình thường, đó là, bách tính có thể bóc lột, nhưng phải có giới hạn, không thể làm người ta chết đói, không thể khiến người ta phải bán con bán cái.Đơn giản mà thực tế.Mẹ không cho Vân Chiêu giữ thư tín của Phùng Anh, mà kiên trì tự mình giữ, cứ như Vân Chiêu có được bức thư này là sẽ lập tức công khai với mọi người vậy.Như thế sẽ làm hỏng hình tượng mỹ hảo của Phùng Anh trong mắt người khác.Vân Chiêu kỳ thực rất hiểu Phùng Anh.Nếu như đã làm tặc khấu, đã khởi nghĩa tạo phản rồi, dùng thêm chút mưu kế nhỏ như ly gián chia rẽ, thay mận đổi đào thì cũng bình thường thôi.Từ việc Phùng Anh bày kế để Hồng Nương Tử và Lý Tín trở mắt thì có thể thấy được nàng thực sự coi trọng đội nhân mã nho nhỏ này, tới mức bỏ cả cách làm người trước kia.Đối với Vân Chiêu mà nói, y có thể làm chuyện này một cách hết sức thản nhiên, nhưng với Phùng Anh có lẽ là chuyện không dễ dàng, nói không chừng để lại ám ánh tâm lý.Vấn an mẹ xong quay về phòng ngồi ngây ra rất lâu, tới khi có tiếng sấm ù ù mới tỉnh lại, nhìn bầu trời âm u lẩm bẩm:” Có khi nên hành động rồi.”.

Minh Thiên HạTác giả: Kiết Dữ 2Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Lịch Sử, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời có khi mở khi tỏ, trắng có lúc khuyết lúc tròn, triều đại hưng thịnh rồi suy vong.Năm Thiên Khải thứ 6 triều Minh, hoàng đế lơi lỏng triều chính, thái giám lũng đoạn, chính sự phân ly gay gắt bởi đảng tranh, thiên tai mất mùa liên miên, triều đình lại rộng rãi với sĩ nhân, hà khắc với bách tính, dân oán dậy đất, tặc khấu nổi lên từ phía, người thông minh đều nhìn ra, khi số Đại Minh đã hết, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt rồi.…… ……Người đầu tiên trong Bát đại khấu – Lý Hồng Cơ.Lý Hồng Cơ rút đao từ trong ngực Ngả cử nhân ra, sau đó khẽ đẩy Ngả cử nhân mặt đầy kinh hoàng một cái, có lẽ vị cử nhân thường ngày cao cao tại thượng ấy không ngờ mình lại chết bởi tên võ nhân thô bỉ mà thường ngày có lẽ chỉ cần một ngón tay cũng dí chết được. Nhìn ngực hắn chảy máu mềm oặt ngã xuống đất, Lý Hồng Cơ khẽ thở dài: “ Gia gia chẳng biết gặp phải chuyện xúi quẩy gì, hai năm giết hai cử nhân, tiếp theo còn phải giết tên cẩu quan Yến Tử Tân. Xem ra, gia gia trời sinh không hợp với triều Đại… Vân Chiêu thấy đầu óc mình hơi chậm chạp, thậm chí y nghi ngờ tai mình nghe không rõ:” Cái gì mà Lý Tín, cái gì mà nghĩa quân, sao lại thành của nhà ta, mẹ nói gì thế?”Vân Nương vẫn giọng đều đều nói:” Vốn mẹ muốn đuổi cả ả Hồng Nương Tử kia đi cơ, Phùng Anh không chịu, nói nữ nhân đó rất hữu ích cho nghĩa quân, sau này nó phải gả cho con rồi, không tiện khống chế quân đội.Tiểu Sở là cái thứ chỉ biết ăn, không thể làm thủ lĩnh, đành để ả Hồng Nương Tử tiếp tục ở trong nghĩa quân.”Vân Chiêu cầm thư tín lên xem, càng xem càng chấn kinh, trước kia Phùng Anh đi Hà Nam, còn cho rằng hùng tâm của nàng chưa chết, muốn học theo Tần Lương Ngọc phân cao thấp với anh hùng thiên hạ, y ngàn vạn lần không ngờ, từ khi đó nàng đã vạch ra kế hoạch quét dọn hoàn chỉnh.Lập một nghĩa quân tách bạch hẳn với Vân