Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…

Chương 360

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 360Đúng, là cô cố ý.Cái gì mà bóng ma trong lòng, cái gì mà đêm không thể chợp mắt, ăn không ngon gì đó đều là cô cố ý giả vờ.Cô biết rõ Mâu Nghiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Hậu và Jason như vậy. Rõ ràng là cô càng khó chịu, lửa giận của Mâu Nghiên lại càng lớn, Mạc Hậu cũng phải chịu nhiều thống khổ hơn.“Tuy nhiên ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.” Thương Mẫn nhỏ giọng nói, ánh mắt chậm rãi nhuộm lấy sự ngoan lệ: “Cô ta hại quá nhiều người, làm nhiều chuyện độc ác như vậy, mười ngày chịu nỗi khổ da thịt tính là cái gì chứ?”Mỗi khi nhớ tới một đao trên người Tô Huệ Phi, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Du Thắng chết thảm ở trước mặt cô, Thương Mẫn vô cùng hận.Lưỡi dao sắc bén ghim vào trong thân thể không đau sao? Bị axit ăn mòn toàn thân không đau sao? Bị ném vào trong ao trở thành thức ăn của đỉa suýt chút nữa chết đuối thì không sợ sao?Cô ta cho là cô ta đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nên có thể dựa vào quyền thế mà tùy ý làm bậy, lại chưa từng có giác ngộ chúng sinh bình đẳng. Cô ta phạm vào tội nghiệt, cuối cùng cũng sẽ bị quả báo.“Vậy thì cô muốn làm gì?” Bạch Chấp hỏi cô.Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng người. Ánh mắt của cô có chút bi thương, vành mắt ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía Bạch Chấp ở trên giường.“Tôi có thể làm thế nào? Tôi rất muốn khiến cô ta chết đi, cũng rất muốn ra tay giết chết cô ta, nhưng… tôi có thể sao?”“Trên lưng cô ta không chỉ mỗi cái mạng của Du Thắng, cũng không phải chỉ có tôi có thù hận sâu đậm đối với cô ta. Nếu như tôi cứ như vậy mà chấm dứt cô ta, thế thì tôi và loại người như cô ta có gì khác nhau? Cùng lắm cũng chỉ là kẻ vin vào sự yếu đuối của bản thân để không coi mạng sống của người khác ra gì mà thôi.”Cô rất mâu thuẫn.Rất nhiều lần cô có suy nghĩ, hay là dứt khoát không cần lo lắng gì cả, cứ như vậy mà giết cô ta đi. Chỉ cần cô ta chết thì sẽ xong hết mọi chuyện. Thế nhưng đến lúc cô tỉnh táo, cô lại vì suy nghĩ của chính mình mà cảm thấy sợ hãi.“Tôi rất sợ mình biến thành loại người như cô ta, một người dục vọng vô tận. Tôi sợ khi mình nếm được cái vị ngọt đó, về sau chỉ cần gặp phải một chút trắc trở, tôi sẽ nghĩ đến chuyện giết kẻ cản trở trước mặt tôi…”Bạch Chấp hé mắt, bàn tay cầm điều khiển từ xa từ từ siết chặt.“Tôi thật sự không ngờ cô sẽ cho tôi đáp án này.” Giọng nói của Bạch Chấp lãnh đạm: “Cô nên biết, từ khi tôi nhảy vào cái hồ đó, đây cũng không còn là thù hận của một mình cô.”Anh ta cũng là đương sự, anh ta bị thương, thậm chí còn bị thương nặng hơn so với Thương Mẫn.“Cho nên tôi mới tìm đến anh.” Thương Mẫn nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi tin tưởng, Mâu Nghiên anh ấy nhất định sẽ có quyết định của riêng mình, anh ấy nhất định sẽ cho chúng ta một công đạo.”Bạch Chấp nhìn lại cô, hai người nhìn nhau hồi lâu: “Cô không hy vọng tôi giết Mạc Hậu.”“Tôi biết anh có thể giết cô ta.” Cho tới bây giờ Thương Mẫn chưa từng hoài nghi sự thật này. Anh ta cầm súng tới cứu cô, nếu như anh ta muốn, Mạc Hậu đã là một cỗ thi thể.Thế nhưng anh ta không có.“Nếu như mỗi người đều có thể tùy ý quyết định tính mạng của con người như thế, trên thế giới này sẽ không có ai tôn trọng pháp luật nữa. Tuy rằng đôi khi, ở bên ngoài sẽ quấy phá một chút, pháp luật cũng chưa chắc công bằng, nhưng việc chúng ta phải làm chính là cố hết sức quét sạch những quấy phá này, chứ không phải phớt lờ bỏ qua.”

