Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…

Chương 520

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 520Cô tức giận trợn to mắt nhìn vào đôi mắt không hề dao động của Mâu Nghiên, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và bình tĩnh lạ thường: “Đứa bé, tôi nhất định phải giữ. Buông tay.”Ánh mắt Thương Mẫn càng lúc càng lạnh, Mâu Nghiên trong ánh mắt thất vọng của cô như rơi vào hố băng, đầu óc trống rỗng, cơ thể tê dại. Bàn tay đang nắm giữ Thương Mẫn cũng không tự chủ được buông lỏng ra.Rõ ràng đây chính là điều anh muốn, tại sao lại buồn như vậy, chẳng trách anh sắp nghẹt thở.Khi anh kịp phản ứng lại, bóng dáng quen thuộc kia đã sớm biến mất khỏi căn phòng ngủ trống trải.Nhìn thấy Thương Mẫn loạng choạng đi qua hành lang, Bạch Chấp bước nhanh đến bên cạnh cô, dìu đỡ lấy cánh tay cô lo lắng hỏi: “Sắc mặt cô rất kém.”“Đi thôi.”Giọng của Thương Mẫn rất thấp, nhưng Bạch Chấp vẫn nghe ra được sự uất ức và đau lòng của cô.Khi Bạch Chấp xuống lầu, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang mở hé, anh ta kiên định dìu đỡ Thương Mẫn đi ra ngoài.Hai người đi trong khu vườn bên ngoài biệt thự, Kỷ Mộng Hiền nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng chút mánh khóe nhỏ này có thể chia cắt hoàn toàn Thương Mẫn và Mâu Nghiên. Cô ta chỉ cần Thương Mẫn rời khỏi biệt thự này là đủ rồi.Ngay khi Thương Mẫn vừa ngồi vào ghế phụ, bụng cô liền nhói lên cơn đau, còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.“Bạch chấp, mau trở về!”Bạch Chấp nhanh chóng thắt dây an toàn cho Thương Mẫn và lao nhanh qua mặt các xe trên đường trở về dinh thự lưng chừng núi.“Thương Mẫn, em vẫn ổn chứ?”Sau khi nghe thấy Bạch Chấp yêu cầu bác sĩ đến phòng của Thương Mẫn trước, Mâu Khải cũng vội vàng chạy đến phòng của cô. Khi nhìn thấy Thương Mẫn được Bạch Chấp bế vào cửa, vẻ mặt vốn đã ảm đạm của anh ta lại trầm xuống một chút.“Bác sĩ.”Bạch Chấp đặt Thương Mẫn lên giường, nhanh chóng lui ra ngoài để chặn những người dư thừa và chỉ cho bác sĩ vào.“Có chuyện gì vậy?”Mâu Khải biết hôm nay Thương Mẫn đã đi tìm Mâu Nghiên, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ngửi thấy mùi máu trên người Bạch Chấp, tay nắm tay vịn xe lăn của Mâu Khải siết chặt.Bên kia cánh cửa, anh ta dường như lại nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn của phụ nữ.Bạch Chấp mím môi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà không nói lời nào.Khi Thương Mẫn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn thấy Bạch Chấp canh giữ ở bên giường, cô nói một cách yếu ớt: “Đứa bé vẫn ổn chứ?”Trong xe, cô có thể cảm giác được mình chảy máu liên miên, và ý nghĩ duy nhất của cô trước khi ngất đi chính là dù thế nào cũng phải giữ được đứa bé.“Đứa bé vẫn còn, cô phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng.”“Nửa tháng.”Sau niềm vui lớn, Thương Mẫn phải tiếp nhận cuộc sống không còn ý nghĩa nữa trong nửa tháng này.

CHƯƠNG 520

Cô tức giận trợn to mắt nhìn vào đôi mắt không hề dao động của Mâu Nghiên, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và bình tĩnh lạ thường: “Đứa bé, tôi nhất định phải giữ. Buông tay.”

Ánh mắt Thương Mẫn càng lúc càng lạnh, Mâu Nghiên trong ánh mắt thất vọng của cô như rơi vào hố băng, đầu óc trống rỗng, cơ thể tê dại. Bàn tay đang nắm giữ Thương Mẫn cũng không tự chủ được buông lỏng ra.

Rõ ràng đây chính là điều anh muốn, tại sao lại buồn như vậy, chẳng trách anh sắp nghẹt thở.

Khi anh kịp phản ứng lại, bóng dáng quen thuộc kia đã sớm biến mất khỏi căn phòng ngủ trống trải.

Nhìn thấy Thương Mẫn loạng choạng đi qua hành lang, Bạch Chấp bước nhanh đến bên cạnh cô, dìu đỡ lấy cánh tay cô lo lắng hỏi: “Sắc mặt cô rất kém.”

“Đi thôi.”

Giọng của Thương Mẫn rất thấp, nhưng Bạch Chấp vẫn nghe ra được sự uất ức và đau lòng của cô.

Khi Bạch Chấp xuống lầu, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang mở hé, anh ta kiên định dìu đỡ Thương Mẫn đi ra ngoài.

Hai người đi trong khu vườn bên ngoài biệt thự, Kỷ Mộng Hiền nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng chút mánh khóe nhỏ này có thể chia cắt hoàn toàn Thương Mẫn và Mâu Nghiên. Cô ta chỉ cần Thương Mẫn rời khỏi biệt thự này là đủ rồi.

Ngay khi Thương Mẫn vừa ngồi vào ghế phụ, bụng cô liền nhói lên cơn đau, còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

“Bạch chấp, mau trở về!”

