Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 778: 779
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ghe thấy giọng nói ấy, một nỗi đau đớn lại lan tràn trong lòng Tiết Phương Hoa:“Lục Minh! Chúng ta quen biết mười năm, anh lại nỡ đối xử của em như vậy sao? Em chỉ muốn sống sót mà thôi!”Lục Minh thản nhiên mở miệng: “Tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho con gái của tôi thôi.” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa bỗng dưng thu lại khẩu súng đang chĩa vào Nhạc Phong, xoay người lại đối mặt với Lục Minh. Nhạc Phong thuận thế gác hai khẩu súng săn vừa cướp được lên vai.Lục Minh chia họng súng vào gáy Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào.“Anh cho rằng em thực sự sẽ giết con anh sao?” “Tôi chưa bao giờ tin lời2hứa của kẻ địch.” Lục Minh lạnh lùng nói. Câu trả lời của Lục Minh làm trái tim Tiết Phương Hoa chợt thắt lại.Cô ta dùng sức cắn môi dưới, rũ mắt xuống, thản nhiên mở miệng hỏi:“Lục Minh, anh có bao giờ thích em không? Dù chỉ là một chút thôi!” “Không có!” Lục Minh không chút do dự mà trả lời.“Lục Minh tôi đời này ngoài Y Nhân ra, không muốn bất cứ ai khác, lại càng không yêu người nào khác, bởi vì không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng tôi.”Tiết Phương Hoa tức giận quát to: “Cô ta chẳng qua may mắn nên mới lấy được anh thôi. Nếu cô ta mà giống em, bị vận mệnh sắp đặt, trở thành gián điệp thì8sao!? Anh cũng yêu cô ta sao!?” Nếu không phải vận mệnh sắp đặt, cô ta sẽ giống tất cả người phụ nữ khác, có thể có người mình thích, kết hôn sinh con rồi. “Tôi vẫn sẽ yêu!” Lục Minh trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.“Anh đừng quên anh là con trai tổng thống đấy! Cảnh Y Nhân là gián điệp, sao anh còn có thể yêu cô ta cơ chứ!?”“Thì sao? Tôi có khả năng cứu vớt cô ấy, nếu không có năng lực thì tôi sẽ theo cô ấy chống lại pháp luật, cùng nhau làm gián điệp, cùng nhau bị bắt, cùng chết!” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa ngửa đầu cười ha ha. Cô ta luôn cho rằng Lục Minh không yêu cô ta, không thích cô ta là2bởi vì Lục Minh đã sớm nhận phát hiện ra thân phận thực sự của cô ta, vẫn luôn hoài nghi cô ta. Nhưng giờ phút này, cô ta mới hiểu, nếu đã yêu một người thì thân phận hay địa vị đều không có gì quan trọng. Quan trọng là người kia có yêu mình hay không thôi.Nếu thực sự yêu, anh sẽ dốc hết sức mình, bất chấp gian nguy, dù phải xuống địa ngục cũng sẽ không tiếc. Lúc này, Tiểu Đâu Đâu trong phòng vẫn khóc oa oa. Lục Minh không yên tâm về đứa trẻ, nhìn Nhạc Phong một cái, ý bảo Nhạc Phong trông chừng Tiết Phương Hoa. Anh thu súng, xoay người đi về phía căn nhà.Vào phòng, Lục Minh đã nhìn thấy Tiểu Đâu Đâu đang ngủ2gần thành giường, cơ thể bé bỏng trần trụi, hai tay hai chân liên tục cựa quậy và đá vào không trung. Cái miệng nhỏ nhắn há to, đau lòng mà khóc oa oa.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ghe thấy giọng nói ấy, một nỗi đau đớn lại lan tràn trong lòng Tiết Phương Hoa:“Lục Minh! Chúng ta quen biết mười năm, anh lại nỡ đối xử của em như vậy sao? Em chỉ muốn sống sót mà thôi!”Lục Minh thản nhiên mở miệng: “Tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho con gái của tôi thôi.” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa bỗng dưng thu lại khẩu súng đang chĩa vào Nhạc Phong, xoay người lại đối mặt với Lục Minh. Nhạc Phong thuận thế gác hai khẩu súng săn vừa cướp được lên vai.Lục Minh chia họng súng vào gáy Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào.“Anh cho rằng em thực sự sẽ giết con anh sao?” “Tôi chưa bao giờ tin lời2hứa của kẻ địch.” Lục Minh lạnh lùng nói. Câu trả lời của Lục Minh làm trái tim Tiết Phương Hoa chợt thắt lại.Cô ta dùng sức cắn môi dưới, rũ mắt xuống, thản nhiên mở miệng hỏi:“Lục Minh, anh có bao giờ thích em không? Dù chỉ là một chút thôi!” “Không có!” Lục Minh không chút do dự mà trả lời.“Lục Minh tôi đời này ngoài Y Nhân ra, không muốn bất cứ ai khác, lại càng không yêu người nào khác, bởi vì không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng tôi.”Tiết Phương Hoa tức giận quát to: “Cô ta chẳng qua may mắn nên mới lấy được anh thôi. Nếu cô ta mà giống em, bị vận mệnh sắp đặt, trở thành gián điệp thì8sao!? Anh cũng yêu cô ta sao!?” Nếu không phải vận mệnh sắp đặt, cô ta sẽ giống tất cả người phụ nữ khác, có thể có người mình thích, kết hôn sinh con rồi. “Tôi vẫn sẽ yêu!” Lục Minh trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.