Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 741: 742
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ăn phòng tràn đầy không khí kiều diễm.Sáng hôm sau, Lục Minh liền tới công ty.Anh và Cảnh Y Nhân đã hẹn, buổi chiều sẽ tan làm sớm để tới bệnh viện thăm bà ngoại.Tối qua Cảnh Y Nhân bị Lục Minh “giày vò” suốt cả một đêm nên ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh lại.cảnh Y Nhân rời giường, thay quần áo xong, xuống tầng ăn sáng lại phát hiện ra Vương Thu Thủy vẫn đang ở nhà.Cảnh Y Nhân sững người, hỏi: “Bác cả? Hôm nay bác không tới bệnh viện chăm bà ngoại sao?” Vương Thu Thùy vừa uống bát canh trên bàn ăn vừa cười ha ha nói: “Chẳng phải bác đang chờ cháu sao. Không phải cháu nói hôm nay sẽ đi sao? Bác định chờ cháu cùng đi đó. Ai ngờ cháu lại ngủ dậy muộn như thế.2Ông xã bác đã đi trước rồi.”“Tối hôm qua mệt muốn chết rồi hả? Nhìn vóc dáng của ông xã cháu là biết nó rất khỏe rồi.”“...” Cảnh Y Nhân nghĩ tới tối qua bà ta đã nhìn thấy lúc cô và Lục Minh “yêu” nên vẻ mặt có hơi lúng túng.Cô đi tới bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống dùng bữa. Cảnh Y Nhân chỉ ăn đơn giản sau đó bảo người giúp việc lấy canh xương hầm với thuốc đông y cho vào bình giữ nhiệt để cô mang cho bà ngoại. Giống với hôm qua, khi cô ra ngoài lại có hai vị quân nhân đi cùng. Lúc Cảnh Y Nhân gọi tài xế chuẩn bị xe thì phát hiện không thấy tài xế trong nhà đâu. Chiếc xe cô hay dùng cũng không thấy.Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều,8chắc tài xế đã bị Lục Minh gọi đi có việc rồi. Thế nên cô lại phải mang theo một vị quân nhân khác để phụ trách việc lái xe, bọn họ dùng chiếc xe jeep quân dụng kia của Lục Minh để đi ra ngoài.Vương Thu Thủy ngồi trong xe, cười ha ha nói với cảnh Y Nhân: “Y Nhân này! Trong nhà cháu có nhiều xe thật đấy. Hôm qua bác đã hỏi cháu có xe không, sao cháu có thể nói dối bác chứ?” Cảnh Y Nhân thản nhiên liếc bà ta một cái. “Hôm qua bác hỏi cháu có xe không đó chứ. Xe ở đây đều là xe của ông xã cháu, cháu đương nhiên không có xe rồi.”“...” Một câu của Cảnh Y Nhân chặn luôn họng của Vương Thu Thủy. Dọc đường, Cảnh Y Nhân cũng không nói chuyện2với Vương Thu Thủy nữa, xe đi thẳng tới bệnh viện.Xe của Cảnh Y Nhân ra khỏi nhà khoảng 10 phút thì tài xế lái xe về nhà. Băng ghế sau của chiếc xe xa hoa có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ này chính là Giang Đóa Đóa, con gái của Vương Thu Thủy và Giang Dân Sinh. Sáng sớm 6 giờ, Vương Thu Thủy đã gọi tài xế dậy, bắt đi đón con gái của bà ta. Tài xế vừa nghe địa chỉ đã giật nảy mình, cả đi cả về, coi như ông không nghỉ ngơi trên đường cũng phải mất 6 tiếng đồng hồ mới có thể về tới nơi. Lái xe thời gian dài như vậy, lúc mệt sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Tài xế vốn định nói rõ với Vương Thu Thủy, kết quả ông chưa2kịp mở lời thì bà ta đã đẩy ông ra khỏi cửa. Tài xế nghĩ, dù sao cũng là bác gái của cậu Lục, hơn nữa, ông được thuê đến là để phụ trách đưa đón người nhà của cậu Lục. Nghĩ vậy, tài xế cắn răng, quyết tâm đi.Bây giờ về tới nơi, ngay cả bữa sáng và bữa trưa tài xế cũng không được ăn nên mệt tới mức rã cả người.Xe dừng lại, Giang Đóa Đóa ngồi ở ghế sau, khom lưng nhìn căn biệt thự ở trước mặt thông qua cửa sổ xe.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ăn phòng tràn đầy không khí kiều diễm.
