Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…

Chương 414

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 414Thương Mẫn ngay lập tức nhận ra điều gì đó, Mâu Nghiên nói rằng cô ta nghiện ma túy.Cô nhìn những con sóng đang đến gần và thuyết phục: “Được rồi, chị sẽ đưa cho em, chị mang em về tìm, chúng ta rời khỏi đây trước, được không?”“Chị đưa cho em, đưa bây giờ.” Kỷ Mộng Hiền nắm chặt quần áo của Thương Mẫn như phát điên, Thương Mẫn không kịp tránh đã bị cô kéo xuống đất.“Mộng Hiền, buông tôi ra.” Sóng đánh ầm ầm, nước biển lạnh làm ướt quần áo của hai người, Thương Mẫn sặc nước, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại hiện lên, cô hoảng hốt.“Đưa cho tôi, tôi muốn thuốc của tôi.” Kỷ Mộng Hiền vồ lấy cơ thể Thương Mẫn và nắm chắc hai tay Thương Mẫn.Hai cô gái gầy gò, yếu ớt, bị sóng đẩy dần xuống biển. Thương Mẫn hoảng loạn tháo chạy nhưng bị Kỷ Mộng Hiền kìm lại.“Kỷ Mộng Hiền.” Thương Mẫn lo lắng, cắn cánh tay Kỷ Mộng Hiền một cái, cô ta đau đớn buông Thương Mẫn ra, Thương Mẫn có cơ hội thở, đá văng Kỷ Mộng Hiền ra.May mắn thay, họ vẫn còn ở vùng nước nông, Thương Mẫn loạng choạng đi về phía bãi biển, khi chân cô chạm đất, cô nhanh chóng cuống cuồng lên bờ.“Cứu tôi.”Giọng Kỷ Mộng Hiền vang lên sau lưng cô, Thương Mẫn quay đầu lại thì thấy Kỷ Mộng Hiền đang bị sóng cuốn vào vùng nước sâu, cô ta đập mạnh vào mặt nước, điên cuồng kêu cứu.Không phải cô ta nói rằng có thể bơi sao?Thương Mẫn hốt hoảng.Nhưng cô không biết bơi, đây là biển, không những không cứu được Kỷ Mộng Hiền mà còn khiến mình rơi vào nguy hiểm.“Chờ tôi, tôi sẽ tìm cách.” Thương Mẫn cố gắng giữ lý trí, cô quay đầu nhìn chiếc cọc gỗ dài gần ngôi nhà kính.Cô xoay người chạy về hướng nhà kính, vừa lên bờ đã thấy Mâu Nghiên nhanh chóng đến đây.“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn vội vàng chạy tới, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Mâu Nghiên đã đẩy cô ra, anh thậm chí không thèm nhìn cô mà chạy thẳng về phía Kỷ Mộng Hiền.Thương Mẫn loạng choạng, cô chống tay lên cái thùng rác bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Mâu Nghiên đã xuống nước ôm lấy Kỷ Mộng Hiền.Mâu Nghiên bế Kỷ Mộng Hiền về phòng, Thương Mẫn điều chỉnh lại nhịp thở rồi vội vàng đi theo, cả ba người đều ướt đẫm. Kỷ Mộng Hiền ngâm mình trong nước rất lâu, toàn thân run rẩy, cuộn người trong vòng tay của Mâu Nghiên không chịu buông tay.“Để em gọi xe cấp cứu.” Thương Mẫn định quay đi gọi điện thoại.“Không cần đâu.” Mâu Nghiên từ chối. “Bác sĩ tư sẽ tới đây ngay.”Mâu Nghiên đặt Kỷ Mộng Hiền xuống thảm, nhưng Kỷ Mộng Hiền nắm lấy tay anh, kinh hãi nhìn về phía Thương Mẫn: “Anh Nghiên, đừng đi, đừng đi…”“Chị Thương Mẫn… chị ấy muốn giết em…”Thương Mẫn cảm thấy như có một tiếng sét kinh hoàng giáng xuống đầu cô, cô nhìn Kỷ Mộng Hiền với vẻ không tin nổi, cô không ngờ cô ta sẽ nói như vậy.“Mộng Hiền, em đang nói gì vậy?” Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào cô.Rõ ràng là cô ta kéo cô xuống nước, cô không biết bơi và suýt chết ở dưới nước, nhưng cô ta lại nói rằng cô muốn giết cô ta sao?

