Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…
Chương 342
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 342“Dù sao tôi đã không quay lại được nữa rồi, chẳng phải thế sao?” Mạc Hậu cười khẩy: “Tôi đã không quay lại được thì cô ở bên tôi, có cô thì tôi không cô đơn nữa.”Thương Mẫn đã không muốn mở miệng nói thêm gì nữa, cô chịu đựng ý nghĩ muốn nôn của mình. Trong bóng tối, tai cô vô cùng nhạy bén, như thể đã nhìn thấy tất cả thứ mà Mạc Hậu đổ xuống đang điên cuồng bơi về phía mình.Cô giãy giụa, cúi đầu thì thấy mực nước vừa rồi mới đến ngực giờ đã dâng lên đến vai cô rồi.Mạc Hậu giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, hài lòng cười nói: “Cứ cách mười phút thì nước trong hồ này bơm thêm một lần, với tốc độ này thì có lẽ cô sẽ chết đuối trước.”Nói đến đây, Mạc Hậu đột nhiên hứng thú, cô ta cúi đầu nhìn Thương Mẫn: “Tôi nghe nói hình như cô rất sợ nước phải không?”Thương Mẫn nhắm mắt lại, không đáp tiếng nào.Nước lạnh thấu xương và vô số con đỉa dưới nước, như thể bất cứ thứ gì cũng khiến cô cảm thấy sống không bằng chết, nhưng cô biết, cho dù cô làm thế nào thì Mạc Hậu cũng sẽ không tha cho cô.Cô ta là kẻ điên, một kẻ điên muốn dồn cô vào chỗ chết.“Sao không nói gì? Chỉ mình tôi nói thì chán lắm.” Mạc Hậu thở dài: “Tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể xem được vở kịch hay này chứ.”Hai ngày trước, cô ta đã bỏ thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho cô ta vào đồ ăn của Jason, nhân lúc anh ta ngủ đã lái xe của anh ta trốn đi.Cô ta trộm tiền của Jason, đến rất nhiều nơi để mua số đỉa này, sau đó thuê người theo dõi Thương Mẫn, chỉ cần cô ở một mình thì trói cô đến đây.Cô ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cô ta cũng thành công.Cuối cùng con khốn Thương Mẫn này cũng rơi vào tay cô ta.Mạc Hậu đang hãnh diện về kiệt tác của mình, song cánh cửa gỗ phía trước lại “cọt kẹt” vang lên, từ từ bị người ta đẩy ra.Mạc Hậu giật mình đứng lên, nhìn thấy người đứng ở cửa nhấc chân đi tới.“Anh là ai?” Anh ta ngược sáng, Mạc Hậu không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ có thể dựa vào dáng người để thấy anh ta không phải Mâu Nghiên.Người ở cửa đeo balo, mặc chiếc áo phao đơn giản. Anh ta nhìn quanh cả căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Mạc Hậu.“Là anh…” Mạc Hậu nhận ra anh ta.Bạch Chấp đưa tay nắm chặt balo trên người, tay kia đút trong túi áo, bước từng bước vững vàng về phía Mạc Hậu.“Người đâu!” Mạc Hậu hét lên, ngay sau đó hai người đàn ông bản địa vẫn luôn ngồi xổm ở góc khác của căn nhà cầm lấy vũ khí bao vây anh ta.Thương Mẫn trong hồ nước nghe thấy tiếng động ở bên trên, cô bỗng mở mắt.“Mâu Nghiên, là anh sao?” Thương Mẫn mừng rỡ.Mâu Nghiên đến rồi, anh đến cứu cô rồi!Bạch Chấp vẫn không tỏ vẻ gì, nghe thấy giọng Thương Mẫn, anh ta chậm rãi đi thẳng về phía hồ nước.“Anh đứng lại cho tôi!” Mạc Hậu mắng: “Anh là cái thá gì mà dám xông vào địa bàn của tôi?”“Giết anh ta cho tôi!”Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông cầm con dao dài đã giơ dao lên chém về phía Bạch Chấp, nhưng chỉ trong chớp mắt, Bạch Chấp rút tay trong túi ra, cánh tay anh ta duỗi sang một bên, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng. Lúc này, khẩu súng nhắm chuẩn vào ngực người đàn ông.
