Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 809: 810

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ảnh Y Nhân chưa từng khóc vì bất cứ ai ngoài Lục Minh ra, nhưng Nhạc Phong là người mà cô thật lòng quan tâm, cô coi anh ta như người thân vậy. Nhạc Phong khiếp sợ đứng ngây ra tại chỗ, một hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, anh ta hỏi: “Em đều đã biết rồi sao?” “..” Lý Đồng giật mình nhìn Nhạc Phong, cô ta không biết làm sao mà mắt Cảnh Y Nhân lành lại được, tưởng cô may mắn có người hiến cho, nhưng lại không biết người đó chính là Nhạc Phong. “Anh cho rằng em là kẻ ngốc à?” “...” Nhạc Phong kinh ngạc nhìn cảnh Y Nhân hồi lâu.Anh ta không chế cảm xúc của mình, khống chế ý muốn ôm cô vào lòng. Nhạc Phong ôm lấy Lý Đồng, lạnh nhạt mở miệng: “Thì sao? Anh2trước kia thích em, trả giá như thể rất bình thường, nhưng vẫn không được đáp lại. Lúc trước nếu em nghe anh, ly hôn với Lục Minh, đi theo anh, anh sẽ không lựa chọn người khác. Bây giờ anh là người độc thân có quyền lựa chọn, em không có quyền can thiệp.” Nói xong, Nhạc Phong ôm vai Lý Đồng, chậm rãi bước qua Cảnh Y Nhân, đi thẳng.“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, dùng sức mím môi, đôi mắt trừng to, trơ ra nhìn Nhạc Phong bước qua cổ... Lý Đồng còn ném cho cô một nụ cười nhạo khinh thường. Một trận gió thổi qua, thổi tan dòng nước dưới đáy mắt Cảnh Y Nhân. Hành động của cô hôm nay là tự rước lấy nhục sao? Nhạc Phong đi rồi, chỉ còn một mình Cảnh Y Nhân đứng đó trên8quảng trường...Nhạc Phong ôm Lý Đồng, không biết đi bao lâu.Anh ta không yên lòng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà đi, cho đến khi Lý Đồng mở miệng: “Anh yêu, chân em mỏi quá, không đi nổi nữa đâu.” Nhạc Phong lúc này mới định thần lại, buông cánh tay Lý Đồng ra, lạnh nhạt mở miệng: “Em đi về trước. Anh hôm nay còn có việc.”“Anh có chuyện gì không thể mang em đi cùng sao?”“Chuyện giữa đàn ông, mang phụ nữ không tiện. Về đi!” Nhạc Phong lạnh lùng ra lệnh. Lý Đồng biết Nhạc Phong vừa rồi bị Cảnh Y Nhân tát một cái, khẳng định tâm tình không tốt, nên cũng không dám trêu chọc anh ta. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu, gọi một xe taxi đi về trước. Nhưng Lý Đồng cũng thấy may vì Cảnh Y Nhân tát Nhạc Phong một cái,2lúc này khẳng định Nhạc Phong đã cực kỳ chán ghét Cảnh Y Nhân.Một người đàn bà chanh chua như thế, ai thích mới là kẻ xui xẻo.Lý Đồng vừa đi, Nhạc Phong trở về tìm xe của mình, lại nhìn thấy trên quảng trường đối diện đường cái, Cảnh Y Nhân vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Nhạc Phong ngồi ở trong xe, cứ thế nhìn cô. Một lúc sau, Bạch Vân đẩy xe đến gặp Cảnh Y Nhân, cô mới định thần lại, nâng tay nhẹ lau cằm, sau đó ôm lấy Tiểu Đâu Đâu đang khóc trong xe, lấy ra bình sữa đút cho Tiểu Đâu Đầu ăn.Nhìn từ góc độ của Nhạc Phong, động tác ấy của Cảnh Y Nhân giống như đang lén lau đi nước mắt.Trái tim Nhạc Phong co thắt lại.