Bạch Chấp nhanh chóng thắt dây an toàn cho Thương Mẫn và lao nhanh qua mặt các xe trên đường trở về dinh thự lưng chừng núi.

“Thương Mẫn, em vẫn ổn chứ?”

Sau khi nghe thấy Bạch Chấp yêu cầu bác sĩ đến phòng của Thương Mẫn trước, Mâu Khải cũng vội vàng chạy đến phòng của cô. Khi nhìn thấy Thương Mẫn được Bạch Chấp bế vào cửa, vẻ mặt vốn đã ảm đạm của anh ta lại trầm xuống một chút.

“Bác sĩ.”

Bạch Chấp đặt Thương Mẫn lên giường, nhanh chóng lui ra ngoài để chặn những người dư thừa và chỉ cho bác sĩ vào.

“Có chuyện gì vậy?”

Mâu Khải biết hôm nay Thương Mẫn đã đi tìm Mâu Nghiên, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ngửi thấy mùi máu trên người Bạch Chấp, tay nắm tay vịn xe lăn của Mâu Khải siết chặt.

Bên kia cánh cửa, anh ta dường như lại nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn của phụ nữ.

Bạch Chấp mím môi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà không nói lời nào.

Khi Thương Mẫn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn thấy Bạch Chấp canh giữ ở bên giường, cô nói một cách yếu ớt: “Đứa bé vẫn ổn chứ?”

Trong xe, cô có thể cảm giác được mình chảy máu liên miên, và ý nghĩ duy nhất của cô trước khi ngất đi chính là dù thế nào cũng phải giữ được đứa bé.

“Đứa bé vẫn còn, cô phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng.”

“Nửa tháng.”

Sau niềm vui lớn, Thương Mẫn phải tiếp nhận cuộc sống không còn ý nghĩa nữa trong nửa tháng này.

Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 520Cô tức giận trợn to mắt nhìn vào đôi mắt không hề dao động của Mâu Nghiên, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và bình tĩnh lạ thường: “Đứa bé, tôi nhất định phải giữ. Buông tay.”Ánh mắt Thương Mẫn càng lúc càng lạnh, Mâu Nghiên trong ánh mắt thất vọng của cô như rơi vào hố băng, đầu óc trống rỗng, cơ thể tê dại. Bàn tay đang nắm giữ Thương Mẫn cũng không tự chủ được buông lỏng ra.Rõ ràng đây chính là điều anh muốn, tại sao lại buồn như vậy, chẳng trách anh sắp nghẹt thở.Khi anh kịp phản ứng lại, bóng dáng quen thuộc kia đã sớm biến mất khỏi căn phòng ngủ trống trải.Nhìn thấy Thương Mẫn loạng choạng đi qua hành lang, Bạch Chấp bước nhanh đến bên cạnh cô, dìu đỡ lấy cánh tay cô lo lắng hỏi: “Sắc mặt cô rất kém.”“Đi thôi.”Giọng của Thương Mẫn rất thấp, nhưng Bạch Chấp vẫn nghe ra được sự uất ức và đau lòng của cô.Khi Bạch Chấp xuống lầu, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang mở hé, anh ta kiên định dìu đỡ Thương Mẫn đi ra ngoài.Hai người đi trong khu vườn bên ngoài biệt thự, Kỷ Mộng Hiền nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng chút mánh khóe nhỏ này có thể chia cắt hoàn toàn Thương Mẫn và Mâu Nghiên. Cô ta chỉ cần Thương Mẫn rời khỏi biệt thự này là đủ rồi.Ngay khi Thương Mẫn vừa ngồi vào ghế phụ, bụng cô liền nhói lên cơn đau, còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.“Bạch chấp, mau trở về!”Bạch Chấp nhanh chóng thắt dây an toàn cho Thương Mẫn và lao nhanh qua mặt các xe trên đường trở về dinh thự lưng chừng núi.“Thương Mẫn, em vẫn ổn chứ?”Sau khi nghe thấy Bạch Chấp yêu cầu bác sĩ đến phòng của Thương Mẫn trước, Mâu Khải cũng vội vàng chạy đến phòng của cô. Khi nhìn thấy Thương Mẫn được Bạch Chấp bế vào cửa, vẻ mặt vốn đã ảm đạm của anh ta lại trầm xuống một chút.“Bác sĩ.”Bạch Chấp đặt Thương Mẫn lên giường, nhanh chóng lui ra ngoài để chặn những người dư thừa và chỉ cho bác sĩ vào.“Có chuyện gì vậy?”Mâu Khải biết hôm nay Thương Mẫn đã đi tìm Mâu Nghiên, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ngửi thấy mùi máu trên người Bạch Chấp, tay nắm tay vịn xe lăn của Mâu Khải siết chặt.Bên kia cánh cửa, anh ta dường như lại nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn của phụ nữ.Bạch Chấp mím môi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà không nói lời nào.Khi Thương Mẫn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn thấy Bạch Chấp canh giữ ở bên giường, cô nói một cách yếu ớt: “Đứa bé vẫn ổn chứ?”Trong xe, cô có thể cảm giác được mình chảy máu liên miên, và ý nghĩ duy nhất của cô trước khi ngất đi chính là dù thế nào cũng phải giữ được đứa bé.“Đứa bé vẫn còn, cô phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng.”“Nửa tháng.”Sau niềm vui lớn, Thương Mẫn phải tiếp nhận cuộc sống không còn ý nghĩa nữa trong nửa tháng này.

Chương 520