Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 679: Gặp lục minh
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Hôm nay, Lục Minh và một khách hàng hẹn gặp nhau tại nhà hàng này.Giữa bữa ăn, Lục Minh đi toilet một lần, khi ra khỏi đó, đúng lúc anh bước qua một căn phòng, nhìn thấy nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn vào. Lục Minh lơ đãng liếc qua một cái liền bắt gặp một bóng người2quen thuộc. Anh hơi khựng lại, rồi bước chân anh dừng hẳn. Qua cánh cửa khép hờ, Lục Minh vừa liếc mắt liền nhận ra một nam một nữ ngồi trong phòng là Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân. Anh không chút do dự bước đến gần, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ đi từ trong ra ngoài rồi đóng cửa6lại. Lục Minh lập tức dừng lại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy Nhạc Phong nói một câu. “Lục Minh có đối xử tốt với em không?” Ấm cuối biến mất ở bên kia cánh cửa.Lục Minh không nghe thấy Cảnh Y Nhấn trả lời như thế nào, nhưng anh vẫn đoán7được.Gặp phải tình huống này, đáy lòng Lục Minh bỗng nhiên run lên, không cần nghĩ ngợi, anh lấy di động ra gọi cho Cảnh Y Nhân. Rất nhanh sau đó, Lục Minh nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong phòng, đó là nhạc chuông mà Cảnh Y Nhân cài riêng cho số điện thoại của anh.Cảnh Y Nhân nhanh chóng4nhấn nghe điện thoại, nhẹ nhàng “alô” một tiếng. Lục Minh vẫn giống như thường ngày, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?” “...” Bên kia điện thoại, Cảnh Y Nhân do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Em ăn rồi, nhà họ Cảnh xảy ra chuyện nên em phải rời khỏi bệnh viện, bây giờ đang ở bên ngoài.”6“...” Lục Minh thầm hít sâu một hơi, trái tim căng thẳng của anh giờ mới thả lỏng. Chỉ cần cảnh Y Nhân có thể nói thật với Lục Minh rằng cô cùng bạn bè ăn một bữa cơm, anh sẽ không để ý nữa. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Tài xế không đi theo em à?” “Em sợ bọn họ không cho em đi nên không nói.”“Anh tới đón em nhé.”“Không cần đâu, em và Cảnh Triệt đang ăn cơm, vừa mới bắt đầu thôi, em vẫn chưa ăn xong. Anh cứ làm việc đi nhé, lúc anh tan tầm là em đã về bệnh viện rồi.”“...” Nghe vậy, trái tim Lục Minh vừa mới buông lỏng lại lập tức nhảy lên tận cổ, cứ như đi tàu siêu tốc.Con người anh co rút lại, mặt anh sầm xuống. Ăn cơm cùng Cảnh Triệt? Rõ ràng anh vừa nhìn thấy Nhạc Phong. “Cứ để anh tới đón em đi, hôm nay công ty không có việc gì cả.” “Cũng được ạ, em ở nhà hàng Quảng Đông trên đường Hoài Hải. Đường đến đây khá xa, anh đi cẩn thận.”“Ừ, khi nào tới nơi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Lục Minh tắt điện thoại, cũng không định rời đi mà bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu rồi mới xoay người đi... Trong phòng, cuộc điện thoại bất ngờ của Lục Minh đã làm giảm bớt bầu không khí kỳ quái này. Nhạc Phong hỏi: “Lục Minh muốn tới đón em à?”Cảnh Y Nhân gật đầu.“Anh đang định đưa em qua đó, tiện thể lấy thực phẩm dinh dưỡng cho em, vậy để hôm khác anh đưa cho em.”“Vâng, cảm ơn anh.”“Không cần phải khách khí với anh đâu.” Nói xong, Nhạc Phong mới lười nhác cầm đũa lên, gắp một miếng măng tây giòn bỏ vào bát Cảnh Y Nhân.“Vậy em mau ăn đi.” “Vâng.” Cảnh Y Nhân gật đầu rồi dùng bữa.Hai người ăn uống một hồi, Cảnh Triệt mới trở về. Lúc ấy, anh ta đã thay bộ quần áo khác. Hai bên thái dương Cảnh Y Nhân hơi run rẩy, có cần khoa trương đến thế không, chẳng phải âu phục chỉ dính chút nước trà thôi hay sao. Đối với cảnh Triệt mà nói, đúng là cẩn khoa trương, anh ta sợ Nhạc Phong sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về mình.Ra khỏi phòng, anh ta quyết định ra ngoài lái xe đến trung tâm thương mại gần đó để mua một bộ quần áo mới, rồi mới quay lại, cho nên đã bị chậm trễ như vậy. Bữa cơm còn chưa ăn xong, Nhạc Phong nhìn đồng hồ, biết lát nữa Lục Minh sẽ tới đón Cảnh Y Nhân, anh ta không muốn chạm trán với Lục Minh nên dứt khoát lấy cớ đi trước.Nhạc Phong vốn nghĩ như vậy, nhưng lại không được như mong muốn.
