Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 759: 760
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ạc Tử Kiều anh cả đời vinh quang, so ra kém một tên đàn ông dưới quê chỗ nào chứ? So về ngoại hình thì cái tên Nhị Cẩu nào đó ngay cả một phần mười cũng không sánh nổi, càng chưa nói đến gia cảnh và năng lực.Lạc Tử Kiều từ trước tới nay chưa từng thấy thất bại như thế này. Một người phụ nữ đơn thuần, không quan tâm mày có đẹp trai hay không, không quan tâm mày có tiền hay không, nhưng cô ấy cứ khăng khăng không thích mày.Lại còn không có lý do.Nhìn Bạch Vân trước mặt mình, Lạc Tử Kiều lại cảm thấy đau lòng.Anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đi. Xem ra không dùng chút bạo lực thì người phụ nữ này lại không nghe lời, anh ta vẫn2luôn tôn trọng cô ấy, cái gì cũng đều nghe theo cô ấy, còn cô ấy lại không coi chuyện đó ra gì.“...” Cảnh Y Nhân sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn ảnh để Lạc mang Bạch Vân đi.Mấy ngày sau đó.Lục Minh tan ca đều đến ở bên cạnh Cảnh Y Nhân như bình thường nên trong nhà thường xuyên không có người ở. Mà anh cũng chưa đặc biệt dặn dò với người trong nhà rằng không cho Giang Đóa Đóa đến nhà bọn họ. Cho nên thỉnh thoảng Giang Đóa Đóa lại thường đến nhà Lục Minh nán lại một lát, hoặc là đi xem hai đứa trẻ của Cảnh Y Nhân. Chỉnh hôm đó.Bà ngoại hôn mê hơn nửa tháng, đột nhiên tỉnh dậy. Bà không chỉ có thể ăn, có thể uống, mà tinh thần còn vô cùng minh8mẫn, liếc mắt một cái liền nhận ra Cảnh Y Nhân và cháu rể Lục Minh. Bà nói chuyện đặc biệt mạch lạc, không còn ngây ngốc tuổi già nữa, thậm chí còn có thể tự mình xuống giường đi lại.Cảnh Y Nhân vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tượng này trái lại lại khiến Lục Minh cau chặt chân mày. Làm gì có người bệnh nặng nào vừa mới khỏi thì tình trạng tinh thần lại tốt như vậy chứ? Thế nhưng Lục Minh lại không tiện nói điều lo âu này với Cảnh Y Nhân. Giống như Lục Minh suy đoán, vào đêm hôm ấy, bà ngoại ngủ thiếp đi rồi về sau không bao giờ tỉnh lại nữa.Bà cụ cứ ra đi yên lặng như vậy. Hiện tượng trước đó chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu. cảnh Y Nhân2khóc đến không thành tiếng, ở thế giới này, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết, sự ra đi của người thân.Dưới sự sắp xếp của Lục Minh, di hài của bà cụ được đưa trở về thành phố D để hỏa táng. Cảnh Y Nhân và Lục Minh ở thành phố D đợi mấy ngày.Vào lúc xe của Lục Minh lái qua ruộng lúa mạch ở thôn Oa Oa thì có một đám người chạy đến xem náo nhiệt. Tất cả mọi người nhao nhao đến xem có phải Thẩm vương gia gì đó lại đến nữa hay không.Mãi đến khi chiếc xe sang trọng dừng lại, lúc Cảnh Y Nhân từ trong xe bước xuống, khiến cho người trong thôn chấn động.“Cảnh Y Nhân bây giờ thật là nở mày nở mặt!” “Đúng vậy! Hơn nữa còn đẹp hơn so2với trước kia!”Tất cả mọi người đều nói như vậy nhưng chỉ nhìn thấy cảnh Y Nhân mang theo khuôn mặt trầm buồn từ trong xe ôm hũ tro cốt có dán bức ảnh bước ra. Vốn dĩ người trong thôn đang ồn ào, nhất thời đều yên lặng dừng lại. Tất cả mọi người giờ mới hiểu thì ra là bà cụ nhà họ Cảnh đã chết rồi. Vừa té gãy chân cách đây một tháng mà đã qua đời rồi? Giang Dân Sinh đi ra đỡ, nhận lấy hũ tro cốt trong ngực Cảnh Y Nhân.Sau khi bà ngoại chết, Giang Đóa Đóa không biết đã đi đâu, vẫn chưa xuất hiện.