Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…

Chương 382

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 382Tô Huệ Phi cô có không tốt đến đâu cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc, thà tìm người mình không yêu sống cả đời tôn trọng nhau, còn hơn cả đời yêu một người sẽ không yêu mình.“Tớ không thích anh ta.” Tô Huệ Phi nói với Thương Mẫn một cách chắc chắn: “Thương Mẫn, tớ biết là cậu vì tốt cho tớ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cho tớ những thứ tốt nhất, chiếc váy, đồ chơi và cả búp bê…cậu thích.”Nhưng Lê Chuẩn không phải là một món đồ, không thể nói nhường là nhường được.“Nhưng thực ra, cũng không phải tất cả những gì cậu cho tớ đều là những gì tớ thích. Chúng ta đã trưởng thành, cậu có những thứ cậu muốn theo đuổi và tớ cũng có cuộc sống tớ mong muốn. Cho dù không ở bên Lê Chuẩn, tớ cũng sẽ ở bên cậu cả đời, vậy nên cậu đừng làm mai vô tội vạ nữa.”Đây là lần đầu tiên Tô Huệ Phi nói với cô bằng một giọng điệu nghiêm túc đến vậy, Thương Mẫn nghe thấy đều ngây người.Cô nhất thời không có phản ứng, nhìn chằm chằm Tô Huệ Phi, sững sờ.Không phải tất cả những thứ cô cho cô ấy, đều là những thứ cô ấy thích…Đúng vậy, hình như đúng là như vậy.Từ nhỏ Tô Huệ Phi đã không có mưu toan gì, ba mẹ cô kinh doanh trang sức, nhưng lúc thi đại học, cô chỉ nói một câu không muốn xa cách cô ấy, Tô Huệ Phi không chút do dự đã lựa chọn thiết kế thời trang.Và cả mấy tháng trước, cô thậm chí còn không hỏi ý kiến của Tô Huệ Phi, đã ép buộc đưa cô ấy vào Đạt Phan.Cô biết rõ chí hướng của Tô Huệ Phi không nằm ở nơi này, nhưng cô luôn níu kéo cô ấy không buông vì sợ cô đơn và muốn có người đi cùng.“Ừ.” Thương Mẫn có chút buồn bã, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Tô Huệ Phi.Cùng lúc đó, Lê Chuẩn dừng ở ngoài cửa, ánh mắt hiu quạnh.Anh tới không đúng lúc và đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của họ khi nãy.Lê Chuẩn cầm một tờ thực đơn trong tay, nhưng cuối cùng cũng rũ xuống.“Anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tần Kha đột nhiên vang lên. Anh ta đứng bên cạnh Lê Chuẩn trong bộ âu phục nhàn nhã, càng tăng thêm vẻ cuốn hút trên người anh ta.Lê Chuẩn liếc nhìn anh ta, không nói gì. Tần Kha nhìn theo ánh mắt của anh, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Thương Mẫn.Tần Kha trợn mắt, đấm nhẹ vào vai Lê Chuẩn: “Không phải tôi nói cậu, thằng nhóc cậu chú ý một chút.”“Tôi chú ý điều gì?” Lê Chuẩn cảm thấy bối rối khó hiểu.“Con ngươi của cậu sắp dính lên người người ta rồi, sợ người khác không biết cậu có ý với cô ấy hay sao? Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Cô ấy là ai trong lòng cậu không mảy may hiểu rõ? Cậu muốn chết à?” Tần Kha bị Mâu Nghiên đánh đủ rồi, lần trước bọn họ đánh nhau, anh ta bị thương nặng, lúc này vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn.Lê Chuẩn đi theo Mâu Nghiên lâu như vậy, làm sao có thể không biết Mâu Nghiên là người như thế nào?Ai dám mơ ước người phụ nữ của anh, đoán chừng cả đầu cũng sẽ bị vặn xuống.Lê Chuẩn càng lúc càng nghe không hiểu Tần Kha đang nói gì, anh quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lông mày sắp xoắn thành một sợi dây: “Anh mắc bệnh ở đâu vậy?”Lời nói của Tô Huệ Phi vốn đã khiến anh không mấy dễ chịu, bây giờ Tần Kha lại đến nói với anh những lời như có như không, càng khiến anh nảy sinh tức giận vô cớ.“Tôi có lòng tốt…” Tần Kha đang định giải thích, nhưng Lê Chuẩn lại nóng nảy đẩy anh ta ra, xoay người bước đi ra xa.

