Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 537: 537

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiết Phương Hoa muốn giải thích nhưng không nói ra được một câu, cô ta đau đớn giãy giụa.Đôi mắt không nhìn thấy cứ chớp chớp trợn ngược lên, như thể một giây sau sẽ bị giết chết vậy.Bộ móng tay được vẽ tinh xảo cào thành từng vết máu trên cánh tay của Lục Minh. Sau đó, khi sức lực dần cạn kiệt, không giãy giụa nổi nữa, cánh tay cô ta mới từ từ rũ xuống. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Thân hình béo mập của giám đốc bệnh viện xông vào, ông ta hoảng hốt ra sức kéo lắc cánh tay Lục Minh. “Lục tổng! Thả tay ra! Thả tay ra! Cầu xin2cậu hãy tha cho con gái tôi! Không phải con bé làm, lần này thật sự không phải do con bé làm đâu!” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh khẽ liếc qua nhìn giám đốc bệnh viện. Anh lạnh lùng nhắc nhở: “Cô ta không phải con gái ruột của ông! Ông thương cô ta thật sao?” Nói rồi Lục Minh thả lỏng tay ra, cơ thể mềm oặt của Tiết Phương Hoa trượt xuống, ngã vào giường bệnh.Con người giám đốc bệnh viện co rút lại. Ông ta không thể xác định được Lục Minh đến cùng đã biết bao nhiêu chuyện của ông ta. Nhưng hiện giờ không thể lo lắng nhiều như vậy, ông ta vội vàng làm6hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo cho Tiết Phương Hoa đang bị thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Sau đó, ông ta ấn chuông báo động.Một nhóm bác sĩ, y tá ùa vào, vừa nhìn thấy Lục Minh với khí thế bạo ngược quanh người thì bỗng dưng hoảng hốt khựng lại, bọn họ nép vào bờ tường, từ từ di chuyển qua.Tiết Phương Hoa dần dần có ý thức, họ mạnh vài tiếng, hít một hơi thật sâu, cả người cong lại ra sức hít thở.Dường như cô ta sợ nếu không hít thở thì cả đời này sẽ không được thở nữa.Sau khi cô ta hít được mấy hơi thì khóc òa lên. Cô ta bò dậy, quỳ3trên giường, hai tay sờ soạng khắp nơi để cầm lấy tay của Lục Minh. “Anh Lục Minh! Anh Lục Minh! Thật sự không phải em! Em không làm gì cả...” Lục Minh chán ghét giật tay cô ta ra. “Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của cô nữa!” Nói rồi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh chuyển sang người giám đốc bệnh viện. “Lần trước tôi đã nhắc nhở ông rồi. Ông cứ xem xem, tự mình từ chức hay là đợi tôi ra tay!” Bỏ lại lời này rồi Lục Minh xoay người rời đi, lại như nhớ ra điều gì, anh đột nhiên dừng bước, từ từ quay đầu lại nhìn giám đốc bệnh viện... Giám9đốc bệnh viện sốt sắng tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn bóng lưng đang rời đi của Lục Minh. Tay ông ta run run hoảng hốt lần mò về phía túi áo, phải mấy lần mới thò tay vào được để lấy điện thoại di động. Chỉ là ông ta còn chưa kịp lấy điện thoại ra thì Lục Minh đã bất ngờ dừng bước, quay đầu lại nhắc nhở một cách lạnh lùng: “Đừng cố tìm tổng thống giúp đỡ làm gì, nếu không tôi sẽ làm cho nhà họ Tiết biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố S!” Lục Minh vừa dứt câu, bàn tay trong túi áo của giám đốc bệnh viện liền run lên, chân4ông ta nhũn ra, lùi về sau một bước, vịn lấy phần cạnh của giường bệnh. Bàn tay ông ta không có chút sức lực nào nên bị trượt đi, toàn bộ cơ thể sồ sề ngồi thụp xuống đất, mắt kính trên mặt lệch xuống dưới sống mũi...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiết Phương Hoa muốn giải thích nhưng không nói ra được một câu, cô ta đau đớn giãy giụa.