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ạc Tử Kiều anh cả đời vinh quang, so ra kém một tên đàn ông dưới quê chỗ nào chứ? So về ngoại hình thì cái tên Nhị Cẩu nào đó ngay cả một phần mười cũng không sánh nổi, càng chưa nói đến gia cảnh và năng lực.Lạc Tử Kiều từ trước tới nay chưa từng thấy thất bại như thế này. Một người phụ nữ đơn thuần, không quan tâm mày có đẹp trai hay không, không quan tâm mày có tiền hay không, nhưng cô ấy cứ khăng khăng không thích mày.Lại còn không có lý do.Nhìn Bạch Vân trước mặt mình, Lạc Tử Kiều lại cảm thấy đau lòng.Anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đi. Xem ra không dùng chút bạo lực thì người phụ nữ này lại không nghe lời, anh ta vẫn2luôn tôn trọng cô ấy, cái gì cũng đều nghe theo cô ấy, còn cô ấy lại không coi chuyện đó ra gì.“...” Cảnh Y Nhân sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn ảnh để Lạc mang Bạch Vân đi.Mấy ngày sau đó.Lục Minh tan ca đều đến ở bên cạnh Cảnh Y Nhân như bình thường nên trong nhà thường xuyên không có người ở. Mà anh cũng chưa đặc biệt dặn dò với người trong nhà rằng không cho Giang Đóa Đóa đến nhà bọn họ. Cho nên thỉnh thoảng Giang Đóa Đóa lại thường đến nhà Lục Minh nán lại một lát, hoặc là đi xem hai đứa trẻ của Cảnh Y Nhân. Chỉnh hôm đó.Bà ngoại hôn mê hơn nửa tháng, đột nhiên tỉnh dậy. Bà không chỉ có thể ăn, có thể uống, mà tinh thần còn vô cùng minh8mẫn, liếc mắt một cái liền nhận ra Cảnh Y Nhân và cháu rể Lục Minh. Bà nói chuyện đặc biệt mạch lạc, không còn ngây ngốc tuổi già nữa, thậm chí còn có thể tự mình xuống giường đi lại.Cảnh Y Nhân vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tượng này trái lại lại khiến Lục Minh cau chặt chân mày. Làm gì có người bệnh nặng nào vừa mới khỏi thì tình trạng tinh thần lại tốt như vậy chứ? Thế nhưng Lục Minh lại không tiện nói điều lo âu này với Cảnh Y Nhân. Giống như Lục Minh suy đoán, vào đêm hôm ấy, bà ngoại ngủ thiếp đi rồi về sau không bao giờ tỉnh lại nữa.Bà cụ cứ ra đi yên lặng như vậy. Hiện tượng trước đó chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu. cảnh Y Nhân2khóc đến không thành tiếng, ở thế giới này, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết, sự ra đi của người thân.Dưới sự sắp xếp của Lục Minh, di hài của bà cụ được đưa trở về thành phố D để hỏa táng. Cảnh Y Nhân và Lục Minh ở thành phố D đợi mấy ngày.Vào lúc xe của Lục Minh lái qua ruộng lúa mạch ở thôn Oa Oa thì có một đám người chạy đến xem náo nhiệt. Tất cả mọi người nhao nhao đến xem có phải Thẩm vương gia gì đó lại đến nữa hay không.Mãi đến khi chiếc xe sang trọng dừng lại, lúc Cảnh Y Nhân từ trong xe bước xuống, khiến cho người trong thôn chấn động.“Cảnh Y Nhân bây giờ thật là nở mày nở mặt!” “Đúng vậy! Hơn nữa còn đẹp hơn so2với trước kia!”Tất cả mọi người đều nói như vậy nhưng chỉ nhìn thấy cảnh Y Nhân mang theo khuôn mặt trầm buồn từ trong xe ôm hũ tro cốt có dán bức ảnh bước ra. Vốn dĩ người trong thôn đang ồn ào, nhất thời đều yên lặng dừng lại. Tất cả mọi người giờ mới hiểu thì ra là bà cụ nhà họ Cảnh đã chết rồi. Vừa té gãy chân cách đây một tháng mà đã qua đời rồi? Giang Dân Sinh đi ra đỡ, nhận lấy hũ tro cốt trong ngực Cảnh Y Nhân.Sau khi bà ngoại chết, Giang Đóa Đóa không biết đã đi đâu, vẫn chưa xuất hiện.