CHƯƠNG 382

Tô Huệ Phi cô có không tốt đến đâu cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc, thà tìm người mình không yêu sống cả đời tôn trọng nhau, còn hơn cả đời yêu một người sẽ không yêu mình.

“Tớ không thích anh ta.” Tô Huệ Phi nói với Thương Mẫn một cách chắc chắn: “Thương Mẫn, tớ biết là cậu vì tốt cho tớ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cho tớ những thứ tốt nhất, chiếc váy, đồ chơi và cả búp bê…

cậu thích.”

Nhưng Lê Chuẩn không phải là một món đồ, không thể nói nhường là nhường được.

“Nhưng thực ra, cũng không phải tất cả những gì cậu cho tớ đều là những gì tớ thích. Chúng ta đã trưởng thành, cậu có những thứ cậu muốn theo đuổi và tớ cũng có cuộc sống tớ mong muốn. Cho dù không ở bên Lê Chuẩn, tớ cũng sẽ ở bên cậu cả đời, vậy nên cậu đừng làm mai vô tội vạ nữa.”

Đây là lần đầu tiên Tô Huệ Phi nói với cô bằng một giọng điệu nghiêm túc đến vậy, Thương Mẫn nghe thấy đều ngây người.

Cô nhất thời không có phản ứng, nhìn chằm chằm Tô Huệ Phi, sững sờ.

Không phải tất cả những thứ cô cho cô ấy, đều là những thứ cô ấy thích…

Đúng vậy, hình như đúng là như vậy.

Từ nhỏ Tô Huệ Phi đã không có mưu toan gì, ba mẹ cô kinh doanh trang sức, nhưng lúc thi đại học, cô chỉ nói một câu không muốn xa cách cô ấy, Tô Huệ Phi không chút do dự đã lựa chọn thiết kế thời trang.

Và cả mấy tháng trước, cô thậm chí còn không hỏi ý kiến của Tô Huệ Phi, đã ép buộc đưa cô ấy vào Đạt Phan.

Cô biết rõ chí hướng của Tô Huệ Phi không nằm ở nơi này, nhưng cô luôn níu kéo cô ấy không buông vì sợ cô đơn và muốn có người đi cùng.

“Ừ.” Thương Mẫn có chút buồn bã, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Tô Huệ Phi.

Cùng lúc đó, Lê Chuẩn dừng ở ngoài cửa, ánh mắt hiu quạnh.

Anh tới không đúng lúc và đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của họ khi nãy.

Lê Chuẩn cầm một tờ thực đơn trong tay, nhưng cuối cùng cũng rũ xuống.

“Anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tần Kha đột nhiên vang lên. Anh ta đứng bên cạnh Lê Chuẩn trong bộ âu phục nhàn nhã, càng tăng thêm vẻ cuốn hút trên người anh ta.

Lê Chuẩn liếc nhìn anh ta, không nói gì. Tần Kha nhìn theo ánh mắt của anh, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Thương Mẫn.

Tần Kha trợn mắt, đấm nhẹ vào vai Lê Chuẩn: “Không phải tôi nói cậu, thằng nhóc cậu chú ý một chút.”

“Tôi chú ý điều gì?” Lê Chuẩn cảm thấy bối rối khó hiểu.

“Con ngươi của cậu sắp dính lên người người ta rồi, sợ người khác không biết cậu có ý với cô ấy hay sao? Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Cô ấy là ai trong lòng cậu không mảy may hiểu rõ? Cậu muốn chết à?” Tần Kha bị Mâu Nghiên đánh đủ rồi, lần trước bọn họ đánh nhau, anh ta bị thương nặng, lúc này vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn.

Lê Chuẩn đi theo Mâu Nghiên lâu như vậy, làm sao có thể không biết Mâu Nghiên là người như thế nào?

Ai dám mơ ước người phụ nữ của anh, đoán chừng cả đầu cũng sẽ bị vặn xuống.

Lê Chuẩn càng lúc càng nghe không hiểu Tần Kha đang nói gì, anh quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lông mày sắp xoắn thành một sợi dây: “Anh mắc bệnh ở đâu vậy?”

Lời nói của Tô Huệ Phi vốn đã khiến anh không mấy dễ chịu, bây giờ Tần Kha lại đến nói với anh những lời như có như không, càng khiến anh nảy sinh tức giận vô cớ.

“Tôi có lòng tốt…” Tần Kha đang định giải thích, nhưng Lê Chuẩn lại nóng nảy đẩy anh ta ra, xoay người bước đi ra xa.