CHƯƠNG 360

Đúng, là cô cố ý.

Cái gì mà bóng ma trong lòng, cái gì mà đêm không thể chợp mắt, ăn không ngon gì đó đều là cô cố ý giả vờ.

Cô biết rõ Mâu Nghiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Hậu và Jason như vậy. Rõ ràng là cô càng khó chịu, lửa giận của Mâu Nghiên lại càng lớn, Mạc Hậu cũng phải chịu nhiều thống khổ hơn.

“Tuy nhiên ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.” Thương Mẫn nhỏ giọng nói, ánh mắt chậm rãi nhuộm lấy sự ngoan lệ: “Cô ta hại quá nhiều người, làm nhiều chuyện độc ác như vậy, mười ngày chịu nỗi khổ da thịt tính là cái gì chứ?”

Mỗi khi nhớ tới một đao trên người Tô Huệ Phi, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Du Thắng chết thảm ở trước mặt cô, Thương Mẫn vô cùng hận.

Lưỡi dao sắc bén ghim vào trong thân thể không đau sao? Bị axit ăn mòn toàn thân không đau sao? Bị ném vào trong ao trở thành thức ăn của đỉa suýt chút nữa chết đuối thì không sợ sao?

Cô ta cho là cô ta đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nên có thể dựa vào quyền thế mà tùy ý làm bậy, lại chưa từng có giác ngộ chúng sinh bình đẳng. Cô ta phạm vào tội nghiệt, cuối cùng cũng sẽ bị quả báo.

“Vậy thì cô muốn làm gì?” Bạch Chấp hỏi cô.

Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng người. Ánh mắt của cô có chút bi thương, vành mắt ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía Bạch Chấp ở trên giường.

“Tôi có thể làm thế nào? Tôi rất muốn khiến cô ta chết đi, cũng rất muốn ra tay giết chết cô ta, nhưng… tôi có thể sao?”

“Trên lưng cô ta không chỉ mỗi cái mạng của Du Thắng, cũng không phải chỉ có tôi có thù hận sâu đậm đối với cô ta. Nếu như tôi cứ như vậy mà chấm dứt cô ta, thế thì tôi và loại người như cô ta có gì khác nhau? Cùng lắm cũng chỉ là kẻ vin vào sự yếu đuối của bản thân để không coi mạng sống của người khác ra gì mà thôi.”

Cô rất mâu thuẫn.

Rất nhiều lần cô có suy nghĩ, hay là dứt khoát không cần lo lắng gì cả, cứ như vậy mà giết cô ta đi. Chỉ cần cô ta chết thì sẽ xong hết mọi chuyện. Thế nhưng đến lúc cô tỉnh táo, cô lại vì suy nghĩ của chính mình mà cảm thấy sợ hãi.

“Tôi rất sợ mình biến thành loại người như cô ta, một người dục vọng vô tận. Tôi sợ khi mình nếm được cái vị ngọt đó, về sau chỉ cần gặp phải một chút trắc trở, tôi sẽ nghĩ đến chuyện giết kẻ cản trở trước mặt tôi…”

Bạch Chấp hé mắt, bàn tay cầm điều khiển từ xa từ từ siết chặt.

“Tôi thật sự không ngờ cô sẽ cho tôi đáp án này.” Giọng nói của Bạch Chấp lãnh đạm: “Cô nên biết, từ khi tôi nhảy vào cái hồ đó, đây cũng không còn là thù hận của một mình cô.”

Anh ta cũng là đương sự, anh ta bị thương, thậm chí còn bị thương nặng hơn so với Thương Mẫn.

“Cho nên tôi mới tìm đến anh.” Thương Mẫn nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi tin tưởng, Mâu Nghiên anh ấy nhất định sẽ có quyết định của riêng mình, anh ấy nhất định sẽ cho chúng ta một công đạo.”

Bạch Chấp nhìn lại cô, hai người nhìn nhau hồi lâu: “Cô không hy vọng tôi giết Mạc Hậu.”

“Tôi biết anh có thể giết cô ta.” Cho tới bây giờ Thương Mẫn chưa từng hoài nghi sự thật này. Anh ta cầm súng tới cứu cô, nếu như anh ta muốn, Mạc Hậu đã là một cỗ thi thể.

Thế nhưng anh ta không có.

“Nếu như mỗi người đều có thể tùy ý quyết định tính mạng của con người như thế, trên thế giới này sẽ không có ai tôn trọng pháp luật nữa. Tuy rằng đôi khi, ở bên ngoài sẽ quấy phá một chút, pháp luật cũng chưa chắc công bằng, nhưng việc chúng ta phải làm chính là cố hết sức quét sạch những quấy phá này, chứ không phải phớt lờ bỏ qua.”