Hôm nay, Lục Minh và một khách hàng hẹn gặp nhau tại nhà hàng này.
Giữa bữa ăn, Lục Minh đi toilet một lần, khi ra khỏi đó, đúng lúc anh bước qua một căn phòng, nhìn thấy nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn vào. Lục Minh lơ đãng liếc qua một cái liền bắt gặp một bóng người2quen thuộc. Anh hơi khựng lại, rồi bước chân anh dừng hẳn. Qua cánh cửa khép hờ, Lục Minh vừa liếc mắt liền nhận ra một nam một nữ ngồi trong phòng là Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân. Anh không chút do dự bước đến gần, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ đi từ trong ra ngoài rồi đóng cửa6lại. Lục Minh lập tức dừng lại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy Nhạc Phong nói một câu. “Lục Minh có đối xử tốt với em không?” Ấm cuối biến mất ở bên kia cánh cửa.
Lục Minh không nghe thấy Cảnh Y Nhấn trả lời như thế nào, nhưng anh vẫn đoán7được.
Gặp phải tình huống này, đáy lòng Lục Minh bỗng nhiên run lên, không cần nghĩ ngợi, anh lấy di động ra gọi cho Cảnh Y Nhân. Rất nhanh sau đó, Lục Minh nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong phòng, đó là nhạc chuông mà Cảnh Y Nhân cài riêng cho số điện thoại của anh.
Cảnh Y Nhân nhanh chóng4nhấn nghe điện thoại, nhẹ nhàng “alô” một tiếng. Lục Minh vẫn giống như thường ngày, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?” “...” Bên kia điện thoại, Cảnh Y Nhân do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Em ăn rồi, nhà họ Cảnh xảy ra chuyện nên em phải rời khỏi bệnh viện, bây giờ đang ở bên ngoài.”6“...” Lục Minh thầm hít sâu một hơi, trái tim căng thẳng của anh giờ mới thả lỏng. Chỉ cần cảnh Y Nhân có thể nói thật với Lục Minh rằng cô cùng bạn bè ăn một bữa cơm, anh sẽ không để ý nữa. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Tài xế không đi theo em à?” “Em sợ bọn họ không cho em đi nên không nói.”
“Anh tới đón em nhé.”
“Không cần đâu, em và Cảnh Triệt đang ăn cơm, vừa mới bắt đầu thôi, em vẫn chưa ăn xong. Anh cứ làm việc đi nhé, lúc anh tan tầm là em đã về bệnh viện rồi.”
“...” Nghe vậy, trái tim Lục Minh vừa mới buông lỏng lại lập tức nhảy lên tận cổ, cứ như đi tàu siêu tốc.
Con người anh co rút lại, mặt anh sầm xuống. Ăn cơm cùng Cảnh Triệt? Rõ ràng anh vừa nhìn thấy Nhạc Phong. “Cứ để anh tới đón em đi, hôm nay công ty không có việc gì cả.” “Cũng được ạ, em ở nhà hàng Quảng Đông trên đường Hoài Hải. Đường đến đây khá xa, anh đi cẩn thận.”
“Ừ, khi nào tới nơi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Lục Minh tắt điện thoại, cũng không định rời đi mà bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu rồi mới xoay người đi... Trong phòng, cuộc điện thoại bất ngờ của Lục Minh đã làm giảm bớt bầu không khí kỳ quái này. Nhạc Phong hỏi: “Lục Minh muốn tới đón em à?”
Cảnh Y Nhân gật đầu.
“Anh đang định đưa em qua đó, tiện thể lấy thực phẩm dinh dưỡng cho em, vậy để hôm khác anh đưa cho em.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Không cần phải khách khí với anh đâu.” Nói xong, Nhạc Phong mới lười nhác cầm đũa lên, gắp một miếng măng tây giòn bỏ vào bát Cảnh Y Nhân.
“Vậy em mau ăn đi.” “Vâng.” Cảnh Y Nhân gật đầu rồi dùng bữa.
Hai người ăn uống một hồi, Cảnh Triệt mới trở về. Lúc ấy, anh ta đã thay bộ quần áo khác. Hai bên thái dương Cảnh Y Nhân hơi run rẩy, có cần khoa trương đến thế không, chẳng phải âu phục chỉ dính chút nước trà thôi hay sao. Đối với cảnh Triệt mà nói, đúng là cẩn khoa trương, anh ta sợ Nhạc Phong sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về mình.
Ra khỏi phòng, anh ta quyết định ra ngoài lái xe đến trung tâm thương mại gần đó để mua một bộ quần áo mới, rồi mới quay lại, cho nên đã bị chậm trễ như vậy. Bữa cơm còn chưa ăn xong, Nhạc Phong nhìn đồng hồ, biết lát nữa Lục Minh sẽ tới đón Cảnh Y Nhân, anh ta không muốn chạm trán với Lục Minh nên dứt khoát lấy cớ đi trước.