“Anh đừng quên anh là con trai tổng thống đấy! Cảnh Y Nhân là gián điệp, sao anh còn có thể yêu cô ta cơ chứ!?”“Thì sao? Tôi có khả năng cứu vớt cô ấy, nếu không có năng lực thì tôi sẽ theo cô ấy chống lại pháp luật, cùng nhau làm gián điệp, cùng nhau bị bắt, cùng chết!” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa ngửa đầu cười ha ha. Cô ta luôn cho rằng Lục Minh không yêu cô ta, không thích cô ta là2bởi vì Lục Minh đã sớm nhận phát hiện ra thân phận thực sự của cô ta, vẫn luôn hoài nghi cô ta. Nhưng giờ phút này, cô ta mới hiểu, nếu đã yêu một người thì thân phận hay địa vị đều không có gì quan trọng. Quan trọng là người kia có yêu mình hay không thôi.Nếu thực sự yêu, anh sẽ dốc hết sức mình, bất chấp gian nguy, dù phải xuống địa ngục cũng sẽ không tiếc. Lúc này, Tiểu Đâu Đâu trong phòng vẫn khóc oa oa. Lục Minh không yên tâm về đứa trẻ, nhìn Nhạc Phong một cái, ý bảo Nhạc Phong trông chừng Tiết Phương Hoa. Anh thu súng, xoay người đi về phía căn nhà.Vào phòng, Lục Minh đã nhìn thấy Tiểu Đâu Đâu đang ngủ2gần thành giường, cơ thể bé bỏng trần trụi, hai tay hai chân liên tục cựa quậy và đá vào không trung. Cái miệng nhỏ nhắn há to, đau lòng mà khóc oa oa.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ghe thấy giọng nói ấy, một nỗi đau đớn lại lan tràn trong lòng Tiết Phương Hoa:“Lục Minh! Chúng ta quen biết mười năm, anh lại nỡ đối xử của em như vậy sao? Em chỉ muốn sống sót mà thôi!”Lục Minh thản nhiên mở miệng: “Tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho con gái của tôi thôi.” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa bỗng dưng thu lại khẩu súng đang chĩa vào Nhạc Phong, xoay người lại đối mặt với Lục Minh. Nhạc Phong thuận thế gác hai khẩu súng săn vừa cướp được lên vai.Lục Minh chia họng súng vào gáy Tiết Phương Hoa.Tiết Phương Hoa vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào.“Anh cho rằng em thực sự sẽ giết con anh sao?” “Tôi chưa bao giờ tin lời2hứa của kẻ địch.” Lục Minh lạnh lùng nói. Câu trả lời của Lục Minh làm trái tim Tiết Phương Hoa chợt thắt lại.Cô ta dùng sức cắn môi dưới, rũ mắt xuống, thản nhiên mở miệng hỏi:“Lục Minh, anh có bao giờ thích em không? Dù chỉ là một chút thôi!” “Không có!” Lục Minh không chút do dự mà trả lời.“Lục Minh tôi đời này ngoài Y Nhân ra, không muốn bất cứ ai khác, lại càng không yêu người nào khác, bởi vì không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng tôi.”Tiết Phương Hoa tức giận quát to: “Cô ta chẳng qua may mắn nên mới lấy được anh thôi. Nếu cô ta mà giống em, bị vận mệnh sắp đặt, trở thành gián điệp thì8sao!? Anh cũng yêu cô ta sao!?” Nếu không phải vận mệnh sắp đặt, cô ta sẽ giống tất cả người phụ nữ khác, có thể có người mình thích, kết hôn sinh con rồi. “Tôi vẫn sẽ yêu!” Lục Minh trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.“Anh đừng quên anh là con trai tổng thống đấy! Cảnh Y Nhân là gián điệp, sao anh còn có thể yêu cô ta cơ chứ!?”“Thì sao? Tôi có khả năng cứu vớt cô ấy, nếu không có năng lực thì tôi sẽ theo cô ấy chống lại pháp luật, cùng nhau làm gián điệp, cùng nhau bị bắt, cùng chết!” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa ngửa đầu cười ha ha. Cô ta luôn cho rằng Lục Minh không yêu cô ta, không thích cô ta là2bởi vì Lục Minh đã sớm nhận phát hiện ra thân phận thực sự của cô ta, vẫn luôn hoài nghi cô ta. Nhưng giờ phút này, cô ta mới hiểu, nếu đã yêu một người thì thân phận hay địa vị đều không có gì quan trọng. Quan trọng là người kia có yêu mình hay không thôi.Nếu thực sự yêu, anh sẽ dốc hết sức mình, bất chấp gian nguy, dù phải xuống địa ngục cũng sẽ không tiếc. Lúc này, Tiểu Đâu Đâu trong phòng vẫn khóc oa oa. Lục Minh không yên tâm về đứa trẻ, nhìn Nhạc Phong một cái, ý bảo Nhạc Phong trông chừng Tiết Phương Hoa. Anh thu súng, xoay người đi về phía căn nhà.Vào phòng, Lục Minh đã nhìn thấy Tiểu Đâu Đâu đang ngủ2gần thành giường, cơ thể bé bỏng trần trụi, hai tay hai chân liên tục cựa quậy và đá vào không trung. Cái miệng nhỏ nhắn há to, đau lòng mà khóc oa oa.