CHƯƠNG 414

Thương Mẫn ngay lập tức nhận ra điều gì đó, Mâu Nghiên nói rằng cô ta nghiện ma túy.

Cô nhìn những con sóng đang đến gần và thuyết phục: “Được rồi, chị sẽ đưa cho em, chị mang em về tìm, chúng ta rời khỏi đây trước, được không?”

“Chị đưa cho em, đưa bây giờ.” Kỷ Mộng Hiền nắm chặt quần áo của Thương Mẫn như phát điên, Thương Mẫn không kịp tránh đã bị cô kéo xuống đất.

“Mộng Hiền, buông tôi ra.” Sóng đánh ầm ầm, nước biển lạnh làm ướt quần áo của hai người, Thương Mẫn sặc nước, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại hiện lên, cô hoảng hốt.

“Đưa cho tôi, tôi muốn thuốc của tôi.” Kỷ Mộng Hiền vồ lấy cơ thể Thương Mẫn và nắm chắc hai tay Thương Mẫn.

Hai cô gái gầy gò, yếu ớt, bị sóng đẩy dần xuống biển. Thương Mẫn hoảng loạn tháo chạy nhưng bị Kỷ Mộng Hiền kìm lại.

“Kỷ Mộng Hiền.” Thương Mẫn lo lắng, cắn cánh tay Kỷ Mộng Hiền một cái, cô ta đau đớn buông Thương Mẫn ra, Thương Mẫn có cơ hội thở, đá văng Kỷ Mộng Hiền ra.

May mắn thay, họ vẫn còn ở vùng nước nông, Thương Mẫn loạng choạng đi về phía bãi biển, khi chân cô chạm đất, cô nhanh chóng cuống cuồng lên bờ.

“Cứu tôi.”

Giọng Kỷ Mộng Hiền vang lên sau lưng cô, Thương Mẫn quay đầu lại thì thấy Kỷ Mộng Hiền đang bị sóng cuốn vào vùng nước sâu, cô ta đập mạnh vào mặt nước, điên cuồng kêu cứu.

Không phải cô ta nói rằng có thể bơi sao?

Thương Mẫn hốt hoảng.

Nhưng cô không biết bơi, đây là biển, không những không cứu được Kỷ Mộng Hiền mà còn khiến mình rơi vào nguy hiểm.

“Chờ tôi, tôi sẽ tìm cách.” Thương Mẫn cố gắng giữ lý trí, cô quay đầu nhìn chiếc cọc gỗ dài gần ngôi nhà kính.

Cô xoay người chạy về hướng nhà kính, vừa lên bờ đã thấy Mâu Nghiên nhanh chóng đến đây.

“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn vội vàng chạy tới, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Mâu Nghiên đã đẩy cô ra, anh thậm chí không thèm nhìn cô mà chạy thẳng về phía Kỷ Mộng Hiền.

Thương Mẫn loạng choạng, cô chống tay lên cái thùng rác bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Mâu Nghiên đã xuống nước ôm lấy Kỷ Mộng Hiền.

Mâu Nghiên bế Kỷ Mộng Hiền về phòng, Thương Mẫn điều chỉnh lại nhịp thở rồi vội vàng đi theo, cả ba người đều ướt đẫm. Kỷ Mộng Hiền ngâm mình trong nước rất lâu, toàn thân run rẩy, cuộn người trong vòng tay của Mâu Nghiên không chịu buông tay.

“Để em gọi xe cấp cứu.” Thương Mẫn định quay đi gọi điện thoại.

“Không cần đâu.” Mâu Nghiên từ chối. “Bác sĩ tư sẽ tới đây ngay.”

Mâu Nghiên đặt Kỷ Mộng Hiền xuống thảm, nhưng Kỷ Mộng Hiền nắm lấy tay anh, kinh hãi nhìn về phía Thương Mẫn: “Anh Nghiên, đừng đi, đừng đi…”

“Chị Thương Mẫn… chị ấy muốn giết em…”

Thương Mẫn cảm thấy như có một tiếng sét kinh hoàng giáng xuống đầu cô, cô nhìn Kỷ Mộng Hiền với vẻ không tin nổi, cô không ngờ cô ta sẽ nói như vậy.

“Mộng Hiền, em đang nói gì vậy?” Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Rõ ràng là cô ta kéo cô xuống nước, cô không biết bơi và suýt chết ở dưới nước, nhưng cô ta lại nói rằng cô muốn giết cô ta sao?