CHƯƠNG 342
“Dù sao tôi đã không quay lại được nữa rồi, chẳng phải thế sao?” Mạc Hậu cười khẩy: “Tôi đã không quay lại được thì cô ở bên tôi, có cô thì tôi không cô đơn nữa.”
Thương Mẫn đã không muốn mở miệng nói thêm gì nữa, cô chịu đựng ý nghĩ muốn nôn của mình. Trong bóng tối, tai cô vô cùng nhạy bén, như thể đã nhìn thấy tất cả thứ mà Mạc Hậu đổ xuống đang điên cuồng bơi về phía mình.
Cô giãy giụa, cúi đầu thì thấy mực nước vừa rồi mới đến ngực giờ đã dâng lên đến vai cô rồi.
Mạc Hậu giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, hài lòng cười nói: “Cứ cách mười phút thì nước trong hồ này bơm thêm một lần, với tốc độ này thì có lẽ cô sẽ chết đuối trước.”
Nói đến đây, Mạc Hậu đột nhiên hứng thú, cô ta cúi đầu nhìn Thương Mẫn: “Tôi nghe nói hình như cô rất sợ nước phải không?”
Thương Mẫn nhắm mắt lại, không đáp tiếng nào.
Nước lạnh thấu xương và vô số con đỉa dưới nước, như thể bất cứ thứ gì cũng khiến cô cảm thấy sống không bằng chết, nhưng cô biết, cho dù cô làm thế nào thì Mạc Hậu cũng sẽ không tha cho cô.
Cô ta là kẻ điên, một kẻ điên muốn dồn cô vào chỗ chết.
“Sao không nói gì? Chỉ mình tôi nói thì chán lắm.” Mạc Hậu thở dài: “Tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể xem được vở kịch hay này chứ.”
Hai ngày trước, cô ta đã bỏ thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho cô ta vào đồ ăn của Jason, nhân lúc anh ta ngủ đã lái xe của anh ta trốn đi.
Cô ta trộm tiền của Jason, đến rất nhiều nơi để mua số đỉa này, sau đó thuê người theo dõi Thương Mẫn, chỉ cần cô ở một mình thì trói cô đến đây.
Cô ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cô ta cũng thành công.
Cuối cùng con khốn Thương Mẫn này cũng rơi vào tay cô ta.
Mạc Hậu đang hãnh diện về kiệt tác của mình, song cánh cửa gỗ phía trước lại “cọt kẹt” vang lên, từ từ bị người ta đẩy ra.
Mạc Hậu giật mình đứng lên, nhìn thấy người đứng ở cửa nhấc chân đi tới.
“Anh là ai?” Anh ta ngược sáng, Mạc Hậu không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ có thể dựa vào dáng người để thấy anh ta không phải Mâu Nghiên.
Người ở cửa đeo balo, mặc chiếc áo phao đơn giản. Anh ta nhìn quanh cả căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Mạc Hậu.
“Là anh…” Mạc Hậu nhận ra anh ta.
Bạch Chấp đưa tay nắm chặt balo trên người, tay kia đút trong túi áo, bước từng bước vững vàng về phía Mạc Hậu.
“Người đâu!” Mạc Hậu hét lên, ngay sau đó hai người đàn ông bản địa vẫn luôn ngồi xổm ở góc khác của căn nhà cầm lấy vũ khí bao vây anh ta.
Thương Mẫn trong hồ nước nghe thấy tiếng động ở bên trên, cô bỗng mở mắt.
“Mâu Nghiên, là anh sao?” Thương Mẫn mừng rỡ.
Mâu Nghiên đến rồi, anh đến cứu cô rồi!
Bạch Chấp vẫn không tỏ vẻ gì, nghe thấy giọng Thương Mẫn, anh ta chậm rãi đi thẳng về phía hồ nước.
“Anh đứng lại cho tôi!” Mạc Hậu mắng: “Anh là cái thá gì mà dám xông vào địa bàn của tôi?”
“Giết anh ta cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông cầm con dao dài đã giơ dao lên chém về phía Bạch Chấp, nhưng chỉ trong chớp mắt, Bạch Chấp rút tay trong túi ra, cánh tay anh ta duỗi sang một bên, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng. Lúc này, khẩu súng nhắm chuẩn vào ngực người đàn ông.
