Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong…
Chương 636
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 636Lê Chuẩn vẫn luôn ngồi yên lặng trong phòng khách, cuối cùng không khỏi lên tiếng. Anh không thể trơ mắt nhìn Thương Mẫn hiểu lầm Mâu Nghiên, nhất định phải giải thích vài lời giúp anh cả nhà mình.Lê Chuẩn hoàn toàn không ngờ, vì một câu nói của mình đã chuốc vạ vào thân, Tô Huệ Phi kích động đứng lên nhìn anh ta: “Vậy anh nói xem cậu hai Mâu có nỗi khổ tâm gì? Có nỗi khổ tâm gì mà nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu. Là do cơn nghiện ma tuý của Kỷ Mộng Hiền lại tái phát, hay là nhà cũ nhà họ Mâu không mời nổi người giúp việc.”Đầu óc Tô Huệ Phi đột nhiên sáng suốt hẳn ra, sau khi đùng đùng nói xong một hơi, Lê Chuẩn nhận ra mình lại không thể đỡ nổi.Dường như đúng là không có lý do gì cần thiết để đại ca nhà anh ta đón Kỷ Mộng Hiền về nhà cũ nhà họ Mâu.“Sao lại không nói gì? Đàn ông các anh đều là như vậy, đã ăn trong bát lại trông trong nồi.”Tô Huệ Phi nói mãi nói mãi nước mắt lại rơi xuống, Thương Mẫn vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.“Huệ Phi, đừng khóc, Lê Chuẩn và Mâu Nghiên khác nhau.”Tô Huệ Phi khóc một lúc lâu, khóc xong vẫn còn khó chịu, quay đầu chỗ khác không quan tâm đến Lê Chuẩn.Thấy vợ đột nhiên tức giận, Lê Chuẩn đau đầu, thầm nghĩ lát nữa làm thế nào để dỗ cô.Sau khi an ủi Tô Huệ Phi, lòng Thương Mẫn lại chùng xuống lạ thường. Tô Huệ Phi nói đúng, có lý do gì mà Mâu Nghiên nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu?Cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý giúp anh.Sau đó, lúc tiếp đãi Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn, Thương Mẫn luôn gượng ép vực dậy tinh thần, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng trạng thái của cô vẫn rất kém. Sau khi nhìn thấy cô ngáp, Tô Huệ Phi đã rất quan tâm mà rời đi cùng Lê Chuẩn.Mới ra căn hộ của Thương Mẫn, Tô Huệ Phi đã phàn nàn với Lê Chuẩn: “Thật không nhìn ra, cậu hai Mâu cặn bã như vậy.”Lê Chuẩn muốn giải thích điều gì đó, nhưng khi nghĩ đến phản ứng kích động của Tô Huệ Phi trước đó, anh đã rất sáng suốt chọn cách im lặng.Bên ngoài nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên, người bị Tô Huệ Phi chỉ trích là đàn ông cặn bã, đang dẫn vệ sĩ của mình đánh nhau kịch liệt với đám vệ sĩ trong nhà cũ.Người của Mâu Nghiên dốc hết toàn lực muốn đón đại ca nhà mình rời đi, nhưng vệ sĩ trong nhà cũ đã được ông cụ ra lệnh chết, tuyệt đối không được để cho cậu hai đi.Mấy chục người chặn kín đường trước lối vào nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên khó khăn lắm được Trữ Trình che chở lên xe cuối cùng không đành lòng xông thẳng ra ngoài, đây đều là người của nhà họ Mâu, anh không muốn bởi vì sự bất đồng giữa anh và ông già mà làm quá nhiều người bị thương.“Ông chủ, cậu hai đã lên xe.”Lão quản gia vội vàng chạy đến chỗ ông cụ Mâu báo cáo tình hình bên ngoài. Ông ta thật sự không đành lòng nhìn hai ba con nhà này làm ầm ĩ đến mức như hôm nay.“Cho người đập nát xe của chúng.”Ông cụ Mâu ra lệnh không chút do dự.Quản gia sửng sốt một chút, rồi bước nhanh ra ngoài truyền đạt ý của ông cụ.Khi Mâu Nghiên nhìn thấy vệ sĩ đi ra từ nhà cũ cầm búa tạ trên tay, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế trước mặt.“Lái xe đi.”
