Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…
Chương 398
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 398Nhưng hôm nay cô cố ý quyến rũ, ánh mắt Mâu Nghiên ngày càng nóng bỏng, bàn tay đang ôm eo cô dần siết chặt.“Đừng nghịch.” Tất nhiên Mâu Nghiên muốn cô, nhưng lần này đến đây anh không đem theo thứ nào đó.Anh nuốt nước bọt, làm ngược với bản năng, muốn đẩy Thương Mẫn ra.“Sao thế?” Thương Mẫn thấy anh thế này thì hơi bất mãn: “Là một khoảng thời gian không thực hành nên không được nữa sao?”Mâu Nghiên sầm mặt xuống.Một người đàn ông bị người phụ nữ của mình nói ‘không được’ ngay lúc này, đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn mà!“Ai cho em lá gan để nói như vậy thế?” Mâu Nghiên đỡ cơ thể cô, một tay bế cô lên.Đột nhiên bị bế lên khiến Thương Mẫn giật mình, cô vội ôm chặt Mâu Nghiên, Ngay sau đó, cô bị anh bế đi, hai người lăn thẳng lên giường.Giường ở đây không bằng giường ở nhà, Thương Mẫn bị cấn, cô đau đớn nói: “Cứng quá!”“Người đàn ông của em còn cứng hơn.” Mâu Nghiên mạnh mẽ chặn miệng cô.Đạn đã lên nòng không thể không bắn, bỗng chốc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của đôi nam nữ.Sự khiêu khích tùy tiện của Thương Mẫn đã đổi lấy sự đau đớn da thịt của chính cô, nhưng cuối cùng Mâu Nghiên vẫn còn lý trí, ngay lúc khẩn cấp anh đã rút ra khỏi cơ thể cô.Thương Mẫn mệt đến cả người rã rời, Mâu Nghiên kiên nhẫn bế cô đi tắm. Nhưng mỗi lần đều bị cám dỗ bởi vẻ mặt không biết là vô tình hay cố ý của cô, hết lần này đến lần khác, cuối cùng hai người nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ say.Một đêm không mộng mị.Thương Mẫn gối lên cánh tay Mâu Nghiên ngủ rất say, cho đến hôm sau căn phòng sáng bừng thì hai người mới bị tiếng chuông điện thoải inh ỏi đánh thức.“Alo.” Giọng Mâu Nghiên hơi trầm thấp vì còn đang ngái ngủ.“Lão đại.” Bên kia truyền đến giọng của Đoàn Quốc: “Tìm thấy người rồi.”
CHƯƠNG 398
Nhưng hôm nay cô cố ý quyến rũ, ánh mắt Mâu Nghiên ngày càng nóng bỏng, bàn tay đang ôm eo cô dần siết chặt.
“Đừng nghịch.” Tất nhiên Mâu Nghiên muốn cô, nhưng lần này đến đây anh không đem theo thứ nào đó.
Anh nuốt nước bọt, làm ngược với bản năng, muốn đẩy Thương Mẫn ra.
“Sao thế?” Thương Mẫn thấy anh thế này thì hơi bất mãn: “Là một khoảng thời gian không thực hành nên không được nữa sao?”
Mâu Nghiên sầm mặt xuống.
Một người đàn ông bị người phụ nữ của mình nói ‘không được’ ngay lúc này, đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn mà!
“Ai cho em lá gan để nói như vậy thế?” Mâu Nghiên đỡ cơ thể cô, một tay bế cô lên.
Đột nhiên bị bế lên khiến Thương Mẫn giật mình, cô vội ôm chặt Mâu Nghiên, Ngay sau đó, cô bị anh bế đi, hai người lăn thẳng lên giường.
Giường ở đây không bằng giường ở nhà, Thương Mẫn bị cấn, cô đau đớn nói: “Cứng quá!”
“Người đàn ông của em còn cứng hơn.” Mâu Nghiên mạnh mẽ chặn miệng cô.
Đạn đã lên nòng không thể không bắn, bỗng chốc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của đôi nam nữ.
Sự khiêu khích tùy tiện của Thương Mẫn đã đổi lấy sự đau đớn da thịt của chính cô, nhưng cuối cùng Mâu Nghiên vẫn còn lý trí, ngay lúc khẩn cấp anh đã rút ra khỏi cơ thể cô.
Thương Mẫn mệt đến cả người rã rời, Mâu Nghiên kiên nhẫn bế cô đi tắm. Nhưng mỗi lần đều bị cám dỗ bởi vẻ mặt không biết là vô tình hay cố ý của cô, hết lần này đến lần khác, cuối cùng hai người nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm không mộng mị.
Thương Mẫn gối lên cánh tay Mâu Nghiên ngủ rất say, cho đến hôm sau căn phòng sáng bừng thì hai người mới bị tiếng chuông điện thoải inh ỏi đánh thức.
“Alo.” Giọng Mâu Nghiên hơi trầm thấp vì còn đang ngái ngủ.
“Lão đại.” Bên kia truyền đến giọng của Đoàn Quốc: “Tìm thấy người rồi.”
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 398Nhưng hôm nay cô cố ý quyến rũ, ánh mắt Mâu Nghiên ngày càng nóng bỏng, bàn tay đang ôm eo cô dần siết chặt.“Đừng nghịch.” Tất nhiên Mâu Nghiên muốn cô, nhưng lần này đến đây anh không đem theo thứ nào đó.Anh nuốt nước bọt, làm ngược với bản năng, muốn đẩy Thương Mẫn ra.“Sao thế?” Thương Mẫn thấy anh thế này thì hơi bất mãn: “Là một khoảng thời gian không thực hành nên không được nữa sao?”Mâu Nghiên sầm mặt xuống.Một người đàn ông bị người phụ nữ của mình nói ‘không được’ ngay lúc này, đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn mà!“Ai cho em lá gan để nói như vậy thế?” Mâu Nghiên đỡ cơ thể cô, một tay bế cô lên.Đột nhiên bị bế lên khiến Thương Mẫn giật mình, cô vội ôm chặt Mâu Nghiên, Ngay sau đó, cô bị anh bế đi, hai người lăn thẳng lên giường.Giường ở đây không bằng giường ở nhà, Thương Mẫn bị cấn, cô đau đớn nói: “Cứng quá!”“Người đàn ông của em còn cứng hơn.” Mâu Nghiên mạnh mẽ chặn miệng cô.Đạn đã lên nòng không thể không bắn, bỗng chốc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của đôi nam nữ.Sự khiêu khích tùy tiện của Thương Mẫn đã đổi lấy sự đau đớn da thịt của chính cô, nhưng cuối cùng Mâu Nghiên vẫn còn lý trí, ngay lúc khẩn cấp anh đã rút ra khỏi cơ thể cô.Thương Mẫn mệt đến cả người rã rời, Mâu Nghiên kiên nhẫn bế cô đi tắm. Nhưng mỗi lần đều bị cám dỗ bởi vẻ mặt không biết là vô tình hay cố ý của cô, hết lần này đến lần khác, cuối cùng hai người nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ say.Một đêm không mộng mị.Thương Mẫn gối lên cánh tay Mâu Nghiên ngủ rất say, cho đến hôm sau căn phòng sáng bừng thì hai người mới bị tiếng chuông điện thoải inh ỏi đánh thức.“Alo.” Giọng Mâu Nghiên hơi trầm thấp vì còn đang ngái ngủ.“Lão đại.” Bên kia truyền đến giọng của Đoàn Quốc: “Tìm thấy người rồi.”