Đôi mắt không nhìn thấy cứ chớp chớp trợn ngược lên, như thể một giây sau sẽ bị giết chết vậy.

Bộ móng tay được vẽ tinh xảo cào thành từng vết máu trên cánh tay của Lục Minh. Sau đó, khi sức lực dần cạn kiệt, không giãy giụa nổi nữa, cánh tay cô ta mới từ từ rũ xuống. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Thân hình béo mập của giám đốc bệnh viện xông vào, ông ta hoảng hốt ra sức kéo lắc cánh tay Lục Minh. “Lục tổng! Thả tay ra! Thả tay ra! Cầu xin2cậu hãy tha cho con gái tôi! Không phải con bé làm, lần này thật sự không phải do con bé làm đâu!” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh khẽ liếc qua nhìn giám đốc bệnh viện. Anh lạnh lùng nhắc nhở: “Cô ta không phải con gái ruột của ông! Ông thương cô ta thật sao?” Nói rồi Lục Minh thả lỏng tay ra, cơ thể mềm oặt của Tiết Phương Hoa trượt xuống, ngã vào giường bệnh.

Con người giám đốc bệnh viện co rút lại. Ông ta không thể xác định được Lục Minh đến cùng đã biết bao nhiêu chuyện của ông ta. Nhưng hiện giờ không thể lo lắng nhiều như vậy, ông ta vội vàng làm6hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo cho Tiết Phương Hoa đang bị thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Sau đó, ông ta ấn chuông báo động.

Một nhóm bác sĩ, y tá ùa vào, vừa nhìn thấy Lục Minh với khí thế bạo ngược quanh người thì bỗng dưng hoảng hốt khựng lại, bọn họ nép vào bờ tường, từ từ di chuyển qua.

Tiết Phương Hoa dần dần có ý thức, họ mạnh vài tiếng, hít một hơi thật sâu, cả người cong lại ra sức hít thở.

Dường như cô ta sợ nếu không hít thở thì cả đời này sẽ không được thở nữa.

Sau khi cô ta hít được mấy hơi thì khóc òa lên. Cô ta bò dậy, quỳ3trên giường, hai tay sờ soạng khắp nơi để cầm lấy tay của Lục Minh. “Anh Lục Minh! Anh Lục Minh! Thật sự không phải em! Em không làm gì cả...” Lục Minh chán ghét giật tay cô ta ra. “Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của cô nữa!” Nói rồi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh chuyển sang người giám đốc bệnh viện. “Lần trước tôi đã nhắc nhở ông rồi. Ông cứ xem xem, tự mình từ chức hay là đợi tôi ra tay!” Bỏ lại lời này rồi Lục Minh xoay người rời đi, lại như nhớ ra điều gì, anh đột nhiên dừng bước, từ từ quay đầu lại nhìn giám đốc bệnh viện... Giám9đốc bệnh viện sốt sắng tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn bóng lưng đang rời đi của Lục Minh. Tay ông ta run run hoảng hốt lần mò về phía túi áo, phải mấy lần mới thò tay vào được để lấy điện thoại di động. Chỉ là ông ta còn chưa kịp lấy điện thoại ra thì Lục Minh đã bất ngờ dừng bước, quay đầu lại nhắc nhở một cách lạnh lùng: “Đừng cố tìm tổng thống giúp đỡ làm gì, nếu không tôi sẽ làm cho nhà họ Tiết biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố S!” Lục Minh vừa dứt câu, bàn tay trong túi áo của giám đốc bệnh viện liền run lên, chân4ông ta nhũn ra, lùi về sau một bước, vịn lấy phần cạnh của giường bệnh. Bàn tay ông ta không có chút sức lực nào nên bị trượt đi, toàn bộ cơ thể sồ sề ngồi thụp xuống đất, mắt kính trên mặt lệch xuống dưới sống mũi...