thị, không tiếp nhận sự giúp đỡ của Vân thị, tự mình phát triển, mở rộng lực lượng, lấy danh nghĩa nghĩa quân quét sạch thế lực cũ cản đường Vân thị.Trong thư nàng còn trọng điểm chỉ ra, phải có lực lượng nghĩa quân để chấp hành chiến lược của Vân thị, giảm bớt tổn hại cho dân gian, thuận lợi cho việc gây dựng lại sau này.Không thể chỉ dựa vào đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài, những kẻ này lập trường không ổn định, hơn nữa không thể kiểm soát, một khi quá mức lớn mạnh, ắt sẽ cắn trả Vân thị.Vân Chiêu dùng nửa buổi tối mới xem hết số thư tín đó, lòng vừa buồn cười, vừa cảm động, nếu y không biết trước được kết quả, chuyện Phùng Anh làm là vô cùng cần thiết, đây là kế hoạch có tầm nhìn, tính khả thi cao.Nhưng Vân Chiêu đều biết cả rồi, đại nghiệp tạo phản lần đầu của đám Lý Hồng Cơ sẽ thất bại, vì thời cơ chưa chín muồi, hành động thì bộc phát, không có kế hoạch lâu dài, không hình thành cương lĩnh chỉ đạo của mình.Cho nên thất bại là tất yếu.Đợi Lý Hồng Cơ lần nữa quật khởi thì hoàn toàn khác, lần này làn sóng nghĩa quân sẽ cuốn phăng phương bắc Đại Minh, cuối cùng công phá kinh sư, kết thúc sự thống trị của vương triều Chu Minh.Trương Bỉnh Trung cũng như thế, hắn dưỡng sức hai năm ở Tương Dương, chịu đựng đủ loại bóc lột của quan viên Đại Minh, cuối cùng thừa lúc Lý Hồng Cơ nổi dậy, lần nữa vào Xuyên, hoàn thành kế hoạch thống trị đất Thục.Khi đó những thế lực cũ như quan viên, cường hào, thân sĩ phương bắc đã bị nghĩa quân quét sạch, rất tiện để Vân thị ra tay.Thấy nhi tử cầm đống thư tín tới xuất thần, Vân Nương bê tới một bát cháo gạo, đặt bên cạnh nhi tử:” Sau này một đứa giúp con chinh chiến tứ phương, một đứa ở nhà vì con sinh con đẻ cái, vậy là tốt nhất.”Vân Chiêu còn chưa thích ứng kịp:” Con chưa định chinh chiến tứ phương bây giờ.”“ Nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, điều này mẹ biết, Phùng Anh nói một câu mẹ rất tán đồng, đó là thiên hạ này bị Chu gia thống trị thêm ngày nào, bách tính chịu tội thêm ngày đó.” Trước kia Vân Nương thấy Vân thị chỉ cần sống giàu có an lạc là được rồi, huyện Lam Điền cũng thành nơi cơm no áo ấm, ở đây Vân thị nói một lời là lệnh, nàng không đòi hỏi gì thêm nữa, chỉ mong nhi tử sớm có con nối dõi là được.Thời gian trước nàng được Tần vương phi mời đi Lạc Dương một chuyến, tới phủ Phúc vương để chúc thọ, đến khi rời Đồng Quan, nàng mới nhận ra rằng, thiên hạ ngoài kia chẳng hề giống huyện Lam Điền.Dọc đường đi lưu dân xếp thành đội, một cái gánh chứa hết toàn bộ gia sản, mà có người chẳng phải gánh gia sản, một đầu là mẹ già, đầu kia là nhi nữ.Đích đến của họ là Đồng Quan, Vân Nương dừng lại sai người mua lương thực trong Đồng Quan cứu tế cho họ, hỏi chuyện mới biết, chỉ nghe kháo nhau, qua Đồng Quan sẽ tới huyện Lam Điền, ở đó có vị huyện tôn 8 tuổi nhân từ lắm, không để ai chết đói.Mặc dù nhi tử không còn 8 tuổi lâu lắm rồi, nhưng khi đó Vân Nương thực sự nhận ra, chuyện nhi tử làm ý nghĩa lớn thế nào.Kể tới đó khóe mắt Vân Nương ươn ướt, cầm khăn tay lên lau:” Vào thành Lạc Dương, cái thành lớn như vậy mà không mấy người đi lại trên đường, chỉ thấy từng đại đội binh lính lập chốt chặn trên đường, nhìn thấy hai hộ bị binh sĩ ức hiếp, mẹ sai người xử lý chúng, còn cho người ta ít tiền để an trí lại cuộc sống.”