Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 625: Giáo huấn tiện tỳ*

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý hắn muốn nói rõ ràng cho Cảnh Y Nhận biết, nữ nhân này cố ý tới quyến rũ hắn chứ hắn không làm gì cả.Dù thế nào thì Chu Ngọc Nhi cũng đều gặp xui xẻo. Nghe mệnh lệnh của hoàng đế, miệng nhỏ của Cảnh Y Nhân cong lên, hóa ra nữ nhân này là kẻ không biết xấu hổ, tự chạy tới đây quyến rũ hoàng đế cữu cữu, sự uất ức trong lòng cô nhất thời hoàn toàn biến mất.Cô đứng dậy, vén tay áo lên: “Được! Bản cũng sẽ dạy dỗ tiện tỳ này thật cẩn thận!”Chu Ngọc Nhi bị khí thế của Cảnh Y Nhân dọa sợ ngồi sụp xuống đất, liên tục lùi lại phía sau.Cảnh Y Nhân giơ tay lên,2tát một cái lên mặt Chu Ngọc Nhi. Nghĩ tới nữ nhân này cố ý đến quyến rũ hoàng đế cữu cữu, trong lòng cô lại tức anh ách.Sau đó cô đến nhặt mấy quả gai rơi vãi dưới gốc cây anh đào đẹp trong tay, thứ đồ chơi này không hại người, nhưng nếu bị dính lên tóc sẽ không dứt ra được, chẳng những tóc sẽ bị rối tung lên, mà nếu không cắt đi thì không thể nào gora.Cảnh Y Nhân cầm một quả gai xoa lung tung lên mái tóc của nữ nhân kia, làm cho đầu tóc Chu Ngọc Nhi rối bù như tổ quạ, quanh đầu ở dính đầy những quả gai màu xanh.Chu Ngọc Nhi mải tránh né, giãy giụa, không6cẩn thận bị ngã xuống nước. Lục Minh chán ghét, đánh một chưởng làm nữ nhân này văng ra ngoài.“Làm ô uế nước sạch trong hồ của trẫm.” Nữ nhân kia chật vật bò lê lết rồi chạy đi, khóc như có tang.Nhìn dáng vẻ của nữ nhân đó, Cảnh Y Nhân bị chọc cho cười ha ha.Lục Minh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân ở trên bờ.Hắn có chút không vừa ý với sự trừng phạt của Cảnh Y Nhân. Nàng vẫn quá đơn thuần, quá lương thiện, không thể nào tàn nhẫn ra tay với người khác được. Nàng không biết rằng, làm như vậy chỉ khiến người khác ghi thù mà thôi.Nếu là những phi tần trong hậu cung, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách7gán cho đối phương một tội danh, giết ngay lần đầu để sau này khỏi phiền phức. Một khi đã đắc tội rồi thì không được để người ta có cơ hội báo thù.“Y Nhân! Ngươi tới đây!” “...” Cảnh Y Nhân bị giọng nói bình thản của hoàng để kéo suy nghĩ trở lại. Cô để chân trần giẫm trên thảm cỏ, đi từng bước về phía Lục Minh rồi dừng lại ở bên hồ nước.Lục Minh tiến về phía trước hai bước, dáng người oai phong di chuyển trong nước tạo nên từng đợt gợn sóng.Hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, kéo cô ngồi xuống. Cảnh Y Nhân ngồi trên cỏ, đôi chân nhỏ bé ngâm trong nước hồ, tà váy dài trắng của4cô bị nước ngấm ướt sũng.Hoàng để nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bình thản mở lời:“Tới đây làm gì?” “Cháu thấy hoàng cữu cữu mãi chưa về nên tới xem thử, kết quả là thấy hoàng cữu cữu và mỹ nhân đang gặp riêng...” Bàn tay hoàng đế đang nắm cằm nhỏ của cô chợt siết lại.Cảnh Y Nhân giật mình ngừng lời, khép nép giải thích: “Vừa rồi cháu nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Mơ thấy cháu và hoàng cữu cữu bị rơi xuống khỏi người một con chim rất lớn được gọi là máy bay, trong lúc sắp ngã chết, cữu cữu ôm chặt lấy cháu nói: “Nếu có chết cũng sẽ ở bên cạnh cháu.”Con người của hoàng để6càng thêm sâu thẳm, hắn dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô rồi chuyển tới môi cô. Trên vẻ mặt bình thản của hắn thoáng qua một nét đau buồn nhàn nhạt. Sau đó hắn thu tay lại, ung dung mở miệng: “Quay về đi! Lát nữa trẫm sẽ tới!”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ý hắn muốn nói rõ ràng cho Cảnh Y Nhận biết, nữ nhân này cố ý tới quyến rũ hắn chứ hắn không làm gì cả.

