Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…
Chương 193
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Aurora bị Mâu Nghiên hỏi, lập tức mang theo nụ cười nịnh nọt, cô ta lắc lắc chai rượu trong tay, để nó lên bàn trà: “Tôi đến tìm anh uống rượu, tôi biết, người nước R các anh đều tương đối nội hàm, cho nên đến quầy lễ tân xin một chiếc thẻ phòng, trực tiếp đi vào.”Mắt của Mâu Nghiên chợt lạnh đi.“Một nhân viên bán hàng đều có thể bước vào phòng của anh, anh chắc sẽ không trách tôi đâu nhỉ.” Aurora rất thản nhiên ngồi xuống ở sô pha bên cạnh Mâu Nghiên.Mâu Nghiên ngước mắt nhìn Thương Mẫn, Aurora nhận ra ánh mắt của anh, lại nói với Thương Mẫn: “Cô còn đứng ở đây làm cái gì? Mau ra ngoài.”“Ồ, được được.” Thương Mẫn hoàn hồn lại, ôm chiếc hộp đó chạy đi.“Khoan đã.” Aurora lại gọi cô lại: “Để chiếc hộp xuống, đồ của cô tôi mua hết.”Hả?Thương Mẫn mặt mày cứng đờ.Aurora từ trong túi áo của mình rút ra một xấp đô la, để trên bàn trà: “Khi ra ngoài thì đóng cửa lại.”“Ặc, được được.” Thương Mẫn vừa nhìn thấy những tờ tiền đó, sớm đã vui đến mức quên mất bản thân.Cô chộp lấy xấp đô la, để dưới mũi tham lam ngửi.“Hai vị từ từ hưởng thụ, tôi cáo từ đây.”Sắc mặt của Mâu Nghiên dần dần trở nên khó coi.Người phụ nữ này vì một chút tiền như vậy mà bán anh đi rồi?Thương Mẫn như một làn khói chuồn ra khỏi cửa, rất chu đáo đóng cửa phòng lại.Sau khi chắc chắn người bên trong không có đi ra theo, cô nhét tiền vào trong túi, thở phào một hơi.Tuy nhiên, nhìn chiếc còng tay trên tay còn chưa tháo ra, cô ta lại hằn hộc trừng mắt về phía căn phòng.“Mâu Nghiên chết tiệt, anh đợi đấy cho em!”Trong phòng.Mâu Nghiên cầm điện thoại, gõ chữ trên đó.“Nhị gia, cô gái đó, là người của Đạt Phan các anh nhỉ.” Aurora đứng dậy, từ trên quầy bar lấy xuống hai chiếc ly và dụng cụ mở nút.Tay gõ chữ của Mâu Nghiên ngừng lại.“Uống đi, trong rượu lần này không có bỏ thuốc.”Mâu Nghiên không có cầm lấy ly rượu đó, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.Anh vẫn không có nói chuyện.Sau khi từ từ đứng dậy, anh cất bước đi tới cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.“Anh tại sao không thích tôi?” Aurora hỏi anh: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Vợ chưa cưới của anh, còn cả cô gái vừa rồi, bọn họ đều không bằng tôi, nếu như hai chúng ta kết hôn, hai công ty của chúng ta còn có thể hợp tác thêm một bước, nhất cử lưỡng tiện.”“Tôi chưa từng muốn hợp tác với L&W.” Mâu Nghiên nói thẳng với cô ta: “Cho nên, quân bài mà cô lấy làm kiêu ngạo ở chỗ tôi không tính là cái gì cả.”Mâu Nghiên quay đầu, anh khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô ta: “Con người này của tôi, tính tình không tốt, thứ ghét có rất nhiều, nhất là những người phụ nữ chủ động bám lấy kia thì cực kỳ phản cảm, cho nên, cô Aurora, cô càng muốn lại gần tôi thì tôi càng chán ghét cô, đừng nói kết hôn, chỉ nhìn thêm một lần cũng cảm thấy buồn nôn.”Thần sắc của Aurora trở nên hơi khó coi, từ bé đến lớn, bên cạnh cô có rất nhiều người nịnh nọt, người nói thẳng ghét cô ta như vậy, Mâu Nghiên vẫn là người đầu tiên.“Tôi là người nước R, chỉ muốn cưới một cô gái nước R làm vợ, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu một đời yên ổn bình an.” Mâu Nghiên khẽ nhếch khóe môi.“Người anh nói, là cô gái vừa rồi?” Aurora hỏi anh.Mâu Nghiên không có phủ nhận..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Aurora bị Mâu Nghiên hỏi, lập tức mang theo nụ cười nịnh nọt, cô ta lắc lắc chai rượu trong tay, để nó lên bàn trà: “Tôi đến tìm anh uống rượu, tôi biết, người nước R các anh đều tương đối nội hàm, cho nên đến quầy lễ tân xin một chiếc thẻ phòng, trực tiếp đi vào.”
