Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…
Chương 450
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 450“Tớ đoán chính là cậu.” Cho nên cuối cùng cô ấy mới hạ quyết tâm, chủ động đến xin lỗi Thương Mẫn. Không ngờ vừa ra khỏi cổng đã gặp Lê Chuẩn cứ quanh quẩn ở cổng nhà họ Tô.Thương Mẫn cười: “Cậu đã biết rồi thì tớ không giấu nữa, đây là ước mơ của cậu, tớ là bạn nhưng không giúp được gì, chỉ có thể bỏ ra chút tiền, góp chút sức thôi.”“Đây là chút tiền sao?” Tô Huệ Phi đánh nhẹ vào cô: “Chuyện thế này lần sau phải nói với tớ, cho dù bây giờ cậu là bà chủ của Đạt Phan thì cũng không thể cứ vậy…”Nói được một nửa, Tô Huệ Phi lại nhận ra mình lời mình nói không thỏa đáng cho lắm. Cô ấy ngước mắt nhìn lên lầu rồi lại nhìn vẻ mặt không ổn của Thương Mẫn, nhỏ giọng lại.“Điệu bộ cậu thế này, chắc không phải muốn bỏ nhà đi đấy chứ?”“Cái gì mà tớ bỏ nhà đi?” Thương Mẫn cứ nghĩ tới là tức giận: “Đây là nhà tớ à? Chỉ là người ta tốt bụng cho tớ ở một thời gian thôi chứ đâu phải nhà tớ, tớ cũng không phải người nhà của ai thì nhà cái gì?”Thương Mẫn tức giận nói xong những lời này cũng là lúc Mâu Nghiên và Lê Chuẩn đi ra khỏi phòng Kỷ Mộng Hiền.“Vậy chúng tôi về trước đây cậu hai Nghiên.” Các bác sĩ chào tạm biệt Mâu Nghiên.Lê Chuẩn tiễn nhóm bác sĩ đi, sau khi đóng cửa lại, mấy người đều ngồi xuống ghế sofa.Thương Mẫn nhìn lướt qua Mâu Nghiên, thấy anh rót ly nước, lông mày cau chặt.“Anh cả.” Lê Chuẩn chỉ lên lầu: “Sức khoẻ Mộng Hiền thế nào rồi?”“Vẫn ổn.” Mâu Nghiên đáp lại: “Chỉ là thường xuyên lên cơn nghiện thôi, bác sĩ nói có thể phải mất ít nhất nửa năm mới có thể khỏi hẳn.”“Nửa năm cũng không lâu lắm.” Lê Chuẩn liếc nhìn Thương Mẫn: “Nhưng tôi thấy cứ để cô ấy ở lại đây cũng không tiện lắm, hay là chuyển tới chỗ tôi đi, chỗ tôi đông người, lúc nào cũng có người chăm sóc cô ấy.”“Không cần.” Mâu Nghiên từ chối.Thương Mẫn nắm chặt tay: “Anh không cần phải tốn nước bọt với anh ấy đâu, mãi mới có một cô gái vừa ngây thơ vừa hiểu chuyện tới đây, sao anh ấy nỡ lòng nào để người ta đi?”Mâu Nghiên không nói lời nào, ngả người ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.“Không phải hai người có hiểu lầm gì đó chứ?” Tô Huệ Phi cũng nói vào: “Đã là vợ chồng rồi, hơn nữa người ngoài cũng biết quan hệ của hai người, dù thế nào, có chuyện gì cũng nên nói chuyện trực tiếp với nhau cho rõ ràng thì hay hơn.”Khi Mâu Nghiên xuống lầu đã nhìn thấy vali của Thương Mẫn, thực ra từ khi cô thu dọn đồ đạc là anh đã biết, nhưng anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.Nếu lên tiếng giữ cô ở lại, hai người chung sống với nhau sớm chiều sẽ khiến anh càng thêm không nỡ rời xa cô hơn.“Không có hiểu lầm gì hết.” Mâu Nghiên hời hợt đáp lại: “Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, hai người tự lo chuyện của mình thôi là được rồi.”Thương Mẫn thở ra một hơi thật dài, kìm nén mấy ngày cuối cùng cũng đã đến bờ vực bùng nổ: “Mâu Nghiên.”“Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”“Từ khi Kỷ Mộng Hiền chuyển đến đây, thái độ của anh với em lúc nóng lúc lạnh. Được, chuyện tối hôm trước là do em sai, em không nên nói với anh về chuyện của ba anh. Chuyện hôm qua cũng là do em sai, em không nên tự chạy ra ngoài gây chuyện, em cũng có thể đảm bảo những chuyện em làm sẽ không liên luỵ đến anh, em sẽ tự mình giải quyết.”“Nhưng anh có thể nói cho em, em nên làm gì thì anh mới hài lòng không? Cho dù là em sai, em cũng đã xin lỗi rồi, cũng đã chân thành hứa sau này không phạm phải nữa…”“Không phải vấn đề do em.” Mâu Nghiên ngắt lời cô.