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ạc Tử Kiều anh cả đời vinh quang, so ra kém một tên đàn ông dưới quê chỗ nào chứ? So về ngoại hình thì cái tên Nhị Cẩu nào đó ngay cả một phần mười cũng không sánh nổi, càng chưa nói đến gia cảnh và năng lực.Lạc Tử Kiều từ trước tới nay chưa từng thấy thất bại như thế này. Một người phụ nữ đơn thuần, không quan tâm mày có đẹp trai hay không, không quan tâm mày có tiền hay không, nhưng cô ấy cứ khăng khăng không thích mày.Lại còn không có lý do.Nhìn Bạch Vân trước mặt mình, Lạc Tử Kiều lại cảm thấy đau lòng.Anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đi. Xem ra không dùng chút bạo lực thì người phụ nữ này lại không nghe lời, anh ta vẫn2luôn tôn trọng cô ấy, cái gì cũng đều nghe theo cô ấy, còn cô ấy lại không coi chuyện đó ra gì.“...” Cảnh Y Nhân sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn ảnh để Lạc mang Bạch Vân đi.Mấy ngày sau đó.Lục Minh tan ca đều đến ở bên cạnh Cảnh Y Nhân như bình thường nên trong nhà thường xuyên không có người ở. Mà anh cũng chưa đặc biệt dặn dò với người trong nhà rằng không cho Giang Đóa Đóa đến nhà bọn họ. Cho nên thỉnh thoảng Giang Đóa Đóa lại thường đến nhà Lục Minh nán lại một lát, hoặc là đi xem hai đứa trẻ của Cảnh Y Nhân. Chỉnh hôm đó.Bà ngoại hôn mê hơn nửa tháng, đột nhiên tỉnh dậy. Bà không chỉ có thể ăn, có thể uống, mà tinh thần còn vô cùng minh8mẫn, liếc mắt một cái liền nhận ra Cảnh Y Nhân và cháu rể Lục Minh. Bà nói chuyện đặc biệt mạch lạc, không còn ngây ngốc tuổi già nữa, thậm chí còn có thể tự mình xuống giường đi lại.Cảnh Y Nhân vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tượng này trái lại lại khiến Lục Minh cau chặt chân mày. Làm gì có người bệnh nặng nào vừa mới khỏi thì tình trạng tinh thần lại tốt như vậy chứ? Thế nhưng Lục Minh lại không tiện nói điều lo âu này với Cảnh Y Nhân. Giống như Lục Minh suy đoán, vào đêm hôm ấy, bà ngoại ngủ thiếp đi rồi về sau không bao giờ tỉnh lại nữa.Bà cụ cứ ra đi yên lặng như vậy. Hiện tượng trước đó chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu. cảnh Y Nhân2khóc đến không thành tiếng, ở thế giới này, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết, sự ra đi của người thân.Dưới sự sắp xếp của Lục Minh, di hài của bà cụ được đưa trở về thành phố D để hỏa táng. Cảnh Y Nhân và Lục Minh ở thành phố D đợi mấy ngày.Vào lúc xe của Lục Minh lái qua ruộng lúa mạch ở thôn Oa Oa thì có một đám người chạy đến xem náo nhiệt. Tất cả mọi người nhao nhao đến xem có phải Thẩm vương gia gì đó lại đến nữa hay không.Mãi đến khi chiếc xe sang trọng dừng lại, lúc Cảnh Y Nhân từ trong xe bước xuống, khiến cho người trong thôn chấn động.“Cảnh Y Nhân bây giờ thật là nở mày nở mặt!” “Đúng vậy! Hơn nữa còn đẹp hơn so2với trước kia!”Tất cả mọi người đều nói như vậy nhưng chỉ nhìn thấy cảnh Y Nhân mang theo khuôn mặt trầm buồn từ trong xe ôm hũ tro cốt có dán bức ảnh bước ra. Vốn dĩ người trong thôn đang ồn ào, nhất thời đều yên lặng dừng lại. Tất cả mọi người giờ mới hiểu thì ra là bà cụ nhà họ Cảnh đã chết rồi. Vừa té gãy chân cách đây một tháng mà đã qua đời rồi? Giang Dân Sinh đi ra đỡ, nhận lấy hũ tro cốt trong ngực Cảnh Y Nhân.Sau khi bà ngoại chết, Giang Đóa Đóa không biết đã đi đâu, vẫn chưa xuất hiện.