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiết Phương Hoa muốn giải thích nhưng không nói ra được một câu, cô ta đau đớn giãy giụa.Đôi mắt không nhìn thấy cứ chớp chớp trợn ngược lên, như thể một giây sau sẽ bị giết chết vậy.Bộ móng tay được vẽ tinh xảo cào thành từng vết máu trên cánh tay của Lục Minh. Sau đó, khi sức lực dần cạn kiệt, không giãy giụa nổi nữa, cánh tay cô ta mới từ từ rũ xuống. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Thân hình béo mập của giám đốc bệnh viện xông vào, ông ta hoảng hốt ra sức kéo lắc cánh tay Lục Minh. “Lục tổng! Thả tay ra! Thả tay ra! Cầu xin2cậu hãy tha cho con gái tôi! Không phải con bé làm, lần này thật sự không phải do con bé làm đâu!” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh khẽ liếc qua nhìn giám đốc bệnh viện. Anh lạnh lùng nhắc nhở: “Cô ta không phải con gái ruột của ông! Ông thương cô ta thật sao?” Nói rồi Lục Minh thả lỏng tay ra, cơ thể mềm oặt của Tiết Phương Hoa trượt xuống, ngã vào giường bệnh.Con người giám đốc bệnh viện co rút lại. Ông ta không thể xác định được Lục Minh đến cùng đã biết bao nhiêu chuyện của ông ta. Nhưng hiện giờ không thể lo lắng nhiều như vậy, ông ta vội vàng làm6hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo cho Tiết Phương Hoa đang bị thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Sau đó, ông ta ấn chuông báo động.Một nhóm bác sĩ, y tá ùa vào, vừa nhìn thấy Lục Minh với khí thế bạo ngược quanh người thì bỗng dưng hoảng hốt khựng lại, bọn họ nép vào bờ tường, từ từ di chuyển qua.Tiết Phương Hoa dần dần có ý thức, họ mạnh vài tiếng, hít một hơi thật sâu, cả người cong lại ra sức hít thở.Dường như cô ta sợ nếu không hít thở thì cả đời này sẽ không được thở nữa.Sau khi cô ta hít được mấy hơi thì khóc òa lên. Cô ta bò dậy, quỳ3trên giường, hai tay sờ soạng khắp nơi để cầm lấy tay của Lục Minh. “Anh Lục Minh! Anh Lục Minh! Thật sự không phải em! Em không làm gì cả...” Lục Minh chán ghét giật tay cô ta ra. “Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của cô nữa!” Nói rồi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh chuyển sang người giám đốc bệnh viện. “Lần trước tôi đã nhắc nhở ông rồi. Ông cứ xem xem, tự mình từ chức hay là đợi tôi ra tay!” Bỏ lại lời này rồi Lục Minh xoay người rời đi, lại như nhớ ra điều gì, anh đột nhiên dừng bước, từ từ quay đầu lại nhìn giám đốc bệnh viện... Giám9đốc bệnh viện sốt sắng tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn bóng lưng đang rời đi của Lục Minh. Tay ông ta run run hoảng hốt lần mò về phía túi áo, phải mấy lần mới thò tay vào được để lấy điện thoại di động. Chỉ là ông ta còn chưa kịp lấy điện thoại ra thì Lục Minh đã bất ngờ dừng bước, quay đầu lại nhắc nhở một cách lạnh lùng: “Đừng cố tìm tổng thống giúp đỡ làm gì, nếu không tôi sẽ làm cho nhà họ Tiết biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố S!” Lục Minh vừa dứt câu, bàn tay trong túi áo của giám đốc bệnh viện liền run lên, chân4ông ta nhũn ra, lùi về sau một bước, vịn lấy phần cạnh của giường bệnh. Bàn tay ông ta không có chút sức lực nào nên bị trượt đi, toàn bộ cơ thể sồ sề ngồi thụp xuống đất, mắt kính trên mặt lệch xuống dưới sống mũi...

Chương 537: 537