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 360Đúng, là cô cố ý.Cái gì mà bóng ma trong lòng, cái gì mà đêm không thể chợp mắt, ăn không ngon gì đó đều là cô cố ý giả vờ.Cô biết rõ Mâu Nghiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Hậu và Jason như vậy. Rõ ràng là cô càng khó chịu, lửa giận của Mâu Nghiên lại càng lớn, Mạc Hậu cũng phải chịu nhiều thống khổ hơn.“Tuy nhiên ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.” Thương Mẫn nhỏ giọng nói, ánh mắt chậm rãi nhuộm lấy sự ngoan lệ: “Cô ta hại quá nhiều người, làm nhiều chuyện độc ác như vậy, mười ngày chịu nỗi khổ da thịt tính là cái gì chứ?”Mỗi khi nhớ tới một đao trên người Tô Huệ Phi, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Du Thắng chết thảm ở trước mặt cô, Thương Mẫn vô cùng hận.Lưỡi dao sắc bén ghim vào trong thân thể không đau sao? Bị axit ăn mòn toàn thân không đau sao? Bị ném vào trong ao trở thành thức ăn của đỉa suýt chút nữa chết đuối thì không sợ sao?Cô ta cho là cô ta đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nên có thể dựa vào quyền thế mà tùy ý làm bậy, lại chưa từng có giác ngộ chúng sinh bình đẳng. Cô ta phạm vào tội nghiệt, cuối cùng cũng sẽ bị quả báo.“Vậy thì cô muốn làm gì?” Bạch Chấp hỏi cô.Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng người. Ánh mắt của cô có chút bi thương, vành mắt ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía Bạch Chấp ở trên giường.“Tôi có thể làm thế nào? Tôi rất muốn khiến cô ta chết đi, cũng rất muốn ra tay giết chết cô ta, nhưng… tôi có thể sao?”“Trên lưng cô ta không chỉ mỗi cái mạng của Du Thắng, cũng không phải chỉ có tôi có thù hận sâu đậm đối với cô ta. Nếu như tôi cứ như vậy mà chấm dứt cô ta, thế thì tôi và loại người như cô ta có gì khác nhau? Cùng lắm cũng chỉ là kẻ vin vào sự yếu đuối của bản thân để không coi mạng sống của người khác ra gì mà thôi.”Cô rất mâu thuẫn.Rất nhiều lần cô có suy nghĩ, hay là dứt khoát không cần lo lắng gì cả, cứ như vậy mà giết cô ta đi. Chỉ cần cô ta chết thì sẽ xong hết mọi chuyện. Thế nhưng đến lúc cô tỉnh táo, cô lại vì suy nghĩ của chính mình mà cảm thấy sợ hãi.“Tôi rất sợ mình biến thành loại người như cô ta, một người dục vọng vô tận. Tôi sợ khi mình nếm được cái vị ngọt đó, về sau chỉ cần gặp phải một chút trắc trở, tôi sẽ nghĩ đến chuyện giết kẻ cản trở trước mặt tôi…”Bạch Chấp hé mắt, bàn tay cầm điều khiển từ xa từ từ siết chặt.“Tôi thật sự không ngờ cô sẽ cho tôi đáp án này.” Giọng nói của Bạch Chấp lãnh đạm: “Cô nên biết, từ khi tôi nhảy vào cái hồ đó, đây cũng không còn là thù hận của một mình cô.”Anh ta cũng là đương sự, anh ta bị thương, thậm chí còn bị thương nặng hơn so với Thương Mẫn.“Cho nên tôi mới tìm đến anh.” Thương Mẫn nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi tin tưởng, Mâu Nghiên anh ấy nhất định sẽ có quyết định của riêng mình, anh ấy nhất định sẽ cho chúng ta một công đạo.”Bạch Chấp nhìn lại cô, hai người nhìn nhau hồi lâu: “Cô không hy vọng tôi giết Mạc Hậu.”“Tôi biết anh có thể giết cô ta.” Cho tới bây giờ Thương Mẫn chưa từng hoài nghi sự thật này. Anh ta cầm súng tới cứu cô, nếu như anh ta muốn, Mạc Hậu đã là một cỗ thi thể.Thế nhưng anh ta không có.“Nếu như mỗi người đều có thể tùy ý quyết định tính mạng của con người như thế, trên thế giới này sẽ không có ai tôn trọng pháp luật nữa. Tuy rằng đôi khi, ở bên ngoài sẽ quấy phá một chút, pháp luật cũng chưa chắc công bằng, nhưng việc chúng ta phải làm chính là cố hết sức quét sạch những quấy phá này, chứ không phải phớt lờ bỏ qua.”

Chương 360