Mắt của Mâu Nghiên chợt lạnh đi.
“Một nhân viên bán hàng đều có thể bước vào phòng của anh, anh chắc sẽ không trách tôi đâu nhỉ.” Aurora rất thản nhiên ngồi xuống ở sô pha bên cạnh Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên ngước mắt nhìn Thương Mẫn, Aurora nhận ra ánh mắt của anh, lại nói với Thương Mẫn: “Cô còn đứng ở đây làm cái gì? Mau ra ngoài.”
“Ồ, được được.” Thương Mẫn hoàn hồn lại, ôm chiếc hộp đó chạy đi.
“Khoan đã.” Aurora lại gọi cô lại: “Để chiếc hộp xuống, đồ của cô tôi mua hết.”
Hả?
Thương Mẫn mặt mày cứng đờ.
Aurora từ trong túi áo của mình rút ra một xấp đô la, để trên bàn trà: “Khi ra ngoài thì đóng cửa lại.”
“Ặc, được được.” Thương Mẫn vừa nhìn thấy những tờ tiền đó, sớm đã vui đến mức quên mất bản thân.
Cô chộp lấy xấp đô la, để dưới mũi tham lam ngửi.
“Hai vị từ từ hưởng thụ, tôi cáo từ đây.”
Sắc mặt của Mâu Nghiên dần dần trở nên khó coi.
Người phụ nữ này vì một chút tiền như vậy mà bán anh đi rồi?
Thương Mẫn như một làn khói chuồn ra khỏi cửa, rất chu đáo đóng cửa phòng lại.
Sau khi chắc chắn người bên trong không có đi ra theo, cô nhét tiền vào trong túi, thở phào một hơi.
Tuy nhiên, nhìn chiếc còng tay trên tay còn chưa tháo ra, cô ta lại hằn hộc trừng mắt về phía căn phòng.
“Mâu Nghiên chết tiệt, anh đợi đấy cho em!”
Trong phòng.
Mâu Nghiên cầm điện thoại, gõ chữ trên đó.
“Nhị gia, cô gái đó, là người của Đạt Phan các anh nhỉ.” Aurora đứng dậy, từ trên quầy bar lấy xuống hai chiếc ly và dụng cụ mở nút.
Tay gõ chữ của Mâu Nghiên ngừng lại.
“Uống đi, trong rượu lần này không có bỏ thuốc.”
Mâu Nghiên không có cầm lấy ly rượu đó, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.
Anh vẫn không có nói chuyện.
Sau khi từ từ đứng dậy, anh cất bước đi tới cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“Anh tại sao không thích tôi?” Aurora hỏi anh: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Vợ chưa cưới của anh, còn cả cô gái vừa rồi, bọn họ đều không bằng tôi, nếu như hai chúng ta kết hôn, hai công ty của chúng ta còn có thể hợp tác thêm một bước, nhất cử lưỡng tiện.”
“Tôi chưa từng muốn hợp tác với L&W.” Mâu Nghiên nói thẳng với cô ta: “Cho nên, quân bài mà cô lấy làm kiêu ngạo ở chỗ tôi không tính là cái gì cả.”
Mâu Nghiên quay đầu, anh khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô ta: “Con người này của tôi, tính tình không tốt, thứ ghét có rất nhiều, nhất là những người phụ nữ chủ động bám lấy kia thì cực kỳ phản cảm, cho nên, cô Aurora, cô càng muốn lại gần tôi thì tôi càng chán ghét cô, đừng nói kết hôn, chỉ nhìn thêm một lần cũng cảm thấy buồn nôn.”
Thần sắc của Aurora trở nên hơi khó coi, từ bé đến lớn, bên cạnh cô có rất nhiều người nịnh nọt, người nói thẳng ghét cô ta như vậy, Mâu Nghiên vẫn là người đầu tiên.
“Tôi là người nước R, chỉ muốn cưới một cô gái nước R làm vợ, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu một đời yên ổn bình an.” Mâu Nghiên khẽ nhếch khóe môi.
“Người anh nói, là cô gái vừa rồi?” Aurora hỏi anh.
Mâu Nghiên không có phủ nhận..