CHƯƠNG 636
Lê Chuẩn vẫn luôn ngồi yên lặng trong phòng khách, cuối cùng không khỏi lên tiếng. Anh không thể trơ mắt nhìn Thương Mẫn hiểu lầm Mâu Nghiên, nhất định phải giải thích vài lời giúp anh cả nhà mình.
Lê Chuẩn hoàn toàn không ngờ, vì một câu nói của mình đã chuốc vạ vào thân, Tô Huệ Phi kích động đứng lên nhìn anh ta: “Vậy anh nói xem cậu hai Mâu có nỗi khổ tâm gì? Có nỗi khổ tâm gì mà nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu. Là do cơn nghiện ma tuý của Kỷ Mộng Hiền lại tái phát, hay là nhà cũ nhà họ Mâu không mời nổi người giúp việc.”
Đầu óc Tô Huệ Phi đột nhiên sáng suốt hẳn ra, sau khi đùng đùng nói xong một hơi, Lê Chuẩn nhận ra mình lại không thể đỡ nổi.
Dường như đúng là không có lý do gì cần thiết để đại ca nhà anh ta đón Kỷ Mộng Hiền về nhà cũ nhà họ Mâu.
“Sao lại không nói gì? Đàn ông các anh đều là như vậy, đã ăn trong bát lại trông trong nồi.”
Tô Huệ Phi nói mãi nói mãi nước mắt lại rơi xuống, Thương Mẫn vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Huệ Phi, đừng khóc, Lê Chuẩn và Mâu Nghiên khác nhau.”
Tô Huệ Phi khóc một lúc lâu, khóc xong vẫn còn khó chịu, quay đầu chỗ khác không quan tâm đến Lê Chuẩn.
Thấy vợ đột nhiên tức giận, Lê Chuẩn đau đầu, thầm nghĩ lát nữa làm thế nào để dỗ cô.
Sau khi an ủi Tô Huệ Phi, lòng Thương Mẫn lại chùng xuống lạ thường. Tô Huệ Phi nói đúng, có lý do gì mà Mâu Nghiên nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu?
Cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý giúp anh.
Sau đó, lúc tiếp đãi Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn, Thương Mẫn luôn gượng ép vực dậy tinh thần, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng trạng thái của cô vẫn rất kém. Sau khi nhìn thấy cô ngáp, Tô Huệ Phi đã rất quan tâm mà rời đi cùng Lê Chuẩn.
Mới ra căn hộ của Thương Mẫn, Tô Huệ Phi đã phàn nàn với Lê Chuẩn: “Thật không nhìn ra, cậu hai Mâu cặn bã như vậy.”
Lê Chuẩn muốn giải thích điều gì đó, nhưng khi nghĩ đến phản ứng kích động của Tô Huệ Phi trước đó, anh đã rất sáng suốt chọn cách im lặng.
Bên ngoài nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên, người bị Tô Huệ Phi chỉ trích là đàn ông cặn bã, đang dẫn vệ sĩ của mình đánh nhau kịch liệt với đám vệ sĩ trong nhà cũ.
Người của Mâu Nghiên dốc hết toàn lực muốn đón đại ca nhà mình rời đi, nhưng vệ sĩ trong nhà cũ đã được ông cụ ra lệnh chết, tuyệt đối không được để cho cậu hai đi.
Mấy chục người chặn kín đường trước lối vào nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên khó khăn lắm được Trữ Trình che chở lên xe cuối cùng không đành lòng xông thẳng ra ngoài, đây đều là người của nhà họ Mâu, anh không muốn bởi vì sự bất đồng giữa anh và ông già mà làm quá nhiều người bị thương.
“Ông chủ, cậu hai đã lên xe.”
Lão quản gia vội vàng chạy đến chỗ ông cụ Mâu báo cáo tình hình bên ngoài. Ông ta thật sự không đành lòng nhìn hai ba con nhà này làm ầm ĩ đến mức như hôm nay.
“Cho người đập nát xe của chúng.”
Ông cụ Mâu ra lệnh không chút do dự.
Quản gia sửng sốt một chút, rồi bước nhanh ra ngoài truyền đạt ý của ông cụ.
Khi Mâu Nghiên nhìn thấy vệ sĩ đi ra từ nhà cũ cầm búa tạ trên tay, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế trước mặt.
“Lái xe đi.”