Dù thế nào thì Chu Ngọc Nhi cũng đều gặp xui xẻo. Nghe mệnh lệnh của hoàng đế, miệng nhỏ của Cảnh Y Nhân cong lên, hóa ra nữ nhân này là kẻ không biết xấu hổ, tự chạy tới đây quyến rũ hoàng đế cữu cữu, sự uất ức trong lòng cô nhất thời hoàn toàn biến mất.

Cô đứng dậy, vén tay áo lên: “Được! Bản cũng sẽ dạy dỗ tiện tỳ này thật cẩn thận!”

Chu Ngọc Nhi bị khí thế của Cảnh Y Nhân dọa sợ ngồi sụp xuống đất, liên tục lùi lại phía sau.

Cảnh Y Nhân giơ tay lên,2tát một cái lên mặt Chu Ngọc Nhi. Nghĩ tới nữ nhân này cố ý đến quyến rũ hoàng đế cữu cữu, trong lòng cô lại tức anh ách.

Sau đó cô đến nhặt mấy quả gai rơi vãi dưới gốc cây anh đào đẹp trong tay, thứ đồ chơi này không hại người, nhưng nếu bị dính lên tóc sẽ không dứt ra được, chẳng những tóc sẽ bị rối tung lên, mà nếu không cắt đi thì không thể nào gora.

Cảnh Y Nhân cầm một quả gai xoa lung tung lên mái tóc của nữ nhân kia, làm cho đầu tóc Chu Ngọc Nhi rối bù như tổ quạ, quanh đầu ở dính đầy những quả gai màu xanh.

Chu Ngọc Nhi mải tránh né, giãy giụa, không6cẩn thận bị ngã xuống nước. Lục Minh chán ghét, đánh một chưởng làm nữ nhân này văng ra ngoài.

“Làm ô uế nước sạch trong hồ của trẫm.” Nữ nhân kia chật vật bò lê lết rồi chạy đi, khóc như có tang.

Nhìn dáng vẻ của nữ nhân đó, Cảnh Y Nhân bị chọc cho cười ha ha.

Lục Minh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân ở trên bờ.

Hắn có chút không vừa ý với sự trừng phạt của Cảnh Y Nhân. Nàng vẫn quá đơn thuần, quá lương thiện, không thể nào tàn nhẫn ra tay với người khác được. Nàng không biết rằng, làm như vậy chỉ khiến người khác ghi thù mà thôi.

Nếu là những phi tần trong hậu cung, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách7gán cho đối phương một tội danh, giết ngay lần đầu để sau này khỏi phiền phức. Một khi đã đắc tội rồi thì không được để người ta có cơ hội báo thù.

“Y Nhân! Ngươi tới đây!” “...” Cảnh Y Nhân bị giọng nói bình thản của hoàng để kéo suy nghĩ trở lại. Cô để chân trần giẫm trên thảm cỏ, đi từng bước về phía Lục Minh rồi dừng lại ở bên hồ nước.

Lục Minh tiến về phía trước hai bước, dáng người oai phong di chuyển trong nước tạo nên từng đợt gợn sóng.

Hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, kéo cô ngồi xuống. Cảnh Y Nhân ngồi trên cỏ, đôi chân nhỏ bé ngâm trong nước hồ, tà váy dài trắng của4cô bị nước ngấm ướt sũng.

Hoàng để nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bình thản mở lời:

“Tới đây làm gì?” “Cháu thấy hoàng cữu cữu mãi chưa về nên tới xem thử, kết quả là thấy hoàng cữu cữu và mỹ nhân đang gặp riêng...” Bàn tay hoàng đế đang nắm cằm nhỏ của cô chợt siết lại.

Cảnh Y Nhân giật mình ngừng lời, khép nép giải thích: “Vừa rồi cháu nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Mơ thấy cháu và hoàng cữu cữu bị rơi xuống khỏi người một con chim rất lớn được gọi là máy bay, trong lúc sắp ngã chết, cữu cữu ôm chặt lấy cháu nói: “Nếu có chết cũng sẽ ở bên cạnh cháu.”