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 382Tô Huệ Phi cô có không tốt đến đâu cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc, thà tìm người mình không yêu sống cả đời tôn trọng nhau, còn hơn cả đời yêu một người sẽ không yêu mình.“Tớ không thích anh ta.” Tô Huệ Phi nói với Thương Mẫn một cách chắc chắn: “Thương Mẫn, tớ biết là cậu vì tốt cho tớ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cho tớ những thứ tốt nhất, chiếc váy, đồ chơi và cả búp bê…cậu thích.”Nhưng Lê Chuẩn không phải là một món đồ, không thể nói nhường là nhường được.“Nhưng thực ra, cũng không phải tất cả những gì cậu cho tớ đều là những gì tớ thích. Chúng ta đã trưởng thành, cậu có những thứ cậu muốn theo đuổi và tớ cũng có cuộc sống tớ mong muốn. Cho dù không ở bên Lê Chuẩn, tớ cũng sẽ ở bên cậu cả đời, vậy nên cậu đừng làm mai vô tội vạ nữa.”Đây là lần đầu tiên Tô Huệ Phi nói với cô bằng một giọng điệu nghiêm túc đến vậy, Thương Mẫn nghe thấy đều ngây người.Cô nhất thời không có phản ứng, nhìn chằm chằm Tô Huệ Phi, sững sờ.Không phải tất cả những thứ cô cho cô ấy, đều là những thứ cô ấy thích…Đúng vậy, hình như đúng là như vậy.Từ nhỏ Tô Huệ Phi đã không có mưu toan gì, ba mẹ cô kinh doanh trang sức, nhưng lúc thi đại học, cô chỉ nói một câu không muốn xa cách cô ấy, Tô Huệ Phi không chút do dự đã lựa chọn thiết kế thời trang.Và cả mấy tháng trước, cô thậm chí còn không hỏi ý kiến của Tô Huệ Phi, đã ép buộc đưa cô ấy vào Đạt Phan.Cô biết rõ chí hướng của Tô Huệ Phi không nằm ở nơi này, nhưng cô luôn níu kéo cô ấy không buông vì sợ cô đơn và muốn có người đi cùng.“Ừ.” Thương Mẫn có chút buồn bã, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Tô Huệ Phi.Cùng lúc đó, Lê Chuẩn dừng ở ngoài cửa, ánh mắt hiu quạnh.Anh tới không đúng lúc và đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của họ khi nãy.Lê Chuẩn cầm một tờ thực đơn trong tay, nhưng cuối cùng cũng rũ xuống.“Anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tần Kha đột nhiên vang lên. Anh ta đứng bên cạnh Lê Chuẩn trong bộ âu phục nhàn nhã, càng tăng thêm vẻ cuốn hút trên người anh ta.Lê Chuẩn liếc nhìn anh ta, không nói gì. Tần Kha nhìn theo ánh mắt của anh, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Thương Mẫn.Tần Kha trợn mắt, đấm nhẹ vào vai Lê Chuẩn: “Không phải tôi nói cậu, thằng nhóc cậu chú ý một chút.”“Tôi chú ý điều gì?” Lê Chuẩn cảm thấy bối rối khó hiểu.“Con ngươi của cậu sắp dính lên người người ta rồi, sợ người khác không biết cậu có ý với cô ấy hay sao? Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Cô ấy là ai trong lòng cậu không mảy may hiểu rõ? Cậu muốn chết à?” Tần Kha bị Mâu Nghiên đánh đủ rồi, lần trước bọn họ đánh nhau, anh ta bị thương nặng, lúc này vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn.Lê Chuẩn đi theo Mâu Nghiên lâu như vậy, làm sao có thể không biết Mâu Nghiên là người như thế nào?Ai dám mơ ước người phụ nữ của anh, đoán chừng cả đầu cũng sẽ bị vặn xuống.Lê Chuẩn càng lúc càng nghe không hiểu Tần Kha đang nói gì, anh quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lông mày sắp xoắn thành một sợi dây: “Anh mắc bệnh ở đâu vậy?”Lời nói của Tô Huệ Phi vốn đã khiến anh không mấy dễ chịu, bây giờ Tần Kha lại đến nói với anh những lời như có như không, càng khiến anh nảy sinh tức giận vô cớ.“Tôi có lòng tốt…” Tần Kha đang định giải thích, nhưng Lê Chuẩn lại nóng nảy đẩy anh ta ra, xoay người bước đi ra xa.

Chương 382