Sáng hôm sau, Lục Minh liền tới công ty.
Anh và Cảnh Y Nhân đã hẹn, buổi chiều sẽ tan làm sớm để tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Tối qua Cảnh Y Nhân bị Lục Minh “giày vò” suốt cả một đêm nên ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh lại.
cảnh Y Nhân rời giường, thay quần áo xong, xuống tầng ăn sáng lại phát hiện ra Vương Thu Thủy vẫn đang ở nhà.
Cảnh Y Nhân sững người, hỏi: “Bác cả? Hôm nay bác không tới bệnh viện chăm bà ngoại sao?” Vương Thu Thùy vừa uống bát canh trên bàn ăn vừa cười ha ha nói: “Chẳng phải bác đang chờ cháu sao. Không phải cháu nói hôm nay sẽ đi sao? Bác định chờ cháu cùng đi đó. Ai ngờ cháu lại ngủ dậy muộn như thế.2Ông xã bác đã đi trước rồi.”
“Tối hôm qua mệt muốn chết rồi hả? Nhìn vóc dáng của ông xã cháu là biết nó rất khỏe rồi.”
“...” Cảnh Y Nhân nghĩ tới tối qua bà ta đã nhìn thấy lúc cô và Lục Minh “yêu” nên vẻ mặt có hơi lúng túng.
Cô đi tới bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống dùng bữa. Cảnh Y Nhân chỉ ăn đơn giản sau đó bảo người giúp việc lấy canh xương hầm với thuốc đông y cho vào bình giữ nhiệt để cô mang cho bà ngoại. Giống với hôm qua, khi cô ra ngoài lại có hai vị quân nhân đi cùng. Lúc Cảnh Y Nhân gọi tài xế chuẩn bị xe thì phát hiện không thấy tài xế trong nhà đâu. Chiếc xe cô hay dùng cũng không thấy.
Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều,8chắc tài xế đã bị Lục Minh gọi đi có việc rồi. Thế nên cô lại phải mang theo một vị quân nhân khác để phụ trách việc lái xe, bọn họ dùng chiếc xe jeep quân dụng kia của Lục Minh để đi ra ngoài.
Vương Thu Thủy ngồi trong xe, cười ha ha nói với cảnh Y Nhân: “Y Nhân này! Trong nhà cháu có nhiều xe thật đấy. Hôm qua bác đã hỏi cháu có xe không, sao cháu có thể nói dối bác chứ?” Cảnh Y Nhân thản nhiên liếc bà ta một cái. “Hôm qua bác hỏi cháu có xe không đó chứ. Xe ở đây đều là xe của ông xã cháu, cháu đương nhiên không có xe rồi.”
“...” Một câu của Cảnh Y Nhân chặn luôn họng của Vương Thu Thủy. Dọc đường, Cảnh Y Nhân cũng không nói chuyện2với Vương Thu Thủy nữa, xe đi thẳng tới bệnh viện.
Xe của Cảnh Y Nhân ra khỏi nhà khoảng 10 phút thì tài xế lái xe về nhà. Băng ghế sau của chiếc xe xa hoa có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ này chính là Giang Đóa Đóa, con gái của Vương Thu Thủy và Giang Dân Sinh. Sáng sớm 6 giờ, Vương Thu Thủy đã gọi tài xế dậy, bắt đi đón con gái của bà ta. Tài xế vừa nghe địa chỉ đã giật nảy mình, cả đi cả về, coi như ông không nghỉ ngơi trên đường cũng phải mất 6 tiếng đồng hồ mới có thể về tới nơi. Lái xe thời gian dài như vậy, lúc mệt sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Tài xế vốn định nói rõ với Vương Thu Thủy, kết quả ông chưa2kịp mở lời thì bà ta đã đẩy ông ra khỏi cửa. Tài xế nghĩ, dù sao cũng là bác gái của cậu Lục, hơn nữa, ông được thuê đến là để phụ trách đưa đón người nhà của cậu Lục. Nghĩ vậy, tài xế cắn răng, quyết tâm đi.
Bây giờ về tới nơi, ngay cả bữa sáng và bữa trưa tài xế cũng không được ăn nên mệt tới mức rã cả người.