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ảnh Y Nhân chưa từng khóc vì bất cứ ai ngoài Lục Minh ra, nhưng Nhạc Phong là người mà cô thật lòng quan tâm, cô coi anh ta như người thân vậy. Nhạc Phong khiếp sợ đứng ngây ra tại chỗ, một hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, anh ta hỏi: “Em đều đã biết rồi sao?” “..” Lý Đồng giật mình nhìn Nhạc Phong, cô ta không biết làm sao mà mắt Cảnh Y Nhân lành lại được, tưởng cô may mắn có người hiến cho, nhưng lại không biết người đó chính là Nhạc Phong. “Anh cho rằng em là kẻ ngốc à?” “...” Nhạc Phong kinh ngạc nhìn cảnh Y Nhân hồi lâu.Anh ta không chế cảm xúc của mình, khống chế ý muốn ôm cô vào lòng. Nhạc Phong ôm lấy Lý Đồng, lạnh nhạt mở miệng: “Thì sao? Anh2trước kia thích em, trả giá như thể rất bình thường, nhưng vẫn không được đáp lại. Lúc trước nếu em nghe anh, ly hôn với Lục Minh, đi theo anh, anh sẽ không lựa chọn người khác. Bây giờ anh là người độc thân có quyền lựa chọn, em không có quyền can thiệp.” Nói xong, Nhạc Phong ôm vai Lý Đồng, chậm rãi bước qua Cảnh Y Nhân, đi thẳng.“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, dùng sức mím môi, đôi mắt trừng to, trơ ra nhìn Nhạc Phong bước qua cổ... Lý Đồng còn ném cho cô một nụ cười nhạo khinh thường. Một trận gió thổi qua, thổi tan dòng nước dưới đáy mắt Cảnh Y Nhân. Hành động của cô hôm nay là tự rước lấy nhục sao? Nhạc Phong đi rồi, chỉ còn một mình Cảnh Y Nhân đứng đó trên8quảng trường...Nhạc Phong ôm Lý Đồng, không biết đi bao lâu.Anh ta không yên lòng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà đi, cho đến khi Lý Đồng mở miệng: “Anh yêu, chân em mỏi quá, không đi nổi nữa đâu.” Nhạc Phong lúc này mới định thần lại, buông cánh tay Lý Đồng ra, lạnh nhạt mở miệng: “Em đi về trước. Anh hôm nay còn có việc.”“Anh có chuyện gì không thể mang em đi cùng sao?”“Chuyện giữa đàn ông, mang phụ nữ không tiện. Về đi!” Nhạc Phong lạnh lùng ra lệnh. Lý Đồng biết Nhạc Phong vừa rồi bị Cảnh Y Nhân tát một cái, khẳng định tâm tình không tốt, nên cũng không dám trêu chọc anh ta. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu, gọi một xe taxi đi về trước. Nhưng Lý Đồng cũng thấy may vì Cảnh Y Nhân tát Nhạc Phong một cái,2lúc này khẳng định Nhạc Phong đã cực kỳ chán ghét Cảnh Y Nhân.Một người đàn bà chanh chua như thế, ai thích mới là kẻ xui xẻo.Lý Đồng vừa đi, Nhạc Phong trở về tìm xe của mình, lại nhìn thấy trên quảng trường đối diện đường cái, Cảnh Y Nhân vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Nhạc Phong ngồi ở trong xe, cứ thế nhìn cô. Một lúc sau, Bạch Vân đẩy xe đến gặp Cảnh Y Nhân, cô mới định thần lại, nâng tay nhẹ lau cằm, sau đó ôm lấy Tiểu Đâu Đâu đang khóc trong xe, lấy ra bình sữa đút cho Tiểu Đâu Đầu ăn.Nhìn từ góc độ của Nhạc Phong, động tác ấy của Cảnh Y Nhân giống như đang lén lau đi nước mắt.Trái tim Nhạc Phong co thắt lại.