Ôm Đùi Boss Ác ÔnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo. “Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu. “Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường. Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong. Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong… CHƯƠNG 636Lê Chuẩn vẫn luôn ngồi yên lặng trong phòng khách, cuối cùng không khỏi lên tiếng. Anh không thể trơ mắt nhìn Thương Mẫn hiểu lầm Mâu Nghiên, nhất định phải giải thích vài lời giúp anh cả nhà mình.Lê Chuẩn hoàn toàn không ngờ, vì một câu nói của mình đã chuốc vạ vào thân, Tô Huệ Phi kích động đứng lên nhìn anh ta: “Vậy anh nói xem cậu hai Mâu có nỗi khổ tâm gì? Có nỗi khổ tâm gì mà nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu. Là do cơn nghiện ma tuý của Kỷ Mộng Hiền lại tái phát, hay là nhà cũ nhà họ Mâu không mời nổi người giúp việc.”Đầu óc Tô Huệ Phi đột nhiên sáng suốt hẳn ra, sau khi đùng đùng nói xong một hơi, Lê Chuẩn nhận ra mình lại không thể đỡ nổi.Dường như đúng là không có lý do gì cần thiết để đại ca nhà anh ta đón Kỷ Mộng Hiền về nhà cũ nhà họ Mâu.“Sao lại không nói gì? Đàn ông các anh đều là như vậy, đã ăn trong bát lại trông trong nồi.”Tô Huệ Phi nói mãi nói mãi nước mắt lại rơi xuống, Thương Mẫn vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.“Huệ Phi, đừng khóc, Lê Chuẩn và Mâu Nghiên khác nhau.”Tô Huệ Phi khóc một lúc lâu, khóc xong vẫn còn khó chịu, quay đầu chỗ khác không quan tâm đến Lê Chuẩn.Thấy vợ đột nhiên tức giận, Lê Chuẩn đau đầu, thầm nghĩ lát nữa làm thế nào để dỗ cô.Sau khi an ủi Tô Huệ Phi, lòng Thương Mẫn lại chùng xuống lạ thường. Tô Huệ Phi nói đúng, có lý do gì mà Mâu Nghiên nhất định phải đón Kỷ Mộng Hiền đến nhà cũ nhà họ Mâu?Cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý giúp anh.Sau đó, lúc tiếp đãi Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn, Thương Mẫn luôn gượng ép vực dậy tinh thần, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng trạng thái của cô vẫn rất kém. Sau khi nhìn thấy cô ngáp, Tô Huệ Phi đã rất quan tâm mà rời đi cùng Lê Chuẩn.Mới ra căn hộ của Thương Mẫn, Tô Huệ Phi đã phàn nàn với Lê Chuẩn: “Thật không nhìn ra, cậu hai Mâu cặn bã như vậy.”Lê Chuẩn muốn giải thích điều gì đó, nhưng khi nghĩ đến phản ứng kích động của Tô Huệ Phi trước đó, anh đã rất sáng suốt chọn cách im lặng.Bên ngoài nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên, người bị Tô Huệ Phi chỉ trích là đàn ông cặn bã, đang dẫn vệ sĩ của mình đánh nhau kịch liệt với đám vệ sĩ trong nhà cũ.Người của Mâu Nghiên dốc hết toàn lực muốn đón đại ca nhà mình rời đi, nhưng vệ sĩ trong nhà cũ đã được ông cụ ra lệnh chết, tuyệt đối không được để cho cậu hai đi.Mấy chục người chặn kín đường trước lối vào nhà cũ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên khó khăn lắm được Trữ Trình che chở lên xe cuối cùng không đành lòng xông thẳng ra ngoài, đây đều là người của nhà họ Mâu, anh không muốn bởi vì sự bất đồng giữa anh và ông già mà làm quá nhiều người bị thương.“Ông chủ, cậu hai đã lên xe.”Lão quản gia vội vàng chạy đến chỗ ông cụ Mâu báo cáo tình hình bên ngoài. Ông ta thật sự không đành lòng nhìn hai ba con nhà này làm ầm ĩ đến mức như hôm nay.“Cho người đập nát xe của chúng.”Ông cụ Mâu ra lệnh không chút do dự.Quản gia sửng sốt một chút, rồi bước nhanh ra ngoài truyền đạt ý của ông cụ.Khi Mâu Nghiên nhìn thấy vệ sĩ đi ra từ nhà cũ cầm búa tạ trên tay, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế trước mặt.“Lái xe đi.”