CHƯƠNG 450
“Tớ đoán chính là cậu.” Cho nên cuối cùng cô ấy mới hạ quyết tâm, chủ động đến xin lỗi Thương Mẫn. Không ngờ vừa ra khỏi cổng đã gặp Lê Chuẩn cứ quanh quẩn ở cổng nhà họ Tô.
Thương Mẫn cười: “Cậu đã biết rồi thì tớ không giấu nữa, đây là ước mơ của cậu, tớ là bạn nhưng không giúp được gì, chỉ có thể bỏ ra chút tiền, góp chút sức thôi.”
“Đây là chút tiền sao?” Tô Huệ Phi đánh nhẹ vào cô: “Chuyện thế này lần sau phải nói với tớ, cho dù bây giờ cậu là bà chủ của Đạt Phan thì cũng không thể cứ vậy…”
Nói được một nửa, Tô Huệ Phi lại nhận ra mình lời mình nói không thỏa đáng cho lắm. Cô ấy ngước mắt nhìn lên lầu rồi lại nhìn vẻ mặt không ổn của Thương Mẫn, nhỏ giọng lại.
“Điệu bộ cậu thế này, chắc không phải muốn bỏ nhà đi đấy chứ?”
“Cái gì mà tớ bỏ nhà đi?” Thương Mẫn cứ nghĩ tới là tức giận: “Đây là nhà tớ à? Chỉ là người ta tốt bụng cho tớ ở một thời gian thôi chứ đâu phải nhà tớ, tớ cũng không phải người nhà của ai thì nhà cái gì?”
Thương Mẫn tức giận nói xong những lời này cũng là lúc Mâu Nghiên và Lê Chuẩn đi ra khỏi phòng Kỷ Mộng Hiền.
“Vậy chúng tôi về trước đây cậu hai Nghiên.” Các bác sĩ chào tạm biệt Mâu Nghiên.
Lê Chuẩn tiễn nhóm bác sĩ đi, sau khi đóng cửa lại, mấy người đều ngồi xuống ghế sofa.
Thương Mẫn nhìn lướt qua Mâu Nghiên, thấy anh rót ly nước, lông mày cau chặt.
“Anh cả.” Lê Chuẩn chỉ lên lầu: “Sức khoẻ Mộng Hiền thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Mâu Nghiên đáp lại: “Chỉ là thường xuyên lên cơn nghiện thôi, bác sĩ nói có thể phải mất ít nhất nửa năm mới có thể khỏi hẳn.”
“Nửa năm cũng không lâu lắm.” Lê Chuẩn liếc nhìn Thương Mẫn: “Nhưng tôi thấy cứ để cô ấy ở lại đây cũng không tiện lắm, hay là chuyển tới chỗ tôi đi, chỗ tôi đông người, lúc nào cũng có người chăm sóc cô ấy.”
“Không cần.” Mâu Nghiên từ chối.
Thương Mẫn nắm chặt tay: “Anh không cần phải tốn nước bọt với anh ấy đâu, mãi mới có một cô gái vừa ngây thơ vừa hiểu chuyện tới đây, sao anh ấy nỡ lòng nào để người ta đi?”
Mâu Nghiên không nói lời nào, ngả người ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Không phải hai người có hiểu lầm gì đó chứ?” Tô Huệ Phi cũng nói vào: “Đã là vợ chồng rồi, hơn nữa người ngoài cũng biết quan hệ của hai người, dù thế nào, có chuyện gì cũng nên nói chuyện trực tiếp với nhau cho rõ ràng thì hay hơn.”
Khi Mâu Nghiên xuống lầu đã nhìn thấy vali của Thương Mẫn, thực ra từ khi cô thu dọn đồ đạc là anh đã biết, nhưng anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Nếu lên tiếng giữ cô ở lại, hai người chung sống với nhau sớm chiều sẽ khiến anh càng thêm không nỡ rời xa cô hơn.
“Không có hiểu lầm gì hết.” Mâu Nghiên hời hợt đáp lại: “Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, hai người tự lo chuyện của mình thôi là được rồi.”
Thương Mẫn thở ra một hơi thật dài, kìm nén mấy ngày cuối cùng cũng đã đến bờ vực bùng nổ: “Mâu Nghiên.”
“Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Từ khi Kỷ Mộng Hiền chuyển đến đây, thái độ của anh với em lúc nóng lúc lạnh. Được, chuyện tối hôm trước là do em sai, em không nên nói với anh về chuyện của ba anh. Chuyện hôm qua cũng là do em sai, em không nên tự chạy ra ngoài gây chuyện, em cũng có thể đảm bảo những chuyện em làm sẽ không liên luỵ đến anh, em sẽ tự mình giải quyết.”
“Nhưng anh có thể nói cho em, em nên làm gì thì anh mới hài lòng không? Cho dù là em sai, em cũng đã xin lỗi rồi, cũng đã chân thành hứa sau này không phạm phải nữa…”
“Không phải vấn đề do em.” Mâu Nghiên ngắt lời cô.