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6ảnh Y Nhân chưa từng khóc vì bất cứ ai ngoài Lục Minh ra, nhưng Nhạc Phong là người mà cô thật lòng quan tâm, cô coi anh ta như người thân vậy. Nhạc Phong khiếp sợ đứng ngây ra tại chỗ, một hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, anh ta hỏi: “Em đều đã biết rồi sao?” “..” Lý Đồng giật mình nhìn Nhạc Phong, cô ta không biết làm sao mà mắt Cảnh Y Nhân lành lại được, tưởng cô may mắn có người hiến cho, nhưng lại không biết người đó chính là Nhạc Phong. “Anh cho rằng em là kẻ ngốc à?” “...” Nhạc Phong kinh ngạc nhìn cảnh Y Nhân hồi lâu.Anh ta không chế cảm xúc của mình, khống chế ý muốn ôm cô vào lòng. Nhạc Phong ôm lấy Lý Đồng, lạnh nhạt mở miệng: “Thì sao? Anh2trước kia thích em, trả giá như thể rất bình thường, nhưng vẫn không được đáp lại. Lúc trước nếu em nghe anh, ly hôn với Lục Minh, đi theo anh, anh sẽ không lựa chọn người khác. Bây giờ anh là người độc thân có quyền lựa chọn, em không có quyền can thiệp.” Nói xong, Nhạc Phong ôm vai Lý Đồng, chậm rãi bước qua Cảnh Y Nhân, đi thẳng.“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, dùng sức mím môi, đôi mắt trừng to, trơ ra nhìn Nhạc Phong bước qua cổ... Lý Đồng còn ném cho cô một nụ cười nhạo khinh thường. Một trận gió thổi qua, thổi tan dòng nước dưới đáy mắt Cảnh Y Nhân. Hành động của cô hôm nay là tự rước lấy nhục sao? Nhạc Phong đi rồi, chỉ còn một mình Cảnh Y Nhân đứng đó trên8quảng trường...Nhạc Phong ôm Lý Đồng, không biết đi bao lâu.Anh ta không yên lòng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà đi, cho đến khi Lý Đồng mở miệng: “Anh yêu, chân em mỏi quá, không đi nổi nữa đâu.” Nhạc Phong lúc này mới định thần lại, buông cánh tay Lý Đồng ra, lạnh nhạt mở miệng: “Em đi về trước. Anh hôm nay còn có việc.”“Anh có chuyện gì không thể mang em đi cùng sao?”“Chuyện giữa đàn ông, mang phụ nữ không tiện. Về đi!” Nhạc Phong lạnh lùng ra lệnh. Lý Đồng biết Nhạc Phong vừa rồi bị Cảnh Y Nhân tát một cái, khẳng định tâm tình không tốt, nên cũng không dám trêu chọc anh ta. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu, gọi một xe taxi đi về trước. Nhưng Lý Đồng cũng thấy may vì Cảnh Y Nhân tát Nhạc Phong một cái,2lúc này khẳng định Nhạc Phong đã cực kỳ chán ghét Cảnh Y Nhân.Một người đàn bà chanh chua như thế, ai thích mới là kẻ xui xẻo.Lý Đồng vừa đi, Nhạc Phong trở về tìm xe của mình, lại nhìn thấy trên quảng trường đối diện đường cái, Cảnh Y Nhân vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Nhạc Phong ngồi ở trong xe, cứ thế nhìn cô. Một lúc sau, Bạch Vân đẩy xe đến gặp Cảnh Y Nhân, cô mới định thần lại, nâng tay nhẹ lau cằm, sau đó ôm lấy Tiểu Đâu Đâu đang khóc trong xe, lấy ra bình sữa đút cho Tiểu Đâu Đầu ăn.Nhìn từ góc độ của Nhạc Phong, động tác ấy của Cảnh Y Nhân giống như đang lén lau đi nước mắt.Trái tim Nhạc Phong co thắt lại.

Chương 809: 810