Xe dừng lại, Giang Đóa Đóa ngồi ở ghế sau, khom lưng nhìn căn biệt thự ở trước mặt thông qua cửa sổ xe.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ăn phòng tràn đầy không khí kiều diễm.Sáng hôm sau, Lục Minh liền tới công ty.Anh và Cảnh Y Nhân đã hẹn, buổi chiều sẽ tan làm sớm để tới bệnh viện thăm bà ngoại.Tối qua Cảnh Y Nhân bị Lục Minh “giày vò” suốt cả một đêm nên ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh lại.cảnh Y Nhân rời giường, thay quần áo xong, xuống tầng ăn sáng lại phát hiện ra Vương Thu Thủy vẫn đang ở nhà.Cảnh Y Nhân sững người, hỏi: “Bác cả? Hôm nay bác không tới bệnh viện chăm bà ngoại sao?” Vương Thu Thùy vừa uống bát canh trên bàn ăn vừa cười ha ha nói: “Chẳng phải bác đang chờ cháu sao. Không phải cháu nói hôm nay sẽ đi sao? Bác định chờ cháu cùng đi đó. Ai ngờ cháu lại ngủ dậy muộn như thế.2Ông xã bác đã đi trước rồi.”“Tối hôm qua mệt muốn chết rồi hả? Nhìn vóc dáng của ông xã cháu là biết nó rất khỏe rồi.”“...” Cảnh Y Nhân nghĩ tới tối qua bà ta đã nhìn thấy lúc cô và Lục Minh “yêu” nên vẻ mặt có hơi lúng túng.Cô đi tới bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống dùng bữa. Cảnh Y Nhân chỉ ăn đơn giản sau đó bảo người giúp việc lấy canh xương hầm với thuốc đông y cho vào bình giữ nhiệt để cô mang cho bà ngoại. Giống với hôm qua, khi cô ra ngoài lại có hai vị quân nhân đi cùng. Lúc Cảnh Y Nhân gọi tài xế chuẩn bị xe thì phát hiện không thấy tài xế trong nhà đâu. Chiếc xe cô hay dùng cũng không thấy.Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều,8chắc tài xế đã bị Lục Minh gọi đi có việc rồi. Thế nên cô lại phải mang theo một vị quân nhân khác để phụ trách việc lái xe, bọn họ dùng chiếc xe jeep quân dụng kia của Lục Minh để đi ra ngoài.Vương Thu Thủy ngồi trong xe, cười ha ha nói với cảnh Y Nhân: “Y Nhân này! Trong nhà cháu có nhiều xe thật đấy. Hôm qua bác đã hỏi cháu có xe không, sao cháu có thể nói dối bác chứ?” Cảnh Y Nhân thản nhiên liếc bà ta một cái. “Hôm qua bác hỏi cháu có xe không đó chứ. Xe ở đây đều là xe của ông xã cháu, cháu đương nhiên không có xe rồi.”“...” Một câu của Cảnh Y Nhân chặn luôn họng của Vương Thu Thủy. Dọc đường, Cảnh Y Nhân cũng không nói chuyện2với Vương Thu Thủy nữa, xe đi thẳng tới bệnh viện.Xe của Cảnh Y Nhân ra khỏi nhà khoảng 10 phút thì tài xế lái xe về nhà. Băng ghế sau của chiếc xe xa hoa có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ này chính là Giang Đóa Đóa, con gái của Vương Thu Thủy và Giang Dân Sinh. Sáng sớm 6 giờ, Vương Thu Thủy đã gọi tài xế dậy, bắt đi đón con gái của bà ta. Tài xế vừa nghe địa chỉ đã giật nảy mình, cả đi cả về, coi như ông không nghỉ ngơi trên đường cũng phải mất 6 tiếng đồng hồ mới có thể về tới nơi. Lái xe thời gian dài như vậy, lúc mệt sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Tài xế vốn định nói rõ với Vương Thu Thủy, kết quả ông chưa2kịp mở lời thì bà ta đã đẩy ông ra khỏi cửa. Tài xế nghĩ, dù sao cũng là bác gái của cậu Lục, hơn nữa, ông được thuê đến là để phụ trách đưa đón người nhà của cậu Lục. Nghĩ vậy, tài xế cắn răng, quyết tâm đi.Bây giờ về tới nơi, ngay cả bữa sáng và bữa trưa tài xế cũng không được ăn nên mệt tới mức rã cả người.Xe dừng lại, Giang Đóa Đóa ngồi ở ghế sau, khom lưng nhìn căn biệt thự ở trước mặt thông qua cửa sổ xe.