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 342“Dù sao tôi đã không quay lại được nữa rồi, chẳng phải thế sao?” Mạc Hậu cười khẩy: “Tôi đã không quay lại được thì cô ở bên tôi, có cô thì tôi không cô đơn nữa.”Thương Mẫn đã không muốn mở miệng nói thêm gì nữa, cô chịu đựng ý nghĩ muốn nôn của mình. Trong bóng tối, tai cô vô cùng nhạy bén, như thể đã nhìn thấy tất cả thứ mà Mạc Hậu đổ xuống đang điên cuồng bơi về phía mình.Cô giãy giụa, cúi đầu thì thấy mực nước vừa rồi mới đến ngực giờ đã dâng lên đến vai cô rồi.Mạc Hậu giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, hài lòng cười nói: “Cứ cách mười phút thì nước trong hồ này bơm thêm một lần, với tốc độ này thì có lẽ cô sẽ chết đuối trước.”Nói đến đây, Mạc Hậu đột nhiên hứng thú, cô ta cúi đầu nhìn Thương Mẫn: “Tôi nghe nói hình như cô rất sợ nước phải không?”Thương Mẫn nhắm mắt lại, không đáp tiếng nào.Nước lạnh thấu xương và vô số con đỉa dưới nước, như thể bất cứ thứ gì cũng khiến cô cảm thấy sống không bằng chết, nhưng cô biết, cho dù cô làm thế nào thì Mạc Hậu cũng sẽ không tha cho cô.Cô ta là kẻ điên, một kẻ điên muốn dồn cô vào chỗ chết.“Sao không nói gì? Chỉ mình tôi nói thì chán lắm.” Mạc Hậu thở dài: “Tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể xem được vở kịch hay này chứ.”Hai ngày trước, cô ta đã bỏ thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho cô ta vào đồ ăn của Jason, nhân lúc anh ta ngủ đã lái xe của anh ta trốn đi.Cô ta trộm tiền của Jason, đến rất nhiều nơi để mua số đỉa này, sau đó thuê người theo dõi Thương Mẫn, chỉ cần cô ở một mình thì trói cô đến đây.Cô ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cô ta cũng thành công.Cuối cùng con khốn Thương Mẫn này cũng rơi vào tay cô ta.Mạc Hậu đang hãnh diện về kiệt tác của mình, song cánh cửa gỗ phía trước lại “cọt kẹt” vang lên, từ từ bị người ta đẩy ra.Mạc Hậu giật mình đứng lên, nhìn thấy người đứng ở cửa nhấc chân đi tới.“Anh là ai?” Anh ta ngược sáng, Mạc Hậu không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ có thể dựa vào dáng người để thấy anh ta không phải Mâu Nghiên.Người ở cửa đeo balo, mặc chiếc áo phao đơn giản. Anh ta nhìn quanh cả căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Mạc Hậu.“Là anh…” Mạc Hậu nhận ra anh ta.Bạch Chấp đưa tay nắm chặt balo trên người, tay kia đút trong túi áo, bước từng bước vững vàng về phía Mạc Hậu.“Người đâu!” Mạc Hậu hét lên, ngay sau đó hai người đàn ông bản địa vẫn luôn ngồi xổm ở góc khác của căn nhà cầm lấy vũ khí bao vây anh ta.Thương Mẫn trong hồ nước nghe thấy tiếng động ở bên trên, cô bỗng mở mắt.“Mâu Nghiên, là anh sao?” Thương Mẫn mừng rỡ.Mâu Nghiên đến rồi, anh đến cứu cô rồi!Bạch Chấp vẫn không tỏ vẻ gì, nghe thấy giọng Thương Mẫn, anh ta chậm rãi đi thẳng về phía hồ nước.“Anh đứng lại cho tôi!” Mạc Hậu mắng: “Anh là cái thá gì mà dám xông vào địa bàn của tôi?”“Giết anh ta cho tôi!”Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông cầm con dao dài đã giơ dao lên chém về phía Bạch Chấp, nhưng chỉ trong chớp mắt, Bạch Chấp rút tay trong túi ra, cánh tay anh ta duỗi sang một bên, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng. Lúc này, khẩu súng nhắm chuẩn vào ngực người đàn ông.