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 414Thương Mẫn ngay lập tức nhận ra điều gì đó, Mâu Nghiên nói rằng cô ta nghiện ma túy.Cô nhìn những con sóng đang đến gần và thuyết phục: “Được rồi, chị sẽ đưa cho em, chị mang em về tìm, chúng ta rời khỏi đây trước, được không?”“Chị đưa cho em, đưa bây giờ.” Kỷ Mộng Hiền nắm chặt quần áo của Thương Mẫn như phát điên, Thương Mẫn không kịp tránh đã bị cô kéo xuống đất.“Mộng Hiền, buông tôi ra.” Sóng đánh ầm ầm, nước biển lạnh làm ướt quần áo của hai người, Thương Mẫn sặc nước, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại hiện lên, cô hoảng hốt.“Đưa cho tôi, tôi muốn thuốc của tôi.” Kỷ Mộng Hiền vồ lấy cơ thể Thương Mẫn và nắm chắc hai tay Thương Mẫn.Hai cô gái gầy gò, yếu ớt, bị sóng đẩy dần xuống biển. Thương Mẫn hoảng loạn tháo chạy nhưng bị Kỷ Mộng Hiền kìm lại.“Kỷ Mộng Hiền.” Thương Mẫn lo lắng, cắn cánh tay Kỷ Mộng Hiền một cái, cô ta đau đớn buông Thương Mẫn ra, Thương Mẫn có cơ hội thở, đá văng Kỷ Mộng Hiền ra.May mắn thay, họ vẫn còn ở vùng nước nông, Thương Mẫn loạng choạng đi về phía bãi biển, khi chân cô chạm đất, cô nhanh chóng cuống cuồng lên bờ.“Cứu tôi.”Giọng Kỷ Mộng Hiền vang lên sau lưng cô, Thương Mẫn quay đầu lại thì thấy Kỷ Mộng Hiền đang bị sóng cuốn vào vùng nước sâu, cô ta đập mạnh vào mặt nước, điên cuồng kêu cứu.Không phải cô ta nói rằng có thể bơi sao?Thương Mẫn hốt hoảng.Nhưng cô không biết bơi, đây là biển, không những không cứu được Kỷ Mộng Hiền mà còn khiến mình rơi vào nguy hiểm.“Chờ tôi, tôi sẽ tìm cách.” Thương Mẫn cố gắng giữ lý trí, cô quay đầu nhìn chiếc cọc gỗ dài gần ngôi nhà kính.Cô xoay người chạy về hướng nhà kính, vừa lên bờ đã thấy Mâu Nghiên nhanh chóng đến đây.“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn vội vàng chạy tới, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Mâu Nghiên đã đẩy cô ra, anh thậm chí không thèm nhìn cô mà chạy thẳng về phía Kỷ Mộng Hiền.Thương Mẫn loạng choạng, cô chống tay lên cái thùng rác bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Mâu Nghiên đã xuống nước ôm lấy Kỷ Mộng Hiền.Mâu Nghiên bế Kỷ Mộng Hiền về phòng, Thương Mẫn điều chỉnh lại nhịp thở rồi vội vàng đi theo, cả ba người đều ướt đẫm. Kỷ Mộng Hiền ngâm mình trong nước rất lâu, toàn thân run rẩy, cuộn người trong vòng tay của Mâu Nghiên không chịu buông tay.“Để em gọi xe cấp cứu.” Thương Mẫn định quay đi gọi điện thoại.“Không cần đâu.” Mâu Nghiên từ chối. “Bác sĩ tư sẽ tới đây ngay.”Mâu Nghiên đặt Kỷ Mộng Hiền xuống thảm, nhưng Kỷ Mộng Hiền nắm lấy tay anh, kinh hãi nhìn về phía Thương Mẫn: “Anh Nghiên, đừng đi, đừng đi…”“Chị Thương Mẫn… chị ấy muốn giết em…”Thương Mẫn cảm thấy như có một tiếng sét kinh hoàng giáng xuống đầu cô, cô nhìn Kỷ Mộng Hiền với vẻ không tin nổi, cô không ngờ cô ta sẽ nói như vậy.“Mộng Hiền, em đang nói gì vậy?” Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào cô.Rõ ràng là cô ta kéo cô xuống nước, cô không biết bơi và suýt chết ở dưới nước, nhưng cô ta lại nói rằng cô muốn giết cô ta sao?

Chương 414