“ Ai ngờ tới tối Hổ thúc con bảo với mẹ, hai nhà mà buổi sáng mẹ giúp, cả nhà treo cổ chết hết rồi, con xem, mẹ có ý tốt, lại hại cả nhà người ta, không còn lẽ trời nữa rồi, Tả Lương Ngọc là thứ súc sinh.”Vân Chiêu vội chạy tới đấm lưng cho mẹ:” Mẹ, sau này không cần nhìn cái đó, mẹ cứ ở trong huyện Lam Điền chúng ta thôi.”Vân Nương lau khô nước mắt, nghiến răng nói:” Huyện Lam Điền gặp thiên tai, cả nhà ta phải ăn cơm kê, ăn bánh bột đen, con đang lúc lớn lại thèm thịt, mẹ không nỡ cho ăn, sợ năm sau vẫn còn thiên tai, nhà không có cái ăn nữa.Phúc vương thì hay lắm, ngoài thành Lạc Dương chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than cơ cực, hắn tổ chức bữa tiệc mừng thọ tốn tới mấy vạn lượng bạc.”“ Chừng đó tiền nếu mang tới huyện Lam Điền mua lương thực cứu được bao nhiêu người? Chẳng phải là tốt hơn là mời bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ tới tụng kinh cầu phúc thôi.Thế mà Phúc vương còn mặt dày nói với mẹ, đây là lần tổ chức mừng thọ kém nhất, làm mẹ chê cười.”“ Con à, con nói xem cái đám người đó chúng không chết thì ai chết? Phùng Anh nên công phá Lạc Dương, bắt tên Phúc vương béo như lợn đó nhét xuống giếng.”Vân Chiêu chạy ra sau phía sau đấm lưng cho mẹ bớt giận, nói:” Mẹ, con nghe nói Phúc vương nặng hơn 300 cân cơ, không nhét được vào giếng đâu, sẽ bị kẹt đấy.”Vân Nương vỗ tay xuống giường, giận dữ nói:” Vậy thì dùng gậy đánh xuống.”“ Mẹ thật cao kiến, loại người đó không nhét xuống giếng không được.” Vân Chiêu gật đầu ngay tức thì, biểu thị ủng hộ mẹ ở mức độ cao nhất:Nịnh mẹ thì chẳng cần phải xấu hổ gì cả, chỉ cần làm mẹ vui lên, Vân Chiêu thấy mình còn có thể vô sỉ hơn nữa.Cái nhìn của mẹ với xã hội giống như rất nhiều người bình thường, đó là, bách tính có thể bóc lột, nhưng phải có giới hạn, không thể làm người ta chết đói, không thể khiến người ta phải bán con bán cái.Đơn giản mà thực tế.Mẹ không cho Vân Chiêu giữ thư tín của Phùng Anh, mà kiên trì tự mình giữ, cứ như Vân Chiêu có được bức thư này là sẽ lập tức công khai với mọi người vậy.Như thế sẽ làm hỏng hình tượng mỹ hảo của Phùng Anh trong mắt người khác.Vân Chiêu kỳ thực rất hiểu Phùng Anh.Nếu như đã làm tặc khấu, đã khởi nghĩa tạo phản rồi, dùng thêm chút mưu kế nhỏ như ly gián chia rẽ, thay mận đổi đào thì cũng bình thường thôi.Từ việc Phùng Anh bày kế để Hồng Nương Tử và Lý Tín trở mắt thì có thể thấy được nàng thực sự coi trọng đội nhân mã nho nhỏ này, tới mức bỏ cả cách làm người trước kia.Đối với Vân Chiêu mà nói, y có thể làm chuyện này một cách hết sức thản nhiên, nhưng với Phùng Anh có lẽ là chuyện không dễ dàng, nói không chừng để lại ám ánh tâm lý.Vấn an mẹ xong quay về phòng ngồi ngây ra rất lâu, tới khi có tiếng sấm ù ù mới tỉnh lại, nhìn bầu trời âm u lẩm bẩm:” Có khi nên hành động rồi.”.

Chương 375: 375: Hai Vị Hôn Thê 7