Con người của hoàng để6càng thêm sâu thẳm, hắn dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô rồi chuyển tới môi cô. Trên vẻ mặt bình thản của hắn thoáng qua một nét đau buồn nhàn nhạt. Sau đó hắn thu tay lại, ung dung mở miệng: “Quay về đi! Lát nữa trẫm sẽ tới!”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý hắn muốn nói rõ ràng cho Cảnh Y Nhận biết, nữ nhân này cố ý tới quyến rũ hắn chứ hắn không làm gì cả.Dù thế nào thì Chu Ngọc Nhi cũng đều gặp xui xẻo. Nghe mệnh lệnh của hoàng đế, miệng nhỏ của Cảnh Y Nhân cong lên, hóa ra nữ nhân này là kẻ không biết xấu hổ, tự chạy tới đây quyến rũ hoàng đế cữu cữu, sự uất ức trong lòng cô nhất thời hoàn toàn biến mất.Cô đứng dậy, vén tay áo lên: “Được! Bản cũng sẽ dạy dỗ tiện tỳ này thật cẩn thận!”Chu Ngọc Nhi bị khí thế của Cảnh Y Nhân dọa sợ ngồi sụp xuống đất, liên tục lùi lại phía sau.Cảnh Y Nhân giơ tay lên,2tát một cái lên mặt Chu Ngọc Nhi. Nghĩ tới nữ nhân này cố ý đến quyến rũ hoàng đế cữu cữu, trong lòng cô lại tức anh ách.Sau đó cô đến nhặt mấy quả gai rơi vãi dưới gốc cây anh đào đẹp trong tay, thứ đồ chơi này không hại người, nhưng nếu bị dính lên tóc sẽ không dứt ra được, chẳng những tóc sẽ bị rối tung lên, mà nếu không cắt đi thì không thể nào gora.Cảnh Y Nhân cầm một quả gai xoa lung tung lên mái tóc của nữ nhân kia, làm cho đầu tóc Chu Ngọc Nhi rối bù như tổ quạ, quanh đầu ở dính đầy những quả gai màu xanh.Chu Ngọc Nhi mải tránh né, giãy giụa, không6cẩn thận bị ngã xuống nước. Lục Minh chán ghét, đánh một chưởng làm nữ nhân này văng ra ngoài.“Làm ô uế nước sạch trong hồ của trẫm.” Nữ nhân kia chật vật bò lê lết rồi chạy đi, khóc như có tang.Nhìn dáng vẻ của nữ nhân đó, Cảnh Y Nhân bị chọc cho cười ha ha.Lục Minh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân ở trên bờ.Hắn có chút không vừa ý với sự trừng phạt của Cảnh Y Nhân. Nàng vẫn quá đơn thuần, quá lương thiện, không thể nào tàn nhẫn ra tay với người khác được. Nàng không biết rằng, làm như vậy chỉ khiến người khác ghi thù mà thôi.Nếu là những phi tần trong hậu cung, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách7gán cho đối phương một tội danh, giết ngay lần đầu để sau này khỏi phiền phức. Một khi đã đắc tội rồi thì không được để người ta có cơ hội báo thù.“Y Nhân! Ngươi tới đây!” “...” Cảnh Y Nhân bị giọng nói bình thản của hoàng để kéo suy nghĩ trở lại. Cô để chân trần giẫm trên thảm cỏ, đi từng bước về phía Lục Minh rồi dừng lại ở bên hồ nước.Lục Minh tiến về phía trước hai bước, dáng người oai phong di chuyển trong nước tạo nên từng đợt gợn sóng.Hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, kéo cô ngồi xuống. Cảnh Y Nhân ngồi trên cỏ, đôi chân nhỏ bé ngâm trong nước hồ, tà váy dài trắng của4cô bị nước ngấm ướt sũng.Hoàng để nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bình thản mở lời:“Tới đây làm gì?” “Cháu thấy hoàng cữu cữu mãi chưa về nên tới xem thử, kết quả là thấy hoàng cữu cữu và mỹ nhân đang gặp riêng...” Bàn tay hoàng đế đang nắm cằm nhỏ của cô chợt siết lại.Cảnh Y Nhân giật mình ngừng lời, khép nép giải thích: “Vừa rồi cháu nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Mơ thấy cháu và hoàng cữu cữu bị rơi xuống khỏi người một con chim rất lớn được gọi là máy bay, trong lúc sắp ngã chết, cữu cữu ôm chặt lấy cháu nói: “Nếu có chết cũng sẽ ở bên cạnh cháu.”Con người của hoàng để6càng thêm sâu thẳm, hắn dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô rồi chuyển tới môi cô. Trên vẻ mặt bình thản của hắn thoáng qua một nét đau buồn nhàn nhạt. Sau đó hắn thu tay lại, ung dung mở miệng: “Quay về đi! Lát nữa trẫm sẽ tới!”

Chương 625: Giáo huấn tiện tỳ*