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Aurora bị Mâu Nghiên hỏi, lập tức mang theo nụ cười nịnh nọt, cô ta lắc lắc chai rượu trong tay, để nó lên bàn trà: “Tôi đến tìm anh uống rượu, tôi biết, người nước R các anh đều tương đối nội hàm, cho nên đến quầy lễ tân xin một chiếc thẻ phòng, trực tiếp đi vào.”Mắt của Mâu Nghiên chợt lạnh đi.“Một nhân viên bán hàng đều có thể bước vào phòng của anh, anh chắc sẽ không trách tôi đâu nhỉ.” Aurora rất thản nhiên ngồi xuống ở sô pha bên cạnh Mâu Nghiên.Mâu Nghiên ngước mắt nhìn Thương Mẫn, Aurora nhận ra ánh mắt của anh, lại nói với Thương Mẫn: “Cô còn đứng ở đây làm cái gì? Mau ra ngoài.”“Ồ, được được.” Thương Mẫn hoàn hồn lại, ôm chiếc hộp đó chạy đi.“Khoan đã.” Aurora lại gọi cô lại: “Để chiếc hộp xuống, đồ của cô tôi mua hết.”Hả?Thương Mẫn mặt mày cứng đờ.Aurora từ trong túi áo của mình rút ra một xấp đô la, để trên bàn trà: “Khi ra ngoài thì đóng cửa lại.”“Ặc, được được.” Thương Mẫn vừa nhìn thấy những tờ tiền đó, sớm đã vui đến mức quên mất bản thân.Cô chộp lấy xấp đô la, để dưới mũi tham lam ngửi.“Hai vị từ từ hưởng thụ, tôi cáo từ đây.”Sắc mặt của Mâu Nghiên dần dần trở nên khó coi.Người phụ nữ này vì một chút tiền như vậy mà bán anh đi rồi?Thương Mẫn như một làn khói chuồn ra khỏi cửa, rất chu đáo đóng cửa phòng lại.Sau khi chắc chắn người bên trong không có đi ra theo, cô nhét tiền vào trong túi, thở phào một hơi.Tuy nhiên, nhìn chiếc còng tay trên tay còn chưa tháo ra, cô ta lại hằn hộc trừng mắt về phía căn phòng.“Mâu Nghiên chết tiệt, anh đợi đấy cho em!”Trong phòng.Mâu Nghiên cầm điện thoại, gõ chữ trên đó.“Nhị gia, cô gái đó, là người của Đạt Phan các anh nhỉ.” Aurora đứng dậy, từ trên quầy bar lấy xuống hai chiếc ly và dụng cụ mở nút.Tay gõ chữ của Mâu Nghiên ngừng lại.“Uống đi, trong rượu lần này không có bỏ thuốc.”Mâu Nghiên không có cầm lấy ly rượu đó, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.Anh vẫn không có nói chuyện.Sau khi từ từ đứng dậy, anh cất bước đi tới cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.“Anh tại sao không thích tôi?” Aurora hỏi anh: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Vợ chưa cưới của anh, còn cả cô gái vừa rồi, bọn họ đều không bằng tôi, nếu như hai chúng ta kết hôn, hai công ty của chúng ta còn có thể hợp tác thêm một bước, nhất cử lưỡng tiện.”“Tôi chưa từng muốn hợp tác với L&W.” Mâu Nghiên nói thẳng với cô ta: “Cho nên, quân bài mà cô lấy làm kiêu ngạo ở chỗ tôi không tính là cái gì cả.”Mâu Nghiên quay đầu, anh khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô ta: “Con người này của tôi, tính tình không tốt, thứ ghét có rất nhiều, nhất là những người phụ nữ chủ động bám lấy kia thì cực kỳ phản cảm, cho nên, cô Aurora, cô càng muốn lại gần tôi thì tôi càng chán ghét cô, đừng nói kết hôn, chỉ nhìn thêm một lần cũng cảm thấy buồn nôn.”Thần sắc của Aurora trở nên hơi khó coi, từ bé đến lớn, bên cạnh cô có rất nhiều người nịnh nọt, người nói thẳng ghét cô ta như vậy, Mâu Nghiên vẫn là người đầu tiên.“Tôi là người nước R, chỉ muốn cưới một cô gái nước R làm vợ, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu một đời yên ổn bình an.” Mâu Nghiên khẽ nhếch khóe môi.“Người anh nói, là cô gái vừa rồi?” Aurora hỏi anh.Mâu Nghiên không có phủ nhận..