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 450“Tớ đoán chính là cậu.” Cho nên cuối cùng cô ấy mới hạ quyết tâm, chủ động đến xin lỗi Thương Mẫn. Không ngờ vừa ra khỏi cổng đã gặp Lê Chuẩn cứ quanh quẩn ở cổng nhà họ Tô.Thương Mẫn cười: “Cậu đã biết rồi thì tớ không giấu nữa, đây là ước mơ của cậu, tớ là bạn nhưng không giúp được gì, chỉ có thể bỏ ra chút tiền, góp chút sức thôi.”“Đây là chút tiền sao?” Tô Huệ Phi đánh nhẹ vào cô: “Chuyện thế này lần sau phải nói với tớ, cho dù bây giờ cậu là bà chủ của Đạt Phan thì cũng không thể cứ vậy…”Nói được một nửa, Tô Huệ Phi lại nhận ra mình lời mình nói không thỏa đáng cho lắm. Cô ấy ngước mắt nhìn lên lầu rồi lại nhìn vẻ mặt không ổn của Thương Mẫn, nhỏ giọng lại.“Điệu bộ cậu thế này, chắc không phải muốn bỏ nhà đi đấy chứ?”“Cái gì mà tớ bỏ nhà đi?” Thương Mẫn cứ nghĩ tới là tức giận: “Đây là nhà tớ à? Chỉ là người ta tốt bụng cho tớ ở một thời gian thôi chứ đâu phải nhà tớ, tớ cũng không phải người nhà của ai thì nhà cái gì?”Thương Mẫn tức giận nói xong những lời này cũng là lúc Mâu Nghiên và Lê Chuẩn đi ra khỏi phòng Kỷ Mộng Hiền.“Vậy chúng tôi về trước đây cậu hai Nghiên.” Các bác sĩ chào tạm biệt Mâu Nghiên.Lê Chuẩn tiễn nhóm bác sĩ đi, sau khi đóng cửa lại, mấy người đều ngồi xuống ghế sofa.Thương Mẫn nhìn lướt qua Mâu Nghiên, thấy anh rót ly nước, lông mày cau chặt.“Anh cả.” Lê Chuẩn chỉ lên lầu: “Sức khoẻ Mộng Hiền thế nào rồi?”“Vẫn ổn.” Mâu Nghiên đáp lại: “Chỉ là thường xuyên lên cơn nghiện thôi, bác sĩ nói có thể phải mất ít nhất nửa năm mới có thể khỏi hẳn.”“Nửa năm cũng không lâu lắm.” Lê Chuẩn liếc nhìn Thương Mẫn: “Nhưng tôi thấy cứ để cô ấy ở lại đây cũng không tiện lắm, hay là chuyển tới chỗ tôi đi, chỗ tôi đông người, lúc nào cũng có người chăm sóc cô ấy.”“Không cần.” Mâu Nghiên từ chối.Thương Mẫn nắm chặt tay: “Anh không cần phải tốn nước bọt với anh ấy đâu, mãi mới có một cô gái vừa ngây thơ vừa hiểu chuyện tới đây, sao anh ấy nỡ lòng nào để người ta đi?”Mâu Nghiên không nói lời nào, ngả người ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.“Không phải hai người có hiểu lầm gì đó chứ?” Tô Huệ Phi cũng nói vào: “Đã là vợ chồng rồi, hơn nữa người ngoài cũng biết quan hệ của hai người, dù thế nào, có chuyện gì cũng nên nói chuyện trực tiếp với nhau cho rõ ràng thì hay hơn.”Khi Mâu Nghiên xuống lầu đã nhìn thấy vali của Thương Mẫn, thực ra từ khi cô thu dọn đồ đạc là anh đã biết, nhưng anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.Nếu lên tiếng giữ cô ở lại, hai người chung sống với nhau sớm chiều sẽ khiến anh càng thêm không nỡ rời xa cô hơn.“Không có hiểu lầm gì hết.” Mâu Nghiên hời hợt đáp lại: “Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, hai người tự lo chuyện của mình thôi là được rồi.”Thương Mẫn thở ra một hơi thật dài, kìm nén mấy ngày cuối cùng cũng đã đến bờ vực bùng nổ: “Mâu Nghiên.”“Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”“Từ khi Kỷ Mộng Hiền chuyển đến đây, thái độ của anh với em lúc nóng lúc lạnh. Được, chuyện tối hôm trước là do em sai, em không nên nói với anh về chuyện của ba anh. Chuyện hôm qua cũng là do em sai, em không nên tự chạy ra ngoài gây chuyện, em cũng có thể đảm bảo những chuyện em làm sẽ không liên luỵ đến anh, em sẽ tự mình giải quyết.”“Nhưng anh có thể nói cho em, em nên làm gì thì anh mới hài lòng không? Cho dù là em sai, em cũng đã xin lỗi rồi, cũng đã chân thành hứa sau này không phạm phải nữa…”“Không phải vấn đề do em.” Mâu Nghiên ngắt lời cô.