Nhạc Phong vốn nghĩ như vậy, nhưng lại không được như mong muốn.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Hôm nay, Lục Minh và một khách hàng hẹn gặp nhau tại nhà hàng này.Giữa bữa ăn, Lục Minh đi toilet một lần, khi ra khỏi đó, đúng lúc anh bước qua một căn phòng, nhìn thấy nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn vào. Lục Minh lơ đãng liếc qua một cái liền bắt gặp một bóng người2quen thuộc. Anh hơi khựng lại, rồi bước chân anh dừng hẳn. Qua cánh cửa khép hờ, Lục Minh vừa liếc mắt liền nhận ra một nam một nữ ngồi trong phòng là Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân. Anh không chút do dự bước đến gần, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ đi từ trong ra ngoài rồi đóng cửa6lại. Lục Minh lập tức dừng lại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy Nhạc Phong nói một câu. “Lục Minh có đối xử tốt với em không?” Ấm cuối biến mất ở bên kia cánh cửa.Lục Minh không nghe thấy Cảnh Y Nhấn trả lời như thế nào, nhưng anh vẫn đoán7được.Gặp phải tình huống này, đáy lòng Lục Minh bỗng nhiên run lên, không cần nghĩ ngợi, anh lấy di động ra gọi cho Cảnh Y Nhân. Rất nhanh sau đó, Lục Minh nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong phòng, đó là nhạc chuông mà Cảnh Y Nhân cài riêng cho số điện thoại của anh.Cảnh Y Nhân nhanh chóng4nhấn nghe điện thoại, nhẹ nhàng “alô” một tiếng. Lục Minh vẫn giống như thường ngày, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?” “...” Bên kia điện thoại, Cảnh Y Nhân do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Em ăn rồi, nhà họ Cảnh xảy ra chuyện nên em phải rời khỏi bệnh viện, bây giờ đang ở bên ngoài.”6“...” Lục Minh thầm hít sâu một hơi, trái tim căng thẳng của anh giờ mới thả lỏng. Chỉ cần cảnh Y Nhân có thể nói thật với Lục Minh rằng cô cùng bạn bè ăn một bữa cơm, anh sẽ không để ý nữa. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Tài xế không đi theo em à?” “Em sợ bọn họ không cho em đi nên không nói.”“Anh tới đón em nhé.”“Không cần đâu, em và Cảnh Triệt đang ăn cơm, vừa mới bắt đầu thôi, em vẫn chưa ăn xong. Anh cứ làm việc đi nhé, lúc anh tan tầm là em đã về bệnh viện rồi.”“...” Nghe vậy, trái tim Lục Minh vừa mới buông lỏng lại lập tức nhảy lên tận cổ, cứ như đi tàu siêu tốc.Con người anh co rút lại, mặt anh sầm xuống. Ăn cơm cùng Cảnh Triệt? Rõ ràng anh vừa nhìn thấy Nhạc Phong. “Cứ để anh tới đón em đi, hôm nay công ty không có việc gì cả.” “Cũng được ạ, em ở nhà hàng Quảng Đông trên đường Hoài Hải. Đường đến đây khá xa, anh đi cẩn thận.”“Ừ, khi nào tới nơi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Lục Minh tắt điện thoại, cũng không định rời đi mà bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu rồi mới xoay người đi... Trong phòng, cuộc điện thoại bất ngờ của Lục Minh đã làm giảm bớt bầu không khí kỳ quái này. Nhạc Phong hỏi: “Lục Minh muốn tới đón em à?”Cảnh Y Nhân gật đầu.“Anh đang định đưa em qua đó, tiện thể lấy thực phẩm dinh dưỡng cho em, vậy để hôm khác anh đưa cho em.”“Vâng, cảm ơn anh.”“Không cần phải khách khí với anh đâu.” Nói xong, Nhạc Phong mới lười nhác cầm đũa lên, gắp một miếng măng tây giòn bỏ vào bát Cảnh Y Nhân.“Vậy em mau ăn đi.” “Vâng.” Cảnh Y Nhân gật đầu rồi dùng bữa.Hai người ăn uống một hồi, Cảnh Triệt mới trở về. Lúc ấy, anh ta đã thay bộ quần áo khác. Hai bên thái dương Cảnh Y Nhân hơi run rẩy, có cần khoa trương đến thế không, chẳng phải âu phục chỉ dính chút nước trà thôi hay sao. Đối với cảnh Triệt mà nói, đúng là cẩn khoa trương, anh ta sợ Nhạc Phong sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về mình.Ra khỏi phòng, anh ta quyết định ra ngoài lái xe đến trung tâm thương mại gần đó để mua một bộ quần áo mới, rồi mới quay lại, cho nên đã bị chậm trễ như vậy. Bữa cơm còn chưa ăn xong, Nhạc Phong nhìn đồng hồ, biết lát nữa Lục Minh sẽ tới đón Cảnh Y Nhân, anh ta không muốn chạm trán với Lục Minh nên dứt khoát lấy cớ đi trước.Nhạc Phong vốn nghĩ như vậy, nhưng lại không được như mong muốn.